'Các ngươi có muốn thấy một thứ rất tuyệt vời không?'

Đó là một trong những ma pháp uy lực nhất của tôi. Chúng chỉ cách tôi chừng mười mét, khoảng cách khá lý tưởng với phép này, tôi kích hoạt và cố thu hẹp phạm vi của nó càng nhiều càng tốt.

"Thiên Thạch!"

Khi Tinh thông Hỏa thuật tăng cấp, tôi có thể điều chỉnh sức công phá và phạm vi của những đòn tấn công diện rộng.

Tập trung vào đại ma pháp Lưu Tinh, giới hạn phạm vi lại chỉ tầm chục mét.

Kuuuuuuuuukung! Cú va chạm kinh thiên động địa khiến đất cát mù mịt trắng xóa cả một vùng. Ai nấy cũng đều đứng không vững bởi cơn rung chấn, những cây cổ thụ cũng chao đảo dữ dội. Chim chóc hoảng loạn bay tứ tán, vách núi sạt lở làm rơi vài tảng đá.

"Gia tăng Trọng lực! Gia tăng Trọng lực! Gia tăng Trọng lực!"

Tôi mau chóng tăng trọng lực lên gấp tám lần. Tôi kiểm soát được phép đó sao cho bản thân không bị ảnh hưởng, còn không gian xung quanh tôi thì biến dạng bởi trọng trường cực mạnh.

Ruỳnh! Ruỳnh!

Tôi chầm chậm cất bước, tiến về phía đám sứ giả thảm bại kia. Chúng hứng trọn chiêu Thiên Thạch, mặc dù tôi đã nhẹ tay. Giờ đây lại còn lãnh thêm đòn tăng trọng lực, cơ thể chúng không thể chịu nổi.

Kẻ đầu tiên gục ngã là con golem khổng lồ, tiếp đó hai người Asmodian cũng dần khuỵu gối, khuôn mặn nhăn nhó cực độ. Chỉ còn hai Elf và bé gái kia là còn trụ được. Cũng phải thôi, nhẹ cân hơn thì trọng lượng phải gánh chịu cũng giảm bớt.

"Hỡi các tinh linh, xin hãy giúp ta tiêu diệt thứ tồn tại tà ác này..."

Tên Elf bắt đầu niệm chú Tinh Linh Thuật, đó chính là thứ mà tôi phải dè chừng nhất.

Cũng may là thời gian niệm rất dài, tôi có thừa cơ hội để phá ngang.

"Đạn Lửa!"

Bốp!

Naarin lập tức ngã quỵ khi trúng đòn. Dù có là Elf đi chăng nữa thì chỉ cần đòn kết hợp giữa nhân tám lần trọng lực với một chiêu thức đơn giản là đủ đánh gục hắn.

Nếu lãnh trọn phép đó của hắn thì chắc ngay cả tôi cũng phải hứng hàng tấn sát thương. Suy cho cùng, đó cũng là một ma pháp nguyên tố chuyên dùng để chống lại undead. Bởi vậy tôi phải hết sức cẩn thận để ứng phó kịp thời.

Giờ thì chỉ còn nữ Elf Leon và ma cà rồng Roslin. Cô bé vô cùng cảnh giác từ sau khi dính đòn Tường Lửa, còn Leon thì đứng cạnh Naarin và thủ thế, rõ ràng là đang lo cho hắn.

Chậm rãi nhấc từng bước, tôi đi vào nơi trung tâm của chiến trường.

"Mi...! Mi đang âm mưu gì!"

Talvin, dù đầu gối đã chạm đất nhưng vẫn giữ vững được thái độ ban đầu.

Tôi đang dự định sử dụng kỹ năng bị động hút máu của mình. Tôi sẽ gieo rắc nỗi kinh hoàng, khắc sâu vào tâm thức chúng sự hãi, dập tắt và nghiền nát bất cứ mầm mống phản loạn nào, để phòng trừ hậu họa sau này. Mắc kẹt trong một tình huống vô vọng, bất lực nằm chờ sinh lực bị bòn rút, chết dần chết mòn trong đau đớn hẳn sẽ là một trải nghiệm không thể nào quên.

"Kyasu!"

Roslin dường như đã nhận ra ý định của tôi và phóng tới, định sống mái một phen với tôi. Móng vuốt của cô nhuốm dần sắc đỏ thẫm như máu. Leon định thần lại và xông lên yểm trợ cô ta, tay nắm chặt thanh kiếm phù phép.

Cuối cùng cũng đến lúc ma pháp mới của tôi được trình diện.

Đó là phiên bản nâng cấp của chiêu giật sét mà tên Vua trước kia đã dùng tấn công tôi. Nhược điểm duy nhất là nó tấn công không hề phân biệt địch ta, kể cả người sử dụng.

"Liên Hoàn Sấm Sét[note19665]!"

Chẳng rõ bao nhiêu kẻ sẽ dính đòn này đây.

Pazzzzzi Pazzzz Pazzic

Hàng vạn tia chớp nảy qua lại giữa người tôi và đám sứ giả, tựa như một màn khiêu vũ của ánh sáng vô cùng mỹ lệ.

[Kháng sét Lv1 ➢ 2]

[Kháng choáng Lv1 ➢ 2]

Tuy hầu hết tia sét đều bị tấm da rồng đánh bật, song vẫn còn một chút lọt vào khe hở của bộ giáp khiến tôi cũng choáng váng một lúc. Nhưng, đám sứ giả kia còn thảm hơn tôi gấp bội. Ít nhất tôi cũng còn toàn thây, còn bọn chúng thì hứng chịu combo nhân tám trọng lực, giật sét, choáng và hút máu hành cho thừa sống thiếu chết. Ban đầu chúng đã chật vật lắm rồi, lại còn hứng thêm điện cao thế nữa nên lăn ra bất tỉnh nhân sự hết cả đám. Chỉ có con golem là tỉnh táo nhưng vẫn nắm bất động vì thân hình quá khổ.

"Vua.chúng.ta.đã.nói.là.sẽ.chỉ.đứng.ngoài.quan.sát.rồi.mà.Sao.ngươi.lại.khích.chúng.ta.phải.tham.chiến?"

'À. Ta chỉ đang thử thách bản thân để biết mình mạnh đến đâu thôi. Đừng để bụng nhé.'

Tôi đáp lại lời con golem và liếc nhìn đám người đang nằm vật ra.

'Alpeon, đưa bọn chúng đi và nhớ đối đãi cho tử tế vào. Bianca, ngươi thì thắt chặt an ninh biên giới lại.'

Sau khi giao nhiệm vụ, tôi tiến lại chỗ những người bạn của mình.

"Chom...py!!! Ngươi thật tuyệt vời, y như một tên Ma Vương xấu xa đích thực luôn!"

'Đó là lời khen à, Gwyn?'

"Chà... ngươi không biết ta ngưỡng mộ Ma Vương đến mức nào không?"

"Á à! Oberon bệ hạ mà nghe được thì cô...."

Nymue, nãy giờ ở yên dưới hồ quan sát bất ngờ xen vào.

"Ừm... thây kệ! Ổng có nghe được đâu mà lo."

Rồi thế là hai người đâm ra cãi lộn. Trong khi đó, Ian lén rén lại chỗ tôi và hỏi,

"Ngài Johra.... ngài sẽ giết họ à?"

Tôi lắc đầu.

'Ta sẽ tha mạng cho chúng, nhưng rồi sẽ bắt chúng phải thần phục.'

"Ồ, may quá. Tôi cứ lo ngài sẽ giết họ và nghĩ cách thuyết phục ngài đổi ý."

'Tại sao?'

Ian bối rối.

"Tôi sợ là Johra sẽ không còn là Johra nữa..."

"Kuueek?"

Mallepi kêu lên một tiếng bất ngờ, dường như nó cũng hiểu được phần nào lời của cô ấy.

'Nhưng, nếu bất cứ ai có ý định hãm hại bạn của ta hay vùng đất này, ta sẽ không ngần ngại xuống tay với hắn.'

Tôi đi đến một quyết định vô cùng khó khăn. Đến một ngày nào đó, có thể tôi sẽ đứng trước lựa chọn buộc phải tước đi tính mạng của con người. Đó là lý do tôi phải chia sẻ nỗi lòng với bạn bè mình, đặc biệt là Ian. Mặc dù thời khắc đó vẫn chưa đến nhưng tôi có linh cảm rằng nó là không thể tránh khỏi.

'Alpeon, khi các sứ giả tỉnh dậy, hãy mời chúng một ít mật của Rễ Thế Giới.'

'Chúa tể, thế có mạo hiểm quá không? Nếu chúng tiết lộ bí mật này ra ngoài thì sao?'

'Đừng lo, nếu chúng dám làm vậy, chính tay ta sẽ lấy mạng chúng.'

'Vâng ạ, xin thứ tội vì thần đã không hiểu được ý muốn của Chúa tể.'

Tôi đã nắm được sơ bộ tính cách của họ sau trận chiến vừa rồi. Họ có lòng kiêu hãnh và tự tôn rất cao, nhưng cũng có một mối quan hệ bền chặt. Tôi tin rằng họ không phải loại người dễ nuốt lời.

Tôi đang tính trói buộc sáu sứ giả bằng lời hứa trước đó. Để đảm bảo hơn, tôi sẽ đem thứ mật thơm ngon ấy cám dỗ họ. Sau nếm thử, dám cá đến cả kẻ ma mãnh nhất của bọn chúng cũng không dám thất hứa.

"Chompy! Ngươi đang làm kẻ xấu đấy à? Hehehe, ta cũng muốn được đóng vai ác một lần!"

Nói đoạn Gwyn đưa hai tay lên làm khuôn mặt đáng sợ, nhưng lại thành ra một biểu cảm vô cùng dễ thương.

"Gừ! Thấy ta ghê hông nè?"

Điều tuyệt vời nhất ở Gwyn là mỗi khi tôi bước vào con đường của máu và chết chóc, cô ấy chính là người đã dẫn tôi về lại chính đạo. Nhờ có gương mặt luôn tươi cười của cô, tôi mới có thể kìm hãm được mặt tối của chính mình.

'Gwyn, tôi luôn phải sẵn sàng máu lạnh khi cần thì mới có thể bảo vệ được chúng ta.'

"Ồ... vậy thì, ta cũng sẽ như thế!"

Tôi lại cười khúc khích khi thấy vẻ mặt của cô ấy.

'Ha... Gwyn, cô khiến tôi mắc cười quá.'

"Hehe~ Ta làm ngươi thấy vui hơn chưa? Tuyệt vời! Ta làm tốt lắm đúng hông?"

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

"Ta muốn nằm nghỉ trong hộp sọ! Có được hông?"

Chưa kịp để tôi trả lời, cổ đã bay vào nằm luôn.

'Ha, thật trẻ con.'

Tôi tản bộ dọc bờ hồ, Nymue tiếp cận và sóng bước cạnh tôi.

'Có gì không Nymue?'

"Chúa tể, tôi có làm phiền ngài không?"

Tôi lắc đầu, tôi chỉ đơn thuần là tận hưởng những giây phút bình yên hiếm hoi, trong khi chờ đám sứ giả tỉnh lại.

'Nymue này, ta có thể hỏi ngươi vài điều được không?'

"Vâng, xin ngài cứ nói."

'Ngươi nghĩ gì về thế giới ngoài kia?'

"Còn chẳng bằng một góc ở đây."

'Mặc dù chưa từng đặt chân ra bên ngoài, nhưng ta cũng chẳng hề muốn rời khỏi đây mà sang một nơi khác...'

Nymue vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt tôi, cả hai cứ thế đi cạnh bờ hồ.

'Một ngày nào đó, khi ta buộc lòng phải rời xa nơi đây...'

"Ngài hẳn sẽ không muốn làm vậy."

'Phải, ta yêu mọi thứ ở đây, nhưng ta có cảm giác sẽ đến lúc mình phải rời đi.'

"Ngài sẽ quay lại chứ?"

Tôi gật đầu.

"Vậy thì tất cả những điều ngài làm đều vì lợi của vùng đất này?"

Tôi gật đầu lần nữa.

Như vừa hạ quyết tâm, Nymue vươn ta về phía hồ nước lấy ra một thanh kiếm dài, màu sáng. Nó trông đơn giản mà tráng lệ, lấp lánh ánh sao.

"Tôi không biết làm sao để giúp đỡ ngài cả, nên chỉ có thể tặng ngài vật này."

'Đây là gì?'

"Nó là món đồ mà Vua Oberon đã đe dọa buộc chúng tôi phải dâng lên, nhưng chúng tôi kiên quyết từ chối và rồi dẫn đến mối quan hệ tồi tệ như hiện tại. Nó là một vật phẩm ma thuật vô cùng quyền năng, nhưng không ai có thể khai thác hết được tiềm năng của nó. Tôi hy vọng vật này sẽ giúp được Chúa tể phần nào trong việc bảo vệ vùng đất này."

Tôi kiểm tra thanh kiếm.



Tên: Excalibur

Tấn công: 2499

Độ bền: Không rõ

✧ Kỹ năng:

[Hồi HP Lv1] [Phước lành của Ánh sáng Lv9] [Kháng phép Lv7] [Khóa] [Khóa] [Khóa]



Không thể nào.

Trái tim tôi như ngừng đập khi thấy cái tên của nó. Nếu là người đam mê thần thoại, ai lại chưa từng nghe qua câu truyện về Vua Arthur và thanh kiếm huyền thoại Excalibur chứ. Ngoài ra, truyền thuyết còn nói rằng thanh kiếm được trao tặng bởi một tiên nữ của hồ.

'Mà khoan, chẳng phải tiên nữ đó tên là Vivien[note19664] sao?'

Nghe nói vậy, Nymue lập tức khó chịu ra mặt.

"Vivien chính là kẻ phản bội đã báo cho vua Oberon về sự tồn tại của Excalibur. Nếu mà gặp lại, tôi chắc chắn sẽ bắt ả phải trả giá đắt."

Có vẻ Vivien là một chủ đề rất nhạy cảm với Nymue, tôi sẽ lưu ý để sau này tránh nhắc đến mới được.

'Cảm tạ tấm lòng của ngươi, Nymue. Ta xin thề sau khi kết thúc cuộc hành trình, ta nhất định sẽ trả lại nó cho ngươi.'

Nymue lắc đầu.

"Thay kiếm này chẳng có ích gì với chúng tôi. Chúng tôi nguyện dâng nó cho ngài, miễn là ngài hứa sẽ bảo vệ chúng tôi."

Cuối cùng, tôi trở thành chủ nhân của thanh kiếm huyền thoại Excalibur.

'Rốt cục, khả năng bị khóa của thanh kiếm này là sao nhỉ?'

Tuy rất tò mò về những năng lực bị phong ấn đó, nhưng chỉ cần sở hữu một thanh kiếm tuyệt vời thế này là tôi thấy quá đủ rồi.

'Thưa Chúa tể, các sứ giả đã tỉnh lại.'

Alpeon thông báo với tôi.

'Ngươi đã mời bọn họ một chút mật rồi chứ?'

'Vâng, nhưng...'

'Có chuyện gì sao?'

'Các đại diện của Liên minh Luân hồi đã từ chối uống.'

Tôi muốn bàn rất nhiều thứ với hai người đó, vì tò mò về danh tính của họ.

'Không sao, cứ đối đãi như thượng khách là được.'

'Nhưng... Biana đang làm loạn ạ. Phải làm sao nếu cô ta không nghe lời thần ạ?'

'Bảo đó là mệnh lệnh của ta, cấm bà ta không được động tới các sứ giả.'

'Tuân lệnh Chúa tể.'

Ngay từ đầu, Bianca trông như chẳng thể hòa hợp được với đám người kia. Thông thường, Elf và nhện là kẻ thù không đợi trời chung mà, nên có lẽ bà ta ngứa ngáy lắm rồi.

'Đáng lẽ mình nên để ý tới Bianca hơn.'

Giờ có hối hận cũng đã muộn, mau chân lên thì hơn.

'Lạy trời, đừng có gây họa gì đấy, Bianca... kiềm chế dùng tôi cái!'

Khi đến nơi, tôi lập tức cứng họng.

'Bianca! Bà...'

Tôi quát thẳng vào mặt bà ta trong cơn giận dữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện