Ngọn lửa bốc lên khi tôi đưa thêm củi vào trong bếp.

Shimotsuki thì đang ngồi nhìn chằm chằm vào ánh lửa bập bùng kia.

「.........」

Không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa.

Tôi vừa đi lấy củi xong quay lại, mà có vẻ như cô vẫn chưa nhận ra là tôi đã về.

Cô cứ thế ngồi ôm đùi quan sát đống lửa.

Nói sao nhỉ... nhìn cứ như tranh ấy.

Mấy đứa con gái đáng yêu thì có làm gì cũng đáng yêu.

Chỉ là ngồi quan sát đống lửa thôi mà cũng xinh đến nỗi làm tôi muốn lưu lại một bức ảnh riêng cho mình.

Những ngọn lửa bập bùng như được phản chiếu trên mái tóc bạch kim của cô, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ ảo.

Đôi má kia nhìn đỏ hơn thường ngày, trông thật dễ thương mà.

Cô có lẽ là người được chọn.

Shimotsuki là người con gái có thể khiến nhân vật chính-sama yêu từ cái nhìn đầu tiên, làm sao có thể không cuốn hút cho được.

「.........Ngựa-san vô tình bị lửa đốt đã hét 『hihi~』. Chỉ là lửa... Ufufu~」

Nhưng những gì cậu ta đang nghĩ thì có hơi ngốc.

Đừng có trưng ra cái vẻ trầm tư đó khi nghĩ về mấy thứ linh tinh chứ. Tự nhiên bị hút hồn thế này làm tôi thấy xấu hổ quá.

Được rồi, coi như chưa nghe thấy gì đi.

「......Shimotsuki, tớ về rồi đây」

Tôi vờ như chỉ vừa mới về và đặt mớ củi đang mang nãy giờ xuống.

Shimotsuki bỏ thêm củi vào rồi nhìn qua.

「Nakayama-kun, dù có hơi đường đột nhưng để tớ kể cho cậu cái này hài lắm. Này nhé, e hèm... 『Ngựa-san vô tình bị lửa đốt đã hét 『hihi~』. Chỉ là lửa thôi mà!!』 Ufufu, hài thật. Tớ thấy sợ cái tài năng gây cười của tớ quá......!」

Chắc hẳn cô tâm đắc với tác phẩm này lắm.

Nhìn cái mặt tự mãn chưa kìa.

「.........À, ừm...」

Thú thật là tôi không biết trả lời ra sao.

Lúc nãy có nghe rồi, và nó thật sự chẳng thú vị tí nào, nên giờ mặt tôi đang cứng đơ. Tôi băn khoăn liệu có nên cười hay không, và cuối cùng lại trưng ra một biểu cảm đến cả bản thân cũng không hiểu.

「Ơ...? Không buồn cười hả? À mà Nakayama-kun có hiểu trò đùa này không thế? Này nhé, tiếng rống của ngựa-san là 『hiihii~』 đúng không? Nên tớ thêm 『lửa』 vào nè. Mà vô tình bị lửa đốt thì muốn khóc lắm đúng không? Và thế là tớ thêm cả 『hét』 vào nữa」[note42334]

Xin lỗi vì đã để cậu phải cố giải thích, nhưng vấn đề không phải ở đó.

Có lẽ... tôi nên thành thật nói ra thì hơn nhỉ.

Tôi thật sự không muốn phải phủ nhận, nhưng tôi phải chỉ ra cái gì đúng cái gì sai, bạn bè là thế mà.

Vì thế, tôi trả lời rõ ràng.

「X-xin lỗi nhé... Nó nhạt lắm」

「......~!!!」

Thế là Shimotsuki ngay tức khắc phồng má đứng bật dậy, nhìn mặt cậu ta bây giờ cứ như con cá nóc ấy.

「Bakabakabaka! Không hiểu được trò đùa của tớ chứng tỏ Nakayama-kun không có khiếu hài hước đó. Nếu là nghệ sĩ hài thực thụ thì sẽ cười phá lên khi nghe nó thôi, thú vị tới mức đó đấy. Mồ, đúng là hết cách với Nakayama-kun mà... Ufufu」

Cô trông khá là bất mãn, nhưng đâu đó vẫn thấy được sự vui vẻ, kỳ lạ thật.

「Nè, cậu biết đó. Tớ đã luôn muốn có thể cãi nhau với bạn bè như thế này... Nó đứng top 200 trong danh sách những việc tớ muốn làm với bạn đó. Và sau những lần cãi vã kia thì tình bạn của chúng ta sẽ lại càng thân thiết hơn nữa nhỉ? Yay, đã thân thiết hơn với Nakayama-kun rồi~♪」

Hừmmm... Nhìn thì thấy giống đang giỡn với nhau hơn là cãi nhau đấy, nhưng nếu cậu ta bảo là cãi vã thì chắc hẳn là cãi vã rồi.

Cứ coi như là thế đi.

「......Ủa? Sao cậu không nói gì hết vậy? Không lẽ cậu thấy buồn vì nghĩ là tớ giận thật à? Đ-đùa thôi mà, Nakayama-kun... Nào nào, tớ không giận đâu, đừng có sợ nữa mà. Ngoan ngoan」

......Cảm giác về khoảng cách của cô vẫn gần như mọi khi.

Bên cạnh đó, tôi chợt nhận ra gần đây Shimotsuki chạm vào mình càng lúc càng nhiều.

Chắc đó được gọi là skinship... và cả lúc này cô cũng đang cố ra vẻ chị lớn mà xoa đầu tôi, nhưng vì chiều cao chênh lệch mà chẳng với được tới, thành ra cô đành chuyển qua xoa lưng.

Có nhiều thứ tôi muốn nói lắm.

Nhưng nhìn điệu bộ của cô đáng yêu quá làm tôi lúng túng chẳng nói được gì.

「L-làm gì có chuyện tớ buồn đâu...」

Tôi chỉ có thể nói được thế. Nhưng lần này Shimotsuki cười tinh nghịch và bắt đầu chọt chọt má tôi.

「Hê~? Nhưng mà mặt cậu đang đỏ lắm đó. Ufufu, chẳng lẽ là ngượng à? Được onee-san xoa lưng làm cậu đỏ mặt hả? Ara ara, Nakayama-kun cũng đáng yêu ghê... làm tớ càng muốn chọc cậu thêm rồi nè」

Tha cho tớ đi.

Chỉ riêng việc làm quen với sự đáng yêu của Shimotsuki đã khó rồi, giờ còn bị cô chọc nữa thì tôi chết ngượng mà không làm gì được mất.

「L-làm ơn nương tay giúp tớ...」

Tôi giơ hai tay đầu hàng làm Shimotsuki cười khúc khích.

Nụ cười khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy hạnh phúc kia lại mê hoặc tôi nữa rồi.

「Ehehe~」

Tôi chưa từng thấy cô gái nào dễ thương như thế này.

Như thể mọi sự 『đáng yêu』 đều tập trung vào cô ấy――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện