Shiho lao vào phòng tôi sau chưa đầy một phút.
「Hề lố~! Hiếm khi thấy Koutarou-kun gọi tớ đó nha」
Khác với Kurumizawa-san, Shiho chẳng hề gõ cửa hay đợi tôi trả lời mà cứ thế phi thẳng vào phòng.
Sau khi vào rồi, cổ liền không chút ngần ngại nhảy lên giường rồi ngồi phịch xuống cạnh tôi.
「Muốn gặp tớ cơ đấy...... Hờ hờ, cậu đúng là đáng yêu quá đi♪」
Trông Shiho có chút...... à không, phải là tương đối cao hứng.
Chắc là đang vui vì được tôi gọi đây mà.
「Nào, muốn gặp thì cho gặp đó. Nhìn nhiều nhiều vào đi, tớ ở đây rồi nè~」
Shiho ôm chặt tay tôi rồi đưa mặt lại gần.
Cũng như mọi ngày...... Shiho vẫn thật thu hút với sự đáng yêu thể hiện qua mọi hành động.
Hồi mới đầu gặp tôi không nghĩ cậu ấy sẽ tin tưởng tôi đến như vậy.
Đáng ra chừng đó là đủ khiến tôi hạnh phúc rồi mới phải.
......Nhưng tự bao giờ, ham muốn của tôi đã trở nên to lớn.
Dù đã chiều chuộng hết mình nhưng cô ấy vẫn không chịu hiểu cho tình cảm của tôi.
Và mong muốn được thấu hiểu cảm xúc, có lẽ đã khiến tôi trở nên ích kỷ.
Nhưng giờ sau khi định thần lại, tôi đã hiểu.
Shiho không cần phải thay đổi gì.
Và cả tôi...... cũng chẳng cần phải thay đổi gì.
Lẽ ra Nakayama Koutarou vẫn nên là Nakayama Koutarou, chỉ cần tận hưởng những hạnh phúc vốn có là được.
Vậy tại sao―― tại sao tâm trí tôi lại bế tắc đến như vậy? 「Shiho......」
Tôi thủ thỉ tên người con gái đang ngồi bên cạnh.
Nghe thấy vậy, Shiho nghiêng đầu...... rồi nhìn tôi chăm chú.
「Ô kìa? Bình thường nếu bị tớ bám như này, cậu sẽ ngại ngùng rồi trưng ra biểu cảm đáng yêu mà nhỉ...... Nhìn mặt cậu nghiêm túc quá. Không lẽ Koutarou-kun――」
Và sau đó, cô ấy mỉm cười.
Một nụ cười tựa như muốn nói Đúng là hết cách mà~ vậy.
Giống như một cô chị nhìn đứa em trai đang thái độ, Shiho trìu mến nhìn tôi rồi nói.
「――Đang có tâm sự à?」
......Cô ấy, không phải là không nhận ra.
Có vẻ như Shiho đã đoán được tôi đang phiền não.
Vậy mà vẫn vờ như không nhận ra...... cô ấy làm vậy rốt cuộc là vì gì?
「Ngoan nào ngoan nào, không sao đâu. Đừng lo lắng nữa, có tớ ở bên rồi mà?」
Shiho không hề động chạm đến nội dung tâm sự.
Coi bộ cô ấy không muốn biết vì sao tôi cảm thấy bế tắc.
Vậy nhưng cô ấy vẫn xoa đầu tôi, cứ như muốn nói rằng...... mình vẫn là đồng minh của tôi vậy.
「Từ sáng tớ đã thấy cậu suy tư rồi, thế mà vẫn suy nghĩ đến giờ thì...... cậu hẳn đang phiền não lắm nhỉ. Thiệt tình mà, đến chịu với anh chàng này luôn」
「......Vậy là cậu nhận ra tớ đang phiền não」
「Còn phải nói. Tớ yêu Koutarou-kun mà, tất nhiên tớ phải biết chứ. Ai bảo tính cậu lúc nào cũng thế...... cũng nặng đầu với bao nhiêu chuyện」
――Tôi đã tưởng Shiho không quan tâm mình.
Tôi đã tự ý cho rằng Shiho không hiểu cảm giác của mình.
Thế nhưng không, sự thật không phải như thế.
Coi bộ Shiho có lý do riêng khiến cô ấy vờ như không nhận ra gì cả.
「Tớ không giỏi suy nghĩ như Koutarou-kun, và dù có chia sẻ phiền muộn với cậu thì tớ cũng không giúp giải quyết được gì. Nhưng...... tớ có thể sát cánh bên cậu, kề cạnh cậu như mọi khi vậy. Đứng về phía cậu và tiếp tục yêu cậu là điểm mạnh của tớ đó」
Cô ấy không ngại cư xử như mọi khi.
Bất chấp những phiền não của tôi, cô ấy vẫn tươi cười và chấp nhận như thường lệ.
「Tớ không thể cho cậu lời khuyên tốt, nhưng tớ có thể chờ đợi thời điểm ta cùng nhau nghỉ ngơi. Vậy nên khi nào cậu mệt mỏi với những suy tư, cứ đến đây, ta lại chơi cùng nhau nhé?」
Shiho đang chờ tôi.
Cô ấy, thực sự...... yêu tôi một cách chân thành.
Tầm nhìn tôi bỗng nhòa đi vào giây phút biết được sự thật này.
Nó khiến tôi thấy những âu lo trước giờ đều trở nên thật vô nghĩa――