Sau khi gặp mặt chào hỏi đôi câu, chúng tôi bắt đầu di chuyển để bắt đầu buổi chụp hình.
Trường Cao trung Kenran rộng lớn đến bất thường, nên có rất nhiều nơi chúng tôi có thể lấy làm phông nền.
– Rồi, bắt đầu ở quanh chỗ này nào.
Nói rồi, cô tóc hồng đứng lại. Sai đó không hiểu cô ta thì thầm gì đó với nữ nhiếp ảnh gia.
… Cực kì khả nghi. Cô ta muốn giấu điều gì khỏi tôi vậy?
Khi tôi đang nghi ngờ biểu hiện đáng nghi của cô tóc hồng, không biết cô ta có để ý thấy không, rồi cô ta đằng hắng một tiếng và thông báo bắt đầu buổi chụp ảnh.
– Thế bắt đầu thôi. Cô đã nghĩ xong bố cục ở đây rồi, nên cô sẽ hướng dẫn tư thế với mấy điều khác cho em. Tất nhiên nếu em nảy ra dáng chụp hay ý tưởng gì hay hơn thì cứ bảo cô. Được thì cô sẽ đổi luôn.
Cơ bản bối cảnh đã được lên sẵn, và tôi chỉ cần làm theo những gì được bảo rồi nhoẻn miệng cười theo kịch bản là được.
Mong là điệu cười của tôi không quá ghê.
Và buổi chụp ảnh bắt đầu dưới sự hướng dẫn của cô tóc hồng.
– Hatano-san, hãy xoay người một vòng, và đừng quên mỉm cười nhé.
– … xoay ạ? – Đúng thế, xoay người.
– Một vòng?
– Cứ làm theo những gì cô bảo đi.
…Hở? Vì cái gì?
– Em có cần gì phải xoay ng…
– Có đó! Em phải xoay!
Tôi mới hỏi một câu thì cô tóc hồng liền bắt đầu nói liến thoắng về độ cần thiết và tầm quan trọng của việc xoay người.
– Thế này này…, thấy không?
Cô tóc hồng đặt mũi chân quay một vòng làm mẫu.
– Hử?
– Rồi váy sẽ xòe ra vì quán tính của lực quay nè, đúng không?
– …
– Cảm giác sống động cộng thêm hiệu ứng của ‘nghệ thuật cái nhìn thoáng qua’, vừa thấy vừa không cùng một lúc không phải là tuyệt nhất sao?
…Tuyệt nhất cơ à?
Đang tự hỏi cái người này đang nói cái quái gì vậy, thì cô tóc hồng mỉm cười nhìn tôi chờ tôi đồng ý: “Em cũng nghĩ giống cô phải không?”.
Quay qua nhiếp ảnh gia, cô ấy mặt trông hơi xấu hổ.
Nếu là tập album idol thì có lẽ là ý tưởng hay đấy, nhưng đây là cuốn tập giới thiệu trường, liệu có ổn không đây?
Nhưng trong trường hợp này, phía nhà trường đã quyết định bối cảnh và thiết kế của cuốn tập, nên nhiếp ảnh gia chắc cũng không nói được gì…Aaaa, dù có mỗi cô ta đại diện trường thôi… chết tiệt…
– Nào, giờ hãy xoay một vòng thật tươi nào.
Tôi nào biết xoay vòng thì có ý nghĩa gì đâu, nhưng hiện giờ thì cứ nghe theo vậy.
– Tốt lắm! Đẹp tuyệt!
… và xoay xong là mỉm cười phải không nhỉ?
Tôi nở một nụ cười sau khi xoay xong.
– Cười tốt đấy, nhưng rạng rỡ hơn nữa nào! Làm lại!
Và, tôi phải làm lại một lần nữa.
Uuui, làm một lần đã mệt lắm rồi… làm sao đây…
Sau khi chụp lại mấy lần thì cái ảnh đầu tiên cũng đã xong.
Tốn thời gian hơn tôi tưởng nhiều…
Cố lên nào…
– Lần này chụp ở đây nhé.
Địa điểm cô tóc hồng chỉ định có một cái đài phun nước lớn.
– Được rồi, Togashi-san, xin hãy chụp một bức ảnh lấy đài phun nước này và dãy nhà đầu tiên đằng sau nhé. Và Hatano-san, cố lên.
– …Em có cần xoay tiếp không ạ?
– Hử? À, không, lần này em không cần xoay đâu.
Nghe thế làm tôi nhẹ cả lòng.
Có vẻ không phải lần nào tôi cũng phải xoay người.
– Mà em muốn xoay à? Thế em xoay lại lần nữa được không?
– Thôi thôi! Bắt đầu chụp đi ạ!
– Ừm, thế…
– Nói tư thế nhanh nhanh lên cô.
– Chà, thế thì lần này hãy nháy mắt và đưa tay chữ V nhé.
– Đưa tay chữ V…
– Đúng rồi, đưa tay chữ V.
Vừa nói, cô nhân viên vừa nháy mắt giơ tay lên hình chữ V.
Trông lại vừa đẹp luôn… mà thật ra có nhất thiết phải làm thế này không…?
– Ừm, cái này là cho tờ giới thiệu trường phải không ạ?
Tôi nghe có tiếng nói chất vấn lương tri cô tóc hồng.
Đúng rồi đó, nói với cô ta đi!... Trong tình huống này thì câu hỏi đó không thể nào phớt lờ được. Cô biết không, em đã cố nhịn không hỏi cô ấy chuyện này nhiều lắm rồi, nhưng cô ta vẫn cứ tiếp tục rồi còn đòi hỏi mấy thứ kì lạ nữa… nên câu hỏi này cứ nảy lên trong đầu em hết lần này đến lần khác.
Cô nhiếp ảnh gia, cô ấy hỏi đúng câu hỏi đã luôn xuất hiện trong đầu tôi.
– Đúng thế, không có gì sai hay kỳ lạ ở đây cả… mọi chuyện đều ổn…
Thế nhưng ả tóc hồng làm như thể bọn tôi mới là những người kỳ lạ ở đây vậy.
Nghe xong, cô nhiếp ảnh gia - Togashi-san - gật đầu và lẩm bẩm như thể đã hiểu.
– Thật sao?... chắc có lẽ công tác tuyển sinh trường gần đây đã thay đổi khá nhiều nhỉ…
– Năm trước thông tin trường vẫn còn rất bình thường!
Togashi-san nói vậy có lẽ là do cô ấy không nắm được mấy thông tin mới đây của nhà trường, nên tôi phải nhanh chóng nói sự thật cho vị nhiếp ảnh gia đã quá tin lời của cô tóc hồng kia.
Togashi-san, xin đừng cả tin như thế!
– Hở, không tốt sao? Dù sao thì Hatano-san, nhanh nào.
– Thật đấy ạ~?
– Ổn mà! Ai cũng vui hết!
Nhưng chẳng ai quan tâm…
Không còn cách nào khác, đành tạo dáng đó rồi.
Cô tóc hồng vui vẻ nói với theo dáng đứng của tôi.
– ‘Hai’ nào!
– …
– Hatano-san! ‘Hai’!
…Đừng có bảo là cô muốn em, nói thế đấy nhé?!
Và cô tóc hồng nói lần nữa:
– ‘Hai’!
Chà, chuyện này, chắc là, chừng nào tôi chưa nói thế thì sẽ chẳng bao giờ kết thúc nổi mất…
– Ha-Hai!
Khi tôi tạo dáng và nháy mắt, tôi nghe tiếng màn trập đóng xuống.
Vì vài lý do, âm thanh đó nghe sáo rỗng vô cùng.
Trường Cao trung Kenran rộng lớn đến bất thường, nên có rất nhiều nơi chúng tôi có thể lấy làm phông nền.
– Rồi, bắt đầu ở quanh chỗ này nào.
Nói rồi, cô tóc hồng đứng lại. Sai đó không hiểu cô ta thì thầm gì đó với nữ nhiếp ảnh gia.
… Cực kì khả nghi. Cô ta muốn giấu điều gì khỏi tôi vậy?
Khi tôi đang nghi ngờ biểu hiện đáng nghi của cô tóc hồng, không biết cô ta có để ý thấy không, rồi cô ta đằng hắng một tiếng và thông báo bắt đầu buổi chụp ảnh.
– Thế bắt đầu thôi. Cô đã nghĩ xong bố cục ở đây rồi, nên cô sẽ hướng dẫn tư thế với mấy điều khác cho em. Tất nhiên nếu em nảy ra dáng chụp hay ý tưởng gì hay hơn thì cứ bảo cô. Được thì cô sẽ đổi luôn.
Cơ bản bối cảnh đã được lên sẵn, và tôi chỉ cần làm theo những gì được bảo rồi nhoẻn miệng cười theo kịch bản là được.
Mong là điệu cười của tôi không quá ghê.
Và buổi chụp ảnh bắt đầu dưới sự hướng dẫn của cô tóc hồng.
– Hatano-san, hãy xoay người một vòng, và đừng quên mỉm cười nhé.
– … xoay ạ? – Đúng thế, xoay người.
– Một vòng?
– Cứ làm theo những gì cô bảo đi.
…Hở? Vì cái gì?
– Em có cần gì phải xoay ng…
– Có đó! Em phải xoay!
Tôi mới hỏi một câu thì cô tóc hồng liền bắt đầu nói liến thoắng về độ cần thiết và tầm quan trọng của việc xoay người.
– Thế này này…, thấy không?
Cô tóc hồng đặt mũi chân quay một vòng làm mẫu.
– Hử?
– Rồi váy sẽ xòe ra vì quán tính của lực quay nè, đúng không?
– …
– Cảm giác sống động cộng thêm hiệu ứng của ‘nghệ thuật cái nhìn thoáng qua’, vừa thấy vừa không cùng một lúc không phải là tuyệt nhất sao?
…Tuyệt nhất cơ à?
Đang tự hỏi cái người này đang nói cái quái gì vậy, thì cô tóc hồng mỉm cười nhìn tôi chờ tôi đồng ý: “Em cũng nghĩ giống cô phải không?”.
Quay qua nhiếp ảnh gia, cô ấy mặt trông hơi xấu hổ.
Nếu là tập album idol thì có lẽ là ý tưởng hay đấy, nhưng đây là cuốn tập giới thiệu trường, liệu có ổn không đây?
Nhưng trong trường hợp này, phía nhà trường đã quyết định bối cảnh và thiết kế của cuốn tập, nên nhiếp ảnh gia chắc cũng không nói được gì…Aaaa, dù có mỗi cô ta đại diện trường thôi… chết tiệt…
– Nào, giờ hãy xoay một vòng thật tươi nào.
Tôi nào biết xoay vòng thì có ý nghĩa gì đâu, nhưng hiện giờ thì cứ nghe theo vậy.
– Tốt lắm! Đẹp tuyệt!
… và xoay xong là mỉm cười phải không nhỉ?
Tôi nở một nụ cười sau khi xoay xong.
– Cười tốt đấy, nhưng rạng rỡ hơn nữa nào! Làm lại!
Và, tôi phải làm lại một lần nữa.
Uuui, làm một lần đã mệt lắm rồi… làm sao đây…
Sau khi chụp lại mấy lần thì cái ảnh đầu tiên cũng đã xong.
Tốn thời gian hơn tôi tưởng nhiều…
Cố lên nào…
– Lần này chụp ở đây nhé.
Địa điểm cô tóc hồng chỉ định có một cái đài phun nước lớn.
– Được rồi, Togashi-san, xin hãy chụp một bức ảnh lấy đài phun nước này và dãy nhà đầu tiên đằng sau nhé. Và Hatano-san, cố lên.
– …Em có cần xoay tiếp không ạ?
– Hử? À, không, lần này em không cần xoay đâu.
Nghe thế làm tôi nhẹ cả lòng.
Có vẻ không phải lần nào tôi cũng phải xoay người.
– Mà em muốn xoay à? Thế em xoay lại lần nữa được không?
– Thôi thôi! Bắt đầu chụp đi ạ!
– Ừm, thế…
– Nói tư thế nhanh nhanh lên cô.
– Chà, thế thì lần này hãy nháy mắt và đưa tay chữ V nhé.
– Đưa tay chữ V…
– Đúng rồi, đưa tay chữ V.
Vừa nói, cô nhân viên vừa nháy mắt giơ tay lên hình chữ V.
Trông lại vừa đẹp luôn… mà thật ra có nhất thiết phải làm thế này không…?
– Ừm, cái này là cho tờ giới thiệu trường phải không ạ?
Tôi nghe có tiếng nói chất vấn lương tri cô tóc hồng.
Đúng rồi đó, nói với cô ta đi!... Trong tình huống này thì câu hỏi đó không thể nào phớt lờ được. Cô biết không, em đã cố nhịn không hỏi cô ấy chuyện này nhiều lắm rồi, nhưng cô ta vẫn cứ tiếp tục rồi còn đòi hỏi mấy thứ kì lạ nữa… nên câu hỏi này cứ nảy lên trong đầu em hết lần này đến lần khác.
Cô nhiếp ảnh gia, cô ấy hỏi đúng câu hỏi đã luôn xuất hiện trong đầu tôi.
– Đúng thế, không có gì sai hay kỳ lạ ở đây cả… mọi chuyện đều ổn…
Thế nhưng ả tóc hồng làm như thể bọn tôi mới là những người kỳ lạ ở đây vậy.
Nghe xong, cô nhiếp ảnh gia - Togashi-san - gật đầu và lẩm bẩm như thể đã hiểu.
– Thật sao?... chắc có lẽ công tác tuyển sinh trường gần đây đã thay đổi khá nhiều nhỉ…
– Năm trước thông tin trường vẫn còn rất bình thường!
Togashi-san nói vậy có lẽ là do cô ấy không nắm được mấy thông tin mới đây của nhà trường, nên tôi phải nhanh chóng nói sự thật cho vị nhiếp ảnh gia đã quá tin lời của cô tóc hồng kia.
Togashi-san, xin đừng cả tin như thế!
– Hở, không tốt sao? Dù sao thì Hatano-san, nhanh nào.
– Thật đấy ạ~?
– Ổn mà! Ai cũng vui hết!
Nhưng chẳng ai quan tâm…
Không còn cách nào khác, đành tạo dáng đó rồi.
Cô tóc hồng vui vẻ nói với theo dáng đứng của tôi.
– ‘Hai’ nào!
– …
– Hatano-san! ‘Hai’!
…Đừng có bảo là cô muốn em, nói thế đấy nhé?!
Và cô tóc hồng nói lần nữa:
– ‘Hai’!
Chà, chuyện này, chắc là, chừng nào tôi chưa nói thế thì sẽ chẳng bao giờ kết thúc nổi mất…
– Ha-Hai!
Khi tôi tạo dáng và nháy mắt, tôi nghe tiếng màn trập đóng xuống.
Vì vài lý do, âm thanh đó nghe sáo rỗng vô cùng.
Danh sách chương