Khi so sánh hai chị em lửa nhà Araragi, nhìn thế nào đi nữa thì một điều không thể phủ nhận là Karen, người đảm nhiệm phần chiến đấu, nổi trội hơn hẳn, tuy nhiên vì vậy cái việc người ta hiểu nhầm Tsukihi là một cô em gái ngoan hơn lại càng ngày càng lan rộng, đối với tôi thì tôi sẽ tránh nó càng xa càng tốt.

Nhìn vụ dao bếp hồi nãy cũng đủ để biết con bé nguy hiểm đến thế nào rồi.

Dù con bé xin tôi giúp đỡ thì cũng đừng nên nghĩ nó dễ thương.

Thực ra khuynh hướng hành động của Tsukihi là lợi dụng vẻ nổi bật bẩm sinh của Karen.

Nếu như có ai nghĩ nó ngoan, thì người đó đã rơi vào cái bẫy mà nó bày ra.

Cái loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Karen chẳng khó khống chế, nhưng mà muốn đối phó với loại đầu óc ngu si, não bộ sáng suốt như Tsukihi thì đúng là còn khó hơn lên trời.

Giống như chương 'vườn hướng dương' vậy.[1]

Con bé đó nói theo một cách nào đó thì còn chủ động hơn cả Karen.

Nói ví dụ một câu chuyện hồi trước.

Chương Tsukihi ・ Phần 2.

Lúc Karen và Tsukihi còn học tiểu học---lúc đó tôi vẫn còn là học sinh tiểu học.

Nói như vậy, có thể lúc đó, Tsukihi và Sengoku có lẽ đã học chung một lớp.

Nếu là vậy, chắc có lẽ Sengoku cũng nhớ rõ chuyện khi đó.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi đó Karen gặp phải rắc rối gì đó---lúc đó hai đứa vẫn chưa được gọi là 'chị em lửa', phần lớn là chia nhau ra hành động.

Vi muốn cứu Karen bị cái gì đó dồn vào chân tường, Tsukihi đã nhảy xuống từ nóc trường học.

Đã có chuyện gì xảy ra mới dẫn đến kết quả đó chứ.

Lúc đó tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà chỉ có Karen và Tsukihi là biết lý do---không, chuyện của hai con nhỏ đó mà tôi vẫn còn nhớ, thật là không thể hiểu được.

Không biết có phải là gặp may, hay là do tính toán, mà địa điểm nó rơi xuống từ nóc trường học lại đúng ngay mui một chiếc xe tải đang đậu ở đó (phim kung-fu sao), cái mạng của Tsukihi được cứu (dĩ nhiên, nó cũng bị gãy vài cái xương, những vết sẹo mà nó gọi là vết thương danh dự vẫn còn sót lại một đống trên người đó), dù sao thì nhờ màn phi thân đó, mà những đánh giá về nó từ trước như nó là một cô bé ngoan, chỉ biết ru rú trong nhà đều tan biến như mây khói.

Tôi càng ngạc nhiên hơn khi những đứa bạn tới chơi phòng của nó một người cũng không giảm.

Dù sao thì.

Tsukihi cực kì quá khích, hơn nữa nó còn am hiểu việc dùng ý thức để phát tác việc này cho lợi ích cá nhân, có thể thay đổi một trăm tám mươi độ bất kì lúc nào, nhưng mà nó cũng không phải bị tâm thần, phải nói là phát điên có ý đồ thì đúng hơn.

Phát điên có ý đồ.

Có thứ nguy hiểm như vậy sao? Vấn đề không phải là bị tâm thần, ẩn trong cái tâm thần của nó là bạo lực chân chính---cũng chính là bản chất của Tsukihi.

Trở lại với câu chuyện thôi.

Sau khi Shinobu trở lại cái bóng, tôi ra khỏi bồn tắm rồi dùng khăn lau khô người, sau đó vừa với một bộ dạng chỉ quấn khăn quanh hông, tôi đi tới phòng khách.

Bởi vì tôi chỉ đi hỏi chuyện Tsukihi nên cũng chẳng cần mặc đầy đủ áo quần làm gì cả. Mặc dù tôi cảm thấy tôi đã quên mất điều gì đó quan trọng, nhưng bây giờ không phải là lúc bận tâm về việc đó.

Tại phòng khách.

Tsukihi đang ngồi im lặng trên ghế sô-pha.

Xem ra dao bếp...đã quay trở về với vị trí vốn có của nó.

"Karen đâu?"

Tôi ngồi xuống đối diện với Tsukihi rồi hỏi.

"Ừm."

Tsukihi gật đầu.

"Hanekawa-san đang chăm sóc chị ấy."

...Đó là điều mà tôi đã quên.

Hanekawa đang ở cùng dưới một mái nhà, vật mà tôi lại có thể có bộ dạng như thế này.

Như thế này thì tôi cũng chẳng thể nói gì Kanbaru cả.

"Nhưng mà, cho dù muốn thay quần áo, thì lại phải lên phòng của mình...Chà...dù thế nào thì cũng là tầng hai cả."

Tí nữa nhờ Tsukihi đi lấy quần áo hộ tôi là được rồi.

Đó là giải pháp.

Làm sao ở thế kỉ hai mươi mốt rồi mà còn xuất hiện kiểu hài rẻ tiền khi bạn gái cùng lớp thấy tôi ở trần nữa người nữa chứ.

"Vậy thì, Tsukihi. Nói chi tiết sự việc cho anh nghe coi."

"Ừm. Như vậy không sao, nhưng mà trước khi nói, em muốn anh hứa với em một chuyện."

"Mày nghĩ bây giờ mày là ai mà có thể ra điều kiện chứ."

"Em là em gái anh, chính vì vậy em có thể."

"Anh là anh trai mày, vì vậy anh từ chối."

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau.

Vừa hở ra một chút là đã có chuyện rồi.

"...Em hiểu rồi, thôi kệ đi."

Sau ba phút im lặng, Tsukihi nhượng bộ.

Nói thật thì đây là việc rất hiếm xảy ra---thường thì tôi tuyệt đối sẽ là người phải nhượng bộ trước.

Có lẽ sự việc lần này hoàn toàn vượt quá khả năng của Tsukihi.

Nếu là vậy,

"Tiện thể hỏi luôn, mày vừa định đưa ra điều kiện gì?"

"Xin anh đừng giận Karen-chan."

"Không được."

"Anh giận em cũng được, nhưng mà anh đừng giận Karen-chan."

"Anh giận cả hai đứa mày."

"...Vậy anh cứ giận Karen-chan, đừng giận em thì sao?"

"Anh giận thật đây. Lúc nãy mày đùa anh đấy à."

"Mư. Vừa nãy anh nói cái gì nghe ngon lắm cơ mà."

Thế mà trước mặt Hanekawa-san cứ hứa là sẽ không giận cơ đấy, Tsukihi bĩu môi nói.

Con ngốc, đó là trước mặt Hanekawa thôi.

Chuyện này chẳng cần nói cũng biết.

Vừa giận dỗi, Tsukihi vừa dùng---đôi mắt cụp đó nhìn tôi.

Mặc dù đây chỉ là thành kiến, nhưng mà không chỉ Tsukihi, thấy bất kì ai có đôi mắt cụp là tôi cũng cảm thấy dường như họ đang suy tính việc gì đó.

"Có thể anh hai là thiên tài toàn năng làm cái gì cũng được, nhưng mà cho dù là vậy thì anh cũng đừng có xem bọn em như lũ ngốc chứ?"

"Anh phát chán cách nói chuyện đó của mày rồi, bây giờ anh sẽ cố chịu đựng, mày mau nói cái điều kiện của mày ra đo. Dù sao thì việc lần này bắt đầu từ đâu? Nói rõ ràng cho anh biết từ đó"

"Ra vậy. Cũng có chuyện mà ông anh hai cái-gì-trên-đời-cũng-biết không biết cơ đấy."

"......"

Hỏng bét.

Tôi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

"Anh nghe được từ Hanekawa-san được bao nhiêu rồi?"

Vào thời điểm tuyệt diệu đó.

Tsukihi cuối cùng cũng nói vào chủ đề.

Kĩ năng đàm phán của con bé thật không tồi.

"Cũng nghe được đại khái. Nhưng mà, dù sao Hanekawa cũng là người ngoài, cậu ấy không thể biết chuyện bên trong được. Hơn nữa, điều quan trọng là---nếu như không nghe được chuyền từ hai đứa mày, anh sẽ không hành động."

Còn nữa.

Tôi nghĩ là có một số chuyện nhỏ mà vì bảo vệ danh dự cho Karen và Tsukihi nên Hanekawa đã không nói ra.

Nếu như Hanekawa nghĩ như vậy, ngay từ đầu việc cậu ấy cố ý nói vòng vo là để che dấu việc đó, ám chỉ cho tôi ngửi thấy mùi bất thường mà đi hỏi trực tiếp hai con em gái.

Nhưng mà cậu ấy chọn vị trí đứng cũng tốt thật đấy.

Trung lập, chẳng hề đi sai một bước.

Cứ như nữ gián điệp hai mang.

Chà, có lẽ đó là---kĩ năng của Oshino Meme mà cậu ấy vẫn tôn kính.

"Không hành động ư---phần lớn trường hợp, bọn em đều suy nghĩ kĩ rồi mới hành động. Lần này Karen-chan cũng là một ví dụ tốt."

"Vậy sao."

"Anh hai này."

Tsukihi nói.

"Anh có chuyện gì mà anh thấy hối hận không?"

"Hối hận? Đương nhiên là có. Có người không cảm thấy hối hận sao."

Mặc dù sẽ có những người không chịu tự kiểm điểm.

Chà, nhưng mà dù sao đó cũng là con người.

"Nói thế nào nhỉ. Em rất hiếm khi cảm thấy hối hận."

"Anh biết rồi. Mày và Karen đều như vậy cả."

"Nhưng mà, chính vì vậy."

Tsukihi nói ngắt quẵng.

"Nhưng mà có khi em lại nghĩ tại sao lúc đó mình lại không hối hận nhỉ---chính vì vậy em cũng có những điều mà em hối hận."

"......"

"Chà, thế cũng không sao."

Nói xong

Tsukihi im lặng.

Hoàn toàn im lặng.

......

"...Hình như mày muốn bị kẹp cổ nhỉ."

"A, không, không có chuyện đó."

"Nếu là vậy thì mau nói vào chủ đề đi."

"Đ, Đúng rồi anh hai, để em cho anh biết một chuyện hay lắm."

"Chuyện hay?"

"Câu nói ưa thích 'không thích bạch kim' của em ấy, nó nguyên là do em thay đổi từ câu 'hơi khó chịu', cũng không phải vì quá khó chịu nên mới liên tưởng đến từ bạch kim đâu."[2]

"Đây là lần đầu tiên anh nghe mày nói câu ưa thích 'không thích bạch kim' đó."

"Tại sao anh lại không biết chứ! Không thích bạch kim!"

"Như vậy không phải rõ ràng là đang rất tức giận sao!"

Giật mình bạch kim.

Đúng là chuyện lố bịch.

"Nhưng mà kĩ năng thay đổi chủ đề của mày cũng không tệ đâu."

"Ư...L, Lúc nãy anh chỉ thử anh hai thôi."

"Nếu là vậy thì anh cũng thử mày, người vừa thử anh. Mau nói vào chủ đề."

"Vậy thì, vậy thì anh hai, trước khi nói chuyện đó, anh hai nói cho biết chuyện mà anh hối hận có được không? Em muốn nghe câu chuyện hối hận của anh hai."

"...Hả?"

"Nếu như cứ nói bình thường thì sẽ khó chịu lắm. Em muốn thử cảm giác chia xẻ bí mật cùng nhau. Như đêm trong chuyến du lịch toàn trường---"

"Mày khùng hả."

Mặt khác, tôi nghĩ, đây cũng là chuyện hợp lý, chà, phối hợp với bọn nhóc còn hôi sữa này cũng là trách nhiệm của một người làm anh như tôi, hơn nữa tôi cũng hết kiên nhẫn rồi, vì thế tôi chấp nhận đề nghị của Tsukihi.

"Nhưng mà, câu chuyện hối hận của anh sao...tự nhiên bị hỏi như vậy, anh cũng bối rối."

Có thì có.

Hơn nữa còn là việc tôi cực kì hối hận.

Ví dụ như Oshino Shinobu.

Chuyện của cô bé.

Chuyện ma cà rồng.

...Nhưng mà, cho dù giả sử sẽ có lúc nào đó tôi nói chuyện này với em gái, thì lúc đó cũng không phải bây giờ.

Cùng nhau thổ lộ bí mật---thật là nặng nề.

Thấy tôi do dự như vậy lại khiến Tsukihi khó chiu,

"Không có gì cả sao?"

Nó hỏi một lần nữa.

"Ừm---, đúng là tự nhiên bị hỏi cũng khó thật...mày muốn nghe chuyện như thế nào, nói cụ thể hơn đi."

"Thì chuyện gì đó xấu hổ một chút ấy. Đúng rồi...ví dụ như, tại sao anh hai lại không có bạn chẳng hạn."

"Bây giờ anh có đó!"

"Vậy sao? Bao nhiêu người?"

"Bao nhiêu người ư? Mày nghe được sẽ ngạc nhiên đấy"

Hanekawa = bạn.

Kanbaru...là đàn em, nhưng mà chắc cũng tính là bạn.

Hachikuji, siêu bạn thân.

Sengoku...bạn. Nhưng mà, có thể tôi cảm thấy chúng tôi rất thân thiết, nhưng mà có khi đối phương lại không nghĩ như vậy...bởi vì tôi là anh trai của bạn (Tsukihi) cho nên có lẽ cô bé không còn cách nào khác là phải nói chuyện.

Đúng thế, mặc dù tôi nghĩ gọi như vậy cũng được, nhưng mà cô bé vẫn không muốn gọi bằng 'anh Koyomi'. Nhưng mà có lẽ gọi là bạn chắc cũng không sai đâu.

Senjougahara---bạn gái.

Dựa theo sắc thái thì trong trường hợp này có lẽ cũng thêm cô nàng vào được.

"Năm người!"

"...Chà, em đúng là thật sự bị kinh ngạc."

Tsukihi giật lùi ra đằng sau.

Kinh ngạc tới mức cặp mắt cụp của nó cũng vểnh ngược lên.

"Anh hai thật đáng thương...chắc chắn anh sẽ chết trong cô độc."

"Đừng có nói một câu tàn nhẫn như vậy với anh ruột của mày!"

Thiệt tình.

Đúng là một con em gái thích trêu chọc anh trai.

"Dù sao thì, đúng là có một thời kì anh mày không hề có bạn...đúng vậy, lúc trước anh cũng nghĩ. Làm bạn với con người thật là---"

"Không, em nghe đủ chuyện xấu hổ rồi, không sao nữa rồi...em xin lỗi vì đã hỏi một câu kì cục như vậy."

"Đừng có xin lỗi! Anh không có nói điều gì đáng xấu hổ cả!"

"Dừng lại đi anh hai, đủ rồi, anh không cần phải xát muối vào vết thương nữa đâu! Anh hãy dừng lại đi, mọi chuyện đã kết thúc rồi mà!"

"Vẫn chưa kết thúc---!"

Tôi liều mạng không muốn dừng lại!

Nước mắt rưng rưng---

"So với những người 'không có bạn' bình thường thì đây đã thuộc về một loại trình độ không có bạn hoàn toàn khác...đã thế chính bản thân cũng không nhận ra, thật là quá đau buồn."

V, Vậy sao...?

Tôi vẫn chưa có đủ tự giác sao...?

"Nếu như anh hai bị tai nạn giao thông chết thì em sẽ tiến hành lễ tang nội tộc cho anh...như vậy việc anh không có bạn cũng sẽ không bị lộ."

"Anh không cần mày quan tâm chuyện đó!"

"Lễ thành thân thì...chà, người không có bạn thì làm sao mà kết hôn được."

"Kư a!"

Có quá nhiều quá nhiều lời cần được chỉ trích đến nỗi tôi chẳng tìm ra lời nào để chỉ trích.

Tôi chỉ có thể gào lên trong cơn tuyệt vọng.

"Nhưng mà, anh hai, kết bạn không phải dễ hơn nhiều không kết bạn sao?"

"Câu nói của mấy đứa ê-li-tồ đó là sao hả!"

Tôi bị tổn thương!

Nói thật!

"Không liên quan đến mày, anh không cần tổ chức quân đoàn bạn tốt như của bọn mày. Anh chỉ muốn mọi người nghĩ 'người này, không biết khi ở một mình thì làm gì nhỉ?', nghe như một nhân vật thần bí ấy."

"Cho dù anh nói vậy thì cũng chẳng có 'mọi người' cơ mà? Còn cái gì mà ở một mình chứ, gần như lúc nào anh chẳng ở một mình."

"...Mày đã nói đến nước đó thì anh cũng muốn hỏi mày. Mày có bao nhiêu người bạn hả?"

"Ơ?"

Tsukihi ngơ ngác.

"Em nghĩ là bạn bè không dùng số để đếm được đâu."

"......"

Xin hãy chia ra.

Tôi thành thực nghĩ như vậy.

"Vậy thì 'bạn' và 'bè' thì sao?"

"Ư ư...nói cụ thể thêm tí nữa."

"Đại khái thì anh không thấy kì cục khi đi hỏi người khác số bạn của họ sao?"

"Người hỏi trước không phải là mày sao!"

Đúng lúc đó.

Khi tôi đang nói như vậy.

"Araragi-kun, cậu nói nhỏ nhỏ một chút, mình ở lầu hai mà cũng nghe thấy đây này---mặc dù mình cho rằng đây là âm thanh của một cuộc nói chuyện tán gẫu, nhưng mà cậu không nói nhỏ hơn một chút được à?"

Cạch một tiếng, cửa được mở ra và Hanekawa bước vào phòng khách.

Tôi không nhận ra (lúc chỉ trích), nhưng xem ra giọng của tôi lúc nãy khá lớn.

"A, xin lỗi. Mình sẽ chú ý"

Vừa nói vậy---

A, siêu hỏng bét.

---tôi chú ý tới một việc.

Hình dạng của tôi bây giờ là cả người chẳng mặc gì mà chỉ quấn một cái khăn quanh hông, và tôi đang ngồi đối diện với em gái mình.

Không, còn một việc nữa, bởi vì chỉ trích nên tôi hơi nghiêng người về phía trước, vì thế cái khăn tắm cũng để lộ ra một khe hở rất kì diệu.

Tôi nhận ra ba điều.

Một là Hanekawa hét lên, một là tiếng hét đó lớn đến mức nó vang dội ra khắp cả nhà, và điều cuối cùng là, mức độ ngủ say của ba mẹ nhà tôi đã đạt đến mức đáng sợ.

Ghi chú

Chịu, không thể hiểu lão Nisio đang muốn dùng parody của cái gì.

Bguyên văn là purachina (platinum), bạch kim, và puchi (petit), nhỏ, không quan trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện