Mới nãy còn hoạt bát nói nhiều lắm, nhưng ngay từ lúc Azusa về tới nhà thì Shimotsuki liền trở nên trầm lặng hẳn. Nhìn cứ như mèo con hoang mang trong vòng tay người lạ ấy.

Hình như công tắc sợ người lạ vừa bật rồi.

Nhìn cô như thể đang định về sớm, chắc là cảm thấy không thoải mái.

「V-vậy thì, mai gặp lại nhé... Bai bai, Nakayama-kun. Hôm nay tớ vui lắm, cảm ơn nha. Ah, không có tớ ở đây thì cũng đừng có mà lăng nhăng đấy? Hứa rồi đó」

Thì thầm xong những lời đó vào tai tôi, cô rời đi.

「.........!」

Thế nhưng, chắc là vì cảm thấy hơi áy náy nếu cứ thế im lặng bước qua Azusa nên cậu ta gật đầu chào con bé với một gương mặt đỏ chót.

「A, ừm. Xin chào...」

Shimotsuki cười gượng gạo trốn thẳng đến cửa chính sau khi Azusa gật đầu trả lời.

Giờ thì chỉ còn tôi và em ấy ở lại.

Đứa em gái kế hiếm khi về nhà này giờ đang nhìn theo bóng lưng của Shimotsuki ra phía cửa.

「...Đây là lần đầu tiên em thấy Shimotsuki-san mang vẻ mặt đó đấy」

Chắc hẳn Azusa cũng có ấn tượng rằng Shimotsuki là một đứa con gái cực kỳ ít nói.

Không lạ nếu bị bối rối khi thấy một cô gái thường lạnh lùng ít biểu cảm nay lại hối hả với gương mặt đỏ chót như thế kia.

「Cô ấy cũng ít khi nói gì, đã thế Ryouma onii-chan cũng bảo 『Shiho thích ở một mình』 nên em cũng không quan tâm... Nhưng có vẻ onii-chan với cô ấy khá là thân thiết nhỉ?」

「Àà, ừm......Là thế đó」

Tôi vừa gãi má vừa trả lời Azusa.

Nói thật thì tôi cũng đang thấy không thoải mái tí nào, chỉ là không đến mức căng thẳng như Shimotsuki. Vì thế mà đến cả ngồi sofa cũng không nổi, chỉ có thể đứng yên thế này.

Cũng vì đã lâu rồi chúng tôi mới có một cuộc nói chuyện như là 『anh em』.

Ở bên ngoài hãy cư xử với nhau như 『người lạ』, đó chính là lời hứa khi trước của cả hai. Khi lễ khai giảng cấp ba kết thúc và Azusa gặp Ryuuzaki... Em ấy đã ngay lập tức chuẩn bị tinh thần để 『toàn tâm toàn ý yêu Ryuuzaki』, rồi cắt đứt mối quan hệ của hai chúng tôi.

Chắc là Azusa cảm thấy nếu vẫn còn dính líu tới mấy đứa con trai khác, con bé sẽ không thể cưa đổ được Ryuuzaki - một tồn tại đang ở quá tầm với.

『Onii-chan lý tưởng mà em đang tìm kiếm có lẽ không phải là anh rồi. Em nghĩ Ryouma-san mới thực sự chính là onii-chan của em』

Mới chỉ hai tháng từ khi em ấy nói thế.

Nhưng tôi có cảm giác như đã từ lâu lắm rồi.

Kể từ đó, chúng tôi đã hứa sẽ chỉ cư xử như 『anh em』 khi ở nhà mà thôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi đã nhạt nhoà đến mức Azusa bảo tôi hãy gọi em ấy là 『Nakayama-san』 như người lạ khi ở ngoài.

Dẫu thế, chắc Azusa cũng cảm thấy khó chịu đôi chút... Như để khỏi phải chạm mặt tôi, em ấy đã bắt đầu lui tới nhà Ryuuzaki.

Hầu như ngày nào Azusa cũng ở lại bên đó và làm nũng với 『Ryouma onii-chan』 yêu quý của mình.

Thành ra tôi không nghĩ hôm nay con bé lại về nhà.

「Có chuyện gì à? Bữa nay lại về nhà, đúng là hiếm đó」

Chẳng lẽ là thấy mệt trong người? Nếu thế thì nghỉ ngơi đi chứ... mà lo lắng thế chứ lý do chắc không phải vậy rồi.

「Cơ thể em vẫn ổn... Chỉ là, hôm nay tâm trạng em không tốt cho lắm. Vậy nên em mới về... Xin lỗi anh, chắc là em đã làm phiền hai người rồi」

「......Không đâu, dù gì thì đây cũng là nhà em mà, khách sáo gì nữa」

Không cần phải lo lắng về chuyện đó.

Cho dù anh không phải là 『onii-chan』 lý tưởng của em, dù anh chỉ là một tên giả mạo... Nhưng sự thật rằng chúng ta là gia đình vẫn không thay đổi.

「Nếu có gặp khó khăn thì cứ nói anh. Anh sẽ giúp em nếu có thể」

Người tôi từng yêu quý giờ đã trở nên xa cách.

Giờ em ấy đang yêu thương một người không phải tôi, hiến dâng tất cả cho người đó.

Tôi sẽ không thể mang lại cho em ấy hạnh phúc được nữa rồi.

Chỉ khi ở nhà, tôi mới có thể cư xử như một người anh... Vậy nên ít nhất thì tôi vẫn muốn con bé không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ gì khi ở đây.

Thế nhưng, tôi không nghĩ Azusa muốn thế.

Con bé nhẹ nhàng lắc đầu.

「Không sao đâu. Giờ em không còn đáng để được anh nuông chiều nữa rồi... vậy nên đừng bận tâm nhé? Xin lỗi anh, vì lúc nào cũng đối xử tốt với em」

Có vẻ con bé đã quyết định như thế từ lâu.

Một quyết tâm để cắt đứt mọi quan hệ với những đứa con trai khác ngoại trừ Ryuuzaki, và dâng hiến mọi thứ cho tên đó――

...Aa, tôi không thể nhìn được cảnh này nữa.

Vì là em gái tôi, tôi lại càng không thể nhìn thẳng vào con bé.

Đúng là đau đớn mà.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn.

Có lẽ tồn tại mang tên nữ phụ... còn đáng thương hơn cả nhân vật nền――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện