Dĩ nhiên là tôi không giận Kurumizawa-san.

Dù hôm nay bãi biển tư không còn tư nữa, tụi tôi cũng đã chơi hết mình vào hôm qua rồi.

Không chỉ vậy, có thể độc chiếm bãi biển dễ chịu này suốt một ngày trời ngược lại còn khiến tôi biết ơn không hết.

Nhưng Kurumizawa-san chắc sẽ không cho qua sự vụng về này đâu. Trong mắt tôi, cô ấy là kiểu người dẫu bản thân không sai vẫn nhận hết trách nhiệm liên quan về mình.

「Mọi người đã đến đây rồi, tớ muốn tặng cho mọi người một ngày thật đẹp, vậy mà......」

Nhìn Kurumizawa-san tiu nghỉu chùng vai xuống, tôi cảm thấy mình không thể để cô ấy mãi thế được. Vậy nên trong vô thức, tôi buông lời an ủi.

「Cô đừng bận tâm quá. Chúng tôi đã có đủ kỷ niệm đẹp rồi mà」

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè năm 2 cấp 3, nghĩa là sang năm tụi tôi kiểu gì cũng bù đầu vào bài vở cho kỳ thi đại học. Vậy nên có thể chơi đùa hết mình chỉ còn được năm nay nữa là hết. Trong khoảng thời gian giới hạn đó lại được dẫn đến nơi tuyệt vời như này, sao mà không biết ơn cho được.

「Với lại có người thì sao, cứ kệ đi là được. Cô nhìn xem, chẳng phải Azusa và Shiho đang thư giãn lắm à?」

Hai cô nương này thuộc trường phái thích rúc trong nhà hơn ra ngoài, mà hôm qua chơi đã đời ngoài biển rồi, có lẽ hôm nay không ra biển họ cũng không bận tâm lắm đâu.

Chưa nói đến so với ngoài kia, có khả năng không khí được điều hòa làm mát bên trong nhà nghỉ đối với họ lại dễ chịu hơn.

Còn về phần tôi, tuy không đến mức như Azusa và Shiho, tôi cũng không phải kiểu người thích ra ngoài. Vậy nên cứ thư giãn trong nhà cũng không tệ cho lắm.

「Không sao hết, cô đừng bận tâm quá」

「Vậy sao...... Cảm ơn cậu. Nghe cậu nói vậy tớ cũng thấy đỡ phần nào」

Với những lời vừa rồi của tôi, biểu cảm của Kurumizawa-san cuối cùng cũng dịu lại.

Đôi vai cô ấy vẫn chùng xuống nhưng lưng thì đã thẳng hơn chút rồi.

Tôi chưa bao giờ là một người giỏi nói chuyện. Ngay cả những lời vừa rồi nghe cũng chẳng lọt tai cho lắm. Thế nhưng Kurumizawa-san vẫn hiểu và trân trọng cảm xúc của tôi, đã vậy còn trông rất biết ơn.

「Cậu đúng là tốt bụng thật...... Tớ thấy ổn hơn rồi, nhờ cậu cả đấy」

Cô ấy nói vậy rồi nhẹ mỉm cười.

Vì thường ngày nghiêm túc ít biểu cảm, nụ cười dịu dàng thi thoảng xuất hiện lại khiến tim tôi lỡ nhịp.

Theo phản xạ, tôi chợt nghĩ.

――Dễ thương thật.

Kurumizawa-san chỉ mỉm cười như vậy với tôi.

Tựa hồ đã mở lòng, cô ấy để lộ cho tôi một khía cạnh hiếm khi thể hiện của mình.

Gương mặt ấy, gương mặt Kurumizawa-san chỉ cho tôi thấy, nó đặc biệt đến mức tôi không thể vờ như nhầm lẫn không hay.

Tôi không đần đến mức không hiểu được.

Tôi không vô cảm đến mức sẽ lờ đi.

Tôi cũng không ngốc đến mức không biết vẻ mặt đó thể hiện điều gì.

Vì từng có một lần, Kurumizawa-san đã nói thích tôi.

Tuy bây giờ đã không còn chút tình cảm nào nữa―― cái suy nghĩ kiểu Chủ nghĩa cơ hội ấy, tiếc thay lại không phải sự thật.

(Không lẽ, cô ấy......)

Lại lần nữa, thích kẻ như tôi à? Nếu thật vậy, thì chuyện này...... không hay chút nào hết.

Bởi lúc này tôi đã có Shiho.

Nhưng hiện tại hai đứa tôi vẫn chưa hẹn hò, vậy nên không cần phải thấy có lỗi sao?

Không không, sao lại thế được.

Tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi, thế thì tại sao...... tại sao hai chúng tôi vẫn chưa hẹn hò?

Có đủ loại vấn đề đang thay nhau xuất hiện.

Tôi không biết có cách nào giải quyết được không nữa―

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện