Tôi có thể vẽ ra được viễn cảnh tệ nhất trong đầu.
Giả sử tình huống lúc này là Ryuuzaki tỏ tình với Shimotsuki đi.
Liệu cô có thể đưa ra được một câu trả lời đàng hoàng không? 「............」
Không thể.
Nếu có thể trả lời được khi ở một nơi đầy ánh nhìn người khác như thế này, cô sẽ chẳng bị dính vào tình trạng kia ngay từ ban đầu. Chắc hẳn cô sẽ từ chối lên sân khấu một cách thẳng thắn ngay.
Nhưng một Shimotsuki không thể nói gì sẽ phải bước lên sân khấu vì bị cuốn theo những người xung quanh.
Mọi người đang phấn khích vì lời tỏ tình của Ryuuzaki.
Và nơi đây đã hoàn toàn bị Ryuuzaki thống trị.
「Cố lên!」 「Ra dáng đàn ông đi!」 「Hết mình đi!」 「Nếu là Ryuuzaki-kun thì sẽ làm được!」
Những lời động viên kia là để cậu ta thêm can đảm mà bày tỏ lòng mình.
Vậy nên mọi người mới không nhận ra được.
Rằng Shimotsuki đang cực kỳ hoảng sợ... Việc cô căng thẳng, đang run rẩy cả người, đang sắp khóc đến nơi, họ không hề biết.
Vì đó là cô gái mà Ryuuzaki Ryouma thổ lộ tình cảm cơ mà.
Làm gì có nhân vật nữ nào không thích cái vận may này chứ―― đó là những gì họ nghĩ.
(Tệ quá rồi...)
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cấu vào da thịt làm tôi đau đớn... nhưng cũng nhờ thế mà tôi mới có thể giữ được bình tĩnh.
Nghĩ đi. Mày có thể làm được gì... Làm gì thì mới có thể cứu được Shimotsuki đây.
Cô gái đáng yêu coi tôi là một tồn tại đặc biệt này... làm sao để tôi có thể giúp đỡ cô ấy đây.
(Nếu Ryuuzaki đã tỏ tình...)
Thì Shimotsuki ắt hẳn sẽ từ chối.
À không, cô chẳng thế nói được gì mà. Những gì cô có thể làm lúc này chỉ có im lặng chịu đựng mà kìm nén cảm xúc của mình thôi.
Nhờ thế, kết cục sẽ được diễn ra theo một cách thuận tiện cho Ryuuzaki.
『Cậu không thể trả lời liền được à? Vậy thì tớ sẽ tỏ tình lại vào khi khác. Nhưng việc tớ thích cậu thì cậu phải biết đó. Có thể lúc này cậu vẫn chưa thích tớ, nhưng tớ sẽ cố gắng, và sẽ khiến cậu yêu tớ được vào một ngày nào đó』
Nói thế không khác nào ám chỉ rằng mối quan hệ sẽ tiến triển trong phần tiếp theo.
Không thể được.
Tôi không thể để chuyện này xảy ra được.
Cũng vì Shimotsuki ghét Ryuuzaki mà.
Trong tương lai, cho dù cậu ra có cố cỡ nào, tôi cũng không nghĩ cô sẽ thích lại cậu ta đâu.
Cô chẳng hề quan tâm cậu ta đến mức đó đấy.
Mà... Chắc đó là lý do câu chuyện lại chọn cái bối cảnh này.
Nó đang cố kéo dài câu chuyện ra theo hướng có lợi để nhân vật chính-sama không bị từ chối.
Cứ thế này thì Shimotsuki sẽ mãi là nữ chính mất thôi.
Tôi không thể chấp nhận... việc cậu ta sẽ liên tục tiếp cận khiến cô cảm thấy khó chịu mà ngày ngày đều chẳng thể vui vẻ nổi.
――Tôi muốn giúp.
――Nếu có thể, tôi muốn bảo vệ cô ấy.
Từ đáy lòng, tôi mạnh mẽ nghĩ.
Với tôi, Shimotsuki là ân nhân.
Cô đã chữa lành cho tôi với nụ cười dịu dàng ấy, cho dù tôi chẳng có chút tự tin gì trong người, đã thế còn cứ tiếp tục phủ định và căm ghét bản thân đến mức tự coi mình là 『nhân vật nền』.
Nhờ cô gái đó mà mỗi ngày của tôi đều trở nên vui hơn nhiều.
Tôi cảm thấy... như được cứu rỗi, khi vẫn có người chấp nhận con người tôi.
『Đừng có buồn chỉ vì mấy thứ như là Nhân vật nền đấy nhé?』
Cô đã từng động viên tôi như thế trước đây.
Những lời động viên đó đã có ý nghĩa như nào với tôi... có dùng lời cũng không thể diễn tả được hết.
Chắc hẳn với cô, Nakayama Koutarou chẳng phải là nhân vật nền gì sất.
Bằng chứng là cả lúc này đây... ánh mắt của cô vẫn đang bám chặt lấy tôi.
Và bờ môi ấy như đang muốn nói là...
「Nakayama-kun... Cứu tớ với」
Tôi có cảm giác đã nghe được những lời đó.
À không, ảo giác thôi. Giữa tình trạng này, Shimotsuki đâu thể nói gì được... Nhưng chỉ với sự chuyển động nhẹ của bờ môi đó, tôi đã hiểu những gì cô muốn nói.
Chúng tôi đã bên nhau một thời gian rồi.
Vậy nên chỉ cần nhìn nét mặt của cô, ít nhất tôi cũng có thể hiểu được những gì cô đang nghĩ.
『Cứu tớ』
Khoảnh khắc hiểu được ý định đó của cô―― đâu đó trong thâm tâm tôi nhận ra có gì đó đang dâng trào.
「Ừa, để đó cho tớ」
Tôi gật đầu, ép cái cơ thể nặng nề của mình di chuyển.
Cái vai nhân vật nền này... đã đến lúc kết thúc rồi.
Vì Shimotsuki, tôi sẽ làm mọi thứ.
Cho dù có phải hướng mũi kiếm về phía nhân vật chính-sama, tôi cũng sẽ làm được.
Vì vậy, tôi không thể tiếp tục làm nhân vật nền nữa.
「――Đừng có mà đùa! Chết tiệt... Mày nghĩ tao cho phép mày thở ra cái lời tỏ tình như này hả!?」
Tôi lên giọng, phá đi cái bầu không khí này.
Dĩ nhiên người nói... chính là tôi.
Dù biết là không nên nhảy vào ngay giữa cao trào... nhưng này Ryuuzaki, cho tao xin phép cản trở cái câu chuyện của mày nhé.
Ryuuzaki Ryouma. Tao không thể chấp nhận cái Happy End của mày.
Liệu mày có biết, việc những câu chuyện còn có thể có Bad End?
Vậy nên, tao sẽ không để cho mày toại nguyện đâu.
Vì thế, tao sẽ chấm hết cái câu chuyện romcom của mày, không phải với thân phận 『nhân vật nền』, mà là...... một 『kẻ phản diện』――
Giả sử tình huống lúc này là Ryuuzaki tỏ tình với Shimotsuki đi.
Liệu cô có thể đưa ra được một câu trả lời đàng hoàng không? 「............」
Không thể.
Nếu có thể trả lời được khi ở một nơi đầy ánh nhìn người khác như thế này, cô sẽ chẳng bị dính vào tình trạng kia ngay từ ban đầu. Chắc hẳn cô sẽ từ chối lên sân khấu một cách thẳng thắn ngay.
Nhưng một Shimotsuki không thể nói gì sẽ phải bước lên sân khấu vì bị cuốn theo những người xung quanh.
Mọi người đang phấn khích vì lời tỏ tình của Ryuuzaki.
Và nơi đây đã hoàn toàn bị Ryuuzaki thống trị.
「Cố lên!」 「Ra dáng đàn ông đi!」 「Hết mình đi!」 「Nếu là Ryuuzaki-kun thì sẽ làm được!」
Những lời động viên kia là để cậu ta thêm can đảm mà bày tỏ lòng mình.
Vậy nên mọi người mới không nhận ra được.
Rằng Shimotsuki đang cực kỳ hoảng sợ... Việc cô căng thẳng, đang run rẩy cả người, đang sắp khóc đến nơi, họ không hề biết.
Vì đó là cô gái mà Ryuuzaki Ryouma thổ lộ tình cảm cơ mà.
Làm gì có nhân vật nữ nào không thích cái vận may này chứ―― đó là những gì họ nghĩ.
(Tệ quá rồi...)
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cấu vào da thịt làm tôi đau đớn... nhưng cũng nhờ thế mà tôi mới có thể giữ được bình tĩnh.
Nghĩ đi. Mày có thể làm được gì... Làm gì thì mới có thể cứu được Shimotsuki đây.
Cô gái đáng yêu coi tôi là một tồn tại đặc biệt này... làm sao để tôi có thể giúp đỡ cô ấy đây.
(Nếu Ryuuzaki đã tỏ tình...)
Thì Shimotsuki ắt hẳn sẽ từ chối.
À không, cô chẳng thế nói được gì mà. Những gì cô có thể làm lúc này chỉ có im lặng chịu đựng mà kìm nén cảm xúc của mình thôi.
Nhờ thế, kết cục sẽ được diễn ra theo một cách thuận tiện cho Ryuuzaki.
『Cậu không thể trả lời liền được à? Vậy thì tớ sẽ tỏ tình lại vào khi khác. Nhưng việc tớ thích cậu thì cậu phải biết đó. Có thể lúc này cậu vẫn chưa thích tớ, nhưng tớ sẽ cố gắng, và sẽ khiến cậu yêu tớ được vào một ngày nào đó』
Nói thế không khác nào ám chỉ rằng mối quan hệ sẽ tiến triển trong phần tiếp theo.
Không thể được.
Tôi không thể để chuyện này xảy ra được.
Cũng vì Shimotsuki ghét Ryuuzaki mà.
Trong tương lai, cho dù cậu ra có cố cỡ nào, tôi cũng không nghĩ cô sẽ thích lại cậu ta đâu.
Cô chẳng hề quan tâm cậu ta đến mức đó đấy.
Mà... Chắc đó là lý do câu chuyện lại chọn cái bối cảnh này.
Nó đang cố kéo dài câu chuyện ra theo hướng có lợi để nhân vật chính-sama không bị từ chối.
Cứ thế này thì Shimotsuki sẽ mãi là nữ chính mất thôi.
Tôi không thể chấp nhận... việc cậu ta sẽ liên tục tiếp cận khiến cô cảm thấy khó chịu mà ngày ngày đều chẳng thể vui vẻ nổi.
――Tôi muốn giúp.
――Nếu có thể, tôi muốn bảo vệ cô ấy.
Từ đáy lòng, tôi mạnh mẽ nghĩ.
Với tôi, Shimotsuki là ân nhân.
Cô đã chữa lành cho tôi với nụ cười dịu dàng ấy, cho dù tôi chẳng có chút tự tin gì trong người, đã thế còn cứ tiếp tục phủ định và căm ghét bản thân đến mức tự coi mình là 『nhân vật nền』.
Nhờ cô gái đó mà mỗi ngày của tôi đều trở nên vui hơn nhiều.
Tôi cảm thấy... như được cứu rỗi, khi vẫn có người chấp nhận con người tôi.
『Đừng có buồn chỉ vì mấy thứ như là Nhân vật nền đấy nhé?』
Cô đã từng động viên tôi như thế trước đây.
Những lời động viên đó đã có ý nghĩa như nào với tôi... có dùng lời cũng không thể diễn tả được hết.
Chắc hẳn với cô, Nakayama Koutarou chẳng phải là nhân vật nền gì sất.
Bằng chứng là cả lúc này đây... ánh mắt của cô vẫn đang bám chặt lấy tôi.
Và bờ môi ấy như đang muốn nói là...
「Nakayama-kun... Cứu tớ với」
Tôi có cảm giác đã nghe được những lời đó.
À không, ảo giác thôi. Giữa tình trạng này, Shimotsuki đâu thể nói gì được... Nhưng chỉ với sự chuyển động nhẹ của bờ môi đó, tôi đã hiểu những gì cô muốn nói.
Chúng tôi đã bên nhau một thời gian rồi.
Vậy nên chỉ cần nhìn nét mặt của cô, ít nhất tôi cũng có thể hiểu được những gì cô đang nghĩ.
『Cứu tớ』
Khoảnh khắc hiểu được ý định đó của cô―― đâu đó trong thâm tâm tôi nhận ra có gì đó đang dâng trào.
「Ừa, để đó cho tớ」
Tôi gật đầu, ép cái cơ thể nặng nề của mình di chuyển.
Cái vai nhân vật nền này... đã đến lúc kết thúc rồi.
Vì Shimotsuki, tôi sẽ làm mọi thứ.
Cho dù có phải hướng mũi kiếm về phía nhân vật chính-sama, tôi cũng sẽ làm được.
Vì vậy, tôi không thể tiếp tục làm nhân vật nền nữa.
「――Đừng có mà đùa! Chết tiệt... Mày nghĩ tao cho phép mày thở ra cái lời tỏ tình như này hả!?」
Tôi lên giọng, phá đi cái bầu không khí này.
Dĩ nhiên người nói... chính là tôi.
Dù biết là không nên nhảy vào ngay giữa cao trào... nhưng này Ryuuzaki, cho tao xin phép cản trở cái câu chuyện của mày nhé.
Ryuuzaki Ryouma. Tao không thể chấp nhận cái Happy End của mày.
Liệu mày có biết, việc những câu chuyện còn có thể có Bad End?
Vậy nên, tao sẽ không để cho mày toại nguyện đâu.
Vì thế, tao sẽ chấm hết cái câu chuyện romcom của mày, không phải với thân phận 『nhân vật nền』, mà là...... một 『kẻ phản diện』――
Danh sách chương