Vài ngày sau chuyện ở Hội Học sinh, tôi đã được gọi điện xác nhận lịch chụp ảnh, nên tôi quyết định sẽ gặp mặt lần nữa tại Phòng Hội Học sinh.
Tôi không biết tại sao, nhưng các thành viên của Hội Học sinh cứ bồn chồn dõi theo suốt buổi gặp… Mấy người có cần để ý tôi đến thế không? Và, cô nhân viên văn phòng… – một
phụ nữ tóc hồng – bắt đầu bắt chuyện, miệng không quên nở một nụ cười.
– Cô xin lỗi đã bắt em đợi.
– Cũng không lâu lắm đâu cô.
– Tất cả mọi người phụ trách làm tờ cẩm nang này đều nhiệt tình lắm, và công việc tiến triển nhanh đến chóng mặt.
– …Chà, thế không tốt sao?
– Đúng thế, mọi người phấn khích lắm, và cả văn phòng đang bùng cháy hết cả rồi.
– Em xin lỗi nếu có hỏi thừa,, nhưng sao mọi người lại phấn khích đến thế?
Loại môi trường làm việc nào lại khiến công việc văn phòng có thể làm các cô phấn khích đến hăng máu thế?! Em muốn xem qua xem đấy.
Ý tôi là, công việc là làm cuốn giới thiệu trường đúng không? Dù có ảnh của một người con trai đi chăng nữa thì cũng chỉ là ảnh bình thường thôi, chứ nào có phải ảnh gợi tình đâu? Nên các cô phấn khích cái gì chứ?
…Cô sẽ không dày mặt cười bảo em khỏa thân rồi tạo dáng đấy… chứ?
Chà, nếu cô có bảo thì em cũng không làm đâu…
– Ưm, chỉ đứng xem buổi chụp ảnh thôi cũng đã làm bọn cô hạnh phúc muốn chết luôn rồi đó em biết không!
Như kiểu xem ảnh của idol ấy nhỉ? Nếu xét chỉ mỗi mặt thôi thì tôi tự tin mình hơn idol đấy… Nếu chỉ xét mỗi mặt thôi!
– Trong văn phòng nhiều người hâm mộ Hatano-san lắm.
– Em có phải idol đâu chứ…
– Bọn họ gọi em cũng nhiều kiểu lắm. Ví dụ như ai thích chơi kiểu trưởng thành sẽ gọi em là Kohaku mà không có kính ngữ, ai thích chơi kiểu lãng mạn thì sẽ gọi em là Kohaku-chan, và những ai thích kiểu bạo dạn thì gọi em là Kohaku-tan.
– Những tấm hình là để quảng bá trường mà nhỉ, mấy người các cô còn định dùng chúng làm gì…
– Hahaha.
Người phụ nữ chỉ cười đáp lại tôi.
Mà này, “chơi”?! Ý cô là gì? Cô không định in ảnh dán lên gối ôm rồi đem bán đấy chứ? Cơ mà nếu cô tự làm cho mình dùng thì em cũng không cản được…
Nên cứ cho là cô tự làm nó cho mình và nâng niu như thể người yêu đi… Chà, trong kiếp trước của tôi cũng có mấy gã làm thế…
Không biết sao, thứ tôi tưởng tượng ra từ đó… một cảnh tượng đáng buồn… và nghe như thể là thứ mà một đứa kì quặc sẽ làm.
Chờ đã, nếu cô gái là một người con gái hay một người phụ nữ xinh đẹp, thì cũng… chấp nhận được mà, tôi đoán vậy?
Hãy tưởng tượng lại nào.
Ha, vẫn thế! Mà đúng hơn là còn đáng buồn hơn nữa vì người làm thế lại là một cô gái xinh đẹp.
…Kêt luận, không có tương lai nào… chỉ có một cuộc sống não nề là đang chờ đợi họ…
– Và như thế…
Ối cha, tôi phải nghe cho đàng hoàng mới được.
– Có rất nhiều học sinh chụp ảnh vào các ngày trong tuần, nên cô muốn chụp vào ngày nghỉ…
– Cũng không thể làm gì được ha. Ổn thôi ạ.
– Ôi! Hatano-san đúng là thiên thần mà…! Cô cũng sẽ nói lại với các nhân viên khác như thế luôn!
Hum, ra thế, đó là công việc của họ, nên cô ấy cũng phải nói với những người khác nữa… nhưng sắc mặt cô ấy lại không giống như thế lắm…? Cô nói “cũng như thế luôn" là sao?! Cô còn định nói gì khác nữa! Đồ Tóc hồng này…!
– … Xin đừng nói những điều không cần thiết.
– Nhưng cô đã từng nói gì không cần thiết với họ đâu?
Người phụ nữ nhìn tôi với vẻ mặt nói rằng “Cô vô tội mà?”, nhưng tôi không tin cô ấy nổi.
– Chà ổn thôi… không, không ổn, nhưng chỉ lúc này thì vẫn ổn.
– Hử…?
– Thế ngày nghỉ là thứ Bảy hay Chủ nhật tuần này vậy?
– Không, nhiếp ảnh gia bảo ngày thứ Bảy tuần sau. Lịch chụp thế ổn chứ?
– Vâng, ổn ạ, nhưng… cô nhiếp ảnh bận ư?
Ý tôi là nếu hợp đồng với một công ty, thì làm sao họ chỉ có mỗi một người chụp ảnh chứ… Mà, cũng tùy công ty nữa.
– Không hẳn, chỉ là cô đã mời một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, dịp hiếm có thế này cơ mà.
– Em nghĩ cô năng nổ quá rồi đó…
– Nhiếp ảnh gia là người đã chụp hình cho nam giới nhiều nhất nước, và cũng là người có tiếng có khả năng phô những nét đẹp tuyệt vời nhất của đàn ông lên màn ảnh trập.
– Cái này là ảnh giới thiệu trường, đúng không ạ.
Tôi không phải phần quan trọng nhất, đúng chứ? Cái quan trọng nhất là cái trường, đúng không? Cô không định quên đi những bức hình về các tòa kiến trúc và cơ sở vật chất của trường đấy… chứ?
Với câu hỏi của tôi, cô phụ nữ tóc hồng bình thản cười đáp.
– Ổn mà.
…Nhưng, câu hỏi của tôi là, liệu đây có phải bức ảnh giới thiệu trường hay là không.
Câu trả lời chỉ làm tôi thấy khó chịu hơn thôi. Dù là một nụ cười dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy trong nụ cười đó có gì đó rất đáng ngờ.
Bằng việc tôi làm người mẫu, số lượng thí sinh thi vào Trường Cao trung Kenran sẽ tăng lên.
Nếu thế xảy ra thật, tôi cũng rất mừng. Nhưng tôi lo liệu tờ giới thiệu trường có đứng đắn hay không.
Đó cũng bởi buổi gặp này. Buổi gặp mặt làm tôi nghĩ tôi đang làm một cuốn album ảnh với phông nền là ngôi trường hơn là làm một tờ cẩm nang thông tin cho trường.
Nó chắc sẽ ổn thôi phải không?... làm ơn đi…
Tôi chỉ hi vọng tờ cẩm nang khi hoàn thiện sẽ không có dòng chữ ‘Hatano Kohaku, 15 tuổi' trên tiêu đề…
Tôi không biết tại sao, nhưng các thành viên của Hội Học sinh cứ bồn chồn dõi theo suốt buổi gặp… Mấy người có cần để ý tôi đến thế không? Và, cô nhân viên văn phòng… – một
phụ nữ tóc hồng – bắt đầu bắt chuyện, miệng không quên nở một nụ cười.
– Cô xin lỗi đã bắt em đợi.
– Cũng không lâu lắm đâu cô.
– Tất cả mọi người phụ trách làm tờ cẩm nang này đều nhiệt tình lắm, và công việc tiến triển nhanh đến chóng mặt.
– …Chà, thế không tốt sao?
– Đúng thế, mọi người phấn khích lắm, và cả văn phòng đang bùng cháy hết cả rồi.
– Em xin lỗi nếu có hỏi thừa,, nhưng sao mọi người lại phấn khích đến thế?
Loại môi trường làm việc nào lại khiến công việc văn phòng có thể làm các cô phấn khích đến hăng máu thế?! Em muốn xem qua xem đấy.
Ý tôi là, công việc là làm cuốn giới thiệu trường đúng không? Dù có ảnh của một người con trai đi chăng nữa thì cũng chỉ là ảnh bình thường thôi, chứ nào có phải ảnh gợi tình đâu? Nên các cô phấn khích cái gì chứ?
…Cô sẽ không dày mặt cười bảo em khỏa thân rồi tạo dáng đấy… chứ?
Chà, nếu cô có bảo thì em cũng không làm đâu…
– Ưm, chỉ đứng xem buổi chụp ảnh thôi cũng đã làm bọn cô hạnh phúc muốn chết luôn rồi đó em biết không!
Như kiểu xem ảnh của idol ấy nhỉ? Nếu xét chỉ mỗi mặt thôi thì tôi tự tin mình hơn idol đấy… Nếu chỉ xét mỗi mặt thôi!
– Trong văn phòng nhiều người hâm mộ Hatano-san lắm.
– Em có phải idol đâu chứ…
– Bọn họ gọi em cũng nhiều kiểu lắm. Ví dụ như ai thích chơi kiểu trưởng thành sẽ gọi em là Kohaku mà không có kính ngữ, ai thích chơi kiểu lãng mạn thì sẽ gọi em là Kohaku-chan, và những ai thích kiểu bạo dạn thì gọi em là Kohaku-tan.
– Những tấm hình là để quảng bá trường mà nhỉ, mấy người các cô còn định dùng chúng làm gì…
– Hahaha.
Người phụ nữ chỉ cười đáp lại tôi.
Mà này, “chơi”?! Ý cô là gì? Cô không định in ảnh dán lên gối ôm rồi đem bán đấy chứ? Cơ mà nếu cô tự làm cho mình dùng thì em cũng không cản được…
Nên cứ cho là cô tự làm nó cho mình và nâng niu như thể người yêu đi… Chà, trong kiếp trước của tôi cũng có mấy gã làm thế…
Không biết sao, thứ tôi tưởng tượng ra từ đó… một cảnh tượng đáng buồn… và nghe như thể là thứ mà một đứa kì quặc sẽ làm.
Chờ đã, nếu cô gái là một người con gái hay một người phụ nữ xinh đẹp, thì cũng… chấp nhận được mà, tôi đoán vậy?
Hãy tưởng tượng lại nào.
Ha, vẫn thế! Mà đúng hơn là còn đáng buồn hơn nữa vì người làm thế lại là một cô gái xinh đẹp.
…Kêt luận, không có tương lai nào… chỉ có một cuộc sống não nề là đang chờ đợi họ…
– Và như thế…
Ối cha, tôi phải nghe cho đàng hoàng mới được.
– Có rất nhiều học sinh chụp ảnh vào các ngày trong tuần, nên cô muốn chụp vào ngày nghỉ…
– Cũng không thể làm gì được ha. Ổn thôi ạ.
– Ôi! Hatano-san đúng là thiên thần mà…! Cô cũng sẽ nói lại với các nhân viên khác như thế luôn!
Hum, ra thế, đó là công việc của họ, nên cô ấy cũng phải nói với những người khác nữa… nhưng sắc mặt cô ấy lại không giống như thế lắm…? Cô nói “cũng như thế luôn" là sao?! Cô còn định nói gì khác nữa! Đồ Tóc hồng này…!
– … Xin đừng nói những điều không cần thiết.
– Nhưng cô đã từng nói gì không cần thiết với họ đâu?
Người phụ nữ nhìn tôi với vẻ mặt nói rằng “Cô vô tội mà?”, nhưng tôi không tin cô ấy nổi.
– Chà ổn thôi… không, không ổn, nhưng chỉ lúc này thì vẫn ổn.
– Hử…?
– Thế ngày nghỉ là thứ Bảy hay Chủ nhật tuần này vậy?
– Không, nhiếp ảnh gia bảo ngày thứ Bảy tuần sau. Lịch chụp thế ổn chứ?
– Vâng, ổn ạ, nhưng… cô nhiếp ảnh bận ư?
Ý tôi là nếu hợp đồng với một công ty, thì làm sao họ chỉ có mỗi một người chụp ảnh chứ… Mà, cũng tùy công ty nữa.
– Không hẳn, chỉ là cô đã mời một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, dịp hiếm có thế này cơ mà.
– Em nghĩ cô năng nổ quá rồi đó…
– Nhiếp ảnh gia là người đã chụp hình cho nam giới nhiều nhất nước, và cũng là người có tiếng có khả năng phô những nét đẹp tuyệt vời nhất của đàn ông lên màn ảnh trập.
– Cái này là ảnh giới thiệu trường, đúng không ạ.
Tôi không phải phần quan trọng nhất, đúng chứ? Cái quan trọng nhất là cái trường, đúng không? Cô không định quên đi những bức hình về các tòa kiến trúc và cơ sở vật chất của trường đấy… chứ?
Với câu hỏi của tôi, cô phụ nữ tóc hồng bình thản cười đáp.
– Ổn mà.
…Nhưng, câu hỏi của tôi là, liệu đây có phải bức ảnh giới thiệu trường hay là không.
Câu trả lời chỉ làm tôi thấy khó chịu hơn thôi. Dù là một nụ cười dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy trong nụ cười đó có gì đó rất đáng ngờ.
Bằng việc tôi làm người mẫu, số lượng thí sinh thi vào Trường Cao trung Kenran sẽ tăng lên.
Nếu thế xảy ra thật, tôi cũng rất mừng. Nhưng tôi lo liệu tờ giới thiệu trường có đứng đắn hay không.
Đó cũng bởi buổi gặp này. Buổi gặp mặt làm tôi nghĩ tôi đang làm một cuốn album ảnh với phông nền là ngôi trường hơn là làm một tờ cẩm nang thông tin cho trường.
Nó chắc sẽ ổn thôi phải không?... làm ơn đi…
Tôi chỉ hi vọng tờ cẩm nang khi hoàn thiện sẽ không có dòng chữ ‘Hatano Kohaku, 15 tuổi' trên tiêu đề…
Danh sách chương