Nói thật thì khi tôi nhảy vào bức tường đen kịt --- tôi chỉ nửa tin nửa ngờ vào việc du hành thời gian, và cái việc chính tôi là người thực hiện nó lại càng khiến tôi cảm thấy khó tin hơn.
Nói đúng hơn là tôi hoàn toàn không tin tưởng một chút nào cả.
Tôi hoàn toàn không cường điệu.
Tôi thật sự xin lỗi nếu điều đó khiến các bạn thất vọng.
Thế nhưng mà việc này không phải là vì không có căn cứ mà không tin tưởng. Thực ra thì nói thế này có vẻ "vạch áo cho người xem lưng", nhưng mà đây không phải lần đầu tiên Shinobu ba hoa chích chòe kiểu như thế này. Và mặc dù tôi biết rõ là cô bé đang khoác lác, nhưng lần nào tôi cũng mang suy nghĩ "chơi cho vui" và theo hầu cô bé tới cùng.
Ví dụ như cái lần cô bé muốn thử tạo ra động cơ vĩnh cửu.
Hay là cái lần cô bé nói muốn phá vỡ thuyết tương đối.
Hoặc cái lần cô bé để cho chúng tôi đi vào thế giới trong gương.
Chung quy lại chỉ là trò chơi mà thôi, trò chơi giả bộ.
Chính vì vậy, tôi không phủ nhận là tôi cũng từng có suy nghĩ: "Chậc, đằng nào thì lần này cũng như mọi lần trước chứ gì". Và nói thực thì tôi cũng từng có lúc coi thường Shinobu.
Người ta thường nói cái gì rồi cũng quen thôi.
Nhưng mà không có điều gì đáng sợ hơn cái việc "quen".
Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên Shinobu Oshino là Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade, một "quái dị", một sát thủ "quái dị", một ma cà rồng, một ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết, thế nhưng mà sự thực là tôi đã quên.
Tôi đã quên rằng.
Cho dù đã đánh mất sức mạnh.
Cho dù hình hài bây giờ chỉ là một bé gái.
Kiss Shot vẫn là Kiss Shot.
Nói tóm lại, để trốn tránh cái hiện thực tôi chưa từng đụng tới bài tập hè khi mà kì nghỉ hè sắp kết thúc, tôi đã tiếp nhận đề nghị của Shinobu, giống như sắp đến kì thi tôi lại tự dưng muốn dọn dẹp nhà cửa, hay là muốn đi du lịch... Xét về mặt tâm trạng thì nó gần giống với kiểu "Anh đếch quan tâm nữa".
Cũng có thế nói là tôi đã từ bỏ mọi hi vọng.
Hoặc một cách nói khác là tôi đang tuyệt vọng.
Nói nhiều như vậy là để cho các bạn thấy tôi chẳng hề tin tưởng vào cái hiện tượng siêu thực gọi là "du hành thời gian".
Với lại, khi xuyên qua cánh cổng đền, tôi cũng không nghĩ tới điều gì ích kỉ kiểu "trở về ngày hôm qua thôi !". Có thể nếu biết việc này Shinobu sẽ lại châm chọc rằng tôi định dậy thì tới lúc nào, nhưng mà lúc đó thì tôi đang nghĩ về Hachikuji.
Hôm nay --- Mà có lẽ là hôm qua mới đúng ? Cô bé đã phá lệ rời khỏi "đường phố" để tới phòng tôi chơi, nhưng mà về cơ bản thì cô bé vẫn luôn sống tại "đường phố".
Từ nay về sau cũng thế, mãi mãi.
Tôi không biết liệu cô bé có hạnh phúc khi điều đó tiếp tục hay không ? Cái gì là hạnh phúc của cô bé ?
Đối với cô bé thì cái gì là "điều khiến cô bé vui" ?
Tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Tôi không biết cái gì là thứ mà Hachikuji khao khát đạt được... Phải nói là, tôi hiếm thấy có người nào che giấu tâm tình "giỏi" như cô bé.
Ngay cả trong số "quái dị" cũng rất hiếm gặp.
Đúng thế, ngay từ đầu thì cô bé đã luôn nói dối --- Cô bé không hề nói cho tôi biết điều gì về bản thân cô bé cả.
Cô bé giữ lại tất cả mọi thứ, không chia sẻ với ai cả.
Thu mình lại trốn trong cái vỏ của bản thân.
Giống như... Ốc sên.
... Có lẽ tôi không có tư cách để nói người khác như vậy.
Vì bản thân tôi cũng chẳng hơn gì cả.
Cho đến khi Hanekawa cứu rỗi tôi vào kì nghỉ xuân, tôi vẫn luôn thu mình trốn vào trong cái vỏ của bản thân --- Nếu như lúc đó mà không gặp được Hanekawa, tôi cũng chẳng tưởng tượng được là bây giờ mình sẽ trở thành một người như thế nào, nhân cách sẽ ra cái dạng gì.
Mà tôi cũng chẳng muốn tưởng tượng.
Dĩ nhiên, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể làm điều tương tự cho Hachikuji như những gì Hanekawa đã làm cho tôi --- Tôi không thể vọng tưởng một chuyện ngoài tầm với của mình như vậy được.
Chỉ riêng việc cái suy nghĩ đó tồn tại cũng đã là quá cuồng vọng.
Thế nhưng mà... Bản thân tôi lại không thể cưỡng lại suy nghĩ liệu có điều gì mà mình có thể làm cho cô bé không nhỉ ?
Đã ba tháng trôi qua, kể từ tháng Năm tới giờ.
Chỉ cần nghĩ tới vô số lần cô bé an ủi tâm hồn tôi --- Tôi lại không nhịn được mà nghĩ rằng mình cũng muốn an ủi cô bé, dù chỉ một chút cũng được.
Trên thực tế --- việc đó hoàn toàn không quan hệ gì tới tôi cả.
Đó có lẽ là một vọng tưởng.
Thế nhưng mà...
- Này, thưa ngài. Tỉnh dậy đi. Đừng có ngất xỉu vì mấy việc cỏn con này chứ.
- ...
Cảm thấy cơ thể bị người khác lay --- Tôi mở hai mắt ra.
Tôi đã "thức tỉnh".
- ... Gì chứ, té ra chỉ là một giấc mộng sao ?
- Mộng cái đầu ngài.
Tôi bị đá một phát.
Bé gái này thật chẳng biết đùa gì cả.
Lúc nào cũng thích dùng bạo lực.
- Gì chứ. Làm sao em có thể dùng dép cao gót đá vào đầu anh lúc anh đang định dùng ý tưởng vô tiền khoáng hậu của mình để thông báo cho mọi người biết mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ thôi hả ?
- Ta chưa dùng gót đạp ngài là may cho ngài lắm rồi đấy. Đừng có tự sướng đem ý tưởng kết thúc nổi tiếng của người khác trở thành thứ mình nghĩ ra.
- Ừm... Ờm.
Tôi đang nhìn lên bầu trời --- Có vẻ như tôi đã ngả ngửa ra đất.
Bầu trời là một màu xanh thẳm --- Nói cách khác, bây giờ là buổi trưa.
Buổi trưa ?
Buổi trưa ư ?
- Ơ... Bây giờ là mấy giờ ?
- Mười hai giờ. Trưa.
Shinobu vừa nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của tôi vừa trả lời, tôi tự hỏi không biết cô bé đã đeo nó lên từ lúc nào ? Lại còn cố tình đeo tay phải nữa chứ, sao, em định chế nhạo anh hả ?
- Quả nhiên là du hành thời gian sẽ bị sai lệch không ít thì nhiều. Khó mà khiến nó quay trở về chính xác hai mươi tư giờ trước được.
- ...
Khi tôi nhìn quanh --- Mà thực ra thì tình hình hiện tại của tôi không cho phép tôi làm việc này, tôi đang nằm chổng ngược đầu dưới chân trên ở trong một ngọn núi nào đó, như thể tôi vừa trải qua một vụ tai nạn vậy.
Thật là kì quái, tôi nhớ là vừa nãy mình còn đứng ở đền Bắc Bạch Xà kia mà...
Làm sao mà bây giờ lưng của tôi lại có cảm giác như nó đang nằm trên bậc đá.
- À, chuyện này là do chấn động mạnh quá nên chúng ta bị văng ra khỏi cánh cổng, sau đó tất nhiên là sẽ rơi xuống bậc đá dẫn lên đền rồi. Ka ka ka, ta còn tưởng là ta sẽ hoán đổi thân thể với ngài ấy chứ.
- Em xem bộ phim đó từ khi nào vậy hả ?
Bởi vì đây là một tác phẩm cực kì nổi tiếng, cho nên ngay cả tôi cũng biết được cảnh này, mặc dù chỉ là biết mà thôi, tôi vẫn còn chưa xem phim đó.
Cô bé được Oshino nói cho biết sao ?
Nhưng mà trong cái khu phế tích đó làm sao mà có được đầu phát Bluray chứ...
Dù sao đi nữa thì tôi cũng tạm hiểu vấn đề.
Bởi vì lúc đó tôi đã dùng hết sức nhảy vào bức tường đen kịt, cho nên theo quán tính thì tôi sẽ lao xuống cầu thang.
Đúng là tự sát mà...
- Ta cũng giật hết cả mình. Ai mà ngờ với góc độ bậc thang đó mà ngài còn chạy đà ba bước rồi nhảy chứ... Nói trước cho ngài biết là ta cũng là người bị hại đó. Bị ngài ôm cùng một chỗ lăn lông lốc xuống dưới.
"Xem nè", nói xong, Shinobu kéo mép váy lên.
Trên đầu gối của cô bé có vài vết trầy xước.
Ặc, bắt đầu kết vảy rồi...
- Chắc em đau lắm... Đây là trách nhiệm của anh, dù thế nào đi nữa thì anh cũng thành thực xin lỗi em.
- Chà, ngài cũng chẳng cần xin lỗi ta làm gì.
Đúng là một bé gái rộng lượng.
Mặc dù cô bé vẫn không chịu thả váy xuống.
- Nhưng mà không phải em có thể chữa lành những vết thương kiểu này trong nháy mắt sao ? Cho dù đã mất đi sức mạnh đi nữa thì em vẫn là một "quái dị" cơ mà.
- Thích thì ta để nó lành cũng được thôi, nhưng mà ta nghĩ để thế này sẽ khiến ai đó cảm thấy hấp dẫn.
- Em đang bán moe đó hả.
- Ừ hử.
- Nếu em nghĩ như thế thì anh còn xin lỗi làm gì nữa chứ.
- Thì ta đã bảo là ngài không cần phải xin lỗi rồi mà.
Nói xong, Shinobu thả váy xuống.
Bởi vì thế, đầu gối của cô bé bị che lại --- Sau khi đầu gối của cô bé bị che lại, tôi mới cảm thấy là quả thật để như lúc nãy cũng có cái hay của nó.
Không không, thấy bé gái có vết thương kết vảy rất là moe, chỉ nghĩ tới việc này cũng đủ để tôi hết tư cách làm người rồi.
Nhìn lại thì trên người tôi cũng đầy vết trầy xước --- Bởi vì hiện tại là lúc yếu tố ma cà rồng trong cơ thể tôi yếu nhất (nó có chu kì sinh học), nên những vết trầy này không thể được chữa lành ngay lập tức.
Chậc, như thế này cũng chẳng ăn nhằm gì. Đau một chút thì nhịn là được.
- Nơi này... là sườn núi nhỉ ?
Bởi vì bậc thang đá dẫn lên ngôi đền trông y hệt một cái cầu thang tồi tàn không có chỗ nghỉ chân (mà có lẽ gọi nó là con đường độc đạo tàn tạ thì sẽ chính xác hơn), nên tôi rất khó để phân biệt rõ ràng, nhưng mà có lẽ vị trí của tôi nằm ở khoảng đó.
Phải công nhận là chúng tôi lăn xuống hơi bị xa.
- Vậy là chúng ta thực sự du hành thời gian thành công hả ? Vì đang ở trên núi nên anh chẳng nhận ra có gì thay đổi cả.
Phong cảnh trên núi sẽ không vì thời gian là ngày hôm qua hay ngày hôm nay mà thay đổi nhiều lắm --- Phải nói là trông chúng y hệt nhau mới đúng.
- Đương nhiên là thành công rồi.
Shinobu lườm với vẻ khó chịu trước sự nghi vấn của tôi.
- Phương pháp mà ta nghĩ ra làm sao mà lại thất bại được chứ.
- Em đúng là nói khoác không biết ngượng.
Sự tự tin đó rốt cuộc đến từ đâu vậy hả ?
Không phải bởi vì lặp lại vô số lần thất bại nên em mới rơi vào tình trạng như hiện giờ sao --- Mà thực ra thì chỉ riêng việc em bị phong ấn vào trong cái bóng của một học sinh cấp 3 bình thường sống tại đảo quốc miền viễn Đông như anh cũng đã là một thất bại nặng nề đối với một ma cà rồng trong truyền thuyết như em rồi.
- Không, tuyệt đối sẽ không thất bại. Ta đảm bảo với ngài.
- Người trong cuộc đảm bảo thì ai tin được hả...
- Nếu như ta thất bại, vậy thì bắt đầu từ ngày mai ngài cứ gọi ta là Shinobu Sai lầm.
- Em đừng có thề thốt mấy kiểu ngu ngốc như vậy...
Sống bao nhiêu năm như vậy rồi mà cô bé vẫn chẳng chịu suy nghĩ trước sau gì cả.
Hoặc là bởi vì sống quá lâu nên mới thành ra vậy ?
- Nhưng mà... Chuyện này rốt cuộc là sao. Theo như em nói thì chúng ta đã trở về hôm qua, không, nhìn từ hiện tại thì phải là hôm kia mới đúng, có phải không ? Hôm kia là ngày mười chín tháng Tám, anh nhớ là nó cũng là ngày trong xanh thế này... Chậc, không phải chúng ta chỉ là ngã từ cầu thang xuống rồi ngất xỉu mười hai tiếng đồng hồ đấy chứ ?
Nếu đúng là vậy thì gay to rồi.
Đừng nói là tôi không chỉ không làm bài tập hè, tôi còn vắng luôn lễ khai giảng.
Tôi sẽ bị Hanekawa giết...
*Run lập cập*
- Ta thật không hiểu tại sao ngài lại không chịu tin tưởng ta đến mức đó.
- Cái này thì có gì mà không hiểu chứ ?
- Đúng là ta đã từng làm nhiều lần trêu đùa ngài, nhưng mà có lần nào ta làm hại ngài chưa ? Không phải lúc nào ta cũng vì nghĩ tốt cho ngài mà làm ác hay sao ?
- Chính là cái lúc em nói làm ác đó đó.
- Mà khoan, sao ngài lại nói chuyện thoải mái với ta vậy hả. Ta lớn tuổi hơn ngài cơ mà, ngài phải nói năng lễ phép với ta chứ, lễ phép.
- Giờ này em mới hỏi hả !?
Đúng là cô bé sáu trăm tuổi còn tôi chỉ mới mười tám tuổi.
Nhưng mà thật không ngờ là cô bé lại chọn đúng lúc này để bắt tôi thể hiện tinh thần kính già yêu trẻ...
- Dựa theo tình hình hiện tại mà nói thì chỉ riêng cái việc ngài nghi ngờ ta cũng đã là một điều bất kính rồi. Trước khi nghĩ đến việc thành công hay thất bại, ngài phải lễ phép cảm ơn ta đã.
- Ồ...
- "Tiểu thư Shinobu, chân thành cảm ơn tiểu thư đã giúp đỡ kẻ hèn này", nào, ngài nói thử ta nghe.
- Từ đầu sê-ri tới giờ chẳng có lần nào em xác định rõ ràng tính cách của mình cả...
Theo tôi thì đây không phải là chuyện cô bé là "quái dị" mà "quái dị" thì rất dễ chịu ảnh hưởng từ những người xung quanh và môi trường... Nhìn Hachikuji là biết, cùng là "quái dị" nhưng tính cách của cô bé từ trước đến giờ vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.
Rốt cuộc thì giữa hai người này có gì khác nhau nhỉ ?
- Nếu nói có gì khác nhau thì ta nghĩ đó chính là việc có được ghép thành một cặp với ngài hay không.
- Anh đã nói là đừng làm như thể trách nhiệm là của anh mà !
- Nhưng mà sự thực thì đây chính là trách nhiệm của ngài mà.
- Không không. Nói tóm lại thì ý của anh là cho dù đó thực sự là trách nhiệm của anh đi nữa thì em cũng đừng làm như đó là trách nhiệm của anh.
- Đây là cách ngài trốn tránh trách nhiệm sao, thật hèn nhát.
Shinobu nói.
Nói một điều rất quá đáng.
Chẳng lẽ hồi nhỏ không có ai dạy cô bé là không được nói sự thật sao.
- Chà, nhưng mà đúng là như em đã nói. Vì em làm việc này vì hảo tâm cho nên anh nghĩ mình có tin tưởng em cũng không sao cả.
Thực tế thì ở trong xã hội này, vì hảo tâm mà làm việc là một chuyện cực kì nguy hiểm. Không có câu nào nghe áp đặt hơn cái câu "vì cậu nên tôi mới làm thế đấy", nhưng mà đây không phải là lúc tốn thời gian vào cuộc tranh luận trẻ con này.
Senjougahara từng nói với tôi thế này: "Việc một người có thể hay không thể nhìn nhận một lòng hảo tâm là áp đặt hay không là tiêu chí để biết họ đã trưởng thành hay chưa." --- Bởi vì Senjougahara có thể nói ra một câu như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc cô nàng đã trưởng thành.
Với tư cách là bạn trai của cô nàng, tôi cảm thấy không còn gì khiến tôi hạnh phúc hơn.
Chính vì vậy tôi cũng phải trưởng thành.
Mặc dù thực sự thì tôi chẳng hề cảm kích gì cô bé, tôi vẫn sẽ nói lời cảm ơn Shinobu.
- Tiểu thư Shinobu, chân thành cảm ơn tiểu thư đã giúp đỡ kẻ hèn này.
- Chà, đúng là một vẻ mặt cười gian điển hình...
Quả thực là vậy.
Cho dù không nhìn vào gương thì tôi cũng biết là bây giờ trên mặt mình đang có một nụ cười gượng điển hình.
- Mà cũng hay đấy chứ. Nụ cười tưởng nhớ tình yêu. Nghe chẳng có chút gian xảo nào cả.
Run: 愛想笑い (Aisowarai) từ ghép nghĩa là cười gượng, các thành phần của từ là 愛 (tình yêu), 想 (tưởng nhớ) và 笑 (nụ cười).
- Ngôn ngữ của em ghép nhiều tầng nghĩa quá đấy, nghe một chặp lại thành ra như nói dối luôn ? Tình yêu, tưởng nhớ hay nụ cười, em muốn chọn thì chọn một cái thôi.
- Nếu phải chọn một trong ba... , ta sẽ chọn "tình yêu".
Tôi ôm chầm lấy Shinobu.
Bằng tất cả nhiệt tình.
Bằng tất cả sức lực tôi có.
- Ha ha ha. Dễ thương ghê. Nào nào ngoan lắm. Được rồi, vì việc này ta sẽ tha thứ cho ngôn từ bất kính của ngài lúc trước.
Không bị ghét.
Ngược lại còn được tha thứ nữa chứ.
Chính vì vậy tôi mới nói tấm lòng của cô bé quá mức rộng lượng.
- Không không, em phải giãy giụa đi chứ, giống như Hachikuji ấy. Em mà không ngăn cản là anh không dừng lại đâu đấy ? Ở đây ngoài em ra không còn ai có thể bảo vệ trinh tiết của em nữa đâu.
- Trinh tiết là cái gì, sao lại phải giữ ?
- ...
Thời đại chúng tôi sống khác biệt nhiều quá.
Đạo đức và kiến thức cơ bản hoàn toàn không giống nhau.
Oshino cũng thiệt là, nếu lão đã có thời gian rảnh đi dạy cho cô bé tri thức về "quái dị" (hoặc nói cách khác là nếu rảnh rỗi sinh nông nổi đến mức cho cô bé xem phim "học sinh mới"), thì trước hết lão phải dạy cho cô bé những kiến thức này chứ.
Run: Phim "Tenkousei" của Obayashi Nobuhiko, chiếu năm 1982, tên tiếng Anh là "I Are You, You Am Me". Đoạn đầu chương cũng có một cảnh lấy cảm hứng từ phim này.
Thiệt là.
- Không bao giờ từ chối bất kì ai ! Ta chính là loại phụ nữ như vậy đấy !
- Cho dù không có luật pháp thì em vẫn bị bắt bỏ tù đấy.
Dù thế nào đi nữa, khi Shinobu vẫn còn là Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade, cô bé cũng chỉ tạo ra mỗi một nô bộc khác ngoại trừ tôi mà thôi, vì thế có thể nói hành vi ứng xử của cô bé khá đúng mực.
Những lời vừa nãy của cô bé có lẽ chỉ đơn giản là giả vờ giả vịt, hoặc là khoe khoang kiểu học sinh cấp 2 hay làm mà thôi.
- Nào !! Ngài tới ôm ta đi, lúc nào cũng được hết !
- Không, ngẫm lại thì nếu anh làm như vậy, anh sẽ chỉ lại bị hút máu mà thôi.
Tôi buông Shinobu ra, sau đó đứng dậy từ tư thế quỳ từ nãy tới giờ --- Sau đó tôi nhìn về phía những bậc thang hướng lên, hay nói cách khác là nhìn về hướng cánh cổng đền.
Lại một lần nữa, tôi không khỏi cảm thán trước độ cao mà tôi vừa ngã xuống...
Với độ cao này thì tôi có ngã chết cũng chẳng có gì là lạ.
Sau đó sẽ bị người ta cho là trong lúc leo núi xảy ra tai nạn, nhưng mà bị ngã chết ở một ngọn núi thấp lè tè tại một thị trấn nhỏ xíu như thế này thật là khiến tôi cảm thấy có lỗi với gia đình.
- Này, Shinobu.
- Sao ?
- Lúc trở về thì chúng ta cũng theo cổng đền trở về là được đúng không ?
- Hửm ? Ừ hử. Kiểu kiểu đó.
- Sao em trả lời mơ hồ vậy hả.
- Ờ thì nghe ngài nói ta mới nhớ ra là mình chưa từng nghĩ tới việc quay về...
Shinobu nói ra một điều cực kì đáng sợ.
Ơ, khoan đã ?
Nhắc mới nhớ, không phải Shinobu đã nói là sẽ lợi dụng năng lượng bên ngoài, tức luồng tinh khí hội tụ ở đền Bắc Bạch Xà, chứ không phải sức mạnh của chính cô bé để mở cái Gate dịch chuyển thời gian sao...? (Mặc dù tôi nhận thấy có rất nhiều từ ngữ khả nghi ở đây, nhưng từ bây giờ tôi sẽ chẳng quan tâm đến chúng nữa).
- Vì luồng năng lượng đó đã bị tiêu hao hết rồi, em sẽ không thể mở lại cái Gate đó nữa, đúng không ?
- Hừ.
Shinobu khịt mũi coi thường trước sự lo lắng của tôi.
Mặc dù thái độ này của cô bé khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái, nhưng mà như vậy lại khiến tôi cảm thấy an tâm trở lại.
- Ờ thì...
Nhưng cô bé lại không nói thêm được gì nữa.
Hoàn toàn không an tâm chút nào cả.
Em làm bộ làm tịch theo phản xạ làm gì thế hả ?
- Này, khoan đã nào Shinobu... Chúng ta sẽ không rơi vào tình huống không thể trở về thế giới gốc từ thế giới hôm qua đấy chứ ?
- Nào nào, không sao cả không sao cả đâu. Chủ nhân của ta, ngài không cần phải lo lắng.
Mặc dù giọng nói của Shinobu nghe có hơi phô trương thanh thế, cô bé vẫn khoanh hai tay trước ngực một cách tự tin.
- Nào, ngài thử nghĩ đi. Đây là thế giới hôm qua đúng không ? Nói như vậy có nghĩa là nếu nhìn từ hiện tại, việc ta lợi dụng nguyên tố "quái dị" tụ tập tại đền thờ để mở ra Time Tunnel (Đường hầm thời gian) sẽ là chuyện của ngày mai. Vì vậy, ở thời điểm này, ta vẫn có thể sử dụng năng lượng tâm linh ở đây để mở ra cái Gate.
- Anh hết muốn xoắn cái từ Time Tunnel của em rồi, để cho vị độc giả nào đó làm vậy.
Đây cũng gọi là đổ nhiệm cho người khác.
Hoặc là từ bỏ công tác của người kể chuyện.
- Ơ ? Như vậy không phải sẽ làm phát sinh Time Paradox (Nghịch lý thời gian) sao ? Nếu như hôm nay chúng ta sử dụng hết năng lượng đó thì chúng ta của ngày mai làm sao trở về ngày hôm nay được ?
- ...
A.
Cô bé im lặng rồi.
Không nói được gì nữa rồi.
- Ơ, xem nào, chắc là thế.
Bởi vì chẳng biết phải làm gì, tôi đành nhìn chằm chằm vào cô bé. Cả hai chúng tôi im lặng suốt năm phút đồng hồ, và cuối cùng thì Shinobu cũng bắt đầu nói ra quan điểm của cô bé.
- Ta nhớ ra rồi, đúng vậy đúng vậy. Đi tới tương lai sẽ dùng ít năng lượng hơn quay về quá khứ. Bởi vì chúng ta không cần đi ngược dòng thời gian. Nguyên lý cũng giống như đám cá hồi và chu kì vòng đời của chúng ấy. Chính vì vậy, chỉ cần trên đường về chúng ta không hao phí hết năng lượng, và để dư lại một phần cho chúng ta tới đây vào ngày mai là được.
- Hừm... Nghe giải thích hơi miễn cưỡng một chút, nhưng mà bây giờ chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Lúc này tranh luận cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Với lại thì lý luận của cô bé cũng có thể tạm chấp nhận được.
Nhưng mà --- Tôi vẫn thử suy nghĩ một chút.
Về sự nguy hiểm có thể xảy ra của cái gọi là Time Paradox.
- Tam mừ pa ra đoc sừ ? Cái từ khó hiểu mà ngài cứ nhắc đi nhắc lại từ nãy tới giờ đó là cái gì thế ?
- Không không. Tạm thời không nói Paradox, Time mà em cũng không biết là cái gì sao ?
Em giả ngu cái gì thế hả.
Không phải vừa nãy em vừa dùng từ Time Tunnel sao ?
- Hồ hồ. Không không, thưa ngài. Từ nãy tới giờ ta toàn nghĩ nó là cây "hương thảo" mà thôi.
- Làm sao mà em nghĩ như vậy được hả !? Độ nổi tiếng của hai từ đó khác nhau một trời một vực cơ mà !
- Ồn ào quá.
Shinobu nói với vẻ khinh miệt.
Biểu cảm siêu S của cô bé đủ đế khiến những tên cdsht hưng phấn đến mức chảy cả nước miếng.
- Vậy Time Out một chút. Để ta nghĩ.
- Thôi em khỏi cần nghĩ.
Bởi vì tôi đã hết cả hứng để châm chọc việc cô bé giả ngu kiểu này rồi, tôi sẽ giải thích luôn.
- Xem nào, Time Paradox là những điều mâu thuẫn xảy ra khi tiến hành dịch chuyển thời gian.
- "Mâu thuẫn" là cái gì thế ?
- Không, trong những cuộc nói chuyện giữa anh và em từ trước tời giờ, chắc chắn đã từng có xuất hiện từ "mâu thuẫn".
- Mấy từ ghép tiếng Hán nằm ngoài bảng Hán tự thường dùng mà ngài thỉnh thoảng hay nói ta đều tự động bỏ ngoài tai rồi.
- Rồi rồi.
Tôi nhớ là từng có lần chính cô bé đã sử dụng từ này, nhưng mà nếu tôi thực sự xoắn vào điểm này thì có thể sẽ làm phát sinh "nghịch lý", cho nên tôi bắt đầu giải thích cho cô bé hiểu về "mâu thuẫn".
- Ngày xưa, ở một nước nọ.
- Ngày xưa là khi nào ? Nước nọ là ở đâu ?
- ...
Sao em bố láo thế hả !?
Tôi bỏ qua cô bé.
Vì đằng nào thì tôi cũng chẳng biết câu trả lời.
- Có một người thương nhân đem bán một cái mâu và một cái thuẫn, ông ta giới thiệu rằng thanh mâu này là bén nhất, nó có thể đâm xuyên bất kì tấm thuẫn nào, còn tấm thuẫn này là bền nhất, nó có thể đỡ được bất kì thanh mâu nào. Có một đứa trẻ đi ngang qua đó nghe thấy thế bèn hỏi: "Thưa ngài thương nhân, vậy nếu ta đem cái được gọi là thanh mâu bén nhất này đâm vào cái được gọi là tấm thuẫn bền nhất này, chuyện gì sẽ xảy ra ?".
- Trẻ con nào có thể nói được kiểu ngôn ngữ như một thám tử lừng danh trong mấy truyện trinh thám cổ điển như thế chứ ?
- "Nè, bác ơi. Giờ mình dùng cái mâu này đâm vào cái thuẫn này thì sẽ thế nào ạ ?".
- Ngài đừng có bắt chước Edogawa Conan.
- Em hiểu anh đang nói gì hả !?
Tôi giật hết cả mình.
Cứ tưởng cô bé chỉ xem mỗi mấy cái phim thời xưa chứ, xem ra tôi đã quá xem thường Shinobu.
- Ờ rồi, dù sao thì những điều mà đứa bé đó nói là để châm biếm người thương nhân. "Nếu như tấm thuẫn bền nhất bị thanh mâu bén nhất đâm xuyên thì nó sẽ không phải là tấm thuẫn bền nhất, còn nếu tấm thuẫn bền nhất đỡ được thanh mâu bén nhất thì thanh mâu đó sẽ không phải là bén nhất. Như vậy thì thưa bác, xét trên lý thuyết thì lời quảng cáo của bác có tồn tại mâu thuẫn !".
- Lúc đó mà đã có từ mâu thuẫn thì hình như không hợp lý lắm thì phải.
- Ừm. Nói cách khác thì đó chính là Time Paradox, hay còn gọi là nghịch lý thời gian.
Mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp một cách ngoài ý muốn.
Mặc dù kế hoạch ban đầu của tôi vốn không phải vậy.
- Chà, thực tế thì trước khi từ "mâu thuẫn" xuất hiện, người ta đã đưa ra những giả thuyết về hiện tượng nghịch lý... Em từng nghe nói về nghịch lý Zeno chưa ?
- Zeno ? Chưa hề.
- Hừm. Không sao, đây cũng không phải điều gì tuyệt đối không thể không biết.
- Nếu là Xeno thì ta biết.
Run: Zeno và Xeno đều là phiên âm tiếng Anh của Ζήνων ὁ Ἐλεάτης (Zeno xứ Elea), một nhà triết học nổi tiếng thời cổ Hi Lạp với các nghịch lý nổi tiếng của mình. Tìm hiểu thêm:
- ...
Cô bé này thật sự rất bố láo...
Nếu như cô bé không phải ma cà rồng tôi đã đấm cho cô bé một phát.
- Chà, ta hiểu nghịch lý và mâu thuẫn là thế nào rồi. Nhưng mà thưa ngài, mấy cái đó thì có liên quan gì với chúng ta chứ ?
- Thì như anh đã giải thích đấy, giả dụ nhé, không, là suy luận thực tế mới đúng. Bây giờ anh đang định về nhà hoàn thành bài tập đúng không ? Nhưng mà nếu như anh đã hoàn thành bài tập hè trước khi kì nghỉ hè kết thúc, vậy thì anh không còn động cơ nào để mà thực hiện việc du hành thời gian nữa. Và như vậy thì anh sẽ không du hành thời gian trở về ngày mười chín tháng Tám. Nếu thế thì anh lại không hoàn thành bài tập về nhà... Em thấy chưa, việc này rất mâu thuẫn đúng không ?
- ? ? ?
- Hoàn toàn không hiểu gì sao !?
Shinobu hơi nghiêng đầu nhìn tôi một cách rất khả ái.
Anh có nói điều gì khó hiểu lắm đâu hả ?
Hoàn toàn chẳng khó hiểu chút nào cả.
- Ta nghĩ tốt hơn vẫn là không cần bận tâm mấy chi tiết nhỏ nhặt đó ? Trong Doraemon cũng chẳng có chương nào đưa ra mấy cái vấn đề đó cả.
- Không, anh nhớ là có đấy.
- Hừm. Có lẽ là ta đã tự động bỏ qua những đoạn khó hiểu rồi.
- Quả nhiên em không phải là fan chân chính.
Một chút cũng không phải.
Tôi vừa nói vừa nhìn về phía chân núi.
- Vậy rốt cuộc thì lần du hành thời gian này là thuộc loại nào ?
- Loại nào ? Ý ngài là sao ?
- Thì không phải du hành thời gian được chia làm 2 loại hình lớn sao ? Loại bản thân tồn tại và loại bản thân không tồn tại.
- Gì chứ ? Ý ngài là giống như vị trí của ngài tại lớp học ở trường cấp 3 ấy hả ?
- Anh lúc nào cũng đi học đầy đủ cả !
Không có kiểu lúc có lúc không !
Em làm ơn dừng lại đi.
Đừng nói về những chuyện khiến người ta đau lòng như thế nữa.
- Ý của anh là, nếu bây giờ anh về nhà, cái thằng "anh của ngày hôm qua" có ở đó không ? Hay là anh đang đứng ở đây đã là "anh của ngày hôm qua" rồi ?
- Ưm...
- Đừng có ngủ !
- Khò khò khò.
- Đừng có ngủ ngon như vậy !
- Hừm. Ta chẳng hiểu gì cả.
Shinobu thôi giả vờ ngủ và nói với tôi với vẻ cực kì khó chịu.
Ánh mắt cô bé như đang nói "rõ ràng là đàn ông vậy mà lại tính toán chi li như vậy, coi nhưng cả đời không lấy được vợ".
Kệ anh, ai cần em quan tâm.
- Việc này muốn biết thì cứ đi xem là xong ngay chứ gì. Giờ ngài cứ về nhà, nhìn vào trong phòng của ngài xem ở đó có "ngài" hay không là biết ngay đây là loại du hành nào.
- Chà, em nói cũng có lý...
Cứ ngồi một chỗ suy nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Với lại bây giờ vẫn chưa có gì đảm bảo là chúng tôi đã du hành thời gian thành công. Cái khả năng hiện tại tôi đang cùng một bé gái tranh luận về một điều phi hiện thực ngu xuẩn nhất trên đời vẫn còn rất cao.
- À, nhưng mà bây giờ là mười hai giờ trưa ngày mười chín đúng không ? Nếu vậy thì có lẽ bây giờ anh không có ở nhà.
- Vậy hả ? Hừm, đến tuổi này rồi ta cũng chẳng thèm nhớ mấy chuyện vặt vãnh đó nữa.
- Anh nhớ là hình như bây giờ anh đang tới hiệu sách mua sách tham khảo thì phải.
- Ngài tưởng tượng à. Ngài đi mua tạp chí khiêu dâm thì có.
- Em nhớ rõ mấy chuyện vặt vãnh đấy chứ !?
- Không không, thần kinh thép của ngài khi làm việc đó đã khiến cho ta có ấn tượng mạnh... Ai mà nghĩ ngài có thể đường hoàng đi mua mấy loại tạp chí khiêu dâm hạng nặng ở cái hiệu sách mà con nhóc cựu lớp trưởng và con nhóc tóc cắt ngang trán đó hay lui tới chứ... À nói trước là ngài bị mấy đứa nó chứng kiến tại trận nhiều lần rồi đấy ?
- Sao lúc đó em không nói với anh hả !
Còn nữa, ai bảo em là hạng nặng hả.
Toàn hàng bình thường cả.
- Chà, nhưng mà không có bút lông nhỉ~
- Dừng. Không được nói về bút lông !
Tôi cắt ngang lời cô bé.
Đây không phải là lúc bộc lộ sở thích của tôi.
Run: Chi tiết tham khảo Kizumonogatari, đoạn Araragi nói chuyện với chị mèo.
- Vậy sao... Chà, thế thì trước tiên chúng ta thử đi hiệu sách xem thử đi ?
Trong tình huống xấu nhất, thì tôi cũng chỉ phải chứng kiến cảnh tượng siêu thực khi bản thân mục kích "bản thân" mua sách báo khiêu dâm... Nhưng mà nếu chỉ có thế thì tôi vẫn chấp nhận được.
- Nhanh nào, nếu không cái thằng hấp tấp vội vàng đó sẽ về nhà mất.
Vừa nói tôi vừa bước xuống núi.
Thực ra thì hiện tại tôi cũng không xác định chắc chắn là mình đang ở đâu trên núi, nhưng mà với độ cao của ngọn núi này thì cũng không tốn nhiều thời gian lắm.
Shinobu đi theo phía sau tôi.
Nói đúng hơn là cô bé di chuyển cùng với cái bóng của tôi.
Tình huống này trông như tôi đang dùng dây dắt cô bé đi dạo.
Ví von kiểu này hơi quá đáng thì phải.
- Ờ, khoan đã nào ? Làm sao mà em biết bây giờ là mấy giờ hả Shinobu ?
- Hửm ?
- Thì em thử nghĩ đi, cái đồng hồ mà em đang đeo là đến từ tương lai đúng không ? Nếu là vậy thì làm sao nó chỉ đúng thời gian hiện tại được ?
- Không sao không sao, lúc nãy ta đã chỉnh lại đồng hồ rồi. Dựa vào vị trí của Mặt Trời để ước tính thời gian. Vì nếu không biết chính xác thời gian sẽ rất phiền toái, nên ta mới bảo ngài tháo đồng hồ ra cho ta mượn mà.
- Hừm...
Nếu là vậy thì cái đồng hồ này không còn chính xác nữa.
Dù sao thì nó cũng từng bị cô bé điều chỉnh.
- A, đúng rồi. Mở điện thoại ra xem là biết ngay mà.
- Hử ? Vậy á ? Không phải điện thoại di động của ngài vẫn đang có thời gian đối ứng với thời gian của tương lai sao ?
- Để xem...
Tôi móc tay vào túi lấy điện thoại ra.
Thực ra thì cái điện thoại này là cái tôi mới thay mấy ngày trước --- Cùng một loại với cái của Senjougahara. Tiện thể nói luôn là tôi đã bị ép đăng kí một chương trình giảm giá bí ẩn dành cho các cặp tình nhân. Nói thật thì tôi thấy hết cả hồn trước thái độ vợ chồng son giả vờ giả vịt của cô nàng, nhưng mà vì quá sợ nên tôi không dám hó hé gì cả.
Quay trở lại vấn đề chính, thời gian mà đồng hồ hiển thị trên màn hình là " 0 giờ 15 phút AM Thứ Hai ngày 21 tháng 8 "... Hừm ?
Như vậy có nghĩa đây là thời gian của tương lai... Và từ khi chúng tôi nhảy qua cổng đền tới giờ vẫn chưa quá mười phút... Ờ, xem nào...
Tôi nhìn lên bầu trời, màu sắc trong xanh này không thể nào là màu của bầu trời lúc 0 giờ sáng được...
- Hừm. Điều này chứng mình chuyến du hành thời gian của chúng ta đã thành công tốt đẹp.
- Không, vẫn có khả năng là trong lúc anh bất tỉnh nửa ngày em đã điều chỉnh lại chức năng đồng hồ trong điện thoại của anh. Mà nghĩ lại thì khả năng việc này đã xảy ra là rất cao.
- Ngài hoàn toàn chẳng tin tưởng ta gì cả. Tại sao ta phải làm mấy thứ tiểu xảo đó chứ. Với lại chức năng đồng hồ của điện thoại cũng chẳng phải dễ mà chỉnh sửa như vậy.
- Không, có khi em đã lợi dụng chức năng giờ quốc tế rồi chỉnh thời gian khớp với múi giờ của Brazil.
- Thưa ngài, nghi ngờ đến trình độ đó thì đây không còn là vấn đề ngài không tin tưởng ta hay là ta nói dối hay là đây không phải sự thật nữa, ngài chỉ đơn giản là chán ghét ta đúng không ?
Shinobu lộ ra vẻ mặt như đang nói ngay cả ta cũng có thể bị tổn thương.
Thật không ngờ là cô bé cũng có thể có biểu cảm này.
Hơi bị moe...
- Xin lỗi xin lỗi, anh không có ý đó mà.
- Thật ? Ngài không nói dối ta chứ ?
Shinobu ngước lên nhìn tôi với cặp mắt to tròn mọng nước.
Ánh mắt đó khơi dậy lòng trắc ẩn trong tôi.
- Thật mà, anh làm sao lại nói dối em được.
- Vậy ngài nói ngài thích ta đi ?
- Anh đã nói là tính cách của em hoàn toàn không phải thế này mà !
Ma cà rồng ngạo mạn đâu rồi !
Ý nguyện tự sát đâu rồi !
Thiếu nữ lạnh lùng đâu rồi !
Ít nhất em cũng phải giữ lại một mẩu trong số đó chứ !
- Không không, ta nghĩ ngài không nên quá lạnh lùng với ta như vậy chứ ? Trong tâm ngài, không phải vị trí của ta là hơn mức bạn bè nhưng chưa đến người yêu sao ?
- Đúng là anh không có ý nghĩ đối xử lạnh lùng với em, nhưng mà anh cho rằng nguyên nhân hoàn toàn không như những gì em nói.
- Vậy ta chiếm vị trí nào trong trái tim của ngài ?
- Em đừng có truy hỏi vấn đề này. Thêm bốn tập nữa là nó sẽ thành chủ đề chính rồi.
Run: Tập 12 là Koimonogatari lấy chủ đề tình yêu ( ?), truyện đã được bạn Yui dịch gần xong, ai tò mò về mối quan hệ giữa Shinobu và Araragi ( ?) có thể ghé quá. (lol)
- Câu nói này của ngài mang đầy tính nghịch lý thời gian.
- Này, em vừa sử dụng tùy tiện một từ mà em vừa nhớ đấy. Chà, để trả lời cho vấn đề lúc trước, tạm thời không cần quan tâm tới đồng hồ chỉ mấy giờ, ta cứ xuống núi bắt 1 Seg là xong. Hẳn là sẽ không có sai lầm trong tín hiệu của công nghệ phát sóng kỹ thuật số mặt đất và chương trình ti-vi.
Run: ワンセグ (1 Seg, đọc là One Seg) là dịch vụ truyền tải dữ liệu âm thanh và hình ảnh kỹ thuật số mặt đất thông qua mạng di động. Tìm hiểu thêm: .
- Ngài tin tưởng công nghệ phát sóng kỹ thuật số mặt đất đến thế sao.
Shinobu vừa nói vừa quệt nước mắt.
- Công nghệ phát sóng analog mặt đất thật đáng thương.
- Loại tín hiệu truyền hình nghe cực kì đáng nghi như phát sóng analog mặt đất không tồn tại trên cõi đời này đâu.
- Sốt Tartar trên trời nghe có vẻ ngon nhỉ ?
- Ờ, nghe cũng ngon, nhưng mà loại sốt này không hề tồn tại.
- Vậy công nghệ phát sóng nha khoa cưỡi ngựa thì sao ?
- Em nói bác sĩ răng hàm mặt ngồi trên lưng ngựa hả ?
Trong lúc tán phét những chuyện cực kì nhảm nhí như vậy, chúng tôi đã đi tới chân núi.
Run: Cơ bản thì đây là chơi chữ đồng âm của 地上 (Chijou, mặt đất), 天上 (Tenjou, trên trời) và 騎乗 (cưỡi ngựa). 上馬 (Kamiuma) là một địa danh ở Tokyo nổi tiếng với các bác sĩ nha khoa, đọc theo mặt chữ sẽ có nghĩa là "trên lưng ngựa".
Cảm giác của tôi bây giờ giống như một người vừa lên núi tu hành xong quay trở về thị trấn, nhưng mà trên thực tế thì hoàn toàn không có việc đó, chúng tôi chỉ là leo lên leo xuống một ngọn núi nhỏ gần nhà tôi mà thôi. Đúng lúc này...
Tôi bị sốc nặng.
- Ối !? Chuyện gì thế này ! Chiếc xe đạp anh cưỡi tới đây đã biến mất rồi ! Bị ai ăn trộm rồi sao !? Hay là có người nghĩ nó là đồ bỏ đi nên đã đem vứt vào bãi rác rồi !? Việc này là một điều đáng xấu hổ với người đi xe như anh !
- Không không. Cái phản ứng quá mức cần thiết đó của ngài là sao thế hả ? Bây giờ là hôm qua cơ mà, cái xe đạp mà ngài cưỡi trên yên còn ta cưỡi trong giỏ để tới nơi này vẫn chưa có ở đây. Vào nửa đêm ngày mai ngài mới đem nó tới đậu ở chỗ này.
- À, đúng rồi... Em nói cũng có lý.
- Ka ka ka, đây chính là bằng chứng cho thấy thuật du hành thời gian của ta đã thành công. Nào, đến lúc ngài xin lỗi ta rồi đấy ? Không cần xấu hổ, cứ thành thật vào. Chỉ cần ngài xin lỗi thì ta lúc nào cũng tha thứ cho ngài.
- Hừm.
Không.
Theo lẽ thường thì khả năng cái xe đạp của tôi bị ăn trộm hay là bị ai đó xem là đồ bỏ đi sau đó vứt vào bãi rác vẫn cao hơn... Nói thì nói thế, nhưng nếu mọi chuyện đúng là như vậy, chiếc xe đạp cuối cùng thuộc sở hữu của tôi cũng sẽ không còn, cho nên hiện tại tôi thật sự hi vọng là thuật du hành thời gian của Shinobu đã thành công.
Vì để xác minh chuyện này, tôi kéo ăng-ten điện thoại ra và kết nối với 1 Seg.
Chỉ cần có chương trình truyền hình hay dự báo thời tiết hoặc tin tức nào đó cho thấy hôm này là "ngày mười chín tháng Tám" thì tôi không muốn tin Shinobu cũng không được.
Đến lúc đó tôi sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô bé.
Vừa quyết định một điều nghe khá mất thể diện lại vừa rất nam tính như vậy, tôi vừa thao tác điện thoại, thế nhưng mà... Ô hay ?
Ô hay ?
Hoàn toàn không có tín hiệu ?
?
- Shinobu. Em nghịch hỏng điện thoại của anh rồi phải không ?
- Oaaaaaaaaa !
Cô bé cuối cùng cũng bật khóc nức nở.
- Không biết đâu ! Ta ghét nhất ngài ! Mặc kệ ngài đấy !!
- Nhìn em dỗi y chang trẻ con kìa.
- Vèo.
Shinobu vừa phát ra âm thanh hiệu ứng vừa chạy vọt đi, thế nhưng mà đến rìa cái bóng thì cô bé lại vấp ngã chỏng vó. Có lẽ vì quá cao hứng, cô bé đã quên là mình chỉ có thể di chuyên bên trong phạm vi cái bóng của tôi.
- Anh sai rồi, anh hư quá, anh xin lỗi Shinobu nha. Nào, ngoan, nín đi. Anh thật sự không định làm em khóc mà.
Nhìn Shinobu té dập mặt xuống đường nhựa, tôi vừa nghĩ tới độ ưa thích của mình trong mắt cô bé vừa dồn hết tất cả thành ý vào lời xin lỗi, sau đó tôi ôm lấy eo Shinobu theo cách người ta hay làm với các bé gái rồi nhấc cô bé dậy.
Shinobu quay lại nhìn tôi, cô bé thật sự đang khóc.
Đó không phải là kiểu khóc giả vờ như của Hachikuji hay là Tsukihi --- Điều này lại càng khiến tôi cảm thấy ân hận.
- Nhưng mà em xem này, đúng là anh chẳng bắt được chút tín hiệu nào của 1 Seg cả --- Hừm... Chẳng lẽ nó bị hỏng lúc chúng ta ngã xuống từ bậc thềm chăng ?
Nếu là vậy thì thật là buồn.
Đây là chiếc điện thoại đôi tôi mua cùng với Senjougahara --- Senjougahara của thì hiện tại, hay nói cách khác là Senjougahara Hitagi phiên bản tái hòa nhập cộng đồng, nếu biết chuyện này chắc sẽ không nổi trận lôi đình và chửi tôi một trận như tát nước. Thay vào đó, có lẽ cô nàng sẽ chỉ lộ ra một khuôn mặt buồn bã như những cô gái bình thường hay làm, vừa nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy buồn hơn.
Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ mình sẽ trở thành loại nhân vật nam thường xuyên làm cho các cô gái khóc.
- Các chức năng khác vẫn chạy bình thường... Hửm ?
Ơ ?
Sau khi nhìn lại một lần nữa vào màn hình để xác nhận, tôi phát hiện điện thoại của mình đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Rõ ràng là đã xuống núi, vậy mà vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng sao ?
- Quái lạ. Khu này đáng lẽ phải 3 vạch mới đúng chứ ?
- Cách nói 3 vạch của ngài giờ chẳng còn ai dùng nữa đâu.
- Không, anh chắc chắn là vẫn còn người dùng cách nói này.
Run: Ngày trước, thang đo cường độ tín hiệu trong các điện thoại di động sản xuất ở Nhật được hiển thị thành 3 vạch (3 là sóng mạnh nhất), ngày nay thì theo chuẩn thế giới là 5 vạch. Ở Việt Nam thì phần lớn điện thoại từ trước 2008 vẫn theo kiểu 3 vạch.
Vừa phản bác lời châm chọc của Shinobu, tôi vừa tiếp tục thao tác điện thoại... Nhưng mà phần lớn các chức năng đều không thể sử dụng được, như thể điện thoại thật sự đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
- Chuyện gì thế này ? Chẳng lẽ có thằng nào ôm bom tự sát lao vào trạm thu phát sao ?
- Óc tưởng tượng của ngài thật là đáng sợ.
- Chà, vậy thì không còn cách nào khác... Chúng ta cứ tới hiệu sách trước đi. Với khoảng cách từ đây đến đó thì cho dù không có xe đạp cũng chẳng mất nhiều thời gian đi bộ đâu.
- A, đúng rồi đúng rồi đúng rồi, cõng cõng cõng !
- Em định biến thành bé gái đến lúc nào hả !?
Chỉ nghĩ tới khoảng cách mà tôi phải cõng cô bé trên vai từ đây tới đó, chân của tôi cũng đã chùn hết cả lại.
Lý do thì là vì lúc trước tôi cũng từng cõng một đứa em gái trên vai đi dạo, thế là bị bà chị Kagenui bắt gặp và cười cho một trận thối mắt thối mũi --- Ờ, không, hình như lúc đó tôi không phải người cõng thì phải ?
Kí ức của tôi đối với những chuyện mất mặt thường không được tốt lắm.
Nhưng mà vì vừa làm cô bé khóc (nói đúng hơn là dỗi), tôi cảm thấy thật khó để từ chối Shinobu, vì thế rốt cuộc tôi đành chịu thua (thực ra thì tôi cũng chẳng hề chống cự) và bế Shinobu đặt lên trên vai mình.
Nhẹ quá !
Cơ thể cô bé trống rỗng hay sao ấy !
- Em nặng bao nhiêu cân thế ?
- Ừm... Ta có thể tùy chỉnh cân nặng theo ý thích, xem nè.
- Nặng quá !
Thật kinh khủng !
Cô bé cứ y như Cua Nặng !
À mà không phải, yêu quái có thể tùy chỉnh cân nặng là loại khác chứ nhỉ ? Cái gì mà "đá" cái gì cái gì đó... Nghe nói chỉ cần người nào chịu được sức nặng của nó mà về tới nhà thì nó sẽ biến thành vàng bạc châu báu...
- Hửm ? Ta có nhầm hay không nhỉ ? Có cảm giác là khi ta tăng cân nặng lên thì bước chân của ngài lại càng vững vàng hơn...
- Em tưởng tượng thôi, anh không phải loại người tham làm thấy vàng bạc châu báu là thay đổi.
Tôi vừa nói vừa bước đi, đúng lúc này, một nhóm các cô bé học cấp 2 xuất hiện trước mặt chúng tôi. "Hỏng bét, mình sẽ bị báo cảnh sát mất", nghĩ thế, tôi chuẩn bị tư thế bỏ chạy. Nhưng mà nghĩ lại thì hiện tại tôi chỉ là cõng trẻ con đi dạo thôi mà, chắc không đến mức bị báo cảnh sát đâu (nếu đổi lại là em gái thì lại khác). Cho dù vậy, tôi vẫn bị các cô bé nhìn chằm chằm với ánh mắt khả nghi...
- Ôi, mấy bồ nhìn kìa, bé ấy dễ thương ghê !
- Ừ, trông cứ như búp bê ấy !
- Tóc em ấy còn bồng bềnh bồng bềnh nữa chứ !
...
Xem ra Shinobu rất được yêu thích.
Đứng trước ma cà rồng trong truyền thuyết, các cô bé học sinh cấp 2 vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Nhìn đồng phục mang phong cách áo liền váy của các cô bé này thì có vẻ đây là học sinh ở trường cũ của tôi... Như vậy các cô bé là bạn học với Sengoku sao ?
- À nhưng mà cũng vừa đúng lúc.
Tôi nảy ra sáng kiến.
Trước khi tới hiệu sách để phân biệt loại hình du hành thời gian mà chúng tôi vừa tiến hành là loại A (có tồn tại một "bản thân" khác) hay loại B (không tồn tại "bản thân" khác), tôi sẽ xác nhận với các cô bé cái việc mà vừa nãy tôi đã không thể dùng điện thoại xác nhận, đó là liệu chúng tôi đã du hành thời gian thành công hay chưa.
- Nè, mấy em cho anh hỏi chút. Hôm nay là thứ Hai ngày mười chín tháng Tám phải không ?
Tôi hỏi thẳng các cô bé một câu nghe rất đường đột như vậy. Và câu trả lời tôi nhận được là:
- Ơ, hoàn toàn không phải ạ.
Cho dù không nhìn tôi cũng cảm nhận được vẻ đắc ý của Shinobu đang ngồi trên đầu tôi --- Tôi còn có thể tưởng tượng ra cảnh cô bé nói với vẻ kiêu ngạo: "Nào, mau xin lỗi ta đi thằng nhóc".
Nhưng mà tôi vẫn chú ý tới một chỗ khác thường trong câu trả lời của mấy cô bé nữ sinh.
Chỉ có "không phải" thì không sao.
Nhưng mà ở đây lại là "hoàn toàn không phải" ?
"Hoàn toàn" ?
- ... Thế, hôm nay là ngày mấy tháng mấy vậy các em ?
Tôi hỏi một cách rụt rè.
- Sao thế, anh hỏi cứ như mình là người tới từ tương lai ấy ?
Một cô bé nói, đầu óc cô bé này thật nhanh nhạy...
- Hôm nay là ngày mười ba tháng Năm mà.
Và đó là câu trả lời.
Một câu trả lời rất rõ ràng rành mạch.
Có một sự thay đổi nhỏ với Shinobu đang dương dương tự đắc trên đầu của tôi --- Thực sự là rất nhỏ thôi, kiểu như: "Ây dà, ngày tháng có hơi lệch một chút. Nhưng mà cũng chẳng có vấn đề gì lớn."
Đúng là chẳng có vấn đề gì lớn.
Thực ra là chẳng có vấn đề gì.
Đối với Shinobu thì cô bé chỉ biết là mình đã hoàn thành sự nghiệp đáng được vinh danh vào lịch sử là du hành thời gian về qúa khứ thành công, còn chuyện quay về trước đó một ngày hay là ba tháng chẳng có gì khác biệt lắm.
Nói thật thì ngay từ khi các cô bé này xuất hiện tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng --- Nếu như bây giờ đang là nghỉ hè, thì sẽ không có lý do gì để mấy cô bé học sinh cấp 2 này mặc đồng phục cùng đi về nhà sau khi tan trường.
Vì thế ngay từ đầu tôi đã đoán là không phải mình đã quay về thời điểm trước nghỉ hè chứ --- Xem ra dự cảm của tôi vẫn khá chuẩn.
Nhưng mà cái dự cảm khá chuẩn này lại một lần nữa truyền tới cho tôi một phán đoán khác.
Nó đang rung còi báo động ầm ĩ.
Tiếp theo, tôi lại hỏi một câu khác, để xác định cái điều tôi đang nghĩ, liên quan tới việc điện thoại của tôi không thể kết nối với 1 Seg và cho đến giờ vẫn đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
- Thế năm nay là năm bao nhiêu theo Dương lịch ?
- Ờ...
Cô bé nữ sinh trả lời.
Số năm mà cô bé nói ra khỏi miệng là cái năm cách tương lai mười một năm trước.
Nói đúng hơn là tôi hoàn toàn không tin tưởng một chút nào cả.
Tôi hoàn toàn không cường điệu.
Tôi thật sự xin lỗi nếu điều đó khiến các bạn thất vọng.
Thế nhưng mà việc này không phải là vì không có căn cứ mà không tin tưởng. Thực ra thì nói thế này có vẻ "vạch áo cho người xem lưng", nhưng mà đây không phải lần đầu tiên Shinobu ba hoa chích chòe kiểu như thế này. Và mặc dù tôi biết rõ là cô bé đang khoác lác, nhưng lần nào tôi cũng mang suy nghĩ "chơi cho vui" và theo hầu cô bé tới cùng.
Ví dụ như cái lần cô bé muốn thử tạo ra động cơ vĩnh cửu.
Hay là cái lần cô bé nói muốn phá vỡ thuyết tương đối.
Hoặc cái lần cô bé để cho chúng tôi đi vào thế giới trong gương.
Chung quy lại chỉ là trò chơi mà thôi, trò chơi giả bộ.
Chính vì vậy, tôi không phủ nhận là tôi cũng từng có suy nghĩ: "Chậc, đằng nào thì lần này cũng như mọi lần trước chứ gì". Và nói thực thì tôi cũng từng có lúc coi thường Shinobu.
Người ta thường nói cái gì rồi cũng quen thôi.
Nhưng mà không có điều gì đáng sợ hơn cái việc "quen".
Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên Shinobu Oshino là Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade, một "quái dị", một sát thủ "quái dị", một ma cà rồng, một ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết, thế nhưng mà sự thực là tôi đã quên.
Tôi đã quên rằng.
Cho dù đã đánh mất sức mạnh.
Cho dù hình hài bây giờ chỉ là một bé gái.
Kiss Shot vẫn là Kiss Shot.
Nói tóm lại, để trốn tránh cái hiện thực tôi chưa từng đụng tới bài tập hè khi mà kì nghỉ hè sắp kết thúc, tôi đã tiếp nhận đề nghị của Shinobu, giống như sắp đến kì thi tôi lại tự dưng muốn dọn dẹp nhà cửa, hay là muốn đi du lịch... Xét về mặt tâm trạng thì nó gần giống với kiểu "Anh đếch quan tâm nữa".
Cũng có thế nói là tôi đã từ bỏ mọi hi vọng.
Hoặc một cách nói khác là tôi đang tuyệt vọng.
Nói nhiều như vậy là để cho các bạn thấy tôi chẳng hề tin tưởng vào cái hiện tượng siêu thực gọi là "du hành thời gian".
Với lại, khi xuyên qua cánh cổng đền, tôi cũng không nghĩ tới điều gì ích kỉ kiểu "trở về ngày hôm qua thôi !". Có thể nếu biết việc này Shinobu sẽ lại châm chọc rằng tôi định dậy thì tới lúc nào, nhưng mà lúc đó thì tôi đang nghĩ về Hachikuji.
Hôm nay --- Mà có lẽ là hôm qua mới đúng ? Cô bé đã phá lệ rời khỏi "đường phố" để tới phòng tôi chơi, nhưng mà về cơ bản thì cô bé vẫn luôn sống tại "đường phố".
Từ nay về sau cũng thế, mãi mãi.
Tôi không biết liệu cô bé có hạnh phúc khi điều đó tiếp tục hay không ? Cái gì là hạnh phúc của cô bé ?
Đối với cô bé thì cái gì là "điều khiến cô bé vui" ?
Tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Tôi không biết cái gì là thứ mà Hachikuji khao khát đạt được... Phải nói là, tôi hiếm thấy có người nào che giấu tâm tình "giỏi" như cô bé.
Ngay cả trong số "quái dị" cũng rất hiếm gặp.
Đúng thế, ngay từ đầu thì cô bé đã luôn nói dối --- Cô bé không hề nói cho tôi biết điều gì về bản thân cô bé cả.
Cô bé giữ lại tất cả mọi thứ, không chia sẻ với ai cả.
Thu mình lại trốn trong cái vỏ của bản thân.
Giống như... Ốc sên.
... Có lẽ tôi không có tư cách để nói người khác như vậy.
Vì bản thân tôi cũng chẳng hơn gì cả.
Cho đến khi Hanekawa cứu rỗi tôi vào kì nghỉ xuân, tôi vẫn luôn thu mình trốn vào trong cái vỏ của bản thân --- Nếu như lúc đó mà không gặp được Hanekawa, tôi cũng chẳng tưởng tượng được là bây giờ mình sẽ trở thành một người như thế nào, nhân cách sẽ ra cái dạng gì.
Mà tôi cũng chẳng muốn tưởng tượng.
Dĩ nhiên, tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể làm điều tương tự cho Hachikuji như những gì Hanekawa đã làm cho tôi --- Tôi không thể vọng tưởng một chuyện ngoài tầm với của mình như vậy được.
Chỉ riêng việc cái suy nghĩ đó tồn tại cũng đã là quá cuồng vọng.
Thế nhưng mà... Bản thân tôi lại không thể cưỡng lại suy nghĩ liệu có điều gì mà mình có thể làm cho cô bé không nhỉ ?
Đã ba tháng trôi qua, kể từ tháng Năm tới giờ.
Chỉ cần nghĩ tới vô số lần cô bé an ủi tâm hồn tôi --- Tôi lại không nhịn được mà nghĩ rằng mình cũng muốn an ủi cô bé, dù chỉ một chút cũng được.
Trên thực tế --- việc đó hoàn toàn không quan hệ gì tới tôi cả.
Đó có lẽ là một vọng tưởng.
Thế nhưng mà...
- Này, thưa ngài. Tỉnh dậy đi. Đừng có ngất xỉu vì mấy việc cỏn con này chứ.
- ...
Cảm thấy cơ thể bị người khác lay --- Tôi mở hai mắt ra.
Tôi đã "thức tỉnh".
- ... Gì chứ, té ra chỉ là một giấc mộng sao ?
- Mộng cái đầu ngài.
Tôi bị đá một phát.
Bé gái này thật chẳng biết đùa gì cả.
Lúc nào cũng thích dùng bạo lực.
- Gì chứ. Làm sao em có thể dùng dép cao gót đá vào đầu anh lúc anh đang định dùng ý tưởng vô tiền khoáng hậu của mình để thông báo cho mọi người biết mọi chuyện vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ thôi hả ?
- Ta chưa dùng gót đạp ngài là may cho ngài lắm rồi đấy. Đừng có tự sướng đem ý tưởng kết thúc nổi tiếng của người khác trở thành thứ mình nghĩ ra.
- Ừm... Ờm.
Tôi đang nhìn lên bầu trời --- Có vẻ như tôi đã ngả ngửa ra đất.
Bầu trời là một màu xanh thẳm --- Nói cách khác, bây giờ là buổi trưa.
Buổi trưa ?
Buổi trưa ư ?
- Ơ... Bây giờ là mấy giờ ?
- Mười hai giờ. Trưa.
Shinobu vừa nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của tôi vừa trả lời, tôi tự hỏi không biết cô bé đã đeo nó lên từ lúc nào ? Lại còn cố tình đeo tay phải nữa chứ, sao, em định chế nhạo anh hả ?
- Quả nhiên là du hành thời gian sẽ bị sai lệch không ít thì nhiều. Khó mà khiến nó quay trở về chính xác hai mươi tư giờ trước được.
- ...
Khi tôi nhìn quanh --- Mà thực ra thì tình hình hiện tại của tôi không cho phép tôi làm việc này, tôi đang nằm chổng ngược đầu dưới chân trên ở trong một ngọn núi nào đó, như thể tôi vừa trải qua một vụ tai nạn vậy.
Thật là kì quái, tôi nhớ là vừa nãy mình còn đứng ở đền Bắc Bạch Xà kia mà...
Làm sao mà bây giờ lưng của tôi lại có cảm giác như nó đang nằm trên bậc đá.
- À, chuyện này là do chấn động mạnh quá nên chúng ta bị văng ra khỏi cánh cổng, sau đó tất nhiên là sẽ rơi xuống bậc đá dẫn lên đền rồi. Ka ka ka, ta còn tưởng là ta sẽ hoán đổi thân thể với ngài ấy chứ.
- Em xem bộ phim đó từ khi nào vậy hả ?
Bởi vì đây là một tác phẩm cực kì nổi tiếng, cho nên ngay cả tôi cũng biết được cảnh này, mặc dù chỉ là biết mà thôi, tôi vẫn còn chưa xem phim đó.
Cô bé được Oshino nói cho biết sao ?
Nhưng mà trong cái khu phế tích đó làm sao mà có được đầu phát Bluray chứ...
Dù sao đi nữa thì tôi cũng tạm hiểu vấn đề.
Bởi vì lúc đó tôi đã dùng hết sức nhảy vào bức tường đen kịt, cho nên theo quán tính thì tôi sẽ lao xuống cầu thang.
Đúng là tự sát mà...
- Ta cũng giật hết cả mình. Ai mà ngờ với góc độ bậc thang đó mà ngài còn chạy đà ba bước rồi nhảy chứ... Nói trước cho ngài biết là ta cũng là người bị hại đó. Bị ngài ôm cùng một chỗ lăn lông lốc xuống dưới.
"Xem nè", nói xong, Shinobu kéo mép váy lên.
Trên đầu gối của cô bé có vài vết trầy xước.
Ặc, bắt đầu kết vảy rồi...
- Chắc em đau lắm... Đây là trách nhiệm của anh, dù thế nào đi nữa thì anh cũng thành thực xin lỗi em.
- Chà, ngài cũng chẳng cần xin lỗi ta làm gì.
Đúng là một bé gái rộng lượng.
Mặc dù cô bé vẫn không chịu thả váy xuống.
- Nhưng mà không phải em có thể chữa lành những vết thương kiểu này trong nháy mắt sao ? Cho dù đã mất đi sức mạnh đi nữa thì em vẫn là một "quái dị" cơ mà.
- Thích thì ta để nó lành cũng được thôi, nhưng mà ta nghĩ để thế này sẽ khiến ai đó cảm thấy hấp dẫn.
- Em đang bán moe đó hả.
- Ừ hử.
- Nếu em nghĩ như thế thì anh còn xin lỗi làm gì nữa chứ.
- Thì ta đã bảo là ngài không cần phải xin lỗi rồi mà.
Nói xong, Shinobu thả váy xuống.
Bởi vì thế, đầu gối của cô bé bị che lại --- Sau khi đầu gối của cô bé bị che lại, tôi mới cảm thấy là quả thật để như lúc nãy cũng có cái hay của nó.
Không không, thấy bé gái có vết thương kết vảy rất là moe, chỉ nghĩ tới việc này cũng đủ để tôi hết tư cách làm người rồi.
Nhìn lại thì trên người tôi cũng đầy vết trầy xước --- Bởi vì hiện tại là lúc yếu tố ma cà rồng trong cơ thể tôi yếu nhất (nó có chu kì sinh học), nên những vết trầy này không thể được chữa lành ngay lập tức.
Chậc, như thế này cũng chẳng ăn nhằm gì. Đau một chút thì nhịn là được.
- Nơi này... là sườn núi nhỉ ?
Bởi vì bậc thang đá dẫn lên ngôi đền trông y hệt một cái cầu thang tồi tàn không có chỗ nghỉ chân (mà có lẽ gọi nó là con đường độc đạo tàn tạ thì sẽ chính xác hơn), nên tôi rất khó để phân biệt rõ ràng, nhưng mà có lẽ vị trí của tôi nằm ở khoảng đó.
Phải công nhận là chúng tôi lăn xuống hơi bị xa.
- Vậy là chúng ta thực sự du hành thời gian thành công hả ? Vì đang ở trên núi nên anh chẳng nhận ra có gì thay đổi cả.
Phong cảnh trên núi sẽ không vì thời gian là ngày hôm qua hay ngày hôm nay mà thay đổi nhiều lắm --- Phải nói là trông chúng y hệt nhau mới đúng.
- Đương nhiên là thành công rồi.
Shinobu lườm với vẻ khó chịu trước sự nghi vấn của tôi.
- Phương pháp mà ta nghĩ ra làm sao mà lại thất bại được chứ.
- Em đúng là nói khoác không biết ngượng.
Sự tự tin đó rốt cuộc đến từ đâu vậy hả ?
Không phải bởi vì lặp lại vô số lần thất bại nên em mới rơi vào tình trạng như hiện giờ sao --- Mà thực ra thì chỉ riêng việc em bị phong ấn vào trong cái bóng của một học sinh cấp 3 bình thường sống tại đảo quốc miền viễn Đông như anh cũng đã là một thất bại nặng nề đối với một ma cà rồng trong truyền thuyết như em rồi.
- Không, tuyệt đối sẽ không thất bại. Ta đảm bảo với ngài.
- Người trong cuộc đảm bảo thì ai tin được hả...
- Nếu như ta thất bại, vậy thì bắt đầu từ ngày mai ngài cứ gọi ta là Shinobu Sai lầm.
- Em đừng có thề thốt mấy kiểu ngu ngốc như vậy...
Sống bao nhiêu năm như vậy rồi mà cô bé vẫn chẳng chịu suy nghĩ trước sau gì cả.
Hoặc là bởi vì sống quá lâu nên mới thành ra vậy ?
- Nhưng mà... Chuyện này rốt cuộc là sao. Theo như em nói thì chúng ta đã trở về hôm qua, không, nhìn từ hiện tại thì phải là hôm kia mới đúng, có phải không ? Hôm kia là ngày mười chín tháng Tám, anh nhớ là nó cũng là ngày trong xanh thế này... Chậc, không phải chúng ta chỉ là ngã từ cầu thang xuống rồi ngất xỉu mười hai tiếng đồng hồ đấy chứ ?
Nếu đúng là vậy thì gay to rồi.
Đừng nói là tôi không chỉ không làm bài tập hè, tôi còn vắng luôn lễ khai giảng.
Tôi sẽ bị Hanekawa giết...
*Run lập cập*
- Ta thật không hiểu tại sao ngài lại không chịu tin tưởng ta đến mức đó.
- Cái này thì có gì mà không hiểu chứ ?
- Đúng là ta đã từng làm nhiều lần trêu đùa ngài, nhưng mà có lần nào ta làm hại ngài chưa ? Không phải lúc nào ta cũng vì nghĩ tốt cho ngài mà làm ác hay sao ?
- Chính là cái lúc em nói làm ác đó đó.
- Mà khoan, sao ngài lại nói chuyện thoải mái với ta vậy hả. Ta lớn tuổi hơn ngài cơ mà, ngài phải nói năng lễ phép với ta chứ, lễ phép.
- Giờ này em mới hỏi hả !?
Đúng là cô bé sáu trăm tuổi còn tôi chỉ mới mười tám tuổi.
Nhưng mà thật không ngờ là cô bé lại chọn đúng lúc này để bắt tôi thể hiện tinh thần kính già yêu trẻ...
- Dựa theo tình hình hiện tại mà nói thì chỉ riêng cái việc ngài nghi ngờ ta cũng đã là một điều bất kính rồi. Trước khi nghĩ đến việc thành công hay thất bại, ngài phải lễ phép cảm ơn ta đã.
- Ồ...
- "Tiểu thư Shinobu, chân thành cảm ơn tiểu thư đã giúp đỡ kẻ hèn này", nào, ngài nói thử ta nghe.
- Từ đầu sê-ri tới giờ chẳng có lần nào em xác định rõ ràng tính cách của mình cả...
Theo tôi thì đây không phải là chuyện cô bé là "quái dị" mà "quái dị" thì rất dễ chịu ảnh hưởng từ những người xung quanh và môi trường... Nhìn Hachikuji là biết, cùng là "quái dị" nhưng tính cách của cô bé từ trước đến giờ vẫn chẳng thay đổi chút nào cả.
Rốt cuộc thì giữa hai người này có gì khác nhau nhỉ ?
- Nếu nói có gì khác nhau thì ta nghĩ đó chính là việc có được ghép thành một cặp với ngài hay không.
- Anh đã nói là đừng làm như thể trách nhiệm là của anh mà !
- Nhưng mà sự thực thì đây chính là trách nhiệm của ngài mà.
- Không không. Nói tóm lại thì ý của anh là cho dù đó thực sự là trách nhiệm của anh đi nữa thì em cũng đừng làm như đó là trách nhiệm của anh.
- Đây là cách ngài trốn tránh trách nhiệm sao, thật hèn nhát.
Shinobu nói.
Nói một điều rất quá đáng.
Chẳng lẽ hồi nhỏ không có ai dạy cô bé là không được nói sự thật sao.
- Chà, nhưng mà đúng là như em đã nói. Vì em làm việc này vì hảo tâm cho nên anh nghĩ mình có tin tưởng em cũng không sao cả.
Thực tế thì ở trong xã hội này, vì hảo tâm mà làm việc là một chuyện cực kì nguy hiểm. Không có câu nào nghe áp đặt hơn cái câu "vì cậu nên tôi mới làm thế đấy", nhưng mà đây không phải là lúc tốn thời gian vào cuộc tranh luận trẻ con này.
Senjougahara từng nói với tôi thế này: "Việc một người có thể hay không thể nhìn nhận một lòng hảo tâm là áp đặt hay không là tiêu chí để biết họ đã trưởng thành hay chưa." --- Bởi vì Senjougahara có thể nói ra một câu như vậy, điều đó đồng nghĩa với việc cô nàng đã trưởng thành.
Với tư cách là bạn trai của cô nàng, tôi cảm thấy không còn gì khiến tôi hạnh phúc hơn.
Chính vì vậy tôi cũng phải trưởng thành.
Mặc dù thực sự thì tôi chẳng hề cảm kích gì cô bé, tôi vẫn sẽ nói lời cảm ơn Shinobu.
- Tiểu thư Shinobu, chân thành cảm ơn tiểu thư đã giúp đỡ kẻ hèn này.
- Chà, đúng là một vẻ mặt cười gian điển hình...
Quả thực là vậy.
Cho dù không nhìn vào gương thì tôi cũng biết là bây giờ trên mặt mình đang có một nụ cười gượng điển hình.
- Mà cũng hay đấy chứ. Nụ cười tưởng nhớ tình yêu. Nghe chẳng có chút gian xảo nào cả.
Run: 愛想笑い (Aisowarai) từ ghép nghĩa là cười gượng, các thành phần của từ là 愛 (tình yêu), 想 (tưởng nhớ) và 笑 (nụ cười).
- Ngôn ngữ của em ghép nhiều tầng nghĩa quá đấy, nghe một chặp lại thành ra như nói dối luôn ? Tình yêu, tưởng nhớ hay nụ cười, em muốn chọn thì chọn một cái thôi.
- Nếu phải chọn một trong ba... , ta sẽ chọn "tình yêu".
Tôi ôm chầm lấy Shinobu.
Bằng tất cả nhiệt tình.
Bằng tất cả sức lực tôi có.
- Ha ha ha. Dễ thương ghê. Nào nào ngoan lắm. Được rồi, vì việc này ta sẽ tha thứ cho ngôn từ bất kính của ngài lúc trước.
Không bị ghét.
Ngược lại còn được tha thứ nữa chứ.
Chính vì vậy tôi mới nói tấm lòng của cô bé quá mức rộng lượng.
- Không không, em phải giãy giụa đi chứ, giống như Hachikuji ấy. Em mà không ngăn cản là anh không dừng lại đâu đấy ? Ở đây ngoài em ra không còn ai có thể bảo vệ trinh tiết của em nữa đâu.
- Trinh tiết là cái gì, sao lại phải giữ ?
- ...
Thời đại chúng tôi sống khác biệt nhiều quá.
Đạo đức và kiến thức cơ bản hoàn toàn không giống nhau.
Oshino cũng thiệt là, nếu lão đã có thời gian rảnh đi dạy cho cô bé tri thức về "quái dị" (hoặc nói cách khác là nếu rảnh rỗi sinh nông nổi đến mức cho cô bé xem phim "học sinh mới"), thì trước hết lão phải dạy cho cô bé những kiến thức này chứ.
Run: Phim "Tenkousei" của Obayashi Nobuhiko, chiếu năm 1982, tên tiếng Anh là "I Are You, You Am Me". Đoạn đầu chương cũng có một cảnh lấy cảm hứng từ phim này.
Thiệt là.
- Không bao giờ từ chối bất kì ai ! Ta chính là loại phụ nữ như vậy đấy !
- Cho dù không có luật pháp thì em vẫn bị bắt bỏ tù đấy.
Dù thế nào đi nữa, khi Shinobu vẫn còn là Kiss Shot - Acerola Orion - Heart Under Blade, cô bé cũng chỉ tạo ra mỗi một nô bộc khác ngoại trừ tôi mà thôi, vì thế có thể nói hành vi ứng xử của cô bé khá đúng mực.
Những lời vừa nãy của cô bé có lẽ chỉ đơn giản là giả vờ giả vịt, hoặc là khoe khoang kiểu học sinh cấp 2 hay làm mà thôi.
- Nào !! Ngài tới ôm ta đi, lúc nào cũng được hết !
- Không, ngẫm lại thì nếu anh làm như vậy, anh sẽ chỉ lại bị hút máu mà thôi.
Tôi buông Shinobu ra, sau đó đứng dậy từ tư thế quỳ từ nãy tới giờ --- Sau đó tôi nhìn về phía những bậc thang hướng lên, hay nói cách khác là nhìn về hướng cánh cổng đền.
Lại một lần nữa, tôi không khỏi cảm thán trước độ cao mà tôi vừa ngã xuống...
Với độ cao này thì tôi có ngã chết cũng chẳng có gì là lạ.
Sau đó sẽ bị người ta cho là trong lúc leo núi xảy ra tai nạn, nhưng mà bị ngã chết ở một ngọn núi thấp lè tè tại một thị trấn nhỏ xíu như thế này thật là khiến tôi cảm thấy có lỗi với gia đình.
- Này, Shinobu.
- Sao ?
- Lúc trở về thì chúng ta cũng theo cổng đền trở về là được đúng không ?
- Hửm ? Ừ hử. Kiểu kiểu đó.
- Sao em trả lời mơ hồ vậy hả.
- Ờ thì nghe ngài nói ta mới nhớ ra là mình chưa từng nghĩ tới việc quay về...
Shinobu nói ra một điều cực kì đáng sợ.
Ơ, khoan đã ?
Nhắc mới nhớ, không phải Shinobu đã nói là sẽ lợi dụng năng lượng bên ngoài, tức luồng tinh khí hội tụ ở đền Bắc Bạch Xà, chứ không phải sức mạnh của chính cô bé để mở cái Gate dịch chuyển thời gian sao...? (Mặc dù tôi nhận thấy có rất nhiều từ ngữ khả nghi ở đây, nhưng từ bây giờ tôi sẽ chẳng quan tâm đến chúng nữa).
- Vì luồng năng lượng đó đã bị tiêu hao hết rồi, em sẽ không thể mở lại cái Gate đó nữa, đúng không ?
- Hừ.
Shinobu khịt mũi coi thường trước sự lo lắng của tôi.
Mặc dù thái độ này của cô bé khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái, nhưng mà như vậy lại khiến tôi cảm thấy an tâm trở lại.
- Ờ thì...
Nhưng cô bé lại không nói thêm được gì nữa.
Hoàn toàn không an tâm chút nào cả.
Em làm bộ làm tịch theo phản xạ làm gì thế hả ?
- Này, khoan đã nào Shinobu... Chúng ta sẽ không rơi vào tình huống không thể trở về thế giới gốc từ thế giới hôm qua đấy chứ ?
- Nào nào, không sao cả không sao cả đâu. Chủ nhân của ta, ngài không cần phải lo lắng.
Mặc dù giọng nói của Shinobu nghe có hơi phô trương thanh thế, cô bé vẫn khoanh hai tay trước ngực một cách tự tin.
- Nào, ngài thử nghĩ đi. Đây là thế giới hôm qua đúng không ? Nói như vậy có nghĩa là nếu nhìn từ hiện tại, việc ta lợi dụng nguyên tố "quái dị" tụ tập tại đền thờ để mở ra Time Tunnel (Đường hầm thời gian) sẽ là chuyện của ngày mai. Vì vậy, ở thời điểm này, ta vẫn có thể sử dụng năng lượng tâm linh ở đây để mở ra cái Gate.
- Anh hết muốn xoắn cái từ Time Tunnel của em rồi, để cho vị độc giả nào đó làm vậy.
Đây cũng gọi là đổ nhiệm cho người khác.
Hoặc là từ bỏ công tác của người kể chuyện.
- Ơ ? Như vậy không phải sẽ làm phát sinh Time Paradox (Nghịch lý thời gian) sao ? Nếu như hôm nay chúng ta sử dụng hết năng lượng đó thì chúng ta của ngày mai làm sao trở về ngày hôm nay được ?
- ...
A.
Cô bé im lặng rồi.
Không nói được gì nữa rồi.
- Ơ, xem nào, chắc là thế.
Bởi vì chẳng biết phải làm gì, tôi đành nhìn chằm chằm vào cô bé. Cả hai chúng tôi im lặng suốt năm phút đồng hồ, và cuối cùng thì Shinobu cũng bắt đầu nói ra quan điểm của cô bé.
- Ta nhớ ra rồi, đúng vậy đúng vậy. Đi tới tương lai sẽ dùng ít năng lượng hơn quay về quá khứ. Bởi vì chúng ta không cần đi ngược dòng thời gian. Nguyên lý cũng giống như đám cá hồi và chu kì vòng đời của chúng ấy. Chính vì vậy, chỉ cần trên đường về chúng ta không hao phí hết năng lượng, và để dư lại một phần cho chúng ta tới đây vào ngày mai là được.
- Hừm... Nghe giải thích hơi miễn cưỡng một chút, nhưng mà bây giờ chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác cả.
Lúc này tranh luận cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Với lại thì lý luận của cô bé cũng có thể tạm chấp nhận được.
Nhưng mà --- Tôi vẫn thử suy nghĩ một chút.
Về sự nguy hiểm có thể xảy ra của cái gọi là Time Paradox.
- Tam mừ pa ra đoc sừ ? Cái từ khó hiểu mà ngài cứ nhắc đi nhắc lại từ nãy tới giờ đó là cái gì thế ?
- Không không. Tạm thời không nói Paradox, Time mà em cũng không biết là cái gì sao ?
Em giả ngu cái gì thế hả.
Không phải vừa nãy em vừa dùng từ Time Tunnel sao ?
- Hồ hồ. Không không, thưa ngài. Từ nãy tới giờ ta toàn nghĩ nó là cây "hương thảo" mà thôi.
- Làm sao mà em nghĩ như vậy được hả !? Độ nổi tiếng của hai từ đó khác nhau một trời một vực cơ mà !
- Ồn ào quá.
Shinobu nói với vẻ khinh miệt.
Biểu cảm siêu S của cô bé đủ đế khiến những tên cdsht hưng phấn đến mức chảy cả nước miếng.
- Vậy Time Out một chút. Để ta nghĩ.
- Thôi em khỏi cần nghĩ.
Bởi vì tôi đã hết cả hứng để châm chọc việc cô bé giả ngu kiểu này rồi, tôi sẽ giải thích luôn.
- Xem nào, Time Paradox là những điều mâu thuẫn xảy ra khi tiến hành dịch chuyển thời gian.
- "Mâu thuẫn" là cái gì thế ?
- Không, trong những cuộc nói chuyện giữa anh và em từ trước tời giờ, chắc chắn đã từng có xuất hiện từ "mâu thuẫn".
- Mấy từ ghép tiếng Hán nằm ngoài bảng Hán tự thường dùng mà ngài thỉnh thoảng hay nói ta đều tự động bỏ ngoài tai rồi.
- Rồi rồi.
Tôi nhớ là từng có lần chính cô bé đã sử dụng từ này, nhưng mà nếu tôi thực sự xoắn vào điểm này thì có thể sẽ làm phát sinh "nghịch lý", cho nên tôi bắt đầu giải thích cho cô bé hiểu về "mâu thuẫn".
- Ngày xưa, ở một nước nọ.
- Ngày xưa là khi nào ? Nước nọ là ở đâu ?
- ...
Sao em bố láo thế hả !?
Tôi bỏ qua cô bé.
Vì đằng nào thì tôi cũng chẳng biết câu trả lời.
- Có một người thương nhân đem bán một cái mâu và một cái thuẫn, ông ta giới thiệu rằng thanh mâu này là bén nhất, nó có thể đâm xuyên bất kì tấm thuẫn nào, còn tấm thuẫn này là bền nhất, nó có thể đỡ được bất kì thanh mâu nào. Có một đứa trẻ đi ngang qua đó nghe thấy thế bèn hỏi: "Thưa ngài thương nhân, vậy nếu ta đem cái được gọi là thanh mâu bén nhất này đâm vào cái được gọi là tấm thuẫn bền nhất này, chuyện gì sẽ xảy ra ?".
- Trẻ con nào có thể nói được kiểu ngôn ngữ như một thám tử lừng danh trong mấy truyện trinh thám cổ điển như thế chứ ?
- "Nè, bác ơi. Giờ mình dùng cái mâu này đâm vào cái thuẫn này thì sẽ thế nào ạ ?".
- Ngài đừng có bắt chước Edogawa Conan.
- Em hiểu anh đang nói gì hả !?
Tôi giật hết cả mình.
Cứ tưởng cô bé chỉ xem mỗi mấy cái phim thời xưa chứ, xem ra tôi đã quá xem thường Shinobu.
- Ờ rồi, dù sao thì những điều mà đứa bé đó nói là để châm biếm người thương nhân. "Nếu như tấm thuẫn bền nhất bị thanh mâu bén nhất đâm xuyên thì nó sẽ không phải là tấm thuẫn bền nhất, còn nếu tấm thuẫn bền nhất đỡ được thanh mâu bén nhất thì thanh mâu đó sẽ không phải là bén nhất. Như vậy thì thưa bác, xét trên lý thuyết thì lời quảng cáo của bác có tồn tại mâu thuẫn !".
- Lúc đó mà đã có từ mâu thuẫn thì hình như không hợp lý lắm thì phải.
- Ừm. Nói cách khác thì đó chính là Time Paradox, hay còn gọi là nghịch lý thời gian.
Mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp một cách ngoài ý muốn.
Mặc dù kế hoạch ban đầu của tôi vốn không phải vậy.
- Chà, thực tế thì trước khi từ "mâu thuẫn" xuất hiện, người ta đã đưa ra những giả thuyết về hiện tượng nghịch lý... Em từng nghe nói về nghịch lý Zeno chưa ?
- Zeno ? Chưa hề.
- Hừm. Không sao, đây cũng không phải điều gì tuyệt đối không thể không biết.
- Nếu là Xeno thì ta biết.
Run: Zeno và Xeno đều là phiên âm tiếng Anh của Ζήνων ὁ Ἐλεάτης (Zeno xứ Elea), một nhà triết học nổi tiếng thời cổ Hi Lạp với các nghịch lý nổi tiếng của mình. Tìm hiểu thêm:
- ...
Cô bé này thật sự rất bố láo...
Nếu như cô bé không phải ma cà rồng tôi đã đấm cho cô bé một phát.
- Chà, ta hiểu nghịch lý và mâu thuẫn là thế nào rồi. Nhưng mà thưa ngài, mấy cái đó thì có liên quan gì với chúng ta chứ ?
- Thì như anh đã giải thích đấy, giả dụ nhé, không, là suy luận thực tế mới đúng. Bây giờ anh đang định về nhà hoàn thành bài tập đúng không ? Nhưng mà nếu như anh đã hoàn thành bài tập hè trước khi kì nghỉ hè kết thúc, vậy thì anh không còn động cơ nào để mà thực hiện việc du hành thời gian nữa. Và như vậy thì anh sẽ không du hành thời gian trở về ngày mười chín tháng Tám. Nếu thế thì anh lại không hoàn thành bài tập về nhà... Em thấy chưa, việc này rất mâu thuẫn đúng không ?
- ? ? ?
- Hoàn toàn không hiểu gì sao !?
Shinobu hơi nghiêng đầu nhìn tôi một cách rất khả ái.
Anh có nói điều gì khó hiểu lắm đâu hả ?
Hoàn toàn chẳng khó hiểu chút nào cả.
- Ta nghĩ tốt hơn vẫn là không cần bận tâm mấy chi tiết nhỏ nhặt đó ? Trong Doraemon cũng chẳng có chương nào đưa ra mấy cái vấn đề đó cả.
- Không, anh nhớ là có đấy.
- Hừm. Có lẽ là ta đã tự động bỏ qua những đoạn khó hiểu rồi.
- Quả nhiên em không phải là fan chân chính.
Một chút cũng không phải.
Tôi vừa nói vừa nhìn về phía chân núi.
- Vậy rốt cuộc thì lần du hành thời gian này là thuộc loại nào ?
- Loại nào ? Ý ngài là sao ?
- Thì không phải du hành thời gian được chia làm 2 loại hình lớn sao ? Loại bản thân tồn tại và loại bản thân không tồn tại.
- Gì chứ ? Ý ngài là giống như vị trí của ngài tại lớp học ở trường cấp 3 ấy hả ?
- Anh lúc nào cũng đi học đầy đủ cả !
Không có kiểu lúc có lúc không !
Em làm ơn dừng lại đi.
Đừng nói về những chuyện khiến người ta đau lòng như thế nữa.
- Ý của anh là, nếu bây giờ anh về nhà, cái thằng "anh của ngày hôm qua" có ở đó không ? Hay là anh đang đứng ở đây đã là "anh của ngày hôm qua" rồi ?
- Ưm...
- Đừng có ngủ !
- Khò khò khò.
- Đừng có ngủ ngon như vậy !
- Hừm. Ta chẳng hiểu gì cả.
Shinobu thôi giả vờ ngủ và nói với tôi với vẻ cực kì khó chịu.
Ánh mắt cô bé như đang nói "rõ ràng là đàn ông vậy mà lại tính toán chi li như vậy, coi nhưng cả đời không lấy được vợ".
Kệ anh, ai cần em quan tâm.
- Việc này muốn biết thì cứ đi xem là xong ngay chứ gì. Giờ ngài cứ về nhà, nhìn vào trong phòng của ngài xem ở đó có "ngài" hay không là biết ngay đây là loại du hành nào.
- Chà, em nói cũng có lý...
Cứ ngồi một chỗ suy nghĩ cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Với lại bây giờ vẫn chưa có gì đảm bảo là chúng tôi đã du hành thời gian thành công. Cái khả năng hiện tại tôi đang cùng một bé gái tranh luận về một điều phi hiện thực ngu xuẩn nhất trên đời vẫn còn rất cao.
- À, nhưng mà bây giờ là mười hai giờ trưa ngày mười chín đúng không ? Nếu vậy thì có lẽ bây giờ anh không có ở nhà.
- Vậy hả ? Hừm, đến tuổi này rồi ta cũng chẳng thèm nhớ mấy chuyện vặt vãnh đó nữa.
- Anh nhớ là hình như bây giờ anh đang tới hiệu sách mua sách tham khảo thì phải.
- Ngài tưởng tượng à. Ngài đi mua tạp chí khiêu dâm thì có.
- Em nhớ rõ mấy chuyện vặt vãnh đấy chứ !?
- Không không, thần kinh thép của ngài khi làm việc đó đã khiến cho ta có ấn tượng mạnh... Ai mà nghĩ ngài có thể đường hoàng đi mua mấy loại tạp chí khiêu dâm hạng nặng ở cái hiệu sách mà con nhóc cựu lớp trưởng và con nhóc tóc cắt ngang trán đó hay lui tới chứ... À nói trước là ngài bị mấy đứa nó chứng kiến tại trận nhiều lần rồi đấy ?
- Sao lúc đó em không nói với anh hả !
Còn nữa, ai bảo em là hạng nặng hả.
Toàn hàng bình thường cả.
- Chà, nhưng mà không có bút lông nhỉ~
- Dừng. Không được nói về bút lông !
Tôi cắt ngang lời cô bé.
Đây không phải là lúc bộc lộ sở thích của tôi.
Run: Chi tiết tham khảo Kizumonogatari, đoạn Araragi nói chuyện với chị mèo.
- Vậy sao... Chà, thế thì trước tiên chúng ta thử đi hiệu sách xem thử đi ?
Trong tình huống xấu nhất, thì tôi cũng chỉ phải chứng kiến cảnh tượng siêu thực khi bản thân mục kích "bản thân" mua sách báo khiêu dâm... Nhưng mà nếu chỉ có thế thì tôi vẫn chấp nhận được.
- Nhanh nào, nếu không cái thằng hấp tấp vội vàng đó sẽ về nhà mất.
Vừa nói tôi vừa bước xuống núi.
Thực ra thì hiện tại tôi cũng không xác định chắc chắn là mình đang ở đâu trên núi, nhưng mà với độ cao của ngọn núi này thì cũng không tốn nhiều thời gian lắm.
Shinobu đi theo phía sau tôi.
Nói đúng hơn là cô bé di chuyển cùng với cái bóng của tôi.
Tình huống này trông như tôi đang dùng dây dắt cô bé đi dạo.
Ví von kiểu này hơi quá đáng thì phải.
- Ờ, khoan đã nào ? Làm sao mà em biết bây giờ là mấy giờ hả Shinobu ?
- Hửm ?
- Thì em thử nghĩ đi, cái đồng hồ mà em đang đeo là đến từ tương lai đúng không ? Nếu là vậy thì làm sao nó chỉ đúng thời gian hiện tại được ?
- Không sao không sao, lúc nãy ta đã chỉnh lại đồng hồ rồi. Dựa vào vị trí của Mặt Trời để ước tính thời gian. Vì nếu không biết chính xác thời gian sẽ rất phiền toái, nên ta mới bảo ngài tháo đồng hồ ra cho ta mượn mà.
- Hừm...
Nếu là vậy thì cái đồng hồ này không còn chính xác nữa.
Dù sao thì nó cũng từng bị cô bé điều chỉnh.
- A, đúng rồi. Mở điện thoại ra xem là biết ngay mà.
- Hử ? Vậy á ? Không phải điện thoại di động của ngài vẫn đang có thời gian đối ứng với thời gian của tương lai sao ?
- Để xem...
Tôi móc tay vào túi lấy điện thoại ra.
Thực ra thì cái điện thoại này là cái tôi mới thay mấy ngày trước --- Cùng một loại với cái của Senjougahara. Tiện thể nói luôn là tôi đã bị ép đăng kí một chương trình giảm giá bí ẩn dành cho các cặp tình nhân. Nói thật thì tôi thấy hết cả hồn trước thái độ vợ chồng son giả vờ giả vịt của cô nàng, nhưng mà vì quá sợ nên tôi không dám hó hé gì cả.
Quay trở lại vấn đề chính, thời gian mà đồng hồ hiển thị trên màn hình là " 0 giờ 15 phút AM Thứ Hai ngày 21 tháng 8 "... Hừm ?
Như vậy có nghĩa đây là thời gian của tương lai... Và từ khi chúng tôi nhảy qua cổng đền tới giờ vẫn chưa quá mười phút... Ờ, xem nào...
Tôi nhìn lên bầu trời, màu sắc trong xanh này không thể nào là màu của bầu trời lúc 0 giờ sáng được...
- Hừm. Điều này chứng mình chuyến du hành thời gian của chúng ta đã thành công tốt đẹp.
- Không, vẫn có khả năng là trong lúc anh bất tỉnh nửa ngày em đã điều chỉnh lại chức năng đồng hồ trong điện thoại của anh. Mà nghĩ lại thì khả năng việc này đã xảy ra là rất cao.
- Ngài hoàn toàn chẳng tin tưởng ta gì cả. Tại sao ta phải làm mấy thứ tiểu xảo đó chứ. Với lại chức năng đồng hồ của điện thoại cũng chẳng phải dễ mà chỉnh sửa như vậy.
- Không, có khi em đã lợi dụng chức năng giờ quốc tế rồi chỉnh thời gian khớp với múi giờ của Brazil.
- Thưa ngài, nghi ngờ đến trình độ đó thì đây không còn là vấn đề ngài không tin tưởng ta hay là ta nói dối hay là đây không phải sự thật nữa, ngài chỉ đơn giản là chán ghét ta đúng không ?
Shinobu lộ ra vẻ mặt như đang nói ngay cả ta cũng có thể bị tổn thương.
Thật không ngờ là cô bé cũng có thể có biểu cảm này.
Hơi bị moe...
- Xin lỗi xin lỗi, anh không có ý đó mà.
- Thật ? Ngài không nói dối ta chứ ?
Shinobu ngước lên nhìn tôi với cặp mắt to tròn mọng nước.
Ánh mắt đó khơi dậy lòng trắc ẩn trong tôi.
- Thật mà, anh làm sao lại nói dối em được.
- Vậy ngài nói ngài thích ta đi ?
- Anh đã nói là tính cách của em hoàn toàn không phải thế này mà !
Ma cà rồng ngạo mạn đâu rồi !
Ý nguyện tự sát đâu rồi !
Thiếu nữ lạnh lùng đâu rồi !
Ít nhất em cũng phải giữ lại một mẩu trong số đó chứ !
- Không không, ta nghĩ ngài không nên quá lạnh lùng với ta như vậy chứ ? Trong tâm ngài, không phải vị trí của ta là hơn mức bạn bè nhưng chưa đến người yêu sao ?
- Đúng là anh không có ý nghĩ đối xử lạnh lùng với em, nhưng mà anh cho rằng nguyên nhân hoàn toàn không như những gì em nói.
- Vậy ta chiếm vị trí nào trong trái tim của ngài ?
- Em đừng có truy hỏi vấn đề này. Thêm bốn tập nữa là nó sẽ thành chủ đề chính rồi.
Run: Tập 12 là Koimonogatari lấy chủ đề tình yêu ( ?), truyện đã được bạn Yui dịch gần xong, ai tò mò về mối quan hệ giữa Shinobu và Araragi ( ?) có thể ghé quá. (lol)
- Câu nói này của ngài mang đầy tính nghịch lý thời gian.
- Này, em vừa sử dụng tùy tiện một từ mà em vừa nhớ đấy. Chà, để trả lời cho vấn đề lúc trước, tạm thời không cần quan tâm tới đồng hồ chỉ mấy giờ, ta cứ xuống núi bắt 1 Seg là xong. Hẳn là sẽ không có sai lầm trong tín hiệu của công nghệ phát sóng kỹ thuật số mặt đất và chương trình ti-vi.
Run: ワンセグ (1 Seg, đọc là One Seg) là dịch vụ truyền tải dữ liệu âm thanh và hình ảnh kỹ thuật số mặt đất thông qua mạng di động. Tìm hiểu thêm: .
- Ngài tin tưởng công nghệ phát sóng kỹ thuật số mặt đất đến thế sao.
Shinobu vừa nói vừa quệt nước mắt.
- Công nghệ phát sóng analog mặt đất thật đáng thương.
- Loại tín hiệu truyền hình nghe cực kì đáng nghi như phát sóng analog mặt đất không tồn tại trên cõi đời này đâu.
- Sốt Tartar trên trời nghe có vẻ ngon nhỉ ?
- Ờ, nghe cũng ngon, nhưng mà loại sốt này không hề tồn tại.
- Vậy công nghệ phát sóng nha khoa cưỡi ngựa thì sao ?
- Em nói bác sĩ răng hàm mặt ngồi trên lưng ngựa hả ?
Trong lúc tán phét những chuyện cực kì nhảm nhí như vậy, chúng tôi đã đi tới chân núi.
Run: Cơ bản thì đây là chơi chữ đồng âm của 地上 (Chijou, mặt đất), 天上 (Tenjou, trên trời) và 騎乗 (cưỡi ngựa). 上馬 (Kamiuma) là một địa danh ở Tokyo nổi tiếng với các bác sĩ nha khoa, đọc theo mặt chữ sẽ có nghĩa là "trên lưng ngựa".
Cảm giác của tôi bây giờ giống như một người vừa lên núi tu hành xong quay trở về thị trấn, nhưng mà trên thực tế thì hoàn toàn không có việc đó, chúng tôi chỉ là leo lên leo xuống một ngọn núi nhỏ gần nhà tôi mà thôi. Đúng lúc này...
Tôi bị sốc nặng.
- Ối !? Chuyện gì thế này ! Chiếc xe đạp anh cưỡi tới đây đã biến mất rồi ! Bị ai ăn trộm rồi sao !? Hay là có người nghĩ nó là đồ bỏ đi nên đã đem vứt vào bãi rác rồi !? Việc này là một điều đáng xấu hổ với người đi xe như anh !
- Không không. Cái phản ứng quá mức cần thiết đó của ngài là sao thế hả ? Bây giờ là hôm qua cơ mà, cái xe đạp mà ngài cưỡi trên yên còn ta cưỡi trong giỏ để tới nơi này vẫn chưa có ở đây. Vào nửa đêm ngày mai ngài mới đem nó tới đậu ở chỗ này.
- À, đúng rồi... Em nói cũng có lý.
- Ka ka ka, đây chính là bằng chứng cho thấy thuật du hành thời gian của ta đã thành công. Nào, đến lúc ngài xin lỗi ta rồi đấy ? Không cần xấu hổ, cứ thành thật vào. Chỉ cần ngài xin lỗi thì ta lúc nào cũng tha thứ cho ngài.
- Hừm.
Không.
Theo lẽ thường thì khả năng cái xe đạp của tôi bị ăn trộm hay là bị ai đó xem là đồ bỏ đi sau đó vứt vào bãi rác vẫn cao hơn... Nói thì nói thế, nhưng nếu mọi chuyện đúng là như vậy, chiếc xe đạp cuối cùng thuộc sở hữu của tôi cũng sẽ không còn, cho nên hiện tại tôi thật sự hi vọng là thuật du hành thời gian của Shinobu đã thành công.
Vì để xác minh chuyện này, tôi kéo ăng-ten điện thoại ra và kết nối với 1 Seg.
Chỉ cần có chương trình truyền hình hay dự báo thời tiết hoặc tin tức nào đó cho thấy hôm này là "ngày mười chín tháng Tám" thì tôi không muốn tin Shinobu cũng không được.
Đến lúc đó tôi sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi cô bé.
Vừa quyết định một điều nghe khá mất thể diện lại vừa rất nam tính như vậy, tôi vừa thao tác điện thoại, thế nhưng mà... Ô hay ?
Ô hay ?
Hoàn toàn không có tín hiệu ?
?
- Shinobu. Em nghịch hỏng điện thoại của anh rồi phải không ?
- Oaaaaaaaaa !
Cô bé cuối cùng cũng bật khóc nức nở.
- Không biết đâu ! Ta ghét nhất ngài ! Mặc kệ ngài đấy !!
- Nhìn em dỗi y chang trẻ con kìa.
- Vèo.
Shinobu vừa phát ra âm thanh hiệu ứng vừa chạy vọt đi, thế nhưng mà đến rìa cái bóng thì cô bé lại vấp ngã chỏng vó. Có lẽ vì quá cao hứng, cô bé đã quên là mình chỉ có thể di chuyên bên trong phạm vi cái bóng của tôi.
- Anh sai rồi, anh hư quá, anh xin lỗi Shinobu nha. Nào, ngoan, nín đi. Anh thật sự không định làm em khóc mà.
Nhìn Shinobu té dập mặt xuống đường nhựa, tôi vừa nghĩ tới độ ưa thích của mình trong mắt cô bé vừa dồn hết tất cả thành ý vào lời xin lỗi, sau đó tôi ôm lấy eo Shinobu theo cách người ta hay làm với các bé gái rồi nhấc cô bé dậy.
Shinobu quay lại nhìn tôi, cô bé thật sự đang khóc.
Đó không phải là kiểu khóc giả vờ như của Hachikuji hay là Tsukihi --- Điều này lại càng khiến tôi cảm thấy ân hận.
- Nhưng mà em xem này, đúng là anh chẳng bắt được chút tín hiệu nào của 1 Seg cả --- Hừm... Chẳng lẽ nó bị hỏng lúc chúng ta ngã xuống từ bậc thềm chăng ?
Nếu là vậy thì thật là buồn.
Đây là chiếc điện thoại đôi tôi mua cùng với Senjougahara --- Senjougahara của thì hiện tại, hay nói cách khác là Senjougahara Hitagi phiên bản tái hòa nhập cộng đồng, nếu biết chuyện này chắc sẽ không nổi trận lôi đình và chửi tôi một trận như tát nước. Thay vào đó, có lẽ cô nàng sẽ chỉ lộ ra một khuôn mặt buồn bã như những cô gái bình thường hay làm, vừa nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy buồn hơn.
Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ mình sẽ trở thành loại nhân vật nam thường xuyên làm cho các cô gái khóc.
- Các chức năng khác vẫn chạy bình thường... Hửm ?
Ơ ?
Sau khi nhìn lại một lần nữa vào màn hình để xác nhận, tôi phát hiện điện thoại của mình đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Rõ ràng là đã xuống núi, vậy mà vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng sao ?
- Quái lạ. Khu này đáng lẽ phải 3 vạch mới đúng chứ ?
- Cách nói 3 vạch của ngài giờ chẳng còn ai dùng nữa đâu.
- Không, anh chắc chắn là vẫn còn người dùng cách nói này.
Run: Ngày trước, thang đo cường độ tín hiệu trong các điện thoại di động sản xuất ở Nhật được hiển thị thành 3 vạch (3 là sóng mạnh nhất), ngày nay thì theo chuẩn thế giới là 5 vạch. Ở Việt Nam thì phần lớn điện thoại từ trước 2008 vẫn theo kiểu 3 vạch.
Vừa phản bác lời châm chọc của Shinobu, tôi vừa tiếp tục thao tác điện thoại... Nhưng mà phần lớn các chức năng đều không thể sử dụng được, như thể điện thoại thật sự đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
- Chuyện gì thế này ? Chẳng lẽ có thằng nào ôm bom tự sát lao vào trạm thu phát sao ?
- Óc tưởng tượng của ngài thật là đáng sợ.
- Chà, vậy thì không còn cách nào khác... Chúng ta cứ tới hiệu sách trước đi. Với khoảng cách từ đây đến đó thì cho dù không có xe đạp cũng chẳng mất nhiều thời gian đi bộ đâu.
- A, đúng rồi đúng rồi đúng rồi, cõng cõng cõng !
- Em định biến thành bé gái đến lúc nào hả !?
Chỉ nghĩ tới khoảng cách mà tôi phải cõng cô bé trên vai từ đây tới đó, chân của tôi cũng đã chùn hết cả lại.
Lý do thì là vì lúc trước tôi cũng từng cõng một đứa em gái trên vai đi dạo, thế là bị bà chị Kagenui bắt gặp và cười cho một trận thối mắt thối mũi --- Ờ, không, hình như lúc đó tôi không phải người cõng thì phải ?
Kí ức của tôi đối với những chuyện mất mặt thường không được tốt lắm.
Nhưng mà vì vừa làm cô bé khóc (nói đúng hơn là dỗi), tôi cảm thấy thật khó để từ chối Shinobu, vì thế rốt cuộc tôi đành chịu thua (thực ra thì tôi cũng chẳng hề chống cự) và bế Shinobu đặt lên trên vai mình.
Nhẹ quá !
Cơ thể cô bé trống rỗng hay sao ấy !
- Em nặng bao nhiêu cân thế ?
- Ừm... Ta có thể tùy chỉnh cân nặng theo ý thích, xem nè.
- Nặng quá !
Thật kinh khủng !
Cô bé cứ y như Cua Nặng !
À mà không phải, yêu quái có thể tùy chỉnh cân nặng là loại khác chứ nhỉ ? Cái gì mà "đá" cái gì cái gì đó... Nghe nói chỉ cần người nào chịu được sức nặng của nó mà về tới nhà thì nó sẽ biến thành vàng bạc châu báu...
- Hửm ? Ta có nhầm hay không nhỉ ? Có cảm giác là khi ta tăng cân nặng lên thì bước chân của ngài lại càng vững vàng hơn...
- Em tưởng tượng thôi, anh không phải loại người tham làm thấy vàng bạc châu báu là thay đổi.
Tôi vừa nói vừa bước đi, đúng lúc này, một nhóm các cô bé học cấp 2 xuất hiện trước mặt chúng tôi. "Hỏng bét, mình sẽ bị báo cảnh sát mất", nghĩ thế, tôi chuẩn bị tư thế bỏ chạy. Nhưng mà nghĩ lại thì hiện tại tôi chỉ là cõng trẻ con đi dạo thôi mà, chắc không đến mức bị báo cảnh sát đâu (nếu đổi lại là em gái thì lại khác). Cho dù vậy, tôi vẫn bị các cô bé nhìn chằm chằm với ánh mắt khả nghi...
- Ôi, mấy bồ nhìn kìa, bé ấy dễ thương ghê !
- Ừ, trông cứ như búp bê ấy !
- Tóc em ấy còn bồng bềnh bồng bềnh nữa chứ !
...
Xem ra Shinobu rất được yêu thích.
Đứng trước ma cà rồng trong truyền thuyết, các cô bé học sinh cấp 2 vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Nhìn đồng phục mang phong cách áo liền váy của các cô bé này thì có vẻ đây là học sinh ở trường cũ của tôi... Như vậy các cô bé là bạn học với Sengoku sao ?
- À nhưng mà cũng vừa đúng lúc.
Tôi nảy ra sáng kiến.
Trước khi tới hiệu sách để phân biệt loại hình du hành thời gian mà chúng tôi vừa tiến hành là loại A (có tồn tại một "bản thân" khác) hay loại B (không tồn tại "bản thân" khác), tôi sẽ xác nhận với các cô bé cái việc mà vừa nãy tôi đã không thể dùng điện thoại xác nhận, đó là liệu chúng tôi đã du hành thời gian thành công hay chưa.
- Nè, mấy em cho anh hỏi chút. Hôm nay là thứ Hai ngày mười chín tháng Tám phải không ?
Tôi hỏi thẳng các cô bé một câu nghe rất đường đột như vậy. Và câu trả lời tôi nhận được là:
- Ơ, hoàn toàn không phải ạ.
Cho dù không nhìn tôi cũng cảm nhận được vẻ đắc ý của Shinobu đang ngồi trên đầu tôi --- Tôi còn có thể tưởng tượng ra cảnh cô bé nói với vẻ kiêu ngạo: "Nào, mau xin lỗi ta đi thằng nhóc".
Nhưng mà tôi vẫn chú ý tới một chỗ khác thường trong câu trả lời của mấy cô bé nữ sinh.
Chỉ có "không phải" thì không sao.
Nhưng mà ở đây lại là "hoàn toàn không phải" ?
"Hoàn toàn" ?
- ... Thế, hôm nay là ngày mấy tháng mấy vậy các em ?
Tôi hỏi một cách rụt rè.
- Sao thế, anh hỏi cứ như mình là người tới từ tương lai ấy ?
Một cô bé nói, đầu óc cô bé này thật nhanh nhạy...
- Hôm nay là ngày mười ba tháng Năm mà.
Và đó là câu trả lời.
Một câu trả lời rất rõ ràng rành mạch.
Có một sự thay đổi nhỏ với Shinobu đang dương dương tự đắc trên đầu của tôi --- Thực sự là rất nhỏ thôi, kiểu như: "Ây dà, ngày tháng có hơi lệch một chút. Nhưng mà cũng chẳng có vấn đề gì lớn."
Đúng là chẳng có vấn đề gì lớn.
Thực ra là chẳng có vấn đề gì.
Đối với Shinobu thì cô bé chỉ biết là mình đã hoàn thành sự nghiệp đáng được vinh danh vào lịch sử là du hành thời gian về qúa khứ thành công, còn chuyện quay về trước đó một ngày hay là ba tháng chẳng có gì khác biệt lắm.
Nói thật thì ngay từ khi các cô bé này xuất hiện tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng --- Nếu như bây giờ đang là nghỉ hè, thì sẽ không có lý do gì để mấy cô bé học sinh cấp 2 này mặc đồng phục cùng đi về nhà sau khi tan trường.
Vì thế ngay từ đầu tôi đã đoán là không phải mình đã quay về thời điểm trước nghỉ hè chứ --- Xem ra dự cảm của tôi vẫn khá chuẩn.
Nhưng mà cái dự cảm khá chuẩn này lại một lần nữa truyền tới cho tôi một phán đoán khác.
Nó đang rung còi báo động ầm ĩ.
Tiếp theo, tôi lại hỏi một câu khác, để xác định cái điều tôi đang nghĩ, liên quan tới việc điện thoại của tôi không thể kết nối với 1 Seg và cho đến giờ vẫn đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
- Thế năm nay là năm bao nhiêu theo Dương lịch ?
- Ờ...
Cô bé nữ sinh trả lời.
Số năm mà cô bé nói ra khỏi miệng là cái năm cách tương lai mười một năm trước.
Danh sách chương