「A-Azusa làm gì có nhõng nhẽo gì với onii-chan đâu. Shimotsuki-san hình như có chút hiểu lầm rồi đó!」
「Gì mà căng thế? Cũng có sao đâu nào, anh em với nhau có nhõng nhẽo thì mới sống được chứ, cần gì phải xấu hổ đâu. Aaaa, ghen tỵ ghê...... Chuyện là thế đó, Nakayama-kun? Từ giờ tớ sẽ thành em gái của cậu, hãy chăm sóc cho tớ nhé?」
Có là chăm sóc thì vẫn khó xử cho tớ lắm đấy.
Mà, tuy Shiho là kiểu người rụt rè thật, nhưng với người cô tin tưởng thì lại được voi đòi 2 Bà Trưng ngay, thành ra có bảo không thích thì cô cũng chẳng cho đâu.
Ừm, vậy nên chịu thôi.
「Azusa, em chiều cậu ấy một chút nhé. Shiho cũng không có ác ý gì đâu」
「Onii-chan chiều hư người này quá rồi đó!? Này, anh nhìn kìa, nhìn cái mặt tự mãn kia đi! Đừng làm vẻ mặt đó nữa cái, nhìn ghét quá!」
「Ufufu. Tiếc thật ha, Koutarou-kun dù chuyện gì có xảy ra thì cũng vẫn là đồng minh của tớ mà. Tớ đây là em gái đó? Azunyan, vị thế của cậu đang bị đê dạ... dê dạ? Etto, cái này gọi là gì nhỉ?」
Chắc là 『Đe doạ』? Trông như cậu ta đang cố xài mấy từ khó dù đến cả bản thân chẳng hiểu là mình đang nói cái gì.
「Túm lại là! Là thế đó, vậy nên từ giờ tớ sẽ là em gái của Koutarou-kun~. Giúp đỡ em nhé, Koutarou onii-chan♪ Ah, em muốn anh gọi em bằng biệt danh, như một gia đình ấy. Gọi em là Shii-chan đi nào?」
「Ừm, giúp đỡ anh nhé...... S, Shii-chan?」
......Nghe cứ ngượng ngượng sao ấy.
Dù thế, trông Shiho lại đang sung sướng ra mặt.
Cô cười vui vẻ và ngồi xuống cạnh Azusa.
「Koutarou onii-chan, ngoáy tai giúp em đi~」
Mới yêu cầu đầu tiên mà đã khó thế mẹ trẻ.
「Chờ cái đã! Em gái làm gì có làm mấy trò đó chứ!? Azusa không muốn người ta hiểu nhầm rằng em gái là loại sinh vật thế đâu」
「T-thế hả? Tớ đã nghĩ là sẽ luôn làm mấy trò đó chứ... Tiếc ghê. Tớ cứ tưởng là tối tối sẽ ngủ chung, rồi sáng cùng nhau thức dậy, rồi trưa ngồi trên đùi và làm nũng suốt cả ngày nữa, tớ cứ nghĩ sẽ là một cuộc sống như thế đó」
「......C-chuyện đó, l-l-l-l-àm gì có. Nè, onii-chan!?」
Ừm.
Azusa mất kiên nhẫn tìm kiếm sự đồng thuận từ tôi.
Đúng là gần đây chẳng có mấy chuyện đó thật.
Nhưng giờ hồi tưởng lại hồi cấp hai thì mấy thứ Shiho tưởng tượng cũng không khác gì nhiều.
「......Chúng ta đã ngủ chung suốt vài năm trước nhỉ」
Tôi chẳng giỏi chém gió lắm, nên đành phải thành thật.
Nghe tôi nói thế, mặt Azusa đỏ ửng lên, và mặt Shiho thì tái ngắt đi.
「K-không phải đâu. Đó là, vì còn nhỏ, hay phải nói là lúc đó do em còn nhỏ, nên hoàn toàn chẳng có động cơ gì khác cả」
「Ăn gian thế. Đến cả tớ còn chưa được ngủ chung mà, đúng là cậu đã lợi dụng đặc quyền của em gái để vòi vĩnh rồi mà ha!? Không được, cậu ta là của tớ, cả quá khứ hiện tại và tương lai cũng không được xen vào đâu đó」
Cậu cũng ghen với cả chuyện quá khứ à...... Mà, chịu thôi. Shiho là kiểu người yêu sâu đậm đến thế mà, đành bỏ cuộc thôi vậy.
「Bởi vì thế, Azusa giờ sẽ là em gái duy nhất của tớ nhé? Còn tớ sẽ làm em gái của Koutarou-kun nên cứ yên tâm đi. Ổn thôi mà, tớ sẽ tận dụng cái vị thế em gái này tốt hơn giùm cậu cho」
「......Tôi cáu lên giờ đó. Onii-chan, cái người này kỳ lạ quá thể! Trên thân phận gia đình, em nghĩ anh không nên cưới cái người này đâu...... Onii-chan, cẩn thận có ngày anh bị xích cổ rồi nhốt dưới tầng hầm đó!」
Không có chuyện đó đâu―― việc chẳng thể nói được cả những lời này cũng là tại mị lực của Shiho.
Nếu chuyện đó mà xảy ra thì... Ừm, chịu thôi chứ biết sao giờ.
「Tới đó tính thôi」
「Onii-chan chiều chuộng cái người này quá rồi đó! Azusa không thích đâu!? Em không muốn phải nhìn thấy cái bộ xương trắng hếu của anh, người bị giết chỉ vì được yêu đâu nhé!」
「Ufufu. Nếu là Koutarou-kun thì đến cả xương tớ cũng yêu mà」
「Đó! Anh vừa nghe thấy gì không!? Cái người này một ngày nào đó sẽ trót làm thật đấy. Azusa cảnh báo rồi đó nhé? Mồ, em chẳng quan tâm chuyện của hai người nữa đâu」
――Cái cảm giác này vẫn tiếp diễn kể từ kỳ nghỉ hè.
Shiho và Azusa bằng cách nào đó lại nói chuyện với nhau rất mượt...... tới mức mà họ có thể thẳng thừng phàn nàn trước mặt nhau mà chẳng cần câu nệ gì.
Nhờ thế mà Azusa đã có thể hồi phục đến mức to tiếng được như thế này.
Thành thật thì..... Từ ngay sau đợt dã ngoại, con bé trông đáng thương đến mức chẳng ai muốn nhìn, so với bây giờ thì Azusa đã tươi tắn lên hơn nhiều rồi.
Phận làm anh, đúng là tôi luôn mong cho con bé được hạnh phúc.
Dù đã từng đoạn tuyệt và cắt đứt mối quan hệ anh em, tôi vẫn chẳng thể ghét con bé được.
Tôi đã làm đúng hay sai, câu trả lời dành cho câu hỏi ấy vẫn chưa có.
Nhưng có một điều mà tôi có thể nói được...... đó là tôi rất mừng vì Azusa đã khoẻ mạnh lên rồi――
「Gì mà căng thế? Cũng có sao đâu nào, anh em với nhau có nhõng nhẽo thì mới sống được chứ, cần gì phải xấu hổ đâu. Aaaa, ghen tỵ ghê...... Chuyện là thế đó, Nakayama-kun? Từ giờ tớ sẽ thành em gái của cậu, hãy chăm sóc cho tớ nhé?」
Có là chăm sóc thì vẫn khó xử cho tớ lắm đấy.
Mà, tuy Shiho là kiểu người rụt rè thật, nhưng với người cô tin tưởng thì lại được voi đòi 2 Bà Trưng ngay, thành ra có bảo không thích thì cô cũng chẳng cho đâu.
Ừm, vậy nên chịu thôi.
「Azusa, em chiều cậu ấy một chút nhé. Shiho cũng không có ác ý gì đâu」
「Onii-chan chiều hư người này quá rồi đó!? Này, anh nhìn kìa, nhìn cái mặt tự mãn kia đi! Đừng làm vẻ mặt đó nữa cái, nhìn ghét quá!」
「Ufufu. Tiếc thật ha, Koutarou-kun dù chuyện gì có xảy ra thì cũng vẫn là đồng minh của tớ mà. Tớ đây là em gái đó? Azunyan, vị thế của cậu đang bị đê dạ... dê dạ? Etto, cái này gọi là gì nhỉ?」
Chắc là 『Đe doạ』? Trông như cậu ta đang cố xài mấy từ khó dù đến cả bản thân chẳng hiểu là mình đang nói cái gì.
「Túm lại là! Là thế đó, vậy nên từ giờ tớ sẽ là em gái của Koutarou-kun~. Giúp đỡ em nhé, Koutarou onii-chan♪ Ah, em muốn anh gọi em bằng biệt danh, như một gia đình ấy. Gọi em là Shii-chan đi nào?」
「Ừm, giúp đỡ anh nhé...... S, Shii-chan?」
......Nghe cứ ngượng ngượng sao ấy.
Dù thế, trông Shiho lại đang sung sướng ra mặt.
Cô cười vui vẻ và ngồi xuống cạnh Azusa.
「Koutarou onii-chan, ngoáy tai giúp em đi~」
Mới yêu cầu đầu tiên mà đã khó thế mẹ trẻ.
「Chờ cái đã! Em gái làm gì có làm mấy trò đó chứ!? Azusa không muốn người ta hiểu nhầm rằng em gái là loại sinh vật thế đâu」
「T-thế hả? Tớ đã nghĩ là sẽ luôn làm mấy trò đó chứ... Tiếc ghê. Tớ cứ tưởng là tối tối sẽ ngủ chung, rồi sáng cùng nhau thức dậy, rồi trưa ngồi trên đùi và làm nũng suốt cả ngày nữa, tớ cứ nghĩ sẽ là một cuộc sống như thế đó」
「......C-chuyện đó, l-l-l-l-àm gì có. Nè, onii-chan!?」
Ừm.
Azusa mất kiên nhẫn tìm kiếm sự đồng thuận từ tôi.
Đúng là gần đây chẳng có mấy chuyện đó thật.
Nhưng giờ hồi tưởng lại hồi cấp hai thì mấy thứ Shiho tưởng tượng cũng không khác gì nhiều.
「......Chúng ta đã ngủ chung suốt vài năm trước nhỉ」
Tôi chẳng giỏi chém gió lắm, nên đành phải thành thật.
Nghe tôi nói thế, mặt Azusa đỏ ửng lên, và mặt Shiho thì tái ngắt đi.
「K-không phải đâu. Đó là, vì còn nhỏ, hay phải nói là lúc đó do em còn nhỏ, nên hoàn toàn chẳng có động cơ gì khác cả」
「Ăn gian thế. Đến cả tớ còn chưa được ngủ chung mà, đúng là cậu đã lợi dụng đặc quyền của em gái để vòi vĩnh rồi mà ha!? Không được, cậu ta là của tớ, cả quá khứ hiện tại và tương lai cũng không được xen vào đâu đó」
Cậu cũng ghen với cả chuyện quá khứ à...... Mà, chịu thôi. Shiho là kiểu người yêu sâu đậm đến thế mà, đành bỏ cuộc thôi vậy.
「Bởi vì thế, Azusa giờ sẽ là em gái duy nhất của tớ nhé? Còn tớ sẽ làm em gái của Koutarou-kun nên cứ yên tâm đi. Ổn thôi mà, tớ sẽ tận dụng cái vị thế em gái này tốt hơn giùm cậu cho」
「......Tôi cáu lên giờ đó. Onii-chan, cái người này kỳ lạ quá thể! Trên thân phận gia đình, em nghĩ anh không nên cưới cái người này đâu...... Onii-chan, cẩn thận có ngày anh bị xích cổ rồi nhốt dưới tầng hầm đó!」
Không có chuyện đó đâu―― việc chẳng thể nói được cả những lời này cũng là tại mị lực của Shiho.
Nếu chuyện đó mà xảy ra thì... Ừm, chịu thôi chứ biết sao giờ.
「Tới đó tính thôi」
「Onii-chan chiều chuộng cái người này quá rồi đó! Azusa không thích đâu!? Em không muốn phải nhìn thấy cái bộ xương trắng hếu của anh, người bị giết chỉ vì được yêu đâu nhé!」
「Ufufu. Nếu là Koutarou-kun thì đến cả xương tớ cũng yêu mà」
「Đó! Anh vừa nghe thấy gì không!? Cái người này một ngày nào đó sẽ trót làm thật đấy. Azusa cảnh báo rồi đó nhé? Mồ, em chẳng quan tâm chuyện của hai người nữa đâu」
――Cái cảm giác này vẫn tiếp diễn kể từ kỳ nghỉ hè.
Shiho và Azusa bằng cách nào đó lại nói chuyện với nhau rất mượt...... tới mức mà họ có thể thẳng thừng phàn nàn trước mặt nhau mà chẳng cần câu nệ gì.
Nhờ thế mà Azusa đã có thể hồi phục đến mức to tiếng được như thế này.
Thành thật thì..... Từ ngay sau đợt dã ngoại, con bé trông đáng thương đến mức chẳng ai muốn nhìn, so với bây giờ thì Azusa đã tươi tắn lên hơn nhiều rồi.
Phận làm anh, đúng là tôi luôn mong cho con bé được hạnh phúc.
Dù đã từng đoạn tuyệt và cắt đứt mối quan hệ anh em, tôi vẫn chẳng thể ghét con bé được.
Tôi đã làm đúng hay sai, câu trả lời dành cho câu hỏi ấy vẫn chưa có.
Nhưng có một điều mà tôi có thể nói được...... đó là tôi rất mừng vì Azusa đã khoẻ mạnh lên rồi――
Danh sách chương