Tuy nhiên, mọi sự ở đời đều có thể xem là Tái Ông mất ngựa, trong cái rủi có cái may. Thẳng thắn mà nói thì tôi không quá ưa thích câu cách ngôn này, nhưng mà ở đồn công an, tôi đã biết được địa chỉ nhà của cô Tsunade, thêm vào đó là cả địa chỉ của nhà Hachikuji nữa.
Bạn hỏi tôi đã làm thế nào ? Cũng chẳng có gì to tát cả, tôi chỉ hỏi thăm đường một cô cảnh sát mà thôi, như thế này này:
- Xin lỗi, cô cho cháu hỏi đường được không ạ ? Một lựa chọn đúng đắn, không hề tốn chút công phu nào cả.
Chẳng hề mang theo tâm trạng một sống hai chết hoặc nhắm mắt làm liều gì cả, nói đúng ra thì tôi cách tôi tiếp cận cô cảnh sát đó còn mang chút bông đùa.
- À, nhà chị Tsunade hả ? Để cô xem nào.
Và cứ thế, cô cảnh sát nói cho tôi biết.
Thật khó tin.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng mà ngẫm lại thì có lẽ thời này việc quản lý thông tin cá nhân không nghiêm ngặt như thời hiện đại.
- Chị Tsunade cũng khổ lắm. Sau khi ly hôn, chị ấy già đi trông thấy. Mặc dù chị ấy luôn tỏ ra kiên cường, nhưng trên khuôn mặt vẫn thường lộ vẻ mệt mỏi. Cũng không khó hiểu lắm, chị ấy rất thương yêu đứa con gái của mình mà. Xem nào, cô bé đó tên gì nhỉ ? Chờ cô chút, cô nhớ ra liền đây. Có gì liên quan tới công việc là cô nhớ kĩ lắm. À đúng rồi, là bé Mayoi. Cô bé đó đáng yêu lắm, nhưng mà có vẻ có vẻ là cô bé không được tới gặp mẹ. Không, với tư cách một nhân viên cảnh sát, lập trường của cô là trung lập, cô cũng không có ý trách chồng của chị ấy...
Sau khi nghe bà cô này lải nhải mất khoảng một giờ.
Tôi đã ngoài ý muốn thu được thông tin tỉ mỉ về chuyện nhà của gia đình Hachikuji (mà trong trường hợp này thì phải nói là nhà Tsunade mới đúng).
Theo tôi thấy thì cho dù ở thời đại này, việc bảo mật thông tin cá nhân có lỏng lẻo tới đâu đi nữa, bà cô cảnh sát này cũng có thể được liệt vào hạng không biết giữ mồm giữ miệng.
Ở thời hiện đại, nói không chừng bà cô này sẽ bị phải ra tòa chứ không đùa.
- À mà cháu có quan hệ thế nào với chị Tsunade ?
Vào phút cuối cùng, bà cô cảnh sát mới hỏi tôi một như vậy, như thể giờ mới ra mình làm nghề gì.
- Là bạn ạ.
Tôi trả lời.
- Cháu là bạn của bé Mayoi.
... Mặc dù tôi đã cố làm ra bộ dạng vô hại, nhưng mà trước lý lịch đáng ngờ của tôi (giới thiệu là bạn của cô bé, trong khi khác biệt về tuổi tác của chúng tôi quá lớn), ánh mắt của cô cảnh sát bắt đầu híp lại, thấy thế, tôi vội ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Một thiếu niên mang một nửa dòng máu ma cà rồng dùng hết sức chạy nước rút.
Chỉ trong chốc lát đã không còn thấy tăm hơi của tôi đâu nữa.
- Ngon lành, bản đồ nơi ở mà cô cảnh sát vẽ đã vào tay ! Có cái này, mình sẽ là vô địch. Nói cường điệu một chút thì mình sẽ giống như Mario nhặt được sao trong Super Mario Brothers !
- Ngài phải đưa ra một ví dụ cường điệu rõ ràng đến mức đó sao ?
Sau khi dùng hết sức chạy nước rút --- Tôi và Shinobu dừng lại ở công viên lúc nãy.
Chúng ngồi xuống chiếc ghế dài nằm trong công viên 浪白, mở tấm bản đồ vẽ tay (khá đẹp) ra, sau đó, Shinobu vừa nhìn vào bản đồ vừa nói:
- À mà Super Nintendo và Super Mario cái nào có trước nhỉ thưa ngài ?
- Hửm ?
À, không.
Trông bị giật mình trong chốc lát như vậy thồi chứ tôi vẫn biết rõ là Super Mario có trước.
Nói đúng hơn thì có lẽ vì có Super Mario nên Super Nintendo mới trở thành Super Nintendo.
- Chà chà, gã nào nghĩ ra cách giản lược Super Nintendo thành SNES thật là đáng ngưỡng mộ... Ta cũng muốn tên cũ của ta được giản lược lại như vậy...
- Giản lược cái kia lại ấy hả ?
Bởi vì tôi đã thề là sẽ không bao giờ gọi lại cái tên cũ của Shinobu, tôi đành dùng loại đại từ chỉ định mơ hồ đó.
- Hừ. Một ma cà rồng quên mất tên thật của nó sao...
- Không, em đừng nói kiểu việc đó hay ho lắm.
Đó chỉ là vấn đề trí nhớ mà thôi.
Vừa tán chuyện phiếm như vậy, chúng tôi vừa xác nhận lại bản đồ.
Nhà của cô Tsunade.
Còn có nhà của Hachikuji.
- Xa hơn anh nghĩ... Khoảng cách này nếu để học sinh tiểu học đi bộ tới thì có hơi quá sức, nhưng mà cũng chưa đến mức phải ngồi xe đạp.
Như vậy tạm thời tôi không cần lo lắng tới việc cô bé sẽ sử dụng phương tiện giao thông công cộng như xe buýt hay tàu điện để tới đây.
Trong trường hợp khó tin nhất, cô bé học sinh tiểu học đó sẽ thuê xe tắc-xi giống như những người nổi tiếng hay làm, nhưng nếu cô bé làm vậy, tôi cũng chẳng cần giúp gì nữa.
Đùa gì vậy chứ, tôi nghĩ như vậy trong đầu.
- Vậy là, chúng ta chỉ cần tìm ra con đường ngắn nhất từ nhà Hachikuji tới nhà Tsunade, sau đó trông chừng ở những chỗ đường ngang ở trên đoạn đường này là được.
- Không không, ta không nghĩ vậy đâu, thưa ngài.
Trước lời kết luận mà tôi đưa ra sau khi trông như thể vừa giải quyết xong một vấn đề khó khăn, Shinobu không khách khí nói một câu như vậy.
Tiện thể nói luôn là Shinobu cũng đang ngồi trên ghế dài, dù vậy, cô bé không ngồi bên cạnh mà đang ở trên đùi tôi.
Xương bả vai của cô bé tựa vào ngực tôi.
Bây giờ nếu mình dùng lưỡi liếm vào sau gáy của cô bé, không biết cô bé có giật mình không nhỉ, vừa nghĩ vẩn vơ như vậy, tôi vừa nói:
- Gì nữa ?
- Ý tưởng của anh có vấn đề gì à ? Anh đang nghĩ việc còn lại chỉ là kiếm nơi nào đó ngủ chờ đến ngày mai nữa là xong. Không biết cái trường dạy thêm đó có được không nhỉ ?
- Ờm, thưa ngài.
Shinobu đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi và nói:
- Cho dù chúng ta tìm được con đường ngắn nhất từ nhà Tsunade tới nhà Hachikuji đi nữa, thì ở giữa đó cũng có rất nhiều đường ngang mà ?
Nhìn từ khoảng cách gần thế này mới thấy bờ môi của bé gái này thật là hấp dẫn, không biết tưởng tượng làm cái gì đó không trong sáng với bờ môi này có được coi là tội phạm không nhỉ ? Vừa suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc trên, tôi cũng vừa nhận ra điểm khó khăn này.
- Ừ, đúng rồi.
- Đúng thế. Chưa nói đến việc là nếu chúng ta cân nhắc cả toàn bộ số đường dọc, con số này sẽ còn lớn hơn nữa.
- Có loại đường nào gọi là đường dọc hả ?
- Nhưng mà nếu đã gọi là giao lộ thì hẳn là phải có đường nào gọi là đường dọc chứ. Những người đi chéo thì sẽ đi đường nghiêng.
- Đường nghiêng ư... Nghe hay phết đấy.
- Đường đạn nghe cũng hay không kém đâu.
- Ngài nói thế làm ta lại nhớ tới Ma Trận.
- Em cũng coi cái đó rồi hả...
Run: 縦断歩道 (juudan roudou, đường dọc) có âm trùng với 銃弾歩道 (juudan roudou, đường đạn)
- À thưa ngài, nhắc tới cái này ta mới nhớ. Cầu vượt, hay nói chính xác hơn là cầu dành cho người đi bộ cũng là một bộ phận của hệ thống đường ngang, và cũng có đường ngang chạy ngầm dưới mặt đất nữa. Nếu chúng ta đều tính tới toàn bộ số đó, vậy thì số lượng đối tượng chúng ta phải trông chừng sẽ là một con số cực kì khổng lồ đấy.
- Không... Việc gặp tai nạn giao thông ở trên cầu vượt và đường ngầm hơi bị khó, với lại anh cho rằng nếu có một tai nạn ở quy mô này xảy ra ở thị trấn mà anh sống, chắc chắn nó sẽ lưu lại trong trí nhớ của anh...
Tôi đã nói tôi ở thời đại này là thần đồng mà.
God Child đó.
- Nhưng mà Shinobu. Làm sao em lại biết rõ về hệ thống đường ngang thế ?
- Ta nghe thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó nói.
- À, ra vậy.
Như vậy vấn đề sẽ trở thành tại sao Oshino lại biết chi tiết về hệ thống đường ngang như vậy... Nhưng mà đối với Oshino thì cho dù lão có biết được điều gì tôi cũng chẳng thấy làm lạ.
Kiểu như "không phải tôi biết tất cả mọi chuyện, tôi chỉ biết những điều dư thừa mà thôi".
- Tiện thể nói luôn, số lượng đường ngang trên toàn thể Nhật Bản, theo một cuộc điều tra năm 2004, là 1,725,015. Nếu chỉ giới hạn những đường có đèn tín hiệu thì con số đó sẽ là 987,326. Bây giờ chắc đã lên hơn một triệu rồi.
- Ồ ! Thật vậy hả !?
- Chà, mấy con số vừa rồi là ta nói đại thôi.
- Sao em lại nói dối vào lúc này chứ hả !
Để anh khâm phục em một lần xem nào !
Bây giờ thì ngay cả những thứ khác mà cô bé nói cũng đột nhiên mất đi sự tin cậy --- Chà, nhưng mà đối với "quái dị" hoặc ma cà rồng thì chẳng có cái gì gọi là "tin cậy" cả.
- Độ tin cậy và gối Tempur thật giống nhau.
Nói xong, Shinobu tựa mái tóc vàng kim vào người tôi.
Vừa nghĩ vẩn vơ những điều kiểu như: "Con gái không cần dùng nước hoa mà vẫn thơm thế nhỉ", tôi vừa khoanh tay trước ngực.
- Hừm.
Bởi vì trước ngực tôi còn có một bé gái tóc vàng kim, nên nói cho chính xác thì tôi đang khoanh tay trước ngực Shinobu. Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy như thể tôi đang ôm một bé gái trong lòng.
- Nhưng mà cho dù có rất nhiều đường ngang đi nữa thì chúng ta vẫn phải chọn ra một cái trong số đó. Dù sao thì anh cũng chỉ có một người mà thôi.
- Nếu ngài thật sự muốn, ta có thể chặt nhỏ người ngài ra.
- Anh có từng nói thật sự muốn sao !?
- Không biết có thể tái sinh lại như đỉa được không nhỉ ? Có khi ngài để ta băm nhỏ ngài ra rồi ngài sẽ biến thành một trăm người cũng không biết chừng.
- Hồi trước hình như Hachikuji cũng nói điều tương tự vậy... Mà thực ra thì nếu nghĩ kĩ lại thì...
Cũng không phải vì đã khép lại bản đồ hay vì điều gì đó đột nhiên xảy ra, nhưng mà tôi bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng khác.
- Ngẫm lại thì chưa chắc Hachikuji sẽ đi con đường ngắn nhất từ nhà Hachikuji tới nhà Tsunade. Mà đúng ra thì nếu cân nhắc tới những điều diễn ra về sau, em không thấy cô bé đó khá hay lạc đường sao ?
- À. Đúng thế thật.
"Đúng là nếu cân nhắc tới những chuyện xảy ra sau khi con nhóc đó trở thành 'quái dị', thì có lẽ sẽ hợp lý hơn nếu chúng ta cho rằng nó không đi theo con đường ngắn nhất", Shinobu đồng ý với điều tôi chỉ ra.
- Nhưng mà nếu Hachikuji đi lung tung khắp nơi, chúng ta sẽ không thể trông chừng cô bé...
Nếu nói quá lên thì đối tượng mà chúng tôi phải trông chừng sẽ là toàn bộ đường ngang hiện có ở trên toàn Nhật Bản.
Tôi đưa mắt về phía cái bản đồ lớn nằm ở một góc công viên.
Vào ngày của mẹ mười một năm sau, Hachikuji sẽ đứng ở đó nhìn bản đồ.
Một mình.
Chỉ có một mình.
- ... Làm sao bây giờ, rõ ràng nhờ Hanekawa mà chúng ta đã có được địa chỉ của nhà Tsunade và nhà Hachikuji, chẳng lẽ giờ lại bó tay sao ?
- Ta cho rằng thay vì nói nhờ vào con nhóc cựu lớp trưởng phiên bản loli đó, ngài nên tự hào và khoe khoang rằng nhờ có ngài nên chúng ta mới tìm ra địa chỉ.
- Vậy sao ?
- Ừm. Ít nhất thì ta cho rằng con nhỏ đó không hề chỉ đường cho ngài tới đồn công an với mục đích mà ngài đang nghĩ...
Hừm, Shinobu nở một nụ cười đắc ý, một nụ cười không đến mức thê thảm như thường ngày, và nói: "Thưa ngài. Ta có một mưu sách cho ngài đây."
- Mưu sách ?
- Ừm. Ta là mưu sĩ Shinobu. Người cộng tác trong mơ của ngài.
- Trong trường hợp của em thì đúng là khá trùng hợp về mặt thời gian đấy, mà thay vì nói cộng tác, anh nghe giống em đang lôi một câu đùa ra xài lại hơn.
Run: Trong Nekomonogatari Shiro, Senjougahara cũng từng nói một câu tương tự: "Nói mưu là chưa đủ, phải là mưu sĩ Hitagi. Người cộng tác trong mơ vượt qua thế giới quan.". Ở đây Senjougahara đang nhại lại Togame trong Katanagatari, một tiểu thuyết khác cũng của Nisio. Nhưng Senjougahara và Togame lại không phải người của cùng một thời đại, mà Togame và Shinobu thì lại có thể ở cùng một thời đại.
Với lại, sự thật còn rành rành ra đó, vì mưu sách của em mà chúng ta mới quay trở lại mười một năm trước, em giải thích cho anh cái chuyện này đã rồi muốn nói gì thì nói.
Van em đấy, đừng giữ bí mật.
Để nó trở thành mã nguồn mở đi mà.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà tôi có cơ hội giúp Hachikuji, thế nên tôi nghĩ mình cũng không nên trách cô bé ở điểm này.
- Chậc, thì ngài thử nghĩ mà xem. Làm gì phải chờ ở mấy cái đường ngang cho cực khổ. Chúng ta đã biết nhà Hachikuji ở đâu rồi cơ mà, vậy thì chúng ta cứ tới đó mà chờ, sau đó lại bám đuôi con nhỏ đó tới nhà Tsunade.
- Sao em không giả ngu hả !
Tôi gào lên một cách vô lý trước mưu sách nghe rất hợp lý của cô bé. Bởi vì hai tay đang ôm trước ngực, tôi đành phải dùng cằm cọ cọ vào tóc của Shinobu để bày tỏ sự bất mãn của mình theo một cách kì quặc.
- C-Chúng ta cứ theo đuôi, s-sau đó mỗi lần con nhỏ đó tới đường ngang thì lại cảnh giác, n-như vậy chúng ta sẽ có thể tránh cho con nhỏ đó không gặp tai nạn...
Có lẽ vì bị tôi cọ cọ trên đầu cũng rất thoải mái cho nên Shinobu không hề cự tuyệt, cô bé vừa khẽ nở nụ cười thỏa mãn, vừa tiếp tục giải thích.
- Dĩ nhiên, việc theo dõi một cô bé ở trong mắt người khác sẽ là một việc khá khả nghi... Nhưng mà đây là mười một năm trước, là thời đại vẫn còn khá thoáng đối với những hành vi kì quặc như vậy.
- Hừm...
Kì quặc sao ?
Chậc, đúng là kì quặc, nhưng đồng thời cũng là một ý tưởng hay.
- Nếu như ngài càng muốn đảm bảo sự an toàn của con nhóc đi lạc đó, ta đề nghị khi nó vừa ra khỏi nhà, ngài hãy dùng toàn bộ sức lực và tinh thần đi tập kích nó, làm cái này cái nọ, để cho nó sợ bỏ chạy về nhà, đến một, hai ngày sau cũng không dám thò đầu ra.
- Cái này cái nọ là cái gì hả !?
Tập kích ư ?
Nếu là loại kì quặc ở mức độ khiến cho học sinh tiểu học phải giam mình trong nhà không dám thò đầu ra, thì cho dù đây đang là mười một năm trước đi nữa, tôi vẫn sẽ bị bắt vô khám.
Có lẽ sẽ bị bắt bởi bà cô cảnh sát vừa nãy.
- Nhưng nếu tình huống thực sự buộc phải như vậy, anh cũng không còn cách nào khác, đúng không Shinobu ?
- Không còn cách nào khác sao ?
- Chậc, chỉ là nếu tình huống bắt buộc phải như vậy thôi. Nếu tình huống đó thực sự xảy ra, anh sẵn sàng chịu vết nhơ trở thành tội phạm. Nhưng mà, trên cơ bản thì làm như thế là hơi quá, nói đúng hơn là không có ý nghĩa gì cả. Việc chúng ta cần làm không chỉ là ngăn không cho tai nạn giao thông xảy ra --- Anh muốn giúp cho Hachikuji gặp được người mẹ ở nhà Tsunade lúc cô bé vẫn còn đang sống.
Cô bé muốn gặp mẹ.
Đó là ước nguyện của Hachikuji.
Là lý do cô bé tiếp tục đi lạc hơn mười năm.
- Bà cô cảnh sát lúc này có vẻ cũng công tác ở đây nhiều năm rồi, thế nhưng mà trong câu chuyện của bà cô đó, anh không hề nghe tới việc đứa con gái độc nhất của cô Tsunade đã qua đời vì tai nạn giao thông vào năm ngoái, hay năm trước nữa --- Như vậy thì ngày mất của Hachikuji đúng là nằm vào ngày của mẹ của mười một năm trước. Chính vì lẽ đó, anh mới tới thời đại này. Anh sẽ giúp cho Hachikuji gặp được mẹ vào ngày mai, để cô bé không còn hối hận, để cô bé cho dù sau này có bị tai nạn giao thông đi chăng nữa, thì vẫn sẽ không hối hận mà chấp nhận cái chết, không còn đi lạc nữa.
Nói như vậy, cho dù chúng tôi có thể ngăn chặn tai nạn giao thông xảy ra đi chăng nữa, nhưng nếu kết quả vẫn là cô bé không gặp được mẹ --- Vậy thì sau này, sau khi đã chết, Hachikuji sẽ vẫn đi lạc.
Cô bé không thể tránh thoát cái chết.
Đó là vận mệnh bất di bất dịch, và nếu đó đã là những gì lịch sử quy định --- Vậy thì tôi chỉ còn cách là phải chấp nhận.
Tuy nhiên.
Chính vì vậy nên điều mà tôi muốn tránh là chuyện xảy ra mười năm sau.
- Chà, đúng là nếu chúng ta làm vậy, ít nhất thì con nhóc đó sẽ không trở thành "quái dị". Đã vậy thì chỉ còn cách là dùng chiến thuật "Stalker" (kẻ bám đuôi) mà thôi.
- Em đổi ngay tên chiến thuật cho anh.
- Vậy thì chiến thuật "Sneaker".
- Giày thể thao ấy hả ? Sao lại dùng cái này ?
- Bởi vì vốn dĩ Sneaker xuất phát từ Sneaking (lén lút). Nó dùng để chỉ những gì bước đi mà không mà không gây ra tiếng, vì thế giày thể thao mới được gán tên là Sneaker.
- Cách đặt tên nghe khả nghi quá...
Tôi nhìn xuống dưới chân.
Rõ ràng là giày thể thao.
Không được, trong mắt tôi, nó đang không còn là một đôi giày thể thao nữa, nó đang biến thành đôi giày chuyên dùng cho những kẻ phạm tội.
Thật là một đôi giày xứng với tôi.
- Được rồi, vậy đêm nay chúng ta ngủ sớm thôi, ngày mai sẽ đến trước nhà Hachikuji chờ từ sáng tinh mơ. Chắc là sẽ có cây cột điện nào đó để núp.
- Chậc, mặc dù chưa có trạm thu phát, nhưng chắc cột điện thì phải có rồi.
"Nhưng mà, thưa ngài", Shinobu nói --- Cô bé không hề thay đổi ngữ điệu, nhưng mà từ cách sử dụng liên từ đối lập của cô bé, tôi đã cảm thấy là điều tiếp theo mà cô bé nói sẽ chẳng hay ho gì.
- Ngài hiểu chứ ?
- Hửm ? Hiểu cái gì ? Nếu là cảm giác an toàn khi ôm em thì đương nhiên là anh hiểu rồi. À nói vậy thì anh phải cảm ơn em mới được.
- Ngài không cần cảm ơn ta cũng không sao.
"Không cần cứ việc gì cũng phải cảm ơn", Shinobu nói thêm.
- Ngài hiểu ý nghĩa việc giúp đỡ con nhóc đi lạc đó chứ ?
- Hửm ? Ý nghĩa sao. Chúng ta đã tranh luận vấn đề này nhiều rồi mà. Em đừng lôi nó ra lại chứ. Không phải em đã nói là nghịch lý thời gian sẽ không...
- Không, ta không nói về nghịch lý thời gian.
Hachikuji Mayoi sẽ không trở thành "quái dị".
Nó sẽ không bị Bò Đi lạc khiến cho lạc đường.
Nó sẽ không trở thành hồn ma lạc đường.
- Ngài sẽ không còn gặp con nhóc đó vào mười một năm sau nữa, ngài hiểu điều đó chứ ?
- ...
- Vào ngày của mẹ đó, ngài sẽ không gặp con nhỏ đó nữa. Và sau đó, những cuộc trò chuyện vui vẻ, những câu chuyện phiếm cũng sẽ không còn nữa. Ngài thực sự hiểu rõ điều đó chứ ?
Đương nhiên.
Em không nói thì anh cũng hiểu rõ điều đó từ lâu rồi.
Bạn hỏi tôi đã làm thế nào ? Cũng chẳng có gì to tát cả, tôi chỉ hỏi thăm đường một cô cảnh sát mà thôi, như thế này này:
- Xin lỗi, cô cho cháu hỏi đường được không ạ ? Một lựa chọn đúng đắn, không hề tốn chút công phu nào cả.
Chẳng hề mang theo tâm trạng một sống hai chết hoặc nhắm mắt làm liều gì cả, nói đúng ra thì tôi cách tôi tiếp cận cô cảnh sát đó còn mang chút bông đùa.
- À, nhà chị Tsunade hả ? Để cô xem nào.
Và cứ thế, cô cảnh sát nói cho tôi biết.
Thật khó tin.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng mà ngẫm lại thì có lẽ thời này việc quản lý thông tin cá nhân không nghiêm ngặt như thời hiện đại.
- Chị Tsunade cũng khổ lắm. Sau khi ly hôn, chị ấy già đi trông thấy. Mặc dù chị ấy luôn tỏ ra kiên cường, nhưng trên khuôn mặt vẫn thường lộ vẻ mệt mỏi. Cũng không khó hiểu lắm, chị ấy rất thương yêu đứa con gái của mình mà. Xem nào, cô bé đó tên gì nhỉ ? Chờ cô chút, cô nhớ ra liền đây. Có gì liên quan tới công việc là cô nhớ kĩ lắm. À đúng rồi, là bé Mayoi. Cô bé đó đáng yêu lắm, nhưng mà có vẻ có vẻ là cô bé không được tới gặp mẹ. Không, với tư cách một nhân viên cảnh sát, lập trường của cô là trung lập, cô cũng không có ý trách chồng của chị ấy...
Sau khi nghe bà cô này lải nhải mất khoảng một giờ.
Tôi đã ngoài ý muốn thu được thông tin tỉ mỉ về chuyện nhà của gia đình Hachikuji (mà trong trường hợp này thì phải nói là nhà Tsunade mới đúng).
Theo tôi thấy thì cho dù ở thời đại này, việc bảo mật thông tin cá nhân có lỏng lẻo tới đâu đi nữa, bà cô cảnh sát này cũng có thể được liệt vào hạng không biết giữ mồm giữ miệng.
Ở thời hiện đại, nói không chừng bà cô này sẽ bị phải ra tòa chứ không đùa.
- À mà cháu có quan hệ thế nào với chị Tsunade ?
Vào phút cuối cùng, bà cô cảnh sát mới hỏi tôi một như vậy, như thể giờ mới ra mình làm nghề gì.
- Là bạn ạ.
Tôi trả lời.
- Cháu là bạn của bé Mayoi.
... Mặc dù tôi đã cố làm ra bộ dạng vô hại, nhưng mà trước lý lịch đáng ngờ của tôi (giới thiệu là bạn của cô bé, trong khi khác biệt về tuổi tác của chúng tôi quá lớn), ánh mắt của cô cảnh sát bắt đầu híp lại, thấy thế, tôi vội ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Một thiếu niên mang một nửa dòng máu ma cà rồng dùng hết sức chạy nước rút.
Chỉ trong chốc lát đã không còn thấy tăm hơi của tôi đâu nữa.
- Ngon lành, bản đồ nơi ở mà cô cảnh sát vẽ đã vào tay ! Có cái này, mình sẽ là vô địch. Nói cường điệu một chút thì mình sẽ giống như Mario nhặt được sao trong Super Mario Brothers !
- Ngài phải đưa ra một ví dụ cường điệu rõ ràng đến mức đó sao ?
Sau khi dùng hết sức chạy nước rút --- Tôi và Shinobu dừng lại ở công viên lúc nãy.
Chúng ngồi xuống chiếc ghế dài nằm trong công viên 浪白, mở tấm bản đồ vẽ tay (khá đẹp) ra, sau đó, Shinobu vừa nhìn vào bản đồ vừa nói:
- À mà Super Nintendo và Super Mario cái nào có trước nhỉ thưa ngài ?
- Hửm ?
À, không.
Trông bị giật mình trong chốc lát như vậy thồi chứ tôi vẫn biết rõ là Super Mario có trước.
Nói đúng hơn thì có lẽ vì có Super Mario nên Super Nintendo mới trở thành Super Nintendo.
- Chà chà, gã nào nghĩ ra cách giản lược Super Nintendo thành SNES thật là đáng ngưỡng mộ... Ta cũng muốn tên cũ của ta được giản lược lại như vậy...
- Giản lược cái kia lại ấy hả ?
Bởi vì tôi đã thề là sẽ không bao giờ gọi lại cái tên cũ của Shinobu, tôi đành dùng loại đại từ chỉ định mơ hồ đó.
- Hừ. Một ma cà rồng quên mất tên thật của nó sao...
- Không, em đừng nói kiểu việc đó hay ho lắm.
Đó chỉ là vấn đề trí nhớ mà thôi.
Vừa tán chuyện phiếm như vậy, chúng tôi vừa xác nhận lại bản đồ.
Nhà của cô Tsunade.
Còn có nhà của Hachikuji.
- Xa hơn anh nghĩ... Khoảng cách này nếu để học sinh tiểu học đi bộ tới thì có hơi quá sức, nhưng mà cũng chưa đến mức phải ngồi xe đạp.
Như vậy tạm thời tôi không cần lo lắng tới việc cô bé sẽ sử dụng phương tiện giao thông công cộng như xe buýt hay tàu điện để tới đây.
Trong trường hợp khó tin nhất, cô bé học sinh tiểu học đó sẽ thuê xe tắc-xi giống như những người nổi tiếng hay làm, nhưng nếu cô bé làm vậy, tôi cũng chẳng cần giúp gì nữa.
Đùa gì vậy chứ, tôi nghĩ như vậy trong đầu.
- Vậy là, chúng ta chỉ cần tìm ra con đường ngắn nhất từ nhà Hachikuji tới nhà Tsunade, sau đó trông chừng ở những chỗ đường ngang ở trên đoạn đường này là được.
- Không không, ta không nghĩ vậy đâu, thưa ngài.
Trước lời kết luận mà tôi đưa ra sau khi trông như thể vừa giải quyết xong một vấn đề khó khăn, Shinobu không khách khí nói một câu như vậy.
Tiện thể nói luôn là Shinobu cũng đang ngồi trên ghế dài, dù vậy, cô bé không ngồi bên cạnh mà đang ở trên đùi tôi.
Xương bả vai của cô bé tựa vào ngực tôi.
Bây giờ nếu mình dùng lưỡi liếm vào sau gáy của cô bé, không biết cô bé có giật mình không nhỉ, vừa nghĩ vẩn vơ như vậy, tôi vừa nói:
- Gì nữa ?
- Ý tưởng của anh có vấn đề gì à ? Anh đang nghĩ việc còn lại chỉ là kiếm nơi nào đó ngủ chờ đến ngày mai nữa là xong. Không biết cái trường dạy thêm đó có được không nhỉ ?
- Ờm, thưa ngài.
Shinobu đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi và nói:
- Cho dù chúng ta tìm được con đường ngắn nhất từ nhà Tsunade tới nhà Hachikuji đi nữa, thì ở giữa đó cũng có rất nhiều đường ngang mà ?
Nhìn từ khoảng cách gần thế này mới thấy bờ môi của bé gái này thật là hấp dẫn, không biết tưởng tượng làm cái gì đó không trong sáng với bờ môi này có được coi là tội phạm không nhỉ ? Vừa suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc trên, tôi cũng vừa nhận ra điểm khó khăn này.
- Ừ, đúng rồi.
- Đúng thế. Chưa nói đến việc là nếu chúng ta cân nhắc cả toàn bộ số đường dọc, con số này sẽ còn lớn hơn nữa.
- Có loại đường nào gọi là đường dọc hả ?
- Nhưng mà nếu đã gọi là giao lộ thì hẳn là phải có đường nào gọi là đường dọc chứ. Những người đi chéo thì sẽ đi đường nghiêng.
- Đường nghiêng ư... Nghe hay phết đấy.
- Đường đạn nghe cũng hay không kém đâu.
- Ngài nói thế làm ta lại nhớ tới Ma Trận.
- Em cũng coi cái đó rồi hả...
Run: 縦断歩道 (juudan roudou, đường dọc) có âm trùng với 銃弾歩道 (juudan roudou, đường đạn)
- À thưa ngài, nhắc tới cái này ta mới nhớ. Cầu vượt, hay nói chính xác hơn là cầu dành cho người đi bộ cũng là một bộ phận của hệ thống đường ngang, và cũng có đường ngang chạy ngầm dưới mặt đất nữa. Nếu chúng ta đều tính tới toàn bộ số đó, vậy thì số lượng đối tượng chúng ta phải trông chừng sẽ là một con số cực kì khổng lồ đấy.
- Không... Việc gặp tai nạn giao thông ở trên cầu vượt và đường ngầm hơi bị khó, với lại anh cho rằng nếu có một tai nạn ở quy mô này xảy ra ở thị trấn mà anh sống, chắc chắn nó sẽ lưu lại trong trí nhớ của anh...
Tôi đã nói tôi ở thời đại này là thần đồng mà.
God Child đó.
- Nhưng mà Shinobu. Làm sao em lại biết rõ về hệ thống đường ngang thế ?
- Ta nghe thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó nói.
- À, ra vậy.
Như vậy vấn đề sẽ trở thành tại sao Oshino lại biết chi tiết về hệ thống đường ngang như vậy... Nhưng mà đối với Oshino thì cho dù lão có biết được điều gì tôi cũng chẳng thấy làm lạ.
Kiểu như "không phải tôi biết tất cả mọi chuyện, tôi chỉ biết những điều dư thừa mà thôi".
- Tiện thể nói luôn, số lượng đường ngang trên toàn thể Nhật Bản, theo một cuộc điều tra năm 2004, là 1,725,015. Nếu chỉ giới hạn những đường có đèn tín hiệu thì con số đó sẽ là 987,326. Bây giờ chắc đã lên hơn một triệu rồi.
- Ồ ! Thật vậy hả !?
- Chà, mấy con số vừa rồi là ta nói đại thôi.
- Sao em lại nói dối vào lúc này chứ hả !
Để anh khâm phục em một lần xem nào !
Bây giờ thì ngay cả những thứ khác mà cô bé nói cũng đột nhiên mất đi sự tin cậy --- Chà, nhưng mà đối với "quái dị" hoặc ma cà rồng thì chẳng có cái gì gọi là "tin cậy" cả.
- Độ tin cậy và gối Tempur thật giống nhau.
Nói xong, Shinobu tựa mái tóc vàng kim vào người tôi.
Vừa nghĩ vẩn vơ những điều kiểu như: "Con gái không cần dùng nước hoa mà vẫn thơm thế nhỉ", tôi vừa khoanh tay trước ngực.
- Hừm.
Bởi vì trước ngực tôi còn có một bé gái tóc vàng kim, nên nói cho chính xác thì tôi đang khoanh tay trước ngực Shinobu. Nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy như thể tôi đang ôm một bé gái trong lòng.
- Nhưng mà cho dù có rất nhiều đường ngang đi nữa thì chúng ta vẫn phải chọn ra một cái trong số đó. Dù sao thì anh cũng chỉ có một người mà thôi.
- Nếu ngài thật sự muốn, ta có thể chặt nhỏ người ngài ra.
- Anh có từng nói thật sự muốn sao !?
- Không biết có thể tái sinh lại như đỉa được không nhỉ ? Có khi ngài để ta băm nhỏ ngài ra rồi ngài sẽ biến thành một trăm người cũng không biết chừng.
- Hồi trước hình như Hachikuji cũng nói điều tương tự vậy... Mà thực ra thì nếu nghĩ kĩ lại thì...
Cũng không phải vì đã khép lại bản đồ hay vì điều gì đó đột nhiên xảy ra, nhưng mà tôi bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng khác.
- Ngẫm lại thì chưa chắc Hachikuji sẽ đi con đường ngắn nhất từ nhà Hachikuji tới nhà Tsunade. Mà đúng ra thì nếu cân nhắc tới những điều diễn ra về sau, em không thấy cô bé đó khá hay lạc đường sao ?
- À. Đúng thế thật.
"Đúng là nếu cân nhắc tới những chuyện xảy ra sau khi con nhóc đó trở thành 'quái dị', thì có lẽ sẽ hợp lý hơn nếu chúng ta cho rằng nó không đi theo con đường ngắn nhất", Shinobu đồng ý với điều tôi chỉ ra.
- Nhưng mà nếu Hachikuji đi lung tung khắp nơi, chúng ta sẽ không thể trông chừng cô bé...
Nếu nói quá lên thì đối tượng mà chúng tôi phải trông chừng sẽ là toàn bộ đường ngang hiện có ở trên toàn Nhật Bản.
Tôi đưa mắt về phía cái bản đồ lớn nằm ở một góc công viên.
Vào ngày của mẹ mười một năm sau, Hachikuji sẽ đứng ở đó nhìn bản đồ.
Một mình.
Chỉ có một mình.
- ... Làm sao bây giờ, rõ ràng nhờ Hanekawa mà chúng ta đã có được địa chỉ của nhà Tsunade và nhà Hachikuji, chẳng lẽ giờ lại bó tay sao ?
- Ta cho rằng thay vì nói nhờ vào con nhóc cựu lớp trưởng phiên bản loli đó, ngài nên tự hào và khoe khoang rằng nhờ có ngài nên chúng ta mới tìm ra địa chỉ.
- Vậy sao ?
- Ừm. Ít nhất thì ta cho rằng con nhỏ đó không hề chỉ đường cho ngài tới đồn công an với mục đích mà ngài đang nghĩ...
Hừm, Shinobu nở một nụ cười đắc ý, một nụ cười không đến mức thê thảm như thường ngày, và nói: "Thưa ngài. Ta có một mưu sách cho ngài đây."
- Mưu sách ?
- Ừm. Ta là mưu sĩ Shinobu. Người cộng tác trong mơ của ngài.
- Trong trường hợp của em thì đúng là khá trùng hợp về mặt thời gian đấy, mà thay vì nói cộng tác, anh nghe giống em đang lôi một câu đùa ra xài lại hơn.
Run: Trong Nekomonogatari Shiro, Senjougahara cũng từng nói một câu tương tự: "Nói mưu là chưa đủ, phải là mưu sĩ Hitagi. Người cộng tác trong mơ vượt qua thế giới quan.". Ở đây Senjougahara đang nhại lại Togame trong Katanagatari, một tiểu thuyết khác cũng của Nisio. Nhưng Senjougahara và Togame lại không phải người của cùng một thời đại, mà Togame và Shinobu thì lại có thể ở cùng một thời đại.
Với lại, sự thật còn rành rành ra đó, vì mưu sách của em mà chúng ta mới quay trở lại mười một năm trước, em giải thích cho anh cái chuyện này đã rồi muốn nói gì thì nói.
Van em đấy, đừng giữ bí mật.
Để nó trở thành mã nguồn mở đi mà.
Nhưng mà cũng nhờ vậy mà tôi có cơ hội giúp Hachikuji, thế nên tôi nghĩ mình cũng không nên trách cô bé ở điểm này.
- Chậc, thì ngài thử nghĩ mà xem. Làm gì phải chờ ở mấy cái đường ngang cho cực khổ. Chúng ta đã biết nhà Hachikuji ở đâu rồi cơ mà, vậy thì chúng ta cứ tới đó mà chờ, sau đó lại bám đuôi con nhỏ đó tới nhà Tsunade.
- Sao em không giả ngu hả !
Tôi gào lên một cách vô lý trước mưu sách nghe rất hợp lý của cô bé. Bởi vì hai tay đang ôm trước ngực, tôi đành phải dùng cằm cọ cọ vào tóc của Shinobu để bày tỏ sự bất mãn của mình theo một cách kì quặc.
- C-Chúng ta cứ theo đuôi, s-sau đó mỗi lần con nhỏ đó tới đường ngang thì lại cảnh giác, n-như vậy chúng ta sẽ có thể tránh cho con nhỏ đó không gặp tai nạn...
Có lẽ vì bị tôi cọ cọ trên đầu cũng rất thoải mái cho nên Shinobu không hề cự tuyệt, cô bé vừa khẽ nở nụ cười thỏa mãn, vừa tiếp tục giải thích.
- Dĩ nhiên, việc theo dõi một cô bé ở trong mắt người khác sẽ là một việc khá khả nghi... Nhưng mà đây là mười một năm trước, là thời đại vẫn còn khá thoáng đối với những hành vi kì quặc như vậy.
- Hừm...
Kì quặc sao ?
Chậc, đúng là kì quặc, nhưng đồng thời cũng là một ý tưởng hay.
- Nếu như ngài càng muốn đảm bảo sự an toàn của con nhóc đi lạc đó, ta đề nghị khi nó vừa ra khỏi nhà, ngài hãy dùng toàn bộ sức lực và tinh thần đi tập kích nó, làm cái này cái nọ, để cho nó sợ bỏ chạy về nhà, đến một, hai ngày sau cũng không dám thò đầu ra.
- Cái này cái nọ là cái gì hả !?
Tập kích ư ?
Nếu là loại kì quặc ở mức độ khiến cho học sinh tiểu học phải giam mình trong nhà không dám thò đầu ra, thì cho dù đây đang là mười một năm trước đi nữa, tôi vẫn sẽ bị bắt vô khám.
Có lẽ sẽ bị bắt bởi bà cô cảnh sát vừa nãy.
- Nhưng nếu tình huống thực sự buộc phải như vậy, anh cũng không còn cách nào khác, đúng không Shinobu ?
- Không còn cách nào khác sao ?
- Chậc, chỉ là nếu tình huống bắt buộc phải như vậy thôi. Nếu tình huống đó thực sự xảy ra, anh sẵn sàng chịu vết nhơ trở thành tội phạm. Nhưng mà, trên cơ bản thì làm như thế là hơi quá, nói đúng hơn là không có ý nghĩa gì cả. Việc chúng ta cần làm không chỉ là ngăn không cho tai nạn giao thông xảy ra --- Anh muốn giúp cho Hachikuji gặp được người mẹ ở nhà Tsunade lúc cô bé vẫn còn đang sống.
Cô bé muốn gặp mẹ.
Đó là ước nguyện của Hachikuji.
Là lý do cô bé tiếp tục đi lạc hơn mười năm.
- Bà cô cảnh sát lúc này có vẻ cũng công tác ở đây nhiều năm rồi, thế nhưng mà trong câu chuyện của bà cô đó, anh không hề nghe tới việc đứa con gái độc nhất của cô Tsunade đã qua đời vì tai nạn giao thông vào năm ngoái, hay năm trước nữa --- Như vậy thì ngày mất của Hachikuji đúng là nằm vào ngày của mẹ của mười một năm trước. Chính vì lẽ đó, anh mới tới thời đại này. Anh sẽ giúp cho Hachikuji gặp được mẹ vào ngày mai, để cô bé không còn hối hận, để cô bé cho dù sau này có bị tai nạn giao thông đi chăng nữa, thì vẫn sẽ không hối hận mà chấp nhận cái chết, không còn đi lạc nữa.
Nói như vậy, cho dù chúng tôi có thể ngăn chặn tai nạn giao thông xảy ra đi chăng nữa, nhưng nếu kết quả vẫn là cô bé không gặp được mẹ --- Vậy thì sau này, sau khi đã chết, Hachikuji sẽ vẫn đi lạc.
Cô bé không thể tránh thoát cái chết.
Đó là vận mệnh bất di bất dịch, và nếu đó đã là những gì lịch sử quy định --- Vậy thì tôi chỉ còn cách là phải chấp nhận.
Tuy nhiên.
Chính vì vậy nên điều mà tôi muốn tránh là chuyện xảy ra mười năm sau.
- Chà, đúng là nếu chúng ta làm vậy, ít nhất thì con nhóc đó sẽ không trở thành "quái dị". Đã vậy thì chỉ còn cách là dùng chiến thuật "Stalker" (kẻ bám đuôi) mà thôi.
- Em đổi ngay tên chiến thuật cho anh.
- Vậy thì chiến thuật "Sneaker".
- Giày thể thao ấy hả ? Sao lại dùng cái này ?
- Bởi vì vốn dĩ Sneaker xuất phát từ Sneaking (lén lút). Nó dùng để chỉ những gì bước đi mà không mà không gây ra tiếng, vì thế giày thể thao mới được gán tên là Sneaker.
- Cách đặt tên nghe khả nghi quá...
Tôi nhìn xuống dưới chân.
Rõ ràng là giày thể thao.
Không được, trong mắt tôi, nó đang không còn là một đôi giày thể thao nữa, nó đang biến thành đôi giày chuyên dùng cho những kẻ phạm tội.
Thật là một đôi giày xứng với tôi.
- Được rồi, vậy đêm nay chúng ta ngủ sớm thôi, ngày mai sẽ đến trước nhà Hachikuji chờ từ sáng tinh mơ. Chắc là sẽ có cây cột điện nào đó để núp.
- Chậc, mặc dù chưa có trạm thu phát, nhưng chắc cột điện thì phải có rồi.
"Nhưng mà, thưa ngài", Shinobu nói --- Cô bé không hề thay đổi ngữ điệu, nhưng mà từ cách sử dụng liên từ đối lập của cô bé, tôi đã cảm thấy là điều tiếp theo mà cô bé nói sẽ chẳng hay ho gì.
- Ngài hiểu chứ ?
- Hửm ? Hiểu cái gì ? Nếu là cảm giác an toàn khi ôm em thì đương nhiên là anh hiểu rồi. À nói vậy thì anh phải cảm ơn em mới được.
- Ngài không cần cảm ơn ta cũng không sao.
"Không cần cứ việc gì cũng phải cảm ơn", Shinobu nói thêm.
- Ngài hiểu ý nghĩa việc giúp đỡ con nhóc đi lạc đó chứ ?
- Hửm ? Ý nghĩa sao. Chúng ta đã tranh luận vấn đề này nhiều rồi mà. Em đừng lôi nó ra lại chứ. Không phải em đã nói là nghịch lý thời gian sẽ không...
- Không, ta không nói về nghịch lý thời gian.
Hachikuji Mayoi sẽ không trở thành "quái dị".
Nó sẽ không bị Bò Đi lạc khiến cho lạc đường.
Nó sẽ không trở thành hồn ma lạc đường.
- Ngài sẽ không còn gặp con nhóc đó vào mười một năm sau nữa, ngài hiểu điều đó chứ ?
- ...
- Vào ngày của mẹ đó, ngài sẽ không gặp con nhỏ đó nữa. Và sau đó, những cuộc trò chuyện vui vẻ, những câu chuyện phiếm cũng sẽ không còn nữa. Ngài thực sự hiểu rõ điều đó chứ ?
Đương nhiên.
Em không nói thì anh cũng hiểu rõ điều đó từ lâu rồi.
Danh sách chương