Chương 088 - Họp lớp
Các cô gái đã đem đồ uống về, buổi họp lớp cuối cùng cũng bắt đầu.
…Cuối cùng thì!
Vui vẻ, hào hứng, cả lớp với nhau nói rộn lên về việc chọn bài hát; bên phía các màn hình cảm ứng, mấy cô gái cầm máy đang lia lịa thêm vào danh sách những yêu cầu của mọi người.
“Được! Tớ hát đầu tiên!”
Cô bạn nữ đang cầm chiếc “Denmoku” đứng dậy, bước lên bậc thềm nhỏ. Cô bạn đó là Mishima, một cô gái đẹp tuyệt với điểm nhấn là một nốt ruồi son bên cạnh đôi mắt nghiêng. (Note: Denmoku là Máy chọn bài hát)
Mishima nhìn tôi nhẹ nhàng mỉm cười trong khi đang cầm mic trên tay.
“Tớ dành bài hát này gửi tặng bạn Hatano!”
Rồi cậu ấy chỉ tay vào tôi.
Ồ… dành tặng mình à. Biết đáp lại sao giờ nhỉ…
Tôi chẳng biết phải nói thế nào nên đành biểu cảm kiểu “Thật ư? Cảm ơn cậu!”.
Mấy cô bạn xung quanh la ó lên.
Nhưng Mishima vẫn dõng dạc, mỉm cười tự tin mà nói rằng…
“Luật ở đây, ‘tới trước được trước’.”
Mấy cô nàng nghe vậy liền kêu lên thất vọng: “ưư…!”.
…Mọi người có vẻ tận hưởng thật nhỉ.
Thế là tôi nói với Mishima…
“Tớ trông đợi vào cậu.”
“Ừm, cứ tin ở tớ.”
Hình như, ở bài hát này cậu ấy cười trông rất tự tin.
Chắc là trong lòng cô ấy nghĩ vầy, “Cậu sẽ phải say đắm giọng hát này của tớ đấy!”
…A, đời nào lại thế nhỉ? Thấy cậu ấy tự tin như thế lại làm tôi muốn chọc cậu ấy một chút.
Nên tôi đã thêm một phần thưởng nho nhỏ.
“...Nếu bài hát lay động được tớ, tớ sẽ cho cậu ngồi trên đùi tớ một phút.”
Tôi nói với Mishima.
Trong lòng tôi thì lại nghĩ, “mình cố thử nói làm sao cho quyến rũ một chút nhưng… chắc giọng mình không bị cứng hay vấp gì đâu nhỉ?”...
Thế mà khi nhìn lên Mishima trên sân khấu, thì cậu ấy đang choáng ngợp, đôi mắt mở to. Nhưng khi nhạc bắt đầu chạy, sự dõng dạc của Mishima đã quay lại, cậu ấy quay qua tôi mà nói rằng…
“Nhớ đấy Hatano! Tớ chắc chắn sẽ ngồi lên đùi cậu rồi!”
Khi nghe tôi nói, cả khán phòng chìm trong im lặng, nhưng Mishima vừa nói dứt câu, mọi người đã bắt đầu nao lên.
“Hatano, cậu… thực sự để cậu ấy ngồi lên đùi à?”
Cô bạn tên Ooi ngồi kế Mishima hỏi tôi.
“Ừ. NẾU cậu ấy hát tốt.”
“Vậy à…, tớ biết rồi.”
Ooi nghĩ một lúc rồi nói.
“Thế tức là nếu có bạn nữ khác…, nếu tớ hát tốt thì cậu sẽ cho tớ ngồi… lên đùi cậu chứ?”
Cậu ấy đang bị cuốn theo chuyện này mất rồi! Mà thôi chẳng sao…
“Hưm, được thôi. Hôm nay họp lớp mà, tớ đành bỏ chút vốn vậy.”
“Hatano! Này này, hơi quá rồi đấy!”
Maegashira hình như cũng nghe câu tôi nói.
“Chẳng sao đâu, chỉ hôm nay thôi mà!”
“Nhưng…”
Maegashira cất một giọng đầy bi thương…Thôi kệ cậu ta vậy.
Bên đó, Ooi đang lặng lẽ thao tác cái điều khiển. Nhanh thoăn thoắt như một con ong…
Có vẻ mấy cô gái cũng nghe chuyện tôi nói với Ooi, họ lén nhao nhao giành nhau mấy cái bảng điều khiển.
Ai cũng rất tích cực.
Ấy chết… Tí thì quên nghe Mishima hát mất rồi.
“Em ~ mãi nhìn anh ~ theo thời gian ~ trôi mau.”
Nhìn chung, kỹ năng hát của Mishima rất tốt, cậu ấy vừa hát vừa làm vài vũ điệu nhỏ. Thậm chí còn rung giọng ở phần kéo âm nữa… Cứ như cậu ấy đã tự tập luyện trước rồi vậy.
“đã lâu ~ mãi mãi ~ “
Bài hát kết thúc. Và Mishima háo hức nhìn tôi như muốn hỏi “Cậu thấy thế nào?!”
“Hưm ~...”
Xung quanh nín thinh chờ tôi nói.
……
Tiếng nuốt nước bọt ở đâu đó trôi vào tai.
“Đạt!”
“Tuuyyeêêêệttttttt— — —!”
“ÔÔÔÔÔÔỒỒỒỒỒỒ!! !! !!”... Cả phòng ồ lên mừng rỡ. Mishima, tâm điểm của cơn địa chấn, tạo một tư thế chiến thắng thật ngầu.
Tôi thấy trong khóe mắt cậu ấy có gì đó lấp lánh… là nước mắt.
Cậu vui đến mức đó ư!? Chỉ là buột miệng một chút, mà tớ không nghĩ được nó lại khiến cậu vui đến thế… Ừ, vui thì không nói, nhưng đến nỗi khóc thì…
Nhưng tôi không thể để cậu ấy sến súa mãi.
“Mishima, chậm là hết lượt đấy nhé.”
“Không — —!”
Mishima rối rít đi tới chỗ tôi, không phí một phút một giây nào.
Cậu ấy thèn thẹn bước đi thật nhẹ, có lẽ cậu ấy nghĩ, “Thời khắc hạnh phúc sắp tới rồi.”
Nhưng khi đứng trước mặt tôi, động lực lúc trước như biến đi đâu mất, mặt cô ấy cứ đỏ dần, đỏ dần còn thần kinh thì căng như dây chão.
“Đ-Được không vậy?”
“Ừ, được cả.”
“Cậu không kiện tớ đấy chứ?”
Tớ không đáng tin đến thế à?! Chúng ta đã học cùng lớp với nhau đấy?!
Nhưng trong thế giới này, việc này quả thực là có thật, nên cũng tôi không dám giận.
Thay vào đó, tôi thêm chút mỉa mai mà nói rằng,
“Thế cậu không muốn hả? Dịp hiếm có vậy mà…”
“Ừ thì, cái đó…, ừm.”
Mấy cô nàng kia thấy Mishima do dự liền hét lên, bọn họ thấy một cơ hội khó gặp khó cầu.
“Thế để…”
“Không, để tớ…”
“Không, chờ đã. Này là của tại hạ.”
… … Này, ở đây có samurai nào à.
Và cứ thế các ứng cử viên tự do lần lượt lên tiếng.
Nếu thêm tiếng cổ vũ “tiến lên, tiến lên” nữa thì lại thành một diễn viên hài nổi tiếng nào đó rồi, nhưng chắc bọn họ sẽ không nói thế đâu…[note58376]
“Không! Lượt tớ mà, tớ sẽ ngồi!”
Khi những giọng nói tranh nhau vang ngày càng lớn, Mishima hét lên, do dự thêm mất một phút rồi mới chịu ngồi xuống, khi ngồi xuống còn buột miệng thốt lên: “A!”.
Cảm giác từ cặp mông mềm của Mishima truyền vào đùi tôi, khi đó tôi cảm thấy như đang làm gì sai trái. Hiểu không, một cô nàng cao trung đang ngồi lên đùi tôi đấy!
……Thì hẳn là… Tôi không phải một lão già biến thái đâu… Tôi thề đấy.