Ngày dự tiệc cuối cùng đã đến. Tôi được bảo rằng sẽ có người tới tận nhà đón tôi, nhưng tôi không ngờ rằng Shino lại đích thân tới đón. Tôi cứ nghĩ là một hầu cận của nhà Toukain sẽ đến cơ, còn Shino thì tôi sẽ gặp tại chỗ tiệc.
Dù sao, tôi đã được chính Shino tới tháp tùng, và đang đi thẳng tới nơi tổ chức tiệc bằng chiếc xe sang trọng mà tôi trước đó cũng đã lên một lần.
……Nhưng thật sự, đi chiếc xe này đúng là tuyệt nhất. Ghế ngồi thì êm ái, và hầu như không có tí rung lắc gì, tôi cảm giác mình sẽ thiếp đi ngay khi tôi thả lỏng người mất. Ghế sô pha nhà tôi cũng ngồi khá thoải mái, nhưng cái chỗ ngồi này vẫn tuyệt hơn cả.
Nói thật, từ khi Shino mời tôi hôm qua, tôi trong đầu cứ canh cánh lo âu về buổi tiệc. tối qua tôi cũng không ngủ được vì cứ bận tâm lo lắng quá nhiều.
Có vẻ Shino không ngồi im được khi thấy vẻ gật gà gật gù của tôi, cô mở lời.
“Kohaku, cho đến khi ta đến khách sạn thì cậu cứ ngủ đi.”
“Nhưng…”
“Trước bữa tiệc cậu cứ ngủ một chút thì tốt hơn, dù sao bọn mình cũng còn chút nữa mới tới nơi.”
“Ừm, vậy cũng được…”
Tôi nói vậy, thả lỏng người, rồi chìm vào giấc ngủ.
“...Nói thật thì, tớ muốn nói chuyện nhiều hơn cơ.”
Khi tôi dần mơ màng, tôi lờ mờ nghe thấy một giọng nói.
……Tôi thấy có gì đấy mềm mềm. Thế là tôi thò tay lại rồi xoa.
“Ưmm!?”
Tôi nghe thấy tiếng gì đó. Nhưng thứ này thật mịn và êm ái, nên tôi lấy tay sờ nắn một chút.
“Ưm! Ư…. Ummm!?”
Tôi lại nghe thấy tiếng đó nữa. Thứ tay tôi đang sờ rất là mềm, nhưng cũng rất đàn hồi nữa.
Nhưng cái này là cái gì nhỉ? Thật mịn, thật mềm, và cũng thật là thơm.
……liếm.
“ỨMMMM!!!”
Tôi cố liếm thứ đấy, nhưng rồi tôi lại nghe thấy một giọng lớn…
…Nghe thấy thế, ý thức tôi choàng tỉnh, tôi nhổm người lên rồi mở mắt ra.
Tôi dụi mắt rồi nhớ lại tình huống hiện tại.
Đúng, tôi nhớ là tôi đang trên đường tới một bữa tiệc vì được Shino mời, và tôi ngủ thiếp đi vì Shino nói chúng tôi còn một ít thời gian…
Ủa? Chờ chút… tôi chỉ cần nghiêng qua một tí là đã ngồi thẳng được rồi… À, chắc là vì tôi đã tựa vào người của Shino.
Tôi vừa làm sai gì đó rồi, nên tôi phải xin lỗi.
Tôi nghĩ vậy rồi quay khuôn mặt còn đang ngáy ngủ về phía Shino, phía đó, mặt Shino đang ửng đỏ còn cô thì tránh mắt đi chỗ khác.
“Shino này, xin lỗi đã tựa vào người cậu.”
“À, ừ. Không sao đâu.”
….Thật sao? Shino đáp lại tôi với khuôn mặt đỏ ửng, mắt cứ đảo vòng quanh không biết nhìn đâu còn người thì toát mồ hôi.
Shino trông chẳng giống ‘không sao’ tí nào cả, nhưng mà…
“E hèm, Tớ xin lỗi. Tớ đã dựa người vào cậu, chắc là tớ nặng lắm nhỉ? Sao mà nhìn cậu chẳng ổn chút nào…..”
Tôi đã dựa vào vai cô ấy nãy rồi phải không? Và cô ấy đổ mồ hôi vì vai cô thấy nặng chăng? Nhưng tôi không nói thẳng ra thế được, nên tôi nhìn biểu hiện của cô ấy mà đoán.. hình như đúng là tôi đã làm gì sai rồi.
“Không, thật sự không sao cả, tại tớ thấy hạnh phúc ở đùi mình đó mà!”
Shino vội vàng nói thế.
“Đùi? Hạnh phúc?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá làm gì!”
Khi tôi thử nghĩ một chút, cô ấy ngăn tôi lại.
…..Tôi thắc mắc là tại sao?
“À, quan trọng hơn, bọn mình sắp tới khách sạn rồi đấy!”
“Ồ, tớ thấy rồi.”
Như Shino nói, chúng tôi đã tới khách sạn nơi tổ chức tiệc chỉ một khoảng ngắn sau khi cô ấy dứt lời.
Khi tới khách sạn, tôi được dẫn tới một căn phòng chứa quần áo dự tiệc.
“Để cho chắc ăn, tớ cũng đã thuê thêm một thợ làm tóc và thợ trang điểm cho cậu nữa, nên cậu thay đồ xong thì cứ nói với người hầu nhà tớ là được, tớ sẽ chờ ở ngoài cửa.”
Nhìn vào trong phòng, có vài cái hộp chắc là để đựng phụ kiện và quần áo. Đầu tiên, tôi lấy ra một chiếc váy đỏ ở trong một cái hộp rồi xem thử.
….. Ngắn quá.
Chiếc váy tôi lấy ra là một loại váy có chân váy ngắn. Chắc là cũng tới đầu gối, thế là chân tôi sẽ lộ hết ra. Hơn thế, không chỉ mỗi chân mà phần vai cũng sẽ lộ ra nốt. Nói chung cái váy này sẽ để lộ cơ thể tôi quá nhiều.
……Dù cho tôi đã dặn đừng có lấy mấy bộ quá hào nhoáng! Tôi còn nói lấy một bộ là được rồi mà!
……Mà, tôi đã tự hứa là sẽ cố gắng cho tròn vai bạn cặp của cậu ấy rồi, tôi không thể bất mãn với chỉ chút vấn đề nhỏ nhặt thế này được.
Sau cùng, tôi cũng thử thay cái váy tôi mới lấy ra.
……Thật ngạc nhiên là bộ này hợp với tôi. Tôi chắc rằng hầu hết quần áo sẽ hợp với tôi vì người tôi đẹp sẵn rồi. Nhưng khi nhìn bản thân trước gương, chiếc váy đỏ lài làm tôn lên vẻ quyến rũ của tôi hơn nữa, Shino thật là có mắt nhìn khi chọn được bộ như thế này.
Dù là cậu ấy dám lờ đi suy nghĩ của tôi, không quan tâm tôi có muốn mặc hay là không!
Chà, tôi có thân hình khá mảnh mai, tóc ngắn, nên dù tôi có để hở vai và chân thì cũng không sao…… Nhưng nếu mấy người con trai khác mặc bộ này thì thế nào?
Lần nữa, tôi lại khiếp cả người vì gu thời trang ở thế giới này. Nếu bình thường con trai và con gái ăn mặc giống nhau…… thì nghĩa là bộ quần áo này cũng có thể được mặc bởi một thằng đàn ông lực lưỡng và lông lá.
…..Tôi không muốn nhìn đâu…. Không, khoan đã, tôi muốn xem xem. Tôi muốn biết vậy sẽ trông dị đến mức nào. Tôi chắc rằng vậy chẳng khác gì một thảm họa.
Nhưng những việc như thế đối với thế giới này rất đỗi bình thường.
……Không biết có ai như thế trong bữa tiệc này không nhỉ? Không hiểu sao tôi bắt đầu có mong chờ bữa tiệc một chút.
Tiện thể, ở đây còn mấy cái hộp khác nữa. Chắc là trong đó sẽ đựng nhẫn, vòng cổ, hay mấy loại trang sức khác nữa.
Thế là tôi lấy thêm một cái hộp nữa rồi mở ra.
Dù sao, tôi đã được chính Shino tới tháp tùng, và đang đi thẳng tới nơi tổ chức tiệc bằng chiếc xe sang trọng mà tôi trước đó cũng đã lên một lần.
……Nhưng thật sự, đi chiếc xe này đúng là tuyệt nhất. Ghế ngồi thì êm ái, và hầu như không có tí rung lắc gì, tôi cảm giác mình sẽ thiếp đi ngay khi tôi thả lỏng người mất. Ghế sô pha nhà tôi cũng ngồi khá thoải mái, nhưng cái chỗ ngồi này vẫn tuyệt hơn cả.
Nói thật, từ khi Shino mời tôi hôm qua, tôi trong đầu cứ canh cánh lo âu về buổi tiệc. tối qua tôi cũng không ngủ được vì cứ bận tâm lo lắng quá nhiều.
Có vẻ Shino không ngồi im được khi thấy vẻ gật gà gật gù của tôi, cô mở lời.
“Kohaku, cho đến khi ta đến khách sạn thì cậu cứ ngủ đi.”
“Nhưng…”
“Trước bữa tiệc cậu cứ ngủ một chút thì tốt hơn, dù sao bọn mình cũng còn chút nữa mới tới nơi.”
“Ừm, vậy cũng được…”
Tôi nói vậy, thả lỏng người, rồi chìm vào giấc ngủ.
“...Nói thật thì, tớ muốn nói chuyện nhiều hơn cơ.”
Khi tôi dần mơ màng, tôi lờ mờ nghe thấy một giọng nói.
……Tôi thấy có gì đấy mềm mềm. Thế là tôi thò tay lại rồi xoa.
“Ưmm!?”
Tôi nghe thấy tiếng gì đó. Nhưng thứ này thật mịn và êm ái, nên tôi lấy tay sờ nắn một chút.
“Ưm! Ư…. Ummm!?”
Tôi lại nghe thấy tiếng đó nữa. Thứ tay tôi đang sờ rất là mềm, nhưng cũng rất đàn hồi nữa.
Nhưng cái này là cái gì nhỉ? Thật mịn, thật mềm, và cũng thật là thơm.
……liếm.
“ỨMMMM!!!”
Tôi cố liếm thứ đấy, nhưng rồi tôi lại nghe thấy một giọng lớn…
…Nghe thấy thế, ý thức tôi choàng tỉnh, tôi nhổm người lên rồi mở mắt ra.
Tôi dụi mắt rồi nhớ lại tình huống hiện tại.
Đúng, tôi nhớ là tôi đang trên đường tới một bữa tiệc vì được Shino mời, và tôi ngủ thiếp đi vì Shino nói chúng tôi còn một ít thời gian…
Ủa? Chờ chút… tôi chỉ cần nghiêng qua một tí là đã ngồi thẳng được rồi… À, chắc là vì tôi đã tựa vào người của Shino.
Tôi vừa làm sai gì đó rồi, nên tôi phải xin lỗi.
Tôi nghĩ vậy rồi quay khuôn mặt còn đang ngáy ngủ về phía Shino, phía đó, mặt Shino đang ửng đỏ còn cô thì tránh mắt đi chỗ khác.
“Shino này, xin lỗi đã tựa vào người cậu.”
“À, ừ. Không sao đâu.”
….Thật sao? Shino đáp lại tôi với khuôn mặt đỏ ửng, mắt cứ đảo vòng quanh không biết nhìn đâu còn người thì toát mồ hôi.
Shino trông chẳng giống ‘không sao’ tí nào cả, nhưng mà…
“E hèm, Tớ xin lỗi. Tớ đã dựa người vào cậu, chắc là tớ nặng lắm nhỉ? Sao mà nhìn cậu chẳng ổn chút nào…..”
Tôi đã dựa vào vai cô ấy nãy rồi phải không? Và cô ấy đổ mồ hôi vì vai cô thấy nặng chăng? Nhưng tôi không nói thẳng ra thế được, nên tôi nhìn biểu hiện của cô ấy mà đoán.. hình như đúng là tôi đã làm gì sai rồi.
“Không, thật sự không sao cả, tại tớ thấy hạnh phúc ở đùi mình đó mà!”
Shino vội vàng nói thế.
“Đùi? Hạnh phúc?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá làm gì!”
Khi tôi thử nghĩ một chút, cô ấy ngăn tôi lại.
…..Tôi thắc mắc là tại sao?
“À, quan trọng hơn, bọn mình sắp tới khách sạn rồi đấy!”
“Ồ, tớ thấy rồi.”
Như Shino nói, chúng tôi đã tới khách sạn nơi tổ chức tiệc chỉ một khoảng ngắn sau khi cô ấy dứt lời.
Khi tới khách sạn, tôi được dẫn tới một căn phòng chứa quần áo dự tiệc.
“Để cho chắc ăn, tớ cũng đã thuê thêm một thợ làm tóc và thợ trang điểm cho cậu nữa, nên cậu thay đồ xong thì cứ nói với người hầu nhà tớ là được, tớ sẽ chờ ở ngoài cửa.”
Nhìn vào trong phòng, có vài cái hộp chắc là để đựng phụ kiện và quần áo. Đầu tiên, tôi lấy ra một chiếc váy đỏ ở trong một cái hộp rồi xem thử.
….. Ngắn quá.
Chiếc váy tôi lấy ra là một loại váy có chân váy ngắn. Chắc là cũng tới đầu gối, thế là chân tôi sẽ lộ hết ra. Hơn thế, không chỉ mỗi chân mà phần vai cũng sẽ lộ ra nốt. Nói chung cái váy này sẽ để lộ cơ thể tôi quá nhiều.
……Dù cho tôi đã dặn đừng có lấy mấy bộ quá hào nhoáng! Tôi còn nói lấy một bộ là được rồi mà!
……Mà, tôi đã tự hứa là sẽ cố gắng cho tròn vai bạn cặp của cậu ấy rồi, tôi không thể bất mãn với chỉ chút vấn đề nhỏ nhặt thế này được.
Sau cùng, tôi cũng thử thay cái váy tôi mới lấy ra.
……Thật ngạc nhiên là bộ này hợp với tôi. Tôi chắc rằng hầu hết quần áo sẽ hợp với tôi vì người tôi đẹp sẵn rồi. Nhưng khi nhìn bản thân trước gương, chiếc váy đỏ lài làm tôn lên vẻ quyến rũ của tôi hơn nữa, Shino thật là có mắt nhìn khi chọn được bộ như thế này.
Dù là cậu ấy dám lờ đi suy nghĩ của tôi, không quan tâm tôi có muốn mặc hay là không!
Chà, tôi có thân hình khá mảnh mai, tóc ngắn, nên dù tôi có để hở vai và chân thì cũng không sao…… Nhưng nếu mấy người con trai khác mặc bộ này thì thế nào?
Lần nữa, tôi lại khiếp cả người vì gu thời trang ở thế giới này. Nếu bình thường con trai và con gái ăn mặc giống nhau…… thì nghĩa là bộ quần áo này cũng có thể được mặc bởi một thằng đàn ông lực lưỡng và lông lá.
…..Tôi không muốn nhìn đâu…. Không, khoan đã, tôi muốn xem xem. Tôi muốn biết vậy sẽ trông dị đến mức nào. Tôi chắc rằng vậy chẳng khác gì một thảm họa.
Nhưng những việc như thế đối với thế giới này rất đỗi bình thường.
……Không biết có ai như thế trong bữa tiệc này không nhỉ? Không hiểu sao tôi bắt đầu có mong chờ bữa tiệc một chút.
Tiện thể, ở đây còn mấy cái hộp khác nữa. Chắc là trong đó sẽ đựng nhẫn, vòng cổ, hay mấy loại trang sức khác nữa.
Thế là tôi lấy thêm một cái hộp nữa rồi mở ra.
Danh sách chương