Vụ gian lận đổi chỗ đã thành công trót lọt.
Giờ đây chỗ của tôi nằm ở cuối lớp bên phải, cách một ghế về phía hành lang. Và người ngồi ngay góc đó là Shimotsuki.
Tóm lại là, cậu ta đang ngồi ngay chỗ cũ của tôi.
「May quá... Giờ mà lại phải gần Ryuuzaki nữa thì tớ chẳng biết phải làm thế nào luôn」
Shimotsuki làu bàu bằng một giọng nhỏ trong khi nằm trườn lên bàn như thể mệt mỏi lắm.
Cô áp mặt xuống bàn rồi nhìn về phía tôi.
「Chiến lược đã thành công. Cảm ơn cậu nhé」
Nghe cô thì thầm cảm ơn, tôi lắc đầu đáp lại.
Vì cô tôi sẽ làm mọi thứ, cho dù có khó khăn hay vô lý đến mức nào, miễn là Shimotsuki thấy hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui rồi.
Với tôi, tồn tại của Shimotsuki to lớn đến mức đó đấy.
「Phù...」
Mà giờ nhìn cô cứ thiếu tự nhiên sao sao ấy.
Cô trông như đang định nói gì đó, nhưng mà khi mở miệng thì chỉ nghe được lờ mờ vài chữ, cả kết thúc câu cũng nhanh nữa, hiếm khi thấy cô như thế này.
Vì lúc nào cũng luyên thuyên gắn đủ thứ chuyện lại với nhau nên hiện giờ trông chẳng giống như bình thường chút nào.
Không biết lý do là gì nữa? Dù đang tò mò, nhưng tiết học đã bắt đầu nên giờ hai đứa không nói chuyện được.
Tiết Quốc Ngữ đã bắt đầu, tôi nhanh chóng mở sách giáo khoa rồi nhìn lên bảng.
Tự nhiên tôi thấy Ryuuzaki đang ngồi ở trung tâm lớp... và cả hai chạm mắt nhau.
(Chuyện gì đây? Lườm chằm chằm thế này... bộ cậu ta đang ganh tị với tên nhân vật nền này à?)
Dù cái cảm xúc đen tối trong thâm tâm đang quay cuồng, tôi vẫn cẩn thận để không biểu hiện ra, chỉ để cho cậu ta thấy hình ảnh một tên nhân vật nền hài hước và lạc quan.
Thấy thế, Ryuuzaki tặc lưỡi quay lại. Dù gì cũng đang giữa tiết học, không thể cứ mãi quay xuống đây nhìn được... May là tên đó không ngồi dưới này, chứ không thì tôi sẽ phải luôn để canh chừng tên đó mất.
Nói thật thì tôi cũng không muốn nói chuyện với Shimotsuki trước mặt Ryuuzaki.
Với cậu ta, tôi phải là một tên nhân vật nền lạc quan, một kẻ thua cuộc ấp ủ một tình yêu đơn phương, không thể thúc tiến được diễn biến câu chuyện và chỉ có thể vào vai một công cụ trên vũ đài.
Nhưng giờ đã ngồi cạnh nhau thế này, tự nhiên cơ hội để nói chuyện đã tăng lên... và đó chắc chắn sẽ là vấn đề nếu để Ryuuzaki thấy được――
Trong lúc đang nghĩ thế, đột nhiên bàn bên đưa cho tôi một cuốn vở.
(.........Cái gì đây?)
Tôi cầm lấy theo phản xạ nhưng vẫn đang bối rối vì không hiểu tại sao.
Chẳng có gì đặc biệt đáng để chú ý về cuốn vở có màu nâu này, cả cái bìa cũng chẳng ghi gì nữa nên cũng không rõ đây là vở gì.
Tôi không hiểu vì sao lại nhận được cái này, vậy nên tôi nhìn qua người đã gửi.
Ngồi ngay bàn bên là một Shimotsuki đang cười tinh nghịch, cô làm động tác như để bảo tôi mở vở ra.
Rốt cuộc là cái gì đây?
Tôi mở trang đầu tiên, có gì đó được ghi trong này.
『Nhật ký trao đổi của Shiho và Nakayama-kun』
.........Hả? Tiểu học à?
Tôi chưa từng nghĩ rằng lên cấp ba rồi mà vẫn phải viết nhật ký trao đổi, có chắc Shimotsuki thực sự không phải học sinh tiểu học không thế?
Mà làm gì có chuyện đó được.
Dù trông có hơi mảnh mai và nhỏ con, Shimotsuki vẫn có cơ thể của một học sinh cấp ba thực thụ.
Tóm lại là cô chỉ muốn thử trao đổi nhật ký thôi.
『Gửi Nakayama-kun. Kiếp trước tớ là một con vật nhỏ có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ[note42162], nên trong lớp tớ không nói chuyện được. Nghĩ xem nào... Đúng rồi, nếu không nói chuyện được thì trao đổi nhật ký cũng không tệ tí nào!』
Tôi đọc những dòng chữ này.
So với cái bức thư lần trước thì lần này cô đã cố gắng xài thêm Hán tự, chắc là để viết nhật ký cho đàng hoàng. Nhưng có vẻ cô không biết mấy Hán tự khó và nhiều nét, vậy nên những dòng chữ này nhìn chẳng khác gì bài văn của học sinh tiểu học.
Dù vậy, tôi đã hiểu được cảm giác của cô.
Cô muốn nói chuyện với tôi dù biết bản thân sẽ trở nên căng thẳng đến nỗi chẳng nói được gì, vậy nên cô đã lên ý tưởng dùng đến nhật ký trao đổi.
......Đúng là một cô gái trong sáng mà.
Công nhận giống học sinh tiểu học thật... mà không phải ý xấu gì đâu.
Dù đã lên cấp ba nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ như con nít, bản năng đàn ông của tôi đang thật sự thích thú.
Chắc hẳn Shimotsuki vẫn chưa bị vấy bẩn bởi bất kì màu sắc nào.
Vô sắc, trong sạch... khiến người ta có khao khát vấy bẩn nó bằng sắc màu của bản thân.
Cô có một mị lực làm người ta có dục vọng muốn độc chiếm trái tim cô cho riêng mình.
Chắc hẳn đó là lý do đến cả Ryuuzaki cũng bị Shimotsuki thu hút.
Sự quyến rũ ma mị của cô nhiều đến thế đấy.
Nếu tôi không phải là một tên nhân vật nền tự biết được vị trí của bản thân, chắc hẳn cô đã gặp nguy hiểm từ lâu rồi.
Có thể tôi sẽ hiểu nhầm và nhận thức về Shimotsuki mạnh mẽ hơn như một người khác giới.
Thế thì quá tự phụ đi.
Được làm bạn đã là tốt rồi, thế mà còn mong muốn tiến xa hơn... tuy có khao khát thế thật, nhưng điều đó là không thể, vậy nên tôi sẽ thoái lui.
Ít nhất thì với một tên nhân vật nền, được như thế này là quá đủ.
Vậy nên tôi sẽ không lầm tưởng, xoá đi những cảm giác vượt quá mức tình bạn mà trả lời lại.
『Hiểu rồi. Chiếu cố nhau nhé』
Tôi trả lời ngắn gọn súc tích.
Cô nhận lấy cuốn nhật ký với một gương mặt hào hứng, rồi bĩu môi bất mãn vì câu trả lời có lẽ không như kỳ vọng.
Chắc là mong tôi viết dài hơn rồi. Không lẽ tôi đã trả lời hờ hững quá rồi à?
...Mà chắc cũng không sao. Cứ tiếp tục trao đổi nhật ký rồi tìm cách viết hợp ý Shimotsuki hơn cũng không tệ.
Thế cũng tốt.
Bằng cách này, chúng tôi có thể trao đổi mà chẳng cần phải lo lắng về ánh mắt của Ryuuzaki, đúng là một ý tưởng hay――
===========================================
Tác giả note:
"yokuyomu-san
Cảm ơn vì review của bạn
Tôi vẫn chưa đủ thực lực, và tôi cũng rất lo lắng khi mọi thứ không theo những gì mình muốn, dù thế tôi vẫn rất biết ơn vì những lời động viên của bạn. Tôi sẽ cố hết sức!"
Giờ đây chỗ của tôi nằm ở cuối lớp bên phải, cách một ghế về phía hành lang. Và người ngồi ngay góc đó là Shimotsuki.
Tóm lại là, cậu ta đang ngồi ngay chỗ cũ của tôi.
「May quá... Giờ mà lại phải gần Ryuuzaki nữa thì tớ chẳng biết phải làm thế nào luôn」
Shimotsuki làu bàu bằng một giọng nhỏ trong khi nằm trườn lên bàn như thể mệt mỏi lắm.
Cô áp mặt xuống bàn rồi nhìn về phía tôi.
「Chiến lược đã thành công. Cảm ơn cậu nhé」
Nghe cô thì thầm cảm ơn, tôi lắc đầu đáp lại.
Vì cô tôi sẽ làm mọi thứ, cho dù có khó khăn hay vô lý đến mức nào, miễn là Shimotsuki thấy hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui rồi.
Với tôi, tồn tại của Shimotsuki to lớn đến mức đó đấy.
「Phù...」
Mà giờ nhìn cô cứ thiếu tự nhiên sao sao ấy.
Cô trông như đang định nói gì đó, nhưng mà khi mở miệng thì chỉ nghe được lờ mờ vài chữ, cả kết thúc câu cũng nhanh nữa, hiếm khi thấy cô như thế này.
Vì lúc nào cũng luyên thuyên gắn đủ thứ chuyện lại với nhau nên hiện giờ trông chẳng giống như bình thường chút nào.
Không biết lý do là gì nữa? Dù đang tò mò, nhưng tiết học đã bắt đầu nên giờ hai đứa không nói chuyện được.
Tiết Quốc Ngữ đã bắt đầu, tôi nhanh chóng mở sách giáo khoa rồi nhìn lên bảng.
Tự nhiên tôi thấy Ryuuzaki đang ngồi ở trung tâm lớp... và cả hai chạm mắt nhau.
(Chuyện gì đây? Lườm chằm chằm thế này... bộ cậu ta đang ganh tị với tên nhân vật nền này à?)
Dù cái cảm xúc đen tối trong thâm tâm đang quay cuồng, tôi vẫn cẩn thận để không biểu hiện ra, chỉ để cho cậu ta thấy hình ảnh một tên nhân vật nền hài hước và lạc quan.
Thấy thế, Ryuuzaki tặc lưỡi quay lại. Dù gì cũng đang giữa tiết học, không thể cứ mãi quay xuống đây nhìn được... May là tên đó không ngồi dưới này, chứ không thì tôi sẽ phải luôn để canh chừng tên đó mất.
Nói thật thì tôi cũng không muốn nói chuyện với Shimotsuki trước mặt Ryuuzaki.
Với cậu ta, tôi phải là một tên nhân vật nền lạc quan, một kẻ thua cuộc ấp ủ một tình yêu đơn phương, không thể thúc tiến được diễn biến câu chuyện và chỉ có thể vào vai một công cụ trên vũ đài.
Nhưng giờ đã ngồi cạnh nhau thế này, tự nhiên cơ hội để nói chuyện đã tăng lên... và đó chắc chắn sẽ là vấn đề nếu để Ryuuzaki thấy được――
Trong lúc đang nghĩ thế, đột nhiên bàn bên đưa cho tôi một cuốn vở.
(.........Cái gì đây?)
Tôi cầm lấy theo phản xạ nhưng vẫn đang bối rối vì không hiểu tại sao.
Chẳng có gì đặc biệt đáng để chú ý về cuốn vở có màu nâu này, cả cái bìa cũng chẳng ghi gì nữa nên cũng không rõ đây là vở gì.
Tôi không hiểu vì sao lại nhận được cái này, vậy nên tôi nhìn qua người đã gửi.
Ngồi ngay bàn bên là một Shimotsuki đang cười tinh nghịch, cô làm động tác như để bảo tôi mở vở ra.
Rốt cuộc là cái gì đây?
Tôi mở trang đầu tiên, có gì đó được ghi trong này.
『Nhật ký trao đổi của Shiho và Nakayama-kun』
.........Hả? Tiểu học à?
Tôi chưa từng nghĩ rằng lên cấp ba rồi mà vẫn phải viết nhật ký trao đổi, có chắc Shimotsuki thực sự không phải học sinh tiểu học không thế?
Mà làm gì có chuyện đó được.
Dù trông có hơi mảnh mai và nhỏ con, Shimotsuki vẫn có cơ thể của một học sinh cấp ba thực thụ.
Tóm lại là cô chỉ muốn thử trao đổi nhật ký thôi.
『Gửi Nakayama-kun. Kiếp trước tớ là một con vật nhỏ có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ[note42162], nên trong lớp tớ không nói chuyện được. Nghĩ xem nào... Đúng rồi, nếu không nói chuyện được thì trao đổi nhật ký cũng không tệ tí nào!』
Tôi đọc những dòng chữ này.
So với cái bức thư lần trước thì lần này cô đã cố gắng xài thêm Hán tự, chắc là để viết nhật ký cho đàng hoàng. Nhưng có vẻ cô không biết mấy Hán tự khó và nhiều nét, vậy nên những dòng chữ này nhìn chẳng khác gì bài văn của học sinh tiểu học.
Dù vậy, tôi đã hiểu được cảm giác của cô.
Cô muốn nói chuyện với tôi dù biết bản thân sẽ trở nên căng thẳng đến nỗi chẳng nói được gì, vậy nên cô đã lên ý tưởng dùng đến nhật ký trao đổi.
......Đúng là một cô gái trong sáng mà.
Công nhận giống học sinh tiểu học thật... mà không phải ý xấu gì đâu.
Dù đã lên cấp ba nhưng vẫn giữ được nét ngây thơ như con nít, bản năng đàn ông của tôi đang thật sự thích thú.
Chắc hẳn Shimotsuki vẫn chưa bị vấy bẩn bởi bất kì màu sắc nào.
Vô sắc, trong sạch... khiến người ta có khao khát vấy bẩn nó bằng sắc màu của bản thân.
Cô có một mị lực làm người ta có dục vọng muốn độc chiếm trái tim cô cho riêng mình.
Chắc hẳn đó là lý do đến cả Ryuuzaki cũng bị Shimotsuki thu hút.
Sự quyến rũ ma mị của cô nhiều đến thế đấy.
Nếu tôi không phải là một tên nhân vật nền tự biết được vị trí của bản thân, chắc hẳn cô đã gặp nguy hiểm từ lâu rồi.
Có thể tôi sẽ hiểu nhầm và nhận thức về Shimotsuki mạnh mẽ hơn như một người khác giới.
Thế thì quá tự phụ đi.
Được làm bạn đã là tốt rồi, thế mà còn mong muốn tiến xa hơn... tuy có khao khát thế thật, nhưng điều đó là không thể, vậy nên tôi sẽ thoái lui.
Ít nhất thì với một tên nhân vật nền, được như thế này là quá đủ.
Vậy nên tôi sẽ không lầm tưởng, xoá đi những cảm giác vượt quá mức tình bạn mà trả lời lại.
『Hiểu rồi. Chiếu cố nhau nhé』
Tôi trả lời ngắn gọn súc tích.
Cô nhận lấy cuốn nhật ký với một gương mặt hào hứng, rồi bĩu môi bất mãn vì câu trả lời có lẽ không như kỳ vọng.
Chắc là mong tôi viết dài hơn rồi. Không lẽ tôi đã trả lời hờ hững quá rồi à?
...Mà chắc cũng không sao. Cứ tiếp tục trao đổi nhật ký rồi tìm cách viết hợp ý Shimotsuki hơn cũng không tệ.
Thế cũng tốt.
Bằng cách này, chúng tôi có thể trao đổi mà chẳng cần phải lo lắng về ánh mắt của Ryuuzaki, đúng là một ý tưởng hay――
===========================================
Tác giả note:
"yokuyomu-san
Cảm ơn vì review của bạn
Tôi vẫn chưa đủ thực lực, và tôi cũng rất lo lắng khi mọi thứ không theo những gì mình muốn, dù thế tôi vẫn rất biết ơn vì những lời động viên của bạn. Tôi sẽ cố hết sức!"
Danh sách chương