Ngày 5 tháng 5, Chủ nhật.

Chương kết

Với những khó khăn nhất định, cuối cùng chúng tôi cũng đã trở về dinh thự.

Về bữa tối, tôi gọi điện cho dịch vụ giao hàng tận nhà. Sayuri nói "Em sẽ nấu một món gì đó!" nhưng vì em ấy chóng mặt khi vừa đứng dậy, nên để cho em ấy cầm dao thì sẽ rất nguy hiểm.

Selene trông có vẻ ngái ngủ khi em ấy ăn tối, còn Yuuki và Mika thì có vẻ mệt mỏi sau khi đi chơi.

Tomomi ... có một biểu hiện khá thanh thản.

Tôi nghĩ em ấy nhẹ nhõm vì đã thú nhận mọi thứ.

Chúng tôi đi tắm theo thứ tự và đi ngủ sớm.

Tôi ngủ li bì như một khúc gỗ.

Sáng hôm sau, khi mọi người ăn sáng trong phòng 701, Sayuri đột nhiên tuyên bố.

"Em cũng đã tìm được một người bạn trai rồi, Onii-sama! Hãy chú ý đến em! Xin hãy tập luyện đặc biệt cho em."

Khi tôi cố gắng trả lời Sayuri, Selene lặng lẽ giơ tay lên.

"... Em cũng có một người bạn trai ảo. Một nhân vật 2D."

Khi tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt Sayuri và Selene, Yuuki ngượng ngùng giơ tay lên.

"Em cũng thế ... Em cũng có bạn trai nữa Nii-san! Bối cảnh gặp nhau là về vụ cựu Phó chủ tịch Hội học sinh!"

Mika giơ cả hai tay lên theo tư thế hô ‘banzai’.

"Vậy Mii-chan nữa! Mii-chan cũng đang tìm một người đàn ông tuyệt vời để làm cha của Maple!"

Ánh mắt của bốn em gái tập trung vào tôi.

"Này này ... đợi một chút. Không đời nào, các em đều muốn các buổi luyện tập cho hẹn hò cho mỗi người ...?"

Tomomi khoanh tay và gật đầu.

"Được rồi! Chị sẽ giúp mọi người với việc tập luyện này. Để việc hỗ trợ cho chị!"

Mika nhẹ nhàng lắc đầu.

"Umm, Mii-chan thích mọi người đi cùng nhau hơn là đi riêng ra!"

Rồi Yuuki mỉm cười.

"Tương tự với em, em đoán vậy. Nếu chỉ có một mình với Nii-san thì có lẽ em sẽ quá lo lắng."

Selene nhẹ gật đầu.

"... đụng mặt vô vàn người không biết rõ, thật đáng sợ. Sẽ tốt hơn nếu đi với những người mà em biết."

Cả ba dường như có chung một ý kiến, ánh mắt thỉnh cầu của họ tập trung vào Sayuri.

Trong bầu không khí đã được lan rộng, vai Sayuri chỉ còn cách rũ xuống và thở dài.

"Em hiểu rồi. Làm ơn đừng nhìn chằm chằm vào em như thế ... haa. Vậy thì, ngày mai tất cả hãy cùng đi hẹn hò đi. Được chứ, Onii-sama?"

Khi tôi đang ngủ, hẳn là những cuộc họp bí mật của các chị em đã được tổ chức.

"R-rồi. Nhưng, tất cả chúng ta sẽ đi đâu?"

Mika vui vẻ lên giọng.

"Maumauland!"

Rồi Sayuri nheo mắt.

"Nếu vậy thì, em sẽ chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo. Vì chúng ta sẽ đi, nên em sẽ chuẩn bị bento. Mặc dù chúng ta không thể ăn trong công viên, nhưng có rất nhiều nơi bên ngoài để chúng ta có thể ăn trưa. Chúng ta sẽ đi ra ngoài công viên giải trí để ăn trưa và quay lại sau đó ... chúng ta có thể làm thế. "

"Anh không biết đó."

Tôi nhíu mày. Sayuri nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách lo lắng.

"Um, có vấn đề gì không, Onii-sama?"

Tôi nhanh chóng bỏ đi biểu cảm lo lắng của mình.

"Kế hoạch tuyệt vời đấy Sayuri! Nhưng anh không biết là Murasaki-san có cho không."

Tomomi nghiêng đầu bối rối.

"Ai quan tâm đến cô ấy chứ! Đi thôi, Nii-chan!"

Tôi nhớ lại lịch trình ở Maumauland mà Sayuri đã cho tôi xem trước đây.

"Nếu chúng ta tiến hành theo kế hoạch của Sayuri, thì chúng ta sẽ có thể xem pháo hoa vào buổi tối lúc tám giờ ba mươi lăm, rồi ghé qua cửa hàng lưu niệm và về nhà. Vì chuyến đi này rất đột ngột và tình hình thể chất chúng ta hiện giờ thì chúng ta chắc chắn sẽ mệt mỏi, nên có lẽ chuyện này không phải là một ý tưởng tồi đâu. "

Yuuki đặt cằm giữa ngón trỏ và ngón cái, suy nghĩ một hồi rồi nói.

"Nếu không phải vì chuyện đó, thì chúng ta có thể sẽ về nhà muộn."

"Đúng vậy, Yuuki. Tất nhiên, đặt kế hoạch về nhà sớm là tốt, nhưng nó cũng có nghĩa là thời gian chúng ta ở lại chơi sẽ ít đi, và vì công viên sẽ đông đúc vào ngày nghỉ nên chúng ta sẽ phải từ bỏ các điểm tham quan nổi tiếng ...còn nếu đi chung với một người lớn, chúng ta có thể đi về muộn thậm chí là rất muộn. "

Tomomi giơ ngón cái lên và mỉm cười, khoe ra hàm răng trắng của mình.

"Vậy thì hãy hỏi Murasaki-san đi cùng chúng ta nào!"

Đó là một ý tưởng khá năng nổ.

"Liệu-có ổn không?"

Khác với Mika, mọi người ở đây đều có quan hệ khá tệ với Murasaki-san. Bao gồm cả tôi nữa là.

Vẫn mỉm cười, Tomomi trả lời.

"Để tìm ra điểm yếu của Murasaki-san thì nghĩ tốt nhất là nên thử nhiều thứ. Ví dụ như cho cô ấy đi đu quay ... và cứ như thế? Chà, nếu gọi nó là điểm yếu có thể là hơi quá."

"Anh hiểu rồi. Nói tới việc đó, thì anh cũng chẳng biết gì về Murasaki-san cả. Cô ấy thích loại thức ăn nào? Loại sách cô ấy đọc? Và vân vân."

Tomomi tiếp tục.

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Nii-chan!"

Nếu tôi không nhầm thì đó là binh pháp Tôn Tử, đúng không. Tôi gật đầu.

"Nếu chúng ta thân thiết hơn với Murasaki-san, tình hình có thể thay đổi ... huh. Mọi người nghĩ sao?"

Selene lơ đãng lẩm bẩm.

"... hơi đáng sợ."

Sayuri cũng lo lắng.

"Em chắc chắn sẽ lo lắng."

Yuuki nhìn vào mặt tôi và gật đầu.

"Em thích ý kiến này. Murasaki-san có thể từ chối nó, nhưng cô ấy chắc chắn sẽ muốn đi. Thì bởi, đi chung với mọi người sẽ rất vui vẻ."

Mika giơ cả hai tay lên như đang hô “banzai’.

"Murasaki-neechama sẽ đi à? Yayy!"

Nhìn thấy nụ cười của người em út, Selene bỏ cuộc.

"... yup, phải đồng tình thôi."

Em ấy nói ngắn gọn và lắc đầu chấp nhận. Theo đó, Sayuri cũng gật đầu.

"Em hiểu rồi, Onii-sama. Đây cũng là một thử thách. Em sẽ cho anh thấy em có thể vượt qua nó!"

Với ý kiến của mọi người đã đưa ra, Tomomi đứng dậy.

"Chúng ta hãy ngay lập tức đi thương thuyết nào. Ah! Mika, em có thể làm chuyện này không? Nấp đằng sau Nee-chan và chỉ liếc chằm chằm vào Murasaki-san."

"Yup! Em sẽ làm!"

Có vẻ như Tomomi có một kế hoạch nào đó.

"Nếu không được, thì bỏ cuộc cũng là một điều thiết yếu."

Nói vậy trước khi đi, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

Sau bữa sáng, cùng với Mika đang mang Maple, chúng tôi tiến về phía phòng 202 và Tomomi, người đã có một kế hoạch nào đó dự tính sẵn trong đầu.

Khi chúng tôi bấm chuông phòng của Murasaki-san, "xin hãy đợi mười phút", cô ấy nói.

Sau mười phút chính xác, chúng tôi được mời vào trong phòng.

Murasaki-san chờ chúng tôi với vẻ mặt lạnh lùng.

"Nếu mọi người liên lạc với tôi trước, tôi sẽ không để mọi người phải đợi."

"Tôi xin lỗi."

"Vào vấn đề đi nào."

Hãy thành thật ở đây nào.

“Ừm, ngày mai chúng tôi đang định đi Maumauland với mọi người, Murasaki-san có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Đó là một đề xuất táo bạo, ngay cả khi người nói điều đó là tôi.

Có thể bởi vì cô ấy không mong đợi một yêu cầu từ chúng tôi, nên mặt của Murasaki-san trở nên đơ ra.

"X-xin lỗi, tôi nói gì sai à? Mặc dù giờ đang là kỳ nghỉ, nhưng chắc cô cũng phải có nhiều việc phải làm nhỉ."

"U-umm ... chuyện đó ... tôi không có việc gì quan trọng phải vào ngày mai nhưng ..."

Không đời nào, Murasaki-san liệu có bị lung lay không ?! Mika đứng sau lưng tôi và chăm chú nhìn Murasaki-san.

Rồi em ấy bước ra một bước.

"Nii-chama, anh đã nói xong chưa? Murasaki-neechama sẽ đi phải không? V-vậy! Thế thì, Mii-chan muốn nói chuyện với Mursaki-neechama."

“Đ-được rồi, chuyện gì thế?”

Trong khi cô ấy vẫn chưa nói rõ liệu cô ấy có đến Maumauland hay không, nhưng Murasaki-san vẵn hỏi lại bằng một giọng khe khẽ. Có vẻ như Mika hoàn toàn tin rằng Murasaki-san sẽ đi.

Mika mở khóa kéo của Maple và lấy ra một hộp quà nhỏ từ bên trong.

Đưa nó cho Murasaki-san, Mika cúi người xuống.

"Murasaki-neechama, cảm ơn vì mọi thứ."

“C-cái gì đây…”

"Murasaki-neechama thấy đấy, nghe này, Nii-chama nói 'nếu em tặng quà Murasaki-san để cảm ơn vì đã chăm sóc em, thì cô ấy sẽ rất vui’ Mii-chan nghĩ đó là một ý hay, nên xin hãy chấp nhận nó."

Trong một lúc, tất cả các bộ máy sinh học của Murasaki-san đã ngưng lại hoàn toàn.

"Mở ra và xem đi!"

"Đ-được rồi, xin lỗi."

Có vẻ như giọng của Mika đã giải quyết được tình trạng Murasaki-san, nên cô ấy mở gói quà bằng những ngón tay run rẩy.

Thứ ở bên trong, là một chiếc kẹp tóc mà Mika đã mua ở Akihabara.

Một bản sao của phụ kiện mà một nhân vật anime đeo ... phải không. Tôi nghĩ rằng nó sẽ giống như một món đồ chơi hơn, nhưng nó không hề phải là vậy.

Nhìn chằm chằm vào món quà cô nhận được từ Mika, Murasaki-san lẩm bẩm.

"Một cái kẹp tóc tuyệt vời quá... đúng không."

Murasaki-san run càng lúc càng nhiều và bây giờ cô ấy có vẻ giống như một con Chihuahua đang run rẩy sợ hãi.

Bây giờ cô ấy đang hạnh phúc hay xấu hổ, tôi không thể biết được.

"Đeo nó đi! Ah! Mii-chan sẽ đeo nó hộ cho!"

Mika chạy đến chỗ Murasaki-san để cài chiếc kẹp tóc lên mái tóc của cô ấy. Kẹp tóc có một viên đá màu tím tuyệt đẹp trên đó, nó phù hợp với tên và hình ảnh của Murasaki-san một cách hoàn hảo.

Đôi mắt Mika lấp lánh.

"Waa, nó rất hợp với Murasaki-neechama."

Murasaki-san không hề cười. Có vẻ như cô ấy đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

"C-cảm ơn rất nhiều ..."

Giọng nói của cô ấy bị đổi tông như thể đang ở giữa một chiếc máy bay đang lộn nhào trên không.

Cô đứng dậy khỏi ghế sofa và quay lưng về phía chúng tôi.

"Aaa! Đừng ngại như thế chứ!"

Mika đi vòng quanh và nhìn lên mặt của Murasaki-san.

Tôi tự hỏi cô ấy đang có khuôn mặt như thế nào. Thậm chí còn hơn nữa .... cô ấy đang thực sự run rất nhiều, cô ấy có ổn không? Tôi lo lắng gọi tên cô ấy.

"Umm, Murasaki ...- san?"

Cô ấy dần bớt run đi và nói.

"Vậy thì. Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyện vé vào cổng trước đó. Bảy người à. Vì hôm đó là ngày lễ nên theo lẽ thường thì họ sẽ hết vé trước ngày đó."

Nghe thấy Mika vui vẻ giơ tay lên với "yaay!".

Ừm ... bảy người à, vậy có nghĩa là ...

Trong khi tôi bối rối, Tomomi dùng cùi trỏ thúc vào tôi.

"Chúng ta đã làm được rồi, Nii-chan!"

Vì cô ấy đã nói rằng sẽ sắp xếp nó, nói cách khác là ... kế hoạch đã thành công ?!

"Việc đó có ổn không? Hay đúng hơn thì ... um."

Murasaki-san bình tĩnh lại và tiếp tục với một giọng nói lạnh lùng.

Cô ấy vẫn đang quay lưng lại với tôi và Tomomi.

"Nếu chỉ có trẻ con, thì sẽ rất nguy hiểm. Ngoài ra, lí do cuối cùng của việc này cũng là để cho việc lựa chọn em gái. Trong công viên giải trí, tôi muốn xem ai là người phù hợp nhất để trở thành em gái. Yoichi-san không nghĩ vậy sao? ”

"V-vâng! Đúng như vậy!"

Cuối cùng thì tôi lại trả lời như vậy. Liệu có ổn không, với cái lý do như vậy ?!

Mika, người nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào mặt của Murasaki-san tiếp tục giơ tay lên vui vẻ.

"Em sẽ được gặp Maumau-san! Yayy, yaaayy!"

Bên cạnh tôi, Tomomi thì thầm nhỏ tiếng.

"Thời gian con át chủ bải tung ra là hoàn hảo. Nhưng trên hết sự dễ thương của Mika vẫn là con bài tuyệt đối."

Và như thế, chuyện xảy ra là chúng tôi đột nhiên sẽ đến Maumauland vào ngày mai.

Dựa trên ghi chú của Sayuri, kế hoạch chinh phục (?) Maumauland đã xuất hiện.

Yuuki kiểm tra khoảng cách mà Mika có thể tự đi được. Chúng tôi chuẩn bị thời gian nghỉ ngơi để không làm em ấy bị mệt mỏi quá nhiều.

Selene cũng đã nói "Sẽ ổn thôi nếu đi cùng mọi người". Việc tự mình đến Akihabara chắc hẳn đã tạo cho em ấy một sự tự tin mới. Một khi em ấy quen với đám đông, em ấy sẽ có thể tháo băng bịt mắt ra và bắt đầu ra ngoài ... em ấy nói vậy.

Tomomi kiếm phương tiện di chuyển. Vì chiều cao của Mika không đủ cho một số trò, nên chúng tôi đã loại bớt những điểm đó ra khỏi kế hoạch.

Sayuri tóm tắt lại kế hoạch trong quyển sổ của mình.

Tôi đa phần hay nhìn họ khi họ đang làm việc. Hay đúng hơn, tôi không thể ngăn bản thân nhìn vào các em gái của mình khi chúng đang làm việc rất hào hứng.

Một công viên giải trí, huh. Đó không phải là Maumauland mà Jinya-san đã đưa tôi đến, nhưng một chút phấn khích từ lúc đó đã quay về với tôi.

Vào tối hôm đó, các chị em trở về phòng của họ để chuẩn bị cho ngày mai.

Mặc dù vậy, họ vẫn không thể trở lại phòng riêng của mình tới khi đến nửa đêm vì chiếc khóa thẻ.

Hôm nay tôi cũng lại mang một Mika đang ngái ngủ về phòng của em ấy.

Như tôi nghĩ, tôi thích việc này sẽ có chút cải thiện hơn.

Về chuyến đi tới Maumauland, tôi nên hỏi Murasaki-san về chuyện này trước ... ừm, giờ đã quá muộn rồi.

Tất nhiên, tôi cũng cảm thấy ổn khi để mọi người ở lại tới sáng thứ hai.

Tốt hơn nữa thì, nếu mọi người cùng nhau sống trên tầng thứ bảy thì sao ... tôi nghĩ.

Chúng tôi liệu sẽ tiếp tục như thế này tới bao giờ.

Một câu chuyện tôi đã từng nghe đâu đó lướt qua tâm trí của tôi.

Người ta hầu như không biết khi nào họ sẽ chết.

Nếu bị bác sĩ ghi trong bệnh lý là sẽ không qua khỏi vì một căn bệnh nan y, họ sẽ có một ý kiến chung, nhưng đó chỉ là "đa phần".

Tuy nhiên, có những người sống lâu hơn thời gian họ được bác sĩ dự đoán, cũng như những người có tình trạng đột nhiên thay đổi và họ chết trước đó.

Ngay cả trong sức khỏe tốt, bạn vẫn có thể gặp tai nạn. Jinya-san cũng vậy, chắc chắn như thế.

Không ai biết khi nào thì kết thúc sẽ đến.

Bởi vì chúng tôi không biết, nên chúng tôi phải sống sao cho không phải hối tiếc khi ngày đó đến ... Tôi nghĩ vậy.

Trong khi tôi lơ đãng nghĩ về những thứ như vậy và nằm trên giường trong phòng của tôi ... một tin nhắn được gửi tới từ STRING. Đó là từ Mariko.

Câu có rảnh vào thứ Sáu tới không? Đó là những gì đã được viết.

Thứ Sáu là ngày dành cho Mika nhưng ... Em ấy đã nói với tôi hôm qua rằng tôi phải dành thời gian cho bản thân mình, trước kia tôi liên tục từ chối và xin lỗi Mariko.

Tôi trả lời "Mình rảnh" mà không nghĩ về bất cứ điều gì đặc biệt lắm.

Tôi không nghĩ rằng một câu trả lời bình thường như thế sẽ dẫn đến một kết quả lạ thường như sau này.

____________________________________________________________________

Đôi lời từ edit:

Tình hình là mình đang có trong tay gần full vol 3 rồi, chỉ còn thiếu 3 chương nữa thôi, nếu ko có kịp thì lúc đó mình sẽ phải tự tay dịch, khi đó tiến độ có chậm hơn mong các bạn thông cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện