Lễ khai giảng đã bắt đầu khai mạc từ khi đó, và mặc dù có hơi huyên náo, buỗi lễ cuối cùng vẫn diễn ra tốt đẹp.
Tôi đã rất mừng vì không xảy ra sự cố gì.
Khi tôi bước lên, ngay cả những người khác ngoài Maria cũng thi nhau chụp ảnh, nhưng chắc là điều này vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được, chắc vậy nhỉ? Bây giờ, tôi nghĩ về lịch trình của ngày hôm nay trong khi đứng trước ga chờ tàu tới.
Hôm nay toàn bộ thời gian đều sẽ dành cho việc giới thiệu và định hướng.
Trong hoạt động đầu tiên, các học sinh tự giới thiệu bản thân tại phòng học của lớp, sau đó, chúng tôi được hướng dẫn đi tham quan ngôi trường rộng lớn này, tới từng cơ sở, rồi sau đó được giới thiệu các hoạt động câu lạc bộ.
……Các hoạt động câu lạc bộ hử? Tôi có nên tham gia không? Dù sao, trong cuộc sống học đường cao trung làm sao có thể thiếu các hoạt động câu lạc bộ được.
Trong kiếp trước, tôi đã tham gia câu lạc bộ bóng chày. Đội chúng tôi khá mạnh, và đã lọt top 16 của giải tỉnh.
Nhưng mà, trông thế giới này, số lượng con trai khá ít, và nam giới cũng không tích cực chơi thể thao lắm, nên hầu như không có giải thể thao đồng đội nào cho nam. Vẫn có các giải đấu dành cho những môn cá nhân, nên có lẽ tôi nên suy nghĩ theo hướng đó.
Khi tôi đang phân vân không biết nên làm gì, thì tàu đến.
Chuyến này là chuyến tàu sáng, nên tất nhiên là khá đông, vậy nên tôi đành lên toa dành riêng cho nam giới.
Tôi rời nhà khá sớm, nên chỉ có vài người trong toa.
Nếu chờ thêm lát nữa, Chắc hẳn sẽ đông lắm cho mà xem.
Chuyến tàu này thường được dùng bởi các nam sinh đến từ trường THPT Seimei, rồi chuyến này sẽ chật kín các học sinh Seimei cho mà xem.
Nhưng giờ thì toa vẫn rất thoáng và thoải mái.
Nhìn qua toa thường bên cạnh,
tôi thấy mọi người bên trong chật như nêm.
Cảnh tượng này nhìn không khác gì chuyến tàu sáng của tuyến Yamanote. Mọi người bị nhồi nhét vào cho đến khi không còn một khe trống nào nữa.[note46332]
Ngồi yên vị từ trong toa dành riêng cho nam giới, tôi cảm thấy rủi thay cho họ, nhưng tôi vẫn đang ổn chán vì tôi không phải đi bên đó.
Ơn trời vì tôi sinh ra là con trai.
Khi tôi đang đắm chìm trong cảm xúc, tàu đã đến trạm tiếp và cửa toa mở ra, vài học sinh trong bộ đồng phục trường Seimei bước lên tàu.
Họ bước đi uyển chuyển trong bộ đồng phục trường Seimei…bộ đồng phục thủy thủ màu đen.
Một bộ đồng phục thủy thủ đen cho con trai, hử,..... Ừm, trông cũng không quá tệ.
Dù sao thì ban đầu chúng cũng là quân phục, nên cũng không kì cục mấy, chắc là thế? Nhưng, khoan, phần dưới là váy.
Khi tôi đang nghĩ vậy, bọn họ nhìn qua đây như là đã để ý thấy tôi.
Khi tôi đang tự hỏi tại sao lại bị nhìn, tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Hình như cậu ta là học sinh trường Kenran……”
“Cái trường mà mua nam sinh bằng tiền ấy hả?”
“À, tôi có nghe một học sinh bên đó kể. Ngắn gọn, đại loại là, ‘Bọn ta trả tiền cho các em, nên hãy tới Kenran đi.’, kiểu vậy đó.”
“Cái quái gì vậy!? Thật là tệ hại mà!?”
“Và, khi tôi nghe kể vậy, tôi đã đáp lại một câu, cậu đùa tôi đấy à!?”
“Ừ, phản ứng vậy cũng bình thường thôi.”
Nói đến đó, họ ngoắt lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
“Thế, cậu ta bán mình vì tiền sao…..”
“Thật là, đúng là nỗi nhục của đàn ông.”
“Cậu ta nhận tiền mà không biết xấu hổ à?”
“Ai biết chứ? phải tôi thì tôi đã xấu hổ muốn chết rồi đó…..”
Tôi có thể nghe họ nói rõ to, chắc là do trong toa này khá vắng.
Họ ít nhất cũng nên nhỏ giọng lại khi nói xấu sau lưng người khác chứ?
Ý tôi là, họ cứ nói vô tội vạ vậy đó!
Phải biết là, tôi không chọn trường Kenran chỉ vì tiền đâu! Mà là vì, trường có cơ sở vật chất đa dạng cùng cơ hội trúng tuyển đại học cao! Đó mới là lí do chính.
……Đúng là, tôi có nhận tiền, nhưng tôi nhận được số đó sau khi đưa ra yêu sách cao đến vậy, tôi cũng không nghĩ là họ sẽ đồng ý đâu.
……Tôi nói thật mà, tin tôi đi chứ?
Nhưng giờ tôi biết… Chắc đó chỉ là quan điểm của các học sinh Seimei về Kenran thôi…
Dù thế, họ có đang suy diễn hơi bị nhiều không? Chủ đề cuộc nói chuyện thậm chí còn lái sang vấn đề có bán thân hay không nữa… Tôi tự hỏi họ nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ.
Chắc là, cũng giống như những cuộc hẹn hò vì lợi ích cá nhân? Kiểu như, ‘nếu anh đưa em thật nhiều tiền, em sẽ đi’.....chắc đại loại vậy nhỉ?...Và, đối chiếu với trường hợp của tôi…
…..Hử? Việc đó không hẳn là sai! Hừm?
Khi đang chìm đắm trong suy tư, tàu đã đến trạm dừng của tôi.
Được rồi! Gạt qua một bên đã! Kể từ hôm nay, tôi sẽ chuẩn bị sống trong một môi trường hoàn toàn mới. Nếu cứ ngập ngừng về quá khứ, tôi sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian tươi đẹp này mất.
Thế nên, tôi xốc lại tinh thần rồi xuống tàu.
Cũng không phải là tôi có thể quên đi quá khứ, nhưng…….
Dù sao đi nữa, khi tôi xuống tàu, tôi thấy rất nhiều học sinh của Kenran. Hình như bọn tôi cùng một chuyến tàu, thật là tội nghiệp cho họ khi phải chen chúc trong chỗ đông người như vậy.
Trên đường từ trạm ga đến trường, tôi thu hút được nhiều sự chú ý từ các học sinh xung quanh. Dĩ nhiên là họ không xếp hàng bám theo tôi như hôm khai giảng. Nên tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Nếu chuyện lần đó cứ tiếp diễn hằng ngày, tôi sẽ sợ phải tới trường luôn mất..
……Để nói thêm, nội quy trường được ghi trên sổ tay học sinh. Và trong đó có ghi một điều lệ, cấm làm phiền nam giới. Có lẽ giờ được thế này là nhờ điều lệ đó. Dù sao thì, tôi cũng có chút an tâm.
Khi tôi vào lớp học, chỉ có hai nữ sinh trong lớp, chắc tại giờ vẫn còn sớm.
Nhưng mà, trông cả hai rất lạ.
Một thì ôm đầu rên rỉ. Một thì quay mặt đi ngượng ngùng.
Tôi tự hỏi có chuyện gì vậy? Rồi tôi quyết đinh mình sẽ tới chào hỏi họ.
“Chào buổi sáng.”
Khi tôi nói vậy, người đang rên rỉ đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy nhìn tôi.
Cô bạn đó là một cô gái đẹp với đôi mắt to. Cô gái tóc nâu chấm vai cũng quay mặt lại nhìn như vừa được cứu rỗi.
……Sao thế? Cậu cần tôi làm gì sao?
Tôi đã rất mừng vì không xảy ra sự cố gì.
Khi tôi bước lên, ngay cả những người khác ngoài Maria cũng thi nhau chụp ảnh, nhưng chắc là điều này vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được, chắc vậy nhỉ? Bây giờ, tôi nghĩ về lịch trình của ngày hôm nay trong khi đứng trước ga chờ tàu tới.
Hôm nay toàn bộ thời gian đều sẽ dành cho việc giới thiệu và định hướng.
Trong hoạt động đầu tiên, các học sinh tự giới thiệu bản thân tại phòng học của lớp, sau đó, chúng tôi được hướng dẫn đi tham quan ngôi trường rộng lớn này, tới từng cơ sở, rồi sau đó được giới thiệu các hoạt động câu lạc bộ.
……Các hoạt động câu lạc bộ hử? Tôi có nên tham gia không? Dù sao, trong cuộc sống học đường cao trung làm sao có thể thiếu các hoạt động câu lạc bộ được.
Trong kiếp trước, tôi đã tham gia câu lạc bộ bóng chày. Đội chúng tôi khá mạnh, và đã lọt top 16 của giải tỉnh.
Nhưng mà, trông thế giới này, số lượng con trai khá ít, và nam giới cũng không tích cực chơi thể thao lắm, nên hầu như không có giải thể thao đồng đội nào cho nam. Vẫn có các giải đấu dành cho những môn cá nhân, nên có lẽ tôi nên suy nghĩ theo hướng đó.
Khi tôi đang phân vân không biết nên làm gì, thì tàu đến.
Chuyến này là chuyến tàu sáng, nên tất nhiên là khá đông, vậy nên tôi đành lên toa dành riêng cho nam giới.
Tôi rời nhà khá sớm, nên chỉ có vài người trong toa.
Nếu chờ thêm lát nữa, Chắc hẳn sẽ đông lắm cho mà xem.
Chuyến tàu này thường được dùng bởi các nam sinh đến từ trường THPT Seimei, rồi chuyến này sẽ chật kín các học sinh Seimei cho mà xem.
Nhưng giờ thì toa vẫn rất thoáng và thoải mái.
Nhìn qua toa thường bên cạnh,
tôi thấy mọi người bên trong chật như nêm.
Cảnh tượng này nhìn không khác gì chuyến tàu sáng của tuyến Yamanote. Mọi người bị nhồi nhét vào cho đến khi không còn một khe trống nào nữa.[note46332]
Ngồi yên vị từ trong toa dành riêng cho nam giới, tôi cảm thấy rủi thay cho họ, nhưng tôi vẫn đang ổn chán vì tôi không phải đi bên đó.
Ơn trời vì tôi sinh ra là con trai.
Khi tôi đang đắm chìm trong cảm xúc, tàu đã đến trạm tiếp và cửa toa mở ra, vài học sinh trong bộ đồng phục trường Seimei bước lên tàu.
Họ bước đi uyển chuyển trong bộ đồng phục trường Seimei…bộ đồng phục thủy thủ màu đen.
Một bộ đồng phục thủy thủ đen cho con trai, hử,..... Ừm, trông cũng không quá tệ.
Dù sao thì ban đầu chúng cũng là quân phục, nên cũng không kì cục mấy, chắc là thế? Nhưng, khoan, phần dưới là váy.
Khi tôi đang nghĩ vậy, bọn họ nhìn qua đây như là đã để ý thấy tôi.
Khi tôi đang tự hỏi tại sao lại bị nhìn, tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện.
“Hình như cậu ta là học sinh trường Kenran……”
“Cái trường mà mua nam sinh bằng tiền ấy hả?”
“À, tôi có nghe một học sinh bên đó kể. Ngắn gọn, đại loại là, ‘Bọn ta trả tiền cho các em, nên hãy tới Kenran đi.’, kiểu vậy đó.”
“Cái quái gì vậy!? Thật là tệ hại mà!?”
“Và, khi tôi nghe kể vậy, tôi đã đáp lại một câu, cậu đùa tôi đấy à!?”
“Ừ, phản ứng vậy cũng bình thường thôi.”
Nói đến đó, họ ngoắt lại nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
“Thế, cậu ta bán mình vì tiền sao…..”
“Thật là, đúng là nỗi nhục của đàn ông.”
“Cậu ta nhận tiền mà không biết xấu hổ à?”
“Ai biết chứ? phải tôi thì tôi đã xấu hổ muốn chết rồi đó…..”
Tôi có thể nghe họ nói rõ to, chắc là do trong toa này khá vắng.
Họ ít nhất cũng nên nhỏ giọng lại khi nói xấu sau lưng người khác chứ?
Ý tôi là, họ cứ nói vô tội vạ vậy đó!
Phải biết là, tôi không chọn trường Kenran chỉ vì tiền đâu! Mà là vì, trường có cơ sở vật chất đa dạng cùng cơ hội trúng tuyển đại học cao! Đó mới là lí do chính.
……Đúng là, tôi có nhận tiền, nhưng tôi nhận được số đó sau khi đưa ra yêu sách cao đến vậy, tôi cũng không nghĩ là họ sẽ đồng ý đâu.
……Tôi nói thật mà, tin tôi đi chứ?
Nhưng giờ tôi biết… Chắc đó chỉ là quan điểm của các học sinh Seimei về Kenran thôi…
Dù thế, họ có đang suy diễn hơi bị nhiều không? Chủ đề cuộc nói chuyện thậm chí còn lái sang vấn đề có bán thân hay không nữa… Tôi tự hỏi họ nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ.
Chắc là, cũng giống như những cuộc hẹn hò vì lợi ích cá nhân? Kiểu như, ‘nếu anh đưa em thật nhiều tiền, em sẽ đi’.....chắc đại loại vậy nhỉ?...Và, đối chiếu với trường hợp của tôi…
…..Hử? Việc đó không hẳn là sai! Hừm?
Khi đang chìm đắm trong suy tư, tàu đã đến trạm dừng của tôi.
Được rồi! Gạt qua một bên đã! Kể từ hôm nay, tôi sẽ chuẩn bị sống trong một môi trường hoàn toàn mới. Nếu cứ ngập ngừng về quá khứ, tôi sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian tươi đẹp này mất.
Thế nên, tôi xốc lại tinh thần rồi xuống tàu.
Cũng không phải là tôi có thể quên đi quá khứ, nhưng…….
Dù sao đi nữa, khi tôi xuống tàu, tôi thấy rất nhiều học sinh của Kenran. Hình như bọn tôi cùng một chuyến tàu, thật là tội nghiệp cho họ khi phải chen chúc trong chỗ đông người như vậy.
Trên đường từ trạm ga đến trường, tôi thu hút được nhiều sự chú ý từ các học sinh xung quanh. Dĩ nhiên là họ không xếp hàng bám theo tôi như hôm khai giảng. Nên tôi cũng nhẹ nhõm phần nào. Nếu chuyện lần đó cứ tiếp diễn hằng ngày, tôi sẽ sợ phải tới trường luôn mất..
……Để nói thêm, nội quy trường được ghi trên sổ tay học sinh. Và trong đó có ghi một điều lệ, cấm làm phiền nam giới. Có lẽ giờ được thế này là nhờ điều lệ đó. Dù sao thì, tôi cũng có chút an tâm.
Khi tôi vào lớp học, chỉ có hai nữ sinh trong lớp, chắc tại giờ vẫn còn sớm.
Nhưng mà, trông cả hai rất lạ.
Một thì ôm đầu rên rỉ. Một thì quay mặt đi ngượng ngùng.
Tôi tự hỏi có chuyện gì vậy? Rồi tôi quyết đinh mình sẽ tới chào hỏi họ.
“Chào buổi sáng.”
Khi tôi nói vậy, người đang rên rỉ đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy nhìn tôi.
Cô bạn đó là một cô gái đẹp với đôi mắt to. Cô gái tóc nâu chấm vai cũng quay mặt lại nhìn như vừa được cứu rỗi.
……Sao thế? Cậu cần tôi làm gì sao?
Danh sách chương