Sau khi chia tay Minori-san, tôi đi về hàng ghế khán giả. Dù còn một lúc nữa trận đấu mới bắt đầu, các chỗ ngồi đã gần như sắp chật kín cả.

Tôi cố gắng lựa một chỗ ngồi mà tôi có thể nhìn thấy sân đấu và màn hình một cách dễ dàng. Rồi tôi ngồi thư giãn một lúc và tự hỏi nên làm gì cho đến khi trận đấu bắt đầu. Cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng niềm nở của người bán hàng bên tai.

Có vẻ họ không chỉ bán ở bên ngoài mà còn bán ở cả trong sân nữa.

Lúc tôi nghe thấy giọng của người bán hàng, băn khoăn xem bọn họ có món gì tốt hay không, thì tôi đột nhiên thấy đói. Nên tôi cố lắng tai nghe tiếng rao của người bán hàng thật cẩn thận.

“Được đặc biệt làm bởi công thức bí mật của câu lạc bộ nấu ăn, rượu gạ… còn nước ép gạo thì thế nào?! Nó có mùi trái cây... với hương vị dịu nhẹ!... Tôi chắc các cậu sẽ thích nó! Ngon lắm đấy!...”



“Xin thứ lỗi, làm ơn cho một cốc ạ!”

Tôi giơ tay lên gọi người bán hàng.

Nước ép gạo khá hiếm, nên tôi muốn uống thử xem; tôi nghĩ vậy.

Ngoài ra cũng không có lí do gì đặc biệt cả.

“Được–! Xin hãy chờ một chút—.”

Một nữ sinh là người bán hàng, cô ấy nghe thấy tôi rồi đi về phía tôi.

“300 Jennie— một cốc ạ—.”

“Được rồi, đợi chút nhé.”

Tôi đặt vào tay người bán hàng ba đồng tiền.

“Cảm ơn —! Cậu thật đáng yêu—, nên tôi sẽ rót nhiều nhất có thể—.”

“Wow! Cảm ơn nhé.”

“Đây là đồ tự làm—, ngon lắm đấy—.”

“Thế sao, tôi khá mong chờ đấy."

Nói vậy, cô nữ sinh đổ nước ép gạo vào trong một cốc giấy.

Nước ép được rót vào tỏa ra một hương thơm thanh ngọt của trái cây, rồi tôi nhấp một ngụm, tôi có thể cảm nhận được vị ngọt của gạo, một vị ngọt đậm đà. Với một sản phẩm tự làm thì nó ngon thật.

Đúng thật… rượu gạo ngon tuy… ý tôi là nước ép gạo. Uống mấy món kiểu này làm tôi muốn ăn vặt quá.

“Chúng tôi có Edamame—, dưa muối Nhật Bản, —bỏng ngô—, và bơ khoai tây—! Tất cả đều là rau củ tươi từ Câu lạc bộ Nông nghiệp Đệ Nhất—!”(TN: ‘Edamame’ là đậu nành non còn xanh được chế biến và đem luộc với nước muối. Người Nhật hay dùng làm đồ nhắm khi nhậu)

………

“Xin lỗi ạ! Xin hãy cho tôi một ít!”

“Cảm ơn rất nhiều—!”

Khi tôi uống hết cốc nước ép gạo thứ hai, trận đấu cũng đã đến giờ bắt đầu.

“Xin thứ lỗi vì đã khiến quý vi phải đợi! Từ giờ, cậu lạc bộ Super Arts sẽ khai mạc vòng đấu loại thường niên! Tôi sẽ là bình luận viên chính của quý vị, Hifumi Kanehira từ câu lạc bộ phát thanh! Cùng với Takeda-sensei, cố vấn câu lạc bộ Super Arts, với vai trò người phân tích các trận đấu!!”

“Tôi là Takeda, phân tích viên cho trận đấu hôm nay…”

“Vậy, thưa giáo sư Takeda, điểm nhấn cho vòng loại năm nay là gì ạ?”

“Ừm, bây giờ, điếm nhấn chính là trận đấu đầu tiên.”

“Hoho, là trận đầu ạ?”

“Người thách thức trận đầu tiên là Saegusa, học sinh năm nhất, có thể nói em ấy là người thách đấu nhanh nhất trong lịch sử câu lạc bộ Super Arts của trường Kenran. Liệu các học sinh năm nhất có đánh bại được Arino, thành viên năm hai đã tham dự Cúp liên trường Cao trung năm ngoái và đạt hạng 16 cá nhân hay không đây? Liệu đàn chị sẽ nghiền nát đàn em? Hay người mạnh nhất trong các hậu bối sẽ hạ gục người tiền bối đã thường xuyên nằm trong đội tuyển Cúp liên trường?.......”

“Thật thú vị! Nhưng đây không phải lần đầu tiên đội tuyển chính thức tham gia vào trận vòng loại đúng không?”

“Chà, số lượng các thành viên hạng A tham gia vòng loại luôn khá hạn chế, có vẻ là Arino muốn tham gia lần này, Saegusa, đối thủ của em ấy, cũng đã biết tin và đồng ý trận này rồi.”

“Ooooo! Thật tuyệt vời! Lí do cho sự tham dự của Arino là một bí ẩn, nhưng cái cách mà Saegusa-san đồng ý trận đấu hôm nay cũng thật là gan trường! Trận đấu sẽ bắt đầu ít phút nữa thôi! Xin quý vị hãy đón xem!”

…Cái gì? Minori-san, sao cậu lại đồng ý chứ? Sao lại không nhắm vào mấy người yếu mà đánh đã…

Nghĩ vậy trong đầu, Minori-san đã vào sân đấu.

Bình luận viên đã bắt đầu màn giới thiệu lúc cậu ấy tiến vào.

“Không ai mạnh hơn ta, dù là hạng A hay trong đội đấu chuyên đi nữa. Quỳ gối trước ta! Saegusa Minori tiến vào!”

Tiếng hò reo vang dội cả khán đài sau màn giới thiệu.

…Tôi chắc chắn đó hoàn toàn không phải là lời Minori-san sẽ nói.

Minori-san, đi vào cùng với màn giới thiệu, bước đi đầy tự hào với một thanh kiếm trong tay.

Nhưng vì cậu ấy đang mặc bộ áo quần thể dục, cùng với cây kiếm khiến cậu ấy trông khá bắt mắt.

Sau khi Minori-san tiến vào, giờ đến lượt đấu thủ ra sân đấu.

“Ta sẽ nghiền nát con đàn em xấc xược này. Những đối thủ trước của ngươi đều quá yếu! Ta sẽ dạy ngươi kẻ mạnh thực sự là như thế nào! Arino Azu tiến vào!”

Khi đến màn giới thiệu của đối thủ, tiếng reo hò réo lên còn to hơn cả của Minori-san.

Chà, cô ta mạnh, nên tất nhiên cô ta sẽ có fans rồi. Tôi thấy đối thủ đang tiến vào.

Người vừa vào sân có vóc dáng khá nhỏ, thấp hơn Minori-san tận một cái đầu, và cũng mặc bộ quần áo thể dục. Nhưng mỗi tay cô ta cầm một cây gậy.

Đầu cây gậy bị uốn thành một góc vuông, đầu bị uốn lại được chia thành hai phần, mỗi phần đều có một đầu nhọn.

…Nhìn qua thì nó chẳng khác gì cây xà beng. Hay nói đúng hơn, nó là cây xà beng hàng thật giá thật. Chà, rõ ràng là cô ta dùng cây xà beng làm vũ khí… Tôi có cần dạy cho cô ta không? Rằng xà beng là công cụ chứ không phải là vũ khí… Không, tôi nghĩ cô ta biết rồi…

Cả hai đang đối mặt với nhau giữa một khoảng trống 20 mét.

Theo dõi bọn họ, cả khán đài chợt hồi hộp cả lên.

Cuối cùng, tiếng còi hiệu lệnh đã vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu.

Đồng thời, khoảng cách giữa hai người tiêu biến trong chớp mắt.

Minori-san được thế, vung kiếm chém ngay một nhát.

Đối thủ ở đầu kia không chút hốt hoảng đỡ lấy nhát kiếm bằng cây xà beng.

Một âm thanh nặng nề vang khắp sảnh đấu, cùng với âm thanh đó, cú sốc từ đòn tấn công dội vào người tôi như thể, BAM!

Cơn sốc đột ngột lay tỉnh tôi, người đang ngà ngà say men rượu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện