"Flocky chou? Cái gì chứ, điều này làm sao có thể? Kết hợp giữa Bon de Ring và French Cruller ư, làm sao lại có thể có thứ mạnh kinh khủng như vậy chứ! Old fashion! Chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi! A---thật sự biết được ngay mùi vị! Không cần ăn cũng...không, phải ăn! Bánh vòng đậu phụ, chỉ cách đặt tên này cũng đã nghe rất thú vị rồi! Phải nói là nhìn cái dãy bánh kiểu bánh xốp này cũng đã thấy như một dãy ngọc quý rồi! Tại sao tới bây giờ vẫn còn có loại kiểu bánh xốp qua được mắt của ta chứ! Một lũ đáng chết, không thể nào tha thứ được! Không, chà, nhưng mà, thật không ngờ kể từ khi ta bắt đầu với Golden Chocolate, số lượng các bé bánh vòng mà ta lựa chọn ăn vào so với số lượng lớn những bé này thật chẳng là gì cả! Chưa bằng một góc! Thưa ngài, ta ăn hết toàn bộ chỗ này có được không!?"
"Đương nhiên không được rồi."
Tại sao chỉ mới đi cửa hàng một lần mà đã muốn mua số lượng đồ đủ để đổi ra được thú nhồi bông Bon de Lion cỡ siêu lớn chứ.
Cô bé này cũng y chang.
Tính cách giai đoạn đầu và giai đoạn giữa đã không còn lại một chút nào cả.
Nói thế nào đi nữa thì cái việc vứt bỏ tính cách này cũng quá nhanh.
Nếu đã là vậy thì cũng thôi nói cái kiểu như bà cụ đó đi chứ.
Cứ dùng những từ như 'chưa bằng một góc!' là được rồi.
Chà, nhưng mà đúng là những thứ như 'quái dị' cho dù có tồn tại nhưng mà nói cho cùng thì cũng không có thực thể, Black Hanekawa rất dễ nhận ảnh hưởng trực tiếp từ hoàn cảnh xung quanh là một ví dụ điển hình.
Như vậy sự thay đổi tính cách đột ngột giữa lần xuất hiện thứ nhất và thứ hai của yêu quái mèo---là do ảnh hưởng từ sự thay đổi nội tâm của Hanekawa.
Như vậy xét đến cùng thì sẽ đưa đến kết luận người phải chịu trách nhiệm cho việc Shinobu trở nên ngu ngốc như vậy chính là tôi sao.
Vậy sao, nhìn một cách khách quan tôi thật sự như vậy sao (có lẽ Hachikuji và Hanekawa đã nhận ra từ trước).
Không còn một mảnh.
Dù sao thì.
Tôi, còn gọi là Araragi Koyomi, cùng thiếu nữ loli vốn là ma cà rồng, còn gọi là Oshino Shinobu, đang ở trong tiệm Mr.Donut mà cô bé tâm nguyện.
Ở trong tiệm thuộc chuỗi tiệm cà-phê Mr.Donut quý giá duy nhất trong vùng này.
Mặc dù nói là chuỗi tiệm, nhưng mà bởi vì tôi chưa từng thấy tiệm Mr.Donut nào khác ngoại trừ tiệm này, cho nên cho dù có nói tiệm này là tiệm duy nhất trên toàn Nhật Bản, tiệm này là tổng bộ thì tôi cũng có thể tin được.
Cân nhắc đến sự tình của cái thị trấn hoàn toàn chẳng có cửa hàng tiện lợi với tiệm thức ăn nhanh này, thì cái việc cửa tiệm này được cấp phép kinh doanh đã là một phép màu.
Chà, bởi vì vậy mặc dù cửa hàng này diện tích cũng không lớn (là loại cửa tiệm không bán bánh báo không bán nước ép không bán trà), nhưng mà đối với Shinobu thì đây vẫn là không gian hạng nhất, tràn đầy vẻ mê hoặc như trong giấc mộng, hai mắt của cô bé đang sáng lấp lánh lấp lánh.
Dường như ngay cả mái tóc vàng kim cũng sáng lấp lánh hơn lúc bình thường.
Nhìn cứ như siêu xay-da.
Từ vẻ lấp lánh như vậy, cùng với câu nói khi vừa đặt chân vào cửa tiệm hồi nãy cũng đủ để thấy cô bé đang cao hứng tới đâu.
Kể từ khi trở thành phiên bản thiếu nữ, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Shinobu biểu lộ ra niềm hạnh phúc một cách trực tiếp như vậy.
Cho dù nói vậy, tôi cũng không có trở nên cao hứng cùng với cô bé.
Chỉ là, chỉ riêng cái việc là một cô bé xinh xắn tóc vàng kim, Shinobu cũng đã là tâm điểm chú ý của những người xung quanh rồi.
Vì thế tôi phải tỉnh táo thay cho cả phần của Shinobu.
"Mư ư ư. Toàn bộ không được sao. Chà, có lẽ đúng là vậy thật---ngay cả ta cũng thấy việc này hơi quá đáng. Ngài cứ yên tâm đi. Ta hiểu rõ những điều thường thức trong thế giới loài người, sẽ không làm ra việc gì quá đáng đâu. Chỉ cần được ăn Mr.Donut là ta đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Nói tóm lại, mỗi loại một cái có được không?"
"Anh không biết em có khái niệm về tiền hay không, nhưng mà làm ơn đi, hãy hiểu cho anh với. Nếu anh mà làm việc đó cho em thì anh sẽ phá sản đó."
Bản thân tôi vốn sống bằng tiền tiêu vặt đó.
Không có đi làm thêm đâu.
Với lại ở một nơi như thế này cũng chẳng kiếm đâu ra được nơi làm thêm.
"Ế? Vậy phải làm sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ? Chẳng lẽ ngài bắt ta phải lựa chọn tàn khốc đồ ăn giữa một lượng lớn bánh vòng được trưng bày như thế này ư?"
Shinobu đột nhiên mặt xanh như tàu lá, tinh thần rớt thê thảm.
Đừng có tái mặt vì chuyện như vậy.
Nói theo một cách nào đó, anh bắt đầu muốn thương hại em rồi.
"Một tháng anh sẽ dẫn em đi một lần...dù sao thì hôm nay tiết kiệm một chút đi. Đừng tham lam vô độ như vậy, em phải thể hiện ra một chút phẩm chất cao quý của mình chứ. Em có phẩm chất cao quý đúng không? Đúng thế, hãy thể hiện ra cho anh xem đi, bắt đầu bằng ba cái là thích hợp rồi nhỉ?"
"Này này hỡi chủ nhân của ta, đừng có keo kiệt như vậy chứ. Cái gì mà tham lam vô độ chứ. Đây không phải chỉ là vấn đề tiền bạc sao. Ở đây ngài phải suy nghĩ xa hơn một chút, phải đầu tư, bán cho ta một chút ơn huệ thì ngài cũng được lợi mà."
"Bán ơn huệ cho em thì anh được lợi gì chứ."
"Chà, thì là việc nhìn vào dưới váy của các cô gái."
"Dưới váy của các cô gái thì anh tự đi điều tra cũng được. Anh không chấp nhận cái việc nhìn lén một cách bất chính như vậy."
"Mư ư ư. Ngài đúng là đàn ông trong số đàn ông."
"Phư. Giờ anh mới nhớ. Bữa sáng hàng ngày của anh là món Croque-monsieur."[1]
"Ngài đúng là bậc thân sĩ!"
"Hơn nữa còn rất chính xác về mặt thời gian!"
Nói chuyện ngu ngốc.
Là nói chuyện ngu ngốc.
"A---được rồi, anh hiểu rồi hiểu rồi, vậy thế này đi. Anh và em mỗi người chọn ra năm cái. Cộng lại là mười. Sau đó chúng ta sẽ chia nhau, thế được chưa."
Bởi vì đang khuyến mại một trăm yên.
Phí tổn sẽ là một ngàn yên.
Mặc dù không cần bán chút ơn huệ, nhưng mà cũng nên lấy lòng một chút.
Để việc giao tiếp sau này trở nên suôn sẻ---tôi cũng không phải muốn mượn sức mạnh của cô bé, nhưng mà nếu như cô bé cứ cản trở việc hẹn hò của tôi với Hachikuji thì đúng là rất phiền toái.
"Nhưng mà không được chọn kiểu bánh xốp và bánh nướng, mấy thứ đó không phải là đối tượng được khuyến mãi lần này."
"Ừm---..."
Đành vậy thôi, ta phải chịu đựng sao---vừa nói một cách không cam tâm như vậy, Shinobu gật đầu.
Cái con nhỏ vô dụng này...nói cảm ơn đi chứ.
Nói cho em biết, đây là tiền anh định dùng để mua sách tham khảo đó? Anh mà thi rớt thì lỗi là tại em đó.
Dù sao thì, sau khi nói chuyện như vậy, Shinobu chọn ra mười cái bánh vòng từ tủ trưng bày (Tôi nhượng quyền lựa chọn năm cái của tôi lại cho cô bé. Dù sao thì vì ăn chung cho nên cũng chẳng có phần của tôi hay phần của cô bé), việc này tiêu tốn hết ba mươi phút đồng hồ.
Đi mua đồ cùng con gái đúng là một việc cực khổ.
Nhưng mà cái con cựu ma cà rồng này đúng là không biết nhìn xa trông rộng---sau ba mươi phút 'lựa chọn tàn khốc' thì kết quả cuối cùng cô bé lại lấy ba cái Flocky Chou.
Vị sô-cô-la, vị táo, vị việt quất.
Đúng là nếu nói một cách nghiêm khắc thì ba cái này là ba cái khác nhau, nhưng mà dù sao cũng vất vả lắm mới có cơ hội chọn nhiều cái, sao không chọn đa dạng một chút chứ.
Dù sao thì, nói thế này nghe có vẻ đây là việc của người khác, nhưng mà trên thực tế, chỉ nội việc nói chuyện ngu ngốc với Shinobu trong bộ dạng và cách nói chuyện thu hút sự tập trung của xung quanh ở trước quầy tính tiền cũng đã đủ để khiến cho một người như tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa cả.
Từ phản ứng của nhân viên bán hàng thì xem ra người này hiểu cái cách nói chuyện của Shinobu là do chịu ảnh hưởng từ một phim hoạt hình nào đó, có thể hiểu nhầm đến mức này, quả thật tôi không làm được.
Chậc chậc.
Chà, mặc kệ vậy.
Từ bây giờ nếu như phải mỗi tháng tới một lần thì cho dù hiểu nhầm hay vỡ lẽ kiểu gì, nhanh hay chậm kiểu gì, rốt cuộc cũng chẳng khác gì nhau cả.
Việc này nằm ngoài vấn đề thời gian.
Mang theo mười cái bánh vòng kèm theo mỗi người một tách cà phê tự chọn, tôi và Shinobu lên tầng hai tìm chỗ ngồi.
Ngồi mặt đối mặt với nhau,
Shinobu cười híp cả mắt lại.
Trông cực kì hạnh phúc.
"Từ trước đến giờ ta vẫn giữ một bí mật với ngài, trong năm trăm năm mà ta đã sống, thực ra ta từng có vô số lần muốn tiêu diệt loài người đó. Nhưng mà, thưa ngài, bây giờ ta có thể dõng dạc tuyên thệ ở nơi này. Chỉ cần Mr.Donut vẫn còn tiếp tục tồn tại, ta sẽ không tiêu diệt nhân loại!"
"Mục tiêu lớn như thế mà độ lượng lại nhỏ nhen như vậy, em sống năm trăm năm cũng cực khổ thật."
Đúng là có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Năm trăm năm.
Mặc dù nói bây giờ quan hệ giữa chúng tôi là không thể chia lìa được, nhưng mà tôi và Shinobu vẫn chỉ mới sống cùng nhau nửa năm mà thôi---còn có rất nhiều điều chúng tôi không biết.
Tôi nghĩ như vậy cũng không sao cả.
Shinobu---là quái dị.
Tôi---là con người.
Một bên là quái dị, một bên là con người.
"Này, Shinobu. Anh có một việc muốn hỏi em."
Chờ đợi thời cơ tới (nói tóm lại là chờ đến lúc năm cái bánh vòng đã biến mất trên bàn), tôi bắt đầu nói.
"Hôm nay, trên đường đi đến nhà của Kanbaru, còn có trên đường trở về. Anh đã được hai người hỏi đường---một bà chị nói giọng Kyoto, và một cô bé vẻ mặt gợi cảm. Em thấy hai người đó thế nào?"
Kagenui Yozuru.
Ononoki Yotsugi.
Tôi sở dĩ đãi Shinobu một bữa bánh vòng như thế này, cũng là vì muốn thử hỏi chuyện của hai người đó, cũng có ý đồ không tốt.
"Hừm."
Biết vậy thì lúc nãy lấy thêm vài cái nữa là tốt rồi---Shinobu cười khảy một cái với tôi.
Mặc dù cười khảy, nhưng mà bởi vì bột kem thiên sứ màu trắng dính xung quanh môi nên trông cô bé có một sức hút rất lôi quốn.
"Thưa ngài. Chà, việc này phải nói thế nào nhỉ. Đây là việc mà ta cố tình không muốn nói thành lời...ít nhất đối với ta thì đây là một sự thỏa thuận ngầm. Nhưng mà, dù sao cũng có cơ hội tốt, để ta nói rõ cho ngài biết nhé."
"A?"
"Ta bị phong ấn trong cái bóng của ngài---bởi vì phong ấn này kiềm chế hành động của ta, cho nên ta cũng không cần dùng nanh hút máu của ngài, bình thường cứ hút năng lượng từ ngài là được rồi. Nói tóm lại, ngài làm cho ta sống---chứ không phải ta được ngài cứu giúp."
"Làm cho sống...cứu giúp."
"Hơn nữa, bỏ qua loại sự tình ẩn này, thì về mặt lập trường, hiện tại địa vị của ta là nô bộc của ngài. Chà, nhiều việc đã xảy ra, chính vì vậy ta vô cùng oán hận ngài---nhưng mà nếu dùng một từ để nói thì là bây giờ ta vẫn đang thấy hứng thú với ngài đó."
"Hứng thú ư."
Vẫn đang nữa chứ.
Tôi lặp lại những lời của Shinobu một cách vô nghĩa.
"Thay vì nói hứng thú với ngài, thì phải nói là với cuộc sống của ngài mới đúng. Mặc dù không đến mức rất hăng hái, nhưng mà ta có hứng thú---với cuộc sống của một người mất đi năng lực ma cà rồng, không phải là quái dị như ngài."
Với lại còn có thể ăn bánh vòng nữa, nói xong, Shinobu chụp lấy nửa cái bánh vòng đường mà tôi đang ăn dở, sau đó bỏ vào trong miệng của cô bé.
Đây có thể gọi là hôn gián tiếp không nhỉ.
Nhưng mà tôi cũng chẳng ngây thơ đến mức sẽ xấu hổ vì một việc như vậy.
"Nhưng mà, chủ nhân của ta. Có một điểm quan trọng ở đây---cho dù ta là đồng minh của ngài, nhưng mà điều đó tuyệt đối không có nghĩa là ta sẽ trở thành đồng minh của loài người."
"......"
"Dĩ nhiên, ta không phải là đồng minh của quái dị---quái dị đối với ta chỉ là lương thực thực phẩm mà thôi. Là bữa ăn mà thôi. Nhưng mà cho dù ta đã mất đi sức mạnh---mất đi cả bóng lẫn hình, thì ta cũng không trở thành con người. Giả dụ như nếu gặp con người đang gặp rắc rối. Có lẽ ngài sẽ tới cứu kẻ đó. Nhưng mà, ta sẽ không cứu."
Shinobu.
Nói như---tuyển thủ đang tuyên thệ.
"Ta sẽ không hủy diệt loài người---nhưng mà ta sẽ không cứu loài người. Đây chính là luật mà ta đặt ra cho ta."
"...Không phải luật đối với ma cà rồng mà là đối với em sao. Là ranh giới mà em vạch ra cho mình sao."
"Chính xác. Vì thế, cho dù biết được có ai đó đang gặp rắc rối, ta cũng sẽ không chủ động nói cho ngài biết---cho dù ngài hỏi thì ta cũng chưa chắc đã trả lời thành thực. Tóm lại chính là như vậy."
Chuyện của 'ong' lần trước ta chỏ mũi vào nhiều như vậy là do ta muốn cứu ngài mà thôi, không phải là vì cứu em gái của ngài.
Shinobu vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói.
Trái ngược với việc đang ăn đồ ngọt, vẻ mặt của cô bé lại rất nghiêm khắc---có lẽ cô bé không thích việc phải dấu diếm điều gì đó.
Đúng vậy.
Chà, đúng là vậy.
Có thể nói chỗ đứng bây giờ của Araragi Koyomi hiện tại vẫn còn sót lại một chút tính chất của ma cà rồng trong người là phức tạp, nhưng mà ngược lại đối với Oshino Shinobu hiện tại đã bị tước đoạt phần lớn tính chất ma cà rồng, cả bóng, cả hình, cả tên cũng bị lấy đi, thay vì nói chỗ đứng phức tạp một cách đơn giản như vậy, thì phải nói là đã phức tạp đến kì quái mới đúng.
Oshino Shinobu.
Ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết.
Tôi có thể đoán được---ở bên trong, cô bé đã nhượng bộ đến mức nào.
Ma cà rồng trong truyền thuyết từ chối nói chuyện với tôi---từ chối một phía, nhưng mà cuối cùng thì, cô bé cũng nói chuyện với tôi, thật sự cần tới bốn tháng cho việc đó.
Bốn tháng.
So với cuộc đời năm trăm năm thì đó có lẽ chỉ như một cái chớp mắt.
Nhưng mà đối với Shinobu thì bốn tháng đó.
Chắc chắn còn dài hơn cả năm trăm năm.
Mỗi ngày đều có gút mắc.
Mỗi ngày đều có do dự.
Mỗi ngày đều có tuyệt vọng.
Nếu như nói kì nghỉ xuân của tôi là địa ngục---thì địa ngục đối với Shinobu vẫn luôn kéo dài kể từ khi kì nghỉ xuân kết thúc.
Chính vì vậy, tôi sẽ không xen vào nếu như Shinobu đưa ra kết luận---hay nhượng bộ.
Cho dù cô bé muốn đánh ngã mặt trời.
Hay là mong muốn hủy diệt loài người.
Thì tôi cũng--- không muốn thuyết phục cô bé.
Nếu như có thể hiến dâng sinh mệnh nhỏ nhoi vốn đã mất đi này của tôi để đổi lấy sự khoan thứ, tôi cũng sẽ làm.
Một từ cứ lặp lại nhiều lần thì sẽ mất đi ý nghĩa, nhưng mà cho dù là vậy, tôi vẫn muốn tiếp tục lặp lại vô số lần.
Nếu như ngày mai Oshino Shinobu sẽ chết, thì sinh mệnh của Araragi Koyomi cũng sẽ chỉ kéo dài đến ngày mai mà thôi---bởi vì, để cung cấp năng lượng cho Shinobu sống nên tôi mới sống đến bây giờ.
"Chà, đúng là vậy...đúng là việc không cần nói cũng hiểu, đúng thế. Ngay cả anh cũng biết chuyện đó. Đã đến nước này thì em cũng chẳng cần phải cố tình nói việc đó làm gì cả. Vậy, thế nào? Anh cảm thấy em không muốn chủ động nói cho anh biết về chuyện của hai người đó?"
"Câu hỏi này rất khó trả lời đây. Sỡ dĩ ta không muốn nói, là bởi vì nếu nói ra, thì ít nhất ngài sẽ hiểu được hai người đó là những kẻ như thế nào."
"Ngay cả bản thân câu hỏi cũng muốn cự tuyệt sao. Hừm. Đúng là một luật nghiêm khắc đây."
"...Chà, cũng không phải là nghiêm khắc."
Không biết có phải vì trong miệng trở nên quá ngọt hay không, mà Shinobu vươn tay về phía ly cà phê.
Bởi vì tính cách của nơi xuất thân, Shinobu vốn thuộc phái thích hồng trà hơn cà-phê, nhưng mà nói như vậy cũng không có nghĩa là cô bé không thể uống cà-phê.
Thiếu nữ thưởng thức cà-phê, nhìn thế nào cũng đúng là một khung cảnh tráng tuyệt.
"Nếu phải nói một cách nghiêm khắc, thì đúng là vậy. Nhưng mà nói về cô bé vẻ mặt gợi cảm đó thì cũng không sao cả."
"Thì sao?"
"Thứ đó không phải con người. Là quái dị."
Shinobu đột ngột nói thẳng vào chủ đề.
Cho dù nói vậy, có lẽ việc này đã tiến sát ranh giới của luật mà cô bé đặt ra---cho nên cô bé nói bằng giọng thẳng thừng, không hề có chút tình cảm, mang tính công việc.
"Chỉ là khoác lên hình dáng con người mà thôi. Giống như ta, không thể phán đoán tuổi tác bằng vẻ ngoài---cái tên Ononoki Yotsugi đương nhiên cũng là tên giả."
Ta nói với vẻ mặt gợi cảm.
Mặc dù vẫn nói bằng giọng công viêc, nhưng cuối câu lại thêm vào một câu như thế, có lẽ tính cách của Shinobu là rất thích làm theo ý mình.
Hay là tôi nên nói đó là do tính khí ương ngạnh không coi đối thủ ra gì của cô bé chăng.
Hay là tôi nên nói cô bé vốn là một người thích nói đùa chăng.
Dù sao đi nữa---thì đó cũng là tính cách của cô bé.
"Từ cái họ Ononoki này ta cũng có thể tưởng tượng được một cách đại khái về nguyên thể của nó---nhưng mà dù sao việc này cũng thuộc về phương diện riêng tư. Cho dù không có luật của ta, thì ta cũng không muốn nói về việc này. Ngài cũng đâu có muốn ta đi tuyên truyền tính cách cá nhân của ngài đâu, đúng không?"
"Đúng là vậy."
Quá đúng.
Ai mà chịu được bị tuyên truyền ra ngoài loại chuyện đó chứ.
"Không nói về họ---nhưng mà anh rất để ý đến cái tên Yotsugi của cô bé. Nó khá giống tên của bà chị Kagenui đó."
"Ha. Bỏi vì đó chính là trói buộc bằng tên chứ còn gì nữa."
Shinobu dùng hết sức nhún vai một cái.
Nhún vai là một động tác không cần dùng nhiều sức như vậy, nhưng mà từ phản ứng của cô bé thì có thể thấy sự oán hận được biểu lộ ra."
"Giống như ta bị thằng nhóc bừa bãi đó trói chặt lại bằng tên vậy---nói ngắn gọn, Ononoki Yotsugi chính là ma thú của Kagenui Yozuru."
"Ma thú..."
Là quái dị---bị trói buộc giống như Shinobu.
Thằng nhóc bừa bãi mà Shinobu nói vừa nãy chính là người mà tôi, Hanekawa và Senjougahara, còn có Hachikuji, Kanbaru, Sengoku coi là ân nhân, Oshino Meme.
Oshino Meme.
Chuyên gia đối phó quái dị---có uy quyền chinh phục yêu quái.
Nói một cách đơn giản chính là một thằng cha mặc áo a-lô-ha.
Đối với Shinobu mà nói, đó là người mà cô bé căm hận nhất bên cạnh tôi---nhưng mà trong khoảng thời gian Oshino vẫn còn ở thị trấn này, lão ấy và Shinobu vẫn luôn sống cùng nhau ở tòa nhà bỏ hoang...trường dạy thêm Eikou đó.
Chính vì vậy cho dù cách nói vô cùng cay đắng, nhưng mà chắc chắn là ngoài căm hận, Shinobu cũng có nhiều cảm xúc dành cho Oshino.
Chỉ là suy đoán.
Tôi chỉ có thể suy đoán, nhưng mà.
Trói buộc bằng tên ư.
Dù sao thì dường như vì không muốn nói nhiều về chuyện của Oshino,
"Ma thú."
Cho nên Shinobu nói nhanh một câu như vậy.
"Nói ma thú nghe có vẻ hơi mang khuynh hướng chân chạy việc, có cách nói nào chính xác hơn không nhỉ. Ừm...nếu nói theo văn hóa của đất nước này, đúng rồi. Rất giống Shikigami."
"Shikigami...?"
Ma thú...hoặc là Shikigami sao.
Đều trông không giống
Đều trông không giống---loài người.
Chỉ là, nếu nói như vậy, thì cái vẻ mặt không có tình cảm, không hiểu nhân tình thế thái, còn có những hành động kì quái đó---đều cho những người gặp cô bé một ấn tượng cô bé không phải con người.
Giá trị bằng không, giá trị âm.
Còn có, trên hết là---nếu so sánh Ononoki-chan với những loại quái dị đã tồn tại trên mặt vật lý, đã thực thể hóa mà tôi từng gặp vô số lần, thì không thể không nói cô bé không có điểm chung.
Hanekawa Tsubasa lúc bị 'mèo' mê hoặc.
Kanbaru Suruga lúc cầu nguyện 'khỉ'.
Rõ ràng có gì đó liên hệ tới hai người đấy lúc đó.
"Hừm..."
Nhưng mà.
Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa, có loại quái dị tạo cho người khác cảm giác bình thường như vậy sao?
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Đúng là sẽ nghĩ người này thật khả nghi, nhưng mà đó cũng chỉ là nghi ngờ---chính vì vậy tôi mới thử hỏi Shinobu, tuy nhiên, tôi không hề nghĩ cô bé đó lại là 'quái dị'.
...Nhưng mà cho dù tôi nói như vậy, thì nếu như nhìn một cách khách quan, thì việc đó cũng không có gì là khó hiểu.
Bởi vì nếu nói loại quái dị 'thực thế hóa, tồn tại trên mặt vật lý' thì ngay bây giờ, ở trước mắt của tôi, không phải cũng có một con vừa tạo cảm giác bình thường, vừa nhai nhồm nhoàm những chiếc bánh vòng trông rất ngon đó sao.
Còn có.
Không ai khác ngoài bản thân tôi cũng vậy.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, tôi cũng chính là một sinh vật giống như quái dị.
"...Shikigami sao."
Nếu là vậy.
Nếu như liên tưởng từ cái từ Shikigami này---mặc dù có lẽ đây là một liên tưởng vô cùng điển hình, nhưng mà đương nhiên là sẽ nghĩ tới các Âm dương sư.
Còn có cả giọng Kyoto nữa.
Nói tóm lại, nếu như Ononoki-chan là quái dị thì lý lịch của Kagenui-san chính là---
"Ông anh quỷ súc, rồi thì ông anh quỷ, đúng là hai người đó có nói những điều như vậy. Ra vậy, hai người đó---ít nhất là trong trường hợp của Kagenui-san, thì chị ta là một chuyên gia đây."
Chuyên gia---uy quyền.
Nói tóm lại, đồng nghiệp của Oshino Meme---
"Chưa nói Ononoki, Kagenui chưa chắc đã là vậy. Có khi người đó chỉ đơn giản là thấy ngài bắt em gái của mình làm trâu làm ngựa, cho nên mới đánh giá một cách công bằng như vậy thôi."
Ai thấy cảnh đó thì cũng sẽ gọi ngài là quỷ súc cả thôi, Shinobu nói thêm.
Tôi không biết liệu cô bé đang cười nhạo tôi, hay là đang nói nghiêm túc,
"Ừm. Lỡ miệng."
Nhưng mà sau khi thấy cô bé tặc lưỡi như vậy---tôi biết là cô bé đang nói nghiêm túc.
Đồ bất lịch sự.
...H-ừm, nhưng mà, nếu vậy thì thật là kì lạ.
Cũng không phải là Âm dương sư sao?
Nhưng mà người đó cũng từng nói đúng việc Karen bị quái dị 'ong' đốt, không thể nào là người ngoài nghề được---không, cũng có thể đó chỉ đơn giản là 'hung hãn như ong bắp cày' mà thôi, có lẽ đó chỉ là một từ được dùng với nghĩa như một tính từ.
Nếu theo như cách nói của Karen, thì Kagenui-san sở hữu kĩ năng chiến đấu ngang với xe hơi---thì ngược lại nếu như Kagenui-san có thể nhận ra kĩ năng chiến đấu bất thường của Karen, việc đó cũng chẳng có gì khó hiểu cả.
Với lại, bằng việc có thể cõng anh của mình trên cổ cũng đủ để cho thấy nó không phải người thường rồi.
Có lẽ vì vậy mới gọi nó là 'ong'.
Nhưng mà.
"Đối với một người hoàn toàn là con người, ta sẽ không tiết lộ thông tin gì cả. Việc ta có thể tiết lộ cho ngài chỉ có những việc liên quan tới quái dị mà thôi, hoặc ít nhất là có dính dáng tới chuyên gia."
Không biết là vì thấy được vẻ mặt muốn được biết của tôi hay không mà trước khi tôi có thể mở miệng, Shinobu đã nói trước.
"Ta cũng chẳng phải loại có thể sử dụng dễ dàng như vậy đâu---chỉ bằng việc khao một chút bánh vòng sẽ không khiến miệng của ta dẻo ra đâu. Ta không phải loại con gái dễ dãi đến mức độ đó. Ta chẳng phải ma thú, cũng chẳng phải shikigami của ngài. Nói cho cùng ta chỉ là nô bộc của ngài mà thôi. Nếu như ngài cứ khăng khăng muốn biết thì cứ ra lệnh bắt ta làm theo là được."
"...Anh không có nói là sẽ khăng khăng muốn biết."
Anh cũng không có nghĩ là có thể sử dụng em một cách dễ dàng.
Anh cũng không định bán ơn huệ cho em.
Chà, nhưng mà.
Nhưng mà tình huống này nhìn chẳng khác gì tôi có dụng ý gì khác---bị đụng phải đinh cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ cần không bị cọc gỗ đâm qua tim thì vẫn chưa sao cả.
"Vậy sao. Thế thì tốt."
Shinobu lại đưa ly cà phê lên miệng.
Tôi cũng bắt chước động tác của cô bé, cầm lấy ly cà phê.
Đột nhiên, Shinobu dường như có ác ý, nhắm đúng lúc tôi đang ngậm chất lỏng màu đen trong miệng,
"Vậy thì, thưa ngài. Nếu như ngài cứ khăng khăng muốn biết---thì hay là ngài thử đi hỏi thằng cha đang ngồi đằng kia thử xem?"
Thì cô bé nói vậy.
"?"
Tôi ngoảnh đầu ra phía sau.
Sau đó phun cà-phê ra ngoài.
Ở trong một góc quán, là một người---đang ngồi nhâm nhi một đống lớn bánh kiểu xốp và nướng cùng với một tách Espresso bự.
Đó chính là kẻ lừa đảo---đồng nghiệp của Oshino Meme trên một mức độ nào đó.
Là Kaiki Deishuu.
Ghi chú
Là món bánh mì san-uýt kẹp thịt hun khói và trứng ốp la, tuy nhiên monsieur có nghĩa là 'quý ông' trong tiếng Pháp.
"Đương nhiên không được rồi."
Tại sao chỉ mới đi cửa hàng một lần mà đã muốn mua số lượng đồ đủ để đổi ra được thú nhồi bông Bon de Lion cỡ siêu lớn chứ.
Cô bé này cũng y chang.
Tính cách giai đoạn đầu và giai đoạn giữa đã không còn lại một chút nào cả.
Nói thế nào đi nữa thì cái việc vứt bỏ tính cách này cũng quá nhanh.
Nếu đã là vậy thì cũng thôi nói cái kiểu như bà cụ đó đi chứ.
Cứ dùng những từ như 'chưa bằng một góc!' là được rồi.
Chà, nhưng mà đúng là những thứ như 'quái dị' cho dù có tồn tại nhưng mà nói cho cùng thì cũng không có thực thể, Black Hanekawa rất dễ nhận ảnh hưởng trực tiếp từ hoàn cảnh xung quanh là một ví dụ điển hình.
Như vậy sự thay đổi tính cách đột ngột giữa lần xuất hiện thứ nhất và thứ hai của yêu quái mèo---là do ảnh hưởng từ sự thay đổi nội tâm của Hanekawa.
Như vậy xét đến cùng thì sẽ đưa đến kết luận người phải chịu trách nhiệm cho việc Shinobu trở nên ngu ngốc như vậy chính là tôi sao.
Vậy sao, nhìn một cách khách quan tôi thật sự như vậy sao (có lẽ Hachikuji và Hanekawa đã nhận ra từ trước).
Không còn một mảnh.
Dù sao thì.
Tôi, còn gọi là Araragi Koyomi, cùng thiếu nữ loli vốn là ma cà rồng, còn gọi là Oshino Shinobu, đang ở trong tiệm Mr.Donut mà cô bé tâm nguyện.
Ở trong tiệm thuộc chuỗi tiệm cà-phê Mr.Donut quý giá duy nhất trong vùng này.
Mặc dù nói là chuỗi tiệm, nhưng mà bởi vì tôi chưa từng thấy tiệm Mr.Donut nào khác ngoại trừ tiệm này, cho nên cho dù có nói tiệm này là tiệm duy nhất trên toàn Nhật Bản, tiệm này là tổng bộ thì tôi cũng có thể tin được.
Cân nhắc đến sự tình của cái thị trấn hoàn toàn chẳng có cửa hàng tiện lợi với tiệm thức ăn nhanh này, thì cái việc cửa tiệm này được cấp phép kinh doanh đã là một phép màu.
Chà, bởi vì vậy mặc dù cửa hàng này diện tích cũng không lớn (là loại cửa tiệm không bán bánh báo không bán nước ép không bán trà), nhưng mà đối với Shinobu thì đây vẫn là không gian hạng nhất, tràn đầy vẻ mê hoặc như trong giấc mộng, hai mắt của cô bé đang sáng lấp lánh lấp lánh.
Dường như ngay cả mái tóc vàng kim cũng sáng lấp lánh hơn lúc bình thường.
Nhìn cứ như siêu xay-da.
Từ vẻ lấp lánh như vậy, cùng với câu nói khi vừa đặt chân vào cửa tiệm hồi nãy cũng đủ để thấy cô bé đang cao hứng tới đâu.
Kể từ khi trở thành phiên bản thiếu nữ, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy Shinobu biểu lộ ra niềm hạnh phúc một cách trực tiếp như vậy.
Cho dù nói vậy, tôi cũng không có trở nên cao hứng cùng với cô bé.
Chỉ là, chỉ riêng cái việc là một cô bé xinh xắn tóc vàng kim, Shinobu cũng đã là tâm điểm chú ý của những người xung quanh rồi.
Vì thế tôi phải tỉnh táo thay cho cả phần của Shinobu.
"Mư ư ư. Toàn bộ không được sao. Chà, có lẽ đúng là vậy thật---ngay cả ta cũng thấy việc này hơi quá đáng. Ngài cứ yên tâm đi. Ta hiểu rõ những điều thường thức trong thế giới loài người, sẽ không làm ra việc gì quá đáng đâu. Chỉ cần được ăn Mr.Donut là ta đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Nói tóm lại, mỗi loại một cái có được không?"
"Anh không biết em có khái niệm về tiền hay không, nhưng mà làm ơn đi, hãy hiểu cho anh với. Nếu anh mà làm việc đó cho em thì anh sẽ phá sản đó."
Bản thân tôi vốn sống bằng tiền tiêu vặt đó.
Không có đi làm thêm đâu.
Với lại ở một nơi như thế này cũng chẳng kiếm đâu ra được nơi làm thêm.
"Ế? Vậy phải làm sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ? Chẳng lẽ ngài bắt ta phải lựa chọn tàn khốc đồ ăn giữa một lượng lớn bánh vòng được trưng bày như thế này ư?"
Shinobu đột nhiên mặt xanh như tàu lá, tinh thần rớt thê thảm.
Đừng có tái mặt vì chuyện như vậy.
Nói theo một cách nào đó, anh bắt đầu muốn thương hại em rồi.
"Một tháng anh sẽ dẫn em đi một lần...dù sao thì hôm nay tiết kiệm một chút đi. Đừng tham lam vô độ như vậy, em phải thể hiện ra một chút phẩm chất cao quý của mình chứ. Em có phẩm chất cao quý đúng không? Đúng thế, hãy thể hiện ra cho anh xem đi, bắt đầu bằng ba cái là thích hợp rồi nhỉ?"
"Này này hỡi chủ nhân của ta, đừng có keo kiệt như vậy chứ. Cái gì mà tham lam vô độ chứ. Đây không phải chỉ là vấn đề tiền bạc sao. Ở đây ngài phải suy nghĩ xa hơn một chút, phải đầu tư, bán cho ta một chút ơn huệ thì ngài cũng được lợi mà."
"Bán ơn huệ cho em thì anh được lợi gì chứ."
"Chà, thì là việc nhìn vào dưới váy của các cô gái."
"Dưới váy của các cô gái thì anh tự đi điều tra cũng được. Anh không chấp nhận cái việc nhìn lén một cách bất chính như vậy."
"Mư ư ư. Ngài đúng là đàn ông trong số đàn ông."
"Phư. Giờ anh mới nhớ. Bữa sáng hàng ngày của anh là món Croque-monsieur."[1]
"Ngài đúng là bậc thân sĩ!"
"Hơn nữa còn rất chính xác về mặt thời gian!"
Nói chuyện ngu ngốc.
Là nói chuyện ngu ngốc.
"A---được rồi, anh hiểu rồi hiểu rồi, vậy thế này đi. Anh và em mỗi người chọn ra năm cái. Cộng lại là mười. Sau đó chúng ta sẽ chia nhau, thế được chưa."
Bởi vì đang khuyến mại một trăm yên.
Phí tổn sẽ là một ngàn yên.
Mặc dù không cần bán chút ơn huệ, nhưng mà cũng nên lấy lòng một chút.
Để việc giao tiếp sau này trở nên suôn sẻ---tôi cũng không phải muốn mượn sức mạnh của cô bé, nhưng mà nếu như cô bé cứ cản trở việc hẹn hò của tôi với Hachikuji thì đúng là rất phiền toái.
"Nhưng mà không được chọn kiểu bánh xốp và bánh nướng, mấy thứ đó không phải là đối tượng được khuyến mãi lần này."
"Ừm---..."
Đành vậy thôi, ta phải chịu đựng sao---vừa nói một cách không cam tâm như vậy, Shinobu gật đầu.
Cái con nhỏ vô dụng này...nói cảm ơn đi chứ.
Nói cho em biết, đây là tiền anh định dùng để mua sách tham khảo đó? Anh mà thi rớt thì lỗi là tại em đó.
Dù sao thì, sau khi nói chuyện như vậy, Shinobu chọn ra mười cái bánh vòng từ tủ trưng bày (Tôi nhượng quyền lựa chọn năm cái của tôi lại cho cô bé. Dù sao thì vì ăn chung cho nên cũng chẳng có phần của tôi hay phần của cô bé), việc này tiêu tốn hết ba mươi phút đồng hồ.
Đi mua đồ cùng con gái đúng là một việc cực khổ.
Nhưng mà cái con cựu ma cà rồng này đúng là không biết nhìn xa trông rộng---sau ba mươi phút 'lựa chọn tàn khốc' thì kết quả cuối cùng cô bé lại lấy ba cái Flocky Chou.
Vị sô-cô-la, vị táo, vị việt quất.
Đúng là nếu nói một cách nghiêm khắc thì ba cái này là ba cái khác nhau, nhưng mà dù sao cũng vất vả lắm mới có cơ hội chọn nhiều cái, sao không chọn đa dạng một chút chứ.
Dù sao thì, nói thế này nghe có vẻ đây là việc của người khác, nhưng mà trên thực tế, chỉ nội việc nói chuyện ngu ngốc với Shinobu trong bộ dạng và cách nói chuyện thu hút sự tập trung của xung quanh ở trước quầy tính tiền cũng đã đủ để khiến cho một người như tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa cả.
Từ phản ứng của nhân viên bán hàng thì xem ra người này hiểu cái cách nói chuyện của Shinobu là do chịu ảnh hưởng từ một phim hoạt hình nào đó, có thể hiểu nhầm đến mức này, quả thật tôi không làm được.
Chậc chậc.
Chà, mặc kệ vậy.
Từ bây giờ nếu như phải mỗi tháng tới một lần thì cho dù hiểu nhầm hay vỡ lẽ kiểu gì, nhanh hay chậm kiểu gì, rốt cuộc cũng chẳng khác gì nhau cả.
Việc này nằm ngoài vấn đề thời gian.
Mang theo mười cái bánh vòng kèm theo mỗi người một tách cà phê tự chọn, tôi và Shinobu lên tầng hai tìm chỗ ngồi.
Ngồi mặt đối mặt với nhau,
Shinobu cười híp cả mắt lại.
Trông cực kì hạnh phúc.
"Từ trước đến giờ ta vẫn giữ một bí mật với ngài, trong năm trăm năm mà ta đã sống, thực ra ta từng có vô số lần muốn tiêu diệt loài người đó. Nhưng mà, thưa ngài, bây giờ ta có thể dõng dạc tuyên thệ ở nơi này. Chỉ cần Mr.Donut vẫn còn tiếp tục tồn tại, ta sẽ không tiêu diệt nhân loại!"
"Mục tiêu lớn như thế mà độ lượng lại nhỏ nhen như vậy, em sống năm trăm năm cũng cực khổ thật."
Đúng là có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Năm trăm năm.
Mặc dù nói bây giờ quan hệ giữa chúng tôi là không thể chia lìa được, nhưng mà tôi và Shinobu vẫn chỉ mới sống cùng nhau nửa năm mà thôi---còn có rất nhiều điều chúng tôi không biết.
Tôi nghĩ như vậy cũng không sao cả.
Shinobu---là quái dị.
Tôi---là con người.
Một bên là quái dị, một bên là con người.
"Này, Shinobu. Anh có một việc muốn hỏi em."
Chờ đợi thời cơ tới (nói tóm lại là chờ đến lúc năm cái bánh vòng đã biến mất trên bàn), tôi bắt đầu nói.
"Hôm nay, trên đường đi đến nhà của Kanbaru, còn có trên đường trở về. Anh đã được hai người hỏi đường---một bà chị nói giọng Kyoto, và một cô bé vẻ mặt gợi cảm. Em thấy hai người đó thế nào?"
Kagenui Yozuru.
Ononoki Yotsugi.
Tôi sở dĩ đãi Shinobu một bữa bánh vòng như thế này, cũng là vì muốn thử hỏi chuyện của hai người đó, cũng có ý đồ không tốt.
"Hừm."
Biết vậy thì lúc nãy lấy thêm vài cái nữa là tốt rồi---Shinobu cười khảy một cái với tôi.
Mặc dù cười khảy, nhưng mà bởi vì bột kem thiên sứ màu trắng dính xung quanh môi nên trông cô bé có một sức hút rất lôi quốn.
"Thưa ngài. Chà, việc này phải nói thế nào nhỉ. Đây là việc mà ta cố tình không muốn nói thành lời...ít nhất đối với ta thì đây là một sự thỏa thuận ngầm. Nhưng mà, dù sao cũng có cơ hội tốt, để ta nói rõ cho ngài biết nhé."
"A?"
"Ta bị phong ấn trong cái bóng của ngài---bởi vì phong ấn này kiềm chế hành động của ta, cho nên ta cũng không cần dùng nanh hút máu của ngài, bình thường cứ hút năng lượng từ ngài là được rồi. Nói tóm lại, ngài làm cho ta sống---chứ không phải ta được ngài cứu giúp."
"Làm cho sống...cứu giúp."
"Hơn nữa, bỏ qua loại sự tình ẩn này, thì về mặt lập trường, hiện tại địa vị của ta là nô bộc của ngài. Chà, nhiều việc đã xảy ra, chính vì vậy ta vô cùng oán hận ngài---nhưng mà nếu dùng một từ để nói thì là bây giờ ta vẫn đang thấy hứng thú với ngài đó."
"Hứng thú ư."
Vẫn đang nữa chứ.
Tôi lặp lại những lời của Shinobu một cách vô nghĩa.
"Thay vì nói hứng thú với ngài, thì phải nói là với cuộc sống của ngài mới đúng. Mặc dù không đến mức rất hăng hái, nhưng mà ta có hứng thú---với cuộc sống của một người mất đi năng lực ma cà rồng, không phải là quái dị như ngài."
Với lại còn có thể ăn bánh vòng nữa, nói xong, Shinobu chụp lấy nửa cái bánh vòng đường mà tôi đang ăn dở, sau đó bỏ vào trong miệng của cô bé.
Đây có thể gọi là hôn gián tiếp không nhỉ.
Nhưng mà tôi cũng chẳng ngây thơ đến mức sẽ xấu hổ vì một việc như vậy.
"Nhưng mà, chủ nhân của ta. Có một điểm quan trọng ở đây---cho dù ta là đồng minh của ngài, nhưng mà điều đó tuyệt đối không có nghĩa là ta sẽ trở thành đồng minh của loài người."
"......"
"Dĩ nhiên, ta không phải là đồng minh của quái dị---quái dị đối với ta chỉ là lương thực thực phẩm mà thôi. Là bữa ăn mà thôi. Nhưng mà cho dù ta đã mất đi sức mạnh---mất đi cả bóng lẫn hình, thì ta cũng không trở thành con người. Giả dụ như nếu gặp con người đang gặp rắc rối. Có lẽ ngài sẽ tới cứu kẻ đó. Nhưng mà, ta sẽ không cứu."
Shinobu.
Nói như---tuyển thủ đang tuyên thệ.
"Ta sẽ không hủy diệt loài người---nhưng mà ta sẽ không cứu loài người. Đây chính là luật mà ta đặt ra cho ta."
"...Không phải luật đối với ma cà rồng mà là đối với em sao. Là ranh giới mà em vạch ra cho mình sao."
"Chính xác. Vì thế, cho dù biết được có ai đó đang gặp rắc rối, ta cũng sẽ không chủ động nói cho ngài biết---cho dù ngài hỏi thì ta cũng chưa chắc đã trả lời thành thực. Tóm lại chính là như vậy."
Chuyện của 'ong' lần trước ta chỏ mũi vào nhiều như vậy là do ta muốn cứu ngài mà thôi, không phải là vì cứu em gái của ngài.
Shinobu vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói.
Trái ngược với việc đang ăn đồ ngọt, vẻ mặt của cô bé lại rất nghiêm khắc---có lẽ cô bé không thích việc phải dấu diếm điều gì đó.
Đúng vậy.
Chà, đúng là vậy.
Có thể nói chỗ đứng bây giờ của Araragi Koyomi hiện tại vẫn còn sót lại một chút tính chất của ma cà rồng trong người là phức tạp, nhưng mà ngược lại đối với Oshino Shinobu hiện tại đã bị tước đoạt phần lớn tính chất ma cà rồng, cả bóng, cả hình, cả tên cũng bị lấy đi, thay vì nói chỗ đứng phức tạp một cách đơn giản như vậy, thì phải nói là đã phức tạp đến kì quái mới đúng.
Oshino Shinobu.
Ma cà rồng vừa lãnh huyết vừa nhiệt huyết vừa thiết huyết.
Tôi có thể đoán được---ở bên trong, cô bé đã nhượng bộ đến mức nào.
Ma cà rồng trong truyền thuyết từ chối nói chuyện với tôi---từ chối một phía, nhưng mà cuối cùng thì, cô bé cũng nói chuyện với tôi, thật sự cần tới bốn tháng cho việc đó.
Bốn tháng.
So với cuộc đời năm trăm năm thì đó có lẽ chỉ như một cái chớp mắt.
Nhưng mà đối với Shinobu thì bốn tháng đó.
Chắc chắn còn dài hơn cả năm trăm năm.
Mỗi ngày đều có gút mắc.
Mỗi ngày đều có do dự.
Mỗi ngày đều có tuyệt vọng.
Nếu như nói kì nghỉ xuân của tôi là địa ngục---thì địa ngục đối với Shinobu vẫn luôn kéo dài kể từ khi kì nghỉ xuân kết thúc.
Chính vì vậy, tôi sẽ không xen vào nếu như Shinobu đưa ra kết luận---hay nhượng bộ.
Cho dù cô bé muốn đánh ngã mặt trời.
Hay là mong muốn hủy diệt loài người.
Thì tôi cũng--- không muốn thuyết phục cô bé.
Nếu như có thể hiến dâng sinh mệnh nhỏ nhoi vốn đã mất đi này của tôi để đổi lấy sự khoan thứ, tôi cũng sẽ làm.
Một từ cứ lặp lại nhiều lần thì sẽ mất đi ý nghĩa, nhưng mà cho dù là vậy, tôi vẫn muốn tiếp tục lặp lại vô số lần.
Nếu như ngày mai Oshino Shinobu sẽ chết, thì sinh mệnh của Araragi Koyomi cũng sẽ chỉ kéo dài đến ngày mai mà thôi---bởi vì, để cung cấp năng lượng cho Shinobu sống nên tôi mới sống đến bây giờ.
"Chà, đúng là vậy...đúng là việc không cần nói cũng hiểu, đúng thế. Ngay cả anh cũng biết chuyện đó. Đã đến nước này thì em cũng chẳng cần phải cố tình nói việc đó làm gì cả. Vậy, thế nào? Anh cảm thấy em không muốn chủ động nói cho anh biết về chuyện của hai người đó?"
"Câu hỏi này rất khó trả lời đây. Sỡ dĩ ta không muốn nói, là bởi vì nếu nói ra, thì ít nhất ngài sẽ hiểu được hai người đó là những kẻ như thế nào."
"Ngay cả bản thân câu hỏi cũng muốn cự tuyệt sao. Hừm. Đúng là một luật nghiêm khắc đây."
"...Chà, cũng không phải là nghiêm khắc."
Không biết có phải vì trong miệng trở nên quá ngọt hay không, mà Shinobu vươn tay về phía ly cà phê.
Bởi vì tính cách của nơi xuất thân, Shinobu vốn thuộc phái thích hồng trà hơn cà-phê, nhưng mà nói như vậy cũng không có nghĩa là cô bé không thể uống cà-phê.
Thiếu nữ thưởng thức cà-phê, nhìn thế nào cũng đúng là một khung cảnh tráng tuyệt.
"Nếu phải nói một cách nghiêm khắc, thì đúng là vậy. Nhưng mà nói về cô bé vẻ mặt gợi cảm đó thì cũng không sao cả."
"Thì sao?"
"Thứ đó không phải con người. Là quái dị."
Shinobu đột ngột nói thẳng vào chủ đề.
Cho dù nói vậy, có lẽ việc này đã tiến sát ranh giới của luật mà cô bé đặt ra---cho nên cô bé nói bằng giọng thẳng thừng, không hề có chút tình cảm, mang tính công việc.
"Chỉ là khoác lên hình dáng con người mà thôi. Giống như ta, không thể phán đoán tuổi tác bằng vẻ ngoài---cái tên Ononoki Yotsugi đương nhiên cũng là tên giả."
Ta nói với vẻ mặt gợi cảm.
Mặc dù vẫn nói bằng giọng công viêc, nhưng cuối câu lại thêm vào một câu như thế, có lẽ tính cách của Shinobu là rất thích làm theo ý mình.
Hay là tôi nên nói đó là do tính khí ương ngạnh không coi đối thủ ra gì của cô bé chăng.
Hay là tôi nên nói cô bé vốn là một người thích nói đùa chăng.
Dù sao đi nữa---thì đó cũng là tính cách của cô bé.
"Từ cái họ Ononoki này ta cũng có thể tưởng tượng được một cách đại khái về nguyên thể của nó---nhưng mà dù sao việc này cũng thuộc về phương diện riêng tư. Cho dù không có luật của ta, thì ta cũng không muốn nói về việc này. Ngài cũng đâu có muốn ta đi tuyên truyền tính cách cá nhân của ngài đâu, đúng không?"
"Đúng là vậy."
Quá đúng.
Ai mà chịu được bị tuyên truyền ra ngoài loại chuyện đó chứ.
"Không nói về họ---nhưng mà anh rất để ý đến cái tên Yotsugi của cô bé. Nó khá giống tên của bà chị Kagenui đó."
"Ha. Bỏi vì đó chính là trói buộc bằng tên chứ còn gì nữa."
Shinobu dùng hết sức nhún vai một cái.
Nhún vai là một động tác không cần dùng nhiều sức như vậy, nhưng mà từ phản ứng của cô bé thì có thể thấy sự oán hận được biểu lộ ra."
"Giống như ta bị thằng nhóc bừa bãi đó trói chặt lại bằng tên vậy---nói ngắn gọn, Ononoki Yotsugi chính là ma thú của Kagenui Yozuru."
"Ma thú..."
Là quái dị---bị trói buộc giống như Shinobu.
Thằng nhóc bừa bãi mà Shinobu nói vừa nãy chính là người mà tôi, Hanekawa và Senjougahara, còn có Hachikuji, Kanbaru, Sengoku coi là ân nhân, Oshino Meme.
Oshino Meme.
Chuyên gia đối phó quái dị---có uy quyền chinh phục yêu quái.
Nói một cách đơn giản chính là một thằng cha mặc áo a-lô-ha.
Đối với Shinobu mà nói, đó là người mà cô bé căm hận nhất bên cạnh tôi---nhưng mà trong khoảng thời gian Oshino vẫn còn ở thị trấn này, lão ấy và Shinobu vẫn luôn sống cùng nhau ở tòa nhà bỏ hoang...trường dạy thêm Eikou đó.
Chính vì vậy cho dù cách nói vô cùng cay đắng, nhưng mà chắc chắn là ngoài căm hận, Shinobu cũng có nhiều cảm xúc dành cho Oshino.
Chỉ là suy đoán.
Tôi chỉ có thể suy đoán, nhưng mà.
Trói buộc bằng tên ư.
Dù sao thì dường như vì không muốn nói nhiều về chuyện của Oshino,
"Ma thú."
Cho nên Shinobu nói nhanh một câu như vậy.
"Nói ma thú nghe có vẻ hơi mang khuynh hướng chân chạy việc, có cách nói nào chính xác hơn không nhỉ. Ừm...nếu nói theo văn hóa của đất nước này, đúng rồi. Rất giống Shikigami."
"Shikigami...?"
Ma thú...hoặc là Shikigami sao.
Đều trông không giống
Đều trông không giống---loài người.
Chỉ là, nếu nói như vậy, thì cái vẻ mặt không có tình cảm, không hiểu nhân tình thế thái, còn có những hành động kì quái đó---đều cho những người gặp cô bé một ấn tượng cô bé không phải con người.
Giá trị bằng không, giá trị âm.
Còn có, trên hết là---nếu so sánh Ononoki-chan với những loại quái dị đã tồn tại trên mặt vật lý, đã thực thể hóa mà tôi từng gặp vô số lần, thì không thể không nói cô bé không có điểm chung.
Hanekawa Tsubasa lúc bị 'mèo' mê hoặc.
Kanbaru Suruga lúc cầu nguyện 'khỉ'.
Rõ ràng có gì đó liên hệ tới hai người đấy lúc đó.
"Hừm..."
Nhưng mà.
Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa, có loại quái dị tạo cho người khác cảm giác bình thường như vậy sao?
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Đúng là sẽ nghĩ người này thật khả nghi, nhưng mà đó cũng chỉ là nghi ngờ---chính vì vậy tôi mới thử hỏi Shinobu, tuy nhiên, tôi không hề nghĩ cô bé đó lại là 'quái dị'.
...Nhưng mà cho dù tôi nói như vậy, thì nếu như nhìn một cách khách quan, thì việc đó cũng không có gì là khó hiểu.
Bởi vì nếu nói loại quái dị 'thực thế hóa, tồn tại trên mặt vật lý' thì ngay bây giờ, ở trước mắt của tôi, không phải cũng có một con vừa tạo cảm giác bình thường, vừa nhai nhồm nhoàm những chiếc bánh vòng trông rất ngon đó sao.
Còn có.
Không ai khác ngoài bản thân tôi cũng vậy.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, tôi cũng chính là một sinh vật giống như quái dị.
"...Shikigami sao."
Nếu là vậy.
Nếu như liên tưởng từ cái từ Shikigami này---mặc dù có lẽ đây là một liên tưởng vô cùng điển hình, nhưng mà đương nhiên là sẽ nghĩ tới các Âm dương sư.
Còn có cả giọng Kyoto nữa.
Nói tóm lại, nếu như Ononoki-chan là quái dị thì lý lịch của Kagenui-san chính là---
"Ông anh quỷ súc, rồi thì ông anh quỷ, đúng là hai người đó có nói những điều như vậy. Ra vậy, hai người đó---ít nhất là trong trường hợp của Kagenui-san, thì chị ta là một chuyên gia đây."
Chuyên gia---uy quyền.
Nói tóm lại, đồng nghiệp của Oshino Meme---
"Chưa nói Ononoki, Kagenui chưa chắc đã là vậy. Có khi người đó chỉ đơn giản là thấy ngài bắt em gái của mình làm trâu làm ngựa, cho nên mới đánh giá một cách công bằng như vậy thôi."
Ai thấy cảnh đó thì cũng sẽ gọi ngài là quỷ súc cả thôi, Shinobu nói thêm.
Tôi không biết liệu cô bé đang cười nhạo tôi, hay là đang nói nghiêm túc,
"Ừm. Lỡ miệng."
Nhưng mà sau khi thấy cô bé tặc lưỡi như vậy---tôi biết là cô bé đang nói nghiêm túc.
Đồ bất lịch sự.
...H-ừm, nhưng mà, nếu vậy thì thật là kì lạ.
Cũng không phải là Âm dương sư sao?
Nhưng mà người đó cũng từng nói đúng việc Karen bị quái dị 'ong' đốt, không thể nào là người ngoài nghề được---không, cũng có thể đó chỉ đơn giản là 'hung hãn như ong bắp cày' mà thôi, có lẽ đó chỉ là một từ được dùng với nghĩa như một tính từ.
Nếu theo như cách nói của Karen, thì Kagenui-san sở hữu kĩ năng chiến đấu ngang với xe hơi---thì ngược lại nếu như Kagenui-san có thể nhận ra kĩ năng chiến đấu bất thường của Karen, việc đó cũng chẳng có gì khó hiểu cả.
Với lại, bằng việc có thể cõng anh của mình trên cổ cũng đủ để cho thấy nó không phải người thường rồi.
Có lẽ vì vậy mới gọi nó là 'ong'.
Nhưng mà.
"Đối với một người hoàn toàn là con người, ta sẽ không tiết lộ thông tin gì cả. Việc ta có thể tiết lộ cho ngài chỉ có những việc liên quan tới quái dị mà thôi, hoặc ít nhất là có dính dáng tới chuyên gia."
Không biết là vì thấy được vẻ mặt muốn được biết của tôi hay không mà trước khi tôi có thể mở miệng, Shinobu đã nói trước.
"Ta cũng chẳng phải loại có thể sử dụng dễ dàng như vậy đâu---chỉ bằng việc khao một chút bánh vòng sẽ không khiến miệng của ta dẻo ra đâu. Ta không phải loại con gái dễ dãi đến mức độ đó. Ta chẳng phải ma thú, cũng chẳng phải shikigami của ngài. Nói cho cùng ta chỉ là nô bộc của ngài mà thôi. Nếu như ngài cứ khăng khăng muốn biết thì cứ ra lệnh bắt ta làm theo là được."
"...Anh không có nói là sẽ khăng khăng muốn biết."
Anh cũng không có nghĩ là có thể sử dụng em một cách dễ dàng.
Anh cũng không định bán ơn huệ cho em.
Chà, nhưng mà.
Nhưng mà tình huống này nhìn chẳng khác gì tôi có dụng ý gì khác---bị đụng phải đinh cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ cần không bị cọc gỗ đâm qua tim thì vẫn chưa sao cả.
"Vậy sao. Thế thì tốt."
Shinobu lại đưa ly cà phê lên miệng.
Tôi cũng bắt chước động tác của cô bé, cầm lấy ly cà phê.
Đột nhiên, Shinobu dường như có ác ý, nhắm đúng lúc tôi đang ngậm chất lỏng màu đen trong miệng,
"Vậy thì, thưa ngài. Nếu như ngài cứ khăng khăng muốn biết---thì hay là ngài thử đi hỏi thằng cha đang ngồi đằng kia thử xem?"
Thì cô bé nói vậy.
"?"
Tôi ngoảnh đầu ra phía sau.
Sau đó phun cà-phê ra ngoài.
Ở trong một góc quán, là một người---đang ngồi nhâm nhi một đống lớn bánh kiểu xốp và nướng cùng với một tách Espresso bự.
Đó chính là kẻ lừa đảo---đồng nghiệp của Oshino Meme trên một mức độ nào đó.
Là Kaiki Deishuu.
Ghi chú
Là món bánh mì san-uýt kẹp thịt hun khói và trứng ốp la, tuy nhiên monsieur có nghĩa là 'quý ông' trong tiếng Pháp.
Danh sách chương