「Hức...Nakayama-kun, xin lỗi nhé. Tớ... tớ..」
Shimotsuki lấy lại được sức sống ngay sau khi được ôm, có lẽ khoảng thời gian bị ngừng lại nãy giờ cuối cùng cũng đã tiếp tục trôi.
Như thể sợi dây căng thẳng đã bị đứt... Shimotsuki kiệt sức dựa vào tôi rồi bắt đầu khóc.
Tôi nhẹ nhàng xoa lưng cô để giúp cô an tâm hơn.
「Cậu không cần phải nói gì đâu. Nào, hít thở đi... Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chuyện từ giờ cứ để tớ dọn dẹp. Khăn đây, cậu cầm lấy. Nước mắt nước mũi lèm nhèm hết rồi kìa. Ổn rồi mà... Giờ cứ đứng sau tớ nhé」
Shimotsuki cố cất lời, nhưng vì tình trạng không ổn định lúc này mà cô chẳng nói nổi thành câu.
Vậy nên tôi đưa khăn cho cô rồi nhỏ nhẹ nói để có thể khiến cô bình tĩnh lại.
Nhìn vào tình trạng này, Ryuuzaki cố xác nhận lại sai lầm của bản thân.
「Shiho, sợ người lạ? Rụt rè? Không không, làm gì... có chuyện đó được. Bởi vì Shiho là một người tách biệt, ít nói, thích ở một mình và không có hứng thú với người khác mà... Đó là lý do cô ấy phớt lờ tao và ghét nói chuyện với người khác. Thật sự, không phải là thế à...?」
Đã đến thế này rồi mà cậu ta vẫn cố bám víu vào cái lầm tưởng đó.
Chắc hẳn cậu ta thực sự không muốn tin vào sự thật này rồi.
Nhưng những lời đó chẳng còn thuyết phục nữa.
Vì thái độ và những giọt nước mắt của Shimotsuki đã chứng minh được cái 『hiểu lầm』 đó của cậu ta.
「......Mày vẫn cố tự huyễn ra mấy cái lời giải thích tiện lợi cho bản thân như thế à?Shimotsuki ít nói? Thích ở một mình? Không hứng thú với người khác? Làm gì có chuyện đó... Cậu ta nói nhiều lắm, cũng khát khao có bạn bè nữa, đã thế cậu ta cũng rất hứng thú với người khác. Chỉ là, vì rụt rè và sợ người lạ nên cậu ta mới không có đủ dũng khí mà tiến tới thôi」
Giờ tôi sẽ tự tay sửa hết cái đống hiểu lầm kia.
Tôi sẽ phủ định toàn bộ những cái cơ sở thuận tiện của cậu ta.
「T-thế thì, tại sao cô ấy lại lạnh lùng với tao!? Nếu thật sự có hứng thú với người khác, nếu thật sự mong muốn có bạn, nếu thật sự muốn nói chuyện, thì có tao ở ngay đây mà! Từ nhỏ đã là bạn bè rồi, tao hiểu cô ấy hơn tất cả những người khác, thế thì tại sao cô ấy lại không chấp nhận tao chứ!?」
Thế mà vẫn cố chấp không thừa nhận thất bại của bản thân, có lẽ cậu ta vẫn chưa hiểu được Shimotsuki.
Chỉ chừng này có lẽ vẫn chưa đủ để thông não cậu ta.
「......Mày hiểu mà」
Đột nhiên tôi mỉm cười.
Tôi cũng biết, rằng nụ cười lúc này trên mặt mình nó méo mó và xấu xí đến nhường nào.
Nhưng tôi không thể ngăn cản được những cảm xúc này.
Vì nhìn cái tên Ryuuzaki mà tôi căm ghét giờ lại đang hoảng loạn thế này, vui cực kỳ.
Rõ ràng không khác gì một tên phản diện.
Vai trò phá huỷ câu chuyện có lẽ khá là hợp với tôi đấy.
Tôi muốn Ryuuzaki phải đau đớn hơn nữa, hơn nữa kia.
Và giờ tôi dõng dạc nói, để toàn bộ mọi người đều có thể nghe rõ.
「Là vì Shimotsuki ghét Ryuuzaki đấy... Sao mày lại không nhận ra được nhỉ? Lúc nào cũng lạnh lùng thế kia, được bắt chuyện thì chỉ trả lời vài ba chữ, mỗi việc ở cạnh mày thôi cũng khiến cô ấy trở nên u ám, vậy thì tại sao mày lại không hiểu được hả?」
Cuối cùng tôi cũng nói ra được.
Rằng Shimotsuki Shiho ghét Ryuuzaki Ryouma.
Với nữ chính, nhân vật chính-sama cũng chỉ là người lạ.
Tôi để cảm xúc chiếm lấy bản thân.
Đáp lại sự thật này, Ryuuzaki... lắc đầu như thể không tin được, sau đó lảo đảo lùi bước về sau rồi tựa lưng vào tường sân khấu.
「C-chuyện này, không thể nào... Vì tao chính là, thanh mai trúc mã của Shiho mà――」
「――Là thanh mai trúc mã không có nghĩa là mày thân thiết với họ. Với Shimotsuki, từ nhỏ đến giờ mày chỉ là người lạ mà thôi... Đủ rồi đấy, chấp nhận sự thật này đi」
Những lời này giống như con dao, xẻ cậu ta ra từng mảnh nhỏ.
Tôi đánh thẳng vào cái cảm xúc một chiều kia, làm tổn thương con người mang tên Ryuuzaki Ryouma.
Đến cả nhân vật chính-sama tài giỏi có lẽ cũng phải đau đớn bởi 『sự thật』 này.
「Dối trá... Dối trá, dối trá, tất cả đều chỉ là dối trá!!」
Cậu ta hét lên, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi.
Nhưng đó cũng chỉ trong thoáng chốc... Mỗi lần nhìn tôi lại là một lần cậu ta nhận phải cú sốc từ thực tại phũ phàng.
Hiện giờ sau lưng tôi là một Shimotsuki đang thu mình lại, như thể để trốn khỏi cậu ta.
Nhìn thấy cô như thế, ai cũng sẽ hiểu rằng cô quý tôi nhiều đến mức nào.
「Chết tiệt... CHẾT TIỆT! Tao là người gặp trước mà!? Tao là người đầu tiên yêu cô ấy mà... Đừng có, cướp Shiho khỏi tao thế... KHỐN KIẾP!」
Những lời của kẻ thua cuộc tội nghiệp vang vọng khắp hội trường.
Ryuuzaki lúc này... trông xấu xí đến nỗi chẳng ai muốn nhìn.
Vậy là khoảng thời gian bất bại của cậu ta đã kết thúc. Xin lỗi nhé, Ryuuzaki... nhưng câu chuyện của mày sẽ 『sụp đổ』 kể từ thời điểm này.
Thật đáng tiếc vì mày vẫn chưa thức tỉnh chưa được bao lâu, nhưng giờ tao phải trả mày về cái thời 『ăn hại』 rồi――
Shimotsuki lấy lại được sức sống ngay sau khi được ôm, có lẽ khoảng thời gian bị ngừng lại nãy giờ cuối cùng cũng đã tiếp tục trôi.
Như thể sợi dây căng thẳng đã bị đứt... Shimotsuki kiệt sức dựa vào tôi rồi bắt đầu khóc.
Tôi nhẹ nhàng xoa lưng cô để giúp cô an tâm hơn.
「Cậu không cần phải nói gì đâu. Nào, hít thở đi... Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chuyện từ giờ cứ để tớ dọn dẹp. Khăn đây, cậu cầm lấy. Nước mắt nước mũi lèm nhèm hết rồi kìa. Ổn rồi mà... Giờ cứ đứng sau tớ nhé」
Shimotsuki cố cất lời, nhưng vì tình trạng không ổn định lúc này mà cô chẳng nói nổi thành câu.
Vậy nên tôi đưa khăn cho cô rồi nhỏ nhẹ nói để có thể khiến cô bình tĩnh lại.
Nhìn vào tình trạng này, Ryuuzaki cố xác nhận lại sai lầm của bản thân.
「Shiho, sợ người lạ? Rụt rè? Không không, làm gì... có chuyện đó được. Bởi vì Shiho là một người tách biệt, ít nói, thích ở một mình và không có hứng thú với người khác mà... Đó là lý do cô ấy phớt lờ tao và ghét nói chuyện với người khác. Thật sự, không phải là thế à...?」
Đã đến thế này rồi mà cậu ta vẫn cố bám víu vào cái lầm tưởng đó.
Chắc hẳn cậu ta thực sự không muốn tin vào sự thật này rồi.
Nhưng những lời đó chẳng còn thuyết phục nữa.
Vì thái độ và những giọt nước mắt của Shimotsuki đã chứng minh được cái 『hiểu lầm』 đó của cậu ta.
「......Mày vẫn cố tự huyễn ra mấy cái lời giải thích tiện lợi cho bản thân như thế à?Shimotsuki ít nói? Thích ở một mình? Không hứng thú với người khác? Làm gì có chuyện đó... Cậu ta nói nhiều lắm, cũng khát khao có bạn bè nữa, đã thế cậu ta cũng rất hứng thú với người khác. Chỉ là, vì rụt rè và sợ người lạ nên cậu ta mới không có đủ dũng khí mà tiến tới thôi」
Giờ tôi sẽ tự tay sửa hết cái đống hiểu lầm kia.
Tôi sẽ phủ định toàn bộ những cái cơ sở thuận tiện của cậu ta.
「T-thế thì, tại sao cô ấy lại lạnh lùng với tao!? Nếu thật sự có hứng thú với người khác, nếu thật sự mong muốn có bạn, nếu thật sự muốn nói chuyện, thì có tao ở ngay đây mà! Từ nhỏ đã là bạn bè rồi, tao hiểu cô ấy hơn tất cả những người khác, thế thì tại sao cô ấy lại không chấp nhận tao chứ!?」
Thế mà vẫn cố chấp không thừa nhận thất bại của bản thân, có lẽ cậu ta vẫn chưa hiểu được Shimotsuki.
Chỉ chừng này có lẽ vẫn chưa đủ để thông não cậu ta.
「......Mày hiểu mà」
Đột nhiên tôi mỉm cười.
Tôi cũng biết, rằng nụ cười lúc này trên mặt mình nó méo mó và xấu xí đến nhường nào.
Nhưng tôi không thể ngăn cản được những cảm xúc này.
Vì nhìn cái tên Ryuuzaki mà tôi căm ghét giờ lại đang hoảng loạn thế này, vui cực kỳ.
Rõ ràng không khác gì một tên phản diện.
Vai trò phá huỷ câu chuyện có lẽ khá là hợp với tôi đấy.
Tôi muốn Ryuuzaki phải đau đớn hơn nữa, hơn nữa kia.
Và giờ tôi dõng dạc nói, để toàn bộ mọi người đều có thể nghe rõ.
「Là vì Shimotsuki ghét Ryuuzaki đấy... Sao mày lại không nhận ra được nhỉ? Lúc nào cũng lạnh lùng thế kia, được bắt chuyện thì chỉ trả lời vài ba chữ, mỗi việc ở cạnh mày thôi cũng khiến cô ấy trở nên u ám, vậy thì tại sao mày lại không hiểu được hả?」
Cuối cùng tôi cũng nói ra được.
Rằng Shimotsuki Shiho ghét Ryuuzaki Ryouma.
Với nữ chính, nhân vật chính-sama cũng chỉ là người lạ.
Tôi để cảm xúc chiếm lấy bản thân.
Đáp lại sự thật này, Ryuuzaki... lắc đầu như thể không tin được, sau đó lảo đảo lùi bước về sau rồi tựa lưng vào tường sân khấu.
「C-chuyện này, không thể nào... Vì tao chính là, thanh mai trúc mã của Shiho mà――」
「――Là thanh mai trúc mã không có nghĩa là mày thân thiết với họ. Với Shimotsuki, từ nhỏ đến giờ mày chỉ là người lạ mà thôi... Đủ rồi đấy, chấp nhận sự thật này đi」
Những lời này giống như con dao, xẻ cậu ta ra từng mảnh nhỏ.
Tôi đánh thẳng vào cái cảm xúc một chiều kia, làm tổn thương con người mang tên Ryuuzaki Ryouma.
Đến cả nhân vật chính-sama tài giỏi có lẽ cũng phải đau đớn bởi 『sự thật』 này.
「Dối trá... Dối trá, dối trá, tất cả đều chỉ là dối trá!!」
Cậu ta hét lên, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi.
Nhưng đó cũng chỉ trong thoáng chốc... Mỗi lần nhìn tôi lại là một lần cậu ta nhận phải cú sốc từ thực tại phũ phàng.
Hiện giờ sau lưng tôi là một Shimotsuki đang thu mình lại, như thể để trốn khỏi cậu ta.
Nhìn thấy cô như thế, ai cũng sẽ hiểu rằng cô quý tôi nhiều đến mức nào.
「Chết tiệt... CHẾT TIỆT! Tao là người gặp trước mà!? Tao là người đầu tiên yêu cô ấy mà... Đừng có, cướp Shiho khỏi tao thế... KHỐN KIẾP!」
Những lời của kẻ thua cuộc tội nghiệp vang vọng khắp hội trường.
Ryuuzaki lúc này... trông xấu xí đến nỗi chẳng ai muốn nhìn.
Vậy là khoảng thời gian bất bại của cậu ta đã kết thúc. Xin lỗi nhé, Ryuuzaki... nhưng câu chuyện của mày sẽ 『sụp đổ』 kể từ thời điểm này.
Thật đáng tiếc vì mày vẫn chưa thức tỉnh chưa được bao lâu, nhưng giờ tao phải trả mày về cái thời 『ăn hại』 rồi――
Danh sách chương