001
Tôi gặp Hachikuji Mayoi vào chủ nhật ngày 14 tháng 5, đó là ngày lễ của mẹ trên toàn quốc. Cho dù bạn yêu mến hay chán ghét mẹ mình, cho dù bạn sống với mẹ một cách hòa thuận hay từng có hục hặc, chỉ cần là một công dân thì đều được bình đẳng hưởng thụ ngày này. Mà không đúng, ngày lễ của mẹ hẳn là bắt nguồn từ Mỹ, như vậy có lẽ nên xem nó là một hoạt động cùng loại với lễ giáng sinh, lễ hóa trang, lễ tình nhân hay gì gì đó. Nói chung, ngày 14 tháng 5 này là ngày mà hoa cẩm chướng có số lượng tiêu thụ kỉ lục nhất trong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, đồng thời trong các gia đình bắt đầu sử dụng “vé xoa bóp vai” hoặc là “vé giúp việc nhà”. À, tôi cũng không rõ phong tục này hiện giờ có còn tồn tại hay không. Cho dù như thế nào, ngày 14 tháng 5 của năm nay thật sự chính là ngày của mẹ.
Chín giờ sáng ngày hôm đó.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dài tại một công viên xa lạ, như một thằng ngố ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu xanh cũng có vẻ ngốc nghếch không kém, không làm gì cả, chỉ yên lặng dựa vào ghế, cũng không buồn hỏi thăm xem đây là nơi nào, chỉ biết nó là một cái công viên.
Công viên 浪白, ở lối vào có ghi như vậy.
Từ này có lẽ đọc là “NAMISHIRO” hay “ROUHAKU”, hoặc là một cách đọc nào khác mà tôi không biết. Đại khái cái tên này có nguồn gốc gì đó, đương nhiên tôi cũng chẳng biết nó là cái quái gì hết. Có lẽ không cần bàn tiếp, bởi vì biết hay không biết thì cũng chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả. Tôi đến công viên này cũng không có lý do rõ ràng, đơn giản chỉ là sau khi cưỡi lên chiếc xe đạp leo núi và đi dạo lòng vòng không mục đích, phát hiện ra cái công viên này rồi chui vào mà thôi.
Điều này khác với việc đi đến và viếng thăm.
Có điều ngoại trừ đương sự là tôi, đại khái cũng chẳng có gì khác biệt.
Xe đạp đừng lại tại bãi đỗ xe bên cạnh lối vào.
Trong bãi đỗ xe chỉ có một chiếc xe đạp đã nằm đó rất lâu, trải qua gió táp mưa sa, bây giờ cũng không biết nên gọi nó là xe đạp hay là đống sắt gỉ nữa. Ngoại trừ nó và chiếc xe đạp leo núi của tôi thì không còn chiếc nào khác để ở đây. Lúc này cảm giác trống rỗng của tôi khi cưỡi chiếc xe đạp leo núi băng qua con đường nhựa càng tăng thêm một bậc. À, cho dù không phải lúc này, thường ngày tôi cũng luôn có thể cảm nhận được sự trống rỗng này.
Đây là một công viên tương đối rộng.
Mặc dù nói như thế, đơn giản chỉ vì những thiết bị vui chơi quá ít, cho nên người ta mới cảm thấy nó rộng như vậy. Ở trong góc có một chiếc xích đu, còn có một đống cát lớn, một chiếc cầu bập bênh, một khung leo trèo và một chiếc cầu trượt. Với thân phận là một học sinh năm ba trường THPT, một nơi như công viên này hẳn là sẽ khơi dậy nỗi nhớ quê nhà, nhưng trên thực tế cảm tình của tôi lại hoàn toàn trái ngược. Cũng không phải tôi chưa từng có cảm giác này.
Tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng? Có lẽ là do nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như lo lắng về tính nguy hiểm của các thiết bị trò chơi trong công viên, cùng với sự an toàn của đám trẻ con hay gì gì đó. Các loại thiết bị trò chơi được xây dựng trước đây đều bị loại bỏ, không lưu lại chút gì. Thế nhưng dù như vậy thì cảm tưởng của tôi cũng chẳng có gì khác biệt. Hơn nữa nếu muốn nói đến tính nguy hiểm, cá nhân tôi cảm thấy nguy hiểm nhất hẳn là chiếc xích đu mới đúng. Có điều chuyện này cũng chẳng quan hệ gì với tôi. Lúc này thân thể của tôi rất bình thường, không hề thiếu tay hay bớt chân, đó thật sự là một kỳ tích, tôi đã từng có nhận thức sâu sắc về nó.
Thời thơ ấu, ai cũng phạm phải một số lỗi lầm.
Mang theo cảm giác khô khan khác hẳn với nỗi nhớ nhà, tôi thầm nghĩ như vậy.
Có điều.
Tôi của ngày 14 tháng 5, vào nửa tháng trước đã mất đi thân thể bình thường. Tôi vẫn như trước chôn chặt cảm tình vào tận đáy lòng, giống như không muốn theo đuổi hiện thực này. Nói thật lòng, thời gian vài tháng cũng không đủ để xóa đi mọi chuyện một cách nhẹ nhàng, có lẽ cả đời tôi cũng không làm được.
Thế nhưng, theo suy nghĩ của tôi.
Cho dù thiết bị trò chơi có ít như thế nào, cái công viên này cũng không tránh khỏi quá buồn tẻ. Dù sao ngoại trừ tôi thì cũng chẳng có ai. Hôm nay rõ ràng là chủ nhật của cả nước, mặc dù không có thiết bị trò chơi, nhưng một nơi lớn như vậy chẳng lẽ chơi bóng chày bằng nhựa cũng không được hay sao? Hay là học sinh tiểu học thời này đã không còn thòi quen chơi các trò thể thao như bóng chày, bóng đá các loại? Hình như bọn chúng đều chỉ ngồi ở nhà chơi điện tử, hoặc là bận rộn với việc học thêm. Hay là những đứa trẻ ở gần đây đều thích dùng thời gian hôm nay để chúc mừng ngày lễ của mẹ, hiếu kính với mẹ mình? Cho dù như thế nào, trong công viên ngày chủ nhật cũng chỉ có một người, nó giống như cả thế giới chỉ có một mình tôi. Hình dung như vậy có lẽ hơi khoa trương, giống như tôi đang nắm quyền sở hữu của cái công viên này vậy, dù không về nhà thì cũng không sao. Tâm tình của tôi trở nên như vậy là vì chỉ có mình tôi, chỉ có một người...
Ồ, không đúng, còn có một người khác, không phải chỉ có tôi. Ở một bên khác của quảng trường đối diện với chiếc ghế dài nơi tôi ngồi, tại góc bên kia công viên còn có một học sinh tiểu học đang nhìn chăm chú vào tấm bản đồ được gắn trên tấm bảng sắt, đó là bản đồ khu vực chung quanh nơi này. Bởi vì nó quay lưng lại nên tôi cũng không biết đó là đứa trẻ như thế nào, nhưng chiếc cặp sách lớn trên lưng thì có thể nhìn thấy rõ ràng. Giống như đã tìm được một đồng bạn, tâm tình của tôi trong nháy mắt thoáng dịu đi một chút. Nhưng đứa học sinh tiểu học kia sau khi quan sát bản đồ một hồi, dường như nhớ đến điều gì liền vội vã rời khỏi công viên, sau đó chỉ còn lại mình tôi.
Lại là một mình sao?
Tôi nghĩ thầm như vậy.
... Anh!
Đột nhiên... tôi lại nhớ đến lời nói của em gái mình.
Khi cưỡi chiếc xe leo núi từ trong nhà lao ra ngoài, phía sau tôi vang lên giọng nói như chẳng thèm đếm xỉa.
... Anh, chính vì bộ dạng này của anh...
A!
Đáng ghét, vừa rồi tôi còn ngẩng đầu nhìn lên trời, thoáng cái đã trở thành tư thế ôm đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Tâm tình nặng trĩu, giống như những gợn sóng dâng lên trong lòng.
Sau khi nhìn bầu trời, tâm tình mặc dù bình tĩnh trở lại, nhưng hiện tại tôi bắt đầu chán ghét sự nhỏ nhen của mình, có thể gọi nó là tự chán ghét chính mình cũng được. Mặc dù bình thường tôi cũng không phải loại người phiền não vì chuyện đó, hoặc có thể nói tôi không hề có duyên với những từ như “phiền não”, thế nhưng thỉnh thoảng, đúng, vào những ngày có hoạt động gì đó như ngày 14 tháng 5, tôi lại có trạng thái này. Tình trạng đặc biệt vào một ngày đặc biệt, tôi không có cách nào thoát khỏi nó, thông thường sẽ mất bình tĩnh và trở nên nóng nảy.
A, có lẽ những ngày bình thường là tốt nhất.
Ngày mai làm ơn đến nhanh dùm chút!
Trong trạng thái kì diệu này, câu chuyện về con ốc sên đeo bám đã bắt đầu. Mặt khác, nếu như tôi không ở trong trạng thái này, có lẽ tôi cũng sẽ không gặp nó.
002
- Ái chà, ái chà, thì ra là cậu! Tôi còn tưởng rằng ai đó ném xác con chó nào lên ghế của công viên chứ, hóa ra là bạn Araragi.
Tôi có cảm giác hình như vừa nghe được một lời chào đặc biệt xuất hiện lần đầu tiên trong lịch sử loài người, liền từ mặt đất ngẩng đầu lên. Xuất hiện ở nơi đó chính là bạn học cùng lớp Senjougahara Hitagi.
Đương nhiên, bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần nên cô ấy mặc quần áo bình thường. Mặc dù rất muốn dùng một câu gì đó để đáp lại cái lời chào chết tiệt kia, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cô ấy trong bộ quần áo thường ngày, mái tóc buông thẳng trong trường học lúc này được cột thành kiểu tóc đuôi ngựa có vẻ rất mới lạ, lời nói của tôi đã lên đến cổ họng lại nuốt trở vào.
Woa...
Mặc dù không lộ ra nhiều lắm, nhưng bộ quần áo này lại khiến cho nửa phần trên bộ ngực hiện rõ một cách kỳ diệu... cộng thêm chiếc quần soóc mà không bao giờ có được ở đồng phục bình thường, rõ ràng đó không phải váy, nhưng tất dài màu đen so với chân trần thì càng đẹp hơn.
- Sao thế? Chỉ chào hỏi một chút, giỡn thôi mà, đừng có đưa cái vẻ mặt khiến cho người ta mất hứng kia ra chứ! Bạn Araragi, khiếm khuyết chết người của cậu có phải là tố chất hài hước hay không vậy?
- A, không, không phải...
- Chẳng lẽ bạn Araragi chưa hiểu sự đời lại bị mê hoặc bởi dáng vẻ khả ái của tớ trong bộ quần áo thường ngày, nhìn đến ngây ngất rồi sao?
“......”
Không nói đến lời nói đùa của cô ấy rất vô vị, lần này thật sự là bị cô ấy đoán trúng, bởi vì đại khái tôi quả thật có cảm giác này, cho nên nghĩ không ra câu nào hay để đáp lời.
- Có điều chữ “đãng” (荡 - nhộn nhạo) trong từ “tâm thần đãng dạng” (心神荡漾 - mê hoặc) là một từ rất tuyệt. Cậu có biết không? Dưới chữ “thảo” (cỏ) là một chữ “thang” (汤 - suối nước nóng). Tớ cảm thấy, nếu đặt dưới chữ “thảo” một chữ “minh” (明 - sáng) để trở thành chữ “manh” (萌 –moe) thì lại càng tuyệt hơn. Có thể xem nó là một từ đơn nhạy cảm của thời đại, rất đáng để mong đợi, chẳng hạn như một cô hầu mê hoặc hay đôi tai mèo mê hoặc gì đó. (ND: đoạn này mình dịch theo tiếng Trung, trong tiếng Nhật có thể khác đôi chút.)
- ... Quần áo ngày thường mà cậu đang mặc hơi khác so với lần trước, cho nên tớ chỉ ngạc nhiên thôi.
- À, vậy cũng phải, bởi vì quần áo tớ mặc khi đó rất giản dị.
- Vậy à?...
- Có điều bộ quần áo này từ trên xuống dưới đều là mới mua ngày hôm qua. Lúc này cậu nên chúc mừng tớ khỏi bệnh đi!
- Chúc mừng khỏi bệnh...
Senjougahara Hitagi.
Một cô bạn gái học cùng lớp.
Mãi đến gần đây cô ấy vẫn mang theo một vấn đề... hơn nữa, nó vẫn luôn tồn tại sau khi cô ấy trở thành học sinh cấp ba.
Trong thời gian hai năm.
Không hề gián đoạn.
Bởi vì vấn đề này, cô ấy không thể kết bạn, cũng không thể tiếp xúc với người khác. Giống như bị giam trong một nhà tù, cuộc sống trong trường cấp ba của cô ấy không khác gì bị tra khảo... Có điều may mắn là vào thứ hai gần đây nhất, vấn đề này tạm thời xem như đã được giải quyết. Tôi cũng có góp một phần vào việc giải quyết chuyện này... Tôi và Senjougahara, mặc dù trong năm nhất, năm hai và cả năm ba hiện giờ đều ngồi gần bàn, nhưng đó vẫn là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy. Sau đó, tôi đã trở nên thân thiết hơn với cô bạn học trầm mặc ít lời, thành tích nổi bật, thân thể yếu đuối nhiều bệnh trong ấn tượng.
Vấn đề đã được giải quyết.
Giải quyết.
Mặc dù nói như thế, nhưng nhìn vào việc Senjougahara đã luôn mang theo vấn đề này trong mấy năm nay, mọi chuyện đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy... nó cũng không thể là một chuyện đơn giản. Sau đó, cho đến trước ngày hôm qua, cũng là ngày thứ bảy, cô ấy vẫn không đến trường. Vì vấn đề này cô ấy đã nhiều lần lui tới bệnh viện để tiến hành xem xét lại hay kiểm tra kỹ càng gì đó.
Sau đó, vào ngày hôm qua.
Từ những biểu hiện của cô ấy... tôi nghĩ cuối cùng cô ấy đã được giải thoát.
Dường như là vậy.
Cuối cùng.
Nói theo một cách khác, nó thật sự là một chuyện không dễ dàng.
Còn nếu nói thật lòng, nó quả thật là đáng ngạc nhiên.
À, mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không phải tất cả nguồn gốc của vấn đề đều được giải quyết. Đối với tôi, cho dù có cao hứng hay không, tâm tình vẫn rất lạ lùng.
Nguồn gốc của vấn đề sao...
Đây chính là một vấn đề.
Có điều, những hiện tượng mà người ta gọi là vấn đề hầu hết đều là như vậy... trước tiên giải quyết nó, sau đó tiến hành giải thích, đó là thực chất của vấn đề.
Senjougahara là như vậy.
Tôi cũng là như vậy.
Không việc gì, bởi vì có thể phiền não cũng là chuyện là một chuyện không tệ.
Chính là như vậy.
Cả hai đều là như vậy.
Không sai, không hề sai chút nào. Hơn nữa, có trí tuệ đầy phiền não làm bạn, tôi sẽ hạnh phúc.
... Nói thế thì giống như không có trí tuệ đầy phiền não làm bạn, sẽ trở nên bất hạnh.
- Bạn Araragi ngốc quá.
- Đừng nói trực tiếp như vậy chứ!
Hơn nữa còn chẳng ăn khớp gì với đoạn trước.
Cô ấy chỉ muốn mắng tôi là thằng ngốc...
Mặc dù khoảng một tuần không gặp, dáng vẻ của cô ấy vẫn như xưa.
Vậy mà tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ trở nên tế nhị hơn một chút.
- Nhưng thật là tốt.
Senjougahara lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, nói tiếp.
- Mặc dù hôm nay tớ chỉ định làm quen một chút, nhưng tớ vẫn hi vọng bạn Araragi là người đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo này.
- ... Hử?
- Bởi vì vấn đề đã giải quyết, tớ cũng có thể tự do lựa chọn quần áo rồi. Sau này, cho dù là loại quần áo gì tớ đều có thể mặc mà không cần suy nghĩ.
- A... vậy sao...
Không thể tự do lựa chọn quần áo.
Đây cũng là một vấn đề của Senjougahara.
Rõ ràng là cô ấy đang ở cái tuổi thích ăn diện nhất.
- Muốn tớ là người đầu tiên nhìn thấy. Chuyện này, chà, nên nói thế nào nhỉ, là may mắn hay là vinh dự đây?
- Không phải muốn cậu là người đầu tiên nhìn thấy, bạn Araragi, mà là hi vọng cậu là người đầu tiên nhìn thấy. Ngữ cảm của hai câu này hoàn toàn khác nhau.
- Ồ...
Lại nói, trong thời gian một tuần, ngoại trừ cái bộ “quần ảo giản dị” kia, cô ấy đã cho tôi thấy một tính cách mạnh mẽ hơn rất nhiều... Có điều, loại quần áo làm tôn lên bộ ngực như thế này quả thật rất hấp dẫn ánh mắt của tôi, hay nói cách khác là rất có mỹ cảm, giống như một thỏi nam châm hút chặt tôi vào vậy. Cô gái đã từng khiến cho tôi có cảm giác yếu ớt, nhưng đem so sánh với những từ như yếu ớt thì lại hoàn toàn tương phản, tôi có thể cảm thấy cái véc-tơ tiến thủ của cô ấy mạnh mẽ như thế nào. Bởi vì cô ấy buộc tóc lại, cho nên nửa thân trên mảnh khảnh hoàn toàn hiện rõ, đặc biệt là nơi gần bộ ngực... A, sao lại nhắc đến bộ ngực chứ... Kỳ thật bộ đồ này cũng không hở hang nhiều... Có lẽ là do cho đến hơn nửa tháng năm cô ấy đều mặc đồ với tay áo dài hơn cả bít tất, cho nên tôi mới cảm thấy bộ đồ này hở hang như vậy, nói chung nó vẫn rất là hấp dẫn. Sao vậy nhỉ , rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào bởi vì chuyện xảy ra với Senjougahara Hitagi vào thứ hai, cộng thêm chuyện của lớp trưởng Hanekawa Tsubasa trong tuần lễ vàng, khiến cho hứng thú của tôi đối với trang phục phụ nữ đã tăng đến cấp bậc nội y hay lõa thể...
Thật đáng ghét...
Trong giai đoạn học sinh cấp ba, không cần thiết phải hiểu rõ cái năng lực này...
Bình tĩnh ngẫm lại, nếu như nhìn bạn gái cùng lớp với ánh mắt đó, quả thật là một hành vi vô lễ, rất là mất mặt.
- Được rồi, bạn Araragi, rốt cuộc cậu đang làm gì ở đây vậy? Có phải cậu bị đuổi học trong thời gian tớ xin nghỉ không? Bởi vì không dám nói với người nhà, cho nên làm bộ như đi đến trường, sau đó giết thời gian ở trong công viên hay gì đó... Nếu là như vậy, tình thế mà tớ lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra rồi.
Loại người đó hẳn là bị ông già vứt ra đường rồi mới đúng...
Hơn nữa hôm nay là chủ nhật.
Là ngày lễ của mẹ.
Lời này tôi đã nói đến cổ họng, nhưng lại không thể thốt ra khỏi miệng. Bởi vì một số nguyên nhân, hiện tại Senjougahara đang ở cùng với cha mình. Mẹ của cô ấy đã gặp phải một số chuyện phiền toái. Mặc dù nếu quá để ý đến những chuyện này thì chưa hẳn đạ tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng. Trước mặt Senjougahara, có lẽ nên tạm thời xem những từ như ngày lễ của mẹ là từ bị cấm.
Hơn nữa...
Tôi cũng không muốn tiếp tục nói đến chủ đề này.
- Chỉ rãnh rỗi buồn chán thôi.
- Tớ nghe nói, nếu như hỏi một người con trai đang làm gì mà người đó trả lời là rãnh rỗi buồn chán, vậy thì đã nói lên người con trai đó chả có tiền đồ gì. À, hi vọng bạn Araragi sẽ không như vậy.
- ... Tớ chỉ là ra ngoài hóng gió một chút thôi.
- Mặc dù là đi bằng xe đạp.
Tôi bồi thêm một câu.
Nghe tôi nói, Senjougahara gật đầu một cái, sau đó quay đầu nhìn về hướng lối vào công viên, hướng đó chính là bãi đỗ xe.
- Vậy chiếc xe đạp trong kia là của bạn Araragi sao?
- Hử? Đúng vậy.
- Khung xe thì rỉ sét đến mức khiến cho người ta không biết có phải nó được làm từ sắt bị ô-xy hoá hay không, dây xích cũng rớt ra, chỗ ngồi và bánh trước thì chẳng thấy đâu. Xe đạp như vậy mà cũng có thể chạy được sao?
- Không phải chiếc đó.
Đó là chiếc xe đạp bị vứt bỏ.
- Ngoại trừ chiếc xe tồi tàn kia còn có một chiếc rất đẹp đấy. Chiếc xe màu đỏ kia mới là xe của tớ.
- Hử?... À, là chiếc xe đạp leo núi kia à?
- Đúng vậy.
- MTB?
- À... đúng vậy.
- MIB?
- Cái này thì lại không phải.
- Ồ, thì ra chiếc kia là của bạn Araragi. Có điều thật là lạ, hình như tạo dáng của nó khác nhiều với chiếc mà tớ ngồi ở yên sau.
- Chiếc lúc trước là dùng để đi học, còn khi đi chơi làm sao có thể chạy loại xe đàn bà như vậy.
- Thì ra là thế. Bạn Araragi là học sinh cấp ba à?
- Đúng.
Senjougahara gật gật đầu.
Không phải cô ấy cũng là học sinh cấp ba sao?
- Học sinh cấp ba, xe đạp leo núi.
- Hình như lời này còn muốn ám chỉ gì khác...
- Học sinh cấp ba, xe đạp leo núi, học sinh trung học, dao bấm, học sinh tiểu học, tốc váy.
- Cái bảng liệt kê đầy ác ý này có nghĩa gì vậy?
- Không có trợ từ, cũng không có tính từ, vậy thì không thể nào xác định được có ác ý hay không. Xin đừng đem suy nghĩ chủ quan của mình hét lên trước mặt con gái như vậy! Bạn Araragi, hăm doạ cũng là một loại bạo lực đấy.
Thế thì mấy lời nói xỏ chắc cũng là một loại bạo lực.
Nói ra có lẽ cũng vô dụng...
- Vậy cậu bổ sung tính từ đi!
- Xe đạp leo núi “của” học sinh cấp ba “nhiều hơn” dao bấm “của” học sinh trung học và “ít hơn” tốc váy “của” học sinh tiểu học, “không thể xảy ra”.
- Không định tiếp tục nói xỏ tớ nữa à?
- Vậy sao? Bạn Araragi, lúc này cậu nên nói như vậy, ở đây câu nói xỏ cần quan tâm là “không thể xảy ra”, không phải tính từ mà là động từ phủ định loại phụ trợ trợ động từ, vậy mới đúng chứ.
- Trong phút chốc làm sao nghĩ ra được những thứ đó vậy?
Không hổ là người luôn giữ vững thành tích cao trong lớp.
À không đúng, đại khái là chỉ có tôi nghĩ không ra...
Quốc ngữ đúng là một sự uy hiếp đối với tôi.
- Cho cậu biết là tớ không quan tâm, dù sao tớ cũng không thích xe đạp leo núi như vậy. Hơn nữa đến bây giờ, tớ đã có một sức đề kháng nhất định với mấy cái từ đao to búa lớn của cậu. Nên nói là sức đề kháng hay là sức tiếp thu đây? Có điều toàn thế giới phải có đến hơn năm vạn học sinh cấp ba chạy xe đạp leo núi, chẳng lẽ cậu muốn xem tất cả bọn họ là kẻ địch sao?
- Thật hay quá, xe đạp leo núi đúng là thứ tốt mà mọi học sinh cấp ba đều mong muốn.
Trong nháy mắt đã xoay một trăm tám mươi độ.
Không ngờ cô ấy cũng là một người khôn biết giữ mình.
- Bởi vì cái thứ tốt đó đối với bạn Araragi rất không thích hợp, cho nên tớ đã vô tình nói ra những lời vô tâm.
- Cậu đang đổ trách nhiệm à...
- Đừng càu nhàu về mấy chuyện lặt vặt chứ! Nếu như cậu muốn bị giết, bất cứ lúc nào tớ cũng có thể giúp cậu một tay.
- Vẻ mặt thật tàn bạo.
- Bạn Araragi thường tới nơi này sao?
- Cậu đừng có đổi trọng tâm câu chuyện như không có việc gì vậy. Tớ không thường tới, đại khái đây là lần đầu tiên. Chỉ là tùy ý cưỡi xe đạp đi dạo, vừa lúc gặp phải công viên này, cho nên muốn vào nghỉ ngơi một chút.
Nói thật tôi muốn chạy thêm một chút... thậm chí là muốn tiếp tục chạy thẳng về phía trước. Ngẫu nhiên gặp được Senjougahara cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Dù sao muốn rời khỏi thành phố bằng xe đạp là chuyện không thể, giống như trâu bò được thả trong bãi chăn nuôi vậy.
“A... a.”
Tôi có nên đi thi bằng lái không đây?
Có điều tốt nhất vẫn nên chờ sau khi tốt nghiệp.
- Senjougahara thì sao? Vừa rồi cậu nói muốn làm quen một chút gì đó, hóa ra là đang tản bộ để hồi phục lại sao?
- Làm quen mà tớ nói là chỉ quần áo. Bạn Araragi là con trai, cho nên sẽ không làm những chuyện này chứ? Có điều làm quen một chút với giày mới hay gì đó thì cũng được. Mà nói đơn giản là tớ đang tản bộ.
- À.
- Chung quanh nơi này trước đây là địa bàn của tớ.
“......”
Địa bàn gì chứ...
- À, nhắc mới nhớ, hồi cấp hai cậu có chuyển nhà phải không, thì ra lúc trước là ở chỗ này sao?
- Ừm, đúng vậy.
Có lẽ không sai.
Thì ra là thế... cô ấy nói chỉ đơn thuần tản bộ, làm quen với quần áo mới gì đó, nhưng thật ra là để giải quyết vấn đề của mình, đến nơi này tìm về quá khứ... Có chuyện như vậy sao, cô gái này cũng làm những chuyện giống như người thường à?
- Nơi này đúng là lâu quá rồi...
- Sao vậy? Nó vẫn như trước à?
- Không, trái lại đã hoàn toàn thay đổi.
Trả lời ngay lập tức.
Giống như cuộc tản bộ của cô ấy đã gần kết thúc.
- Mặc dù không cảm thấy nuối tiếc... nhưng nhìn thấy nơi mà mình sinh sống trước đây đã thay đổi, tớ vẫn cảm thấy bồi hồi một chút.
- Vậy cũng chẳng có cách nào, không phải sao?
Từ khi sinh ra đến nay tôi vẫn luôn sống ở một nơi, cho nên thành thật mà nói tôi hoàn toàn không hiểu được cảm giác này của Senjougahara. Những nơi được gọi là cố hương hay quê nhà gì đó, tôi không hề có...
- Cũng đúng, đây là chuyện mà tớ không làm gì được.
Khiến cho tôi bất ngờ, lần này Senjougahara lại không hề phản bác. Cô ấy không phản bác khi nghe tôi đưa ra ý kiến đúng là một chuyện hiếm thấy. Có lẽ cô ấy cảm thấy tiếp tục chủ đề này với tôi cũng chẳng có ích lợi gì.
- Nè, bạn Araragi, nếu cậu rãnh rỗi, vậy tớ có thể ngồi bên cạnh không?
- Bên cạnh à?
- Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.
“......”
Lời này đúng là trực tiếp.
Muốn nói gì hay muốn làm gì đều đơn giản rõ ràng.
Trực tiếp và thẳng thắn.
- Đương nhiên không thành vấn đề. Ghế dài có thể ngồi bốn người lại bị một mình tớ chiếm, ít nhiều cũng cảm thấy có chút ái ngại.
- Vậy sao, thế thì tớ không khách khí nữa.
Senjougahara nói xong liền ngồi xuống bên cạnh tôi.
Vị trí cô ấy ngồi xuống gần như muốn đụng đến vai tôi.
“......”
Ai... Sao thế chứ, chiếc ghế dài ngồi được bốn người, cô ấy lại ngồi như thể nó chỉ chứa được hai người... có gần quá hay không vậy? Senjougahara tiểu thư, mặc dù với vị trí này thân thể miễn cưỡng không tiếp xúc, nhưng chỉ cần tôi hơi nhúc nhích một chút là sẽ lập tức đụng phải cô ấy. Quả là một vị trí cân bằng vô cùng tuyệt diệu. Với tư cách là bạn học cùng lớp, không, cho dù là bạn bè thân thiết, khoảng cách này hình như là hơi quá mức. Có điều nếu như tôi dời đi thì lại giống như đang cố tránh né Senjougahara, cho dù tôi không có ý đó, nhưng ngộ nhỡ bị hiểu lầm, thật không đám tưởng tượng tiếp theo sẽ bị cô ấy hãm hại ra sao. Cuối cùng... tôi vẫn ngồi trơ ra đó giống như một tảng đá vậy.
- Chuyện lần trước...
Trong tình huống này, với vị trí này.
Senjougahara bình thản nói.
- Tớ muốn cảm ơn cậu lần nữa.
- ... A, không không, những lời như cảm ơn không cần đâu! Nghĩ lại thì thật ra tớ cũng chẳng giúp được gì.
- Đúng vậy, ngay cả một chút công dụng của rác rưởi cũng chả có.
“......”
Mặc dù ý nghĩa giống nhau, nhưng phương thức biểu đạt thì khó nghe hơn nhiều.
Đúng là một cô gái quá quắt.
- Muốn cảm ơn thì hãy nói với Oshino ấy, vậy là đủ rồi.
- Oshino tiên sinh thì hãy bàn sau. Hơn nữa tớ phải trả tiền cho anh ấy theo giao hẹn, nên nhớ là mười vạn yên cơ đấy.
- Ồ, cậu muốn đi làm thuê sao?
- Đúng vậy, có điều tính cách của tớ không thích hợp lao động chân tay, cho nên trước mắt phải nghĩ biện pháp.
- Biết tự giác thì vẫn tốt hơn.
- Có chỗ nào cho vay dài hạn không nhỉ...
- Biện pháp của cậu là đây à?
- Nói giỡn thôi. Tiền tớ sẽ tự kiếm. Cho nên tớ sẽ cảm ơn Oshino tiên sinh theo cách khác... Vì vậy, cảm ơn bạn Araragi không giống như cảm ơn Oshino tiên sinh.
- Vừa rồi cậu đã nói cảm ơn, như vậy là đủ rồi. Cảm ơn mà nói nhiều lần thì không còn thành ý nữa.
- Thành ý à, ngay từ đầu đã chả có rồi.
- Cái gì? Không có à!
- Giỡn thôi, tớ vốn đầy thành ý.
- Sao cậu thích nói đùa thế nhỉ?
Tôi thật sự đã giật mình.
“Khục khục!” - Senjougahara cố ý ho một tiếng.
- Xin lỗi! Không biết vì sao, chỉ cần bạn Araragi một nói một điều gì đó, tớ lại bất giác muốn phủ định nó, phản bác lại nó.
“......”
Một mặt thì xin lỗi, một mặt lại nói những lời này...
Thật giống như bị người ta nói, ta với ngài làm sao cũng không hợp.
- Chuyện này nhất định là giống như những đứa trẻ thích bắt nạt đứa trẻ khác mà chúng thích vậy.
- Không, tớ cảm thấy giống như người lớn bắt nạt trẻ con thì đúng hơn...
Ồ?
Vừa rồi, có phải Senjougahara muốn nói tôi là đứa trẻ mà cô ấy thích?
À không đúng, đó chỉ là một cách diễn đạt trau chuốt hơn mà thôi.
Những cô gái mỉm cười với mình thì đều thích mình, loại suy nghĩ giống như học sinh trung học này căn bản chẳng có ý nghĩa gì (cười cũng chả có xu nào), cho nên tôi trở lại trọng tâm câu chuyện.
- Mà thật ra tớ cũng chẳng làm chuyện gì đáng để cậu cảm ơn như vậy. Như lời Oshino nói, “Senjougahara chỉ có thể tự cứu mình”, cho nên không cần cảm ơn tớ hay gì cả. Chuyện này sẽ chỉ khiến cho tớ sau này sẽ khó thân thiết với cậu hơn.
- Thân thiết à?
Senjougahara nói với giọng không hề thay đổi.
- Tớ... bạn Araragi, tớ có thể trở thành một người thân thiết với cậu không?
- Đương nhiên rồi.
Hai bên đều hiểu rõ vấn đề của đối phương. Quan hệ của chúng tôi đã không giống như người dưng nước lã, hay là bạn học bình thường nữa.
- Đúng vậy... quan hệ của chúng ta là hai bên đều nắm được nhược điểm của đối phương.
- Ài... quan hệ của chúng ta thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Đúng là một quan hệ đầy căng thẳng...
- Nhược điểm thì không đúng rồi, chỉ cảm thấy thân cận hơn một chút là được... Quan hệ của chúng ta đương nhiên không phải loại quan hệ vì lợi ích, cho nên tớ cũng sẽ cư xử với cậu như vậy.
- Có điều, bạn Araragi không giống như loại người thích kết bạn nhỉ?
- Hình như là vậy cho đến năm ngoái. Dùng những từ như “loại người”, không bằng nói tớ luôn tôn thờ chủ nghĩa không kết bạn đi. Có điều vào kỳ nghỉ đông, quan niệm về giá trị của tớ đã thay đổi một chút... Còn cậu thì sao, Senjougahara?
- Nguyên tắc không kết bạn của tớ vẫn kéo dài cho đến thứ hai tuần trước.
Senjougahara nói như thế.
- Nói chuẩn xác một chút, chính là đến khi tớ gặp bạn Araragi.
“......”
Cô ấy nói gì vậy...
Hay tình huống này rốt cuộc là sao...
Tình cảnh này giống như tiếp theo Senjougahara sẽ nói với tôi... Nên nói là hít thở khó khăn hay là trong lòng hoảng hốt mới đúng đây... giống như tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý vậy. Nếu sớm biết có chuyện này, lẽ ra tôi nên sửa sang lại đầu tóc và áo quần một chút...
Không đúng!
A, không ngờ tôi còn suy nghĩ nên trả lời thế nào nếu cô ấy nói những lời đó, đúng là mất hết mặt mũi. Hơn nữa trong lúc suy nghĩ chuyện này, cặp mắt của tôi lại luôn đảo qua đảo lại trên bộ ngực của Senjougahara. Tôi là loại người nhàm chán đó sao? Araragi Koyomi là loại người chỉ biết đánh giá dựa trên bề ngoài của các cô gái, không hiểu được giá trị bên trong sao...
- Sao vậy, bạn Araragi?
- À, không không... xin lỗi!
- Sao lại xin lỗi?
- Bởi vì tớ cảm thấy sự tồn tại của mình là một cái tội...
- Thì ra là thế, đúng là một thẳng con trai tội nghiệt nặng nề.
“......”
Không đúng!
Tại sao một câu nói có ý nghĩa tương đồng, tôi lại có cảm giác khác biệt như vậy.
- Nói cách khác, bạn Araragi.
Senjougahara lên tiếng.
- Cho dù bạn Araragi nói điều gì tớ đều muốn phản bác lại. Nếu như không làm vậy, tớ sẽ có một cảm giác thua kém đối với bạn đối với bạn Araragi. Muốn thân thiết, trước tiên chúng ta phải trở thành bạn bè bình đẳng.
- Bạn bè à...
Bạn bè!
Nói như thế nào nhỉ?
Cho dù nghĩ ra sao, đây rõ ràng là một từ rất cảm động, nhưng vì quá chờ mong nên tâm tình của tôi không biết mất mát hay là gì khác, dường như một nơi nào đó trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng... .
Không, không đúng...
Tuyệt đối không có chuyện như vậy...
- Sao vậy, bạn Araragi? Tớ muốn bày tỏ ý tốt, nhưng nhìn vẻ mặt của bạn Araragi thì hình như lại khá thất vọng.
- Làm gì có. Tớ biết vì sao Senjougahara nghĩ như vậy, bởi vì cậu đang cố gắng che giấu tâm tình thậm chí là muốn nhảy CAN CAN để cảm ơn tớ, cho nên mới cư xử với tớ như vậy.
- Vậy sao?
Cô ấy nói với một vẻ mặt không hề đồng ý.
Có lẽ cô ấy cho rằng tôi là có ý đồ khác.
- Mà quên đi! Nói chung... bởi vì như vậy, bạn Araragi có chuyện gì muốn tớ làm cho cậu không? Chỉ một chuyện, bất kể là gì tớ đều sẽ đáp ứng cậu.
- ... Bất, bất kể chuyện gì?
- Bất kể chuyện gì.
- A...
Nghe được một bạn gái học cùng lớp nói với mình rằng sẽ đáp ứng cậu bất cứ chuyện gì...
Có cảm giác như vừa hoàn thành một sự nghiệp lớn.
......
Có điều, cô gái này tuyệt đối biết rõ ý nghĩa câu nói của mình.
- Thật sự là chuyện gì cũng được, bất kể nguyện vọng gì tớ đều sẽ đáp ứng cậu. Cho dù là chinh phục thế giới, sinh mạng vĩnh cửu, đánh bại bọn Xayda * sắp xâm lược địa cầu cũng không có vấn đề gì.
* Một chủng tộc trong bộ truyện tranh “7 Viên Ngọc Rồng”.
- Chẳng lẽ cậu có sức mạnh cao hơn cả rồng thần?
- Đương nhiên.
Cô ấy lại khẳng định.
- Có điều hi vọng cậu đừng đánh đồng tớ với cái thứ phản bội chẳng có tác dụng gì tại thời điểm quan trọng, cuối cùng còn đứng về phía kẻ địch... Nhưng nói thật, tớ hi vọng nghe được những yêu cầu cá nhân, bởi vì như vậy sẽ dễ thực hiện hơn.
- Cũng đúng...
- Đột nhiên nghe tớ nói như vậy, chắc bạn Araragi cảm thấy hơi bối rối phải không? Được rồi, kiểu nguyện vọng đó cũng được. Ở tình huống này, nguyện vọng thông thường mà cậu nghĩ chắc là hi vọng từ một nguyện vọng gia tăng đến một trăm hay gì đó.
- ... Gì chứ? Vậy cũng được sao?
Đây chẳng phải là một trong những nguyện vọng không biết xấu hổ nhất sao?
Hơn nữa cậu còn tự mình đề xuất.
Quả thật giống như là tuyên bố phục tùng vậy.
- Cậu cứ việc đưa ra yêu cầu, tớ sẽ cố hết sức để làm. Chẳng hạn như, trong một tuần cậu muốn tớ thêm vào một tiếng “meo” sau mỗi câu nói, muốn tớ trong một tuần không mặc đồ lót đến trường, muốn tớ mỗi ngày chỉ mặc một chiếc tạp dề đến đánh thức cậu dậy trong một tuần... hay là muốn tớ giúp cậu rửa ruột giảm béo trong một tuần. Bạn Araragi chắc có rất nhiều sở thích loại này nhỉ?
- Cậu cảm thấy tớ là một tên biến thái đến mức độ đó sao? Thật bất lịch sự!
- Không phải... chuyện đó, rất xin lỗi, muốn tớ cả đời làm những chuyện như vậy, đối với tớ có đôi chút... có đôi chút... không thể nghe theo được...
- Không đúng, không đúng không đúng không đúng! Không phải tớ giận dữ vì trình độ biến thái của mình quá thấp.
- Ai da, vậy sao?
Senjougahara giả vờ nghiêm túc.
Cô ấy hoàn toàn là đang trêu đùa tôi...
- Nghe tớ nói này, Senjougahara, cậu thật sự có thể làm được mấy cái yêu cầu ngốc nghếch đó trong vòng một tuần sao...
- Đương nhiên phải có sự nhận thức về vấn đề này.
“......”
Sự nhận thức đó có lẽ đã sớm vứt đi rồi.
- Coi như tham khảo, tớ tự mình đề cử phương án chỉ mặc một chiếc tạp dề đến đánh thức cậu dậy vào mỗi buổi sáng. Đối với tớ vấn đề thức dậy sớm không phải là am hiểu hay không, mà là một thói quen. Sau đó tớ còn có thể thuận tiện làm bữa sáng cho cậu, đương nhiên là vẫn chỉ mặc một chiếc tạp dề. Ngắm nó từ phía sau, đây không phải mơ ước của đàn ông sao?
- Đừng có sử dụng cái câu “mơ ước của đàn ông” như vậy! Mơ ước của đàn ông là những chuyện thật cool đầy nam tính. Hơn nữa làm chuyện đó ở nơi có người nhà, gia đình nhất định sẽ tan vỡ với tốc độ nhanh như gió.
- Nghe giống như cậu đang nói ở nơi không có người nhà thì có thể làm chuyện này vậy. Thế có muốn tới nhà tớ ở một tuần không? Mặc dù tớ cảm thấy kết quả cũng chẳng có gì khác nhau.
- Nghe tớ nói này, Senjougahara!
Tôi lại dùng giọng điệu như đang thuyết phục.
- Giả sự cái giao ước đó được thành lập, sau này giữa chúng ta sẽ không thể tồn tại tình bạn nữa.
- Ai cha, nói đến tớ cũng thấy vậy. Thế thì loại trừ những yêu cầu về phương diện tình ái * nhé.
* Chỗ này ghi là エロ, có lẽ là viết tắt của chữ エロチシズム trong tiếng Nhật, có nghĩa là “khêu gợi” hay gần như thế, mình tạm dịch là “tình ái” vậy.
À, xem như đây là thỏa hiệp đi.
Lại nói, về việc thêm tiếng “meo” sau mỗi câu, Senjougahara cũng xem nó là yêu cầu thuộc về phương diện tình ái sao... Khi cô ấy nghiêm chỉnh, quả thật có một sự hứng thú khá đặc biệt.
- Có điều, tớ đã sớm biết bạn Araragi sẽ không nói ra những yêu cầu về phương diện tình ái.
- Ồ, vậy ra cậu rất tin tưởng tớ sao?
- Bởi vì cậu là một thằng trai tân.
“......”
Hình như cô ấy đã từng nhằc đến cái chủ đề này rồi.
Thật sự thì ngay vào tuần trước.
- Trai tân sẽ không yêu cầu bừa bãi, thật là tốt!
- Chuyện đó... chờ một chút, Senjougahara, trước đây cậu vẫn luôn nói tớ là trai tân, nhưng thật ra cậu cũng chẳng có kinh nghiệm gì đúng không? Đả kích tớ là trai tân như vậy, thật sự khiến cho tớ rất khó chấp nhận....
- Nói gì vậy? Tớ có kinh nghiệm đấy.
- Thật sao?
- Kinh nghiệm rất phong phú đấy.
Senjougahara nói rất kiên quyết.
Cô gái này... nên hình dung như thế nào nhỉ? Đối với lời nói của tôi, cô ấy lập tức phản bác mà chẳng hề phân biệt tình huống thế nào...
“Kinh nghiệm phong phú”, cách biểu đạt này thật sự là hơi quá mức.
- Chuyện đó... tớ cũng không biết nên nói thế nào. Giả như, giả như đó là sự thật, vậy thì nói cho tớ biết chuyện đó có lợi gì cho cậu?
- À...
Mặt bắt đầu đỏ lên.
Không phải Senjougahara mà là tôi.
Giống như đã trải qua một cuộc nói chuyện rất dài.
- Được rồi... đính chính một chút.
Không lâu sau, Senjougahara lên tiếng.
- Tớ không có kinh nghiệm, tớ vẫn còn trinh.
- Hả...
Cho dù là giải thích, ngôn từ cũng hơi quá dữ dội.
May là tôi đã có chuẩn bị, cho nên ít nhiều vẫn có thể chống đỡ được.
- Nói cách khác.
Senjougahara tiếp tục mang theo thái độ kiên quyết, ngón trỏ chỉ về phía tôi, lớn tiếng như muốn nói cho cả công viên nghe, bắt đầu quở trách.
- Loại trai tân không có thuốc nào cứu được giống như bạn Araragi, chỉ có loại con gái còn trinh vừa thoát khỏi đội ngũ có tâm lý bệnh tật như tớ mới có thể nói chuyện được thôi.
“......”
Cô gái này... để mắng tôi, thậm chí không tiếc hạ thấp bản thân mình sao...
Nói một cách văn hoa thì là ngả mũ vái chào, còn nói thẳng ra thì là giơ cao cờ trắng.
Đầu hàng toàn diện.
Mà trên thực tế, đối với quan niệm trinh tiết nặng nề và phẩm đức vững vàng của Senjougahara, tuần trước tôi đã lĩnh giáo rồi, thậm chí còn xém dính phải một vết thương tinh thần. Cho nên tôi cũng không để tâm nghiên cứu sâu hơn về chuyện này. Đối với Senjougahara, quan niệm đó đã không còn thuộc về tính cách mà đã đạt đến mức độ bệnh trạng rồi.
- Hình như, chủ đề kết thúc rồi.
Senjougahara khôi phục giọng nói bình tĩnh.
- Thật sự không có yêu cầu gì sao? Bạn Araragi, không có chuyện gì đơn giản một chút mà cậu cảm thấy phiền muộn sao?
- Chuyện phiền muộn à... ừm...
- Tớ không khéo ăn nói, nhưng tớ thật sự muốn giúp bạn Araragi.
Hoàn toàn không cảm giác được cậu ăn nói vụng về.
Hoặc có thể nói, cậu căn bản là nói dối như rót mật vào tai... Có điều, Senjougahara Hitagi...
Bản tính cũng không xấu... ừm, đúng vậy.
Cho dù cô ấy đồng ý.
Tôi cũng sẽ không hối hận hoặc tùy tiện đề xuất loại nguyện vọng không không đứng đắn kia.
- Có muốn tớ dạy cho cậu phương pháp thoát khỏi hội chứng “ngồi trong nhà” * hay không?
* Đây có thể xem là một căn bệnh của thanh thiếu niên khi đối mặt với áp lực và các vấn đề xã hội, chẳng hạn như giáo dục, công việc hay cộng đồng. Họ tự cho mình là một kẻ vô dụng và thất bại, từ đó lựa chọn khép kín mình, lãnh cảm với giao tiếp. Thông thường họ vẫn ở chung với cha mẹ, hoặc là tự giam mình trong phòng thời gian dài. Theo khảo sát toàn Nhật Bản có khoảng 1 triệu người mắc bệnh này, hơn nữa hầu hết đều là con trưởng trong gia đình. Những người lớn tuổi hơn cũng có thể mắc bệnh này. (ND: đọc cái này có cảm giác như đang nói về mình vậy)
- Tớ không phải là một kẻ “ngồi trong nhà”. Có kẻ nào như vậy mà lại có xe đạp leo núi không?
- Nói không chừng những kẻ “ngồi trong nhà” cũng có xe leo núi thì sao? Không nên vì họ là những kẻ “ngồi trong nhà” mà đánh giá họ bằng con mắt phiến diện. Bạn Araragi, những người khác nhất định là đã tháo vỏ ruột xe, ở trong phòng cưỡi chơi.
- Cậu cho bọn họ là những kỵ sĩ khỏe đẹp à?
Đúng là những kẻ “ngồi trong nhà” khỏe mạnh.
Nói không chừng thật sự có.
- Có điều, sao lại đột nhiên hỏi tớ có chuyện gì phiền muộn không?
- Nói cũng có lý. Bạn Araragi, hôm nay ngủ dậy tóc không rối sao?
- Lẽ nào nói phiền muộn của tớ chỉ ở mức độ tóc rối khi ngủ dậy?
- Đừng nghĩ sâu xa quá! Không ngờ cái chứng bệnh “vọng tưởng bị hại” * của cậu lại nặng như vậy. Bạn Araragi, cậu suy nghĩ quá nhiều về ẩn ý rồi.
* Một chứng bệnh thường xảy ra ở người già hoặc những người đã từng chịu một đả kích nào đó vượt quá khả năng chịu đựng. Người bệnh cả ngày nghi ngờ vì thiếu cảm giác an toàn, dẫn đến suy nghĩ và phán đoán lung tung. Họ luôn tin rằng có một người hay tổ chức nào đó đang tiến hành theo dõi, tấn công hoặc hãm hại mình và người thân, chẳng hạn như là đầu độc. Bị sự vọng tưởng chi phối, người bệnh thường cự tuyệt ăn uống, chạy trốn, tự gây thương tích cho mình hoặc cho người khác... Bình thường tinh thần của người bệnh này đều trong trạng thái căng thẳng, gần giống như chứng tinh thần phân liệt hoặc là chứng hoang tưởng.
- Cậu còn cái bẫy nào khác dành cho tớ sao...
Thật là.
Cô gái này giống như một đóa hồng ngay cả cánh hoa cũng mọc đầy gai.
- Chẳng hạn như có một cô gái đối với tất cả bạn học đều rất dịu dàng, nhưng lại rất lãnh đạm với mỗi mình cậu, tớ có thể giúp cậu giải quyết.
- Chuyện này nghe thật nhàm chán.
Dường như, nếu không cường hành ngừng lại, cuộc nói chuyện này sẽ tiếp tục kéo dài vĩnh viễn.
Ai da, ai da... .
Thật là.
- Được rồi... nếu nói đến chuyện phiền muộn, có một chuyện không biết có thể miễn cưỡng xem là phiền muộn hay không.
- Ai da, là chuyện gì vậy?
- Chuyện là, có một việc...
- Là chuyện gì? Nói đi...
- Không do dự à?
- Đương nhiên rồi. Chuyện này có liên quan đến việc tớ có thể trả ơn cho bạn Araragi hay không, chẳng lẽ đó là chuyện khó nói rõ sao?
- Không, không phải là loại chuyện đó.
- Vậy thì nói đi! Chỉ cần nói ra thì sẽ không phiền muộn nữa... biết đâu đấy.
......
Những lời này từ miệng một người theo chủ nghĩa bí mật cấp bậc khá cao như cậu nói ra, thật sự không có sức thuyết phục nào.
- Chuyện là... tớ đã cãi nhau với em gái.
- ... Hình như tớ không thể giúp được gì.
Cậu rút lui cũng quá nhanh đi.
Có điều vừa nghe xong câu mở đầu...
- Nhưng tạm thời cứ nghe cậu nói xong đã.
- Tạm thời à...
- Được rồi, nói chung là nghe cậu nói xong đã.
- Không phải như nhau sao?
- Tóm lại, mau nói đi!
- ... Ừm, được rồi.
Mặc dù vừa rồi tôi đã liệt những câu này vào danh sách bị cấm.
Nhưng với tình huống hiện giờ, e rằng không muốn nói cũng không được.
- Chuyện đó, hôm nay là ngày lễ của mẹ.
- Hử? Đúng vậy, nhắc đến thì tớ mới nhớ.
Senjougahara đáp một câu cho có lệ.
Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cứ tiếp tục như vậy... chính là vấn đề của tôi.
- Sau đó thì sao? Cậu cãi nhau với đứa nào? Tớ nhớ hình như bạn Araragi có hai đứa em gái phải không?
- Đúng vậy, cậu biết à? Đại khái là đứa lớn hơn một chút... nhưng thật ra là giống như cãi nhau với cả hai đứa. Bởi vì bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, hai đứa nó đều dùng 5W1H * một cách vô cùng ăn ý.
* 6 câu hỏi bao gồm what, who, when, where, why và how.
- Là hai chị em lửa trong Tsuganoki à? *
* Trong tên của Karen và Tsukihi đều có chữ 火 - lửa. Từ này có một số nghĩa bóng như “hăng hái” hay “nóng tính”... nhưng vì chưa xem bộ này nên mình tạm thời giữ nguyên nghĩa đen vậy.
- Sao cậu biết biệt danh của chúng nó thế...
Hơi chán ghét một chút.
Tôi vốn không thích cái biệt danh này của đám em gái.
- Hai đứa bọn nó luôn ở gần mẹ... mà mẹ cũng khá cưng chiều chúng nó, sau đó...
- Thì ra là thế.
Làm như đã hoàn toàn hiểu được vấn đề, Senjougahara ngăn tôi tiếp tục nói, giống như muốn bảo rằng “được rồi, tớ đã hiểu hết rồi, không cần nói tiếp!”.
- Đúng là một đứa con trai trưởng vô dụng, trong ngày lễ của mẹ mà không tìm được một chỗ yên ổn ngay trong nhà mình sao?
- ... Chuyện là như thế...
“Con trai trưởng vô dụng”, đối với Senjougahara đây chỉ là những từ đao to búa lớn mà cô ấy thường dùng, nhưng đáng tiếc nó không phải cường điệu mà là sự thật, cho nên tôi chỉ đành chấp nhận.
Mặc dù còn chưa đến mức không có nơi nào yên ổn.
Nhưng tâm tình quả thật không tốt.
- Cho nên cậu mới chạy xe tới nơi này hóng gió sao? Ừm, có điều tớ không rõ vì sao cậu lại cãi nhau với em gái?
- Sáng sớm tớ muốn len lén rời khỏi nhà, nhưng khi vừa lao lên chiếc xe leo núi thì bị em gái phát hiện, vì vậy mới xảy ra tranh chấp.
- Tranh chấp gì?
- Em gái muốn tớ cùng nó chúc mừng ngày lễ của mẹ... nhưng nói như thế nào, tớ cũng không làm được như vậy.
- Không làm được như vậy sao?
Senjougahara lặp lại một lần với hàm ý sâu xa.
Có lẽ cô ấy muốn nói thế này...
Đúng là một phiền muộn xa xỉ!
Từ cái nhìn của một người chỉ còn sống với cha... đại khái là như vậy.
- Rất nhiều nữ sinh trung học đều chán ghét cha mình... có phải con trai cũng như vậy, khó đối mặt với mẹ mình?
- Ha... không, không phải là khó đối mặt, cũng không phải là chán ghét, mà phải nói là có sự ngăn cách. Ừm, đối với em gái thật ra cũng không khác lắm...
... anh, chính vì dáng vẻ này của anh.
... chính vì dáng vẻ này, mới luôn luôn...
- ... Có điều, Senjougahara, loại chuyện này cũng không phải vấn đề gì. Cãi nhau với em gái, ngày lễ của mẹ, những chuyện này ra sao cũng được... Hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần là ngày có hoạt động gì đó, bình thường đều sẽ như vậy. Chỉ có điều...
- Có điều cái gì?
- Mặc dù nói đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng tớ đã không làm gì vào ngày lễ của mẹ, lại còn giận dữ khi nghe đứa em gái nhỏ hơn mình bốn tuổi nói lời thật lòng. Nên nói thế nào nhỉ? Tớ cảm thấy rất tức giận vì lòng dạ hẹp hòi của mình.
- Ừm... đúng là một phiền muộn phức tạp.
Senjougahara lên tiếng.
- Trong một tuần lại sinh ra loại phiền muộn phức tạp này, giống như là đang suy nghĩ mẹ có trước hay là gà con có trước vậy.
- Đương nhiên là gà con có trước.
- Ai da, vậy sao?
- Đây không phải phức tạp mà chỉ là vấn đề của sự nhỏ nhen, giống như con người của tớ rất nhỏ bé vậy. Có điều cho dù là vậy, vừa nghĩ đến chuyện phải xin lỗi em gái thì tớ lại không muốn về nhà chút nào, dự định cả đời ở trong công viên.
- Không muốn về nhà sao...
Nghe đến đó, Senjougahara thở dài.
- Rất tiếc, với cái lòng dạ hẹp hòi đó của cậu, dùng khả năng của tớ cũng chẳng có cách nào...
- ... Ít nhất cũng cố gắng một chút chứ!
- Đương nhiên, nhưng với cái lòng dạ hẹp hòi đó của cậu thì tớ không giúp được gì cả...
“......”
Sự thật mặc dù là vậy, nhưng nghe cô ấy nói một cách vui vẻ như thế, giọng điệu còn giống như đang lường gạt, khiến cho tinh thần của tôi càng thêm sa sút. Không, đối với tôi mọi chuyện còn chưa đến mức khiến cho tinh thần sa sút, nhưng đồng thời tôi lại cảm thấy chán ghét vì khả năng cảm nhận vấn đề yếu kém của mình.
- Loài người thật là nhàm chán, nếu như phiền muộn vì hòa bình thế giới, hay làm cho cả thế giới hạnh phúc, vậy thì tớ cũng vui lòng phiền muộn. Thế nhưng, phiền muộn của tớ lại rất nhỏ bé như vậy, điều này làm cho tớ... chán ghét.
- Rất nhỏ bé...
- Hay gọi đó là thất vọng đi. Giống như khi rút xăm mà lấy được quẻ “tiểu cát” vậy.
- Không nên chối bỏ sức hấp dẫn của mình, bạn Araragi!
- Sức hấp dẫn? Sức hấp dẫn của tớ chẳng lẽ là lúc nào cũng bốc phải “tiểu cát” khi rút xăm sao?
- Tớ đùa thôi mà. Hơn nữa, sự thất vọng của bạn Araragi đâu phải là bốc phải “tiểu cát” khi rút xăm chứ.
- Ý của cậu là rút phải “đại hung” sao?
- Đâu có chứ, đó cũng không phải là chuyện đáng để vỗ tay... hoặc có thể nói, không thế nào lấy nó làm trò đùa được. Sự thất vọng của bạn Araragi phải nói là...
Senjougahara càng nói càng tăng thêm giọng điệu, sau khi chuẩn bị kỹ càng mới tiếp tục nói với tôi.
- ... Mặc dù bốc được “đại cát”, nhưng sau khi cẩn thận đọc xong nội dung, lại phát hiện chẳng phải chuyện tốt gì, cho nên cảm thấy thất vọng.
Tôi chậm rãi nghiền ngẫm ý tứ của cô ấy.
- Tuyệt vọng rồi!
Tôi kêu lên thảm thiết.
Một kẻ xui xẻo như vậy, từ khi sinh ra tới giờ tôi chưa từng nghe qua... Một lần lại một lần... không ngừng dùng những lời nói ác độc để công kích tôi, cô gái này quả thật khó lường.
- Có điều, trước tiên không nói đến chuyện của mẹ, cãi nhau với em gái thì đúng là lòng dạ quá hẹp hòi. Bạn Araragi không phải vẫn luôn rất thương yêu em gái sao?
- Luôn cãi nhau thì đúng hơn.
Nhất là... hôm nay càng có nhiều cảm xúc.
Bởi vì hôm nay không phải là ngày bình thường.
- Là vì em gái nhìn rất ngứa mắt, rất không đáng yêu, rất khó nhìn sao?
- Em gái của tớ không khó coi như vậy.
- Hay là vì yêu sinh hận? Không ngờ bạn Araragi lại là một sister complex.
- Không phải. Mấy chuyện như thích em gái chỉ là ảo tưởng của mấy thằng chưa từng có em gái thôi , trong hiện thực tuyệt đối không thể có.
- Ai da, kẻ no thì làm sao biết được nỗi khổ của người đói, thân ở trong phúc mà không biết phúc. Cái loại thái độ cao cao tại thượng này không tốt đâu, bạn Araragi.
......
Cô gái này muốn nói gì...
- Tiền bạc không có ý nghĩa gì, không có bạn gái càng tốt, bằng cấp gì đó không để vào mắt... Tớ ghét nhất là loại người ngạo mạn như vậy.
- Em gái thì có liên quan gì đến những thứ này...
- Vậy sao? Bạn Araragi không phải là sister complex, không thích em gái ruột à?
- Đương nhiên là không.
- Cũng đúng, bạn Araragi nhìn qua giống sororate complex hơn.
Sororate complex?
Chưa từng nghe qua cái từ này.
- Đây là tên gọi chung của điền phòng hôn *, hay còn gọi là chị em nghịch duyên hôn. Nói một cách cụ thể là sau khi vợ chết có quyền kết hôn với chị hay em gái của vợ.
* Một loại tập tục hôn nhân đã bị cấm sau khi lập nước. Người vợ sau khi chồng mình chết thì phải gả cho anh em của chồng, mà anh em của chồng cũng có quyền lợi và nghĩa vụ lấy người vợ này. Từ này vốn xuất phát từ “levir” trong tiếng La Tinh, nghĩa là “anh em của chồng”. Loại tập tục hôn nhân này xuất hiện tại xã hội nguyên thủy sau chế độ mẫu hệ, lưu hành rộng rãi trong rất nhiều dân tộc.
- ... Sự thông thái của cậu vẫn khiến cho tớ bội phục như trước, nhưng vì sao tớ lại trở thành sororate complex?
- Với bạn Araragi, đối tượng chắc không phải chị mà là em vợ. Nói cách khác, trước tiên phải để cho một cho cô gái không cùng quan hệ huyết thống gọi mình bằng “anh”, sau đó kết hôn với cô ấy... Sau khi thành vợ chồng, cô ấy vẫn tiếp tục gọi cậu bằng “anh”, đây chính là ý nghĩa thật sự...
- Dựa vào đâu mà tớ nhất định sẽ mất người vợ ban đầu này?
Là một người ưa chen ngang, tôi vốn không nên cắt lời cô ấy, nhưng trước khi Senjougahara nói xong tôi vẫn không nhịn được đáp trả lại.
- Nè, bạn Araragi sororate complex...
- Gọi tớ là sister complex đi, cầu xin cậu đấy!
- Bởi vì cậu không thích em gái ruột sao?
- Cho dù không phải em gái ruột thì cũng không thích.
- Như vậy, cậu thích người yêu không phải là thân nhân sao?
- Không phải đã nói rồi sao... Ấy? Người yêu không phải thân nhân?
Có ý gì?
À không phải, gọi quan hệ với người yêu là không phải là thân nhân, nghĩ kỹ lại hình như cũng chẳng có gì không đúng. Có điều nếu tiếp tục như vậy, người yêu rõ ràng sẽ... sao vấn đề hình như lại trở nên nghiêm trọng rồi...
- Đúng là lòng dạ hẹp hòi, chỉ đùa một chút mà cậu đã phản ứng mạnh như vậy sao?
- Đó không phải là đùa một chút, thứ mà cậu nói...
- Vừa rồi chỉ là thử cậu một chút thôi.
- Sao lại muốn thử tớ một chút?... Chờ đã, ý của cậu là nãy giờ chỉ giỡn thôi à?
- Nếu ra tay thật thì tớ phải biến thân rồi.
- Biến thân? Woa, lợi hại thật, cho tớ xem thử với!
À không, dù có muốn xem hay không, tôi cũng có phần hơi hấp tấp...
Senjougahara “ừm” một tiếng, vẻ mặt như đang suy nghĩ.
- Phản ứng mạnh như vậy, trong khi lòng dạ lại hẹp hòi, liệu hai thứ này có quan hệ nhân quả gì không nhỉ? Có điều, cho dù bạn Araragi là một người lòng dạ hẹp hòi, tớ cũng sẽ không bỏ rơi cậu, tớ sẽ luôn đi theo con người nhỏ nhen của cậu đến cùng.
- Lời nói thật khó hiểu.
- Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, tớ đều sẽ đi theo đến cùng. Từ tây bán cầu đến đông bán cầu, nếu như cậu muốn, cho dù là Địa Ngục tớ cũng vui vẻ đi theo.
- ... Không hợp chút nào, những lời này có vẻ rất cool và đàn ông...
- Cho nên, bạn Araragi ngoài lòng dạ hẹp hòi còn có chuyện gì phiền muộn không?
“......”
Có phải cô ấy rất chán ghét tôi?
Lúc này có phải tôi đang bị cô ấy ức hiếp một cách tàn nhẫn?
Hi vọng đây chỉ là “vọng tưởng bị hại” của tôi...
- Cũng không có phiền muộn gì đặc biệt...
- Đã không có thứ gì mong muốn, cũng không có thứ gì phiền muộn... ừm...
- Tiếp theo chuẩn bị mắng tớ thế nào đây?
- Lòng dạ thật lớn, thật cao thượng.
- Một lời ca ngợi thật là gượng ép.
- Diệt pháp tốt, bạn Araragi.
* 灭法 - diệt pháp trong tiếng Nhật có hai nghĩa. Một là thuật ngữ của Phật giáo, ý nói đến pháp thuật diệt trừ. Hai có nghĩa là “vô cùng” hay “đặc biệt”, “diệt pháp tốt” ở đây có nghĩa là rất tốt hay rất giỏi.
- Cho nên mới nói cậu gượng ép... ấy, chờ chút, diệt pháp? Diệt trừ ma quỷ à?
- Diệt pháp tốt là nhấn mạnh của chữ “tốt”, cậu không biết sao?
- Không biết... Tớ hỏi, cậu dùng cái loại câu nhảm nhí đó để biểu dương tớ một cách cứng nhắc, rốt cuộc có ý đồ gì?
Hơn nữa, đột nhiên lại khen ngợi lòng dạ thật lớn gì đó... rõ ràng vừa rồi cô ấy còn nói tôi là nhỏ nhen.
- Không phải, bởi vì tớ cảm thấy hình như bạn Araragi muốn đề xuất yêu cầu là cấm nói xỏ trong một tuần, cho nên tớ phải đi trước một bước ngăn nó lại.
- Cậu khẳng định là không làm được được chuyện đó sao?
Yêu cầu này đối với cô ấy cũng giống như không được hít thở, tim ngừng đập vậy.
Hơn nữa, nếu như cấm nói xỏ trong vòng một tuần, Senjougahara sẽ không còn là Senjougahara nữa, tôi cũng sẽ cảm thấy không còn ý nghĩa... Ấy, từ lúc nào tôi lại trở nên thích những lời châm chọc của Senjougahara vậy chứ?
Thật nguy hiểm...
- Không có biện pháp... Có điều sau khi cấm đoán những yêu cầu về phương diện tình ái, tớ cũng không còn đề xuất, đúng là ngạc nhiên thật.
- Mặc dù đó là sự thật, nhưng trước khi cấm đoán cũng không có đề xuất cụ thể nào sao?
- Tớ hiểu rồi, bạn Araragi. Nếu như mức độ hơi thấp một chút, có thể đề xuất yêu cầu về tình ái cũng được. Dùng danh nghĩa Senjougahara Hitagi, tớ cho phép cậu bộc lộ ham muốn của mình.
“......”
Lẽ nào cô ấy đang mong chờ điều gì sao...
À, đây là do mình suy nghĩ quá nhiều... không nên dao động.
- Thật sự chuyện gì cũng được chứ?
- Chẳng hạn như muốn tớ dạy học cho cậu.
- Bài vở đã vứt lâu rồi, chỉ cần có thể tốt nghiệp là được.
- Nói vậy là cậu muốn tốt nghiệp?
- Chuyện đó người thường cũng có thể làm được.
- Nói vậy là cậu muốn biến thành người thường?
- Cậu muốn kiếm chuyện để cãi nhau, đúng không?
- Ừm, chắc là vậy...
Senjougahara giống như đã suy tính xong, lúc này lại nói tiếp.
- Cậu muốn có bạn gái không?
“......”
Đây cũng là... do mình suy nghĩ quá nhiều sao?
Hình như cô ấy muốn ám chỉ gì khác.
- Nếu như tớ nói muốn... thì sao?
- Cậu sẽ có bạn gái.
Senjougahara thản nhiên nói.
- Chỉ vậy thôi.
“......”
À...
Cẩn thận ngẫm lại, đây là điều cô ấy muốn ám chỉ sao?
Nhưng đây rốt cuộc là tình huống gì, tôi hoàn toàn không rõ... Cho dù thế nào, bất kể ra sao, lợi dụng sự cảm kích của người khác với mình, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn vẫn là không tốt. Đây không phải là luân lý đạo đức hay gì đó, mà là cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Mặc dù đây cũng không phải chỉ là... người yêu bề ngoài.
Những lời mà Oshino từng nói, tôi cảm thấy đã hiểu được một chút.
Chỉ có thể tự mình cứu mình sao?
Dưới cái nhìn của Oshino, những chuyện mà tôi đã làm... đối với Senjougahara, đối với lớp trưởng, còn có đối với cô gái... ma cà rồng tại kỳ nghỉ đông, cũng đáng để tự hào.
Giải quyết vấn đề của Senjougahara, chỗ dựa không phải là sự giúp đỡ của người khác, mà là tình cảm chân thành của chính cô ấy.
Với ý nghĩa này...
Cho dù tôi đề xuất yêu cầu gì...
Động cơ đều có vẻ không thuần khiết.
- Không cần đâu, thật ra cũng chẳng có gì quan trọng.
- Vậy sao?
Cuối cùng, tôi không biết có ẩn ý nào trong lời nói của cô ấy hay không, nếu có thì đó là gì... Senjougahara chỉ điềm nhiên nói như vậy.
- Mà nếu cậu muốn, lần sau chỉ cần mời tớ uống nước ngọt là được, như vậy chúng ta coi như đã thanh toán xong.
- Vậy à, cậu đúng là một người ít ham muốn.
Lòng dạ đúng là rất lớn.
Senjougahara nói như đang tổng kết.
Những lời này đại khái biểu hiện cuộc nói chuyện đã đến hồi kết thúc.
Tiếp đó.
Tôi quay đầu về phía trước. Cảm thấy hình như mình đã nhìn vào khuôn mặt của Senjougahara hơi lâu, cho nên cố ý, hoặc có thể nói là hơi xấu hổ quay đầu lại, nhìn về phía bên kia... Tại nơi đó...
Tại nơi đó có một cô bé.
Một cô bé mang trên lưng một chiếc cặp sách to.
003
Cô bé kia hẳn là ngang với học sinh năm cuối tiểu học, đang quay mặt về phía góc công viên, nhìn vào tấm bảng có bản đồ của khu vực phụ cận. Bởi vì cô bé quay lưng về phía bên này, cho nên tôi cũng không nhìn rõ mặt mũi thế nào, nhưng nói chung chiếc cặp sách to đùng mà cô bé mang sau lưng đã gây ấn tượng mạnh với tôi, vì vậy tôi lập tức nhận ra. Đúng, vừa rồi trước khi Senjougahara xuất hiện tại nơi này cũng có một cô bé đứng xem bản đồ như vậy, mặc dù khi đó cô bé lập tức rời đi, nhưng xem ra lúc này đã trở lại, cầm trong tay một mảnh giấy nhìn vào bản đồ như đang đối chiếu cái gì.
Ừm.
Nói cách khác, có lẽ cô bé đã lạc đường. Mảnh giấy trong tay hẳn là có vẽ địa đồ hay là địa chỉ gì đó.
Nhíu mắt nhìn một chút, tôi phát hiện trên cặp sách có may bảng tên, mặt trên dùng bút lông viết mấy chữ “năm 5 lớp 3 八九寺 真宵”.
真宵... đọc là “MAYOI” thì phải.
Thế nhưng “八九寺” ... cái họ này rốt cuộc nên đọc thế nào đây? “YAKUDERA” sao?
Quốc ngữ của tôi đúng là không được tốt.
Thế thì hỏi người am hiểu về thứ này vậy.
- Này, Senjougahara, cô bé giống như học sinh tiểu học đang đứng nhìn tấm bảng phía trước, họ của bảng tên trên cặp sách đọc là gì vậy?
- Hử?
Senjougahara nhìn qua.
- Nhìn không thấy.
- À...
Quả thật như vậy.
Tôi không để ý tới.
Hiện tại cơ thể của tôi đã không còn bình thường, hơn nữa thứ sáu vừa qua còn cho Shinobu uống máu. Mặc dù còn chưa đạt đến trình độ như ở kỳ nghỉ đông, nhưng hiện giờ năng lực cơ thể của tôi đang đề cao rõ rệt, thị lực cũng không ngoại lệ. Hơi nói quá một chút, cho dù là ở một khoảng cách rất khoa trương tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Mặc dù bản thân chuyện này không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được những thứ mà người khác không thấy, chung quy vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Có cảm giác như không được hài hòa với những người chung quanh.
Đây cũng là phiền não của Senjougahara.
- À... chữ kanji “tám và chín” (八九) trong mười chữ số, sau đó là chữ “đền chùa” (寺), ba chữ viết cùng một hàng.
- Ừm, chữ đó đọc là “HACHIKUJI”.
- HACHIKUJI?
- Ừm. Bạn Araragi, ngay cả loại từ ghép mức độ này cậu cũng không đọc được sao? Với cái kiến thức kém cỏi như vậy, thật là thiếu sót khi cậu có thể tốt nghiệp từ nhà trẻ.
- Nhà trẻ thì cho dù nhắm mắt cũng có thể tốt nghiệp.
- Cậu đánh giá mình quá cao đấy.
- Giống như tsukkomi chỉ trích à? (cái này hình như là loại hài kịch tung hứng của hai người, boke thì nói những câu ngu ngơ, rồi sẽ bị tsukkomi đánh vào đầu một cái và trách mắng.)
- Tớ cũng không cho rằng tự mãn là đáng khen ngợi.
- Tớ đối với cậu thì lại rất ca ngợi...
- Trở lại chuyện chính, về chữ “Hachikuji”, chỉ cần là người có chút hứng thú với lịch sử hay sách cổ, nói cách khác chỉ cần là người ham tìm tòi hẳn là phải biết. Đối với bạn Araragi thì cho dù cảm thấy khiêm tốn học hỏi hay là không muốn hỏi đều là một sự sỉ nhục suốt đời.
- À, được rồi, dù sao tớ cũng là một kẻ không có học vấn.
- Nếu như cậu cảm thấy tự mình biết mình thì tốt hơn so với vô tri vô giác, đó là một sai lầm rất lớn.
“......”
Tôi đã làm chuyện gì xấu đối với cô gái này sao?
Rõ ràng chúng tôi phải nói chuyện một cách thân thiết hơn mới đúng...
“Thật là... thôi bỏ đi! Nói chung cái tên kia đọc là “HACHIKUJI MAYOI”... ừm.”
Một cái tên kỳ quái.
Có điều mặc dù như vậy, đại khái vẫn còn bình thường hơn so với “Senjougahara Hitagi” hay là “Araragi Koyomi”. Cho dù thế nào, bình phẩm về tên họ của người khác cũng không phải hành vi cao thượng gì.
“Chậc...” - Tôi nhìn lén Senjougahara một chút.
Ừm.
Nhìn như thế nào cô gái này cũng không phải là loại người thích trẻ con... Tôi có cảm giác là loại người có thể thản nhiên ném quả bóng lăn qua về hướng ngược lại sẽ chẳng ngại ngần đá bay một đứa trẻ đang khóc chỉ vì nó ồn ào.
Nói cách khác, một mình tôi qua đó vẫn tốt hơn.
Nếu như đây không phải Senjougahara mà là một người khác, bình thường tôi nên dẫn bạn gái theo cùng để xóa tan sự cảnh giác của đứa trẻ mới đúng.
Không có cách nào.
- Này, cậu có thể đợi ở đây một lát không?
- Được thôi, nhưng bạn Araragi muốn đi đâu thế?
- Đi nói chuyện với cô bé tiểu học kia.
- Khuyên cậu nên miễn đi, sẽ chỉ khiến cho tâm hồn bị thương tổn thôi.
“......”
Cô gái này đúng là có thể nói ra những lời đả kích một cách thản nhiên như không có việc gì.
Thôi, đợi lát nữa hãy nói chuyện tiếp.
Lúc này nên chuyên tâm vào cô bé kia.
Hachikuji Mayoi.
Tôi từ trên ghế dài đứng lên, đi ngang qua khoảng sân rộng phía đối diện, tiến về phía tấm bảng có bản đồ nơi cô bé lưng đeo cặp sách kia đang đứng. Cô bé kia hình như đang cố gắng đối chiếu bản đồ và mảnh giấy, không hề phát hiện tôi đến gần từ phía sau.
Tôi đứng cách cô bé một bước, cố gắng nói một cách cởi mở và thân thiện nhất:
- Này, sao vậy? Em bị lạc đường à?
Cô bé quay đầu lại.
Cô bé cột kiểu tóc hai đuôi ngựa, phần mái ngắn làm lộ ra đôi lông mày.
Cô bé có một khuôn mặt rất lanh lợi.
Hachikuji Mayoi nhìn chằm chằm vào tôi như đang đánh giá, sau đó nói:
- Làm ơn đừng có nói chuyện với tôi! Tôi ghét anh!
“...”
......
Lê bước chân cứng ngắc như xác chết, tôi quay về chỗ chiếc ghế dài.
Dáng vẻ của Senjougahara như rất khó tin.
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?
- Chỉ là bị đả kích... tâm hồn bị thương tổn mà thôi.
Bị thương nặng ngoài dự liệu.
Cần hơn mười giây mới có thể khôi phục được.
- Tớ sẽ thử lại lần nữa.
- Nhưng cậu định đi đâu? Định làm gì?
- Chuyện này còn phải hỏi sao?
Nói xong, tôi lại khiêu chiến một lần nữa.
Cô bé Hachikuji giống như chưa từng nhìn thấy tôi, vẫn tập trung vào tấm bảng và mảnh giấy ghi chép. Tôi từ phía sau vươn đầu qua vai cô bé nhìn lén mảnh giấy kia, trông thấy phía trên không phải vẽ địa đồ mà là viết địa chỉ. Mặc dù tôi không quen thuộc khu này lắm, nhưng tìm địa chỉ ở gần đây hẳn là không vấn đề gì.
- Ê, gọi em đó!
“...”
- Bị lạc đường phải không? Muốn đi đâu à?
“...”
- Cho anh xem tờ giấy kia đi!
“...”
“...”
......
Lê bước chân cứng ngắc như xác chết, tôi quay về chỗ chiếc ghế dài.
Dáng vẻ của Senjougahara như rất khó tin.
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?
- Cô bé không để ý đến tớ... bị một con bé tiểu học xem thường...
Bị thương nặng ngoài dự liệu.
Cần mấy chục giây mới có thể khôi phục được.
- Lần này mới thật sự ra tay đây... Tớ sẽ thử lại một lần nữa.
- Tớ không rõ bạn Araragi đang làm gì hay muốn làm gì, nhưng...
- Không cần lo cho tớ...
Nói xong, tôi lại khiêu chiến lần thứ ba.
Cô bé Hachikuji đang quay về phía tấm bảng.
Để đạt được hiệu quả phủ đầu, tôi dùng tay đánh một cái vào gáy của cô bé. Hoàn toàn không cảnh giác, cái trán của Hachikuji chẳng hề do dự đâm sầm vào tấm bảng.
- Anh, anh làm gì vậy?
- Vậy là rốt cuộc cũng quay đầu lại rồi, đúng là hiếm có.
- Bị đánh từ phía sau thì ai chả quay đầu lại.
- Xin lỗi... đã đánh vào đầu em!
Trải qua những đả kích liên tục trước đó, tâm tình của tôi đã chuyển biến tốt hơn một chút.
- Nhưng em biết không? Trong chữ “mạng” (命) của kanji bao hàm chữ “đánh” (叩) đấy.
- Không hiểu anh đang nói gì.
- Còn “sinh mạng” là càng đánh thì sẽ càng tỏa sáng.
- Tôi đã bị đánh đến nổ đom đóm mắt rồi.
- À...
Không giả nai được rồi.
Thật đáng tiếc.
- Chỉ là thấy em có vẻ rất lo lắng nên muốn xem thử có giúp được gì không.
- Nhờ một kẻ thình lình đánh vào đầu học sinh tiểu học giúp đỡ, trên thế giới này chưa có loại người đó đâu, không bao giờ có nhé!
Sự cảnh giác lên đến mức độ nghiêm trọng rồi.
Mặc dù đó là chuyện đương nhiên.
- Ây da, cho nên anh mới xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Ừm, tên của anh là Araragi Koyomi.
- Koyomi, tên gì như con gái thế.
“...”
Đừng nói nữa.
Đây không phải là những lời lần đầu gặp mặt đã lập tức có thể nói ra.
- Đồ đàn bà, đừng tới gần tôi!
Cho dù là học sinh tiểu học, bị một con nhóc tạm thời xem như là phái yếu nói như vậy, quả thật không thể nhịn được...
Chờ đã.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Trước tiên phải lấy được sự tin cậy đã.
Nếu như không cải thiện được tình trạng hiện giờ, có nói tiếp cũng không tiến triển được gì.
- Thế em tên gì?
- Tôi là Hachikuji Mayoi, tên gọi là Hachikuji Mayoi, là cái tên trang trọng mà cha mẹ đã đặt cho tôi.
- Ừm...
Cách đọc hình như không sai.
- Nói chung là đừng có bắt chuyện với tôi nữa! Tôi ghét anh!
- Vì sao?
- Bởi vì anh đột nhiên đánh tôi từ phía sau.
- Trước khi bị đánh em đã nói là ghét anh rồi mà.
- Vậy thì chính là do hậu quả của kiếp trước.
- Chắc gì kiếp trước anh đã làm những chuyện khiến cho bị ghét như vậy.
- Kiếp trước số mệnh của tôi và anh là đối đầu nhau, tôi là một công chúa xinh đẹp, còn anh là một tên đại ma vương gian ác.
- Vậy cũng chỉ là bị bắt đi thôi mà.
Không nên đi cùng người lạ.
Người lạ bắt chuyện thì không nên để ý.
Bởi vì tình hình xã hội hiện nay, gần đây trong trường tiểu học thực thi rất triệt để kiểu giáo dục này... Hay là, chỉ đơn giản vì vẻ ngoài của tôi không thuộc loại mà trẻ con thích?
Cho dù thế nào, bị một con bé chán ghét khiến cho tinh thần của tôi rất là sa sút.
- Nói chung là hãy bình tĩnh lại. Anh sẽ không gây nguy hiểm gì đối với em cả. Một người chưa từng làm bị thương người hay thú vật như anh, cả cái thị trấn này tìm không được người thứ hai đâu.
Mặc dù còn chưa đến mức như vậy, nhưng đối với con tiểu quỷ này thì khoa trương một chút mới thích hợp. Không chỉ giới hạn với trẻ con, đối với loại người như vậy thì thượng sách là khiến cho đối phương cảm thấy dễ dàng nói chuyện với mình. Cũng không biết Hachikuji có cho rằng như vậy hay không, chỉ gật gù vài tiếng, sau đó nói:
- Được rồi, tôi sẽ bớt cảnh giác một chút.
- Vậy sẽ dễ dàng hơn.
- Vậy thì ngài người thú!
- Ngài người thú? Nói ai vậy hả?
Oa...
Mấy chữ “không làm bị thương người lẫn thú vật” rõ ràng là chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần bỏ bớt một phần liền biến thành một từ khinh miệt như vậy... Vậy mà từ trước đến giờ tôi vẫn sử dụng những từ này một cách tùy tiện, thậm chí còn thích dùng nó để tự giới thiệu về mình.
- Anh quát tôi! Đáng sợ quá!
- Xin lỗi, là do anh không đúng! Thế nhưng gọi người khác là “ngài người thú” thì hơi quá đáng, ai nghe thì cũng quát lên thôi.
- Là vậy sao?... Nhưng mà đó là do anh tự nói, tôi chỉ là trả lời một cách có thành ý mà thôi.
- Trên đời này không phải cái gì chỉ cần có thành ý thì đều tốt...
Trên thực tế, trong tình huống này hai chữ “người thú” cũng chỉ nói đến người và gia súc, không có hàm ý khinh miệt người khác, nhưng cho dù như vậy...
- Nói chung, thu gọn câu đó lại thì sẽ biến thành một từ không hay.
- À, thì ra là vậy. Nói cách khác là gần giống như từ “điên điên khùng khùng” phải không? Một số người khi hưng phấn lên thì sẽ nói ra những lời kỳ quái như “ta điên rồi, ta điên rồi”, như vậy thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu như khi tự giới thiệu lại nói rằng mình điên điên khùng khùng, vậy thì không thể chấp nhận được rồi. Đạo lý của nó cũng như vậy phải không?
- Nói sao nhỉ... đối với những người khi hưng phấn lên thì sẽ nói ra những lời kỳ quái như “ta điên rồi, ta điên rồi”, anh cũng không thể nào chấp nhận...
- Vậy nên xưng hô thế nào đây?
- Xưng hô bình thường là được rồi.
- Vậy thì gọi là anh Araragi nhé.
- Ừ, bình thường thật là tốt, cứ bình thường là tốt nhất.
- Tôi ghét anh, Araragi.
“...”
Không hề cải thiện được gì.
- Đồ hôi thối, đừng tới gần tôi!
- Cái này so với đàn bà thì còn quá đáng hơn đấy.
- Ồ... đúng vậy, gọi là đồ hôi thối thì có vẻ hơi quá đáng, vậy thì đính chính một chút.
- Ừm, nếu như có thể.
- Đồ người lạ, đừng tới gần tôi!
- Câu trước không khớp với câu sau chút nào.
- Thế nào cũng được, mau lượn sang chỗ khác đi!
- Thôi nào... không phải em bị lạc đường sao?
- Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, tôi đã quen với những khó khăn kiểu này rồi, đối với tôi chỉ là bình thường mà thôi. Tôi còn có thể làm hướng dẫn viên du lịch đấy.
- Làm hướng dẫn viên du lịch? Nhỏ như vậy sao?
Nếu như cô bé không nói sai, quả thật không thể nào bị lạc đường.
- Nghe anh nói này, đứng ngang bướng nữa!
- Tôi không có ngang bướng.
- Không phải là đang ngang bướng sao?
- Vậy thì chết này!
Vừa dứt lời, Hachikuji liền dùng hết sức lực toàn thân tung một cú đá móc về phía tôi, thoạt nhìn không hề giống học sinh tiểu học chút nào, lưng thẳng tắp, tư thế vung chân rất đẹp. Nhưng đáng buồn là thân thể cua học sinh tiểu học và học sinh cấp ba có sự chênh lệch rất rõ ràng, hơn nữa không cách nào bù đắp được. Mặc dù con nhóc vung chân gần đến cả đầu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đá đến bụng tôi. Đương nhiên cho dù là bụng thì bị mũi chân đá vào cũng sẽ rất đau, nhưng cũng không đến mức không thể chịu được. Trong nháy mắt khi bị Hachikuji đá trúng, tôi lập tức dùng hai tay nắm lấy mắt cá và phần ống quyển của đối phương.
- Tiêu rồi thật!
Hachikuji kêu lớn một tiếng, nhưng đã muộn... Cái câu “tiêu rồi thật” rốt cuộc có đúng ngữ pháp hay không, chờ lát nữa hỏi lại Senjougahara sau. Đối mặt với Hachikuji lúc này chỉ đứng một chân, tôi không hề lưu tình chút nào, vung tay lên giống như nhổ củ cải trong ruộng, thi triển một chiêu quật nổi tiếng trong nhu đạo. Trong nhu đạo thì nắm chân như vậy là phạm quy, nhưng đáng tiếc đây không phải so tài mà là thực chiến. Lúc thân thể Hachikuji từ mặt đất bay lên, cảnh tượng bên trong chiếc váy ngắn hoàn toàn hiện ra trước mắt tôi, nhưng tôi cũng không phải là một tên lolicon nên chẳng hề dao động, cứ như vậy một hơi quật xuống.
Có điều sự chênh lệch về chiều cao vào lúc này lại phản tác dụng. Vóc người của Hachikuji nhỏ hơn nhiều so với đối thủ cùng tầm với tôi, cho nên thời gian tiếp đất cũng chậm hơn một chút. Chỉ với chút thời gian đó, Hachikuji bỗng lanh trí dùng cánh tay đang tự do nắm lấy tóc tôi. Bởi vì một số nguyên nhân nên tóc tôi cũng hơi dài, với bàn tay nhỏ bé như của Hachikuji cũng có thể dễ dàng nắm được. Cơn đau từ da đầu khiến cho tôi theo phản xạ thả chân Hachikuji ra.
Hachikuji cũng không ngây thơ đến mức tránh ra. Con nhóc đạp vào lưng tôi, không đợi rơi xuống đất liền dùng xương bả vai tôi làm trục nhanh chóng xoay người, sau đó dùng khuỷu tay đánh vào đầu. Thế nhưng... cú đánh này quá nhẹ. Hai chân của con nhóc vẫn chưa chạm đất, cho nên sức lực không được như bình thường. Sự chênh lệch về tuổi tác và kinh nghiệm thực chiến đã hoàn toàn bộc lộ. Nếu như con nhóc không vội vàng giải quyết trận chiến mà bình tĩnh dùng một chiêu tất sát, lúc này có lẽ tôi đã nằm đo đất rồi. Còn tình thế bây giờ chính là lúc tôi phản kích, một đòn tất thắng.
Khuỷu tay đánh vào đầu tôi hình như là tay trái... không đúng, thân thể con nhóc xoay ngược lại, cho nên hẳn là tay phải. Tôi nắm được cánh tay phải của con nhóc, từ vị trí này một lần nữa quật xuống.
Lần này thì đã phân thắng bại.
Hachikuji ngã xuống đất với tư thế chổng vó lên trời.
Vì đề phòng phản kích tôi liền tránh ra xa.
Nhưng đối phương không có dấu hiệu gì muốn đứng dậy.
Tôi đã thắng.
- Thật là, đúng là đồ ngốc, học sinh tiểu học thì làm sao có thể thắng được học sinh cấp ba. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Ở nơi này có một tên học sinh cấp ba đánh nhau thẳng tay với một con nhóc học sinh tiểu học, dùng một cú quật của nhu đạo để phân thắng bại, hơn nữa còn cười lớn như đang khoe khoang thành tích của mình.
Không phải là tôi đấy chứ?
Araragi Koyomi là loại người ăn hiếp nữ sinh tiểu học, sau đó còn lớn giọng cười sao... Tôi cảm thấy như vừa có một cơn gió lạnh thổi qua sân vắng vậy.
- Bạn Araragi!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Tôi quay đầu nhìn lại, trông thấy Senjougahara đang đứng ở đó.
Dáng vẻ cô ấy như không thể nhìn nổi nữa, vì vậy liền đi đến.
Vẻ mặt rất ngạc nhiên.
- Mặc dù tớ từng nói là cho dù Địa Ngục cũng vui vẻ theo cùng, nhưng đó là vì sự nhỏ bé của bạn Araragi. Còn việc tự chuốc lấy khổ thì hoàn toàn khác, đừng nên hiểu lầm!
- Cho tớ giải thích một chút!
- Cứ việc!
“...”
Không thể nào giải thích được.
Không thể tìm được một lý do nào.
Trước tên phải bình tĩnh lại.
- Mà... chuyện đã qua rồi thì cứ dẹp nó sang một bên đi! Cô bé này…
Tôi chỉ vào Hachikuji đang nằm dưới đất không dậy nổi. Dù sao cũng là lưng chạm đất, cho nên chiếc cặp sách to sau lưng hẳn là đã giúp giảm xóc, chắc là không việc gì.
- Hình như cô bé bị lạc đường. Nhìn qua cũng không giống như đi cùng cha mẹ hay bạn bè. À, tớ đã ngồi trong công viên từ sáng sớm, trước khi cậu tới thì cô bé đã đứng ở nơi này nhìn tấm bảng kia rồi. Khi đó tớ còn không chú ý lắm, thế nhưng một lúc sau cô bé lại trở lại chỗ này, không phải là đang lạc đường sao? Nếu có ai đó đang lo lắng cho cô bé thì rất là phiền, cho nên tớ mới nghĩ có thể giúp được hay không.
- Ừm.
Senjougahara tạm thời gật đầu, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên vẫn không hề thay đổi. Có điều hình như cô ấy muốn hỏi cho rõ ràng vì sao chúng tôi lại cãi nhau dẫn đến đánh lộn, nhưng thứ lỗi tôi chẳng thể nào trả lời được cái vấn đề này, cứ xem như nó là tinh thần chiến đấu giữa hai chiến sĩ vậy.
- Này!
- Hử?
- Không có gì, thì ra là vậy... tớ hiểu tình hình rồi.
Cậu thật sự hiểu sao?
Không phải là chưa hiểu nhưng giả vờ hiểu đấy chứ?
- À, đúng rồi, Senjougahara, không phải trước đây cậu ở nơi này sao? Vậy nếu có địa chỉ hẳn là sẽ biết đại khái ở chỗ nào chứ?
- Chuyện đó à... bình thường thôi.
Một câu trả lời mập mờ không rõ.
Lẽ nào cô ấy là một người ngược đãi trẻ con giống như tôi đã đoán sao? Tôi cảm thấy chuyện này có lẽ so với lolicon thì còn nguy hiểm hơn.
- Này, Hachikuji, tỉnh rồi thì đừng làm bộ xỉu nữa! Đưa tờ giấy vừa rồi cho chị gái này xem thử đi!
Tôi ngồi xổm xuống nhìn trộm khuôn mặt Hachikuji.
Hai mắt cô bé trợn trắng.
... Thật sự đã xỉu rồi...
Chuyện này phiền phức rồi đây...
- Sao vậy, bạn Araragi?
- Không có gì...
Để không bị Senjougahara phát hiện, tôi lén dùng lưng mình che khuôn mặt Hachikuji lại, sau đó làm như không có việc gì vỗ hai ba cái vào má cô bé. Đây đương nhiên không phải là thừa cơ hãm hại, chỉ là muốn làm cô bé tỉnh lại mà thôi.
Cuối cùng Hachikuji cũng mở mắt ra.
- A... hình như em vừa có một giấc mơ.
- Ồ, vậy à, là giấc mơ gì thế?
Tôi thử dùng giọng điệu của anh thể thao để nói chuyện. (người dẫn chương trình của tiết mục giáo dục “ở cùng với mẹ” dành cho trẻ con)
- Nói anh nghe xem, rốt cuộc em mơ thấy gì?
- Em mơ thấy mình bị một tên côn đồ cấp ba đánh.
- Đó hẳn là một giấc mơ không có thật.
- Thì ra là thế, một giấc mơ không có thật.
Hiển nhiên là thật trước khi ngất xỉu.
Tôi cảm thấy áy náy đến mức muốn nổ tung lồng ngực.
Tôi lấy mảnh giấy từ Hachikuji, sau đó đưa cho Senjougahara… nhưng cô ấy không hề cầm lấy, chỉ dùng cặp mắt lạnh đến dưới cả điểm đóng băng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra của tôi.
- Sao vậy, cầm đi!
- Không biết vì sao tớ lại không muốn chạm vào cậu.
Ặc.
Tôi đã quen nghe những lời nói kiểu này, cho nên cũng không thấy bất ngờ lắm...
- Chỉ cầm tờ giấy thôi mà.
- Tớ cũng không muốn chạm vào thứ mà cậu đã sờ qua.
“...”
Bị chán ghét rồi...
Bị Senjougahara chán ghét một cách đương nhiên...
Ồ... lạ nha, rõ ràng trước giờ đều bất ngờ giống như rất được lập trình sẵn vậy...
- À, biết rồi... tớ đọc cho cậu nghe là được rồi chứ gì! Chỗ đó...
Tôi bắt đầu đọc địa chỉ trên tờ giấy, đáng mừng là trong đó không có chữ Hán nào tôi không biết, cho nên đọc một hơi rất là lưu loát. Senjougahara lắng nghe, sau đó “ừm” một tiếng.
- Chỗ đó thì tớ biết.
- Vậy thì quá tốt rồi.
- Hình như từ chỗ nhà tớ trước đây đi qua một chút. Địa điểm cụ thể tớ cũng không rõ, nhưng đến chỗ đó dựa theo cảm giác hẳn là có thể tìm được. Vậy thì đi thôi!
Còn chưa nói xong, Senjougahara đã lập tức xoay người đi về hướng lối vào công viên. Tôi còn tưởng rằng cô ấy nhất định sẽ cằn nhằn về việc dẫn đường cho trẻ con hay gì đó, không ngờ cô ấy lại đáp ứng một cách dứt khoát như vậy. Không, nếu vậy thì Senjougahara vẫn chưa hề giới thiệu mình với Hachikuji, thậm chí chưa từng liếc nhìn một cái, e rằng chuyện cô ấy ghét trẻ con là đúng như tôi đã đoán. Hoặc là bởi vì cô ấy từng nói sẽ làm “bất cứ một việc gì” để trả ơn, cho nên mới miễn cưỡng đáp ứng thỉnh cầu của tôi, chuyện này cũng có khả năng.
A...
Nếu vậy thì đúng là quá lãng phí rồi...
- Thôi quên đi... đi thôi, Hachikuji!
- Hử... đi đâu cơ?
Vẻ mặt Hachikuji ngơ ngác.
Con nhóc này không phải đang đùa đấy chứ?
- Đã bảo là đi đến địa chỉ ghi trên tờ giấy. Chị gái kia biết chỗ đó nên sẽ dẫn đường cho em. Được rồi chứ?
- Ồ, dẫn đường à?
- Hử? Em không bị lạc đường sao?
- Không, em bị lạc đường.
Hachikuji trực tiếp khẳng định.
- Em là con ốc sên đi lạc.
- Gì? Ốc sên à?
- Không, em...
Hachikuji lắc đầu.
- Em, không có gì đâu.
- Ừm, vậy thì trước tiên đuổi theo chị gái kia đã. Cô ấy tên là Senjougahara, mặc dù tính tình không thua gì cái tên, nhưng quen rồi thì sẽ thấy bình thường thôi. Thực tế cô ấy là một người tốt, mặc dù hơi quá thẳng thắn.
“...”
- A, nhanh lên một chút đi!
Tôi dùng sức kéo tay Hachikuji không hề muốn nhúc nhích, đuổi theo bóng lưng Senjougahara. Hachikuji phát ra một tràng thanh âm kỳ quái, nghe giống hải cẩu hay hải báo gì vậy. Trải qua một phen giằng co, cuối cùng cô bé cũng đành phải đi theo.
Chiếc xe đạp leo núi thì lấy sau vậy.
Chúng tôi vội vàng để công viên 浪白lại phía sau.
Cuối cùng, tôi vẫn không biết cách đọc chính xác của tên cái công viên này.
004
n/a
Danh sách chương