Ryuuzaki ở một nơi không xa lắm.
Cậu ta đang gục đầu xuống khi đang dựa vào một cái cây.
Còn Azusa thì đang từ từ bước lại gần một Ryuuzaki trong tình trạng đó.
「Ryouma onii-chan... Anh có ổn không thế? Em có theo anh vì trông anh không ổn tí nào... có chuyện gì đã xảy ra à anh?」
Tôi đang ẩn mình tại một nơi gần đấy để quan sát tình hình.
Ryuuzaki thì vẫn cứ gục đầu xuống với vẻ mặt khốn khổ, dù cậu ta chắc chắn đã nghe rõ được những gì Azusa nói.
「......Chả có gì đâu」
「Làm gì có chuyện không có gì, đâu nhỉ?」
「Đã bảo là chả có gì rồi mà!」
Sự bình tĩnh trong con tim cậu ta có lẽ đã không còn. Một Ryuuzaki bình thường luôn tốt bụng với những nữ phụ giờ đang phát cáu.
Có vẻ tiếng la hét của một thằng con trai đối với con gái và trẻ em thật sự đáng sợ hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng được.
Dẫu thế, Azusa vẫn tiếp tục nhìn theo Ryuuzaki mà không hề nao núng.
「......Ryouma onii-chan lúc này nhìn không ngầu chút nào hết」
「!?」
Azusa dũng cảm lên giọng.
Cho dù có bị cái lườm đầy tức giận của Ryuuzaki đâm vào người, Azusa vẫn không hề dao động.
「Với cái vẻ mặt đó, Shimotsuki-san có ghét anh cũng là chuyện đương nhiên thôi」
Những lời đó thật sự khiến Ryuuzaki hoang mang.
「T-tại sao... Chuyện của Shiho...」
「Em biết. Chuyện Ryouma onii-chan thích Shimotsuki-san ấy, không cần anh nói em cũng nhận ra mà... Bởi vì Azusa luôn dõi theo Ryouma onii-chan đó? Em lúc nào cũng chỉ nghĩ về Ryouma onii-chan, vậy nên, làm gì có chuyện em không biết được!」
Và thế là nó đã bắt đầu.
Cảnh đau buồn và cũng là cao trào nhất của nữ phụ... đã được vén màn.
「Bởi vì, Azusa thích Ryouma onii-chan đó」
――Cuối cùng Azusa cũng đã thổ lộ tình cảm của mình.
Cho dù nhân vật chính-sama có đần đến mức nào đi nữa, cậu ta cũng không thể hiểu nhầm được khi nghe thấy những lời thẳng thừng đó.
「......Ể? L-là sao?」
Quên mất... Nhân vật chính-sama còn có cả skill bị điếc nữa.
Nhờ thế mà cậu ta mới có thể giẫm đạp lên tình cảm của những nữ phụ mà không cần phải để ý đến cảm xúc của họ.
Đáng tiếc thay, lúc này skill đó lại chẳng có tác dụng rồi.
「Em nói là em rất thích anh đó... Dĩ nhiên là không theo hướng bạn bè mà là thích theo hướng nam nữ ấy. Em muốn mãi mãi ở bên anh. Em muốn hẹn hò cùng anh, chạm vào anh, được anh chạm vào và có thể vui đùa cùng nhau. Em muốn cho anh hết tất cả. Tình cảm của em lớn đến chừng đó đấy!」
Không chút lưỡng lự, Azusa bộc lộ hết cảm xúc 『em thích anh』 của mình ra.
Đến cả tên nhân vật chính đần độn nhất cũng không thể làm thinh khi bị những lời đó đánh thẳng vào.
「......E-em đang nói dối nhỉ? Không thể tin được... Chuyện Azusa thích mình... L-là đùa phải không?」
「Thật lòng đó. Em rất thích anh, Ryouma onii-chan... Nếu anh không nghe rõ, em sẽ nói lại, cho dù có phải nói bao nhiêu lần đi nữa. Nếu anh không tin, em sẽ kể cho anh 100 lý do khiến em thích anh. Vậy nên hãy tin đi mà... Không phải là đùa đâu, nghe rõ đi anh. Hãy chấp nhận tình cảm của em... Ít nhất thì cũng hãy để cho em nói rằng, EM THÍCH ANH!」
Tình cảm thuần khiết của Azusa vang vọng giữa khu rừng đêm vắng.
Tôi có thể nghe thấy được tiếng của mấy đứa lớp tôi từ xa. Chắc lửa trại cũng sắp bắt đầu rồi... từng chút từng chút, mọi thứ đang dần ồn ào lên.
Phía bên này tình hình cũng đang dần dần lên cao điểm rồi.
Sau khi nghe thấy những lời vừa rồi của Azusa, nhân vật chính-sama từ từ ngẩng đầu lên.
「V-vậy là thật nhỉ...」
「Ừm. Nhưng mà nhé, em không thích Ryouma onii-chan của lúc này đâu... em không muốn nhìn anh đau khóc thế này đâu. Ryouma onii-chan mà em thích là một người tự tin hơn nhiều. Dù em có cố tiếp cận bao nhiêu, anh cũng chỉ nói 『Trời ạ~』... khiến em không biết bao lần muốn đấm vào mặt anh một cái」
......Thật lòng thì tôi không muốn nghe nữa đâu.
Chuyện gì sẽ xảy ra từ lúc này, tôi đều đã biết.
Đây không khác gì một trò cười, một trò cười tàn khốc mà chẳng ai có thể cười nổi.
Có nói này nói nọ, thì cuối cùng Azusa cũng chỉ muốn nói là 『Em thích Ryuuzaki』.
Nhờ những nỗ lực nói đi nói lại đó mà Ryuuzaki trông như đã nhận ra được.
「Vậy nên anh đừng buồn nữa nhé? Ryouma onii-chan mà em yêu quý... thích Shimotsuki-san đúng không? Đã vậy, từ bỏ lúc này thì phí lắm đó. Ryouma onii-chan của em tuy có hơi yếu đuối... nhưng cũng là người đã làm gì là sẽ làm tới cùng mà」
Lời khẳng định đó chính là liều thuốc.
Liều thuốc để lấy lại được sự tin của nhân vật chính-sama.
「――Em nói đúng... Anh vẫn chưa làm gì cả. Anh đã bỏ cuộc khi vẫn chưa truyền đạt tình cảm của mình cho Shiho... Đúng là hổ thẹn mà」
Nói ra những lời đó, nhân vật chính-sama không lâu trước còn đang ủ rũ giờ đã lấy lại được sức mạnh của mình.
「Đây không phải là anh... Người mà Azusa thích phải là một người ngầu hơn nhiều nhỉ... Thế nên, ưm. Anh sẽ tỏ tình một cách đàng hoàng!」
Và thời điểm đó đã đến.
Lời tỏ tình của nữ phụ đã xoá đi điểm yếu duy nhất của nhân vật chính harem: 『sự ăn hại』.
Đây chính là đặc kỹ 『Thức tỉnh』 của nhân vật chính-sama.
Giờ đây chẳng ai có thể ngăn cản được cậu ta nữa rồi.
Câu chuyện giờ đã lên đến cao trào. Mọi chuyện bây giờ đều sẽ thuận lợi cho nhân vật chính-sama, và cậu ta rồi sẽ trở thành hiện thân của chủ nghĩa cơ hội.
「Azusa... Cảm ơn vì đã yêu một người như anh nhé. Anh thật sự vui lắm... Anh sẽ cố gắng để trở thành Ryuuzaki Ryouma mà em yêu quý」
「Ừm... Azusa yêu Ryouma onii-chan ngầu nhất đó」
Giây phút Nhân vật chính-sama thức tỉnh, nữ phụ đã 『hết giá trị sử dụng』.
「...Nhưng mà, xin lỗi nhé. Anh đã có người anh thích... Vậy nên anh không thể chấp nhận lời tỏ tình của em rồi」
Và thế là Azusa đã bị từ chối.
Dù đã cố gắng tỏ tình đến thế... nhưng những cảm xúc của con bé đã dễ dàng bị khước từ.
Mà đây cũng là một kết quả hiển nhiên.
Không có chuyện lời tỏ tình sẽ được chấp nhận khi tâm trí Ryuuzaki giờ chỉ toàn Shimotsuki.
Dù thế, Azusa vẫn muốn vực dậy tinh thần của cậu ta.
Dẫu biết rằng sẽ bị từ chối, dẫu biết rằng sẽ đau đớn rất nhiều... Con bé vẫn kiên định với lời 『tỏ tình』 của mình.
「Vậy à... Tiếc thật, nhưng mà đành chịu thôi nhỉ. Lửa trại đã bắt đầu rồi đó anh? Nếu anh đã quyết định sẽ tỏ tình, em nghĩ anh nên tranh thủ đi thì tốt hơn. Bởi vì có điềm rằng 『Lời tỏ tình ở buổi lửa trại sẽ thành công』 đó」
「Thật hả? Nếu thế thì, ừm... Đúng thời gian rồi nhỉ. Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết nhé. Azusa, em đúng là 『người bạn』 tuyệt nhất mà!」
――Đần độn, đúng là tội lỗi.
Dù không hề có ác ý nhưng vẫn có thể tổn thương người khác... thật sự quá tàn nhẫn.
Ra đây chính là giới hạn của Azusa.
「Rồi rồi. Vậy thì đi nhanh đi anh! Nhớ thổ lộ tình cảm của mình cho đàng hoàng đấy... Tạm biệt, Ryouma onii-chan」
Con bé đẩy mạnh lưng cậu ta về hướng quảng trường.
「Chờ đ-... Được rồi... Dù em có không đẩy thì anh vẫn đi mà. Thật tình... Đúng là Azusa rất thích đụng chạm anh ha. Anh vui lắm, cảm ơn em nhé... Gặp lại em sau」
Thế là Ryuuzaki đã rời khỏi đây.
Ngay lúc đó, Azusa đổ gục xuống như thể không còn chút sức lực nào.
「Nè, onii-chan? Anh đang ở đây nhỉ?」
「......Ừm, anh đây」
Vì được gọi nên tôi bước ra.
Nhưng con bé chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ ngồi yên đó mà nhìn xuống đất.
Hình bóng đó sao mà đau đớn thế... khiến con tim tôi nhói lên từng hồi.
「Azusa đã cố gắng rồi nhỉ? Giờ em không cần phải kiềm chế nữa rồi nhỉ?」
「......Ừm. Có không cố cũng không sao mà. Azusa đúng là một đứa em gái mạnh mẽ đó」
Nếu có thể làm con bé cảm thấy tốt hơn thì tốt biết mấy. Vậy nên tôi mới nói những lời kia, dù biết rằng có hơi ngọt ngào quá.
Cho dù con bé đã từng cắt đứt quan hệ với tôi... nhưng việc cả hai là gia đình của nhau vẫn chưa thay đổi.
Lúc này, con bé nhìn đau đớn đến nỗi tôi không muốn nhìn nữa.
「Hức... Ưư, a――――!!」
Azusa bắt đầu khóc.
Những giọt nước mắt đau đớn rơi xuống mà không hề được gạt đi, cứ thế lăn dài trên khuôn mặt con bé.
「Em yêu anh ấy đến thế mà... Tình yêu đầu tiên của em vậy mà... Sao Ryouma onii-chan lại không yêu em thế? Em đã yêu, đã yêu, nhiều đến mức này mà...!!」
Tôi chẳng thể làm được gì với những lời than khóc kia.
Những gì tôi có thể làm chỉ có thể là ở đây với con bé.
Chúng tôi còn chẳng thân thiết đủ để tôi có thể ôm em ấy vào lòng.
Thật sự tôi rất muốn có thể an ủi con bé. Nhìn Azusa đau đớn thế này, tôi muốn có thể nuông chiều con bé.
Nhưng đến những chuyện đó tôi cũng chẳng thế làm được.
Tôi không thể trở thành onii-chan lý tưởng của Azusa... vậy nên tôi không có quyền gì để có thể ôm lấy em ấy.
Đây chính là kết quả trên con đường mà Azusa đã chọn.
Vậy nên người duy nhất có thể an ủi con bé lúc này... chỉ có thể là 『onii-chan lý tưởng』 mà con bé đã thừa nhận mà thôi――
Cậu ta đang gục đầu xuống khi đang dựa vào một cái cây.
Còn Azusa thì đang từ từ bước lại gần một Ryuuzaki trong tình trạng đó.
「Ryouma onii-chan... Anh có ổn không thế? Em có theo anh vì trông anh không ổn tí nào... có chuyện gì đã xảy ra à anh?」
Tôi đang ẩn mình tại một nơi gần đấy để quan sát tình hình.
Ryuuzaki thì vẫn cứ gục đầu xuống với vẻ mặt khốn khổ, dù cậu ta chắc chắn đã nghe rõ được những gì Azusa nói.
「......Chả có gì đâu」
「Làm gì có chuyện không có gì, đâu nhỉ?」
「Đã bảo là chả có gì rồi mà!」
Sự bình tĩnh trong con tim cậu ta có lẽ đã không còn. Một Ryuuzaki bình thường luôn tốt bụng với những nữ phụ giờ đang phát cáu.
Có vẻ tiếng la hét của một thằng con trai đối với con gái và trẻ em thật sự đáng sợ hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng được.
Dẫu thế, Azusa vẫn tiếp tục nhìn theo Ryuuzaki mà không hề nao núng.
「......Ryouma onii-chan lúc này nhìn không ngầu chút nào hết」
「!?」
Azusa dũng cảm lên giọng.
Cho dù có bị cái lườm đầy tức giận của Ryuuzaki đâm vào người, Azusa vẫn không hề dao động.
「Với cái vẻ mặt đó, Shimotsuki-san có ghét anh cũng là chuyện đương nhiên thôi」
Những lời đó thật sự khiến Ryuuzaki hoang mang.
「T-tại sao... Chuyện của Shiho...」
「Em biết. Chuyện Ryouma onii-chan thích Shimotsuki-san ấy, không cần anh nói em cũng nhận ra mà... Bởi vì Azusa luôn dõi theo Ryouma onii-chan đó? Em lúc nào cũng chỉ nghĩ về Ryouma onii-chan, vậy nên, làm gì có chuyện em không biết được!」
Và thế là nó đã bắt đầu.
Cảnh đau buồn và cũng là cao trào nhất của nữ phụ... đã được vén màn.
「Bởi vì, Azusa thích Ryouma onii-chan đó」
――Cuối cùng Azusa cũng đã thổ lộ tình cảm của mình.
Cho dù nhân vật chính-sama có đần đến mức nào đi nữa, cậu ta cũng không thể hiểu nhầm được khi nghe thấy những lời thẳng thừng đó.
「......Ể? L-là sao?」
Quên mất... Nhân vật chính-sama còn có cả skill bị điếc nữa.
Nhờ thế mà cậu ta mới có thể giẫm đạp lên tình cảm của những nữ phụ mà không cần phải để ý đến cảm xúc của họ.
Đáng tiếc thay, lúc này skill đó lại chẳng có tác dụng rồi.
「Em nói là em rất thích anh đó... Dĩ nhiên là không theo hướng bạn bè mà là thích theo hướng nam nữ ấy. Em muốn mãi mãi ở bên anh. Em muốn hẹn hò cùng anh, chạm vào anh, được anh chạm vào và có thể vui đùa cùng nhau. Em muốn cho anh hết tất cả. Tình cảm của em lớn đến chừng đó đấy!」
Không chút lưỡng lự, Azusa bộc lộ hết cảm xúc 『em thích anh』 của mình ra.
Đến cả tên nhân vật chính đần độn nhất cũng không thể làm thinh khi bị những lời đó đánh thẳng vào.
「......E-em đang nói dối nhỉ? Không thể tin được... Chuyện Azusa thích mình... L-là đùa phải không?」
「Thật lòng đó. Em rất thích anh, Ryouma onii-chan... Nếu anh không nghe rõ, em sẽ nói lại, cho dù có phải nói bao nhiêu lần đi nữa. Nếu anh không tin, em sẽ kể cho anh 100 lý do khiến em thích anh. Vậy nên hãy tin đi mà... Không phải là đùa đâu, nghe rõ đi anh. Hãy chấp nhận tình cảm của em... Ít nhất thì cũng hãy để cho em nói rằng, EM THÍCH ANH!」
Tình cảm thuần khiết của Azusa vang vọng giữa khu rừng đêm vắng.
Tôi có thể nghe thấy được tiếng của mấy đứa lớp tôi từ xa. Chắc lửa trại cũng sắp bắt đầu rồi... từng chút từng chút, mọi thứ đang dần ồn ào lên.
Phía bên này tình hình cũng đang dần dần lên cao điểm rồi.
Sau khi nghe thấy những lời vừa rồi của Azusa, nhân vật chính-sama từ từ ngẩng đầu lên.
「V-vậy là thật nhỉ...」
「Ừm. Nhưng mà nhé, em không thích Ryouma onii-chan của lúc này đâu... em không muốn nhìn anh đau khóc thế này đâu. Ryouma onii-chan mà em thích là một người tự tin hơn nhiều. Dù em có cố tiếp cận bao nhiêu, anh cũng chỉ nói 『Trời ạ~』... khiến em không biết bao lần muốn đấm vào mặt anh một cái」
......Thật lòng thì tôi không muốn nghe nữa đâu.
Chuyện gì sẽ xảy ra từ lúc này, tôi đều đã biết.
Đây không khác gì một trò cười, một trò cười tàn khốc mà chẳng ai có thể cười nổi.
Có nói này nói nọ, thì cuối cùng Azusa cũng chỉ muốn nói là 『Em thích Ryuuzaki』.
Nhờ những nỗ lực nói đi nói lại đó mà Ryuuzaki trông như đã nhận ra được.
「Vậy nên anh đừng buồn nữa nhé? Ryouma onii-chan mà em yêu quý... thích Shimotsuki-san đúng không? Đã vậy, từ bỏ lúc này thì phí lắm đó. Ryouma onii-chan của em tuy có hơi yếu đuối... nhưng cũng là người đã làm gì là sẽ làm tới cùng mà」
Lời khẳng định đó chính là liều thuốc.
Liều thuốc để lấy lại được sự tin của nhân vật chính-sama.
「――Em nói đúng... Anh vẫn chưa làm gì cả. Anh đã bỏ cuộc khi vẫn chưa truyền đạt tình cảm của mình cho Shiho... Đúng là hổ thẹn mà」
Nói ra những lời đó, nhân vật chính-sama không lâu trước còn đang ủ rũ giờ đã lấy lại được sức mạnh của mình.
「Đây không phải là anh... Người mà Azusa thích phải là một người ngầu hơn nhiều nhỉ... Thế nên, ưm. Anh sẽ tỏ tình một cách đàng hoàng!」
Và thời điểm đó đã đến.
Lời tỏ tình của nữ phụ đã xoá đi điểm yếu duy nhất của nhân vật chính harem: 『sự ăn hại』.
Đây chính là đặc kỹ 『Thức tỉnh』 của nhân vật chính-sama.
Giờ đây chẳng ai có thể ngăn cản được cậu ta nữa rồi.
Câu chuyện giờ đã lên đến cao trào. Mọi chuyện bây giờ đều sẽ thuận lợi cho nhân vật chính-sama, và cậu ta rồi sẽ trở thành hiện thân của chủ nghĩa cơ hội.
「Azusa... Cảm ơn vì đã yêu một người như anh nhé. Anh thật sự vui lắm... Anh sẽ cố gắng để trở thành Ryuuzaki Ryouma mà em yêu quý」
「Ừm... Azusa yêu Ryouma onii-chan ngầu nhất đó」
Giây phút Nhân vật chính-sama thức tỉnh, nữ phụ đã 『hết giá trị sử dụng』.
「...Nhưng mà, xin lỗi nhé. Anh đã có người anh thích... Vậy nên anh không thể chấp nhận lời tỏ tình của em rồi」
Và thế là Azusa đã bị từ chối.
Dù đã cố gắng tỏ tình đến thế... nhưng những cảm xúc của con bé đã dễ dàng bị khước từ.
Mà đây cũng là một kết quả hiển nhiên.
Không có chuyện lời tỏ tình sẽ được chấp nhận khi tâm trí Ryuuzaki giờ chỉ toàn Shimotsuki.
Dù thế, Azusa vẫn muốn vực dậy tinh thần của cậu ta.
Dẫu biết rằng sẽ bị từ chối, dẫu biết rằng sẽ đau đớn rất nhiều... Con bé vẫn kiên định với lời 『tỏ tình』 của mình.
「Vậy à... Tiếc thật, nhưng mà đành chịu thôi nhỉ. Lửa trại đã bắt đầu rồi đó anh? Nếu anh đã quyết định sẽ tỏ tình, em nghĩ anh nên tranh thủ đi thì tốt hơn. Bởi vì có điềm rằng 『Lời tỏ tình ở buổi lửa trại sẽ thành công』 đó」
「Thật hả? Nếu thế thì, ừm... Đúng thời gian rồi nhỉ. Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết nhé. Azusa, em đúng là 『người bạn』 tuyệt nhất mà!」
――Đần độn, đúng là tội lỗi.
Dù không hề có ác ý nhưng vẫn có thể tổn thương người khác... thật sự quá tàn nhẫn.
Ra đây chính là giới hạn của Azusa.
「Rồi rồi. Vậy thì đi nhanh đi anh! Nhớ thổ lộ tình cảm của mình cho đàng hoàng đấy... Tạm biệt, Ryouma onii-chan」
Con bé đẩy mạnh lưng cậu ta về hướng quảng trường.
「Chờ đ-... Được rồi... Dù em có không đẩy thì anh vẫn đi mà. Thật tình... Đúng là Azusa rất thích đụng chạm anh ha. Anh vui lắm, cảm ơn em nhé... Gặp lại em sau」
Thế là Ryuuzaki đã rời khỏi đây.
Ngay lúc đó, Azusa đổ gục xuống như thể không còn chút sức lực nào.
「Nè, onii-chan? Anh đang ở đây nhỉ?」
「......Ừm, anh đây」
Vì được gọi nên tôi bước ra.
Nhưng con bé chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ ngồi yên đó mà nhìn xuống đất.
Hình bóng đó sao mà đau đớn thế... khiến con tim tôi nhói lên từng hồi.
「Azusa đã cố gắng rồi nhỉ? Giờ em không cần phải kiềm chế nữa rồi nhỉ?」
「......Ừm. Có không cố cũng không sao mà. Azusa đúng là một đứa em gái mạnh mẽ đó」
Nếu có thể làm con bé cảm thấy tốt hơn thì tốt biết mấy. Vậy nên tôi mới nói những lời kia, dù biết rằng có hơi ngọt ngào quá.
Cho dù con bé đã từng cắt đứt quan hệ với tôi... nhưng việc cả hai là gia đình của nhau vẫn chưa thay đổi.
Lúc này, con bé nhìn đau đớn đến nỗi tôi không muốn nhìn nữa.
「Hức... Ưư, a――――!!」
Azusa bắt đầu khóc.
Những giọt nước mắt đau đớn rơi xuống mà không hề được gạt đi, cứ thế lăn dài trên khuôn mặt con bé.
「Em yêu anh ấy đến thế mà... Tình yêu đầu tiên của em vậy mà... Sao Ryouma onii-chan lại không yêu em thế? Em đã yêu, đã yêu, nhiều đến mức này mà...!!」
Tôi chẳng thể làm được gì với những lời than khóc kia.
Những gì tôi có thể làm chỉ có thể là ở đây với con bé.
Chúng tôi còn chẳng thân thiết đủ để tôi có thể ôm em ấy vào lòng.
Thật sự tôi rất muốn có thể an ủi con bé. Nhìn Azusa đau đớn thế này, tôi muốn có thể nuông chiều con bé.
Nhưng đến những chuyện đó tôi cũng chẳng thế làm được.
Tôi không thể trở thành onii-chan lý tưởng của Azusa... vậy nên tôi không có quyền gì để có thể ôm lấy em ấy.
Đây chính là kết quả trên con đường mà Azusa đã chọn.
Vậy nên người duy nhất có thể an ủi con bé lúc này... chỉ có thể là 『onii-chan lý tưởng』 mà con bé đã thừa nhận mà thôi――
Danh sách chương