“Chào buổi sáng”

Một giọng nói trong trẻo cất lên, đáp lại lời chào của tôi.

Tuy vậy, người chào lại tôi không phải là cô bạn tóc nâu, mà là bạn nữ ngồi cạnh cô ấy, người đang tự trấn an bản thân với một vẻ mặt hơi cưỡng cầu.

Cô bạn nữ đó cũng có một ngoại hình khá dễ thương. Mái tóc dài màu anh đào bồng bềnh cùng đôi mắt to thơ mộng.

Tôi muốn nói….. ấn tượng đầu tiên về cô bạn này chính là, cô ấy trông y như một thiên thần hạ thế.

Hình như cô bạn tóc nâu vừa để ý rằng cô nàng ngồi bên cạnh vừa mới chào tôi, cô ấy cũng vội vã cất lời.

“Buổi sáng tốt lành! Tiết trời hôm nay thật đẹp!”

Cô ấy biểu cảm khác hẳn tôi thấy lúc nãy, rạng rỡ mỉm cười chào đáp lại.

Ấn tượng của tôi về cô bạn tóc nâu là cô ấy nhìn giống như ánh dương đang tỏa sáng vậy. Một cô gái trong sáng và năng động.

…… Nói thật, tôi có chút lo lắng về tình hình lúc nãy của cô, nhưng tôi không muốn xía vào việc riêng của người khác quá sâu. Lẽ thường tình, bạn cũng không thích nói những chuyện quá riêng tư với người mà bạn mới gặp lần đầu, phải không? Thế rồi, tôi đáp lại, ‘Ừm, đúng thế.’, sau đó tôi rời mắt khỏi bọn họ và nhìn lên bảng, trên đó có vẽ một sơ đồ chỗ ngồi. Nên tôi tìm chỗ của mình rồi đi thẳng tới đó.

Tôi đã tìm được chỗ của mình rồi, nhưng vẫn còn kha khá thời gian trước khi vào học. Khi đang lưỡng lự không biết phải làm gì, tôi chợt nhớ tới cuốn tiểu thuyết có chữ kí mà cô Kikusui tặng cho vào bữa ăn lúc trước. Thế là lúc tôi đang lục cặp tìm cuốn sách, cả hai cô gái đi tới chỗ tôi.

……O, hoho, tôi tự hỏi liệu họ có đang cố móc nối một tình bạn với tôi. À, nếu thế tôi cũng không phản đối gì cả.

Và lúc mà hai người họ tới,

“Này, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”

“Tớ không làm phiền cậu chứ?”

Họ nói vậy đó.

Tôi đặt tay lại lên bàn rồi trả lời.

“Được thôi, bình thường mà.”

Họ nghe tôi nói vậy liền mỉm cười hạnh phúc.

Cô bạn tóc nâu nở một nụ cười tỏa nắng, còn cô bạn tóc anh đào cũng nở một nụ cười dịu hiền trên môi.

……Trời ạ! sao cả hai đều dễ thương đến thế?

“Đầu tiên, tớ xin tự giới thiệu! Tớ là Toukain Shino, rất vui được gặp cậu!”

“Tớ là Seikagu Yuzuka. Rất vui được gặp.”

Khi nghe hai cái tên đó, tôi có hơi kinh ngạc. Vì cả Toukain và Seikagu đều là những cái tên mà ai ai trên đất nước này đều biết.

Đất nước này, Arhenheim, là một đất nước theo thể chế quân chủ lập hiến với hệ thống nghị viện. Hoàng gia trị vì nhưng không cai trị, một đất nước giống như nước Anh trong kiếp trước của tôi. Tất nhiên, cũng đã từng có các quý tộc, nhưng họ cũng dần mất đi các đặc quyền của bản thân rồi suy tàn theo dòng chảy của lịch sử, và đến hiện nay họ cũng chỉ còn là những người bình thường có thêm chức tước.

Ngoại lệ là nhà Toukain và nhà Seikagu, cùng với hai nhà nữa, họ được gọi là ‘Tứ đại Công tước’. Trong dòng chảy lịch sử, bốn nhà đã tạo dựng được cơ nghiệp của riêng họ với các siêu tập đoàn và ti tỉ các công ty.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được trong cuộc sống học đường THPT của tôi, lại được cùng lớp với những người danh giá như vậy…..Dù thế nhưng họ lại dễ gần đến đáng ngạc nhiên.

“Hửm? Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, tớ chỉ bị bất ngờ khi nghe tên của các cậu thôi.”

“Ôi, tớ hiểu rồi, hẳn là vậy. Nhưng, không cần bận tâm quá đâu.”

“Vậy có được không thế?”

“Tất nhiên là được rồi, đừng lo lắng quá, và xin hãy làm bạn với tớ!”

“Đúng thế, xin hãy làm bạn với tớ nữa.”

Cả hai đều nói với nụ cười trên môi.

Tôi còn tưởng hai nụ cười rạng rỡ đó đang chí chóe lẫn nhau cơ. Thế rồi tôi quyết định xem họ như những người bạn của mình.

“Được rồi. Thế tớ là Hatano Kohaku. Rất vui được quen hai cậu.”

“Ừmmm, tớ có thể gọi cậu là Kohaku…..à tất nhiên là không nên rồi, nhỉ?!”

Toukain nói vậy rồi bật cười ‘Ahahaha’.

“À, cũng được…”

“Thật sao?!”

“Được thật á?!”

Cả hai bọn họ đều tỏ ra bất ngờ, và tôi đật đầu đồng ý.

“Thế, tớ sẽ gọi cậu là Kohaku!”

“Tớ cũng sẽ gọi cậu là Kohaku nữa.”

“Được, xin cứ gọi tớ như thế.”

“À, thế thì cậu hãy gọi tớ là Shino!”

“Và cứ gọi tớ là Yuzuka.”

“Tớ hiểu rồi, Toukain, Seikagu”

Cả hai bọn họ đều trưng ra bộ mặt như muốn nói, ‘Cậu chẳng hiểu gì cả!’, Ừ, họ trông sốc cả ra.

…Này, hai cậu, xin đừng kích động mà.

“Nhưng, tớ rất mừng vì có một người con trai tốt tính là bạn cùng lớp.”

“Đúng thế.”

“Hai cậu cũng phải thường xuyên nói chuyện với con trai rồi chứ?”

“Tớ không được nói chuyện nhiều với con trai lắm, tớ chỉ mới được nói chuyện một chút khi đi dự tiệc với bố……”

Toukain kể với bộ mặt ủ rũ.

“Tớ có một đứa em trai, nên tớ cũng thường nói chuyện với em ấy.”

“Ý tớ là, con trai tầm tuổi chúng ta ít khi đi dự các buổi tiệc lắm.”

“À, tôi cũng thường bắt gặp các học sinh Seimei ở xung quanh đây, nhưng tôi lại không có cơ hội bắt chuyện với họ."

……Cho dù là người giàu cũng như thế sao? Hôn nhân trong thế giới này có vẻ khá khó khăn đấy.

À thì, THPT Seimei hình như có khá nhiều các sự kiện tình yêu Nam x Nam diễn ra trong trường. Nhìn chung, đàn ông trên thế giới này có hứng thú hơn với tình yêu đồng tính. Họ trông giống loại đàn ông từng tồn tại ở thời Chiến Quốc trong kiếp trước của tôi.

……Hình như là tôi đã phạm phải quá nhiều tội lỗi trong kiếp trước, nên phải nhận lấy nghiệp chướng của mình ở đây, Sự sợ hãi cứ dâng trào trong tim tôi.

Đã một được một lúc từ khi tôi nói chuyện với hai người họ, và cũng sắp đến giờ chuông reo vào lớp.

Thế là họ vẫy tay với tôi rồi về chỗ của mình. Sau cùng tôi vẫn chưa biết được vấn đề mà cô bạn ấy đang đối mặt, nhưng chắc không phải chuyện gì lớn đâu.

Đảo mắt xung quanh, toàn bộ chỗ ngồi trừ một ghế đều đã kín chỗ. Lớp trưởng và Saegusa cũng đã vào chỗ rồi, và khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi vẫy tay chào họ.

Họ vẫy lại tôi cực kì cuồng nhiệt….

Khi tôi nhìn vào ghế trống và hơi ngán ngẩm người bạn đi muộn ngay ngày đầu tiên, cánh cửa đột nhiên bật tung ra. Và…

“OH-HOHOHOHOHO!”

Một cô gái với mái tóc xoăn vàng óng bước vào với một điệu cười lớn.



Cô nàng trông có chút lập dị, hử… Tôi tự nhủ như thế trong tim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện