Học viện Phép thuật Hoàng gia đã ủng hộ mục tiêu cao cả là mạo hiểm khám phá những chiều sâu không thể biết được của tất cả những gì cần biết, đồng thời cung cấp một môi trường cho những người tìm kiếm kiến thức trau dồi kỹ năng của họ. Tuy nhiên, là một tổ chức được thành lập bởi con người, nó đương nhiên có khá nhiều vấn đề. Ghen tuông, ác cảm, bắt nạt—giống như chiến tranh, những vấn đề nhỏ nhặt này đơn giản đã ăn sâu vào những gì tạo nên con người.
Một học sinh trẻ thấy mình đang đợi ở sảnh đợi bản tin việc làm của Học viện được bổ sung với các yêu cầu. Cậu ta là con trai của một thương gia giàu có, nên cậu ta không ở đây để kiếm sống; mục đích duy nhất của cậu ta là có được một số kinh nghiệm thực tế và bán tên tuổi của mình cho các giáo sư và nhà nghiên cứu đưa ra các yêu cầu.
Tương tự như vậy, một số ít chàng trai và cô gái khá giả không biết gì về làm lụng vất vả cũng đang chờ đợi gần đó. Rất nhiều giáo sư rất chú trọng đến việc học sinh đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ trong bản tin này và việc hoàn thành đúng danh sách có thể dẫn đến các mối quan hệ lâu dài với những nhiệm vụ trên.
Khi cậu ta nhàn nhã chờ tấm bảng được bổ sung, một cậu bé khác rơi vào ánh mắt của cậu ta, xuất hiện không báo trước bởi tiếng bước chân. Mái tóc vàng được tết cẩn thận của người mới đến tự nhiên thu hút những ánh nhìn chằm chằm: xét cho cùng, người hầu hợp đồng này chiếm một vị trí độc tôn ở đây tại Học viện. Cậu ấy không chỉ phục vụ một đạo sư thành đạt, người đã đi nghiên cứu thực địa trong nhiều thập kỷ, mà cậu còn là thú cưng riêng của Trưởng khoa Leizniz, thủ lĩnh của một trong Ngũ Đại Trụ.
Tên cậu ấy là Erich...hay là Eric nhỉ? Có vẻ như cậu ấy có việc ở bàn tiếp tân: cậu lặng lẽ xếp hàng chờ đến lượt mình, mang theo một chồng giấy tờ lớn. Chính sự khiêm tốn này và sự hiểu biết của cậu về vị trí của mình trong nấc thang xã hội đã giúp cậu ấy tránh được sự giám sát của công chúng bất chấp hoàn cảnh đặc biệt của mình.
Tuy vậy, nó đã từng đủ. Nhưng giờ không còn nữa.
Khi chủ nhân của mình bắt đầu thu hút sự chú ý, cậu bé dần trở thành mục tiêu cho sự giận dữ của người khác. Mặc dù cậu học sinh chưa nghe bất cứ điều gì thực chất, nhưng những tin đồn khó chịu rằng cậu ấy là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của lãnh chúa—được phép ra vào phòng thí nghiệm của cô ấy một cách tự do—đã lan truyền khắp nơi. Theo ước tính của pháp sư tập sự trẻ tuổi, các quý tộc ở độ tuổi của họ không thực sự hài lòng khi thấy chủ nhân của cậu bé leo lên nấc thang xã hội với tốc độ chóng mặt.
Công bằng mà nói, phần lớn các quý tộc đăng ký là con trai thứ ba hoặc thứ tư, những người hy vọng sẽ làm rạng danh gia đình của họ bằng cách giành được một vị trí quan liêu vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Dù có đặc quyền như vậy, nhưng họ chưa tới đặc quyền đó, và việc nhìn thấy người khác được ban cho những danh hiệu mà họ vô cùng thèm muốn chắc chắn sẽ thổi bùng ngọn lửa ghen tị trong họ.
Cơ mà, những học sinh đơn thuần không có hy vọng đứng lên chống lại một người sắp trở thành giáo sư và bá tước. Do đó, cách hành động tự nhiên là họ sẽ trút giận lên một người nào đó bên dưới họ: người hầu không được trông coi mà cô ấy kéo theo khắp mọi nơi.
Cậu học sinh trẻ nhìn thấy một nhóm trẻ em quý tộc cười khúc khích khi nhìn người hầu tội nghiệp và rút đũa phép của chúng ra; chúng sẽ làm gì đó ngu ngốc. Thành thật mà nói, cậu khó có thể tin rằng cái gọi là giới quý tộc kiêu hãnh của Đế chế lại hạ mình đến mức sử dụng phép thuật để phục vụ cho sự thỏa mãn nhỏ nhen của chính họ.
Tầm nhìn của cậu bé bị che khuất bởi núi giấy tờ trong tay, người hầu là một con mồi ngon cho Tay Vô hình bò về phía chân cậu. Tệ hơn nữa, những kẻ chơi khăm đã nới lỏng nắp lọ mực của cô gái bên cạnh cậu—con gái của một bá tước, không hơn không kém—để dàn dựng một mánh khóe đê tiện xưa như nay. Sự ngu xuẩn của chúng không hơn gì những đứa trẻ chưa được rửa sạch của khu phố thấp; nhìn thấy chúng là một lời nhắc nhở tốt rằng xuất thân cao quý thôi là không đủ để nuôi dưỡng tính cách cao quý.
Nhưng thế thì, học sinh nghĩ, xấu hổ, cậu thực sự không khá hơn chút nào. Cậu ở đây, quan sát mà không đưa ra lời cảnh báo. Nhưng gia đình cậu không đủ mạnh để chống lại tầng lớp thượng lưu, và cậu không thể biện minh cho việc đưa tên tuổi của sư phụ lên một cách dễ dàng. Thật không may, cậu không thể tự tay vứt bỏ tương lai của chính mình vì lợi ích của người khác.
Thông thường, đây sẽ là nơi người hầu bất lực bị đổ lỗi vì đã gây ra chuyện, làm hỏng giấy tờ của chủ nhân bằng mực, và gặp rắc rối nghiêm trọng vì đã làm phiền con gái của một bá tước—nhưng không một câu chuyện lỗi thời nào trong số đó diễn ra như thường lệ. Cậu bé nhảy qua phần phụ vô hình đang càn quét dưới chân mà không hề lộ một chút võ thuật nào.
Là người chứng kiến, cậu học sinh trẻ đã rất ấn tượng. Người hầu tiếp tục tránh được đòn tấn công thứ hai, rồi thứ ba, nên đây rõ ràng không phải là ngẫu nhiên; cậu ta thậm chí còn đá bay nỗ lực thứ tư đã cố gắng nắm lấy mắt cá chân của cậu ta. Cậu ta có thể thấy.
Hơn nữa, khi một trong những Tay đi rộng ra và đâm sầm vào cô gái quý tộc bên cạnh cậu ta, cậu đã xoay xở để ngăn cú ngã của cô một cách duyên dáng. Tung cao tập giấy của mình lên không trung, đầu tiên cậu ta bắt được lọ mực của cô trước khi nắp có thể bung ra; sau đó, cậu ta dùng bàn tay còn lại của mình để rón rén đỡ lấy cô gái khi cô đang lảo đảo lùi về phía sau. Cuối cùng, đống giấy trở lại theo một đường cong nhẹ nhàng, chính xác mà cậu ta kẹp vào giữa khuỷu tay và vai bằng cánh tay cầm lọ mực.
Tốc độ phản ứng, khả năng ra quyết định và sự khéo léo của cậu ta đều thuộc hàng đỉnh cao.
“Xin thứ lỗi vì đã chạm mà không hỏi trước. Cô có ổn không?”
“U-Ừm, vâng. Cảm ơn.”
Vừa thoát khỏi sự xấu hổ khi bị ngã ở nơi công cộng, con gái của bá tước có vẻ bối rối trước sự thay đổi đột ngột của sự việc—nhưng đôi mắt của cô ấy đang phát sáng một cách tích cực. Đây cũng là một sự phát triển lâu đời như thời gian.
Cuối cùng, mánh khóe ác ý đã có lợi cho người hầu. Như đã nói, những người chơi với hố và bẫy có mọi cách để gặp hoạ. Cậu học sinh cho rằng những kẻ chơi khăm không phải chịu bất kỳ hậu quả nào trong trường hợp này, nhưng chứng kiến nạn nhân của họ trở thành anh hùng chắc chắn là hình phạt đủ lớn.
Quan trọng hơn, pháp sư tập sự tự hỏi cậu bé người hầu là ai với hai phần vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Cậu hiện đang học để trở thành một polemurge, và sự quen thuộc với võ thuật của cậu cho phép cậu có thể đánh giá chính xác chiến công mà bản thân vừa chứng kiến là lố bịch như thế nào.
Sự quan tâm của cậu đã được khơi dậy khi chú ý đến dáng đi vững chắc của cậu bé, nhưng sự ổn định tuyệt đối của cậu ta khi đỡ cô gái khỏi ngã—một cú ngã khá bạo lực—đã củng cố quan điểm của học sinh rằng cậu bé là một người đặc biệt. Các nguyên tắc cơ bản cho phép đạt được thành tựu này chỉ có thể đến từ nhiều giờ đào tạo. Trên hết, các phản ứng và quyết định của cậu ta đã được mài giũa đủ để tận dụng tối đa cơ thể đã được rèn luyện của mình; hơn nữa, cậu ta tinh ý đến mức nhận thấy dấu vết mờ nhạt của một phép thuật nhỏ.
Không một người hầu hay thuộc hạ đơn thuần nào có thể làm được tất cả những chuyện đó. Về phần mình, cậu học sinh có thể tránh được các Tay, bảo vệ tập giấy hoặc cứu cô gái—nếu chỉ là một, cậu tự tin rằng mình có thể làm được. Nhưng để làm được cả ba việc mà không có sự trợ giúp của ít nhất một cú trượt ngã nhỏ đã vượt quá trình độ của cậu.
Cậu bé người hầu rõ ràng là không bình thường: lao động chân tay sẽ không bao giờ khiến ai đó phải gánh vác bản thân như cậu ta. Từ quan điểm của polemurge tiềm năng, cậu bé, với cam kết tỉ mỉ của mình để có được hình thể hoàn hảo, là hình ảnh đáng kinh ngạc của một chiến binh.
Đôi mắt ngây thơ như mèo con ấy đã nhìn thế giới như thế nào? cậu học sinh thắc mắc. Từ vị trí của người hầu và cô tiểu thư, lẽ ra cô phải hoàn toàn lọt vào điểm mù của cậu ta.
Một bản hùng ca tiếp tuyến bất ngờ ập đến với cậu học sinh: những quý tộc đần độn đó đã kiếm được một kẻ thù đáng sợ trong hành trình tìm kiếm thú vui của chúng. Cậu thầm cầu nguyện cho tương lai bi thảm của họ, nhưng cũng than thở về sự không hành động của chính mình. Nếu cậu lên tiếng, cậu có thể đã có một đồng minh đáng sợ vào ngày hôm nay.
Than ôi, nhiều lời khôn ngoan hơn đã ám ảnh cậu: người không có can đảm để đứng lên bảo vệ công lý sẽ không gặt hái được phần thưởng của nó.
-
[Mẹo] Là một ngôi nhà học tập bao gồm nhiều cá nhân, Học viện không thể tránh hoàn toàn những mặt tối của sự tương tác giữa con người với nhau. Hơn nữa, phải luôn nhớ rằng ngay cả “học sinh” của học viện cũng thành thạo nghệ thuật bạo lực hơn học trò của bất kỳ nghề nào khác.
Một học sinh trẻ thấy mình đang đợi ở sảnh đợi bản tin việc làm của Học viện được bổ sung với các yêu cầu. Cậu ta là con trai của một thương gia giàu có, nên cậu ta không ở đây để kiếm sống; mục đích duy nhất của cậu ta là có được một số kinh nghiệm thực tế và bán tên tuổi của mình cho các giáo sư và nhà nghiên cứu đưa ra các yêu cầu.
Tương tự như vậy, một số ít chàng trai và cô gái khá giả không biết gì về làm lụng vất vả cũng đang chờ đợi gần đó. Rất nhiều giáo sư rất chú trọng đến việc học sinh đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ trong bản tin này và việc hoàn thành đúng danh sách có thể dẫn đến các mối quan hệ lâu dài với những nhiệm vụ trên.
Khi cậu ta nhàn nhã chờ tấm bảng được bổ sung, một cậu bé khác rơi vào ánh mắt của cậu ta, xuất hiện không báo trước bởi tiếng bước chân. Mái tóc vàng được tết cẩn thận của người mới đến tự nhiên thu hút những ánh nhìn chằm chằm: xét cho cùng, người hầu hợp đồng này chiếm một vị trí độc tôn ở đây tại Học viện. Cậu ấy không chỉ phục vụ một đạo sư thành đạt, người đã đi nghiên cứu thực địa trong nhiều thập kỷ, mà cậu còn là thú cưng riêng của Trưởng khoa Leizniz, thủ lĩnh của một trong Ngũ Đại Trụ.
Tên cậu ấy là Erich...hay là Eric nhỉ? Có vẻ như cậu ấy có việc ở bàn tiếp tân: cậu lặng lẽ xếp hàng chờ đến lượt mình, mang theo một chồng giấy tờ lớn. Chính sự khiêm tốn này và sự hiểu biết của cậu về vị trí của mình trong nấc thang xã hội đã giúp cậu ấy tránh được sự giám sát của công chúng bất chấp hoàn cảnh đặc biệt của mình.
Tuy vậy, nó đã từng đủ. Nhưng giờ không còn nữa.
Khi chủ nhân của mình bắt đầu thu hút sự chú ý, cậu bé dần trở thành mục tiêu cho sự giận dữ của người khác. Mặc dù cậu học sinh chưa nghe bất cứ điều gì thực chất, nhưng những tin đồn khó chịu rằng cậu ấy là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của lãnh chúa—được phép ra vào phòng thí nghiệm của cô ấy một cách tự do—đã lan truyền khắp nơi. Theo ước tính của pháp sư tập sự trẻ tuổi, các quý tộc ở độ tuổi của họ không thực sự hài lòng khi thấy chủ nhân của cậu bé leo lên nấc thang xã hội với tốc độ chóng mặt.
Công bằng mà nói, phần lớn các quý tộc đăng ký là con trai thứ ba hoặc thứ tư, những người hy vọng sẽ làm rạng danh gia đình của họ bằng cách giành được một vị trí quan liêu vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Dù có đặc quyền như vậy, nhưng họ chưa tới đặc quyền đó, và việc nhìn thấy người khác được ban cho những danh hiệu mà họ vô cùng thèm muốn chắc chắn sẽ thổi bùng ngọn lửa ghen tị trong họ.
Cơ mà, những học sinh đơn thuần không có hy vọng đứng lên chống lại một người sắp trở thành giáo sư và bá tước. Do đó, cách hành động tự nhiên là họ sẽ trút giận lên một người nào đó bên dưới họ: người hầu không được trông coi mà cô ấy kéo theo khắp mọi nơi.
Cậu học sinh trẻ nhìn thấy một nhóm trẻ em quý tộc cười khúc khích khi nhìn người hầu tội nghiệp và rút đũa phép của chúng ra; chúng sẽ làm gì đó ngu ngốc. Thành thật mà nói, cậu khó có thể tin rằng cái gọi là giới quý tộc kiêu hãnh của Đế chế lại hạ mình đến mức sử dụng phép thuật để phục vụ cho sự thỏa mãn nhỏ nhen của chính họ.
Tầm nhìn của cậu bé bị che khuất bởi núi giấy tờ trong tay, người hầu là một con mồi ngon cho Tay Vô hình bò về phía chân cậu. Tệ hơn nữa, những kẻ chơi khăm đã nới lỏng nắp lọ mực của cô gái bên cạnh cậu—con gái của một bá tước, không hơn không kém—để dàn dựng một mánh khóe đê tiện xưa như nay. Sự ngu xuẩn của chúng không hơn gì những đứa trẻ chưa được rửa sạch của khu phố thấp; nhìn thấy chúng là một lời nhắc nhở tốt rằng xuất thân cao quý thôi là không đủ để nuôi dưỡng tính cách cao quý.
Nhưng thế thì, học sinh nghĩ, xấu hổ, cậu thực sự không khá hơn chút nào. Cậu ở đây, quan sát mà không đưa ra lời cảnh báo. Nhưng gia đình cậu không đủ mạnh để chống lại tầng lớp thượng lưu, và cậu không thể biện minh cho việc đưa tên tuổi của sư phụ lên một cách dễ dàng. Thật không may, cậu không thể tự tay vứt bỏ tương lai của chính mình vì lợi ích của người khác.
Thông thường, đây sẽ là nơi người hầu bất lực bị đổ lỗi vì đã gây ra chuyện, làm hỏng giấy tờ của chủ nhân bằng mực, và gặp rắc rối nghiêm trọng vì đã làm phiền con gái của một bá tước—nhưng không một câu chuyện lỗi thời nào trong số đó diễn ra như thường lệ. Cậu bé nhảy qua phần phụ vô hình đang càn quét dưới chân mà không hề lộ một chút võ thuật nào.
Là người chứng kiến, cậu học sinh trẻ đã rất ấn tượng. Người hầu tiếp tục tránh được đòn tấn công thứ hai, rồi thứ ba, nên đây rõ ràng không phải là ngẫu nhiên; cậu ta thậm chí còn đá bay nỗ lực thứ tư đã cố gắng nắm lấy mắt cá chân của cậu ta. Cậu ta có thể thấy.
Hơn nữa, khi một trong những Tay đi rộng ra và đâm sầm vào cô gái quý tộc bên cạnh cậu ta, cậu đã xoay xở để ngăn cú ngã của cô một cách duyên dáng. Tung cao tập giấy của mình lên không trung, đầu tiên cậu ta bắt được lọ mực của cô trước khi nắp có thể bung ra; sau đó, cậu ta dùng bàn tay còn lại của mình để rón rén đỡ lấy cô gái khi cô đang lảo đảo lùi về phía sau. Cuối cùng, đống giấy trở lại theo một đường cong nhẹ nhàng, chính xác mà cậu ta kẹp vào giữa khuỷu tay và vai bằng cánh tay cầm lọ mực.
Tốc độ phản ứng, khả năng ra quyết định và sự khéo léo của cậu ta đều thuộc hàng đỉnh cao.
“Xin thứ lỗi vì đã chạm mà không hỏi trước. Cô có ổn không?”
“U-Ừm, vâng. Cảm ơn.”
Vừa thoát khỏi sự xấu hổ khi bị ngã ở nơi công cộng, con gái của bá tước có vẻ bối rối trước sự thay đổi đột ngột của sự việc—nhưng đôi mắt của cô ấy đang phát sáng một cách tích cực. Đây cũng là một sự phát triển lâu đời như thời gian.
Cuối cùng, mánh khóe ác ý đã có lợi cho người hầu. Như đã nói, những người chơi với hố và bẫy có mọi cách để gặp hoạ. Cậu học sinh cho rằng những kẻ chơi khăm không phải chịu bất kỳ hậu quả nào trong trường hợp này, nhưng chứng kiến nạn nhân của họ trở thành anh hùng chắc chắn là hình phạt đủ lớn.
Quan trọng hơn, pháp sư tập sự tự hỏi cậu bé người hầu là ai với hai phần vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Cậu hiện đang học để trở thành một polemurge, và sự quen thuộc với võ thuật của cậu cho phép cậu có thể đánh giá chính xác chiến công mà bản thân vừa chứng kiến là lố bịch như thế nào.
Sự quan tâm của cậu đã được khơi dậy khi chú ý đến dáng đi vững chắc của cậu bé, nhưng sự ổn định tuyệt đối của cậu ta khi đỡ cô gái khỏi ngã—một cú ngã khá bạo lực—đã củng cố quan điểm của học sinh rằng cậu bé là một người đặc biệt. Các nguyên tắc cơ bản cho phép đạt được thành tựu này chỉ có thể đến từ nhiều giờ đào tạo. Trên hết, các phản ứng và quyết định của cậu ta đã được mài giũa đủ để tận dụng tối đa cơ thể đã được rèn luyện của mình; hơn nữa, cậu ta tinh ý đến mức nhận thấy dấu vết mờ nhạt của một phép thuật nhỏ.
Không một người hầu hay thuộc hạ đơn thuần nào có thể làm được tất cả những chuyện đó. Về phần mình, cậu học sinh có thể tránh được các Tay, bảo vệ tập giấy hoặc cứu cô gái—nếu chỉ là một, cậu tự tin rằng mình có thể làm được. Nhưng để làm được cả ba việc mà không có sự trợ giúp của ít nhất một cú trượt ngã nhỏ đã vượt quá trình độ của cậu.
Cậu bé người hầu rõ ràng là không bình thường: lao động chân tay sẽ không bao giờ khiến ai đó phải gánh vác bản thân như cậu ta. Từ quan điểm của polemurge tiềm năng, cậu bé, với cam kết tỉ mỉ của mình để có được hình thể hoàn hảo, là hình ảnh đáng kinh ngạc của một chiến binh.
Đôi mắt ngây thơ như mèo con ấy đã nhìn thế giới như thế nào? cậu học sinh thắc mắc. Từ vị trí của người hầu và cô tiểu thư, lẽ ra cô phải hoàn toàn lọt vào điểm mù của cậu ta.
Một bản hùng ca tiếp tuyến bất ngờ ập đến với cậu học sinh: những quý tộc đần độn đó đã kiếm được một kẻ thù đáng sợ trong hành trình tìm kiếm thú vui của chúng. Cậu thầm cầu nguyện cho tương lai bi thảm của họ, nhưng cũng than thở về sự không hành động của chính mình. Nếu cậu lên tiếng, cậu có thể đã có một đồng minh đáng sợ vào ngày hôm nay.
Than ôi, nhiều lời khôn ngoan hơn đã ám ảnh cậu: người không có can đảm để đứng lên bảo vệ công lý sẽ không gặt hái được phần thưởng của nó.
-
[Mẹo] Là một ngôi nhà học tập bao gồm nhiều cá nhân, Học viện không thể tránh hoàn toàn những mặt tối của sự tương tác giữa con người với nhau. Hơn nữa, phải luôn nhớ rằng ngay cả “học sinh” của học viện cũng thành thạo nghệ thuật bạo lực hơn học trò của bất kỳ nghề nào khác.
Danh sách chương