Risa ngoái nhìn người ồn ào đang tiến vào phòng Hội Học sinh, một cô gái đã làm việc cùng cô ở Hội Học sinh và cũng là Phó Chủ tịch Hội Học sinh đương nhiệm.

Hình như có chuyện gì đó khá tệ, nhưng Risa cho rằng nói chuyện lúc đang mát xa thì thật không hay, nên cô nhấn công tắc tạm dừng khoảng thời gian sung sướng. Cô cảm thấy có chút trống vắng khi những quả bóng FIR dừng hoạt động, nhưng giờ đầu tiên cô phải hỏi chuyện cô gái đang bước lại gần cô.

Khi Risa nhìn tới dáng vẻ của Phó Chủ tịch, Chika, không hiểu sao nhưng có vẻ Chika đang khá hào hứng. Risa thở dài nhủ thầm, ‘Có lẽ chuyện cũng chẳng quan trọng lắm’, rồi nói với Chika, người vừa lại gần cô.

“Có chuyện g…..”

“Tệ! Tệ lắm! Siêu tệ! Cực kì tệ luôn!”

Thế nhưng trước khi Risa kịp nói hết câu, Chika tuôn ra một tràng như thế. Khi cô nhìn lại Chika, thì Chika đang vã rất nhiều mồ hôi.

Chika hối hả nói với Risa, nhưng những gì Risa nhận được chỉ là mấy chữ ‘Thật tệ!’.

“Tớ, tớ hiểu rồi. Tớ hiểu là có chuyện gì đó khá tệ.”

Risa không biết nói gì khác đành nói vậy.

Sau cùng thì sẽ không thể nói chuyện được với Chika cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại.

“À, này, bình tĩnh lại đi. Cậu muốn chút trà không?”

“Được! lấy cho tớ đi!”

Chika trông vẫn còn kích động, nhưng cô ấy có lẽ đã bình tĩnh lại đủ để nói chuyện rồi. Khi Risa đang hoài niệm lại những lần cũng như thế này, cô rót nước nóng trong nồi đun điện ra ấm trà rồi tiến tới chỗ để những tách trà. Với những chiếc tách, mỗi thành viên của Hội Học sinh đều mang theo một cái cho riêng mình, nên Risa lấy ra cái tách mà các thành viên đã để ở phòng Hội Học sinh rồi rót trà vào tách của Chika. Chắc rằng có một kĩ thuật đặc biệt sẽ khiến trà đen càng ngon hơn nhưng Risa chẳng bao giờ quá quan tâm đến vấn đề đó.

Dù sao đi nữa, một mùi thơm toả ra từ tách trà nóng. Risa đưa tách trà cho Chika, người vẫn đang còn cố trấn tĩnh lại, cô hi vọng rằng với hương thơm của tách trà có thể khiến Chika thư giãn hơn.

“Của cậu này……”

“Cảm ơn!”

Khi Risa đưa tách trà cho Chika, Chika lập tức vớ lấy tách trà rồi uống hết trong một hơi.

“Này! Trà vẫn còn nóng đó!”

Risa bị bất ngờ khi Chika đột nhiên uống hết tách trà như vậy. Trà vẫn đang còn nóng, và chắc ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra khi uống hết cả tách trà đó trong một lần.

“Aa! Aaa! Nóng quá!”

“......haiz.”

Risa nhìn chăm chú vào Chika, người đã uống hết cả tách trà nóng rồi vùng vẫy xung quanh, với sự thương hại.

“Cậu có sao không?”

“.....A, Trà nóng quá đi.”

Risa nhủ thầm, ‘Tất nhiên’, nhưng cô không nói ra miệng.

Thay vào đó, Risa hỏi về chuyện gì đã xảy ra.

“Thế cậu muốn nói gì nào?”

“À, đúng rồi! Cậu thấy rồi đó, tệ lắm.”

“Ừ, tớ biết là có chuyện gì đó tệ rồi.”

Thế nhưng dù Risa biết rằng đó là điều gì đó khá tệ, cô ấy cũng không đoán được đó là chuyện gì……

“Thế chuyện đó là gì?”

“À, nó thật là, nó thật tuyệt, chuyện đó thật sự rất tuyệt.”

“Ừ, tớ biết là có chuyện gì đó rất tuyệt.”

Risa cố gắng trấn an một Chika đang kích động hết lần này đến lần khác. Và cuối cùng cô cũng kiềm chế được Chika.

“À, xin lỗi xin lỗi.”

Chika mỉm cười cay đắng mà tạ lỗi.

Risa thở phào khi thấy Chika cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.

“Thế, có chuyện gì?”

“Cậu biết không, tớ chỉ đang kiểm tra hồ sơ về các nam sinh sẽ nhập học lần tới ở phòng làm việc.”

Hội học sinh cũng phải hỗ trợ các học sinh, và họ cần phải đặc biệt cẩn trọng tới các nam sinh thanh tú, nên việc phải nhớ tên và khuôn mặt của các nam sinh là cần thiết.

Risa tự hỏi, ‘có vẻ cô ấy đang làm công việc đó, nhưng có chuyện gì mới được…?’

“Có một nam sinh rất dễ thương!”

Khi Risa nghe nói vậy, cô buông người thất vọng. Mỗi năm đều có một ít nam sinh nhập học vào trường Kenran, và vài người trông cũng rất được.

‘Chắc rồi, cậu nam sinh đó sẽ trở nên nổi tiếng, nên hội học sinh phải cực kì cẩn trọng, nhưng cũng chỉ có vậy. Sau cùng bọn mình cũng sẽ không quá bị thu hút bởi một học sinh khác khoá đâu.’, là những gì mà Risa nghĩ.

“Lần này khác! Khi tớ hỏi hiệu trưởng về cậu đó, có vẻ nam sinh này có nhân cách tốt! Em ấy chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng!”

“Tất nhiên là thế rồi.”

“Phải không? Tớ nghĩ sẽ rất khó để em ấy yên bình tham gia vào bất cứ câu lạc bộ nào, đúng chứ? Risa gật gù đồng tình rồi thúc Chika nói tiếp.

“Số lượng học sinh xin tham gia vào câu lạc bộ mà có con trai xin tham gia vào sẽ tăng đột biến.”

“Ừ, thỉnh thoảng mấy việc như thế cũng có thể xảy ra.”

“Nếu chuyện đó xảy ra, thì sẽ rất tệ, đúng không?”

“Quả thực là vậy.”

“Thế thì tại sao chúng ta không mời em ấy vào Hội Học sinh?”

“Không, thành viên hội học sinh phải được chính các học sinh bầu ra.”

‘Hơn nữa trong nhiệm kì này mọi vị trí đều đã đầy hết rồi’, Risa thầm nghĩ vậy.

“À, nhưng, nhưng mà! Còn về hệ thống ‘người giúp đỡ’ thì sao!? Hãy dùng nó đi!”

“Ồ, là loại ‘thực tập’ trong hệ thống sao? Nhưng các học sinh cũng thường hay xin tới giúp Hội Học sinh hoặc xin tham gia vào hội lắm…”

Đó là một loại việc làm nhằm quảng bá đối với những ai nhắm tới việc trở thành thành viên tiếp theo của hội học sinh. Họ sẽ hoạt động trong Hội Học sinh nhằm gây chú ý tới các học sinh khác và hi vọng rằng các học sinh sẽ bầu cho họ vào cuộc bầu chọn lần tới.

“Nhưng cũng không có luật nào như thế cả. Chỉ có một cái ghi rằng Chủ tịch Hội Học sinh có thể phê chuẩn nguyện vọng của học sinh và bổ nhiệm học sinh.”

“Chà, nhưng……”

“Rồi, rồi, nhưng sao chúng ta không đi hỏi trước đã!? Chỉ cần hỏi trước thôi, được chứ!?”

Risa nghĩ ngợi một lúc, rồi lẩm bẩm, ‘Được rồi.’.

“Chắc rồi, có vẻ rất khó cho em ấy để có thể tham gia bất kì câu lạc bộ nào, thế nên chúng ta có thể đề xuất em ấy nhỉ? Và, cậu đã bảo là em ấy có nhân cách tốt, nên có khi em ấy sẽ không tàn nhẫn mà bác bỏ đề xuất của chúng ta đâu…..có lẽ …”

Khi Chika nghe thế, cô nhảy cẫng lên mà nói ‘Hay quá! Hay quá!’.

Rồi Risa hỏi Chika về điều tối quan trọng mà xém nữa thì cô cũng quên béng mất.

“Thế cậu nam sinh đó tên gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện