Gặp Maegashira xong, chúng tôi cùng nhau đi tới sân trước tòa nhà karaoke để gặp mọi người.

Khi tôi nhìn qua tòa nhà karaoke lúc còn đứng ở điểm hẹn, tôi mới hiểu tòa kiến trúc ấy lớn nhường nào. Xung quanh tòa nhà có gắn các biển quảng cáo, và trông có vẻ hết thảy những món nước ngọt nào uống được, hay những món kem nào ăn được, đều có đủ. Thật là một sự tiếp thị tuyệt vời vì dạo gần đây hè tới làm trời ngày càng nóng hơn. Bản thân tôi đặc biệt thích kem nên nhất định tôi phải ăn thử, nhất định đấy.

Tôi đã thấy những người bạn cũ.

“Hừ! Vẫn là mấy bộ mặt bẩn thỉu như ngày nào!”

Khi Maegashira thấy bạn cùng lớp, cậu ta ngay chốc thốt ra những lời báng bổ.

Nghe cậu ta nói vậy, tôi vô thức đứng lại.

Thái độ của cậu ta còn tệ hơn cả hồi sơ trung nữa…

Nhưng cái giờ tôi muốn bàn không phải là về thái độ, mà là việc…

“...Nhưng cậu đã thấy mặt họ đâu.”

Tôi vẫn chưa nhìn ra được ai. Mắt tôi khá tốt đấy, nhưng từ chỗ này không thấy nổi mặt ai cả, còn chưa kể hầu hết mọi người đang quay lưng về phía này nữa, nên cũng chưa ai để ý thấy chúng tôi.

Hơn nữa, những gì chúng tôi thấy ở đấy chỉ là một bầy con gái xúm lại với nhau, chúng tôi chỉ gặp may nhận ra họ nhờ dáng đứng.

“Cậu nói gì vậy Hatano-kun? Có những dấu hiệu dơ bẩn cậu chỉ cần nhìn qua là biết, cần gì phải thấy mặt.”

Từ khi nào cậu ta có siêu năng lực ấy thế…? …Nhưng dấu hiệu hả?

Tôi nhìn lại đám bạn cùng lớp của tôi. Và cảm thấy họ đang phấn khích, nhưng tuyệt không có một dấu hiệu dơ bẩn nào.

Là tôi vô tư lự quá ư? Hay là Maegashira quá để tâm tiểu tiết…?

Mà dù sao đi nữa lớp tôi cũng đã tụ họp lại đằng kia rồi… Mau tới tham gia với họ thôi.

“Maegashira, hình như mọi người đều ở đó hết rồi đấy, lại đó đi thôi.”

“... Thôi được”

Maegashira miễn cưỡng đồng ý và bước đi.

“Theo ý tớ, đi trễ vài tiếng cũng chẳng sao…”

“Nếu thế thì phiền chỗ sảnh họ đặt lắm.”

“Có sao đâu, bọn con gái sẽ vào trước chờ mà?”

Ồ đúng nhỉ, chắc chắn hội con gái sẽ bắt đầu trước ha…?

“Lũ con gái sẽ lo lắng, ta cứ để chúng lo, và khi chúng nó bắt đầu tuyệt vọng tưởng chúng ta không đến, thì khi ấy ta hãy đến, thế là đủ để bọn nó mừng quýnh lên rồi.”

Thằng này… khá thật! Cậu ta đối xử với con gái hệt như là một món đồ chơi! Như là một món đồ ở sẵn trong lòng bàn tay cậu ta vậy!

Tôi thán phục và hơi run người lên, nhưng Maegashira không để ý gì mà cứ nói tiếp.

“Nói thật tớ còn muốn bọn nó trả tiền để hít chung bầu không khí với chúng ta nữa cơ. Bản thân tớ muốn lũ đó tôn trọng chúng ta hơn một chút! À nhân tiện, tớ nghe nói có vài công ty lấy không khí từ phòng con trai bỏ vào can rồi bán đấy, cậu có biết chưa?... Cậu có thấy lũ đàn bà mua chỗ đó về gớm chết đi được không cơ chứ?”

Ông thần này vừa nói rằng phụ nữ mua không khí thì gớm, trong khi mới nãy lại vừa nói muốn bọn họ trả tiền để hít thở chung một bầu không khí với nó… thật không thể tin được…!

“Hử? Hatano-kun, sao cậu không đi?”

Maegashira hỏi tôi, vì tôi vừa bất giác đứng lại.

“Ờ, xin lỗi nhé. Tớ tới ngay.”

“Có chuyện gì à?”

Maegashira hỏi tôi với một biểu cảm bí ẩn vì băn khoăn về thái độ của tôi.

“Không, có gì đâu. Tớ chỉ vừa nhận ra mình suy nghĩ hạn hẹp đến mức nào ấy mà…”

“Rồi sao?”

Maegashira lại càng ra vẻ bí ẩn hơn khi tôi trả lời xong.

“À

thì tớ cũng không hiểu lắm. Nhưng tớ không nghĩ Hatano-kun suy nghĩ thiển cận đâu.”

“Ồ vậy ư?”

“Ừ… Nếu để so sánh thì… cậu nghĩ cũng thoáng như tiền bối tớ vậy!”

“Đấy mà là khen à! Là lời nguyền!”

Đàn anh có suy nghĩ hạn hẹp không?! Không hiểu sao nhưng tôi đã có thể đưa ra đáp án chỉ bằng cuộc trao đổi nhỏ qua điện thoại lúc trước!

Maegashira bất mãn với phát ngôn của tôi: “Nhưng, nhưng mà~”... tôi thì cứ lờ đi và bước tiếp.

Có vẻ đám bạn của tôi đã thấy hai đứa đằng này tiến lại, họ vẫy tay về phía này.

Mọi người vẫy tay dữ quá, làm tôi hơi sợ.

“Hừ, bọn chúng trông như… lũ cá xúm lại tranh mồi ấy.”

Maegashira nói xấu họ.

Nhưng họ vẫy tay dữ thế làm gì…?

Tôi khẽ đưa tay vẫy lại, nhưng lại thấy mấy cô nàng bắt đầu cãi nhau, “Cậu ta vẫy lại tớ kìa", “Không, là tớ", “Là tớ mới đúng”.

Cảnh này làm tôi nhớ lại đám fan cuồng nhiệt trong video biểu diễn của idol…

“Đúng là lũ đần, phải không?”

Maegashira vẫn khạc ra những lời thù ghét như thường lệ.

Kể cả tôi có suy nghĩ mấy lời như thế kia thì tôi cũng không thể nói ra được…

Thế mà… anh chàng này cứ nói như không ấy…

Chúng tôi cuối cùng cũng đã hội lại với đám bạn cũ.

“Mọi người, đã lâu không gặp!”

Khi đó, khi tôi cố tạo một bầu không khí kiểu như “Gặp lại các cậu tớ hạnh phúc quá" với một nụ cười, thì mọi người đáp lại: “Tớ cũng rất hạnh phúc được gặp lại cậu", “Tớ nhớ Hatano-kun lắm”…

… Những cô gái của thế giới này, ai ai cũng xinh xắn và đáng yêu, nên tôi cảm thấy rất tuyệt.

…Dù là có vài tác dụng phụ như là kiểu phản ứng hơi thái quá của họ.

Rồi Mishima-san bắt chuyện với tôi.

“Hatano-kun! Maegas…! Úi!”

Và nước dung dịch xịt ra từ phía Maegashira.

Mishima-san rất ngỡ ngàng, nhưng có vẻ người cậu ấy không sao.

…Sao cậu đột nhiên lại xịt nước chứ?

“Này này, Maegashira-kun… Sao cậu dám làm vậy hả?”

“Này sao vậy Hatano-kun? Giọng cậu thay đổi kìa.”

Maegashira thay vì trả lời thì hỏi ngược lại tôi, như thể là cậu ta không làm gì sai cả vậy.

“Sao vậy ư? Câu đó tớ nói mới đúng! Sao cậu lại xịt nước bất ngờ vậy hả?!”

“À có hại gì đâu. Chỉ là bình xịt khử mùi thôi.”

Này, tôi không cậu dùng loại bình xịt nào, tôi đang hỏi cậu sao cậu lại dùng nó bất ngờ như thế…

Maegashira lạ lẫm nhìn tôi, rồi cậu ta cuối cùng cũng hiểu tôi đang hỏi gì.

“À! Là tại lũ con gái bốc mùi quá!”

“Ớ! Mùi ư…”

Này xem kìa Maegashira, Mishima-san bị lời nói của cậu làm tổn thương rồi kìa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện