Hôm nay là thứ bảy. Tôi ít đến trường vào tuần này do phải nằm viện….

Có vẻ như là người giúp việc mới sẽ đến trong tuần tới, nhưng hôm nay cô ấy sẽ ghé qua chào hỏi trước.

Hình như cô ấy muốn giới thiệu bản thân trước khi vào làm việc chính thức.

Kiểm tra thời gian trên đồng hồ, còn 1 phút nữa là đúng 11 giờ trưa. Cô giúp việc nói cô ấy sẽ đến lúc 11 giờ, nên cũng gần đến giờ rồi.

Khi đang nghĩ vẩn vơ, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa.

Kiểm tra đồng hồ, kim giây cũng vừa chỉ đến số mười hai.

“Có vẻ như thật đúng lúc.”

Mẹ tôi bước ra cửa trước trong khi nói vậy.

……Hmm? Bà ấy đi lâu thế, khi tôi vừa nghĩ thế, tôi nghe được tiếng động bà ấy vào lại nhà.

Nhìn vào khuôn mặt của mẹ tôi, người vừa đi đón khách, bà ấy đang làm một vẻ mặt khiếm nhã mà tôi cũng không biết phải nói sao nữa.

Khi đang suy ngẫm về biểu hiện kì lạ của mẹ mình, một người đã bước ra từ phía sau và tiến vào phòng khách. Hẳn cô ấy chính là người giúp việc mới. Khi tôi xem xét lại người kia, tôi mới biết nguyên do mà mẹ tôi lại làm cái biểu cảm kì lạ đó.

Người phụ nữ bước vào phòng khách là một người với khuôn mặt vô cảm và mái tóc màu xám tro. Về ngoại hình, phải thừa nhận là cô ấy thuộc hạng tuyệt sắc trong thế giới này. Vẻ đẹp của cô tuyệt vời đến mức, nếu có một tay chuyên sưu tầm những đỉnh cao của nghệ thuật đứng trước cô, anh ta sẽ lập tức thốt lên hai từ ‘Hoàn hảo’.

….Nhưng có gì đó sai sai với bộ hầu gái mà cô đang mặc.

Chúng tôi tuyển người giúp việc, chứ không phải hầu gái… Đừng nói là cổ mặc đồ hầu gái mà đi tới tận đây luôn nhá? Mẹ tôi, vẫn giữ cái biểu cảm khó coi kia, đi lấy ghế và đồ uống.

“Xin cảm ơn nhiều.”

Giọng nói của cô hầu gái rất trong veo, nghe cực kì êm dịu.

“Vậy thì, cô là, ‘Koujou Mariangeles’, phải chứ?”

“Vâng, đúng thế, thưa phu nhân. Và đây là hồ sơ của tôi, xin hãy xem xét.”

“À, Được rồi, tôi sẽ xem sau. Trước đó, tôi là chủ của căn nhà này, Hatano Yoko, và đây là con trai tôi, Hatano Kohaku.”

“Rất vui được gặp cậu.”

Giới thiệu xong,chị Koujou cúi chào một cách rất thanh lịch đến độ khiến tôi mê đắm.

Mẹ tôi xem xét đống hồ sơ, tôi biết rằng, việc này rất không nên, nhưng tôi cũng đứng sấn tới bên và liếc trộm hồ sơ của cô.

“Ồ, cô đã tốt nghiệp trường ‘Lục quân Quốc gia Thứ nhất’. Và sau khi tốt nghiệp, cô đã phục vụ tại ngũ trong… trong mười năm!?”

“Vâng, tôi nhập học năm 11 tuổi, tốt nghiệp năm 15 tuổi, tại ngũ trong mười năm, sau đó rời khỏi quân đội và hiện nay tôi đang làm việc tại ‘Dịch vụ giúp việc Minahashi’.”

Cả mẹ và tôi đều im bặt và tự hỏi tại sao cổ lại đi làm giúp việc…..

“Xin hai người đừng lo, về các công việc nhà, tôi đã được huấn luyện bài bản. Ngoài ra tôi cũng đạt trình độ là một sĩ quan hộ tống hạng nhất lúc còn ở quân đội, nên tôi chắc rằng điều này sẽ rất có ích trong việc hộ tống Phu nhân và Thiếu gia.”

Hình như cô ấy hơi quan ngại về bầu không khí im lặng của mẹ con tôi, nên đã tự giới thiệu bản thân…… Nhưng mà, cô ấy nói toàn bộ điều đó trong khi biểu cảm trên mặt vẫn vô cảm như trước.

Sĩ quan hộ tống hạng nhất, chứng chỉ này được trao cho những người chuyên bảo vệ các quan chức cấp cao, để nhận được chứng chỉ này lại là một chuyện cực kì khó khăn.

“Tuy-Tuyệt thật đó…”

“Nó không tuyệt đến thế đâu.”

“Tôi có thể hỏi chút không, tại sao một sĩ quan ưu tú như cô, lại rời khỏi quân đội?”

Nhắm đôi mắt lại vài giây, chị Koujou lấy một cuốn sách ra từ trong túi xách. Cuốn sách được bọc lại cẩn thận nên tôi cũng chẳng biết nó là cuốn nào.

“Lí do là vì tôi đã được đọc cuốn sách này.”

“Tôi xem qua chút được không?”

“Vâng.”

Mẹ tôi nhận lấy cuốn sách và từ từ giở nó ra…

“Ôi, hoài niệm thật.”

Khẽ thốt lên.

Liếc qua từ phía bên, tôi thấy được một cuốn manga khắc hoạ một cô hầu gái dễ thương và một cậu trai trông rất ngầu.

“…Đây là?”

“Kohaku, con không biết à? Quyển manga này rất nổi tiếng đấy.”

“Không, con không biết.”

Chị Kouhou nói như thể để đáp lại lời tôi.

“Tiêu đề của cuốn sách là, ‘Chúa tể của hầu gái chính là Chủ nhân’, đã từng rất thịnh hành mười năm về trước.”

“Huh…”

Thế?

“Vào thời điểm phát hành, tôi không hề biết gì về cuốn manga này, tôi chỉ mới đọc nó gần đây thôi.”

“Huh…”

Nên là?

“Đầu tiên, tôi chỉ đọc nó vì được một người quen giới thiệu cho, nhưng ngay khi đọc xong, tôi đã biết được bản thân mình thực sự muốn làm gì.”

“…Huh?”

“Những gì tôi muốn làm không phải là phụng sự một quốc gia, mà là phụng sự một vị Chúa tể mà tôi công nhận cho đến hết phần đời còn lại. Khi mà đã ngộ ra điều đó, tôi không thể cứ ở trong quân đội nữa. Sau đó tôi đã bắt đầu tham gia huấn luyện để một ngày nào đó có thể tìm thấy vị Chúa tể mà tôi hằng mong. Sau khi hoàn thành huấn luyện, tôi đã làm việc tại công ti hiện tại nhằm tìm kiếm vị Chúa tể đó.”

……Nói cách khác, con người này trở thành một hầu gái là do học theo một cuốn manga phải chứ?..... Nghiêm túc đó hả? Bảng lí lịch của cô có phần hơi khủng, nhưng không phải là người này hơi quá giỏi sao?

“Vậy, nếu cô tìm được Chúa tể, thì nghĩa là, cô sẽ bỏ việc?”

Là những gì mẹ tôi hỏi. Nếu theo câu chuyện của cô, thì có vẻ cô sẽ bỏ việc nếu tìm được người Chúa tể mà cô muốn phụng sự.

“Không.”

Dù thế, câu trả lời

của chị Koujou lại khác. Và ngay tiếp cô ấy lại bồi thêm một câu.

“Tôi đã tìm thấy vị Chúa đó rồi, người tôi muốn phụng sự.”

Nói xong, cô quay sang nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt màu bạc kia.

“….Hử?”

“Xin hãy để em làm hầu gái của ngài, thưa đức ngài Kohaku. Vào khoảnh khắc em trông thấy ngài, em đã ngay lập tức nhận ra điều này rồi.”

“Ờ, chị nói gì thế?”

“Em xin nói rằng ngài chính là chủ nhân của em.”

Nói dứt câu, cô quỳ xuống nắm lấy tay tôi và hôn lên trên mu bàn tay tôi.

Khi nhìn vào khuôn mặt của cô, làn da trắng muốt của cô hơi nhuộm đỏ lên một chút.

…………..Khá tệ khi phải nói điều này lúc chị đang cao hứng, nhưng có lẽ chỉ là do tưởng tượng của tôi thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện