Sau khi an toàn chế biến xong món cà ri, cả nhóm cùng nhau ăn trưa.
Những lúc thế này, chỉ cần nhìn vị trí ngồi cũng đủ hiểu vai trò của từng người là gì.
Ngồi ở thượng toạ, ngạc nhiên thay, lại không phải là nhân vật chính-sama của chúng ta.
「「.........」」
Ikura và Hanagishi thì vẫn cứ mang cái điệu cười mơ hồ đó.
Họ sẽ nói chuyện khi được bắt chuyện hay có gì cần làm, còn không thì sẽ cứ im im mà thuận theo mọi người.
Bởi vậy khi đến giờ ăn cà ri, để có thể ngồi xuống đầu tiên thì sẽ chọn vị trí thượng toạ nằm trong góc.
Mà cũng có kiểu mẫu khác là ngồi sau cùng. Nghĩa là mấy tên nhân vật nền sẽ chỉ có thể ngồi đầu tiên hoặc cuối cùng, hoàn toàn chẳng có quyền lựa chọn.[note42368]
Mà... cái bàn ở đợt dã ngoại này là bàn dùng ngoài trời, không phải loại bàn trong các quán ăn, vậy nên không có thượng toạ hay hạ toạ gì cả.
Cho tiện lợi thì cứ coi như chỗ ngồi phía góc kia là thượng toạ đi.
Vì chỉ là một tên nhân vật nền, tôi sẽ tiếp tục theo sau Hanagishi và Ikura.
Nhưng có một người đã ngăn cản tôi làm điều đó.
Ngoài Shimotsuki ra thì còn ai vào đây nữa.
「Ch-chờ chút... Khoan hãy ngồi đã」
Cô kéo nhẹ áo tôi với một vẻ sốt ruột.
Mà dù cậu có nói thế đi nữa thì... tớ cũng đã lấy cơm và cà ri về rồi, giờ tớ chỉ muốn ngồi xuống thôi.
「Xin cậu đó Nakayama-kun... Những lúc thế này cậu ta toàn kiếm cách ngồi cạnh tớ thôi, để tớ dùng cậu làm khiên được không?」
......Aa, ra là thế.
Có vẻ như nữ chính không muốn ngồi cạnh nhân vật chính-sama.
Mà chắc mọi thứ sẽ thành ra như thế nếu cứ để mọi người tự nhiên chọn chỗ.
Chỉ có Shimotsuki là cự tuyệt cái định mệnh này thôi.
Ryuuzaki cười giả lả như mọi khi và định ngồi xuống. Bên cạnh cậu ta dĩ nhiên là Azusa rồi.
Tuy nhiên, vẫn còn một ghế trống bên cạnh, và Kirari đã ngồi vào đó.
「Vậy thì tớ ngồi đây nhé~」
「Haa...... Vì mãi dọn chén dĩa mà tớ không được ngồi cạnh Ryouma-san rồi... Phỗng tay trên như thế là ăn gian lắm đó」
Tay trái là Azusa, tay phải là Kirari, vậy nên chẳng còn chỗ nào dành cho Yuzuki. Cô thở dài, đành phải chọn chỗ ngồi đối diễn với Ryuuzaki.
Shimotsuki yên lòng khi thấy những nữ phụ đã vây quanh cậu ta.
「Phù, may quá... Vậy giờ ngồi thôi, Nakayama-kun」
Shimotsuki thúc dục tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.
Không, nhưng mà... nghĩ kĩ lại đi chứ. Tình hình vị trí hiện tại đang là như sau:
Hanagishi, Azusa, Ryuuzaki, Kirari.
Ikura, trống, Yuzuki, trống.
Vì ghế cạnh Ikura còn trống, nếu xét về thân phận thì tôi sẽ ngồi cạnh cậu ta.
Nhưng Shimotsuki thì không muốn thế.
「...Chẳng lẽ là cậu muốn thưởng thức cà ri với món phụ là gương mặt đáng yêu của Azusa em gái cậu hả? Không được, cái đó thì tớ không cho đâu」
Cô nói thế rồi toả ra mùi Yandere.
Tôi cũng ít khi nói chuyện với mấy đứa con gái khác nên cũng không thấy dấu hiệu này mấy, nhưng lâu lâu nó cũng xuất hiện bất ngờ thế này làm tôi có chút lạnh gáy.
Tất nhiên là không từ chối được, vậy nên cuối cùng vị trí ghế là như sau:
Hanagishi, Azusa, Ryuuzaki, Kirari.
Ikura, trống, Yuzuki, Shimotsuki, tôi.[note42369]
......Thế là chỗ cạnh Ikura lại không có ai ngồi.
Vì quá bất thường, nên dĩ nhiên những người khác trong nhóm đang nhìn tôi.
Và ánh nhìn của Ryuuzaki giữa số đó là căng nhất.
「......Oi, Nakayama? Chui ra góc thế kia thì cô đơn lắm đấy? Ghế chỗ này còn trống kìa, tới đây đi」
Cậu ta cảnh cáo tôi, vì cảm thấy ngứa mắt do có đứa nào đấy đang ve vãn nữ chính.
「Shiho cũng đang khó chịu nhỉ? Tiếp cận một người nhút nhát thì bất lịch sự quá đấy... Vừa vừa phải phải thôi. Shiho nữa, có khó chịu thì cứ nói thẳng ra là khó chịu đi」
Chắc là trong đầu cậu ta, tôi đang cưỡng ép Shimotsuki ngồi cạnh mình. Vậy nên cậu ta mới sử dụng đặc kỹ 『thông não』[note42370] của nhân vật chính.
Một nhân vật chính-sama dù bình thường có tốt bụng thế nào, rồi cũng có lúc cáu giận. Nhưng đối phương sẽ cảm thấy đó chỉ là mắng và nghĩ rằng 『Cậu ta chỉ là đang quan tâm mình mà thôi』, rồi đỏ mặt.
Nhưng lần này 『quy ước』 hoàn toàn chẳng tiến tới đoạn đó.
Cũng vì... Shimotsuki đã trở nên cực kỳ khó chịu.
「Không có chuyện đó đâu」
――Chắc đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên mà cô trả lời rành mạch thế này.
Bình thường vì không muốn phải nghe cái âm thanh của Ryuuzaki mà cô toàn bịt tai lại, hoặc trả lời ngắn gọn khi bị cậu ta trực tiếp hỏi.
「Không có khó chịu gì hết đâu」
Câu trả lời thứ hai xoáy thẳng vào.
Một Shimotsuki thường ngày lạnh lùng giờ lại đang bất mãn ra mặt. Cô cắn môi nhìn chằm chằm vào Ryuuzaki như thể đang lườm cậu ta.
Có vẻ như cô không thể tha thứ cho những lời vừa rồi...
Chắn hẳn trong tim cô, tồn tại của tôi đặc biệt đến thế.
――Khó chịu? Dù có là đùa cũng không chấp nhận được.
Thái độ thẳng thừng kia như thể muốn nói lên điều đó.
Và về phía Ryuuzaki... cậu ta đã mất hết tinh thần.
「V, vậy à... Nếu Shiho thấy ổn, thì không sao... Ừm, xin lỗi nhé? Mình đã hiểu nhầm rồi」
Ryuuzaki cười bối rối trong khi đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta rõ ràng đã bị đẩy vào đường cùng rồi.
Khó khăn giờ đã ập đến.
......Bình thường thì tôi sẽ nghĩ 『Đáng đời mày』 khi nhìn thấy cậu ta như thế.
Và những cảm xúc đen tối trong con tim tôi sẽ sôi sục.
Nhưng lần này thì không.
Bởi vì đó chính là―― 『Khoảng lặng trước cơn bão』.
Lúc nào cũng thế.
Đây là kỹ thuật thường thấy để đặt nhân vật chính-sama vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan ngay trước thềm kết thúc của câu chuyện, mục đích để tạo nên cao trào.
Cậu ta sẽ xung đột với nữ chính, tạo nên tín hiệu xấu cho mối quan hệ của cả hai, khiến cho độc giả cảm nhận được sự căng thẳng.
Nhưng đó cũng chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Một bối cảnh cho sự thay đổi chóng mặt của nhân vật chính-sama.
Đã đến đoạn này rồi à.
Vậy là câu chuyện này đang dần đi đến hồi kết rồi――
Những lúc thế này, chỉ cần nhìn vị trí ngồi cũng đủ hiểu vai trò của từng người là gì.
Ngồi ở thượng toạ, ngạc nhiên thay, lại không phải là nhân vật chính-sama của chúng ta.
「「.........」」
Ikura và Hanagishi thì vẫn cứ mang cái điệu cười mơ hồ đó.
Họ sẽ nói chuyện khi được bắt chuyện hay có gì cần làm, còn không thì sẽ cứ im im mà thuận theo mọi người.
Bởi vậy khi đến giờ ăn cà ri, để có thể ngồi xuống đầu tiên thì sẽ chọn vị trí thượng toạ nằm trong góc.
Mà cũng có kiểu mẫu khác là ngồi sau cùng. Nghĩa là mấy tên nhân vật nền sẽ chỉ có thể ngồi đầu tiên hoặc cuối cùng, hoàn toàn chẳng có quyền lựa chọn.[note42368]
Mà... cái bàn ở đợt dã ngoại này là bàn dùng ngoài trời, không phải loại bàn trong các quán ăn, vậy nên không có thượng toạ hay hạ toạ gì cả.
Cho tiện lợi thì cứ coi như chỗ ngồi phía góc kia là thượng toạ đi.
Vì chỉ là một tên nhân vật nền, tôi sẽ tiếp tục theo sau Hanagishi và Ikura.
Nhưng có một người đã ngăn cản tôi làm điều đó.
Ngoài Shimotsuki ra thì còn ai vào đây nữa.
「Ch-chờ chút... Khoan hãy ngồi đã」
Cô kéo nhẹ áo tôi với một vẻ sốt ruột.
Mà dù cậu có nói thế đi nữa thì... tớ cũng đã lấy cơm và cà ri về rồi, giờ tớ chỉ muốn ngồi xuống thôi.
「Xin cậu đó Nakayama-kun... Những lúc thế này cậu ta toàn kiếm cách ngồi cạnh tớ thôi, để tớ dùng cậu làm khiên được không?」
......Aa, ra là thế.
Có vẻ như nữ chính không muốn ngồi cạnh nhân vật chính-sama.
Mà chắc mọi thứ sẽ thành ra như thế nếu cứ để mọi người tự nhiên chọn chỗ.
Chỉ có Shimotsuki là cự tuyệt cái định mệnh này thôi.
Ryuuzaki cười giả lả như mọi khi và định ngồi xuống. Bên cạnh cậu ta dĩ nhiên là Azusa rồi.
Tuy nhiên, vẫn còn một ghế trống bên cạnh, và Kirari đã ngồi vào đó.
「Vậy thì tớ ngồi đây nhé~」
「Haa...... Vì mãi dọn chén dĩa mà tớ không được ngồi cạnh Ryouma-san rồi... Phỗng tay trên như thế là ăn gian lắm đó」
Tay trái là Azusa, tay phải là Kirari, vậy nên chẳng còn chỗ nào dành cho Yuzuki. Cô thở dài, đành phải chọn chỗ ngồi đối diễn với Ryuuzaki.
Shimotsuki yên lòng khi thấy những nữ phụ đã vây quanh cậu ta.
「Phù, may quá... Vậy giờ ngồi thôi, Nakayama-kun」
Shimotsuki thúc dục tôi ngồi xuống cạnh cô ấy.
Không, nhưng mà... nghĩ kĩ lại đi chứ. Tình hình vị trí hiện tại đang là như sau:
Hanagishi, Azusa, Ryuuzaki, Kirari.
Ikura, trống, Yuzuki, trống.
Vì ghế cạnh Ikura còn trống, nếu xét về thân phận thì tôi sẽ ngồi cạnh cậu ta.
Nhưng Shimotsuki thì không muốn thế.
「...Chẳng lẽ là cậu muốn thưởng thức cà ri với món phụ là gương mặt đáng yêu của Azusa em gái cậu hả? Không được, cái đó thì tớ không cho đâu」
Cô nói thế rồi toả ra mùi Yandere.
Tôi cũng ít khi nói chuyện với mấy đứa con gái khác nên cũng không thấy dấu hiệu này mấy, nhưng lâu lâu nó cũng xuất hiện bất ngờ thế này làm tôi có chút lạnh gáy.
Tất nhiên là không từ chối được, vậy nên cuối cùng vị trí ghế là như sau:
Hanagishi, Azusa, Ryuuzaki, Kirari.
Ikura, trống, Yuzuki, Shimotsuki, tôi.[note42369]
......Thế là chỗ cạnh Ikura lại không có ai ngồi.
Vì quá bất thường, nên dĩ nhiên những người khác trong nhóm đang nhìn tôi.
Và ánh nhìn của Ryuuzaki giữa số đó là căng nhất.
「......Oi, Nakayama? Chui ra góc thế kia thì cô đơn lắm đấy? Ghế chỗ này còn trống kìa, tới đây đi」
Cậu ta cảnh cáo tôi, vì cảm thấy ngứa mắt do có đứa nào đấy đang ve vãn nữ chính.
「Shiho cũng đang khó chịu nhỉ? Tiếp cận một người nhút nhát thì bất lịch sự quá đấy... Vừa vừa phải phải thôi. Shiho nữa, có khó chịu thì cứ nói thẳng ra là khó chịu đi」
Chắc là trong đầu cậu ta, tôi đang cưỡng ép Shimotsuki ngồi cạnh mình. Vậy nên cậu ta mới sử dụng đặc kỹ 『thông não』[note42370] của nhân vật chính.
Một nhân vật chính-sama dù bình thường có tốt bụng thế nào, rồi cũng có lúc cáu giận. Nhưng đối phương sẽ cảm thấy đó chỉ là mắng và nghĩ rằng 『Cậu ta chỉ là đang quan tâm mình mà thôi』, rồi đỏ mặt.
Nhưng lần này 『quy ước』 hoàn toàn chẳng tiến tới đoạn đó.
Cũng vì... Shimotsuki đã trở nên cực kỳ khó chịu.
「Không có chuyện đó đâu」
――Chắc đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên mà cô trả lời rành mạch thế này.
Bình thường vì không muốn phải nghe cái âm thanh của Ryuuzaki mà cô toàn bịt tai lại, hoặc trả lời ngắn gọn khi bị cậu ta trực tiếp hỏi.
「Không có khó chịu gì hết đâu」
Câu trả lời thứ hai xoáy thẳng vào.
Một Shimotsuki thường ngày lạnh lùng giờ lại đang bất mãn ra mặt. Cô cắn môi nhìn chằm chằm vào Ryuuzaki như thể đang lườm cậu ta.
Có vẻ như cô không thể tha thứ cho những lời vừa rồi...
Chắn hẳn trong tim cô, tồn tại của tôi đặc biệt đến thế.
――Khó chịu? Dù có là đùa cũng không chấp nhận được.
Thái độ thẳng thừng kia như thể muốn nói lên điều đó.
Và về phía Ryuuzaki... cậu ta đã mất hết tinh thần.
「V, vậy à... Nếu Shiho thấy ổn, thì không sao... Ừm, xin lỗi nhé? Mình đã hiểu nhầm rồi」
Ryuuzaki cười bối rối trong khi đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta rõ ràng đã bị đẩy vào đường cùng rồi.
Khó khăn giờ đã ập đến.
......Bình thường thì tôi sẽ nghĩ 『Đáng đời mày』 khi nhìn thấy cậu ta như thế.
Và những cảm xúc đen tối trong con tim tôi sẽ sôi sục.
Nhưng lần này thì không.
Bởi vì đó chính là―― 『Khoảng lặng trước cơn bão』.
Lúc nào cũng thế.
Đây là kỹ thuật thường thấy để đặt nhân vật chính-sama vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan ngay trước thềm kết thúc của câu chuyện, mục đích để tạo nên cao trào.
Cậu ta sẽ xung đột với nữ chính, tạo nên tín hiệu xấu cho mối quan hệ của cả hai, khiến cho độc giả cảm nhận được sự căng thẳng.
Nhưng đó cũng chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.
Một bối cảnh cho sự thay đổi chóng mặt của nhân vật chính-sama.
Đã đến đoạn này rồi à.
Vậy là câu chuyện này đang dần đi đến hồi kết rồi――
Danh sách chương