Tách trà được đặt lại lên bàn.

Sau khi trà bên trong đã được dùng hết kèm với bánh bao hấp nhân cam.

“Cái, cái này ngon quá!”

“Cậu nói đúng. Đúng là món được Hatano-kun chọn.”

Hai phó hội trưởng Hội Học sinh đang đánh giá món bánh bao hấp trong khi uống trà.

Sau kì nghỉ hè, ngôi trường đã khởi động trở lại.

Sau giờ tan trường, tôi tới phụ việc trong Hội Học sinh. Giờ mọi người trong Hội Học sinh đang ăn món quà lưu niệm mà tôi đã mua cho họ lúc đi tham quan.

Tôi mua ba gói lớn chỉ để phòng hờ nên tôi có thể phát hết cho tất cả. Tôi cũng đưa mấy gói bánh cho mọi người trong lớp và được đón nhận nồng nhiệt, và có vẻ mọi người trong Hội Học sinh cũng đều thích cả.

Tôi vui vì những món quà lưu niệm tôi chọn khá thành công, và mọi người đang ăn rất ngon miệng.

Thở phào, tôi nhìn xung quanh, nhưng, một nữ sinh hoàn toàn lờ đi những món quà của tôi.

Cô ấy không thích cam hở? Hay là không thích chính bánh bao hấp kia? Tôi nghĩ tôi đã phạm phải lỗi gì đó, nhưng mọi người xung quanh cô nữ sinh có vẻ cũng thắc mắc vì sao cô ấy lại không ăn. Thế là họ hỏi:

– Này, sao cậu không ăn?

– Ừm…

– ? Cậu đang ăn kiêng hả?

– …Không, chỉ là…

– …Tớ không biết là cậu có nỗi lòng gì hay không, nhưng cậu không ăn thì tớ ăn nhé? Việc bánh được mua bởi Hatano-kun đã làm tớ cảm thấy vị nó ngon hơn không biết bao nhiêu lần rồi đây.

– Không! Đừng mà!

– Hử? Thế, sao cậu không ăn nào?

– Không phải tớ không muốn ăn, chỉ là tớ thấy ăn thì phí quá!

– Nhưng nếu cậu không ăn thì còn phí hơn…

– Tớ biết! Nhưng nhỡ không phải thế thì sao!

…Ra thế, không phải là cô gái ấy không thích bánh bao hấp hay nhân cam bên trong. Mà, tôi tự hỏi họ đang nói cái gì thế.

Tôi tiếp tục nghe họ nói chuyện.

– …Lỡ không phải thế? Nhưng nếu cậu không ăn thì nó hư đấy.

– Đúng, và đấy chính là vấn đề…

– Vấn đề? Nhưng đó là quy luật của tự nhiên rồi…

– Tớ muốn trưng bày món quà lưu niệm của Hatano-kun như vật sống.

– …Này, bình tĩnh đi. Tớ biết cậu nghĩ rằng đây có lẽ là lần cuối cậu được nhận quà lưu niệm từ một người con trai, nhưng bánh bao hấp đâu phải đồ dùng để trang trí được.

– Nhưng…, nhưng!

Này, này, không nhưng nhịn gì hết!...Tôi muốn cô vứt cái suy nghĩ của cô đi và ăn nó càng sớm càng tốt. Kể cả khi cô bảo quản được cũng thế, tôi không muốn cái bánh bao hấp tôi mua trở thành đồ trưng bày đâu. Tôi không biết mọi người sẽ phản ứng thế nào nếu người ta đi vào phòng và thấy một cái bánh bao hấp bị đem làm đồ trang trí nữa.

Rõ ràng rằng, cô nữ sinh đã bỏ cuộc và cô ấy vừa ăn vừa khóc.

Không hay chút nào, nên tôi muốn cô ăn nó bình thường thôi…

Chỉ vì đồ lưu niệm từ một người đàn ông mà họ đã phản ứng ghê thế rồi… có vẻ bất kỳ thứ gì một người đàn ông bán ra sẽ cháy hàng trong vòng một phút.

…Không, nếu họ điều tra và thấy rằng không có can hệ gì với đàn ông, thì sẽ có một cuộc trả đũa thậm tệ đây…

Nhưng, đàn ông ở thế giới này có lòng tự tôn rất cao, nên tôi cảm thấy họ sẽ không làm mấy loại việc đó…

Khi tôi dành thời gian tại một Phòng Hội Học sinh như thế này, cánh của được gõ và một người phụ nữ đi vào.

Người phụ nữ cười và nói chuyện với tôi khi cô ta thấy tôi ở đấy.

– Hatano-san, lâu rồi không gặp. Cậu có thích cuộc sống học đường của mình ở đây chứ?

… Cô là ai? Khoan, chờ đã… cơ hồ… trong ký ức…

– Hatano-san?

Tôi không đáp, nên tôi bị gọi tên lần nữa.

Tệ quá… chẳng nhẽ tôi lại nói: “Cô là ai?”, quá bất lịch sự. Nhưng tôi không thể cứ im lặng thế được, phải không?

– À, dạ, lâu rồi không gặp. Cảm ơn cô đã chiếu cố thời gian qua.

Người phụ nữ mỉm cười, có lẽ cô ấy đã an tâm khi nghe tôi đáp lại.

– HỨM… tốt. Cô cứ sợ là em quên cô rồi.

– Haha, không đời nào.

Cô ấy sắc sảo thật…

– Hôm nay, cô tới đây định nhờ em giúp theo hợp đồng mà em đã ký.

Hợp đồng… hợp đồng gì?

Từ những gì cô ấy nói, có vẻ tôi đã kí một bản hợp đồng với cô ấy.

…À, đúng rồi. Tôi đã ký một bản hợp đồng với một người có liên quan với ngôi trường này, và cuối cùng tôi đã nhớ ra bằng cách nào đó.

Có phải là cái về việc đồng hành với cô ấy trong một buổi giao ban không nhỉ?

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra nội dung của bản hợp đồng tôi đã kí, nhưng tôi vẫn không nhớ nổi tên cô ấy.

– Aa, cái hợp đồng đó… nhưng vẫn chưa đến lúc giao ban mà, phải không?

– Đúng, phải đấy, nhưng ta cần phải làm một tờ cẩm nang thông tin về trường nữa.

– Ồ, nhưng em nghĩ trong hợp đồng là đi theo những buổi giao ban và thuyết trình những điểm tốt của trường. Em không nói em sẽ xuất hiện trong tờ cẩm nang.

Đúng thế. Tôi đã kí vào một hợp đồng để đồng hành cùng cô ấy và quảng bá ngôi trường, nhưng cô ấy chưa từng nói là tôi phải xuất hiện trong tờ cẩm nang.

Chà chà, xin lỗi, nhưng hợp đồng là thế…

– Fufufu, Cô biết… Đó là lí do hôm nay cô tới gặp riêng với em!

Người phụ nữ khuỵu gối xuống, lấy đà và cúi đầu.

– Làm ơn! Xin hãy làm người mẫu!

Đó là một màn ‘Dogeza’ tráng lệ.

Ồ, tôi nhớ khi tôi gặp người phụ nữ này lần đầu tiên, cô ấy cũng như thế này… nhưng, gần đây có kha khá người thích quỳ dưới đất đấy, phong trào mới hở?

Nhưng, tôi không biết phải làm gì…

Tôi có nên đáp ứng thỉnh cầu của cô ấy không? Nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ đòi hỏi thêm nữa nếu tôi đồng ý bây giờ…

Ngoài ra, giá thị trường của tôi cũng khá cao đấy… Thật lòng, bình thường sẽ tốn cả đống tiền để thuê một người đàn ông như tôi làm người mẫu.

Sau cùng, dù tôi vẫn là một học sinh cao trung, nhưng tôi chưa từng có ý định bán rẻ bản thân mình…

Chà, tôi nên làm gì với việc này đây… và cả tên cô ấy nữa… 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện