――Komiya Konoka là một học sinh cấp ba năm hai, và cũng là thành viên của uỷ ban kỷ luật.
Những thành viên của uỷ ban kỷ luật sẽ tham gia vào chiến dịch chào hỏi<1> tại trước cổng trường vào mỗi buổi sáng. Và tất nhiên là sáng nào Konoka cũng đều thức dậy sớm một chút để tham gia.
Cô có một điều thầm kín để trông chờ vào mỗi sáng.
Đó là...... được nói chuyện với học sinh năm nhất Ryuuzaki Ryouma.
(Ryuuzaki-kun...... hôm nay có đến không ta?)
Konoka thấy cô đơn vì gần đây cậu ta chẳng chịu tới trường.
Với việc chẳng thể rõ được chi tiết do khác khối, cô chỉ biết mong mỏi rằng Ryuuzaki sẽ đến nên mỗi ngày đều đứng trước cổng trường.
(Chuyện kiểu tóc mình đã thay đổi, cậu ấy mà tới thì không biết có nhận ra được không nhỉ)
Mới hôm trước, cô đã thay đổi hoàn toàn kiểu tóc của mình.
Mái tóc thường hay được tết đuôi sam đã bị cắt ngắn đi đầy can đảm, với lý do là muốn cho Ryuuzaki thấy mình 『đáng yêu』.
Và cứ thế, những ngày dài chỉ có chờ và đợi vẫn tiếp tục trôi qua.
Cô đã không còn thấy được bóng hình Ryuuzaki Ryouma kể từ sau lễ hội văn hoá...... nhưng khi mới bước qua tháng 12 được vài ngày...
(Ah, tới rồi!)
Cuối cùng thì cậu trai cô mong mỏi cũng đã chịu đến trường.
Konoka ngay lập tức thẳng lưng, và để bản thân trông đáng yêu hơn dù chỉ một chút, cô chỉnh sơ sơ lại mái tóc. Rồi sau đó, khi Ryuuzaki đến gần, chính cô là người đầu tiên chào hỏi cậu ta.
「Ryuuzaki-kun, chào buổi sáng」
Một lời chào đầy hăng hái.
Sau đó Ryuuzaki sẽ mỉm cười hoà nhã đáp lại câu chào kia. Mỗi khi được Ryuuzaki xoa đầu và nghe cậu ta khen 『Konoka giỏi thật đó. Chị đã luôn vất vả rồi』, cô thật sự rất là hạnh phúc. Tuy là một học sinh lớp trên, nhưng ở cậu ta có gì đó giống một người anh trai nên Konoka mới yêu quý cậu ta rất nhiều.
Nhưng....... Ryuuzaki Ryouma của hôm nay, lại khác với mọi khi.
「............」
Như muốn nói rằng không nghe thấy lời chào nào cả, cậu ta đi ngang qua cô. Đôi mắt trống rỗng kia đang nhìn đâu đó vô định, trông thật rợn người.
「Ryu, Ryuuzaki-kun?」
Cô lại một lần nữa cất tiếng. Vậy nên cậu ta cuối cùng cũng nhận ra được Konoka và quay lại nhìn cô với đôi mắt chẳng còn chút ánh sáng nào.
Trong đôi mắt đó...... đúng là chẳng phản chiếu gì cả.
「......Là Konoka à?」
Ít nhiều thì cậu ta cũng đã nhận ra được cô. Nhưng Ryuuzaki Ryouma lại bước tiếp vào trong trường mà chẳng nói gì thêm nữa.
Trông như cậu ta còn chẳng nhận ra được cô vừa thay đổi kiểu tóc. Kể cả phần thưởng cho chiến dịch chào hỏi cũng chẳng có đâu. Đã thế cậu ta còn chẳng phản hồi lời chào của cô―― một Ryuuzaki Ryouma như thế làm Konoka thấy khó chịu.
(Ơ? Người mình quan tâm...... là con người kia à?)
――Không phải.
Người mà Konoka thích, đáng lẽ phải toả sáng hơn nữa kia.
Lúc nào cũng tràn đầy tự tin, cực kỳ đáng tin cậy, và có một lòng bao dung to lớn đến nỗi hẹn hò được là sẽ hạnh phúc, là một người như thế đấy.
Nhưng Ryuuzaki Ryouma của lúc này, lại không như thế.
Không có màu sắc trong biểu cảm. Không có ánh sáng trong đôi mắt. Và hoàn toàn không có chút tham vọng nào.
Cô thậm chí còn nghĩ cậu ta trông cứ như một con robot không có cảm xúc.
Tựa một con búp bê.
Một người như thế không phải kiểu người mà Konoka thích.
(......Thôi thì, đủ rồi nhỉ)
Cô bỗng nhận ra là tinh thần mình đang cạn kiệt.
Kiểu như thất vọng ấy...... À không, không phải "kiểu như". Cô thật sự đang thất vọng.
Con người tên Ryuuzaki Ryouma không vĩ đại những những gì cô nghĩ.
Vậy nên cô mới cảm thấy, rằng thật là khó chịu khi lại đi yêu Ryuuzaki Ryouma.
(Mà dù gì thì tụi mình cũng có dính dáng gì mấy đâu...... Không biết sao mình lại đi thích Ryuuzaki-kun nữa. Chỉ là chào nhau buổi sáng thôi mà, quái thật)
Để lấy ví dụ thì, giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê ấy.
Một Konoka sau khi hoàn hồn, đã đánh mất đi tình yêu dành cho Ryuuzaki Ryouma.
Từ giờ cô sẽ quên đi Ryuuzaki Ryouma.
Nói cách khác, Komiya Konoka đã rời khỏi harem của Ryuuzaki Ryouma.
Và không chỉ có cô là như thế.
――Không phải.
Cả Senpai hội trưởng hội học sinh ở năm ba cũng đã mất đi hứng thú với Ryuuzaki Ryouma.
――Không phải.
Cả những cô gái chung lớp yêu thầm cậu ta cũng đã mất đi những khao khát với Ryuuzaki Ryouma.
――Không phải.
Cả thiếu nữ năm hai át chủ bài của đội điền kinh cũng đã mất đi kỳ vọng vào Ryuuzaki Ryouma.
――Không phải.
Cả y tá trường xinh đẹp cũng đã mất đi sự quan tâm dành cho Ryuuzaki Ryouma.
Harem sụp đổ chỉ trong một chốc.
Kẻ tự coi bản thân là nhân vật nền - Ryuuzaki Ryouma đã bị bỏ rơi bởi vị thần romcom.
Những cô gái đã thoát khỏi chất độc của Ryuuzaki Ryouma mà không phát động chủ nghĩa cơ hội một lần nào.
(......Kuku. Quả đúng như mong đợi về một thằng nhân vật nền như mình...... các cô gái đều đang bỏ đi hết cả rồi)
Dù có thế thì Ryuuzaki vẫn cứ tiếp tục hèn mạt.
Cậu ta hiểu trái tim của các cô gái đang rời bỏ mình, thế mà cậu ta lại chấp nhận điều đó.
Nhân vật chính harem đã không còn bay được, đến cả lê bước dưới đất cũng chẳng thể làm nổi. Trái lại, cậu ta còn chẳng buồn giãy dụa gì, mà chỉ lơ đễnh nằm đó nhìn trời mà thôi.
Cậu ta thật sự đã trở thành một kẻ vô tích sự.
Vì là một nhân vật chính như thế, nên cũng chẳng lạ gì khi dàn harem lại bỏ rơi cậu ta――
Những thành viên của uỷ ban kỷ luật sẽ tham gia vào chiến dịch chào hỏi<1> tại trước cổng trường vào mỗi buổi sáng. Và tất nhiên là sáng nào Konoka cũng đều thức dậy sớm một chút để tham gia.
Cô có một điều thầm kín để trông chờ vào mỗi sáng.
Đó là...... được nói chuyện với học sinh năm nhất Ryuuzaki Ryouma.
(Ryuuzaki-kun...... hôm nay có đến không ta?)
Konoka thấy cô đơn vì gần đây cậu ta chẳng chịu tới trường.
Với việc chẳng thể rõ được chi tiết do khác khối, cô chỉ biết mong mỏi rằng Ryuuzaki sẽ đến nên mỗi ngày đều đứng trước cổng trường.
(Chuyện kiểu tóc mình đã thay đổi, cậu ấy mà tới thì không biết có nhận ra được không nhỉ)
Mới hôm trước, cô đã thay đổi hoàn toàn kiểu tóc của mình.
Mái tóc thường hay được tết đuôi sam đã bị cắt ngắn đi đầy can đảm, với lý do là muốn cho Ryuuzaki thấy mình 『đáng yêu』.
Và cứ thế, những ngày dài chỉ có chờ và đợi vẫn tiếp tục trôi qua.
Cô đã không còn thấy được bóng hình Ryuuzaki Ryouma kể từ sau lễ hội văn hoá...... nhưng khi mới bước qua tháng 12 được vài ngày...
(Ah, tới rồi!)
Cuối cùng thì cậu trai cô mong mỏi cũng đã chịu đến trường.
Konoka ngay lập tức thẳng lưng, và để bản thân trông đáng yêu hơn dù chỉ một chút, cô chỉnh sơ sơ lại mái tóc. Rồi sau đó, khi Ryuuzaki đến gần, chính cô là người đầu tiên chào hỏi cậu ta.
「Ryuuzaki-kun, chào buổi sáng」
Một lời chào đầy hăng hái.
Sau đó Ryuuzaki sẽ mỉm cười hoà nhã đáp lại câu chào kia. Mỗi khi được Ryuuzaki xoa đầu và nghe cậu ta khen 『Konoka giỏi thật đó. Chị đã luôn vất vả rồi』, cô thật sự rất là hạnh phúc. Tuy là một học sinh lớp trên, nhưng ở cậu ta có gì đó giống một người anh trai nên Konoka mới yêu quý cậu ta rất nhiều.
Nhưng....... Ryuuzaki Ryouma của hôm nay, lại khác với mọi khi.
「............」
Như muốn nói rằng không nghe thấy lời chào nào cả, cậu ta đi ngang qua cô. Đôi mắt trống rỗng kia đang nhìn đâu đó vô định, trông thật rợn người.
「Ryu, Ryuuzaki-kun?」
Cô lại một lần nữa cất tiếng. Vậy nên cậu ta cuối cùng cũng nhận ra được Konoka và quay lại nhìn cô với đôi mắt chẳng còn chút ánh sáng nào.
Trong đôi mắt đó...... đúng là chẳng phản chiếu gì cả.
「......Là Konoka à?」
Ít nhiều thì cậu ta cũng đã nhận ra được cô. Nhưng Ryuuzaki Ryouma lại bước tiếp vào trong trường mà chẳng nói gì thêm nữa.
Trông như cậu ta còn chẳng nhận ra được cô vừa thay đổi kiểu tóc. Kể cả phần thưởng cho chiến dịch chào hỏi cũng chẳng có đâu. Đã thế cậu ta còn chẳng phản hồi lời chào của cô―― một Ryuuzaki Ryouma như thế làm Konoka thấy khó chịu.
(Ơ? Người mình quan tâm...... là con người kia à?)
――Không phải.
Người mà Konoka thích, đáng lẽ phải toả sáng hơn nữa kia.
Lúc nào cũng tràn đầy tự tin, cực kỳ đáng tin cậy, và có một lòng bao dung to lớn đến nỗi hẹn hò được là sẽ hạnh phúc, là một người như thế đấy.
Nhưng Ryuuzaki Ryouma của lúc này, lại không như thế.
Không có màu sắc trong biểu cảm. Không có ánh sáng trong đôi mắt. Và hoàn toàn không có chút tham vọng nào.
Cô thậm chí còn nghĩ cậu ta trông cứ như một con robot không có cảm xúc.
Tựa một con búp bê.
Một người như thế không phải kiểu người mà Konoka thích.
(......Thôi thì, đủ rồi nhỉ)
Cô bỗng nhận ra là tinh thần mình đang cạn kiệt.
Kiểu như thất vọng ấy...... À không, không phải "kiểu như". Cô thật sự đang thất vọng.
Con người tên Ryuuzaki Ryouma không vĩ đại những những gì cô nghĩ.
Vậy nên cô mới cảm thấy, rằng thật là khó chịu khi lại đi yêu Ryuuzaki Ryouma.
(Mà dù gì thì tụi mình cũng có dính dáng gì mấy đâu...... Không biết sao mình lại đi thích Ryuuzaki-kun nữa. Chỉ là chào nhau buổi sáng thôi mà, quái thật)
Để lấy ví dụ thì, giống như bừng tỉnh khỏi cơn mê ấy.
Một Konoka sau khi hoàn hồn, đã đánh mất đi tình yêu dành cho Ryuuzaki Ryouma.
Từ giờ cô sẽ quên đi Ryuuzaki Ryouma.
Nói cách khác, Komiya Konoka đã rời khỏi harem của Ryuuzaki Ryouma.
Và không chỉ có cô là như thế.
――Không phải.
Cả Senpai hội trưởng hội học sinh ở năm ba cũng đã mất đi hứng thú với Ryuuzaki Ryouma.
――Không phải.
Cả những cô gái chung lớp yêu thầm cậu ta cũng đã mất đi những khao khát với Ryuuzaki Ryouma.
――Không phải.
Cả thiếu nữ năm hai át chủ bài của đội điền kinh cũng đã mất đi kỳ vọng vào Ryuuzaki Ryouma.
――Không phải.
Cả y tá trường xinh đẹp cũng đã mất đi sự quan tâm dành cho Ryuuzaki Ryouma.
Harem sụp đổ chỉ trong một chốc.
Kẻ tự coi bản thân là nhân vật nền - Ryuuzaki Ryouma đã bị bỏ rơi bởi vị thần romcom.
Những cô gái đã thoát khỏi chất độc của Ryuuzaki Ryouma mà không phát động chủ nghĩa cơ hội một lần nào.
(......Kuku. Quả đúng như mong đợi về một thằng nhân vật nền như mình...... các cô gái đều đang bỏ đi hết cả rồi)
Dù có thế thì Ryuuzaki vẫn cứ tiếp tục hèn mạt.
Cậu ta hiểu trái tim của các cô gái đang rời bỏ mình, thế mà cậu ta lại chấp nhận điều đó.
Nhân vật chính harem đã không còn bay được, đến cả lê bước dưới đất cũng chẳng thể làm nổi. Trái lại, cậu ta còn chẳng buồn giãy dụa gì, mà chỉ lơ đễnh nằm đó nhìn trời mà thôi.
Cậu ta thật sự đã trở thành một kẻ vô tích sự.
Vì là một nhân vật chính như thế, nên cũng chẳng lạ gì khi dàn harem lại bỏ rơi cậu ta――
Danh sách chương