Có một cô gái xinh đẹp đang ủ rũ trước mặt tôi, dĩ nhiên tôi cũng muốn an ủi cậu ấy, nhưng… Thật tình, tôi còn chẳng biết tại sao cậu ấy lại buồn nữa là.
Từ những gì cậu ấy vừa nói, có vẻ lí do cậu ấy buồn là do không được nói chuyện với tôi…
“Tớ…”
“Tớ hiểu…”
Tôi đang định mở lời thì Cựu Lớp trưởng ngắt ngang lời tôi rồi giành nói.
“Cái g…”
“Là Hatano-kun không phải của mình…”
…Chà…ừm. Đúng thế.
Cựu Lớp trưởng tiếp tục độc thoại.
“Nhưng, khi tớ thấy người khác, nói chuyện với cậu, hết người này đến người khác, rồi làm thân với cậu, lòng tớ vẫn thấp thỏm không yên!”
Cựu lớp trưởng bất ngờ ngẩng mặt dậy rồi quay sang tôi.
……Này chẳng khác gì một cặp tình nhân đang nói chuyện với nhau cả, dù bọn tôi không phải thế.
“Tớ…”
“Cậu lại gặp được một cô gái mới vào ngày kia phải không?”
“Cái đó…”
“Không, không… Tớ không trách cậu.”
Cựu Lớp trưởng nhè nhẹ lắc đầu.
Rồi cậu ấy nói với một điệu bộ buồn bã.
“Nhưng, tớ muốn cậu, nói chuyện với tớ, nhiều hơn một chút thôi…”
Cựu Lớp trưởng nói với tôi một cách buồn rầu và bẽn lẽn.
……Nếu cậu nghĩ thế, ít nhất thì hãy cho tôi nói đã chứ! Lúc nãy cậu toàn ngắt lời tôi luôn! Cậu thật là muốn một cuộc nói chuyện hả?!... Và, ‘cô gái mới' mà cậu ấy nói tới là chỉ ai thế?!
Tôi thử nhớ lại mấy ngày gần đây.
……có phải hai người bên hội học sinh không nhỉ? Chà, theo một nghĩa nào đó thì hẳn họ là ‘mới’ rồi. Nhưng, sao Cựu Lớp trưởng biết được? Chỗ tôi gặp họ nằm ở gần Sảnh Võ thuật thứ nhất, và cậu ấy sẽ chẳng việc gì phải đi đến đó nếu không có công việc đặc biệt nào.
“Hmm –, Cô gái mới mà cậu nhắc tới là ai thế —”
Là Yachigusa-san, vữa nãy mới đến trường cùng tôi. Cậu ấy nói vậy với một giọng điệu và vẻ mặt bất mãn.
Khi tôi nghĩ Maizumi-san, người cũng đã đến trường cùng tôi, sao im ắng thế. Thì tôi lại thấy cậu ấy bắt đầu khóc với nước mắt chảy trào ra khóe mắt.
Lúc Maizumi-san để ý tôi đang nhìn, cô ấy hét lên như để giấu đi điều đó.
“Không phải! Tớ không có khóc!”
……Tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy thật tội lỗi dù bản thân chưa từng làm gì sai cả.
Tôi nhìn xung quanh lần nữa.
Trước mặt là Cựu Lớp trưởng đang hơi thẹn.
Bên trái là Yachigusa-san đang phồng má lên.
Còn bên phải là Maizumi-san đang đứng khóc.
…….Cái quái gì đây? Tôi thật sự không biết phải làm gì nữa…
“H-Hay giờ bọn mình về chỗ đi. Chuông cũng sắp kêu rồi đó.”
Tôi chỉ vào cái đồng hồ treo trong lớp.
Đồng hồ chỉ rằng chuông vào học đang sắp sửa reo.
Cả ba nhìn đồng hồ xong đều cùng lúc thở ra một tiếng, rồi bảo là họ cũng đã tự hiểu ra rồi.
Tôi đi về chỗ ngồi.
…Tôi đã cứu bản thân thành công. Giờ cứ để việc trấn tĩnh ba người đó cho thời gian thôi.
Tôi hướng về chỗ ngồi trong khi cầu mong rằng thời gian sẽ giải quyết được tất cả.
…Nhưng mới nãy tôi cũng thắc mắc, tại sao Cựu Lớp trưởng lại biết việc tôi đã gặp thành viên của Hội Học sinh? Câu ấy cũng đi lòng vòng mấy câu lạc bộ luôn sao?.... Nhưng dù là thế, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ tập võ đâu.
Chà, tôi nghĩ mãi cũng chẳng được gì. Chỉ có cách hỏi thẳng cậu ấy……sau buổi học… Thì tại, nếu tôi hấp tấp hỏi trước giờ tan trường, thời gian có lẽ vẫn chưa làm xong việc!
Trên đường đi về chỗ, Shino-san đưa mắt về phía tôi. Chắc là cậu ấy đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
Cũng không trách được, sau cùng bọn tôi đã nói chuyện ngay giữa lớp mà.
…Các bạn trong lớp ơi, tớ xin lỗi nếu đã làm phiền mấy cậu nhé.
Khi tôi nhìn qua bạn thân nhất của cậu ấy, Yuzuka-san, thì thấy Yuzuka-san đang mỉm cười và khẽ vẫy tay.
Đúng là Thiên Thần có khác, nụ cuời của cậu có thể chữa lành tâm hồn rối ren này!... Thiên Thần muôn năm! Thiên thần vạn tuế!
Hmm? Đáng nhẽ nếu tôi thức dây trong một buổi sáng tốt lành. Tôi sẽ không cảm thấy mệt mỏi, thế mà…
Tôi vẫy tay lại với Yuzuka-san rồi ngồi vào chỗ. Cùng lúc tiếng chuông vào học reo và một lát sau giáo viên bước vào lớp.
Sau đó, tôi dành thời gian ở trường trong yên bình, và khi tôi nhận thấy giờ tan trường đã đến.
Tôi nghĩ mình có thể hỏi những chuyện liên quan đến các học sinh ở chỗ Hội Học sinh, nhưng rõ ràng bọn họ sẽ cho rằng hỏi vậy là không hay, và tôi đã không hỏi gì cả.
…Chà, nếu một chàng trai hỏi một cô gái về cô gái khác, cậu con trai có thể sẽ gây ấn tượng xấu với cô gái….Nhưng, ở đây thì cho phép chế độ đa thê, bọn họ có lẽ sẽ không để tâm lắm.
Tôi đoán cộ gái ấy sẽ chỉ hơi bực vì nghĩ rằng tôi thân thiết với mấy cô gái khác hơn cô ấy thôi.
Nếu thật là thế, thế cách hành xử của Yuzuka-san trong tình huống đó thật có vấn đề…
Chà, tôi nghĩ cũng đến lúc hỏi Cựu Lớp trưởng về những gì tôi thắc mắc lúc trước rồi…….Tôi hi vọng thời gian đã trấn tĩnh được cậu ấy lại.
Tôi hướng tới chỗ của Cựu Lớp trưởng.
…Trông có vẻ tâm trạng cậu ấy hơi suy sụp.
Tôi nhớ cậu ấy bảo cậu ấy muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã để việc đó sang một bên cho đến lúc tan trường….
…Tình hình sẽ không xấu đi đâu phải không?
Tôi có chút sợ, nhưng rồi tôi lấy hết can đảm tới gọi cậu ấy.
“Mi, Mishima-san.”
Lần đầu tiên tôi gọi lớp trưởng bằng tên, nhưng hết cách rồi, làm vậy mới khiến tâm trạng cậu ấy tốt lên được. Ngoài ra, tôi cũng không thể gọi to cậu ấy là ‘Cựu Lớp trưởng' được.
Khi Mishima-san nghe tiếng tôi gọi, cậu ấy từ từ ngẩng đầu dậy.
Khuôn mặt cậu ấy vẫn như thường lệ. Một khuôn mặt đẹp chấm thêm một nốt ruồi quyến mắt trái.
Nhưng đôi mắt cậu ấy hoàn toàn mờ mịt, không còn chút ánh sáng nào! Như thể toàn bộ hi vọng đều vụt mất…
……Tôi thắc mắc không biết tôi có làm ra đôi mắt như thế trong vụ tai nạn không ha?
Thế nhưng, khi đôi mắt cậu ấy bắt thấy hình bóng tôi, ánh sáng đã quay lại đôi mắt ấy như thể cậu ấy nhìn thấy hi vọng trong đêm tối.
Từ những gì cậu ấy vừa nói, có vẻ lí do cậu ấy buồn là do không được nói chuyện với tôi…
“Tớ…”
“Tớ hiểu…”
Tôi đang định mở lời thì Cựu Lớp trưởng ngắt ngang lời tôi rồi giành nói.
“Cái g…”
“Là Hatano-kun không phải của mình…”
…Chà…ừm. Đúng thế.
Cựu Lớp trưởng tiếp tục độc thoại.
“Nhưng, khi tớ thấy người khác, nói chuyện với cậu, hết người này đến người khác, rồi làm thân với cậu, lòng tớ vẫn thấp thỏm không yên!”
Cựu lớp trưởng bất ngờ ngẩng mặt dậy rồi quay sang tôi.
……Này chẳng khác gì một cặp tình nhân đang nói chuyện với nhau cả, dù bọn tôi không phải thế.
“Tớ…”
“Cậu lại gặp được một cô gái mới vào ngày kia phải không?”
“Cái đó…”
“Không, không… Tớ không trách cậu.”
Cựu Lớp trưởng nhè nhẹ lắc đầu.
Rồi cậu ấy nói với một điệu bộ buồn bã.
“Nhưng, tớ muốn cậu, nói chuyện với tớ, nhiều hơn một chút thôi…”
Cựu Lớp trưởng nói với tôi một cách buồn rầu và bẽn lẽn.
……Nếu cậu nghĩ thế, ít nhất thì hãy cho tôi nói đã chứ! Lúc nãy cậu toàn ngắt lời tôi luôn! Cậu thật là muốn một cuộc nói chuyện hả?!... Và, ‘cô gái mới' mà cậu ấy nói tới là chỉ ai thế?!
Tôi thử nhớ lại mấy ngày gần đây.
……có phải hai người bên hội học sinh không nhỉ? Chà, theo một nghĩa nào đó thì hẳn họ là ‘mới’ rồi. Nhưng, sao Cựu Lớp trưởng biết được? Chỗ tôi gặp họ nằm ở gần Sảnh Võ thuật thứ nhất, và cậu ấy sẽ chẳng việc gì phải đi đến đó nếu không có công việc đặc biệt nào.
“Hmm –, Cô gái mới mà cậu nhắc tới là ai thế —”
Là Yachigusa-san, vữa nãy mới đến trường cùng tôi. Cậu ấy nói vậy với một giọng điệu và vẻ mặt bất mãn.
Khi tôi nghĩ Maizumi-san, người cũng đã đến trường cùng tôi, sao im ắng thế. Thì tôi lại thấy cậu ấy bắt đầu khóc với nước mắt chảy trào ra khóe mắt.
Lúc Maizumi-san để ý tôi đang nhìn, cô ấy hét lên như để giấu đi điều đó.
“Không phải! Tớ không có khóc!”
……Tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy thật tội lỗi dù bản thân chưa từng làm gì sai cả.
Tôi nhìn xung quanh lần nữa.
Trước mặt là Cựu Lớp trưởng đang hơi thẹn.
Bên trái là Yachigusa-san đang phồng má lên.
Còn bên phải là Maizumi-san đang đứng khóc.
…….Cái quái gì đây? Tôi thật sự không biết phải làm gì nữa…
“H-Hay giờ bọn mình về chỗ đi. Chuông cũng sắp kêu rồi đó.”
Tôi chỉ vào cái đồng hồ treo trong lớp.
Đồng hồ chỉ rằng chuông vào học đang sắp sửa reo.
Cả ba nhìn đồng hồ xong đều cùng lúc thở ra một tiếng, rồi bảo là họ cũng đã tự hiểu ra rồi.
Tôi đi về chỗ ngồi.
…Tôi đã cứu bản thân thành công. Giờ cứ để việc trấn tĩnh ba người đó cho thời gian thôi.
Tôi hướng về chỗ ngồi trong khi cầu mong rằng thời gian sẽ giải quyết được tất cả.
…Nhưng mới nãy tôi cũng thắc mắc, tại sao Cựu Lớp trưởng lại biết việc tôi đã gặp thành viên của Hội Học sinh? Câu ấy cũng đi lòng vòng mấy câu lạc bộ luôn sao?.... Nhưng dù là thế, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ tập võ đâu.
Chà, tôi nghĩ mãi cũng chẳng được gì. Chỉ có cách hỏi thẳng cậu ấy……sau buổi học… Thì tại, nếu tôi hấp tấp hỏi trước giờ tan trường, thời gian có lẽ vẫn chưa làm xong việc!
Trên đường đi về chỗ, Shino-san đưa mắt về phía tôi. Chắc là cậu ấy đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
Cũng không trách được, sau cùng bọn tôi đã nói chuyện ngay giữa lớp mà.
…Các bạn trong lớp ơi, tớ xin lỗi nếu đã làm phiền mấy cậu nhé.
Khi tôi nhìn qua bạn thân nhất của cậu ấy, Yuzuka-san, thì thấy Yuzuka-san đang mỉm cười và khẽ vẫy tay.
Đúng là Thiên Thần có khác, nụ cuời của cậu có thể chữa lành tâm hồn rối ren này!... Thiên Thần muôn năm! Thiên thần vạn tuế!
Hmm? Đáng nhẽ nếu tôi thức dây trong một buổi sáng tốt lành. Tôi sẽ không cảm thấy mệt mỏi, thế mà…
Tôi vẫy tay lại với Yuzuka-san rồi ngồi vào chỗ. Cùng lúc tiếng chuông vào học reo và một lát sau giáo viên bước vào lớp.
Sau đó, tôi dành thời gian ở trường trong yên bình, và khi tôi nhận thấy giờ tan trường đã đến.
Tôi nghĩ mình có thể hỏi những chuyện liên quan đến các học sinh ở chỗ Hội Học sinh, nhưng rõ ràng bọn họ sẽ cho rằng hỏi vậy là không hay, và tôi đã không hỏi gì cả.
…Chà, nếu một chàng trai hỏi một cô gái về cô gái khác, cậu con trai có thể sẽ gây ấn tượng xấu với cô gái….Nhưng, ở đây thì cho phép chế độ đa thê, bọn họ có lẽ sẽ không để tâm lắm.
Tôi đoán cộ gái ấy sẽ chỉ hơi bực vì nghĩ rằng tôi thân thiết với mấy cô gái khác hơn cô ấy thôi.
Nếu thật là thế, thế cách hành xử của Yuzuka-san trong tình huống đó thật có vấn đề…
Chà, tôi nghĩ cũng đến lúc hỏi Cựu Lớp trưởng về những gì tôi thắc mắc lúc trước rồi…….Tôi hi vọng thời gian đã trấn tĩnh được cậu ấy lại.
Tôi hướng tới chỗ của Cựu Lớp trưởng.
…Trông có vẻ tâm trạng cậu ấy hơi suy sụp.
Tôi nhớ cậu ấy bảo cậu ấy muốn nói chuyện với tôi, nhưng tôi đã để việc đó sang một bên cho đến lúc tan trường….
…Tình hình sẽ không xấu đi đâu phải không?
Tôi có chút sợ, nhưng rồi tôi lấy hết can đảm tới gọi cậu ấy.
“Mi, Mishima-san.”
Lần đầu tiên tôi gọi lớp trưởng bằng tên, nhưng hết cách rồi, làm vậy mới khiến tâm trạng cậu ấy tốt lên được. Ngoài ra, tôi cũng không thể gọi to cậu ấy là ‘Cựu Lớp trưởng' được.
Khi Mishima-san nghe tiếng tôi gọi, cậu ấy từ từ ngẩng đầu dậy.
Khuôn mặt cậu ấy vẫn như thường lệ. Một khuôn mặt đẹp chấm thêm một nốt ruồi quyến mắt trái.
Nhưng đôi mắt cậu ấy hoàn toàn mờ mịt, không còn chút ánh sáng nào! Như thể toàn bộ hi vọng đều vụt mất…
……Tôi thắc mắc không biết tôi có làm ra đôi mắt như thế trong vụ tai nạn không ha?
Thế nhưng, khi đôi mắt cậu ấy bắt thấy hình bóng tôi, ánh sáng đã quay lại đôi mắt ấy như thể cậu ấy nhìn thấy hi vọng trong đêm tối.
Danh sách chương