Đây là lần đầu tiên tôi bước chân lên một chiếc xe Limousine. Việc có hẳn bàn ghế được xếp theo hình chữ L trong xe dâng lên trong tôi một cảm giác khó chịu.

......Cứ sao sao ấy, tôi cảm thấy chẳng thoải mái chút nào. Đây hẳn là sự khó chịu của một kẻ đã là thường dân từ khi lọt lòng.

「Sao Koutarou lại ở đó thế? Nhà cậu đâu ở gần đây đâu đúng không?」

Chiếc xe từ từ di chuyển.

Và Mary-san áp sát vào người tôi rồi hỏi câu đấy.

Không gian trong này rộng đến thế này mà, vậy nên tôi không nghĩ cô cần phải ngồi sát rạt thế này đâu...... Chưa kể, tôi mà gần gũi quá với người con gái khác là cô nàng đáng yêu kia sẽ ghen tuông mất thôi, vậy nên tôi phải giữ khoảng cách rõ ràng mới được.

Sau khi nới rộng khoảng cách đại khái ra vừa đủ cho hai người, tôi trả lời câu hỏi của cô.

「Shiho...... Tôi đến nhà người bạn Shimotsuki Shiho để chơi. Đúng là nhà tôi cũng chẳng gần chỗ này cho lắm...... Mà sao cô lại biết chuyện đó?」

Đến lượt tôi đưa ra câu hỏi.

Bí ẩn thật. Một Mary-san cho đến giờ chưa hề tỏ ra bất cứ dấu hiệu gì cho thấy cô có hứng thú tới tôi, lại chỉ ra được cả tên lẫn địa chỉ nhà tôi. Chuyện này quá kỳ lạ.

「Sẽ thế nào nếu tôi trả lời rằng do mình là "một người có khát khao tri thức mãnh liệt"?」

「Tôi sẽ trả lời là "Đó chẳng phải là một câu trả lời"」

「Phỏng đoán thế là không được đâu đó? Tóm lại là thế này: Nếu có gì đó tôi không biết thì sẽ làm tôi khó chịu lắm, vậy nên tôi mới cố gắng để có thể biết được mọi thứ...... Cậu nhìn đi, bố mẹ tôi chả có gì ngoài điều kiện, vậy nên thân là con gái họ, tôi sẽ sử dụng nó để có thể làm đủ thứ chuyện」

Cô đưa ra một câu trả lời vòng vo theo một cách loằng ngoằng, nghe rất khó chịu.

「Nghĩa là...... Cô thu thập và nắm được thông tin của cả những đứa nhạt nhoà như tôi, nhỉ? Nói thế này thì hơi thất lễ, nhưng cô đã dùng một phương pháp bẩn thỉu bằng tiền để điều tra...... Tôi giải nghĩa như thế có được không?」

「Thế thì sao? Tôi chẳng hề nói thế, nhưng nếu cậu nghĩ thế thì tôi cũng chẳng phủ nhận đâu? Cuối cùng thì, quá trình có thế nào đi nữa thì kết quả cũng vẫn như nhau cả thôi. Có khi tôi còn biết được nhiều thứ về Koutarou hơn là cậu nghĩ đó?」

Nói thế xong, Mary-san bắt chéo chân.

Dù vẫn đang mang bộ đồ đồng phục, nhưng vì cái váy ngắn nên phần đùi đầy đặn của cô đã lộ ra đôi chút. Đây là cảnh tượng sẽ khiến cái bản mặt của Ryuuzaki trở nên biến thái, nhưng vì tôi chẳng mang nhiều dục vọng nên nó chẳng có tác dụng gì mấy.

Và tôi nhanh chóng chuyển ánh nhìn ra khỏi cái đùi kia.

Nhìn thấy thế, Mary-san gật đầu như thể vừa hiểu ra gì đó.

「Hê...... Bộ Koutarou không có hứng thú với cơ thể của con gái hả? Nếu là con trai bình thường, chỉ cần ở cạnh tôi thôi cũng khiến họ trở nên hưng hứng hơn ngay mà」

「......Chuyện đó cũng không biết à? Tôi tưởng cô biết được nhiều điều ngoài tưởng tượng của tôi lắm cơ mà?」

「Aaaa, bảo đúng cũng đúng, mà bảo sai cũng không sai. Vậy nên giờ tôi sẽ coi như vừa biết được chuyện cậu không bị dụ dỗ bởi ba cái trò mèo này nhé?」

Gì đây...... Sao trông như nãy giờ cô ta toàn chơi chữ hack não tôi ấy.

Ở trường cô rạng rỡ và ngây thơ, đúng chất một nữ sinh người nước ngoài mang tính cách vui vẻ, nhưng cái cô đang ngồi đây lúc này thì tôi chịu.

Kia có phải Mary-san thật sự không thế? Một Mary-san rạng rỡ và hăng hái quá mức kia chẳng lẽ chỉ là giả dối, và cô thực chất chỉ đang diễn trước mặt Ryuuzaki?

「Nihihi. Ngạc nhiên thật...... Không, phải là hết hồn mới đúng nhỉ? Không lẽ Koutarou đã nhầm lẫn gì về tôi rồi? Không biết cậu nghĩ tôi là kiểu người như thế nào nhỉ? Mà, tôi chưa nói cho cậu đáp án đúng đâu, nhưng tôi sẽ cho cậu gợi ý. Tôi thực chất lại khác xa những gì cậu đang nghĩ đấy」

Tóm lại, Mary-san mà tôi nghĩ thực chất lại chẳng phải là Mary-san thật sự à――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện