Sau khi phát ra một âm thanh kì lạ, Maizumi-san từ từ chìm vào trong nước nóng.

Tôi biết nó khá xấu hổ vì tôi cũng đã bị thấy hết rồi.

Maizumi-san, tôi vẫn có thể thấy cậu đấy, nước này đâu có đục đâu…

Khi tôi nghĩ vậy, tôi thấy bong bóng nổi lên, rồi Maizumi-san ngoi lên mặt nước.

– ...ậu thấy chưa? – Gì cơ?

– Hm??

– Này, làm sao tớ biết cậu nói gì nếu cậu không chịu nói rõ ra chứ…

– Cái gì hử…, cái đó… cơ thể…của tớ…LỌC BỌC LỌC BỌC…

Maizumi lại ngụp đầu vào trong nước nóng. Rõ ràng, cậu ấy không nói ra được.

…Này không không, tôi không phải chọc cậu đâu đấy nhé?

Tôi chỉ nghĩ là, nếu cậu không giải thích, thì có thể tôi sẽ hiểu nhầm thành một thứ gì đó khác, và tôi không muốn phải hiểu nhầm. Ngoài ra tôi không có ý gì khác, được chứ?...

Sau một lúc, Maizumi-san ngoi mặt lên.

Nếu cậu cứ làm thế thì sẽ bị choáng đấy biết không?

Maizumi nhìn tôi như có thù mấy đời.

– Lúc tớ mới vào sao cậu không bảo tớ…

Vì sao à?... Chà, khó giải thích lắm…

– À, tớ không để ý.

– Đừng có nói dối—, nói chuyện bình tĩnh như thế, rõ ràng là cậu đã có để ý tới rồi phải không—?

– Ha ha, làm gì có…

– Uuu—

– À… sao cũng được, tớ nghĩ ngay lúc này, Maizumi-san, cậu đang có một khoảng thời gian tuyệt vời đấy, nên cố mà tận hưởng đi thì tốt hơn.

– Hử?

– Hừm… Nói thế này tớ thấy cũng quái, nhưng được tắm suối nước nóng với con trai là hiếm có lắm đó, phải chứ?

– Nói mới thấy, T-tớ đang tắm chung với con trai!

Maizumi-san cuối cùng cũng bình tĩnh lại và nắm bắt được tình hình, nhưng sau khi nghe tôi nói, cậu ấy lại bối rối, ấp a ấp úng: “Ahm, eh, ah…”.

Rồi Maizumi-san bắt đầu di chuyển kì lạ. Cậu ấy di chuyển trong nước nóng và làm nước bắn tung tóe khắp nơi, nhưng… Khi Maizumi-san bối rối, cậu ấy dễ thương thật. Thêm nữa, khi cậu ấy di chuyển, tôi có thể nhìn thấy hằng đống thứ. Có một chút khiêu dâm ở đây…

Hình như những chuyển động của cậu ấy lúc này đây là thứ mà người ta gọi là “Chirarism”...[note49880] Theo ý tôi, tôi nghĩ người đã đặt tên cho nó thật tuyệt vời.

Nhưng không may thay, chúng tôi đang ở suối nước nóng. Và suối nước nóng là nơi bạn thanh tịnh đầu óc, nơi bạn muốn bước vào trong sự tĩnh lặng.

– Maizumi-san, cậu đừng nên hoang dã quá.

– Hử? À! Tớ xin lỗi…

– Ừm, tới đây và tận hưởng suối nước nóng đi.

Tôi bảo Maizumi-san tới cạnh tôi và từ từ tận hưởng suối nước nóng.

Tôi không muốn để một thiếu nữ bị ngất trong phòng tắm đâu.

– À, cái đó…, nhưng…, uum…

Vài từ đã thoát ra khỏi miệng Maizumi-san. Thực sự chỉ có mấy từ… sau cùng, trước khi nói xong mấy từ đó, cơ thể Maizumi-san đã hành động và từ từ lại gần tôi.

Tôi biết mà! Sau cùng, nếu tôi phải so sánh tình huống này với kiếp trước, thi giống như một chàng trai được một cô gái xinh đẹp mời ngâm mình cạnh cô, thì chàng trai nào lại từ chối cho nổi! Đúng không chứ?!

Chờ đã… nếu tại thời điểm này, tôi nói rằng: “Miệng thì từ chối nhưng cơ thể cậu lại thành thật nhỉ” thì có bị tính là quấy rối tình dục không?

Chà, tôi là một chàng trai lịch thiệp sẽ không nói mấy thứ như thế!

Dù Maizumi-san e lệ lại gần tôi, nhưng mắt cậu ấy lại dính chặt vào cơ thể tôi.

Cậu ấy có lẽ nghĩ rằng tôi không để ý, nhưng cậu ấy sai rồi, tôi biết cậu ấy cảm thấy như thế nào lúc này! Nhưng tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ nói cậu ấy là tôi đã để ý cậu ấy tia tôi đâu!

– Maizumi-san, cậu nhìn vào đâu dấy?

– A! Ể… cậu đang nói gì thế?

– Tớ nói là, cậu cứ nhìn về phía này, tớ tự hỏi cậu đang nhìn vào đâu thế.

– Không, không, tớ không nhìn cơ thể Kohaku-san đâu! Tớ chỉ nhìn cảnh vật thôi! Tôi không nghĩ da dẻ cậu đẹp đâu! Không phải thế, không hề, được chưa?!”

… Nếu cậu không nhìn tôi thì làm sao cậu biết da tôi đẹp?

Khi tôi định nói gì đó với Maizumi-san, thì đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói ở gần cửa vào. Rõ ràng là có khách đi vào. Maizumi-san có vẻ cũng chú ý tới giọng nói, cậu ấy di chuyển kiểm tra cửa.

– Ôi—, tầm nhìn đẹp quá—.

– Đúng đấy, góc nhìn từ phòng tắm hôm qua cũng đẹp, nhưng ở đây là ngoại lệ luôn rồi.

– O-O-Oa!

– Fu fu, tôi nói rồi mà! Dẫu sao thì góc nhìn ở đây cũng là điểm nhấn của nhà trọ mà.

… Tôi nghĩ tôi biết tất cả những nguời đó.

Khi tôi suy nghĩ xem phải làm gì, Tôi chợt nhận ra rằng sóng nước đang nhấp nhô bên cạnh. Khi nhìn qua Maizumi-san, kế bên tôi, mặt cậu ấy tái mét. Cậu ấy run lẩy bẩy và khẽ lẩm bẩm gì đó. Và khi tôi thử nghe cậu ấy lẩm bẩm thì…

“Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn Không ổn"

Chà, tôi biết tình hình thế này là “Không ổn".

– Ma, Maizumi-san bình tĩnh đi…

Khi tôi gọi, Maizumi-san mặt tái mét và mắt ứa nước.

…Tôi nghĩ cậu ấy thực sự đã bị tổn thương từ lần đó.

– Hô-Hôm nay, hôm nay có lẽ là ngày giỗ tớ rồi…

– Bình tĩnh… bình tĩnh đi đã!

– Nhưng nếu chị ta thấy tớ ở đây, tớ chắc chắn chị ta sẽ không để tớ sống đâu!

– Hiện tai, chỗ này là góc khuất khi nhìn từ lối vào, nên nếu cậu không lộ diện thì chị ấy sẽ không để ý cậu đâu.

Tôi nói với Maizumi-san, vỗ vào tảng đá.

– Maizumi-san, cậu còn chẳng để ý tôi sau tảng đá này nữa là.

– Đúng…, đúng là thế, nhưng…

– Giờ thì, Maizumi-san, hãy qua đây, và trốn phía sau tôi để khỏi bị Maria thấy.

– Đư-Được, cảm ơn cậu.

Khi tôi nói thế, Maizumi-san di chuyển ra trốn phía sau tôi.

– Không có ai ở đây cả…

– Chà, trống trải lắm, đang tiền khai trương mà.

Đó là một cuộc hội thoại giữa mẹ tôi và mẹ Maizumi-san.

Từ những gì tôi nghe được, thì có vể chúng tôi sẽ ổn.

Tôi đã hơi nhẹ nhõm, nhưng cảm giác an tâm ấy chỉ đến khi tôi nghe câu nói của Maria.

– Yoko-sama, hình như có hai người đằng sau tảng đá. Tôi có thể cảm thấy có sự hiện diện tỏa ra từ đằng kia.

…Không hổ danh, chị ấy đâu phải người bình thường. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện