“Nói cách khác đúng là thần hồn nát thần tính đấy.”
Buổi chiều năm ngày sau đó.
Krishna và tôi đang ngồi nói chuyện trong phòng của câu lạc bộ nghiên cứu những hiện tượng phi tự nhiên.
“Hay nói cách khác đó là sự tự kỷ ám thị. Căn nhà đó khiến người ta hoang mang”.
Tôi và Krishna ngồi đối diện nhau dưới ánh chiều tà.
“Căn nhà đó… khiến cho người ta hoang mang ư?”
Tôi lặp lại như một thằng ngu, và Krishna gật đầu.
“Trong quá khứ Ikaigabuchi cũng điều tra một số trường hợp tương tự – chính kết cấu căn nhà là thủ phạm đẩy tâm lý con người thường xuyên rơi vào tình trạng căng thẳng. Trên thế giới cũng có vài căn nhà như thế, một số đã trở thành hiện trường của những vụ giết người, và một số khác lại thôi thúc người sống trong căn nhà đó thực hiện hành vi phạm tội. Hiện vẫn chưa có bằng chứng khoa học nào cho điều này nhưng tôi luôn cho rằng nó có tồn tại. Tâm lý con người thực sự là một cái gì đó mơ hồ và dễ bị điều khiển bằng cách này hay cách khác.”
“Đợi… đợi đã. Ý chị là gì?”
“Về cơ bản, căn nhà đó không phải để cho người ở.”
Tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng bóp nghẹt tim mình.
“Tôi không định nói cái tên đó ra. Nhưng người kỹ sư thiết kế căn nhà này đã từng nhận được một giải thưởng kiến trúc hồi còn học đại học. Người ta đánh giá ông ấy rất cao.”
Ánh mặt trời chiếu sáng Krishna, mái tóc dài đen nhánh của cô sáng lấp lánh khi cô tiếp tục nói.
“Ông ấy là một người vô cùng nghiêm túc, có khi quá sức nghiêm túc. Ông ấy là loại người luôn đau đáu trong mình câu hỏi “những tòa nhà có ý nghĩa gi” – và ông ấy đã mất ngủ nhiều đêm chỉ vì câu hỏi đó. Ông ấy luôn yêu mến nụ cười của người chủ đất nên ra sức làm việc. Tuy nhiên những nỗ lực của ông bỗng chốc đổ sông đổ biển khi người chủ khác muốn ông thay đổi kiểu thiết kế, và thế là ông bất lực nhìn công sức mình bỏ ra bị phá bỏ dưới danh nghĩa “trùng tu”. Mỗi gia đình mỗi sở thích khác nhau. Điều đó không thể tránh khỏi, nhưng ông ấy không thể chịu đựng nổi điều đó.”
- Nếu người ta chăm sóc nó khi còn sống hẳn căn nhà sẽ tồn tại được đến trăm năm.
- Và đôi lúc con người cũng phải thay đổi để phù hợp với ngôi nhà chứ.
“Ông để lại những lời nói đó và rút hẳn vào trong nhà nghỉ của mình. Gia đình ông đã yêu cầu tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy, sau đó vài năm người ta tuyên bố rằng ông đã chết. Đó là chuyện đã xảy ra cách đây ba mươi năm trước. Căn nhà nghỉ đó là công trình cuối cùng của ông, và thi thoảng được thêm mắm dặm muối thành “ngôi nhà nguyện ước” mà cậu đang ở.”
Krishna chỉ tay từ cửa sổ tầng ba về phía khu dân cư.
“Sau cuộc cách mạng văn hóa thời Minh Trị thì đất nước này cũng vứt bỏ luôn truyền thống. Tôi dám chắc rằng một trong số những truyền thống bị vứt bỏ bao gồm cả căn nhà đó. Những căn nhà lợp ngói càng ngày càng hiếm, và những căn nhà được sử dụng qua nhiều thế hệ lại càng hiếm hơn. Sự sản xuất và tiêu thụ hàng loạt chính là đặc trưng cho thời đại chúng ta hướng tới. Chúng ta không còn được thừa hưởng những tinh hoa nữa, mà lại tin rằng cứ mỗi vài thập kỷ ta lại được tái sinh. Thôi thì thời đại sản xuất và tiêu thụ thì chỉ thế. Nhưng tôi nghĩ rằng đó là một yếu tố quan trọng khiến cho con người sống ở đất nước này càng lúc càng mờ nhạt.”
Những lời nói ấy khiến tôi phải suy nghĩ.
Bố tôi cũng từng nói những điều tương tự.
“Để có một cái cây to khỏe cần khoảng ba mươi năm. Còn ngành công nghiệp gỗ Nhật Bản lại đang đứng ở một vị thế nguy hiểm do cứ phải nhập gỗ chất lượng kém. Không phải là ông lo lắng cho công việc của mình, mà ông sợ rằng rồi đây kiểu suy nghĩ chúng ta dễ dàng có được một số lượng vô hạn gỗ kém phẩm chất sẽ ăn sâu bám rễ vào trong tư tưởng của người dân đất nước này. Ngày xưa người ta phải cầu thần rừng, vừa đốn cây vừa cảm tạ và cẩn thận xây nhà bằng những thớ gỗ đó. Khi phải xây lại nhà họ luôn cố gắng để gỗ có thể tái sử dụng được. Tòa nhà Houryuji vẫn đứng vững ngàn năm sau khi trải qua nhiều trận động đất đấy thôi. Kỹ năng thấu hiểu từng chi tiết nhỏ nhặt của gỗ của người thợ mộc ngày ấy thực sự đáng nể, nhưng họ cũng nói rằng chính sự tử tế của mẹ thiên nhiên mới thực sự quan trọng.”
Tôi cứ luôn than thở tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình làm nghề mộc chứ.
Tôi sẽ phải chăm sóc những ngôi nhà sau khi mình trưởng thành ư? Tôi đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những người đã tạo nên những tòa nhà ấy chưa? Tôi cứ luôn nghĩ đến những cảm xúc khi cái ngày mà điều ước của “ông ta” trở thành hiện thực, khi thành phố lớn này lúc nào cũng đầy rẫy những nơi đang xây dựng và trùng tu? Theo như Krishna, tất cả mọi thứ đều do sự thiết kế căn nhà đó vốn được thực hiện dựa trên ý niệm của kiến trúc sư. Khi một người bạn kiến trúc sư của Krishna đến nhìn qua anh ta thấy rằng trông thì đơn giản thế nhưng những kỹ thuật sử dụng thực sự rất phức tạp. Anh ta còn nói rằng chính việc tạo ra những âm thanh cọt kẹt đặc thù của căn nhà này giúp cho nó linh động hơn để chống chọi với động đất và gió bão, cùng với một số nghịch ngợm khiến cho căn nhà phải kêu cọt kẹt.
“Khoảng trống đặc thù phía dưới cầu thang ấy chính là trong tâm của căn nhà làm cho nó vững chãi. Cái bếp, vốn dĩ được sử dụng nhiều nhất lại hầu như bị bỏ quên. Phòng khách được cố ý thiết kế đế tham gia vào đời sống thường nhật của người sở hữu. Đây đúng là căn nhà được xây dựng một cách linh động.”
Krishna lầm bầm và dùng tay đẩy gọng kính đỏ của mình lên.
“Bình thường nhà luôn được xây vì người sở hữu nó, nhưng trường hợp này thì không. Người ta tự nhiên cảm nhận được rằng căn nhà này được xây vì một mục đích nào đó khác hơn vì chính họ, và chỉ chừng đó là đủ để khiến tâm lý người sở hữu trở nên hoang mang. Thế điều gì sẽ xảy ra với một cậu bé mới chân ướt chân ráo lên Tokyo quyết định thuê trọ ở đó?”
“Hay nói cách khác, chuyện này không hề liên quan gì đến ma quỷ?”
“Đúng, tinh thần cậu thực sự mệt mỏi hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ đấy, một mình lên thành phố trọ học. Lúc đầu thì sợ, nhưng cậu có thể phớt lờ. Nhưng khi sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn thì người ta sẽ làm gì?
Đôi mắt to tròn của Krishna nhìn tôi chăm chú.
“Họ tìm một lý do nào đó để thoát khỏi nỗi sợ.”
“Tạo ra một lý do nào đó ư?”
“Phải, họ tạo ra một lý do nào đó cho những âm thanh họ nghe được. Hay nói cách khác chính cậu vô thức khắc những con số lên tường nhà vào ban đêm.”
“Nhưng…”
Tôi á khẩu, Krishna tiến tới sát tôi hơn.
“Nghĩ đi Nagi, sự sợ hãi đến từ đâu nào? Nó đến từ một nơi nào đó không ai rõ. Vì thế con người mới phải học. Họ nghiên cứu những thứ không thể giải thích được để thoát khỏi sự sợ hãi. Kiến thức của con người được hình thành từ chính những nỗ lực như thế. Nấu nướng được tạo ra từ nỗi sợ đói, quần áo được tạo ra do nỗi sợ nhiệt độ bên ngoài cơ thể, những tòa nhà và những vũ khí được tạo ra do sự sợ hãi kẻ thù. Mọi thứ đều bắt nguồn từ chính nỗi sợ của con người. Cậu cứ nghĩ rằng âm thanh cậu nghe mỗi đêm vốn không thể giải thích được do dù cậu có cố gắng đến thế nào đi nữa cậu không thể tìm được nguyên nhân tạo ra thứ âm thanh đó. Dĩ nhiên làm sao cậu có thể biết được chính thiết kế của căn nhà đã tạo ra những âm thanh đó chứ. Thế cậu sẽ làm gì? Cậu bị dồn vào đường cùng, thành ra cậu tự tạo cho mình một lý do nào đó cho thứ âm thanh cậu nghe được. Nói cách khác đó chính là sự tự kỷ ám thị.”
Có thể như thế ư?
Không, chính là như thế đó. Nếu không làm thế nào số bốn lại nằm ở phần đế giày mà tôi lúc nào cũng mang theo? Tôi mang nó, nên thủ phạm không ai khác ngoài chính tôi.
Nửa dưới cơ thể tôi run rẩy. Khi tôi biết rằng có một cái “tôi” khác hành động mà tôi không kiểm soát được thì điều đó làm tôi khiếp sợ. Hay nói cho đúng ra tôi không thể hiểu được hết chính bản thân mình.
“À…”
Krishna ngồi xuống trở lại và thở dài.
“Một phần cũng là lỗi của tôi khi không để ý đến căn nhà đó dù tôi biết rằng nó ở ngay trước mũi mình. Xin lỗi cậu…”
Cô vừa nói vừa cúi đầu làm tôi phát hoảng.
“Không không sao mà. Tất cả tại em quá hoảng sợ, cũng tại em không dám chuyển đi ngay vì sợ tốn tiền. Chị ngẩng đầu lên đi.”
Tôi vội vã nói.
“Hừ… đúng là lỗi tại cậu thật.”
Cô gật đầu.
Không có một lối tắt nào để thực hiện những điều ước cả.
Tôi rên rỉ nhưng không dám cãi.
Tuy nhiên tôi nhận ra rằng có một câu hỏi vẫn chưa có lời đáp.
“Hơ, đợi đã, vậy tại sao đó lại là các chữ số đếm ngược?”
“Ơ, cậu vẫn chưa biết à?”
Tôi hỏi, rồi chẳng rõ tại sao trong mắt cô ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
“Tôi cũng chịu, nhưng tôi ngờ rằng cái cậu khắc lên tường đầu tiên là một chữ thập kia.”
“Một chữ thập chứ không phải số 7 ư?”
“Đúng, đó chính là số 10 (chữ thập tượng trưng cho số 10 trong tiếng Nhật – xem hình vẽ dưới – ND). Cũng không loại trừ khả năng đó không phải là một con số, vốn dĩ điều này chẳng quan trọng lắm khi chính nỗi sợ của cậu buộc cậu phải khắc cái gì đó lên tường coi như đó là nguồn phát ra thứ âm thanh cậu nghe được. Tuy nhiên đó cũng chính là lúc mọi thứ bắt đầu, một sự trùng hợp thú vị đã xảy ra, ở vị trí cậu khắc đầu tiên ấy vốn dĩ ngay từ đầu đã tồn tại một đường rạch. Trong vô thức, cậu rạch một chữ thập, nhưng khi cậu thức giấc thì chữ thập và đường rạch kết hợp lại với nhau tạo thành số 7. Và đó chính là lúc một thứ khác xuất hiện trong tâm thức cậu – một “con ma”.
… À à.
Ra đó là lý do tôi cảm thấy vô cùng hoang mang khi thấy con số ấy. Cảm giác đối mặt với một thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng, không thể giải thích nổi.
“Rồi sau đó cậu tiếp tục khắc các con số lên tường để ứng hơp với thứ âm thanh cậu nghe được khi đang ngủ. Chữ số đếm ngược xuất phát từ một điều gì đó trong tiềm thức cậu. Nếu đếm về phía những số lớn hơn thì mọi thứ sẽ tiếp diễn đến vô hạn, trong khi bản thân cậu lại mong muốn điều này rồi sẽ dừng lại.
Sau đó trong ánh mắt của Krishna phát ra một tia nhìn nguy hiểm.
“Nhưng cậu quá ngây thơ. Nếu quá trình đếm ngược kết thúc nhiều khả năng cậu sẽ chấm dứt luôn cuộc sống của mình. May mà chúng tôi đến kịp thời.”
Và lần đầu tiên, cô nhìn tôi cười nhẹ.
“Được chứ? Nếu cậu đã chịu đựng quá đủ thì mong cậu đừng vì tò mò mà tiến vào lãnh địa của ma quỷ. Khi sống giữa cộng đồng người mong cậu hãy tôn trọng tất cả những sinh vật đang sống. Đó vốn dĩ là khẩu hiệu chính của Ikaigabuchi mà.”
Chính Krishna nói những điều nghiêm túc ấy hoàn toàn khớp với một Krishna mà tôi đã hình dung.
Mặc dù…
Thay vì như một người anh hay một người cha thì trông cô MOE hơn rất nhiều.
Và như thế một vấn đề vừa phức tạp vừa rối rắm đã được giải quyết.
Theo như Krishna nói thì cô đã nhận ra ngay từ bài post đầu tiên chính ngôi nhà là thủ phạm gây nên những khủng hoảng tâm lý cho người thuê nhà. Trong một nỗ lực nhằm để mọi thứ trong tầm kiểm soát cô đã nhờ Karasu, nhưng Karasu lại quá bất cẩn và sau đó bị chuốc cho say mèm, thành ra thông điệp quan trọng đó không đến được với tôi, từ đó mọi thứ dần leo thang cho đến lúc này.
Nhưng dù sao điều tốt đẹp nhất là mọi thứ đã hoàn toàn được giải quyết.
“Tôi cũng muốn cảnh báo cậu một điều”.
Krishna nói điều này trước khi tôi rời nhà.
“Có vẻ như cậu vẫn chưa thực sự nắm rõ khu vực này. Có lẽ điều tôi sắp nói ra đây không đúng lắm với vị thế của admin một site chuyên về những điều kỳ bí, nhưng cậu đừng quá tin vào những chuyện như thế này. Hãy kết bạn ở Tokyo, tìm một cô bạn gái và xây dựng cho mình một vị thế xã hội vững chắc trong khi lướt những trang chuyên về những điều kỳ bí chỉ để cho vui, đó mới là con đường đúng. Đặc biệt hãy tránh mặt cô gái có tên Yoishi đó đi”.
… Nghe có lý.
Như Krishna đã nói, Yoishi không bình thường. Nói thẳng ra đôi chân của cô bé này vô hình trung đã gắn chặt vào phía bên kia. Hẳn đó cũng chính là lý do những truyền thuyết huyền bí xung quanh cô vượt qua cả sự tập trung cao bất thường của cô dành cho những hiện tượng kỳ bí.
Ánh mặt trời hoàng hôn tuyệt đẹp trải xuống tôi khi tôi bước ra khỏi tòa nhà phía Tây.
Một màu cam rực rỡ chiếu đến tận tâm can tôi.
Rầm.
Sau sự kiện đã qua tôi thấy mình quá mẫn cảm, và gần như sắp khóc khi trút bỏ được trạng thái khủng hoảng để quay trở về với cuộc sống bình an. Tôi cố gắng kìm chế mình không khóc. Ở đây có quá nhiều sinh viên, ngoài ra còn một số học sinh cấp ba học dự bị đại học ở đây cũng đang từ cổng đi về phía khu nhà phía Tây. Vả lại đây cũng là lúc học sinh trung học đang trên đường về nhà. Dù gì tôi cũng không muốn làm bẽ mặt chính mình, một sinh viên đại học.
Nhưng lúc đó…
Tôi nhận thấy một trong số họ đang nhìn mình.
Mái tóc đen dài, thân hình mảnh mai và làn da trắng ngần. Trông cô vô cùng rực rỡ trong bộ đồng phục đang mặc, và dù chỉ đứng đó thôi nhưng trông cô như đến từ một thế giới khác vậy.
“Ê… sao lại?’
Tôi ngay lập tức nhận ra cô gái đó là ai, và không thể ngăn mình không chạy về phía cô ấy được.
“Này, em chẳng phải là Yoishi sao?”
Và cô gái nhìn tôi bằng đôi mắt đen như hạt huyền ấy.
“À, là anh.”
Kiểu trả lời như mới bị đánh thức thế kia khiến tôi nhận ra rằng cô không hề nhìn tôi.
Yoishi đang mặc đồng phục đi học, và có lẽ với một nhan sắc thế kia cô trở nên nổi bật hơn hẳn. Dù thế nhưng trông cô vẫn khá xa cách với cuộc sống đời thường…
“Này, trùng hợp thế. Em học dự bị đại học ở trường này ư? Năm thứ mấy rồi?”
Tôi mỉm cười bắt chuyện với cô.
“Liên quan gì đến anh?”
Yoishi lạnh lẽo đáp trả.
Ánh nhìn kinh ngạc và đầy sức sống khi khảo sát những hiện tượng kỳ bí giờ đã hoàn toàn biến mất.
“Lâu lắm tôi không đến trường – mà lý ra tôi không nên đến thì hơn.”
Cô nói đầy bực bội, và tôi để ý rằng thứ mùi khó chịu mà trước đây tôi ngửi thấy giờ đã không còn, có vẻ như cô đã chịu tắm gội. Tôi nhìn kỹ cô, mái tóc suôn dài và bộ đồng phục được giặt ủi cẩn thận cùng với một cà vạt đen khiến cô hoàn toàn tương phản với hình ảnh mà tôi đã gặp trước đây, rồi tôi nói:
“Tốt rồi”.
“Cái gì?”
“Vẻ ngoài của em ấy, em trông sạch sẽ hơn, và bộ đồng phục này rất hợp với dáng em”.
Tuy nhiên Yoishi quay lưng lại với tôi và nói rằng tôi thật vô lý.
Tôi muốn khen cô, nhưng hóa ra lại làm cô bực mình.
“Nếu không có gì nữa thì tôi đi nhé.”
Cô quay gót, nhưng tôi vội vã ngăn cô lại.
“Em đang nhìn về phía ấy, em muốn tìm Krishna ư?”
“… Krishna.”
Có vẻ như cô có đôi chút phản ứng khi nghe từ ấy, ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt hạt huyền của cô.
“Ra vậy… Ikaigabuchi ở đây.”
Cô ngay lập tức trở nên vui vẻ hơn khi nghe nhắc đến những gì liên quan đến kỳ bí.
Tôi có cảm giác nếu cứ tiếp tục phát triển câu chuyện theo hướng này tôi sẽ phát khùng mất.
“Anh cũng nợ em nữa. Anh cũng đã nghe nhiều về ngôi nhà đó. Anh không thể ngờ được rằng vẫn có những căn nhà khiến tiềm thức người khác bị rối loạn. Thực sự khi biết sự thật có làm anh hơi hoảng một chút.”
Tôi đang rất phấn khích khi đã được giải phóng khỏi nỗi sợ. Tôi nói thật nhiều, gồm tất cả những gì tôi đã nghe được từ Krishna, về kiến trúc sư thiết kế căn nhà đó, về nỗi ám ảnh của ông, và cả những vấn đề về nước Nhật hiện đại nữa.
Tuy nhiên Yoishi hầu như chẳng bận tâm mấy.
Cô nhìn tôi và nói “tốt rồi” và đi tiếp với một thái độ không mấy biểu cảm.
Điều đó làm tôi cảm thấy cô đơn nên tôi đuổi theo cô, ngôn ngữ cơ thể của cô làm tôi có đôi chút bực bội.
“Gì nữa? Trông em hơi thất vọng, có gì làm em bận lòng à?”
Khi tôi nói điều đó tôi sực nhớ ra.
Ngày hôm ấy, trong căn nhà đó, cô nói rằng.
“Anh có để ý không?”
… Phải rồi, lần đó cô đã để ý được điều gì?
Tôi hỏi cô điều đó, và cô ngừng lại.
Cô chầm chậm quay người và hỏi ngược lại tôi.
“Anh thực sự muốn nghe lắm ư?”
Tôi cảm thấy tôi như bị nuốt chửng bởi đôi mắt đen nhánh đó, cái nhìn lạnh lẽo đó.
Và tôi cảm nhận được một cái gì đó bên trong thôi thúc tôi ngừng chuyện này lại đi.
“Anh vẫn còn có thể quay lại mà.”
Yoishi nói vậy.
“Họ nói với anh rồi đấy – Nếu anh cố tình liếc nhìn sang phía bên kia thì phía bên kia cũng thấy anh đấy.”
Krishna cũng nói thế, điều đó khiến tôi nổi da gà.
Nhưng…
Tôi không rõ tại sao.
Lúc đó, trong tôi xuất hiện một trạng thái kích động rất quái gở, thôi thúc tôi muốn nhìn thấy cái thế giới mà cô đã thấy, tôi muốn được đứng ở nơi cô đã đứng, dù tôi biết rằng những lời cô nói dần xô đổ cái thế giới mà tôi đang sống.
“Anh sẽ nghe. Nói anh biết đi.”
Khi tôi nói thế Yoishi chợt trở nên đau đớn, hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra?
Tuy nhiên…
Phải về sau tôi mới biết lúc đó cô đang phân vân.
Một câu chuyện về những điều kỳ dị về một người đàn ông trong bóng đêm tuyệt vọng.
Ranh giới giữa “bên này” và “bên kia” – cuôc hành trình xung quanh “Ikaigabuchi” cũng chính thức bắt đầu từ đó.
Một lúc sau Yoishi gật đầu và bắt đầu nói.
“Tôi cứ luôn nghi ngờ tại sao nó lại được đặt tên là “ngôi nhà nguyện ước” nhỉ?”
“Tại sao ư? Bởi vì…”
“Tiêu đề thiếu mất chủ ngữ. Nguyện ước của ai kia?”
Những từ ngữ đó khiến tôi ớn lạnh.
Và tôi bắt đầu hối tiếc vì quyết định của mình.
Yoishi thì thầm – như một bà hoàng bị nhốt chặt vào lâu đài tăm tối trong suốt mấy ngàn năm qua.
“Người kiến trúc sư đó đã biến mất dù ông thích những căn nhà có kết cấu kỳ lạ. Sự đếm ngược bắt đầu từ số 7. Khoảng không gian bí ẩn dưới gầm cầu thang. Ngôi nhà nguyện ước. Chỉ có đúng một câu trả lời khớp tất cả lại với nhau.”
Cơn ớn lạnh của tôi không vì thế mà giảm đi.
Cô muốn nói gì? Điều đó là gì?
Cặp mắt u tối của Yoishi sáng lên khi cô nói những lời ấy.
“Vị kiến trúc sư vẫn còn tồn tại trong ngôi nhà đó.”
“Đợi… đợi đã.”
Dĩ nhiên, ông ta không thực sự sống. Nhưng lúc đó mọi thứ kết nối lại với nhau. Tại sao lại có khoảng không hư vô dưới gầm cầu thang, tại sao căn nhà đó có tên là ngôi nhà nguyện ước, và tại sao quá trình đếm ngược bắt đầu từ số 7”.
“Này, như thế đâu đã giải thích được gì? Số 7 vốn dĩ là số 10 nhưng do một sự trùng hợp anh viết số 10 ngay phía trên một đường rạch mà thôi.”
“Sai”.
Lời nói của cô làm thế giới của tôi dao động.
“Đúng là ban đầu anh viết số 10. Nhưng lúc đầu ở đó vốn dĩ chẳng có đường rạch nào. Một ai đó cố ý thêm đường rạch vào để biến số 10 thành số 7.”
“Sao… sao em lại nói vậy.”
“Vì tôi tận mắt thấy mà.”
“Hả?”
“Sau khi anh khắc số 10, một ai đó đã thêm một đường rạch vào để chuyển thành số 7.”
“Thế… lúc Krishna nói rằng không hề có ma trong căn nhà đó.”
Yoishi quay mặt nhìn về tòa nhà phía Tây với vẻ buồn bã.
“Không có niềm vui nào hơn là được sống vô tư”
…Hả?
“Đó là sự tử tế của chị ấy, và cũng là thứ tôi không có.”
… Hahaha.
Hahahahahahahahaha.
Nếu tôi không cười lên hẳn tôi phát điên mất.
“Em đang nói dối, đúng không? Em bịa ra tất cả những chuyện này, đúng không? Hay có khi nào đó là một chuyện ma mà em đọc được ở đâu đó?”
Tôi cười to, nhưng lại thầm mong điều đó là sự thật.
Yoishi nhìn tôi bằng cái nhìn thương cảm với đôi chút đau khổ.
“Mọi thứ đều là thật, bởi vì…”
Tôi không thể đáp trả, Yoishi bồi thêm đòn quyết định.
“Khi anh bị điều khiển, tôi thấy một người đàn ông tôi chưa bao giờ gặp đứng tặc lưỡi trên cầu thang.”
Thế giới xung quanh tôi đang thay đổi…
Quanh tôi chỉ còn âm thanh từ giọng nói ngọt ngào nhưng lạnh lẽo của Yoishi.
“Chào mừng đến thế giới bên kia.”
Buổi chiều năm ngày sau đó.
Krishna và tôi đang ngồi nói chuyện trong phòng của câu lạc bộ nghiên cứu những hiện tượng phi tự nhiên.
“Hay nói cách khác đó là sự tự kỷ ám thị. Căn nhà đó khiến người ta hoang mang”.
Tôi và Krishna ngồi đối diện nhau dưới ánh chiều tà.
“Căn nhà đó… khiến cho người ta hoang mang ư?”
Tôi lặp lại như một thằng ngu, và Krishna gật đầu.
“Trong quá khứ Ikaigabuchi cũng điều tra một số trường hợp tương tự – chính kết cấu căn nhà là thủ phạm đẩy tâm lý con người thường xuyên rơi vào tình trạng căng thẳng. Trên thế giới cũng có vài căn nhà như thế, một số đã trở thành hiện trường của những vụ giết người, và một số khác lại thôi thúc người sống trong căn nhà đó thực hiện hành vi phạm tội. Hiện vẫn chưa có bằng chứng khoa học nào cho điều này nhưng tôi luôn cho rằng nó có tồn tại. Tâm lý con người thực sự là một cái gì đó mơ hồ và dễ bị điều khiển bằng cách này hay cách khác.”
“Đợi… đợi đã. Ý chị là gì?”
“Về cơ bản, căn nhà đó không phải để cho người ở.”
Tôi cảm thấy có một bàn tay lạnh cóng bóp nghẹt tim mình.
“Tôi không định nói cái tên đó ra. Nhưng người kỹ sư thiết kế căn nhà này đã từng nhận được một giải thưởng kiến trúc hồi còn học đại học. Người ta đánh giá ông ấy rất cao.”
Ánh mặt trời chiếu sáng Krishna, mái tóc dài đen nhánh của cô sáng lấp lánh khi cô tiếp tục nói.
“Ông ấy là một người vô cùng nghiêm túc, có khi quá sức nghiêm túc. Ông ấy là loại người luôn đau đáu trong mình câu hỏi “những tòa nhà có ý nghĩa gi” – và ông ấy đã mất ngủ nhiều đêm chỉ vì câu hỏi đó. Ông ấy luôn yêu mến nụ cười của người chủ đất nên ra sức làm việc. Tuy nhiên những nỗ lực của ông bỗng chốc đổ sông đổ biển khi người chủ khác muốn ông thay đổi kiểu thiết kế, và thế là ông bất lực nhìn công sức mình bỏ ra bị phá bỏ dưới danh nghĩa “trùng tu”. Mỗi gia đình mỗi sở thích khác nhau. Điều đó không thể tránh khỏi, nhưng ông ấy không thể chịu đựng nổi điều đó.”
- Nếu người ta chăm sóc nó khi còn sống hẳn căn nhà sẽ tồn tại được đến trăm năm.
- Và đôi lúc con người cũng phải thay đổi để phù hợp với ngôi nhà chứ.
“Ông để lại những lời nói đó và rút hẳn vào trong nhà nghỉ của mình. Gia đình ông đã yêu cầu tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy, sau đó vài năm người ta tuyên bố rằng ông đã chết. Đó là chuyện đã xảy ra cách đây ba mươi năm trước. Căn nhà nghỉ đó là công trình cuối cùng của ông, và thi thoảng được thêm mắm dặm muối thành “ngôi nhà nguyện ước” mà cậu đang ở.”
Krishna chỉ tay từ cửa sổ tầng ba về phía khu dân cư.
“Sau cuộc cách mạng văn hóa thời Minh Trị thì đất nước này cũng vứt bỏ luôn truyền thống. Tôi dám chắc rằng một trong số những truyền thống bị vứt bỏ bao gồm cả căn nhà đó. Những căn nhà lợp ngói càng ngày càng hiếm, và những căn nhà được sử dụng qua nhiều thế hệ lại càng hiếm hơn. Sự sản xuất và tiêu thụ hàng loạt chính là đặc trưng cho thời đại chúng ta hướng tới. Chúng ta không còn được thừa hưởng những tinh hoa nữa, mà lại tin rằng cứ mỗi vài thập kỷ ta lại được tái sinh. Thôi thì thời đại sản xuất và tiêu thụ thì chỉ thế. Nhưng tôi nghĩ rằng đó là một yếu tố quan trọng khiến cho con người sống ở đất nước này càng lúc càng mờ nhạt.”
Những lời nói ấy khiến tôi phải suy nghĩ.
Bố tôi cũng từng nói những điều tương tự.
“Để có một cái cây to khỏe cần khoảng ba mươi năm. Còn ngành công nghiệp gỗ Nhật Bản lại đang đứng ở một vị thế nguy hiểm do cứ phải nhập gỗ chất lượng kém. Không phải là ông lo lắng cho công việc của mình, mà ông sợ rằng rồi đây kiểu suy nghĩ chúng ta dễ dàng có được một số lượng vô hạn gỗ kém phẩm chất sẽ ăn sâu bám rễ vào trong tư tưởng của người dân đất nước này. Ngày xưa người ta phải cầu thần rừng, vừa đốn cây vừa cảm tạ và cẩn thận xây nhà bằng những thớ gỗ đó. Khi phải xây lại nhà họ luôn cố gắng để gỗ có thể tái sử dụng được. Tòa nhà Houryuji vẫn đứng vững ngàn năm sau khi trải qua nhiều trận động đất đấy thôi. Kỹ năng thấu hiểu từng chi tiết nhỏ nhặt của gỗ của người thợ mộc ngày ấy thực sự đáng nể, nhưng họ cũng nói rằng chính sự tử tế của mẹ thiên nhiên mới thực sự quan trọng.”
Tôi cứ luôn than thở tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình làm nghề mộc chứ.
Tôi sẽ phải chăm sóc những ngôi nhà sau khi mình trưởng thành ư? Tôi đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những người đã tạo nên những tòa nhà ấy chưa? Tôi cứ luôn nghĩ đến những cảm xúc khi cái ngày mà điều ước của “ông ta” trở thành hiện thực, khi thành phố lớn này lúc nào cũng đầy rẫy những nơi đang xây dựng và trùng tu? Theo như Krishna, tất cả mọi thứ đều do sự thiết kế căn nhà đó vốn được thực hiện dựa trên ý niệm của kiến trúc sư. Khi một người bạn kiến trúc sư của Krishna đến nhìn qua anh ta thấy rằng trông thì đơn giản thế nhưng những kỹ thuật sử dụng thực sự rất phức tạp. Anh ta còn nói rằng chính việc tạo ra những âm thanh cọt kẹt đặc thù của căn nhà này giúp cho nó linh động hơn để chống chọi với động đất và gió bão, cùng với một số nghịch ngợm khiến cho căn nhà phải kêu cọt kẹt.
“Khoảng trống đặc thù phía dưới cầu thang ấy chính là trong tâm của căn nhà làm cho nó vững chãi. Cái bếp, vốn dĩ được sử dụng nhiều nhất lại hầu như bị bỏ quên. Phòng khách được cố ý thiết kế đế tham gia vào đời sống thường nhật của người sở hữu. Đây đúng là căn nhà được xây dựng một cách linh động.”
Krishna lầm bầm và dùng tay đẩy gọng kính đỏ của mình lên.
“Bình thường nhà luôn được xây vì người sở hữu nó, nhưng trường hợp này thì không. Người ta tự nhiên cảm nhận được rằng căn nhà này được xây vì một mục đích nào đó khác hơn vì chính họ, và chỉ chừng đó là đủ để khiến tâm lý người sở hữu trở nên hoang mang. Thế điều gì sẽ xảy ra với một cậu bé mới chân ướt chân ráo lên Tokyo quyết định thuê trọ ở đó?”
“Hay nói cách khác, chuyện này không hề liên quan gì đến ma quỷ?”
“Đúng, tinh thần cậu thực sự mệt mỏi hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ đấy, một mình lên thành phố trọ học. Lúc đầu thì sợ, nhưng cậu có thể phớt lờ. Nhưng khi sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn thì người ta sẽ làm gì?
Đôi mắt to tròn của Krishna nhìn tôi chăm chú.
“Họ tìm một lý do nào đó để thoát khỏi nỗi sợ.”
“Tạo ra một lý do nào đó ư?”
“Phải, họ tạo ra một lý do nào đó cho những âm thanh họ nghe được. Hay nói cách khác chính cậu vô thức khắc những con số lên tường nhà vào ban đêm.”
“Nhưng…”
Tôi á khẩu, Krishna tiến tới sát tôi hơn.
“Nghĩ đi Nagi, sự sợ hãi đến từ đâu nào? Nó đến từ một nơi nào đó không ai rõ. Vì thế con người mới phải học. Họ nghiên cứu những thứ không thể giải thích được để thoát khỏi sự sợ hãi. Kiến thức của con người được hình thành từ chính những nỗ lực như thế. Nấu nướng được tạo ra từ nỗi sợ đói, quần áo được tạo ra do nỗi sợ nhiệt độ bên ngoài cơ thể, những tòa nhà và những vũ khí được tạo ra do sự sợ hãi kẻ thù. Mọi thứ đều bắt nguồn từ chính nỗi sợ của con người. Cậu cứ nghĩ rằng âm thanh cậu nghe mỗi đêm vốn không thể giải thích được do dù cậu có cố gắng đến thế nào đi nữa cậu không thể tìm được nguyên nhân tạo ra thứ âm thanh đó. Dĩ nhiên làm sao cậu có thể biết được chính thiết kế của căn nhà đã tạo ra những âm thanh đó chứ. Thế cậu sẽ làm gì? Cậu bị dồn vào đường cùng, thành ra cậu tự tạo cho mình một lý do nào đó cho thứ âm thanh cậu nghe được. Nói cách khác đó chính là sự tự kỷ ám thị.”
Có thể như thế ư?
Không, chính là như thế đó. Nếu không làm thế nào số bốn lại nằm ở phần đế giày mà tôi lúc nào cũng mang theo? Tôi mang nó, nên thủ phạm không ai khác ngoài chính tôi.
Nửa dưới cơ thể tôi run rẩy. Khi tôi biết rằng có một cái “tôi” khác hành động mà tôi không kiểm soát được thì điều đó làm tôi khiếp sợ. Hay nói cho đúng ra tôi không thể hiểu được hết chính bản thân mình.
“À…”
Krishna ngồi xuống trở lại và thở dài.
“Một phần cũng là lỗi của tôi khi không để ý đến căn nhà đó dù tôi biết rằng nó ở ngay trước mũi mình. Xin lỗi cậu…”
Cô vừa nói vừa cúi đầu làm tôi phát hoảng.
“Không không sao mà. Tất cả tại em quá hoảng sợ, cũng tại em không dám chuyển đi ngay vì sợ tốn tiền. Chị ngẩng đầu lên đi.”
Tôi vội vã nói.
“Hừ… đúng là lỗi tại cậu thật.”
Cô gật đầu.
Không có một lối tắt nào để thực hiện những điều ước cả.
Tôi rên rỉ nhưng không dám cãi.
Tuy nhiên tôi nhận ra rằng có một câu hỏi vẫn chưa có lời đáp.
“Hơ, đợi đã, vậy tại sao đó lại là các chữ số đếm ngược?”
“Ơ, cậu vẫn chưa biết à?”
Tôi hỏi, rồi chẳng rõ tại sao trong mắt cô ánh lên một tia sáng kỳ lạ.
“Tôi cũng chịu, nhưng tôi ngờ rằng cái cậu khắc lên tường đầu tiên là một chữ thập kia.”
“Một chữ thập chứ không phải số 7 ư?”
“Đúng, đó chính là số 10 (chữ thập tượng trưng cho số 10 trong tiếng Nhật – xem hình vẽ dưới – ND). Cũng không loại trừ khả năng đó không phải là một con số, vốn dĩ điều này chẳng quan trọng lắm khi chính nỗi sợ của cậu buộc cậu phải khắc cái gì đó lên tường coi như đó là nguồn phát ra thứ âm thanh cậu nghe được. Tuy nhiên đó cũng chính là lúc mọi thứ bắt đầu, một sự trùng hợp thú vị đã xảy ra, ở vị trí cậu khắc đầu tiên ấy vốn dĩ ngay từ đầu đã tồn tại một đường rạch. Trong vô thức, cậu rạch một chữ thập, nhưng khi cậu thức giấc thì chữ thập và đường rạch kết hợp lại với nhau tạo thành số 7. Và đó chính là lúc một thứ khác xuất hiện trong tâm thức cậu – một “con ma”.
… À à.
Ra đó là lý do tôi cảm thấy vô cùng hoang mang khi thấy con số ấy. Cảm giác đối mặt với một thứ gì đó ngoài sức tưởng tượng, không thể giải thích nổi.
“Rồi sau đó cậu tiếp tục khắc các con số lên tường để ứng hơp với thứ âm thanh cậu nghe được khi đang ngủ. Chữ số đếm ngược xuất phát từ một điều gì đó trong tiềm thức cậu. Nếu đếm về phía những số lớn hơn thì mọi thứ sẽ tiếp diễn đến vô hạn, trong khi bản thân cậu lại mong muốn điều này rồi sẽ dừng lại.
Sau đó trong ánh mắt của Krishna phát ra một tia nhìn nguy hiểm.
“Nhưng cậu quá ngây thơ. Nếu quá trình đếm ngược kết thúc nhiều khả năng cậu sẽ chấm dứt luôn cuộc sống của mình. May mà chúng tôi đến kịp thời.”
Và lần đầu tiên, cô nhìn tôi cười nhẹ.
“Được chứ? Nếu cậu đã chịu đựng quá đủ thì mong cậu đừng vì tò mò mà tiến vào lãnh địa của ma quỷ. Khi sống giữa cộng đồng người mong cậu hãy tôn trọng tất cả những sinh vật đang sống. Đó vốn dĩ là khẩu hiệu chính của Ikaigabuchi mà.”
Chính Krishna nói những điều nghiêm túc ấy hoàn toàn khớp với một Krishna mà tôi đã hình dung.
Mặc dù…
Thay vì như một người anh hay một người cha thì trông cô MOE hơn rất nhiều.
Và như thế một vấn đề vừa phức tạp vừa rối rắm đã được giải quyết.
Theo như Krishna nói thì cô đã nhận ra ngay từ bài post đầu tiên chính ngôi nhà là thủ phạm gây nên những khủng hoảng tâm lý cho người thuê nhà. Trong một nỗ lực nhằm để mọi thứ trong tầm kiểm soát cô đã nhờ Karasu, nhưng Karasu lại quá bất cẩn và sau đó bị chuốc cho say mèm, thành ra thông điệp quan trọng đó không đến được với tôi, từ đó mọi thứ dần leo thang cho đến lúc này.
Nhưng dù sao điều tốt đẹp nhất là mọi thứ đã hoàn toàn được giải quyết.
“Tôi cũng muốn cảnh báo cậu một điều”.
Krishna nói điều này trước khi tôi rời nhà.
“Có vẻ như cậu vẫn chưa thực sự nắm rõ khu vực này. Có lẽ điều tôi sắp nói ra đây không đúng lắm với vị thế của admin một site chuyên về những điều kỳ bí, nhưng cậu đừng quá tin vào những chuyện như thế này. Hãy kết bạn ở Tokyo, tìm một cô bạn gái và xây dựng cho mình một vị thế xã hội vững chắc trong khi lướt những trang chuyên về những điều kỳ bí chỉ để cho vui, đó mới là con đường đúng. Đặc biệt hãy tránh mặt cô gái có tên Yoishi đó đi”.
… Nghe có lý.
Như Krishna đã nói, Yoishi không bình thường. Nói thẳng ra đôi chân của cô bé này vô hình trung đã gắn chặt vào phía bên kia. Hẳn đó cũng chính là lý do những truyền thuyết huyền bí xung quanh cô vượt qua cả sự tập trung cao bất thường của cô dành cho những hiện tượng kỳ bí.
Ánh mặt trời hoàng hôn tuyệt đẹp trải xuống tôi khi tôi bước ra khỏi tòa nhà phía Tây.
Một màu cam rực rỡ chiếu đến tận tâm can tôi.
Rầm.
Sau sự kiện đã qua tôi thấy mình quá mẫn cảm, và gần như sắp khóc khi trút bỏ được trạng thái khủng hoảng để quay trở về với cuộc sống bình an. Tôi cố gắng kìm chế mình không khóc. Ở đây có quá nhiều sinh viên, ngoài ra còn một số học sinh cấp ba học dự bị đại học ở đây cũng đang từ cổng đi về phía khu nhà phía Tây. Vả lại đây cũng là lúc học sinh trung học đang trên đường về nhà. Dù gì tôi cũng không muốn làm bẽ mặt chính mình, một sinh viên đại học.
Nhưng lúc đó…
Tôi nhận thấy một trong số họ đang nhìn mình.
Mái tóc đen dài, thân hình mảnh mai và làn da trắng ngần. Trông cô vô cùng rực rỡ trong bộ đồng phục đang mặc, và dù chỉ đứng đó thôi nhưng trông cô như đến từ một thế giới khác vậy.
“Ê… sao lại?’
Tôi ngay lập tức nhận ra cô gái đó là ai, và không thể ngăn mình không chạy về phía cô ấy được.
“Này, em chẳng phải là Yoishi sao?”
Và cô gái nhìn tôi bằng đôi mắt đen như hạt huyền ấy.
“À, là anh.”
Kiểu trả lời như mới bị đánh thức thế kia khiến tôi nhận ra rằng cô không hề nhìn tôi.
Yoishi đang mặc đồng phục đi học, và có lẽ với một nhan sắc thế kia cô trở nên nổi bật hơn hẳn. Dù thế nhưng trông cô vẫn khá xa cách với cuộc sống đời thường…
“Này, trùng hợp thế. Em học dự bị đại học ở trường này ư? Năm thứ mấy rồi?”
Tôi mỉm cười bắt chuyện với cô.
“Liên quan gì đến anh?”
Yoishi lạnh lẽo đáp trả.
Ánh nhìn kinh ngạc và đầy sức sống khi khảo sát những hiện tượng kỳ bí giờ đã hoàn toàn biến mất.
“Lâu lắm tôi không đến trường – mà lý ra tôi không nên đến thì hơn.”
Cô nói đầy bực bội, và tôi để ý rằng thứ mùi khó chịu mà trước đây tôi ngửi thấy giờ đã không còn, có vẻ như cô đã chịu tắm gội. Tôi nhìn kỹ cô, mái tóc suôn dài và bộ đồng phục được giặt ủi cẩn thận cùng với một cà vạt đen khiến cô hoàn toàn tương phản với hình ảnh mà tôi đã gặp trước đây, rồi tôi nói:
“Tốt rồi”.
“Cái gì?”
“Vẻ ngoài của em ấy, em trông sạch sẽ hơn, và bộ đồng phục này rất hợp với dáng em”.
Tuy nhiên Yoishi quay lưng lại với tôi và nói rằng tôi thật vô lý.
Tôi muốn khen cô, nhưng hóa ra lại làm cô bực mình.
“Nếu không có gì nữa thì tôi đi nhé.”
Cô quay gót, nhưng tôi vội vã ngăn cô lại.
“Em đang nhìn về phía ấy, em muốn tìm Krishna ư?”
“… Krishna.”
Có vẻ như cô có đôi chút phản ứng khi nghe từ ấy, ánh sáng đã trở lại trong đôi mắt hạt huyền của cô.
“Ra vậy… Ikaigabuchi ở đây.”
Cô ngay lập tức trở nên vui vẻ hơn khi nghe nhắc đến những gì liên quan đến kỳ bí.
Tôi có cảm giác nếu cứ tiếp tục phát triển câu chuyện theo hướng này tôi sẽ phát khùng mất.
“Anh cũng nợ em nữa. Anh cũng đã nghe nhiều về ngôi nhà đó. Anh không thể ngờ được rằng vẫn có những căn nhà khiến tiềm thức người khác bị rối loạn. Thực sự khi biết sự thật có làm anh hơi hoảng một chút.”
Tôi đang rất phấn khích khi đã được giải phóng khỏi nỗi sợ. Tôi nói thật nhiều, gồm tất cả những gì tôi đã nghe được từ Krishna, về kiến trúc sư thiết kế căn nhà đó, về nỗi ám ảnh của ông, và cả những vấn đề về nước Nhật hiện đại nữa.
Tuy nhiên Yoishi hầu như chẳng bận tâm mấy.
Cô nhìn tôi và nói “tốt rồi” và đi tiếp với một thái độ không mấy biểu cảm.
Điều đó làm tôi cảm thấy cô đơn nên tôi đuổi theo cô, ngôn ngữ cơ thể của cô làm tôi có đôi chút bực bội.
“Gì nữa? Trông em hơi thất vọng, có gì làm em bận lòng à?”
Khi tôi nói điều đó tôi sực nhớ ra.
Ngày hôm ấy, trong căn nhà đó, cô nói rằng.
“Anh có để ý không?”
… Phải rồi, lần đó cô đã để ý được điều gì?
Tôi hỏi cô điều đó, và cô ngừng lại.
Cô chầm chậm quay người và hỏi ngược lại tôi.
“Anh thực sự muốn nghe lắm ư?”
Tôi cảm thấy tôi như bị nuốt chửng bởi đôi mắt đen nhánh đó, cái nhìn lạnh lẽo đó.
Và tôi cảm nhận được một cái gì đó bên trong thôi thúc tôi ngừng chuyện này lại đi.
“Anh vẫn còn có thể quay lại mà.”
Yoishi nói vậy.
“Họ nói với anh rồi đấy – Nếu anh cố tình liếc nhìn sang phía bên kia thì phía bên kia cũng thấy anh đấy.”
Krishna cũng nói thế, điều đó khiến tôi nổi da gà.
Nhưng…
Tôi không rõ tại sao.
Lúc đó, trong tôi xuất hiện một trạng thái kích động rất quái gở, thôi thúc tôi muốn nhìn thấy cái thế giới mà cô đã thấy, tôi muốn được đứng ở nơi cô đã đứng, dù tôi biết rằng những lời cô nói dần xô đổ cái thế giới mà tôi đang sống.
“Anh sẽ nghe. Nói anh biết đi.”
Khi tôi nói thế Yoishi chợt trở nên đau đớn, hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra?
Tuy nhiên…
Phải về sau tôi mới biết lúc đó cô đang phân vân.
Một câu chuyện về những điều kỳ dị về một người đàn ông trong bóng đêm tuyệt vọng.
Ranh giới giữa “bên này” và “bên kia” – cuôc hành trình xung quanh “Ikaigabuchi” cũng chính thức bắt đầu từ đó.
Một lúc sau Yoishi gật đầu và bắt đầu nói.
“Tôi cứ luôn nghi ngờ tại sao nó lại được đặt tên là “ngôi nhà nguyện ước” nhỉ?”
“Tại sao ư? Bởi vì…”
“Tiêu đề thiếu mất chủ ngữ. Nguyện ước của ai kia?”
Những từ ngữ đó khiến tôi ớn lạnh.
Và tôi bắt đầu hối tiếc vì quyết định của mình.
Yoishi thì thầm – như một bà hoàng bị nhốt chặt vào lâu đài tăm tối trong suốt mấy ngàn năm qua.
“Người kiến trúc sư đó đã biến mất dù ông thích những căn nhà có kết cấu kỳ lạ. Sự đếm ngược bắt đầu từ số 7. Khoảng không gian bí ẩn dưới gầm cầu thang. Ngôi nhà nguyện ước. Chỉ có đúng một câu trả lời khớp tất cả lại với nhau.”
Cơn ớn lạnh của tôi không vì thế mà giảm đi.
Cô muốn nói gì? Điều đó là gì?
Cặp mắt u tối của Yoishi sáng lên khi cô nói những lời ấy.
“Vị kiến trúc sư vẫn còn tồn tại trong ngôi nhà đó.”
“Đợi… đợi đã.”
Dĩ nhiên, ông ta không thực sự sống. Nhưng lúc đó mọi thứ kết nối lại với nhau. Tại sao lại có khoảng không hư vô dưới gầm cầu thang, tại sao căn nhà đó có tên là ngôi nhà nguyện ước, và tại sao quá trình đếm ngược bắt đầu từ số 7”.
“Này, như thế đâu đã giải thích được gì? Số 7 vốn dĩ là số 10 nhưng do một sự trùng hợp anh viết số 10 ngay phía trên một đường rạch mà thôi.”
“Sai”.
Lời nói của cô làm thế giới của tôi dao động.
“Đúng là ban đầu anh viết số 10. Nhưng lúc đầu ở đó vốn dĩ chẳng có đường rạch nào. Một ai đó cố ý thêm đường rạch vào để biến số 10 thành số 7.”
“Sao… sao em lại nói vậy.”
“Vì tôi tận mắt thấy mà.”
“Hả?”
“Sau khi anh khắc số 10, một ai đó đã thêm một đường rạch vào để chuyển thành số 7.”
“Thế… lúc Krishna nói rằng không hề có ma trong căn nhà đó.”
Yoishi quay mặt nhìn về tòa nhà phía Tây với vẻ buồn bã.
“Không có niềm vui nào hơn là được sống vô tư”
…Hả?
“Đó là sự tử tế của chị ấy, và cũng là thứ tôi không có.”
… Hahaha.
Hahahahahahahahaha.
Nếu tôi không cười lên hẳn tôi phát điên mất.
“Em đang nói dối, đúng không? Em bịa ra tất cả những chuyện này, đúng không? Hay có khi nào đó là một chuyện ma mà em đọc được ở đâu đó?”
Tôi cười to, nhưng lại thầm mong điều đó là sự thật.
Yoishi nhìn tôi bằng cái nhìn thương cảm với đôi chút đau khổ.
“Mọi thứ đều là thật, bởi vì…”
Tôi không thể đáp trả, Yoishi bồi thêm đòn quyết định.
“Khi anh bị điều khiển, tôi thấy một người đàn ông tôi chưa bao giờ gặp đứng tặc lưỡi trên cầu thang.”
Thế giới xung quanh tôi đang thay đổi…
Quanh tôi chỉ còn âm thanh từ giọng nói ngọt ngào nhưng lạnh lẽo của Yoishi.
“Chào mừng đến thế giới bên kia.”
Danh sách chương