Chiến dịch
Một câu chuyện dài diễn ra trong nhiều phiên.
Chúng thường xoay quanh các vấn đề quy mô lớn không thể giải quyết chỉ trong một phiên và liên quan đến những kẻ địch mạnh hoặc những bí ẩn phức tạp.
-
Tiếng dây cung báo hiệu một sự sống đã tắt. Để đổi lấy trọng lượng kéo nặng, cây cung tổng hợp - được làm từ thủy tùng và được tăng cường bằng gân động vật - mang lại sức mạnh to lớn. Khoảng cách kéo tối thiểu và lực đáng nể khiến nó trở thành một vật dụng hoàn hảo để săn bắn.
“Tuyệt mỹ,” Margit nói. Cô arachne nhỏ không thể sánh được với tôi về sức bền, nhưng sự nhanh nhẹn của cô vượt xa bất kỳ mensch nào; cô ấy và đồng loại của cô ấy rất phù hợp với vũ khí đến nỗi họ thực tế đã ra khỏi bụng mẹ để cầm một món.
Tôi nhìn lên từ chỗ nấp và thấy người bạn của tôi đang bám vào thân cây, khen ngợi việc tôi sử dụng vũ khí cá nhân của cô ấy. Nhìn thấy cô ấy phóng gỗ một cách thờ ơ chỉ bằng đôi chân của mình, tôi nhận ra rằng cô ấy thực sự khác với một người bình thường, ngay cả khi điều đó được tiết lộ.
“Cậu đã thông thạo rồi,” cô ấy tiếp tục. “Trúng đích từ khoảng cách này là đủ lý do để tự hào về kỹ năng của cậu.”
Margit nhảy xuống đất từ phía trên đầu tôi mà không gây ra một tiếng động nào và lao đi để lấy con mồi bắt được của tôi với một tốc độ đáng sợ. Mũi tên đã bay khoảng hai mươi mét và xuyên qua một con thỏ bị chôn vùi trong tán lá. Những con thỏ nâu này là những sinh vật lớn có khuôn mặt giống chuột khiến chúng xấu xí hơn rõ rệt so với những con thỏ nhà trên Trái đất.
Con này nặng, và có vẻ dài khoảng 70 cm. Bộ lông của nó giúp ngụy trang quanh năm ở vùng có ít tuyết rơi này, nhưng màu nâu giờ đã nhuốm màu đỏ. Mũi tên của tôi đã xuyên thẳng qua mắt nó. Tôi đã nhắm vào đầu, nhưng cú bắn này gọn gàng hơn tôi tưởng.
Tôi tô điểm nó bằng kỹ năng Shortbow Marksmanship(Thiện xạ Cung ngắn) mà tôi đã nâng lên cấp IV: Thợ thủ công. Sự khéo léo lâu dài của tôi kết hợp với Nghệ thuật Phù phép(p/s: nhờ một bạn góp ý nên tôi đã sửa Enchanting Artistry/Nghệ thuật Mê hoặc thành Nghệ thuật Phù phép) đã dẫn đến một tình huống mà tất cả điểm khéo léo của tôi đều thành công một cách vui nhộn. Một đặc tính có thể làm tất cả thực sự tuyệt vời.
“Trông ngon và nhiều thịt,” tôi nói.
“Thật may mắn,” Margit nhận xét. “Có vẻ như chúng ta chuẩn bị cho một bữa tối thịnh soạn.”
Hai chúng tôi ở một mình trong khu rừng ngay bên ngoài bang - khu rừng mà chúng tôi thường chơi khi còn nhỏ. Tôi đã tham gia các bài học bắn cung với Margit (như tôi đã nghi ngờ, có một gia sư sẽ cho nhiều kinh nghiệm hơn, nhanh hơn) trong khi kiếm được vài đồng xu nhỏ dành cho khi tôi rời nhà.
“Chúng ta moi ruột trước khi tiếp tục chứ?” cô ấy hỏi.
“Ừ, làm thôi,” tôi trả lời.
Mặc dù chúng tôi bắt đầu sơ chế thỏ, nhưng thực sự có một phần thưởng cho những sinh vật này. Hai mươi lăm đồng assari mỗi con thỏ rừng là một số tiền khá lớn đối với một đứa trẻ. Chúng là loài gây hại gặm nhấm cây non để vượt qua những tháng lạnh hơn, bao gồm cả những cây được trồng nhân tạo để hỗ trợ ngành khai thác gỗ. Việc cản trở các nỗ lực tái trồng rừng đã làm trì hoãn chu kỳ tái sinh mà nền văn minh của chúng tôi dựa vào, đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ cạn kiệt gỗ và củi.
Hơn nữa, những con thỏ này rất nhạy cảm và nhanh nhẹn nên chúng rất khó bắt. Không thể đặt bẫy trong một khu rừng thường xuyên có tiều phu, các nhà chức trách đã khá bế tắc. Vì những con thú lớn hơn nhanh chóng bị tiêu diệt trong những khu rừng được bảo tồn này, nên quần thể thỏ rừng vẫn tiếp tục phát triển, và do đó, các thế lực ở Heidelberg đã trao phần thưởng bằng tiền cho những người thợ săn như một động lực để chủ động giảm bớt số lượng của họ.
Tôi đã theo dõi các chuyến đi săn của Margit để theo dõi khoản tiền thưởng này. Tất cả mọi thứ là cho ngân sách tương lai của tôi. Thông báo rằng tôi sẽ rời đi là một chuyện, nhưng thực sự ra đi lại là một chuyện hoàn toàn riêng biệt. Quá trình bước vào một văn phòng cho thuê và chuyển nhà sau một tháng ở Nhật Bản đem ra so sánh thì thấy dễ dàng một cách ngu ngốc.
Vào ngày sau lễ hội, tôi đã nói với cha mẹ rằng tôi muốn trở thành một mạo hiểm giả. Có lẽ một phần do ngọn lửa bao trùm nồng nhiệt kỳ lạ mà anh cả tôi đã đặt ra cho tôi, mọi người đã chấp nhận kế hoạch của tôi mà không gặp sự cố nào. Mặc dù, thành thật mà nói, tôi nghĩ một mình tôi sẽ ổn thôi.
Tuy nhiên, ngày hôm đó cũng là lúc tôi biết rằng mẹ và cha tôi đã đi hỏi khắp nơi để đảm bảo một tương lai ổn định cho tôi khi trưởng thành. Họ đã đàm phán với một số gia đình muốn nhận tôi làm rể, và gửi những lá thư đắt giá đến họ hàng xa để xem liệu họ có nhận tôi làm người thừa kế hay không. Rõ ràng, họ thậm chí đã yêu cầu trưởng làng chuẩn bị thư giới thiệu cho tôi, nếu tôi chọn ứng tuyển làm phụ tá cho quan tòa.
Mặc dù đã biến tất cả những công việc khó khăn của họ thành cát bụi, cha mẹ tôi không thở dài khi tôi nói với họ những gì tôi hy vọng sẽ làm. Họ cho phép tôi theo đuổi tương lai của chính mình mặc dù thực tế là nghề nghiệp mà tôi đã chọn là một thứ gì đó tầm thường như mạo hiểm giả.
Được biết rằng tôi có thể theo đuổi ước mơ của mình vì tình yêu và không vụ lợi khiến tôi tràn ngập niềm vui... và lấp đầy trái tim tôi bằng một nỗi đau không thể chịu đựng được. Tôi sẽ không bao giờ quên những giọt nước mắt mà tôi đã không cầm được vào ngày hôm đó.
Tuy nhiên, cha mẹ tôi không phải là những kẻ ngốc; không giống như những chú hề hỗ trợ một cách mù quáng cho những người muốn trở thành nhạc sĩ, họ giao cho tôi một loạt nhiệm vụ phải hoàn thành. Mạo hiểm là một bài kiểm tra liên tục về sức sống, do đó họ bảo tôi cần tiết kiệm đủ tiền để bắt đầu cuộc hành trình của mình một cách an toàn. Nếu tôi không thể làm được nhiều như vậy, tôi sẽ không thể sống sót ngoài đó cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa.
Tôi đã có một danh sách dài các chi phí để giải quyết. Giá vé di chuyển đến thành phố lớn đầu tiên của tôi là quá rõ ràng để đề cập đến, và chỉ riêng đơn hàng áo giáp của tôi sẽ không đủ để trang bị cho bản thân. Tôi sẽ chỉ có thể khởi hành như một mạo hiểm giả đáng tự hào nếu tôi đã thu thập được mọi thứ tôi cần khi tôi trưởng thành.
Tôi chẳng còn gì ngoài lòng biết ơn vì những đòi hỏi của cha mẹ tôi. Họ đã chuẩn bị một mục tiêu có thể đạt được và cố gắng từ chối khoản thu nhập từ việc khắc gỗ của tôi. Tất cả những gì còn lại đối với tôi là làm mọi thứ trong khả năng của mình để đáp ứng mong đợi của họ. Do đó, tôi thấy mình đã dành thời gian rảnh rỗi của mùa đông để tích trữ kinh nghiệm, tiền bạc và đồ dùng cho bữa tối.
“Cậu đã tiến bộ một cách tuyệt vời,” Margit nhận xét.
“Vậy à?”
Tôi đặt con thỏ rừng đã bị xẻ thịt vào túi của mình khi cô ấy loại bỏ phần mỡ không mong muốn trên da của nó. Tấm da được bán với giá mười lăm assari khác, khiến nó trở thành một nguồn thu nhập quan trọng. Mười đồng để thuê một căn phòng trọ tồi tàn vừa rẻ vừa đắt một cách kỳ lạ.
“Bỏ qua tốc độ nhắm mục tiêu và cách che giấu ý định của cậu,” Margit chậm rãi nói, “tớ không còn gì để nói về độ chính xác từ các phát bắn của cậu nữa.”
Cô arachne nhún vai, như thể cho thấy cô không cần đưa ra lời khuyên. Cô ấy nhét tấm da thỏ vào ba lô sau khi làm sạch nhẹ; thật rắc rối nếu sau này vẫn còn dầu thừa bám vào.
“Nhưng phạm vi của tớ có hạn,” tôi nói. “Xa hơn thế này là hơi quá đối với tớ…”
“Người ta không nên nhắm bắn xa hơn thế này đâu nhé?”
Bất chấp tuyên bố đó, Margit có thể bắn trúng đầu hươu từ phạm vi hiệu quả gấp đôi của tôi, vậy điều đó đã khiến cô ấy trở nên quái dị như thế nào?
“Lén lút áp sát và kết thúc vấn đề chỉ bằng một đòn duy nhất—đó là chìa khóa,” cô tiếp tục nói. “Cây cung này bắn rất mạnh, nhưng một con quái vật lớn sẽ phải bắn vài phát mới gục được.”
Đánh giá thấp da động vật là một sai lầm không nhỏ. Ngay cả một lỗ hổng nhỏ trong góc đi vào của mũi tên cũng có thể đủ để biến một phát bắn mạnh thành một phát sướt. Hơn nữa, các sinh vật lãnh thổ như lợn lòi trong mùa giao phối đã được trang bị cho các cuộc chiến trên lãnh thổ của chúng bằng một lớp mỡ cứng đóng vai trò như áo giáp. Tôi có thể hiểu tại sao đã có những câu chuyện về những người thợ săn chết vì lợn rừng ngay cả trong một thế giới mà súng săn là phổ biến. Lòng dũng cảm cần có của những người thợ săn trên thế giới này khi chỉ cầm cung và dao găm để đối mặt với chúng là không có gì đáng để chế giễu.
“Vậy thì,” tôi nói, “tớ sẽ cố gắng để được người thầy tuyệt vời của mình khen ngợi.”
“Chà, thật đáng ngưỡng mộ,” Margit trả lời. “Vậy thì chúng ta sẽ tìm kiếm con mồi tiếp theo chứ?”
Ngay sau khi chúng tôi xử lý xong những phụ phẩm đẫm máu từ pha giết mổ của mình, chúng tôi đi dạo trong rừng để tìm kiếm thêm con mồi. Tôi một mình điều khiển cây cung của Margit để luyện tập, nhưng mắt tôi không thể sánh được với mắt arachne, do đó cô ấy phụ trách việc rình rập các sinh vật trong rừng.
Tôi đã ném một vài điểm vào Animal Knowledge(Kiến thức Động vật) và Animal Tracking(Theo dõi Động vật), nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng Margit ít nhất cũng ở lĩnh vực VI: Chuyên gia. Không thể biện minh cho những chi phí vô lý để bắt kịp cô ấy, tôi hoàn toàn từ bỏ ý định đó.
Tôi đã biết ngay từ nỗ lực đầu tiên trong việc thiết lập hướng đi cho chuyến hành trình của mình rằng sẽ là một sai lầm nếu tự mình gánh vác mọi thứ. Hồi tưởng về những bản phát triển dở dang mà lòng tham bốc đồng của tôi đã sinh ra đã đủ đau đớn rồi—tôi không muốn trải nghiệm những thứ như vậy ở ngôi thứ nhất.
Kết quả là, tôi đã quyết định dành lượng kinh nghiệm tối thiểu cho kỹ năng trinh sát: đủ để phát hiện người khác. To lớn và bất cẩn, họ dễ bị phát hiện hơn nhiều so với động vật hoang dã, và với tư cách là một mạo hiểm giả, tôi có thể sẽ được giao nhiệm vụ quét sạch một trại cướp trên núi vào lúc này hay lúc khác.
Margit đã không để tài năng chủng tộc của mình ảnh hưởng đến cô ấy, và nhiều năm luyện tập siêng năng đã giúp cô ấy trinh sát thành thạo một cách đáng kinh ngạc. Nhờ kỹ năng của cô ấy, chúng tôi đã bắt được ba con thỏ rừng trong khoảng thời gian từ sáng đến tối. Tôi đã bắn trượt một phát khi Margit liếm gáy tôi, nhưng tôi nghĩ nhìn chung chúng tôi đã thu được một kết quả đáng nể. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tin vào lời bào chữa khôi hài của cô ấy rằng cô ấy đang kiểm tra khả năng tập trung của tôi trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Điểm nổi bật khác trong ngày là khi Margit lặng lẽ leo lên một cái cây và bắt một con chim trĩ bằng tay không. Sau khi chứng kiến điều đó, tôi cảm thấy tự tin dâng trào, vì tôi đã tránh được những đòn tấn công bất ngờ của cô ấy khá thường xuyên.
“Giờ thì, trễ rồi,” Margit nói.
Mặt trời nghiêng về phía chân trời, và ánh sáng chiếu xuyên qua tán lá trở nên mờ nhạt. Mặc dù khu rừng không dày đặc, nhưng cây cối đều đủ cao để ánh sáng mặt trời mùa đông giảm đi nhanh chóng, chỉ còn rất ít thời gian để tận hưởng ánh sáng đỏ rực của những giờ cuối cùng của buổi tối.
“Hãy dựng trại,” tôi nói. Màn đêm ập đến thì cần nơi trú ẩn, và đây cũng là một phần trong quá trình đào tạo của tôi. Chúng tôi không giống như những anh hùng của game nhập vai điện tử, những người chạy khắp nơi không ngủ hoặc nghỉ ngơi trong nhiều ngày liên tục trong bộ quần áo tích cực chế nhạo các yếu tố môi trường; một lượng chuẩn bị nhất định đã được yêu cầu.
Bên cạnh đó, cắm trại - một trong những điều giả tưởng tabletop - khiến trái tim tôi rung động. Ai mà không tung xúc xắc trong vài giờ để mô tả một cảnh như thế này theo cách chi tiết hơn mức cần thiết chứ?
Đặt những kỷ niệm đẹp đẽ sang một bên, vượt biên về cơ bản là một phần trong bản mô tả công việc của một nhà thám hiểm. Việc ngủ ngoài trời là chuyện bình thường tùy thuộc vào kế hoạch du lịch của mỗi người, và tôi nghe nói việc phải dựng trại một mình là điều hoàn toàn bình thường nếu một người không có may mắn đi nhờ một đoàn lữ hành. Do đó, tôi đã học những điều cơ bản với một người có nhiều kinh nghiệm hơn tôi trong một khu rừng an toàn.
“Cậu chuẩn bị chỗ ngủ nhé?” Margit nói. “Tớ sẽ xử lý ngọn lửa.”
“Cảm ơn,” tôi trả lời. “Thật lòng thì tớ đã gặp khó khăn khi nhìn dưới ánh sáng này.”
“Có vẻ như chúng ta đã để mình bị cuốn đi,” cô lưu ý. “Hãy cẩn thận hơn vào ngày mai.”
Tôi lấy dây thừng và tấm bạt trong túi của mình và làm một mái nhà đơn giản giữa một số cây để chống lại cơn mưa rào bất ngờ. Trong khi đó, Margit nhặt một nắm cành cây khô và dùng hộp mồi lửa để đốt lửa trại. Tầm nhìn ban đêm của chủng tộc cô ấy khiến cô ấy không cần phải đốt lửa trừ khi cô ấy đang nấu ăn, nhưng Mắt mèo của tôi không hiệu quả lắm trong khu rừng này dưới ánh trăng non, nên ánh sáng là cần thiết.
Khu rừng lúc nửa đêm là nơi quá tối cho bất kỳ người mensch nào, bất kể họ sở hữu tài năng gì. Là con gái của một thợ săn, Margit đã cắm trại ngoài trời từ khi còn là một cô bé: đôi khi để học hỏi từ cha mẹ, đôi khi để dạy em gái và đôi khi ở một mình. Gần đây, cô ấy đã có được đặc quyền đi săn một mình khi sắp đến sinh nhật lần thứ mười lăm, và tệ nhất là tôi có nguy cơ tử vong nếu không có sự hướng dẫn của cô ấy.
Đối với một thành viên của một trong những loài người yếu đuối nhất, việc chuyển từ ban ngày sang bóng tối và lạnh lẽo không thể đo lường được là một thách thức khủng khiếp. Mặc dù bây giờ tôi đã hiểu rõ về nó, nhưng trải nghiệm cắm trại đầu tiên của tôi là một thảm họa. Margit đã đánh giá quá cao khả năng nhìn trong bóng tối của một người mensch, và chúng tôi chỉ bắt đầu chuẩn bị sau khi màn đêm buông xuống.
Mái vòm đã che mất chút ánh trăng còn sót lại và Mắt mèo của tôi đã trở nên vô dụng, biến hành động đốt lửa đơn giản thành một thử thách lớn. Tôi đã tự cắt mình trong khi chuẩn bị mồi lửa và đập ngón tay của mình bằng đá lửa; đó là một khoảng thời gian tồi tệ xung quanh. Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu không có Margit.
Cô ấy đã xin lỗi tôi sau đó, nhưng tôi đã biết được sự nguy hiểm của việc trì hoãn việc chuẩn bị vào ban đêm trong một môi trường an toàn, nên tôi không bận tâm. Rốt cuộc, con người có xu hướng coi thành công của những nhiệm vụ thông thường là điều hiển nhiên. Thành thật mà nói, lẽ ra tôi phải là người xin lỗi: arachne có thể ngủ rất ngon trong tán cây, và Margit phải thỏa hiệp vì lợi ích của tôi.
Chúng tôi túm tụm quanh ngọn lửa tí tách dễ chịu và chuẩn bị một bữa ăn đơn giản. Không có thiết bị nấu ăn, hai bước duy nhất trong công thức của chúng tôi là xát kỹ muối và rau thơm vào thịt thỏ rồi áp chảo. Nhưng đừng để bị lừa—món ăn có vẻ nhàm chán này lại có sức hấp dẫn mộc mạc riêng và hương vị tuyệt vời.
“Nhân tiện, cậu đã nghe chưa?” Margit đột nhiên bắt đầu nói khi cô quay món nướng để tránh làm cháy nó. “Một loại tiêu đen được cho là khá ngon đang được ưa chuộng ở thành phố hiện nay.”
“Hạt tiêu đen hả?” Vậy họ có nó ở các khu vực thành thị... Việc chăn nuôi gia súc chậm phát triển đồng nghĩa với việc một loại gia vị có thể khử mùi hôi thối sẽ tự nhiên trở nên phổ biến. Tôi đã quen với mùi, nhưng nếu ai đó trực tiếp từ thế giới cũ của tôi đến để chia sẻ bữa ăn với chúng tôi, có lẽ họ sẽ bị đánh gục chỉ vì mùi hôi.
“Một người bạn cùng lớp của tớ đã khoe khoang rằng gần đây cô ấy đã ăn một món có chúng.” Margit giải thích thêm. “Cổ nói nó được vận chuyển từ nước ngoài về,.”
“Ra đó là một món nhập khẩu,” tôi trầm ngâm. “Cá là nó đắt lắm.”
“Thực tế là một libra cho mỗi hạt tiêu.”
Chi phí của những món đồ đi biển khiến tôi kinh ngạc, nhưng tôi cho rằng lẽ ra tôi nên mong đợi nhiều như vậy từ một thứ đã dành hàng tháng trời để lắc lư qua lại dưới boong tàu. Nếu hàng hóa đến từ một lục địa mới được phát hiện hay gì đó, thì tôi chỉ có thể khen ngợi họ đã hoàn thành tốt công việc.
“Cậu không nghĩ sẽ rất vui khi chèo thuyền trên biển trong vai một thương gia sao?” Margit hỏi.
“Chắc chắn rồi,” tôi đồng ý. “Tớ muốn thử đồ ăn từ một vùng đất xa lạ.”
“Và trái tim tớ nhảy múa khi tưởng tượng ra những loại vải và đồ trang sức đẹp đẽ ở nước ngoài!” cô ngất đi. “Ôi, không có ai trang trí cho tớ một món quà đẹp như vậy sao?”
“Tớ biết đó là một câu nói sáo rỗng, nhưng đây có phải là phần mà tớ nói rằng cậu trông đủ lộng lẫy khi không có chúng không?”
“Tất cả những gì có thể làm trong tình huống này là khiến cậu trở nên rẻ rúng,” cô cười khúc khích nói.
Cuộc trò chuyện nhàn rỗi của chúng tôi tiếp tục cho đến khi cuối cùng chúng tôi thưởng thức món thịt nướng chảy mỡ. Động vật ăn nhiều nhất có thể để sống sót qua mùa đông, nên thịt thú rừng vào mùa này luôn béo và ngon.
Sau khi chúng tôi ăn xong, Margit chuẩn bị một tách trà đỏ xay mịn cho mỗi người chúng tôi. Tôi quan sát cô ấy từ một bên khi tôi chuẩn bị giường ngủ của chúng tôi - mặc dù tất cả những gì cần có là một tấm trải nền bằng da nhồi bông và một chiếc chăn quá khổ. Nhiệm vụ duy nhất khác của tôi là chất đống càng nhiều củi càng tốt để kéo dài nguồn nhiệt của chúng tôi.
“Xong chưa?” Margit hỏi.
“Ừ, tất cả đã xong.” Vội vã đi theo người bạn đồng hành đáng sợ của mình, tôi quấn chăn quanh vai, ngồi xuống tấm trải da và tựa đầu vào một cái cây.
“Rất tốt. Xin phép nhé,” Margit nói, trèo vào lòng tôi như thể đó là điều hiển nhiên. Tôi để cô ấy dưới tấm chăn và thực sự trở thành cây sào dựng lều chăn của con người. Với một tiếng thở dài hài lòng, cô thì thầm, “Thật ấm áp…”
Cắm trại thường đồng nghĩa với việc thay phiên nhau canh gác, nhưng khu rừng là nơi sinh sống của ít loài thú nguy hiểm và những vị khách con người duy nhất là thợ săn. Hai đứa trẻ ngủ không có gì phải lo lắng.
Tất nhiên, Phát hiện Hiện diện cấp năm của tôi sẽ kích hoạt phản hồi miễn là tôi vẫn cảnh giác khi ngủ gật. Margit cũng có khả năng tương tự, và arachne từ đầu đã không cần ngủ nhiều.
Tôi nhận một cốc từ cô ấy và chúng tôi bắt đầu trò chuyện suốt đêm. Những cuộc trò chuyện mà chúng tôi chia sẻ là trò giải trí nhỏ của chúng tôi trước khi đi ngủ. Các chủ đề rất tầm thường, chẳng hạn như làm thương gia sẽ thú vị thế nào, hoặc chúng tôi muốn một ngày nào đó được nhìn thấy biển, hoặc chúng tôi có thể mạo hiểm vượt ra ngoài đại dương.
Tại một số thời điểm, trò chuyện phiếm của chúng tôi biến thành một trò chơi chữ. Đó là một trò chơi mà chúng tôi đã chơi từ lâu, khi tôi lần đầu tiên học cách phát âm đúng cho từ vựng nguy nga. Tất cả những gì nó đòi hỏi là xâu chuỗi các từ lại với nhau thành những bài thơ ngẫu hứng và hát chúng cho nhau nghe. Đó là một trò tiêu khiển vặt vãnh không quan tâm đến vần điệu hay chủ đề theo mùa.
Tôi khẽ hát: “Hỡi rừng già—hãy giấu chúng tôi—đi nhé. Như thể— giữ cho—những linh hồn này — say ngủ.”
Một khoảng dừng ngắn nhường chỗ cho câu trả lời của cô ấy: “Hai ngọn đèn—thật ấm áp—bao quanh tôi. Bảo vệ tôi - khỏi màn đêm—bảo vệ tôi—khỏi lạnh lẽo.”
Không có bất kỳ quy tắc phức tạp nào, chúng tôi có thể tự do hát những từ xuất hiện trong đầu. Có thể hai ngọn đèn mà cô ấy đề cập là cánh tay của tôi. Tôi tự hỏi cô ấy cảm thấy thế nào khi được bao bọc trong hơi ấm của tôi...
À, chà, hơi muộn để hỏi. Việc cô ấy đang giúp tôi chuẩn bị cho tương lai của mình mà không có bất kỳ khoản thù lao nào đáng lẽ đã đủ gợi ý cho tôi rồi. Tôi chỉ có thể nghĩ ra một lý do khiến cô ấy đi xa đến mức tiết lộ những kỹ thuật kiếm sống bí mật của mình.
Tôi hát khi Margit véo áo tôi: “Hỡi lửa—bùng cháy—lên tôi. Đừng để—mùa đông—tìm ra chúng tôi.”
Cô ấy hát: “Tôi nghỉ ngơi—tại nơi—không thấy bóng. Đằng sau tôi—bên cạnh tôi—nhưng khuất xa ánh mắt.”
Chắc chắn rồi, Margit là ngọn lửa êm ả cháy dịu dàng trong tôi, không để lại bóng phía sau. Cái lạnh chạm vào làn da nhện của cô ấy giống như một cục than ấm áp so với không khí mùa đông. Đắm mình trong hương thơm của hồng trà, chúng tôi thả hồn trôi theo những lời ca dịu dàng văng vẳng bên tai.
-
[Mẹo] Một số pháp sư trong Đế chế kiếm sống bằng Thalassurges. Khả năng sản xuất nước ngọt của họ cải thiện đáng kể tỷ lệ sống sót trong các chuyến đi dài và những người đi biển ở Rhine an toàn hơn nhiều so với ở Trái đất thời trung cổ.