Trước khi ba mẹ tỉnh lại, tôi đưa Hanekawa về.

Lần này đã không còn có thể dùng từ 'giúp một tay' để miêu tả, cậu ấy đã đưa 'bàn tay' đó ra quá nhiều lần trong vụ này---hơn nữa nhìn thời gian thì tôi quyết định lấy xe đạp tiễn cậu ấy một đoạn.

Cho dù nói vậy, đi xe đạp chở hai là bị cấm.[1]

Hanekawa tuân thủ rất nghiêm luật Giao thông đường bộ.

Nếu như không phải tình huống khẩn cấp thì cậu ấy sẽ không giờ chấp nhận việc này.

Tôi chẳng có ý đồ gì đen tối cả đâu!

Không có chuyện tôi muốn Hanekawa ngồi sau ôm eo tôi đâu!

"Thật xin lỗi, khiến cậu chịu nhiều rắc rối như vậy. Để mình tiễn cậu một đoạn."

"Ừm. Cũng được."

Vừa sóng bước đi bộ, chúng tôi vừa nói chuyện.

Ngẫm lại thì, cũng lâu rồi tôi mới nói chuyện với Hanekawa như thế này---chỉ có tần số gặp mặt là tăng lên vì cậu ấy là cô giáo dạy kèm cho tôi.

Nhưng mà trong khi học, chúng tôi không thể nói chuyện.

"Từ giờ trở đi, có lẽ mình không nhúng tay vào nữa thì sẽ tốt hơn nhỉ---xem ra mình chẳng thể làm được việc gì có ích. Những việc mình có thể làm, chỉ đến đây thôi sao?"

"Chà...đúng vậy."

Không thể phủ nhận điều đó khiến tôi cảm thấy khổ sở.

Hanekawa vừa 'đúng', vừa 'mạnh'.

Tuy nhiên cậu ấy lại có khuynh hướng trở nên 'quá đúng', 'quá mạnh'.

Cho dù cậu ấy cố gắng thận trọng đến đâu, thì cũng sẽ khiến những gì xung quanh lay động đến tận gốc rễ.

"Araragi-kun, cậu đang giận mình à?"

Nhịp bước của tôi và Hanekawa gần như không thay đổi.

Bởi vì cũng không cần phải cố sức phối hợp với nhịp bước của cậu ấy---tôi vừa đẩy xe đạp vừa,

"Giận cái gì?"

Hỏi ngược lại Hanekawa như vậy.

"Cái gì? Cậu đừng giả vờ giả vịt nữa. Trong chuyện của Karen-chan và Tsukihi-chan. Nói thế nào đi nữa, thì người tìm ra 'hung thủ' cũng là mình. Vì thế cậu đang giận mình vì chuyện đã xảy ra cho Karen-chan, đúng không?"

"Cho dù mình đang giận thì cũng là giận hai con nhỏ đó. Mình không có lý do gì để giận Hanekawa cả...mặc dù mình không giận chuyện đó, nhưng mà mình muốn than phiền là nếu như cậu hợp tác với chị em lửa thì mình muốn cậu nói với mình một tiếng."

"Nhưng mà, lúc đó Araragi-kun sẽ nổi giận, đúng không? Hơn nữa, chẳng lẽ mình không có một chút quyền tự do ích kỉ trở thành bạn của Karen-chan và Tsukihi-chan sao?"

"Tự do sao."

Thực ra tôi là một người cực kì không có tự do.

Chà, kệ đi.

Bây giờ nói gì đi nữa thì cũng vô dụng.

Chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua.

"Đúng rồi."

Đột nhiên, Hanekawa.

Vừa trông có vẻ xấu hổ, cậu ấy vừa lấy ra quyển sổ học sinh trong túi ngực của áo đồng phục,

"Nhưng mà, dù thế nào thì, để xin lỗi vì đã giữ im lặng chuyện của Karen-chan và Tsukihi-chan với Araragi-kun, mình sẽ cho cậu tấm vé này---"

Chẳng hiểu sao, cậu ấy vừa kéo dài cuối câu một cách không tự nhiên, vừa xé một tờ giấy trắng ra thẳng tắp, chẳng cần thước kẻ hay đường gấp (làm như thế nào vậy?), sau đó đặt nó vào tay của tôi.

Tôi lật lật tờ giấy---tấm vé?---thì nhận ra mặt nào cũng chẳng có cái gì viết lên cả.

Cái quái gì thế này.

Ám chỉ những tấm vé trong tương lai đều là giấy trắng sao? REM sao?[2]

Chương cuối lý tưởng sao?

Tình yêu và Hòa bình sao!

"Đây là cái gì?"

Bởi vì những điều trên đều không phải, cho nên tôi thử hỏi.

Hanekawa lại càng thêm xấu hổ,

"Đây là tấm vé 'cậu-thích-sờ-ngực-mình-lúc-nào-cũng-được'. Cho cậu đấy."

sau đó trả lời như vậy.

"...? Thật chứ!"

Bàn tay đang cầm tờ giấy, không, tấm vé hạng nhất bắt đầu run rẩy.

"Ừm. Thật. Nhưng mà nếu dùng nó thì mình sẽ khinh bỉ cậu cả đời."

"Không có ý nghĩa!"

Tôi xé vụn và ném đi.

A ha ha ha, Hanekawa cười vô tư.

Ư ư...bị ăn thịt lừa rồi.

Rõ ràng hồi trước cậu ấy tuyệt đối không phải là một người sẽ nói đùa như vậy.

Nên nói rút lại lời nói lúc trước hay nhấn mạnh lời nói lúc trước đây.

Cậu ấy đã thật sự thay đổi.

Có lẽ là---thay đổi theo hướng tốt.

"Hay là mình cho cậu tấm vé 'cậu-thích-lấy-quần-lót-của-mình-lúc-nào-cũng-được' nhé?"

"Cái đó không bị khinh bỉ cả đời chứ?"

"Có bị."

"Nếu vậy thì mình cũng không cần cái đó...hay là cho mình tấm vé 'cậu-thích-lấy-váy-của-mình-lúc-nào-cũng-được' đi."

"Tấm vé đó không tồn tại."

Mặc dù nói lấy váy mà không bị khinh bỉ thì cũng hơi ảo tưởng, nhưng mà dù sao đó cũng là quần áo của Hanekawa, có khi còn có thể nhìn được cả quần lót của cậu ấy (trường hợp cầm quần lót trong tay nhưng lại không thể thưởng thức trên mặt thị giác là không thể chấp nhận được!), tôi vắt hết cả óc để nghĩ ra trò này, nhưng mà đáng buồn thay lại bị phát hiện một cách dễ dàng.

"Chà, tạm thời không nói chuyện của mình...Araragi-kun, cậu đừng hăm dọa Karen-chan và Tsukihi-chan nữa nhé?"

"Không sao đâu---cậu không phải lo việc đó. Mình cũng biết là hai đứa nó chỉ hành động một cách tùy hứng mà thôi."

"Đúng thế. Đây không phải là chuyện đồng loại thì ghét nhau, nhưng mà hai em ấy."

Hanekawa nói.

"Thật giống cậu đấy. Araragi-kun."

"...Cậu đang nói bề ngoài hả?"

Không.

Cho dù đường nét khuôn mặt thật sự rất giống nhau.

Nhưng mà nếu chụp ảnh thì sẽ dễ dàng nhận ra.

Tiện thể nói luôn, dùng mắt phân biệt là đơn giản nhất.

"Không phải bề ngoài mà là bên trong. Chà, mình cũng không thể nói chuyện của người khác được."

"Đúng là vậy...nhưng mà về cơ bản thì anh em mình hoàn toàn khác với cậu mà."

"Oshino-san."

Hanekawa.

Đột nhiên nói ra tên của người đàn ông mặc áo a-lô-ha đó.

"Không biết bây giờ Oshino-san đang làm gì nhỉ"

"...Ai biết được. Nhưng mà chắc chắn lão ấy đang trông chừng chúng ta từ một nơi nào đó."

Nghe như đang nói về người quá cố.

Không, chà, lão đó nhìn thế nào cũng không phải loại người sau khi chết thì sẽ trông chừng chúng tôi.

"Lão đó có lẽ sẽ dễ dàng giải quyết được chuyện của Karen---nghe Shinobu nói thì 'ong lửa vây quanh' xem ra cũng chỉ là 'kì quái' cấp độ thấp."

"Shinobu-chan?...'Ong lửa vây quanh'?"

"A."

Tôi vẫn chưa giải thích cho cậu ấy.

Tôi giải thích sơ qua cho Hanekawa biết về việc thỏa hiệp tạm thời với Shinobu, về 'kì quái' khiến cho Karen bị sốt cao, về 'ong lửa vây quanh'.

Chỉ cần nghe giải thích sơ qua,

"Hừm."

Hanekawa đã hiểu tường tận mọi việc.

Thật không hổ danh.

" 'Ong lửa vây quanh'---thay vì nói độ khó thấp, thì có lẽ phải là cảm giác rất nhỏ bé. Nhưng mà, Araragi-kun có thể hòa giải với Shinobu-chan đúng là một việc tốt nhỉ."

"Không phải là việc xấu."

Tôi nói, sau đó nhìn xuống cái bóng của mình.

Không có dấu hiệu của Shinobu.

Chà, đành chịu.

Trước mặt Hanekawa thì trừ khi dùng vũ lực kéo ra, còn không thì cô bé có lẽ tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

"...Nhưng mà mình vẫn cảm thấy việc đi tắm cùng nhau có hơi."

"Cậu vừa nói việc không nên nói ra---"

Tại sao tôi lại có lực phòng thủ yếu như vậy.

Đứng trước Hanekawa tôi hoàn toàn không có chút phòng bị nào cả.

"Vậy, Araragi-kun, từ bây giờ cậu sẽ gọi tên thật của Shinobu-chan thời còn là ma cà rồng à?"

"Tên thật..."

"Thì là. Kiss-Shot ・ Acerola-Orion ・ Sugar-Andagi."

"Sai lầm tuyệt mĩ!"

Đúng là nghe rất giống!

Nhưng mà, giờ mới biết tên trước kia của Shinobu và tên một loại bánh đặc sản của Okinawa giống nhau như vậy![3]

Câu đùa này tính parody quá cao!

Churaragi-san và Andagi kết hợp, mùi vị hết sẩy![4]

Không, chà, không nói chuyện này nữa---

"Mình sẽ, không làm vậy."

Tôi trả lời.

"Tên của cô bé đó đã vĩnh viễn bị mất đi---bây giờ, Oshino Shinobu mới là tên thật của cô bé. Mình đã quyết định như vậy. Mình sẽ không gọi lại---cái tên đó một lần nữa. Cho dù chúng mình hòa giải hay tan vỡ đi nữa, thì chỉ có điều đó là không thể lay chuyển."

"Hừm. Chà, việc Oshino-san rời khỏi thị trấn này, có lẽ cũng là vì chú ấy đã quyết định giao Shinobu-chan lại cho Araragi-kun---thật ra thì, sau khi lễ hội văn hóa kết thúc, hai người hòa giải với nhau cũng không có gì kì lạ."

"Đúng là đã tốn thật nhiều thời gian. Có thể nói đây là do sự chậm trễ của mình"

"Araragi-kun không có chậm trễ đâu. Mình biết điều đó"

Hanekawa nói vậy---một cách dứt khoát.

Đúng.

Chắc chắn Hanekawa là---người lo lắng nhất cho tôi.

Lúc tôi bị mất kí ức cũng thế.

Cậu ấy vẫn luôn lo lắng---cho tôi.

Tôi dạt dào cảm xúc,

"Cậu cái gì cũng biết cả nhỉ."

Nói như vậy.

Sau đó Hanekawa,

"Không phải cái gì mình cũng biết. Mình chỉ biết những việc mình biết mà thôi."

Trả lời như vậy.

Một cuộc nói chuyện---như thường ngày.

"Araragi-kun. Để mình nói cho cậu biết một chuyện đáng sợ nhé?"

"Chuyện đáng sợ? Là gì vậy?"

"Araragi-kun vô tình nhìn điện thoại, thì thấy tin nhắn từ Senjougahara-san. Nội dung tin nhắn là 'Nhận được tin này thì phải ngay lập tức gửi nó lại cho mình', cảm giác như vậy."

"Như vậy thì có gì đáng sợ đâu. Mình cứ gửi tin nhắn lại một cách bình thường là được mà, không phải sao?"

"Tin nhắn đến vào hôm qua."

"Thật đáng sợ---!"

Bất kể là chuyện gì thì cũng thật đáng sợ!

Cho dù đáng sợ thì cũng đã không thể gửi tin lại được nữa rồi!

"Đùa thôi mà. Chẳng qua nói chuyện phiếm cho vui thôi."

"C-Chuyện phiếm ư...hết cả hồn. Mình cứ tưởng là cậu nói thật chứ."

"Làm sao mình biết được chuyện thật của Araragi-kun mà ngay cả Araragi-kun cũng không biết chứ...Chính vì vậy mình mới nói là không phải cái gì mình cũng biết. Hơn nữa, chuyện đáng sợ mình muốn nói là về Shinobu-chan."

"......"

"Sau khi hòa giải mà gây gổ thì mọi việc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nhiều---chính vì vậy cậu phải chú ý phương diện này nhé."

Hanekawa nói vậy.

Chuyện đó.

Không cần gật đầu, tôi cũng hiểu.

Chính vì vậy---tôi phải gật đầu.

Thấy phản ứng của tôi, Hanekawa,

"Ừm."

Một tiếng như vậy.

Từ giờ trở đi sẽ không động chạm tới việc này nữa---chúng tôi quay trở lại với chủ đề.

"Đúng rồi đúng rồi, quay lại chuyện vừa nãy. Giả dụ như Oshino-san vẫn còn ở lại thị trấn này đi nữa, có lẽ chú ấy cũng sẽ bỏ mặc Karen-chan? Không phải chú ấy rất lạnh nhạt với những người---chuốc tai họa vào thân vì chỏ mũi vào việc của người khác sao."

"...Cậu nói cũng đúng."

Ví dụ như, để được Oshino 'cứu'.

Thì đó---phải hoàn toàn là 'người bị hại'.

Trong chúng tôi mà nói thì, người nhận được sự đối đãi tốt nhất chính là Sengoku---không, có lẽ việc đó cũng chỉ là vì Oshino là một tên lolicon mà thôi.

Tuy nhiên, cho dù là vậy thì Karen cũng không thể được giúp đỡ.

Ngoại hình của con nhỏ đó không phải là của loli.

Còn cao hơn cả tôi.

Nhưng có lẽ vẫn thấp hơn Oshino.

"Ừm, nếu là Oshino, có lẽ lão sẽ từ chối Karen. 'Tôi không thể giúp cô. Chỉ có một mình cô mới giúp được bản thân cô thôi, tiểu thư', chắc sẽ nói như vậy."

"Cậu nhại giống thật đấy..."

Hanekawa khen một câu trật đường rầy như vậy.

Chà, bởi vì mình tôi đã nghe câu nói này đến mòn tai rồi.

"Araragi-kun, chẳng lẽ cậu rất giỏi nhại người khác sao?"

"Cũng không phải rất giỏi, nhưng mà..."

"Làm thử cho mình xem đi. Nhại Senjougahara-san ấy."

"Không muốn. Tại sao mình phải làm chuyện như vậy chứ."

"Làm đi mà."

"Không muốn."

"Làm đi."

"......"

Quá tam ba bận, không thể từ chối.

Nhưng mà nếu đối phương là Hanekawa thì.

Nhưng mà, cậu ấy thật sự muốn xem như vậy sao?

" 'Chậc chậc, dạy học cho Araragi-kun sao, nghĩ lại thì mình đúng là đang lãng phí thời gian vô ích. Nếu như dùng thời gian lãng phí này quy đổi ra tiền thì chắc cũng phải được cỡ hai trăm triệu yên đấy. Cậu hiểu chưa? Là số thu nhập mà Araragi-kun phải sống hai trăm triệu năm mới kiếm được đó' "

"Mình cũng không biết có giống không, nhưng mà mình biết là Araragi-kun có bị Senjougahara-san nói một câu tàn khốc như vậy..."

Hanekawa giật ngược ra sau.

Trước khi nói đến việc giống hay không giống, đây là sự thật.

"Vậy, tiếp theo cậu bắt chuwocs Mayoi-chan đi."

"Để xem."

Tôi làm theo lời Hanekawa.

Hãy gọi tôi là thằng hề.

" 'X-Xin hãy dừng lại, Araragi-sann! Xin đừng tự dưng sờ chỗ kì quái như vậy! Nếu như lên án bằng mắt chưa đủ thì em sẽ kiện ra tòa đấy!' "

"...Cậu đã làm cái gì với Mayoi-chan vậy? Chỗ kì quái là chỗ nào?"

"Lại Ultra Miss!"

Nói gì thì nói, tôi thật quá ngu ngốc!

Tôi thật sự là động vật không xương sống sao!

Hanekawa trừng tôi chằm chằm.

Ánh mắt của tôi bởi theo kiểu Vassallo.[5]

"X...Xin lỗi, mình cắn phải lưỡi."

"Thế thật ra cậu muốn nói cái gì?"

"Bạch tuộc kì quái..."[6]

Thế là tôi trở thành gã trai kì quái sờ bạch tuộc kì quái.

Tưởng tượng cảnh tôi sau khi vượt qua sự ngăn cản của Hachikuji thì sờ vào bạch tuộc kì quái, thật là một cảnh tượng siêu thực.

Thật hết thuốc chữa.

"Vậy...tiếp theo cậu thử giả làm Kanbaru-san xem"

" 'Thật không hổ danh là Hanekawa-senpai, kĩ năng thật khiến người ta phải khâm phục. Có lẽ chị được thần linh yêu quý không biết chừng. Người như em thì cho dù là gót chân của chị cũng không thể sánh bằng...Phư phư, tuy nhiên, đây là nghĩa vụ của em với tư cách người sinh cùng thời với Hanekawa-senpai, em sẽ không ngoảnh mặt đi trước sự thật này, xin hãy cho em nhìn thân thể của chị để học tập' "

"......"

"Ơ? Mình tin là mình diễn chuẩn lắm mà."

"...Kanbaru-san đâu có nói những điều như thế với mình đâu?"

"Ơ?"

"Đúng là mình nghĩ em ấy là một người rất lễ nghi, nhưng mà em ấy không có nói mấy câu khoa trương như được thần linh yêu quý hay đại loại như vậy."

"Ơ ơ."

Gì chứ.

Cô bé không phải đối với ai cũng như vậy sao?

Chẳng con bé Kanbaru cũng không phải làm mấy chuyện lễ nghi tôn kính đó với mấy người mà con bé coi trọng hoặc với đàn anh, đàn chị trong trường, mà chỉ tôn kính với mỗi một mình tôi thôi sao...nếu đúng vậy thì thật là quá nặng nề.

Thật ra thì cô bé nhận ra phẩm giá nào từ con người của tôi chứ.

"Vậy, cuối cùng cậu thử giả làm mình đi."

" 'Bộ ngực này là của Araragi-kun đó. Cậu muốn sờ thế nào thì sờ đi.' "

"Mình không có nói vậy!"

Bị giận.

Tôi bị Hanekawa giận...

Tôi thật sự nhụt chí.

"Không, nhưng mà, không phải vừa nãy cậu cũng nói một câu tương tự sao..."

"Hoàn toàn khác nhau. Không phải lúc nãy Araragi-kun đã xé tấm vé đó một cách rất nam tính sao. Thực ra lúc đó mình cũng hơi động tâm."

"Cái gì chứ."

Vậy là, điểm cộng đó cũng vừa tiêu tán sao.

Đúng là một sự kiện buồn thảm.

Ngoại trừ 'bi kịch' thì không thể dùng từ nào khác đễ diễn tả.

"Nếu như mình không nhiều lời, có khi còn vì nhận phần thưởng cho việc bắt chước mà được sờ ngực...trời hỡi, tại sao lại như vậy!"

"Không hề có phần thưởng đó."

"Nhưng mà Hanekawa, cậu là người khơi gợi hi vọng của mình lên, nếu cứ kiềm chế thế này, có lẽ mình sẽ trở thành tội phạm tình dục mất. Cậu hãy tự giác đi, không phải người có thể tránh cho tình huống đó xảy ra chỉ có mình cậu mà thôi sao?"

"Chỉ riêng việc có ý nghĩ sờ ngực mình cũng đã đạt đến mức tội phạm tình dục rồi, cậu làm ơn mau tỉnh lại đi."

"Điên khùng...làm sao mà yêu lại có thể là một tội chứ."

"Đừng có nói 'yêu'."

Càng lúc càng tức giận.

Chà, đây thật sự là do tôi bất cẩn.

"Vậy chúng ta thỏa hiệp nhé, cậu cho mình sờ hai tay được không?"

"...? Tại sao lại là hai tay?"

"Mình nghe nói cảm giác khi sờ hai tay cũng giống như khi sờ ngực."

"Ý tưởng điên khùng......"

Hanekawa chết lặng.

"Mình phải nói là mình nghĩ cảm giác không giống nhau đâu."

"Ơ? Vậy sao?"

Nói cho khô cổ bỏng lưỡi thì ra nó cũng chỉ là truyền thuyết dân gian sao?

Là mê tín sao. Là vọng tưởng sao.

"Ừm. Mình tự sờ rồi, cảm giác không giống nhau đâu."

"Cậu tự sờ sao!? Sờ ngực!?"

"Không, chờ một chút, chờ đã! Cậu đừng hiểu nhầm, mình đang nói khi tắm!?"

"Khi tắm---vậy là hoàn toàn ở trần!?"

"Tự tắm rửa cơ thể của chính mình thì đó là chuyện đương nhiên mà !?"

"Ế!? Này, rốt cuộc cậu đang làm cái gì vậy! Chuyện như vậy tại sao cậu lại không nhờ mình, cậu mà nói một tiếng là mình sẽ giúp cậu tắm rửa cơ mà!"

"Mình không hiểu được nhân vật của Araragi-kun!"

Hanekawa trông hơi bối rối.

Siêu khả ái.

Đột nhiên Hanekawa 'ừm, ừm' rồi gật đầu.

"Vậy thì, làm thế này có được không?"

"Hửm? Làm thế nào?"

"Nếu như Araragi-kun thi đậu Đại học ngay nguyện vọng một, mình sẽ cho cậu sờ ngực thỏa thích."

"Ơ."

Tôi đứng yên như trời trồng.

Hanekawa đỏ mặt.

"C...Cậu đừng hòng lừa được mình. Cho mình sờ thỏa thích, nhưng mà nếu mình làm vậy thì cậu sẽ khinh bỉ mình cả đời, đúng không?"

"Không không, ngược lại phản ứng của mình sẽ là vui mừng rất rõ ràng. Tư thế cũng cho cậu quyết định, còn nữa, mình sẽ nói 'đáng ghét, xấu hổ chết được!'."[7]

"Cậu sẽ làm vậy sao!?"

Chịu nói một câu như vậy sao!?

Ngay cả tư thế cũng do tôi quyết định!?

Cho dù phải trả hai trăm triệu yên tôi cũng muốn nhìn!

"Tình hình hiện thời tuy cũng rất tốt, nhưng mà Araragi-kun cũng sắp bước vào thời kì vì thành tích mà lo lắng rồi. Đến lúc đó, mình nghĩ cũng phải có phần thưởng nào đó để trả lại cho cậu mới được, đúng không?"

"C-Chuyện đó có thể..."

"Mình đã quyết định rồi, để Araragi-kun có thể đậu vào trường đại học mà cậu muốn, mình làm cái gì cũng được. Không chỉ ngực, mà cả hai tay cũng thế, toàn bộ những chỗ mềm mại trên cơ thể mình, toàn bộ ngóc ngách, Araragi-kun thích làm gì cũng được hết."

"G-Gì chứ...!"

Tôi phát run.

Toàn bộ những chỗ mềm mại sao...!

"Vậy, mình muốn liếm mắt của Hanekawa, như vậy có được không!"

"...Hiện tại, mình cảm thấy mình đã hiểu rõ thiên hướng đặc thù của Araragi-kun."

"V-Vậy sao? Không phải việc muốn liếm mắt của con gái là ý kiến thường gặp của những người con trai khỏe mạnh sao?"

"Ý kiến đó chỉ có mấy tên quỷ sát nhân lưu danh trong sử sách mới nghĩ ra được...nhưng mà, ừm, không sao cả."

"Không sao cả ư!?"

"Nhưng mà hai chọn môt. Hoặc là liếm mắt, hoặc là toàn bộ những chỗ mềm mại, cậu chọn cái nào?"

"C-Cái nào ư..."

Lựa chọn khó khăn gì thế này...không! Nghĩ lại thì, chẳng cần phải do dự trước loại câu hỏi này!

"Mình chọn liếm mắt!"

"...Hiểu rồi."

Hanekawa vừa run rẩy, vừa gật đầu.

"Nhưng mà đó là nếu cậu đậu Đại học."

"......"

Nói vậy là.

Cơ hội đậu đại học của tôi thấp đến mức cậu ấy không hi sinh cơ thể đến mức đó thì không được sao...

Sao lại có câu chuyện bi thương đến như vậy chứ.

Cho dù là nói đùa thì cũng quá tàn nhẫn.

"Cậu đã cảm thấy hứng khởi chưa?"

"Mình cảm thấy tâm hồn như tan vỡ..."

"A ha ha ha ha."

Lại còn cười nữa.

Không, nếu như Hanekawa có thể bật cười vui vẻ thì tôi thế nào cũng được.

Haa.

Cho dù đã đậu Đại học đi nữa, chắc tôi cũng không có dũng khí làm chuyện như vậy.

"Vậy, quay lại chuyện bộ ngực."

"Chuyện của Oshino-san chứ?"

"Xin lỗi, cắn nhầm lưỡi."

"...Câu nói đó xem ra khá thịnh hành nhỉ"

Để lúc nào đó mình thử dùng xem sao, Hanekawa nói.

Tiếng Hachikuji được lan truyền theo một cách kì lạ.

"Oshino-san có lẽ sẽ không giúp Karen-chan---nhưng mà Araragi-kun sẽ làm như thế nào? Giúp? Hay không giúp?"

"Giúp. Nhưng mà không phải vì con nhóc đó mà làm vậy."

Nghe Hanekawa hỏi, tôi trả lời.

"Cũng không phải vì chính nghĩa gì cả."

"Vậy thì là vì cái gì?"

"Chẳng vì cái gì cả. Đó là luật bất thành văn rồi. Khi em gái gặp khó khăn thì anh trai giúp đỡ là chuyện đương nhiên."

Không.

Cũng không phải chuyện đương nhiên.

Chuyện như vậy cũng không cần phải nói ra.

"Nghe cậu nói vậy là mình an tâm rồi."

"Cái gì chứ. Hanekawa, cậu nghĩ mình sẽ bỏ rơi hai đứa nó sao?"

"Mình nghĩ năm mươi-năm mươi."

Hanekawa nói như đang đùa, nhưng mà, cũng không phủ nhận lời của tôi.

"Bởi vì Araragi-kun xem ra rất nghiêm khắc với em gái."

Sau đó cậu ấy tiếp tục nói một cách rành mạch.

"Hơn nữa, chuyện lần này cũng là trách nhiệm của hai em ấy."

"......"

"Chính vì vậy mình đã nghĩ là---Araragi-kun sẽ chẳng làm gì cả."

Đúng vậy.

Hanekawa---rất ưu tú, hơn bất kì ai.

Nhân cách tuyệt vời, quang minh chính đại, công bằng.

Cho dù trong tình huống như thế nào cũng sẽ cho ra quyết định đúng đắn.

Có trái tim vì người khác mà không nghĩ đến bản thân.

Nhưng mà.

Ví dụ như---khi tôi trở thành ma cà rồng.

Hanekawa lo lắng rất nhiều cho tôi, làm nhiều việc cho tôi, có khi còn làm ra những hi sinh mà người khác khó có thể tin.

Nhưng mà cậu ấy chưa một lần.

Chưa một lần nói---tôi thật đáng thương.

Trong kì nghỉ xuân, tôi như sống ở địa ngục.

Đến cuối cùng thì---đó đều là trách nhiệm của tôi.

Nhưng mà cậu ấy vẫn làm tất cả những gì có thể.

Cậu ấy vẫn khích lệ, cứu giúp, bảo vệ tôi.

Cậu ấy---chỉ không thương hại tôi.

Thay vì nuông chiều tôi hết mực.

Cậu ấy chưa bao giờ nuông chiều tôi, dù chỉ một chút.

"...Mình khác với cậu, mình vẫn chưa chuẩn bị cho điều tệ nhất. Mình cũng khác với Oshino. Mình chỉ có thể gắng hết sức làm những gì mình có thể mà thôi---dĩ nhiên, mình sẽ không làm chuyện mà mình không thể."

"Đúng vậy."

Hanekawa, gật đầu,

"Vậy tới chỗ này là được rồi."

Sau đó nói vậy.

Nơi này vẫn chưa nhìn thấy được nhà của Hanekawa---tuy nhiên, tôi chỉ có thể tiễn cậu ấy đến đây.

Đây là nơi giao nhau giữa lãnh địa của hai chúng tôi.

Nhưng mà, mặt trời vẫn chưa mọc.

Đi một mình trên đường trong đêm rất nguy hiểm, 'cụ ly' quãng đường không liên quan gì cả.

"Hay cậu lấy xe của mình mà về. Mình cho cậu mượn đấy."

"Có được không? Mình không khách sáo đâu."

Thay cho câu trả lời, tôi đưa tay cầm cho Hanekawa,

"Vậy thì mình sẽ nhận tấm lòng của cậu."

Sau đó, cậu ấy vừa giữ lấy váy , vừa trèo lên xe đạp.

Váy của Hanekawa so về độ dài cũng sẽ không thua Senjougahara, động tác đó cũng sẽ không để lộ gì cả.

Dù sao thì ngay từ đầu tôi cũng chẳng trông mong gì việc đó.

Chỉ cần Hanekawa ngồi vào yên xe của tôi là quá đủ rồi...không, cách nghĩ đó hình như hơi quá mức biến thái thì phải?

Ừ-m.

Có lẽ thiên hướng của tôi hơi đặc thù.

Nhưng mà tôi chưa bao giờ bị Senjougahara chỉ ra như vậy.

"Ngày mai mình sẽ trả lại cho cậu."

"Ừ."

"Nếu có thể thì cậu giải quyết trong ngày hôm nay đi. Kể từ ngày mai Araragi-kun lại phải tiếp tục học ôn rồi đó---đứng trên lập trường một người anh trai thì đúng là tốt, nhưng mà cậu đừng quên bổn phận của một học sinh cấp ba đấy."

Sau khi cảnh cáo một câu như vậy.

Hanekawa đạp bàn đạp, đi về nhà.

Vừa đứng vừa đạp.

Ghi chú

Việc này nghe khá lạ với người Việt nhưng mà theo luật Giao thông đường bộ của Nhật Bản thì việc đi xe đạp chở hai là bị cấm và mức phạt có thể lên đến 50000 yên, trường hợp đi trên một người duy nhất được cho phép là người đi xe phải trên 16 tuổi và người còn lại là thiếu nhi từ 6 tuổi trở xuống, có thể chở hai thiếu nhi một lúc, nhưng nếu chở ba thiếu nhi thì sẽ phạm luật, cái yên sau mà ta thấy thường chỉ được chở đồ chứ không chở người, vì thế trên phim có cảnh dắt xe đi bộ cùng bạn đến trường là do vậy, tuy nhiên, trong một số anime thì luật này thường xuyên bị các nhân vật ngang nhiên bỏ qua, như trong Bakemonogatari có cảnh chị Cua ngồi sau tựa đầu vào lưng anh Koyomi và cảnh chị Mèo ngồi sau ôm eo cùng một ảnh, còn trong Haruhi thì ta thấy cảnh anh Kyon thồ cả chị Haruhi và bé Nagato luôn. Đúng là nhìn cảnh bạn gái ngồi sau tựa đầu, ôm eo ếch anh main thì cả khán giả và anh main đều phê cả, nhưng mà xét cho cùng thì các nhân vật của chúng ta lại đang ngang nhiên phá luật trước con mắt của khán giả toàn quốc.

REM có thể là viết tắt của Roentgen Equivalent Man - đơn vị lượng phóng xạ ảnh hưởng tới cơ thể con người, bằng 1 rad của tia X hoặc tia gam-ma, trong hệ SI thì 1 rem bằng 0.01 si-vét, cũng có thể REM này là lệnh REM trong nền tảng DOS, lệnh này có chức năng là cho phép hiển thị một comment khi thực hiện tác vụ batch và DOS sẽ không thực thi comment đó, có thể ẩn dòng comment sau lệnh REM bằng lệch ECHO OFF, theo lô-gíc thì có lẽ cách hiểu sau đúng hơn, nhưng mà quả thật không ngờ bác Nisio lại thành thạo cả DOS...

Nguyên văn là サータアンダーギー(saataandaagii), trong phương ngữ của vùng Shuri, Okinawa thì サーター(saataa) có nghĩa là đường, còn アンダーギー là ghép của アンダ(andaa) có nghĩa là dầu và アギー(agii) có nghĩa là chiên, dịch trực tiếp thì nó có nghĩa là 'bánh đường chiên giòn', nguyên liệu chính là tiểu mạch, trứng gà, đường kính, đường tinh luyện và bột chiên, khi ăn thì ngoài giòn, trong xốp, khá giống bánh cam của ta, ở Hawaii thì bánh này được biết đến với cái tên Andagi.

Churara là tên một loại mĩ phẩm thiên nhiên của vùng Okinawa, dành cho ai đã quên, những chương trước chị Cua có gọi anh Koyomi là Churaragi.

Jesse Vassallo, vận động viên bơi lội của Mĩ vào cuối những năm 70 của thế kỉ trước, không hiểu mắt bơi kiểu này là bơi như thế nào?

Nguyên văn là たこ(tako, bạch tuộc), phát âm gần với とこ(toko, chỗ-nơi chốn).

Nguyên văn là まいっちんぐ(Maicching) dịch thô là 'xấu hổ', đây là câu bắt nguồn từ manga まいっちんぐマチコ先生(Cô Machiko xấu hổ), kể về một cô giáo tên là Machiko, thường bị học sinh và nhân vật chính trêu ghẹo, lật váy...lúc đầu thì rất ghét, nhưng mà sau này thành thói quen, mỗi lần bị trêu là lại kêu một câu 'maicching', dần dần trở thành câu cửa miệng, sau khi manga này được adapt lên anime từ năm 1981 đến năm 1983 thì câu 'maicching' trở thành câu cửa miệng được lưu hành khá rộng rãi một thời trong dân Nhật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện