Vừa nghe giọng Kikusui-san hát làm nhạc nền, tôi vừa đảo mắt qua vô số những món ngon được bày ra trên bàn. Tôi quyết định ăn tempura với rau sống.
Rồi rắc chút muối lên đó… Itadakimasu!…
Tôi đưa tempura trên đũa vào miệng rồi cắn một miếng. Món tempura khẽ phát lên một tiếng thật tuyệt, và khi món ăn hòa vào miệng tôi, tôi có thể cảm thấy vị một thơm ngon và vị đắng đặc trưng khiến tôi như cảm thấy được mùa xuân… Và ngoài ra, nó cũng làm tôi thèm đồ có cồn… rất thèm…
Khi nhìn sang mẹ tôi, tôi có thể nhìn thấy bà ấy đang cầm chai sake được bày và uống trong khi ăn thức ăn.
Ở nhà, tôi đã cố bảo rằng tôi muốn uống, nhưng tôi lại bị mẹ nói rằng: “Con vẫn chưa đủ tuổi! Nên không là không!”...
Chà, mẹ tôi nói không sai. Nhưng!... Người nói câu đó là mẹ tôi đấy! Tôi cảm giác bên cạnh đó còn có lý do khác! Nhưng hôm nay là một bữa tiệc và cơ hội để tôi uống sẽ đến sớm thôi. Cho đến lúc đó, hãy thưởng thức những món ăn ngon tuyệt này đã.
Vừa ngồi trước mặt tôi, Maizumi-san vừa ăn lấy ăn để như thể đã nhịn đói lâu lắm rồi.
Tôi có thể ngửi thấy một mùi hương dễ chịu của suối nước nóng truyền đến mũi… Có lẽ cậu ấy cũng đã tắm suối nước nóng trước bữa tiệc…
Dù sao đi nữa, tôi đã hỏi cậu ấy về thứ tôi đã muốn biết kể từ khi chúng tôi gặp nhau.
– Maizumi-san.
Maizumi-san bị gọi tên, thì cả cơ thể lẫn mặt mày đều giật nảy lên, cậu ấy nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhõm thở phào nhìn về phía tôi lần nữa.
Cô gái này… tôi chắc chắn cậu ấy vừa kiểm tra chỗ ngồi của Maria…
Maria đang uống và ăn đồ ăn cùng mẹ tôi và mẹ Maizumi-san.
– Ừ hứm, gì thế, Kohaku-san? ỒỒỒ, cách cậu ấy nói chuyện đã trở nên bình thường rồi… có hơi muộn quá không?!
– Ừm, kiểu tóc của cậu… cậu đã ngừng cuộn tóc rồi à?
– Không, chỉ là nó phiề… Ý tớ là, tớ chỉ thay đổi phong cách chút thôi.
– Tớ thấy rồi…
Hình như nó khá rắc rối, sau cùng thì có vẻ kiểu tóc đó rất khó làm… Nhưng Maizumi-san, khí chất của cậu đã thay đổi rồi, cậu ổn không thế?
– Cô khá bất ngờ vì con bé đột nhiên thay đổi kiểu tóc sau khi lên cao trung đấy.
Mẹ của Maizumi-san đột nhiên chen ngang bọn tôi như thể cô ấy đã nghe bọn tôi nói từ đầu.
…Thế à, thế đó là màn ra mắt cao trung của cậu ư?
Maizumi-san giật nảy vì sự xuất hiện đột ngột của mẹ cậu ta.
– Cả cách con bé nói chuyện nữa, nó bắt đầu luyện tập để nói chuyện như một tiểu thư quý tộc và cười “OHOHO"... Không biết thể loại manga nào đã ảnh hưởng tới con bé nữa…
– Sao mẹ lại nói ra chứ! Vì sao! Vì sao~!
Mắt Maizumi-san ngấn nước trách mẹ.
Chà, khi bí mật của tôi bị lộ, tôi cũng chẳng khác gì cậu ấy… Nên bây giờ tớ hiểu cảm giác của cậu mà.
– Nhưng tại sao Maizumi-san lại luyện tập kiểu đó vậy?
Tôi hỏi Maizumi-san, người vẫn đang trách cứ với mẹ cậu ấy.
Tôi thực sự hứng thú với lý do vì sao Maizumi-san muốn trở thành một tiểu thư quyền quý.
– Uuu, Ừ, Ừm…
Sau khi ấp úng một chút, Maizumi-san bắt đầu nói với tôi.
– Khi trước, nhà tớ vẫn là một gia đình bình thường không có một mảnh sắt thép nào, và tớ đã sống một cuộc đời bình thường…
– …Tớ thấy rồi.
Maizumi-san trông như đang lưu luyến, có lẽ bởi vì cậu ấy nhớ về quá khứ trước đây.
– Nhưng khi công việc mẹ tớ đi lên, chúng tớ đã bắt đầu được mời đến những bữa tiệc… ở đó có rất nhiều người với những bộ tư trang lộng lẫy, trong đó cũng có những người bằng tuổi tớ, nhưng…
– …Nhưng?
– Tớ đã bị một cô gái bảo rằng: ‘Đúng như hình dung của chúng ta về một đứa con gái mới phất lên, cô ta quê mùa thật…’ nên tớ đã nghĩ, tớ không được phép trở thành gánh nặng cho mẹ, mẹ vẫn đang làm việc chăm chỉ cho tương lai cả nhà, và thế nên…
“Và thế nên tớ đã tập nói chuyện như thế", Maizumi-san kết luận.
– Serina…
Mẹ của Maizumi-san kêu lên tên con gái mình và ôm cậu ấy thật chặt.
– Mẹ xin lỗi đã không nhận ra, nhưng mẹ ước con có thể chia sẻ với mẹ…
– Mẹ đã rất bận rộn với công việc rồi, và trên hết con muốn giúp mẹ nữa, mẹ ạ.
Thật là một câu chuyện cảm động, tôi nghĩ rằng cách mà Maizumi nghĩ cho bố mẹ mình thật tuyệt vời… Tôi nghĩ vậy đấy, nhưng tôi không thể nói ra được.
Nhưng có phải cậu ấy cố gắng như thế là sai lầm? Sau cùng, không phải các cậu đúng là nhà giàu mới nổi sao?
… Không, tôi không thể nghĩ thế được! Tình cảm giữa mẹ con họ bây giờ đang rất thắm thiết! Tôi không phải một thằng con trai không biết đọc bầu không khí!
Tôi quyết định ăn để miệng tôi không bắt đầu phun ra những lời thừa thãi.
– Này, Kohaku-san.
Maizumi nói với tôi…Tôi đoán rằng thời khắc cảm động của mẹ và con gái đã kết thúc.
– Gì thế?
– Tớ có nên thay đổi cách nói chuyện của mình ở trường kể từ giờ không?
– …
… Thật sự thì kiểu nào cũng được. Sau cùng thì cả hai đều dễ thương và có một hương vị riêng cả…
Nhưng những gì cậu ấy muốn nghe bây giờ có lẽ không phải những lời đó…
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
– Tớ nghĩ kiểu nào cũng tốt cả miễn là Maizumi-san có được một khoảng thời gian tươi đẹp ở trường… và, tớ nghĩ là…
– …nghĩ gì?
– Tớ nghĩ là Maizumi-san thật dễ thương bất kể cậu nói chuyện theo kiểu gì đi nữa.
*Tinh!
Tôi nháy mắt một cái với Maizumi-san.
– Ara~
Phản ứng cái nháy mắt của tôi, Maizumi-san và mẹ cậu ấy – mặt cả hai đều đỏ cả lên.
… Sao cả cô nữa? Ồ, vì cả hai đều là Maizumi-san nhỉ?
– Kohaku-san
Có lẽ Maizumi-san đã rất hạnh phúc khi nghe những lời đó, cậu ấy đã định nắm lấy tay tôi.
Khi tay Maizumi-san sắp chạm tới tay tôi, một chiếc nĩa bay tới nhắm thẳng vào tay cậu ấy. Maizumi-san rụt tay lại ngay trước khi bị đâm trúng, run rẩy nhìn về phía chiếc nĩa phóng ra, và thứ cậu ấy thấy…
…Maria đang đứng với vẻ đầy hăm dọa với đôi mắt như nói rằng: “Đừng có mà tự đắc”.
Rồi rắc chút muối lên đó… Itadakimasu!…
Tôi đưa tempura trên đũa vào miệng rồi cắn một miếng. Món tempura khẽ phát lên một tiếng thật tuyệt, và khi món ăn hòa vào miệng tôi, tôi có thể cảm thấy vị một thơm ngon và vị đắng đặc trưng khiến tôi như cảm thấy được mùa xuân… Và ngoài ra, nó cũng làm tôi thèm đồ có cồn… rất thèm…
Khi nhìn sang mẹ tôi, tôi có thể nhìn thấy bà ấy đang cầm chai sake được bày và uống trong khi ăn thức ăn.
Ở nhà, tôi đã cố bảo rằng tôi muốn uống, nhưng tôi lại bị mẹ nói rằng: “Con vẫn chưa đủ tuổi! Nên không là không!”...
Chà, mẹ tôi nói không sai. Nhưng!... Người nói câu đó là mẹ tôi đấy! Tôi cảm giác bên cạnh đó còn có lý do khác! Nhưng hôm nay là một bữa tiệc và cơ hội để tôi uống sẽ đến sớm thôi. Cho đến lúc đó, hãy thưởng thức những món ăn ngon tuyệt này đã.
Vừa ngồi trước mặt tôi, Maizumi-san vừa ăn lấy ăn để như thể đã nhịn đói lâu lắm rồi.
Tôi có thể ngửi thấy một mùi hương dễ chịu của suối nước nóng truyền đến mũi… Có lẽ cậu ấy cũng đã tắm suối nước nóng trước bữa tiệc…
Dù sao đi nữa, tôi đã hỏi cậu ấy về thứ tôi đã muốn biết kể từ khi chúng tôi gặp nhau.
– Maizumi-san.
Maizumi-san bị gọi tên, thì cả cơ thể lẫn mặt mày đều giật nảy lên, cậu ấy nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhõm thở phào nhìn về phía tôi lần nữa.
Cô gái này… tôi chắc chắn cậu ấy vừa kiểm tra chỗ ngồi của Maria…
Maria đang uống và ăn đồ ăn cùng mẹ tôi và mẹ Maizumi-san.
– Ừ hứm, gì thế, Kohaku-san? ỒỒỒ, cách cậu ấy nói chuyện đã trở nên bình thường rồi… có hơi muộn quá không?!
– Ừm, kiểu tóc của cậu… cậu đã ngừng cuộn tóc rồi à?
– Không, chỉ là nó phiề… Ý tớ là, tớ chỉ thay đổi phong cách chút thôi.
– Tớ thấy rồi…
Hình như nó khá rắc rối, sau cùng thì có vẻ kiểu tóc đó rất khó làm… Nhưng Maizumi-san, khí chất của cậu đã thay đổi rồi, cậu ổn không thế?
– Cô khá bất ngờ vì con bé đột nhiên thay đổi kiểu tóc sau khi lên cao trung đấy.
Mẹ của Maizumi-san đột nhiên chen ngang bọn tôi như thể cô ấy đã nghe bọn tôi nói từ đầu.
…Thế à, thế đó là màn ra mắt cao trung của cậu ư?
Maizumi-san giật nảy vì sự xuất hiện đột ngột của mẹ cậu ta.
– Cả cách con bé nói chuyện nữa, nó bắt đầu luyện tập để nói chuyện như một tiểu thư quý tộc và cười “OHOHO"... Không biết thể loại manga nào đã ảnh hưởng tới con bé nữa…
– Sao mẹ lại nói ra chứ! Vì sao! Vì sao~!
Mắt Maizumi-san ngấn nước trách mẹ.
Chà, khi bí mật của tôi bị lộ, tôi cũng chẳng khác gì cậu ấy… Nên bây giờ tớ hiểu cảm giác của cậu mà.
– Nhưng tại sao Maizumi-san lại luyện tập kiểu đó vậy?
Tôi hỏi Maizumi-san, người vẫn đang trách cứ với mẹ cậu ấy.
Tôi thực sự hứng thú với lý do vì sao Maizumi-san muốn trở thành một tiểu thư quyền quý.
– Uuu, Ừ, Ừm…
Sau khi ấp úng một chút, Maizumi-san bắt đầu nói với tôi.
– Khi trước, nhà tớ vẫn là một gia đình bình thường không có một mảnh sắt thép nào, và tớ đã sống một cuộc đời bình thường…
– …Tớ thấy rồi.
Maizumi-san trông như đang lưu luyến, có lẽ bởi vì cậu ấy nhớ về quá khứ trước đây.
– Nhưng khi công việc mẹ tớ đi lên, chúng tớ đã bắt đầu được mời đến những bữa tiệc… ở đó có rất nhiều người với những bộ tư trang lộng lẫy, trong đó cũng có những người bằng tuổi tớ, nhưng…
– …Nhưng?
– Tớ đã bị một cô gái bảo rằng: ‘Đúng như hình dung của chúng ta về một đứa con gái mới phất lên, cô ta quê mùa thật…’ nên tớ đã nghĩ, tớ không được phép trở thành gánh nặng cho mẹ, mẹ vẫn đang làm việc chăm chỉ cho tương lai cả nhà, và thế nên…
“Và thế nên tớ đã tập nói chuyện như thế", Maizumi-san kết luận.
– Serina…
Mẹ của Maizumi-san kêu lên tên con gái mình và ôm cậu ấy thật chặt.
– Mẹ xin lỗi đã không nhận ra, nhưng mẹ ước con có thể chia sẻ với mẹ…
– Mẹ đã rất bận rộn với công việc rồi, và trên hết con muốn giúp mẹ nữa, mẹ ạ.
Thật là một câu chuyện cảm động, tôi nghĩ rằng cách mà Maizumi nghĩ cho bố mẹ mình thật tuyệt vời… Tôi nghĩ vậy đấy, nhưng tôi không thể nói ra được.
Nhưng có phải cậu ấy cố gắng như thế là sai lầm? Sau cùng, không phải các cậu đúng là nhà giàu mới nổi sao?
… Không, tôi không thể nghĩ thế được! Tình cảm giữa mẹ con họ bây giờ đang rất thắm thiết! Tôi không phải một thằng con trai không biết đọc bầu không khí!
Tôi quyết định ăn để miệng tôi không bắt đầu phun ra những lời thừa thãi.
– Này, Kohaku-san.
Maizumi nói với tôi…Tôi đoán rằng thời khắc cảm động của mẹ và con gái đã kết thúc.
– Gì thế?
– Tớ có nên thay đổi cách nói chuyện của mình ở trường kể từ giờ không?
– …
… Thật sự thì kiểu nào cũng được. Sau cùng thì cả hai đều dễ thương và có một hương vị riêng cả…
Nhưng những gì cậu ấy muốn nghe bây giờ có lẽ không phải những lời đó…
Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
– Tớ nghĩ kiểu nào cũng tốt cả miễn là Maizumi-san có được một khoảng thời gian tươi đẹp ở trường… và, tớ nghĩ là…
– …nghĩ gì?
– Tớ nghĩ là Maizumi-san thật dễ thương bất kể cậu nói chuyện theo kiểu gì đi nữa.
*Tinh!
Tôi nháy mắt một cái với Maizumi-san.
– Ara~
Phản ứng cái nháy mắt của tôi, Maizumi-san và mẹ cậu ấy – mặt cả hai đều đỏ cả lên.
… Sao cả cô nữa? Ồ, vì cả hai đều là Maizumi-san nhỉ?
– Kohaku-san
Có lẽ Maizumi-san đã rất hạnh phúc khi nghe những lời đó, cậu ấy đã định nắm lấy tay tôi.
Khi tay Maizumi-san sắp chạm tới tay tôi, một chiếc nĩa bay tới nhắm thẳng vào tay cậu ấy. Maizumi-san rụt tay lại ngay trước khi bị đâm trúng, run rẩy nhìn về phía chiếc nĩa phóng ra, và thứ cậu ấy thấy…
…Maria đang đứng với vẻ đầy hăm dọa với đôi mắt như nói rằng: “Đừng có mà tự đắc”.
Danh sách chương