Đã 5 ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu học nhóm cùng Kurumizawa-san.

Hôm nay là thứ tư. Nhìn chung thì mỗi ngày 4 tiếng là khoảng thời gian cả hai học chung với nhau.

Tuy chẳng dài đến mức có thể nói là luôn bên nhau...... nhưng trong khi được dạy nhiều điều, tôi cảm thấy như mình đã nắm được 『mẹo』 của việc học.

『Diễn giải bằng lời của bản thân cũng được. Vì học thuộc lòng nguyên xi sách giáo khoa thì cũng chẳng hiểu nổi, thế nên cũng chẳng có nghĩa lý gì』

Cách nghĩ của người thông minh đúng là khác biệt quá.

Từ trước tới giờ tôi toàn học một cách mông lung, nhưng nhờ Kurumizawa-san mà nhận thức của tôi đã thay đổi. Rằng không nên chỉ đọc sách mà còn phải đặt trọng tâm vào việc suy nghĩ nữa.

『Sau cùng thì phương pháp học tốt nhất vẫn là mưa dầm thấm lâu. Với toán và vật lý thì dùng công thức để giải. Còn mấy môn khác thì ghi nhớ mới là quan trọng. Hãy nhìn, đọc, viết ra và lặp lại. Miễn là bỏ được thời gian ra thì cậu muốn mấy điểm cũng được hết』

Cả về phương pháp học tập, Kurumizawa-san cũng tận tình hướng dẫn cho tôi.

Nhờ vậy mà số lượng những câu hỏi có thể giải được đã tăng lên. So với cái hồi học vu vơ toàn nhìn sách thì giờ tôi thấy đầu óc mình đã sáng sủa hơn hẳn.

『Điểm Nakayama tệ chứ đầu óc cậu đâu có tệ đâu. Khả năng tập trung cậu cũng có, đã thế khả năng kiên trì tiếp tục thì còn hơn hẳn nhiều người. Thế mà sao cậu lại học được khi không trưng ra cái vẻ mặt khó chịu kia vậy...... Bản lĩnh thật đó』

Khi bị bảo thế, nói sao nhỉ......

Ừm, sẽ là chém nếu bảo là tôi không thấy vui vẻ gì.

Kurumizawa-san nhìn nhận tôi rất cẩn thận.

Cô nhẫn nại hoà hợp và tiếp tục đối mặt với tôi dù ban đầu tôi đã bất mãn và thể hiện ra thái độ không tốt.

Chính vì lý do đó mà sau 5 ngày...... tôi đã chẳng còn mang cảm giác thù địch với cô được nữa.

Cũng tại cô đã tận tình quá nhiều.

「Khoảng thời gian này có thể trở nên ý nghĩa được với Nakayama làm tớ mừng lắm」

Khi buổi học nhóm kết thúc, tôi cùng ăn với Kurumizawa-san.

Sau đó cả hai đã lên xe, và đây là chuyện trên ra giữa đường đưa tôi về.

Ngồi cạnh tôi ở hàng ghế sau, Kurumizawa-san nói.

「Tớ đâu có ý định làm phiền Nakayama, và tất nhiên là mong muốn cậu thích tớ cũng chẳng phải là giả...... nhưng chuyện đó kệ đi, vì tớ cũng muốn khoảng thời gian này có ý nghĩa với Nakayama mà」

「Khoảng thời gian có ý nghĩa với tôi?」

「Ừa. Không quan trọng việc cảm xúc của tớ có được đền đáp hay không...... tớ vẫn muốn cho cậu cái gì đó. Tri thức cũng được. Vật chất cũng được. Nhưng dù gì đi nữa thì cậu cũng phải hiểu, hiểu rõ rằng khoảng thời gian đã trải qua này là một trải nghiệm tích cực đấy nhé?」

「Ra là vậy à......」

Phải công nhận rằng ý thức của tôi đã thay đổi sau khi trải qua đợt học chung này.

Những trải nghiệm này rồi sẽ giúp ích cho tôi trong tương lai. Theo nghĩa đó, có lẽ những lời của Kurumizawa-san đã có một ảnh hưởng lớn lên tôi rồi.

「À nè...... hãy trân trọng trải nghiệm đó bất kể tồn tại của tớ có ra sao nhé? Vì những điều đó chắc chắn sẽ trở thành sức mạnh to lớn cho Nakayama trong tương lai mà」

Cô nở một nụ cười vui vẻ.

Vì đã làm được gì đó cho tôi―― mà cô

vui mừng đến nỗi ướt đi cả đôi mắt.

Bất cẩn phát là sẽ khóc ngay.

Và những giọt nước mắt ấy, dĩ nhiên đâu phải tại buồn đau. Đó là những giọt cảm xúc tuôn trào bởi niềm vui cơ mà.

「Chỉ còn hai ngày nữa, hãy chiếu cố tớ nhé?」

Chợt nhìn ra cửa sổ, tôi thấy khung cảnh quen thuộc.

Cũng sắp tới nhà rồi. Ngay khi tôi ôm lấy cặp để chuẩn bị rời đi thì chiếc xe cũng vừa dừng lại.

「Vậy thì, bye bye」

Cô vẫy tay chào tôi, và tôi nhẹ đưa tay lên đáp lại.

「Ừm. Mai gặp lại」

Cánh cửa đóng lại sau khi tôi nói thế. Gương mặt có thể nhìn thấy được thông qua cửa sổ của Kurumizawa-san vẫn cười mãi không thôi.

Vẻ mặt cười của cô nhẹ nhõm đến nỗi đôi má như muốn rụng đến nơi ấy. Và sau khi xác nhận được chiếc xe đã rời đi, tôi hướng về phía nhà mình.

Giây phút đó, đột nhiên tôi dừng lại.

「Tại sao...... mình lại nói 『mai gặp lại』 thế?」

Tôi nhận ra sự kỳ lạ trong lời nói của bản thân.

Chuyện học nhóm lẫn Kurumizawa-san là những chuyện mà tôi đã từng ghét cay ghét đắng...... nhưng tự bao giờ mà những cảm xúc đó đã không còn nữa.

Con tim tôi rõ ràng là đã lung lay.

Sợi dây căng thẳng luôn căng thẳng đã đứt đi lúc nào chẳng ai hay biết.

Nói cách khác, là tôi...... đã mở lòng mình cho Kurumizawa-san rồi.

「Đùa nhau à」

Cảm giác tội lỗi ngay lập tức lấp đầy lấy tôi.

Nhận thức được tội lỗi làm ngực tôi đau nhói.

Tôi đâu có định thành ra thế này đâu.

Đáng lẽ chỉ có Shiho là tất cả cơ mà.

Đáng lẽ tôi phải không hứng thú gì mấy cô gái khác cơ mà.

Rốt cuộc thì tôi đã thành ra gì rồi thế hả――

=============

RF-san,

Cảm ơn vì review của bạn! Tính cách tôi cũng méo mó và tôi vẫn thường hay khiến độc giả khó chịu bởi phần đó trong tính cách của mình. Nhưng được đồng cảm theo cách này cũng làm tôi vui lắm.

Tôi đang cố hướng tới một tác phẩm mà mọi người có thể tận hưởng càng nhiều càng tốt, nhưng tôi lại hay lực bất tòng tâm và đôi khi còn đánh mất cả sự tự tin. Nhưng vì được nhận những lời vui như này nên tôi sẽ cố gắng!

Cảm ơn bạn nhiều, từ giờ mong vẫn sẽ được chiếu cố m(__)m
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện