Những lọn tóc bạc mềm mại khẽ bồng bềnh theo từng bước chân trông mới đẹp làm sao.
So với của Shiho thì sắc bạc này đậm hơn.
Trông cô thật hợp với mái tóc dài cùng những gợn sóng nhẹ này. Nhìn cứ ngỡ như người mẫu ấy..... nhưng vì đang mang theo một cái tạp dề mà vẻ hào nhoáng đã nhẹ đi đôi chút.
Dù thế thì...... trông cô vẫn trẻ quá. Giờ có bảo cô là học sinh cấp ba thì có lẽ ai cũng sẽ tin sái cổ.
Tôi nghĩ người đang đứng trước mặt tôi lúc này thật sự mang trên mình một vẻ quyến rũ với tư cách là một người phụ nữ.
Cô mời tôi vào trong và dẫn đến phòng khách trong chốc lát.
Nhưng chỉ trong chốc lát nhìn theo bóng lưng đó...... một người bình thường sẽ chẳng thể mang một cảm giác tử tế được trước người phụ nữ xinh đẹp đến nhường này.
Mị lực nhiều đến mức này khiến tôi bất giác lạnh cả sống lưng.
Người này thật sự là một con người bình thường à...... vì nhìn mẹ của Shiho khác xa thường thức tới mức làm tôi thấy băn khoăn.
Tên cô hình như là Satsuki. Nhìn chẳng giống người Nhật chút nào mà tên lại thuần Nhật như thế, thật là kỳ lạ.
「......Nnn? Con nhìn cô nãy giờ rồi đó, có chuyện gì hả con?」
Hình như tôi nhìn nhiều quá rồi.
Vì cảm nhận được ánh nhìn của tôi mà cô dừng lại hỏi.
Bị đôi đồng tử xanh biếc kia nhìn vào khiến tôi căng thẳng.
Vẻ đẹp hoàn hảo gợi lên hình ảnh của những con búp bê phương Tây này làm tôi vô thức muốn chạy trốn.
「K-không có gì đâu cô......」
Tôi lùi lại một bước trong khi lảng mắt đi.
Trong vô thức tôi đã cố tạo khoảng cách.
Nhìn thấy tôi như thế, mẹ của Shiho―― Satsuki-san hơi tròn mắt ngạc nhiên.
「Oyaoya? Hmm hmm, ra là thế...... Đúng là con gái của mẹ. Con đã mang đến một người thú vị rồi đó」
Không biết trong mắt cô trông tôi như thế nào.
Satsuki-san nhìn tôi thú vị và vỗ nhẹ lên vai tôi.
「Koutarou không thích cô hả? Nhìn con cảnh giác thế kia làm cô buồn đấy」
「K-không phải đâu cô......」
Không phải là không thích.
Và tất nhiên cũng chẳng thể là ghét rồi.
Nhưng mà, nói sao nhỉ...... có lẽ là hơi sợ. Tôi tự hỏi rằng mình có thực sự được phép nói chuyện với người này không nữa.
「Hiểu rồi. Koutarou không ghét cô, mà ghét bản thân mình đúng không?」
「――――」
Tôi thót tim trước những lời đột ngột đó.
Trúng ngay tim đen luôn. Bị kết tội thẳng thừng thế này làm tôi chẳng nói được lời nào.
Đúng thật, tôi chẳng tin tưởng gì vào bản thân mình.
"Thứ như tôi"―― cái lời mở đầu thường hay được chêm vào câu này chẳng khác gì sự tự ti.
Mới lần đầu gặp mà Satsuki-san đã nhìn thấu được chuyện đó.
「......Tại sao, cô lại biết được?」
「Chắc là do mùi hương nhỉ? Cô từ nhỏ đã có một khứu giác nhạy cảm rồi. Vậy nên việc đối phương cảm thấy thế nào, chỉ với mùi hương là cô có thể hiểu được...... Xin lỗi con nhé, tự nhiên lại kể mấy cái chuyện kỳ lạ này」
......À không, tôi hiểu.
Đại khái thì tôi đã nắm được những gì Satsuki-san nói.
Cũng giống như cái 『thính giác tốt』 của Shiho.
Có lẽ cảm giác kỳ lạ đó là được kế thừa từ mẹ của cô rồi.
Từng có lần cô bảo Ryuuzaki là 『phát ra âm thanh khó chịu nên không thích』. Cũng như thế, có lẽ Satsuki cũng có khả năng cảm nhận được người khác thông qua mùi hương của họ.
「Thông thường ấy, người ta mà thấy cô là toàn phát ra cái một mùi khá là lạ...... nên cô có hơi ngạc nhiên vì con lại không như thế」
......Aaaa, ra là vậy.
Lúc nãy nhìn cô ngạc nhiên thế làm tôi cứ tưởng có chuyện gì...... có vẻ như lý do lại chẳng to tát lắm, thật là may quá.
Ngắn gọn thì, Satsuki-san là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Đây cũng chỉ là giả định...... nhưng chắc hẳn, nếu là người bình thường thấy cô thì thứ cảm giác đầu tiên hẳn sẽ là kích thích.
Với đàn ông, đó sẽ là ý đồ đen tối.
Với phụ nữ, đó sẽ là ganh ghét, ghen tỵ.
Cô trông khác thường đến thế đấy.
Nhưng, với cái bản tính tự ti cùng tính cách của một cựu nhân vật nền, tôi hoàn toàn chẳng thể có được cái ý đồ đen tối nào cả.
Vậy nên tôi mới không bị dục vọng chiếm hữu, cũng chẳng cảm thấy đố kỵ gì, chỉ là bị choáng ngợp trước sự hiện diện của cô mà thôi.
Mà cũng vì tôi chỉ là một kẻ không có cá tính, vậy nên tính ra tôi chẳng phải một người tuyệt vời hay gì cả.
「Cô cảm nhận được từ Koutarou mùi của một người không có dục vọng..... Đây là mùi của một người tuyệt vời, thế nên con hãy tự tin hơn nữa đi nào」
Nhưng Satsuki-san lại thấy được giá trị trong tôi.
「Đúng là đứa con trai mà Shii-chan thích có khác...... Ông xã cô cũng có mùi tuyệt lắm, nhưng có lẽ là tuyệt theo kiểu khác」
Lần này cô nở một nụ cười ngây thơ khi nói thế.
「――――a」
Không ổn. Tự nhiên tôi có cảm giác lạc lõng, mồ hôi lạnh cũng đang túa ra.
Nguyên do của sự lo sợ chắc hẳn là vì tôi không nghĩ mình có thể nói chuyện được với cô.
Chưa tính đến việc cười đáp lại―― tôi nghĩ tôi còn chẳng được phép làm thế.
Nếu cô mà ở trường với tôi...... chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình. Chắc hẳn trước giờ đã có rất nhiều tên con trai đem lòng yêu cô xong chuốc lấy một thất bại oanh liệt rồi.
(Vẻ đẹp vượt thường thức của Shiho là được thừa hưởng từ người này à?)
Vẻ đẹp ma mị đã làm nhân vật chính harem đó lạc lối rốt cuộc đến từ đâu?―― giờ tôi đã hiểu được nguyên do.
Nhờ thừa hưởng dòng máu của Satsuki-san mà một Shiho vô dụng thế lại có thể trở thành nữ chính.
Trong điều kiện bình thường, quá lắm thì cô cũng chỉ có thể trở thành một nữ phụ xinh đẹp, nhưng dòng máu của Satsuki-san đã đẩy cô lên làm nữ chính.
Dẫu thế―― tôi vẫn còn một nghi vấn.
(Vậy tại sao Shiho lại thân thiện thế???)
Dù nghĩ thế này thì có hơi thất lễ với Satsuki-san....... nhưng cô quá xinh đẹp đi, đến nỗi chỉ việc đứng trước mặt thôi cũng khiến tôi cảm nhận được sự bẩn thỉu của bản thân được thể hiện rõ ra.
Vậy nên khó có thể nói cô là một người thân thiện dễ tiếp cận.
Tất nhiên cô cũng không phải là không thân thiện. Bầu không khí quanh cô dịu dàng chứ chẳng hề lạnh lẽo. Dẫu thế, tôi vẫn cảm thấy bối rối.
Khác với Shiho, lần đầu gặp cậu ta tôi chẳng căng thẳng chút nào.
Nói sao nhỉ...... Shiho có hơi kỳ lạ, kể cả với thân phận nhân vật nữ bình thường.
Cậu ta 『đặc biệt』.
Lý do vì sao lại như thế thì tôi không biết...... nhưng ngay sau khi đến phòng khách, tôi đã hiểu ra được tất cả.
「Con cứ tự nhiên. Đây là phòng khách nhà cô...... Và đây là ông xã của cô♪」
Satsuki-san đột nhiên lên giọng. Giọng nói bình tĩnh nãy giờ bỗng trở nên hào hứng ngay khi cô bước vào phòng khách.
Nguyên nhân...... có lẽ là do người đàn ông tròn trịa đang ngồi trên ghế sofa.
「......Ồ? Đã đến rồi hả? Chào mừng con...... Koutarou-kun nhỉ? Cảm ơn vì đã luôn chăm sóc con gái chú nhé」
Tôi bị choáng ngợp bởi thân hình đồ sộ và tròn trịa của người đàn ông này.
(Đây rồi...... Người này chính là nguyên do cho sự 『đặc biệt』 của Shiho!)
――Dịu dàng
――Ấm áp
――Ôn nhu
――Mang lại sự an tâm.
――Làm người ta bình tĩnh.
Cả biểu cảm, giọng nói, ánh mắt, cử chỉ, hình thể và bầu không khí...... toàn bộ đều toát ra được sự tốt bụng.
Chắc chắn người này chính là nguyên nhân.
Shiho có thể trở nên thân thiện đến thế kia cũng là nhờ ảnh hưởng từ con người này.
Tôi chưa từng gặp ai như vậy.
Sự ấm áp tự nhiên mang lại cho những người bên cạnh cảm giác thoải mái này...... tôi có thể cảm nhận được――
So với của Shiho thì sắc bạc này đậm hơn.
Trông cô thật hợp với mái tóc dài cùng những gợn sóng nhẹ này. Nhìn cứ ngỡ như người mẫu ấy..... nhưng vì đang mang theo một cái tạp dề mà vẻ hào nhoáng đã nhẹ đi đôi chút.
Dù thế thì...... trông cô vẫn trẻ quá. Giờ có bảo cô là học sinh cấp ba thì có lẽ ai cũng sẽ tin sái cổ.
Tôi nghĩ người đang đứng trước mặt tôi lúc này thật sự mang trên mình một vẻ quyến rũ với tư cách là một người phụ nữ.
Cô mời tôi vào trong và dẫn đến phòng khách trong chốc lát.
Nhưng chỉ trong chốc lát nhìn theo bóng lưng đó...... một người bình thường sẽ chẳng thể mang một cảm giác tử tế được trước người phụ nữ xinh đẹp đến nhường này.
Mị lực nhiều đến mức này khiến tôi bất giác lạnh cả sống lưng.
Người này thật sự là một con người bình thường à...... vì nhìn mẹ của Shiho khác xa thường thức tới mức làm tôi thấy băn khoăn.
Tên cô hình như là Satsuki. Nhìn chẳng giống người Nhật chút nào mà tên lại thuần Nhật như thế, thật là kỳ lạ.
「......Nnn? Con nhìn cô nãy giờ rồi đó, có chuyện gì hả con?」
Hình như tôi nhìn nhiều quá rồi.
Vì cảm nhận được ánh nhìn của tôi mà cô dừng lại hỏi.
Bị đôi đồng tử xanh biếc kia nhìn vào khiến tôi căng thẳng.
Vẻ đẹp hoàn hảo gợi lên hình ảnh của những con búp bê phương Tây này làm tôi vô thức muốn chạy trốn.
「K-không có gì đâu cô......」
Tôi lùi lại một bước trong khi lảng mắt đi.
Trong vô thức tôi đã cố tạo khoảng cách.
Nhìn thấy tôi như thế, mẹ của Shiho―― Satsuki-san hơi tròn mắt ngạc nhiên.
「Oyaoya? Hmm hmm, ra là thế...... Đúng là con gái của mẹ. Con đã mang đến một người thú vị rồi đó」
Không biết trong mắt cô trông tôi như thế nào.
Satsuki-san nhìn tôi thú vị và vỗ nhẹ lên vai tôi.
「Koutarou không thích cô hả? Nhìn con cảnh giác thế kia làm cô buồn đấy」
「K-không phải đâu cô......」
Không phải là không thích.
Và tất nhiên cũng chẳng thể là ghét rồi.
Nhưng mà, nói sao nhỉ...... có lẽ là hơi sợ. Tôi tự hỏi rằng mình có thực sự được phép nói chuyện với người này không nữa.
「Hiểu rồi. Koutarou không ghét cô, mà ghét bản thân mình đúng không?」
「――――」
Tôi thót tim trước những lời đột ngột đó.
Trúng ngay tim đen luôn. Bị kết tội thẳng thừng thế này làm tôi chẳng nói được lời nào.
Đúng thật, tôi chẳng tin tưởng gì vào bản thân mình.
"Thứ như tôi"―― cái lời mở đầu thường hay được chêm vào câu này chẳng khác gì sự tự ti.
Mới lần đầu gặp mà Satsuki-san đã nhìn thấu được chuyện đó.
「......Tại sao, cô lại biết được?」
「Chắc là do mùi hương nhỉ? Cô từ nhỏ đã có một khứu giác nhạy cảm rồi. Vậy nên việc đối phương cảm thấy thế nào, chỉ với mùi hương là cô có thể hiểu được...... Xin lỗi con nhé, tự nhiên lại kể mấy cái chuyện kỳ lạ này」
......À không, tôi hiểu.
Đại khái thì tôi đã nắm được những gì Satsuki-san nói.
Cũng giống như cái 『thính giác tốt』 của Shiho.
Có lẽ cảm giác kỳ lạ đó là được kế thừa từ mẹ của cô rồi.
Từng có lần cô bảo Ryuuzaki là 『phát ra âm thanh khó chịu nên không thích』. Cũng như thế, có lẽ Satsuki cũng có khả năng cảm nhận được người khác thông qua mùi hương của họ.
「Thông thường ấy, người ta mà thấy cô là toàn phát ra cái một mùi khá là lạ...... nên cô có hơi ngạc nhiên vì con lại không như thế」
......Aaaa, ra là vậy.
Lúc nãy nhìn cô ngạc nhiên thế làm tôi cứ tưởng có chuyện gì...... có vẻ như lý do lại chẳng to tát lắm, thật là may quá.
Ngắn gọn thì, Satsuki-san là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Đây cũng chỉ là giả định...... nhưng chắc hẳn, nếu là người bình thường thấy cô thì thứ cảm giác đầu tiên hẳn sẽ là kích thích.
Với đàn ông, đó sẽ là ý đồ đen tối.
Với phụ nữ, đó sẽ là ganh ghét, ghen tỵ.
Cô trông khác thường đến thế đấy.
Nhưng, với cái bản tính tự ti cùng tính cách của một cựu nhân vật nền, tôi hoàn toàn chẳng thể có được cái ý đồ đen tối nào cả.
Vậy nên tôi mới không bị dục vọng chiếm hữu, cũng chẳng cảm thấy đố kỵ gì, chỉ là bị choáng ngợp trước sự hiện diện của cô mà thôi.
Mà cũng vì tôi chỉ là một kẻ không có cá tính, vậy nên tính ra tôi chẳng phải một người tuyệt vời hay gì cả.
「Cô cảm nhận được từ Koutarou mùi của một người không có dục vọng..... Đây là mùi của một người tuyệt vời, thế nên con hãy tự tin hơn nữa đi nào」
Nhưng Satsuki-san lại thấy được giá trị trong tôi.
「Đúng là đứa con trai mà Shii-chan thích có khác...... Ông xã cô cũng có mùi tuyệt lắm, nhưng có lẽ là tuyệt theo kiểu khác」
Lần này cô nở một nụ cười ngây thơ khi nói thế.
「――――a」
Không ổn. Tự nhiên tôi có cảm giác lạc lõng, mồ hôi lạnh cũng đang túa ra.
Nguyên do của sự lo sợ chắc hẳn là vì tôi không nghĩ mình có thể nói chuyện được với cô.
Chưa tính đến việc cười đáp lại―― tôi nghĩ tôi còn chẳng được phép làm thế.
Nếu cô mà ở trường với tôi...... chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình. Chắc hẳn trước giờ đã có rất nhiều tên con trai đem lòng yêu cô xong chuốc lấy một thất bại oanh liệt rồi.
(Vẻ đẹp vượt thường thức của Shiho là được thừa hưởng từ người này à?)
Vẻ đẹp ma mị đã làm nhân vật chính harem đó lạc lối rốt cuộc đến từ đâu?―― giờ tôi đã hiểu được nguyên do.
Nhờ thừa hưởng dòng máu của Satsuki-san mà một Shiho vô dụng thế lại có thể trở thành nữ chính.
Trong điều kiện bình thường, quá lắm thì cô cũng chỉ có thể trở thành một nữ phụ xinh đẹp, nhưng dòng máu của Satsuki-san đã đẩy cô lên làm nữ chính.
Dẫu thế―― tôi vẫn còn một nghi vấn.
(Vậy tại sao Shiho lại thân thiện thế???)
Dù nghĩ thế này thì có hơi thất lễ với Satsuki-san....... nhưng cô quá xinh đẹp đi, đến nỗi chỉ việc đứng trước mặt thôi cũng khiến tôi cảm nhận được sự bẩn thỉu của bản thân được thể hiện rõ ra.
Vậy nên khó có thể nói cô là một người thân thiện dễ tiếp cận.
Tất nhiên cô cũng không phải là không thân thiện. Bầu không khí quanh cô dịu dàng chứ chẳng hề lạnh lẽo. Dẫu thế, tôi vẫn cảm thấy bối rối.
Khác với Shiho, lần đầu gặp cậu ta tôi chẳng căng thẳng chút nào.
Nói sao nhỉ...... Shiho có hơi kỳ lạ, kể cả với thân phận nhân vật nữ bình thường.
Cậu ta 『đặc biệt』.
Lý do vì sao lại như thế thì tôi không biết...... nhưng ngay sau khi đến phòng khách, tôi đã hiểu ra được tất cả.
「Con cứ tự nhiên. Đây là phòng khách nhà cô...... Và đây là ông xã của cô♪」
Satsuki-san đột nhiên lên giọng. Giọng nói bình tĩnh nãy giờ bỗng trở nên hào hứng ngay khi cô bước vào phòng khách.
Nguyên nhân...... có lẽ là do người đàn ông tròn trịa đang ngồi trên ghế sofa.
「......Ồ? Đã đến rồi hả? Chào mừng con...... Koutarou-kun nhỉ? Cảm ơn vì đã luôn chăm sóc con gái chú nhé」
Tôi bị choáng ngợp bởi thân hình đồ sộ và tròn trịa của người đàn ông này.
(Đây rồi...... Người này chính là nguyên do cho sự 『đặc biệt』 của Shiho!)
――Dịu dàng
――Ấm áp
――Ôn nhu
――Mang lại sự an tâm.
――Làm người ta bình tĩnh.
Cả biểu cảm, giọng nói, ánh mắt, cử chỉ, hình thể và bầu không khí...... toàn bộ đều toát ra được sự tốt bụng.
Chắc chắn người này chính là nguyên nhân.
Shiho có thể trở nên thân thiện đến thế kia cũng là nhờ ảnh hưởng từ con người này.
Tôi chưa từng gặp ai như vậy.
Sự ấm áp tự nhiên mang lại cho những người bên cạnh cảm giác thoải mái này...... tôi có thể cảm nhận được――
Danh sách chương