Lớp 2 năm nhất đã quyết định sẽ diễn vở 『Người đẹp và quái vật』 vào lễ hội văn hoá.

「T-tớ muốn được xem mấy chú heo con, nhưng lại căng thẳng quá nên chẳng giơ nổi tay lên mất......! Ưư...... tớ mong thấy được vẻ mặt đau khóc của mấy chú heo con đến thế mà」

「Không đâu, có mỗi Shiho muốn thế mà thôi, vậy nên dù sao thì cũng chẳng thay đổi được kết quả đâu」

Cho dù cái tính sợ người lạ kia của cô vẫn đang cải thiện, cô vẫn im phăng phắc mỗi khi không có tôi bên cạnh.

Mong một ngày nào đó cô có thể đường đường chính chính cư xử trước mặt người khác, tôi cổ vũ thế trong thâm tâm mình.

Shiho, cố lên nào. Nếu là cậu thì sẽ làm được―― Nghe cứ như lời động viên của phụ huynh ấy.

......Mà, chuyện đó cứ để qua một bên đã.

「Và giờ những việc chúng ta có...... thời gian để quyết định là, vai diễn chính và người đảm nhiệm việc viết kịch bản. Trước tiên hãy quyết định biên kịch, người cần nhiều thời gian nhất đã. Có ứng viên nào không?」

Tuy nhiên chẳng có ai giơ tay lên đáp lại câu hỏi đó của Niou-san. Tôi đã đoán là Mary-san sẽ làm, nhưng có vẻ cô ta chẳng có hứng thú gì với việc viết kịch bản.

Cuối cùng thì có lẽ cô ta chỉ hứng thú với việc chơi đùa ở thế giới hiện thực, chứ không phải cái thế giới hư cấu kia.

「Không có ai à? Nếu không có ai muốn làm thì...... Tôi sẽ làm vậy. Chắc là tôi sẽ viết được」

「Ohh, quá ghê gớm」

Trước những lời đó, một trong mấy đứa cùng lớp thốt lên ngưỡng mộ.

Niou-san đúng là thích các câu chuyện. Tất nhiên là không theo nghĩa méo mó như Mary-san, mà đây là một sự yêu thích thuần khiết.

「T-tôi không nghĩ nó sẽ trở thành một kịch bản tuyệt vời đâu, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Dù gì thì nguyện vọng của tôi là vào đại học văn học mà, nên đây tính ra cũng là một thành tựu tốt」

Tuy giọng thì lãnh cảm, nhưng gương mặt đỏ chót kia chính là minh chứng rõ nét cho việc cô đang ra vẻ.

「Tiếp theo tôi muốn quyết định vai nữ chính xinh đẹp, sau đó là vai quái vật...... và còn anh thợ săn đẹp trai mê gái đẹp nữa」

Ngay lúc những lời vừa rồi được nói ra, Mary-san đã hăng hái giơ tay thật cao.

Cô ta tràn trề năng lượng như thể đã chờ từ nãy giờ ấy.

「Tớ tớ! Tớ muốn vào vai người đẹp. Vì tớ cũng là người đẹp mà!」

Mọi người phì cười trước những câu từ trong sáng đó. Chắc hẳn rằng trong mắt họ, cô ta đang phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp tươi tắn...... nhưng trên thân phận một người biết được vẻ mặt đằng sau lớp mặt nạ đó, tôi chỉ có thể cảm thấy quái gở khi hiểu rằng mọi thứ đều chỉ là diễn xuất trong tính toán của cô ta.

「Người đẹp à...... Còn ai khác muốn thử không?」

Tuy nhiên, đây không phải là một quyết định tức thì.

Niou-san đang nhìn về phía tôi với ánh mắt mang hàm ý gì đó.

À không, không phải nhìn tôi, mà là người ở cạnh tôi.

「............wakame...」

Nhưng đương sự chẳng nhận ra ánh nhìn kia, lại đang thầm thì cái gì đó nghe chẳng hiểu nổi.

Mà, tôi cũng hiểu Niou-san muốn nói gì.

Vì trong lớp này, nhắc đến người đẹp thì người đầu tiên nên được kể đến phải là 『Shimotsuki Shiho』. Mary-san cũng là người đẹp đấy...... Nhưng đặc điểm chẳng hề thân thiết với ai đã mang lại cho Shiho hình ảnh 『Đoá hoa ngoài tầm với』.

Vậy nên, nhân vật hợp nhất với vai người đẹp kia chính là cô...... nhưng mấy đứa trong lớp đều hiểu rằng chuyện này là bất khả thi.

Chắc hẳn mọi người đều đã thấy những giọt lệ của cô tại khoảnh khắc đó ở buổi dã ngoại.

Vậy nên ai cũng hiểu, rằng để cô trở thành diễn viên cho vở kịch là chuyện không thể.

「Không có ai à? Vậy thì vai người đẹp nhờ Mary-san nhé」

Và vai nữ chính ngay lập tức được quyết định.

Giờ còn lại 2 vị trí, đó là vai quái vật và thợ săn đẹp trai...... nếu xem xét một cách hợp tình hợp lý thì vai quái vật chắc hẳn sẽ vào tay của Ryuuzaki rồi.

Vì cậu ta là nhân vật chính-sama, vậy nên vai nhân vật chính thuộc về cậu ta là chuyện đương nhiên.

――Tôi nghĩ vậy, nhưng...

「Đây đây đâyyyy! Tớ đề cử có được không?」

Một cánh tay giơ lên mang đầy mùi bất ổn.

Và tất nhiên, cánh tay đó thuộc về Mary-san.

「Vai quái vật...... tớ muốn đề cử Koutarou!」

......Đùa hả trời? Những lời lố bịch đó vang vọng khắp cả lớp.

「Koutarou...... là Nakayama hả!?」 「Ể, chuyện này thì có hơi......」 「Có gì nhầm lẫn không thế?」

Mọi người đều đang bối rối. Ầy, tôi cũng hiểu cảm giác của họ mà. Ý tôi là, tôi còn bối rối hơn cả họ nữa ấy.

「HẢ!? Mary, tại sao...... lại là thằng đó?」

À không, để tôi đính chính lại.

Người hốt hoảng nhất không phải tôi, mà là Ryuuzaki.

Nhân vật nữ mà mình mến lại vừa thốt ra cái tên của thằng con trai mình căm ghét, chắc hẳn trong thâm tâm cậu ta sẽ chẳng thể bình tĩnh nổi rồi.

「Vì Ryouma ghét vụ này đúng không? Ah, không lẽ cậu cũng muốn tham gia diễn!? Thế thì Ryouma làm nhân vật chính được đó!」

「K-không phải là tớ muốn tham gia...... Hơn hết thì, tớ không hiểu sao cậu lại đề cử tên đó」

Chuẩn rồi đấy.

Những lời vừa rồi của Ryuuzaki khá là chính xác. Nhưng, để trả lời thắc mắc của cậu ta...... một nụ cười rợn người xuất hiện trên gương mặt của Mary-san.

Cô ta nói mà chẳng thèm diễn nữa.

「Thì tại...... Thế này thì sẽ 『thú vị』 hơn chứ sao?」

――Aaaa, ra vậy.

Đây đúng là kịch bản mà Mary-san đã vẽ ra.

Cô ta đang cố diễn một vở kịch tại lễ hội văn hoá.

Và đẩy tôi vào vai chính với Ryuuzaki vào vai phản diện.

Như thể muốn 『ám chỉ』 về một mối quan hệ sau này ấy――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện