Translator: Melinoe
_________________________________
Hắc Long vĩ đại, Aelin Prtani, dạo gần đây có tâm trạng rất tốt. Việc nhân loại tiến vào địa phận của cô ấy vì một vài sai sót hóa ra lại là trong cái rủi có cái may.
“Mình cũng muốn khoe lắm chứ bộ, nhưng mà phải kìm lại.”
Cô không thể mạo hiểm mà để lộ sai lầm của chính mình được.
- Kroong. Kroong. Kroong.
Aelin ngân nga đi đến chỗ kho sưu tập, nơi gia đình Pritani cất giữ những món đồ mà họ đã sưu tập qua nhiều thế hệ. Nhà kho được yểm ma thuật bảo quản nên các vật phẩm bên trong sẽ luôn ở trong trạng thái nguyên vẹn.
Cót két.
Aelin mở cửa nhà kho. Các kệ bên trong phòng chứa đầy những vật phẩm trị giá hàng tỷ đô la trên Trái đất.
Aelin đi ngang qua những món đồ đó
và dừng trước một chiếc kệ trống.
Sau đó,
Loạt xoạt. Loạt xoạt.
Cô cẩn thận đặt món đồ của mình lên kệ, chắc chắn rằng nó sẽ không bị rơi và nhìn nó đầy tự hào.
Thứ được thêm vào bộ sưu tầm có dán nhãn bằng tiếng Hàn là “Táo Yeosan sạch”.
Đó là túi táo đã được rửa mà Sejun dùng để đựng khoai lang sấy. Chiếc túi có chữ “Táo Yeosan sạch” đã vinh dự chiếm một vị trí trong phòng sưu tập của gia đình Pritani, nơi có lịch sử hàng triệu năm.
- Heheh. Mình cũng nên kiểm tra xem nhân loại kia có đang nấu món gì ngon không nào.
Aelin bước ra khỏi nhà kho và ngồi trước một quả cầu pha lê, nhìn ngắm cái hang của Sejun.
- Oh! Thương nhân mèo đó quay lại rồi kìa. Tên gian xảo đó, hắn lại cố gắng lừa nhân loại của ta lần nữa, hừ! [note51917]
Hắc Long Aelin Pritani chăm chú nhìn vào quả cầu pha lê, tự hỏi liệu Theo có định lừa dối Sejun không.
***
Buzz.
Báo trước rằng mình đã về, Theo đã nhảy xuống từ lỗ trên trần hang ngay khi nghe thấy tiếng ong độc vo ve,
- Chúng ta cùng phe mờ, meow!
Cậu vừa hét vừa chạy, chui vào quần áo của Sejun. Sau đó, Theo thò đầu ra khỏi cổ áo của Sejun.
- Hả? Cậu đang kéo dài cổ áo của tôi đấy.
- Ong độc đáng sợ quá đi, meow.
- Đừng lo. Chúng sẽ không đến đâu.
Những con ong độc trưởng thành đã nói với đàn con của chúng rằng Theo không phải kè thù nên mọi chuyện vẫn ổn cả.
- Phù, thật là nhẹ nhõm mà, meow.
Theo rốt cục cũng chui ra khỏi áo của Sejun sau khi xác nhận lũ ong độc không rút nọc độc ra.
- Cậu đã làm xong những gì tôi yêu cầu chưa? - Đương nhiên là rồi, meow! Tui đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ và bán sạch mọi thứ gòi, meow!
Theo tự tin trả lời.
- Vậy cái bản hợp đồng thương lượng chuyện gửi tin nhắn cho gia đình tôi diễn ra suôn sẻ chứ?
- Hẳn là vậy, meow. Hợp đồng nè, meow.
Theo đưa hợp đồng cho Sejun.
Khi Sejun cầm lấy hợp đồng,
Whirr.
Vào thời điểm đó, hợp đồng bùng lên ngọn lửa xanh, cho thấy nó đã có hiệu lực. Điều đó đồng nghĩa với việc tin tức về sức khỏe của Sejun và 50 triệu won đã được gửi thành công đến gia đình anh ấy.
- Giỏi lắm. Giờ thì tính toán các khoản tiền trước đã.
- Đây, meow! Đã trừ đi 50 Đồng Tháp cho hợp đồng và 14,2 Đồng Tháp cho mấy thứ lặt vặt ở cửa hàng, meow.
Theo đưa cho Sejun số tiền đã kiếm được và báo cáo.
- 208,8 Đồng Tháp?!
Sejun khá ngạc nhiên bởi nhiều gấp đôi so với dự đoán của cậu.
- Lần này tui đã gặp một gã ngu ngốc và hắn bán mọi thứ với giá hời đó, meow!
Gì cơ? Nếu Theo gọi một kẻ ngu ngốc là một kẻ ngu ngốc, vậy thì hắn phải ngu ngốc đến mức nào vậy trời?
Vì không nắm rõ tình hình giao dịch, Sejun bối rối không biết có nên tin lời Theo hay không.
- Được rồi, phần thưởng của chú em đây. Vốn dĩ là 10,92 ĐồngTháp, nhưng lần này tôi sẽ cho nhiều hơn một chút.
Sejun đùa giỡn đưa 15 Đồng Tháp cho Theo.
- Cảm ơn Sejun nhaa! Và tui cũng có cái này cho ngài nè!
Theo có vẻ muốn được khen nhiều hơn nữa nên nhanh chóng đứng lên và lấy ra một đống đồ từ trong túi của cậu ấy.
Bịch.
Gia vị, Churu, và vật phẩm mà Sejun đã bảo Theo mua về đã rơi ra khỏi túi.
- Cái gì đây?!
Sejun cẩn thận nếm thử thứ tinh bột bên trong một cái túi trong suốt.
“Mặn!”
Một làn sóng mằn mặn tràn ngập trong miệng cậu.
“Thứ này…cá nướng…”
Trong đầu Sejun hiện ra cả đống cách dùng muối cho tới khi Theo hỏi:
Cái này thế nào?
Theo tự tin trèo vào lòng Sejun.
- Huh?! Tui đã trở thành Đại Diện chưa?
Lúc đó Sejun mới tỉnh lại và xoa đầu Theo, sau đó kiểm tra những món đồ mà Theo đã làm rơi.
Chỉ có hai gia vị: muối và hạt tiêu. Và 15 gói cà phê. Nhìn thoáng qua thì có vẻ như Theo đã nhận được khoảng 20 phiếu trở thành đại diện trong một giờ.
- Được rồi. Tôi sẽ bổ nhiệm cậu làm Đại Diện trong 24 tiếng.
Vì Theo đã thực hiện yêu cầu của cậu mà xảy ra bất cứ vấn đề nào, Sejun quyết định tặng cho cậu thêm một chút thời gian.
- Tuyệt vời ông mặt trời!
Đại diện Theo, cậu làm tốt lắm.
Sejun nhặt một gói Churu vị cá ngừ lên, xé phần đuôi, và đưa nó ra trước mặt Theo.
Nhom nhom nhom.
Trong khi Theo ăn Churu, Sejun kiểm tra những vật phẩm cậu bảo Theo mua.
Nồi, muôi, bát, thìa và dao găm. Đó đều là những vật dụng dùng để nấu nướng và ăn uống.
Đầu tiên Sejun nhấc cái nồi lên để xem xét.
[Nồi gang]
Được làm bằng gang, nó rất chắc chắn.
Tay cầm được bọc gỗ để sử dụng thoải mái hơn.
Giới hạn sử dụng: Không có
Người chế tạo: Ẩn
Cấp: D
- Ẩn?
Sejun cũng cầm cái muôi lên để xem xét.
[Muôi gang]
Được làm bằng gang, nó rất chắc chắn.
Tay cầm được bọc gỗ để sử dụng thoải mái hơn.
Giới hạn sử dụng: Không có
Người chế tạo: Ẩn
Cấp: D
Đống bát và thìa còn lại cũng như thế. Tất cả đều được ẩn đi.
- Lạ thật.
Nhăm, nhăm, nhăm.
Tốc độ ăn Churu của Theo chậm dần khi cậu nhìn thấy phản ứng của Sejun.
Sejun cũng nhặt con dao găm lên để kiểm tra một chút. Cậu định hỏi Theo tại sao tên người chế tạo lại bị ẩn sau khi kiểm tra vật phẩm này.
Con dao găm nặng hơn Sejun nghĩ.
[Dao găm]
???
Giới hạn sử dụng: Lv 10 trở lên, Sức mạnh đạt 5 trở lên
Nhà chế tạo: Ẩn
Cấp: E
- Huh? Tại sao lại có dấu chấm hỏi ờ đây?
Nơi đáng lẽ phải có phần mô tả món đồ thì lại chỉ có ba dấu chấm hỏi.
Tách.
Sejun, bởi vì giới hạn sử dụng, nắm chặt con dao găm và cắt một số lá khô trải trên giường.
Cạch.
Mặc dù mỏng, nhưng những chiếc lá khô cứng như gỗ vẫn bị cắt quá dễ dàng. Đó là quá đủ để nấu ăn.
- Đại diện Theo, cậu lấy cái này ở đâu vậy?
- Huh?! Tui mua nó từ góc rút thăm may mắn ở tiệm rèn á.
Theo bối rối khi Sejun hỏi về một thứ khác ngoài nhà chế tạo ẩn.
- Góc bốc thăm trúng thưởng?
- Đúng zậy. Vì tiệm rèn đang giảm giá, nên tui mới ghé qua mua ở đó.
Người thợ rèn bảo Theo chọn một túi từ góc rút thăm may mắn. Đó là một bộ sưu tập vật dụng mà họ không thể thẩm định được khi Theo yêu cầu một con dao để sử dụng khi nấu ăn.
- Giảm giá cho tui đi!
Theo, sau khi học được từ Sejun, đã cố gắng mặc cả để được giảm giá ba lần ở góc rút thăm may mắn để giảm từ 20 Đồng Tháp xuống còn 13 Đồng Tháp một lần, lấy được một con dao đơn.
- Giỏi lắm.
Không cần quan tâm đó là loại dao gì. Miễn là nó rẻ và hiệu quả là được.
Nó nặng, nhưng nó cắt tốt, thế là đủ.
Tại thời điểm đó,
[Quản Lí Tòa Tháp nói rằng sử dụng những vật phẩm chưa được thẩm định sẽ có thể dẫn đến rắc rối và đề nghị sẽ thẩm định nó cho bạn.]
- Thật á? Vậy nhờ ông nhé.
[Một nhiệm vụ đã được tạo.]
[Nhiệm vụ: Gửi con dao chưa được thẩm định tới cho Quản Lí Tòa Tháp.]
Phần thưởng: Không.
Nếu từ chối: Không thể thẩm định
[Một nhiệm vụ bổ sung đã được tạo.]
[Nhiệm vụ: Tặng Quản Lý Tòa Tháp Tháp khoai lang sấy khô làm quà cảm ơn.]
Phần thưởng: Con dao đã được thẩm định
Nếu từ chối: Không thể nhận dao
- …Chúng ta có nhất thiết phải làm điều này không?
[Quản Lý Tòa Tháp nói rằng việc ban bố nhiệm vụ là cần thiết để gửi và nhận các vật phẩm.]
[Quản Lý Tòa Tháp điên cuồng phủ nhận sự thật rằng họ muốn ăn khoai lang sấy khô.]
Một sự điên cuồng phủ nhận là đang xác nhận, phải không?
[Quản Lí Tòa Tháp đã lau nước dãi của họ.]
[…!!!]
Mình biết mà.
[Quản Lí Tòa Tháp thừa nhận rằng mặc dù họ có một chút xíu ham muốn với khoai lang sấy khô, nhưng việc ban hành một nhiệm vụ là cần thiết.]
- Được rồi.
Sejun vẫn quyết định thẩm định con dao. Nghe Quản Lí Tòa Tháp nói khiến cậu cảm thấy không thoải mái khi sử dụng một vật phẩm không rõ thông tin và cho đi một ít khoai lang sấy khô cũng không phải là một điều gì đó quá khó khăn.
“Mình định cho ông ta nhiều hơn sau, nhưng chừng này chắc là đủ rồi.”
- Cầm đi.
Con dao biến mất khỏi tay Sejun.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Quản Lý Tòa Tháp sử dụng kỹ năng thẩm định con dao.]
[Quản Lý Tòa Tháp nói rằng may mắn thay, nó không phải là một vật phẩm nguy hiểm.]
- Thật ư?
Sejun lấy một nắm khoai lang khô từ chiếc túi da chỗ cậu cất khoai.
- Của ông đây.
Khi những củ khoai lang khô biến mất khỏi tay Sejun, con dao xuất hiện trở lại.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn đã nhận được con dao được thẩm định – Dao tập của Keinz.]
- Dao tập của Keinz?!
Nó giờ đã có tên. Vậy thì đây hẳn là một vật phẩm có tên!
Ở bên ngoài, giá khởi điểm cho những vật phẩm được đặt tên lên tới hàng trăm triệu đồng. Sejun vội vàng kiểm tra con dao găm.
[Dao tập của Keinz]
Đây là một con dao găm được sử dụng để huấn luyện bởi Cảnh binh Hồng Sơn Keinz.
Nó nặng hơn so với một con dao găm bình thường vì được làm từ sắt đen để tạo cảm giác chắc tay.
Khi chế tạo con dao này, một lượng nhỏ mithril được trộn vào để độ sắc bén kéo dài lâu hơn sau khi mài.
Giới hạn sử dụng: Lv 10 trở lên, Sức mạnh 5 trở lên
Nhà chế tạo: Thợ rèn Revn (Người Lùn Búa Đen)
Cấp: B
Kỹ năng: [Tăng độ thành thạo Lv. 1]
[Tăng độ thành thạo Lv. 1]
Độ thành thạo của tất cả các kĩ năng khi sử dụng cùng con dao găm này tăng nhanh hơn 5%.
Tất cả thông tin, bao gồm cả thông tin về người chế tạo đã bị giới hạn bởi Hiệp Hội Thương Nhân do kỹ năng thẩm định mạnh được sử dụng bởi Quản Lý Tòa Tháp, đã được tiết lộ.
Nhờ vậy, việc định hỏi Theo về người chế tạo của Sejun cũng đã theo đó mà biến mất.
Nhom nhom nhom.
Tốc độ ăn Churu của Theo lại tăng lên. Hẳn là cậu đã cảm nhận được tâm trạng đã tốt hơn của Sejun.
Và
- Ngài Sejun, gãi lưng cho tui nữa đi, meow.
Theo mạnh dạn yêu cầu.
- Được rồi.
Pat pat.
Sejun, người đang bị mê hoặc bởi con dao tập của Keinz, gãi lưng Theo và nhìn Theo một lần nữa với sự đánh giá mới.
Gì zậy chời? Mình đã nghĩ cậu nhóc này chỉ là một kẻ dễ dãi… nhưng có vẻ như Theo còn có những tài năng khác mà mình chưa khám phá ra.
Đó là có một bàn tay vàng như vậy, không, một bàn chân mèo vàng… Thế giới thực sự rất công bằng.
Đột nhiên, hai chân trước của Theo trông thật đẹp.
- Đại Diện Theo, cậu có muốn thêm Churu không?
Sejun chạm vào bàn chân trước bụ bẫm của Theo và hỏi.
- Tất nhiên rồi, meow. Đưa tui nhiều hơn đi, nhanh lên, meow!
Theo kiêu ngạo trả lời. Sejun đã chạm vào bàn chân trước của cậu ấy, thứ mà cậu đã để dành làm vũ khí bí mật của mình, sau đó mới nói một giọng đầy tình cảm.
“Phoohoot. Đúng như dự đoán, Park Sejun, dù sao thì cậu cũng là con người mà, tui biết là cậu sẽ làm thế mà, meow.”
Cậu ấy đã yêu nó rồi. Đúng như dự đoán, tất cả con người đều phải quỳ xuống trước chân trước của cậu, meow.
Hở? Thái độ tự cao tự đại gì đây?
Sejun trở nên khó chịu với sự tự mãn của Theo.
Và suy nghĩ về việc phục hồi vĩnh viễn vị trí Đại Diện cho Theo bắt đầu phai nhạt dần.
Theo đã bỏ lỡ cơ hội trở thành Đại Diện Theo ngay trước mắt.
Nhom nhom nhom.
Không biết mình vừa lỡ mất cơ hội trở thành Đại Diện, Theo chỉ tập trung vào liếm láp Churu.
Đúng lúc ấy, một thứ gì đó tiến đến Theo, người đang ngồi trên đùi Sejun, với vẻ khó chịu.
Peang!
Thỏ Đen trừng mắt nhìn Theo và hét lên: Đó là vị trí của tôi!
- Cậu đang nói cái gì vậy, meow? Đây là chỗ ngồi của Đại Diện, meo meo!
Peang!
Con thỏ đen lấy búa ra và trả lời: Tôi không cần biết! Biến khỏi chỗ đó mau!
Một trận chiến căng thẳng bắt đầu giữa Theo và Thỏ Đen trong lòng Sejun.
- Hehehe. Quả là những sinh vật đáng iu.
Xem trận chiến căng thẳng giữa chúng thật sự rất thú vị, nhưng giờ cũng đã đến lúc đi ngủ rồi.
Whirl.
- Ngủ chung nhé mấy bây bi.
Sejun nằm xuống ngay lập tức, ôm chặt lấy Theo và Thỏ Đen để chúng không chạy thoát được.
- Hả, meow?!
Peang?!
Lúc đầu, hai bọn chúng đều cố gắng để thoát khỏi lồng ngực của Sejun, nhưng ngay sau đó cả hai chìm vào giấc ngủ sâu sau một hồi nghe tiếng tim đập của Sejun. [note51918]
Vào ngày thứ 161 bị mắc kẹt, Sejun, Theo và Thỏ Đen đã chia sẻ hơi ấm và cùng nhau tận hưởng một đêm ngon giấc.
_________________________________
Hắc Long vĩ đại, Aelin Prtani, dạo gần đây có tâm trạng rất tốt. Việc nhân loại tiến vào địa phận của cô ấy vì một vài sai sót hóa ra lại là trong cái rủi có cái may.
“Mình cũng muốn khoe lắm chứ bộ, nhưng mà phải kìm lại.”
Cô không thể mạo hiểm mà để lộ sai lầm của chính mình được.
- Kroong. Kroong. Kroong.
Aelin ngân nga đi đến chỗ kho sưu tập, nơi gia đình Pritani cất giữ những món đồ mà họ đã sưu tập qua nhiều thế hệ. Nhà kho được yểm ma thuật bảo quản nên các vật phẩm bên trong sẽ luôn ở trong trạng thái nguyên vẹn.
Cót két.
Aelin mở cửa nhà kho. Các kệ bên trong phòng chứa đầy những vật phẩm trị giá hàng tỷ đô la trên Trái đất.
Aelin đi ngang qua những món đồ đó
và dừng trước một chiếc kệ trống.
Sau đó,
Loạt xoạt. Loạt xoạt.
Cô cẩn thận đặt món đồ của mình lên kệ, chắc chắn rằng nó sẽ không bị rơi và nhìn nó đầy tự hào.
Thứ được thêm vào bộ sưu tầm có dán nhãn bằng tiếng Hàn là “Táo Yeosan sạch”.
Đó là túi táo đã được rửa mà Sejun dùng để đựng khoai lang sấy. Chiếc túi có chữ “Táo Yeosan sạch” đã vinh dự chiếm một vị trí trong phòng sưu tập của gia đình Pritani, nơi có lịch sử hàng triệu năm.
- Heheh. Mình cũng nên kiểm tra xem nhân loại kia có đang nấu món gì ngon không nào.
Aelin bước ra khỏi nhà kho và ngồi trước một quả cầu pha lê, nhìn ngắm cái hang của Sejun.
- Oh! Thương nhân mèo đó quay lại rồi kìa. Tên gian xảo đó, hắn lại cố gắng lừa nhân loại của ta lần nữa, hừ! [note51917]
Hắc Long Aelin Pritani chăm chú nhìn vào quả cầu pha lê, tự hỏi liệu Theo có định lừa dối Sejun không.
***
Buzz.
Báo trước rằng mình đã về, Theo đã nhảy xuống từ lỗ trên trần hang ngay khi nghe thấy tiếng ong độc vo ve,
- Chúng ta cùng phe mờ, meow!
Cậu vừa hét vừa chạy, chui vào quần áo của Sejun. Sau đó, Theo thò đầu ra khỏi cổ áo của Sejun.
- Hả? Cậu đang kéo dài cổ áo của tôi đấy.
- Ong độc đáng sợ quá đi, meow.
- Đừng lo. Chúng sẽ không đến đâu.
Những con ong độc trưởng thành đã nói với đàn con của chúng rằng Theo không phải kè thù nên mọi chuyện vẫn ổn cả.
- Phù, thật là nhẹ nhõm mà, meow.
Theo rốt cục cũng chui ra khỏi áo của Sejun sau khi xác nhận lũ ong độc không rút nọc độc ra.
- Cậu đã làm xong những gì tôi yêu cầu chưa? - Đương nhiên là rồi, meow! Tui đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ và bán sạch mọi thứ gòi, meow!
Theo tự tin trả lời.
- Vậy cái bản hợp đồng thương lượng chuyện gửi tin nhắn cho gia đình tôi diễn ra suôn sẻ chứ?
- Hẳn là vậy, meow. Hợp đồng nè, meow.
Theo đưa hợp đồng cho Sejun.
Khi Sejun cầm lấy hợp đồng,
Whirr.
Vào thời điểm đó, hợp đồng bùng lên ngọn lửa xanh, cho thấy nó đã có hiệu lực. Điều đó đồng nghĩa với việc tin tức về sức khỏe của Sejun và 50 triệu won đã được gửi thành công đến gia đình anh ấy.
- Giỏi lắm. Giờ thì tính toán các khoản tiền trước đã.
- Đây, meow! Đã trừ đi 50 Đồng Tháp cho hợp đồng và 14,2 Đồng Tháp cho mấy thứ lặt vặt ở cửa hàng, meow.
Theo đưa cho Sejun số tiền đã kiếm được và báo cáo.
- 208,8 Đồng Tháp?!
Sejun khá ngạc nhiên bởi nhiều gấp đôi so với dự đoán của cậu.
- Lần này tui đã gặp một gã ngu ngốc và hắn bán mọi thứ với giá hời đó, meow!
Gì cơ? Nếu Theo gọi một kẻ ngu ngốc là một kẻ ngu ngốc, vậy thì hắn phải ngu ngốc đến mức nào vậy trời?
Vì không nắm rõ tình hình giao dịch, Sejun bối rối không biết có nên tin lời Theo hay không.
- Được rồi, phần thưởng của chú em đây. Vốn dĩ là 10,92 ĐồngTháp, nhưng lần này tôi sẽ cho nhiều hơn một chút.
Sejun đùa giỡn đưa 15 Đồng Tháp cho Theo.
- Cảm ơn Sejun nhaa! Và tui cũng có cái này cho ngài nè!
Theo có vẻ muốn được khen nhiều hơn nữa nên nhanh chóng đứng lên và lấy ra một đống đồ từ trong túi của cậu ấy.
Bịch.
Gia vị, Churu, và vật phẩm mà Sejun đã bảo Theo mua về đã rơi ra khỏi túi.
- Cái gì đây?!
Sejun cẩn thận nếm thử thứ tinh bột bên trong một cái túi trong suốt.
“Mặn!”
Một làn sóng mằn mặn tràn ngập trong miệng cậu.
“Thứ này…cá nướng…”
Trong đầu Sejun hiện ra cả đống cách dùng muối cho tới khi Theo hỏi:
Cái này thế nào?
Theo tự tin trèo vào lòng Sejun.
- Huh?! Tui đã trở thành Đại Diện chưa?
Lúc đó Sejun mới tỉnh lại và xoa đầu Theo, sau đó kiểm tra những món đồ mà Theo đã làm rơi.
Chỉ có hai gia vị: muối và hạt tiêu. Và 15 gói cà phê. Nhìn thoáng qua thì có vẻ như Theo đã nhận được khoảng 20 phiếu trở thành đại diện trong một giờ.
- Được rồi. Tôi sẽ bổ nhiệm cậu làm Đại Diện trong 24 tiếng.
Vì Theo đã thực hiện yêu cầu của cậu mà xảy ra bất cứ vấn đề nào, Sejun quyết định tặng cho cậu thêm một chút thời gian.
- Tuyệt vời ông mặt trời!
Đại diện Theo, cậu làm tốt lắm.
Sejun nhặt một gói Churu vị cá ngừ lên, xé phần đuôi, và đưa nó ra trước mặt Theo.
Nhom nhom nhom.
Trong khi Theo ăn Churu, Sejun kiểm tra những vật phẩm cậu bảo Theo mua.
Nồi, muôi, bát, thìa và dao găm. Đó đều là những vật dụng dùng để nấu nướng và ăn uống.
Đầu tiên Sejun nhấc cái nồi lên để xem xét.
[Nồi gang]
Được làm bằng gang, nó rất chắc chắn.
Tay cầm được bọc gỗ để sử dụng thoải mái hơn.
Giới hạn sử dụng: Không có
Người chế tạo: Ẩn
Cấp: D
- Ẩn?
Sejun cũng cầm cái muôi lên để xem xét.
[Muôi gang]
Được làm bằng gang, nó rất chắc chắn.
Tay cầm được bọc gỗ để sử dụng thoải mái hơn.
Giới hạn sử dụng: Không có
Người chế tạo: Ẩn
Cấp: D
Đống bát và thìa còn lại cũng như thế. Tất cả đều được ẩn đi.
- Lạ thật.
Nhăm, nhăm, nhăm.
Tốc độ ăn Churu của Theo chậm dần khi cậu nhìn thấy phản ứng của Sejun.
Sejun cũng nhặt con dao găm lên để kiểm tra một chút. Cậu định hỏi Theo tại sao tên người chế tạo lại bị ẩn sau khi kiểm tra vật phẩm này.
Con dao găm nặng hơn Sejun nghĩ.
[Dao găm]
???
Giới hạn sử dụng: Lv 10 trở lên, Sức mạnh đạt 5 trở lên
Nhà chế tạo: Ẩn
Cấp: E
- Huh? Tại sao lại có dấu chấm hỏi ờ đây?
Nơi đáng lẽ phải có phần mô tả món đồ thì lại chỉ có ba dấu chấm hỏi.
Tách.
Sejun, bởi vì giới hạn sử dụng, nắm chặt con dao găm và cắt một số lá khô trải trên giường.
Cạch.
Mặc dù mỏng, nhưng những chiếc lá khô cứng như gỗ vẫn bị cắt quá dễ dàng. Đó là quá đủ để nấu ăn.
- Đại diện Theo, cậu lấy cái này ở đâu vậy?
- Huh?! Tui mua nó từ góc rút thăm may mắn ở tiệm rèn á.
Theo bối rối khi Sejun hỏi về một thứ khác ngoài nhà chế tạo ẩn.
- Góc bốc thăm trúng thưởng?
- Đúng zậy. Vì tiệm rèn đang giảm giá, nên tui mới ghé qua mua ở đó.
Người thợ rèn bảo Theo chọn một túi từ góc rút thăm may mắn. Đó là một bộ sưu tập vật dụng mà họ không thể thẩm định được khi Theo yêu cầu một con dao để sử dụng khi nấu ăn.
- Giảm giá cho tui đi!
Theo, sau khi học được từ Sejun, đã cố gắng mặc cả để được giảm giá ba lần ở góc rút thăm may mắn để giảm từ 20 Đồng Tháp xuống còn 13 Đồng Tháp một lần, lấy được một con dao đơn.
- Giỏi lắm.
Không cần quan tâm đó là loại dao gì. Miễn là nó rẻ và hiệu quả là được.
Nó nặng, nhưng nó cắt tốt, thế là đủ.
Tại thời điểm đó,
[Quản Lí Tòa Tháp nói rằng sử dụng những vật phẩm chưa được thẩm định sẽ có thể dẫn đến rắc rối và đề nghị sẽ thẩm định nó cho bạn.]
- Thật á? Vậy nhờ ông nhé.
[Một nhiệm vụ đã được tạo.]
[Nhiệm vụ: Gửi con dao chưa được thẩm định tới cho Quản Lí Tòa Tháp.]
Phần thưởng: Không.
Nếu từ chối: Không thể thẩm định
[Một nhiệm vụ bổ sung đã được tạo.]
[Nhiệm vụ: Tặng Quản Lý Tòa Tháp Tháp khoai lang sấy khô làm quà cảm ơn.]
Phần thưởng: Con dao đã được thẩm định
Nếu từ chối: Không thể nhận dao
- …Chúng ta có nhất thiết phải làm điều này không?
[Quản Lý Tòa Tháp nói rằng việc ban bố nhiệm vụ là cần thiết để gửi và nhận các vật phẩm.]
[Quản Lý Tòa Tháp điên cuồng phủ nhận sự thật rằng họ muốn ăn khoai lang sấy khô.]
Một sự điên cuồng phủ nhận là đang xác nhận, phải không?
[Quản Lí Tòa Tháp đã lau nước dãi của họ.]
[…!!!]
Mình biết mà.
[Quản Lí Tòa Tháp thừa nhận rằng mặc dù họ có một chút xíu ham muốn với khoai lang sấy khô, nhưng việc ban hành một nhiệm vụ là cần thiết.]
- Được rồi.
Sejun vẫn quyết định thẩm định con dao. Nghe Quản Lí Tòa Tháp nói khiến cậu cảm thấy không thoải mái khi sử dụng một vật phẩm không rõ thông tin và cho đi một ít khoai lang sấy khô cũng không phải là một điều gì đó quá khó khăn.
“Mình định cho ông ta nhiều hơn sau, nhưng chừng này chắc là đủ rồi.”
- Cầm đi.
Con dao biến mất khỏi tay Sejun.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Quản Lý Tòa Tháp sử dụng kỹ năng thẩm định con dao.]
[Quản Lý Tòa Tháp nói rằng may mắn thay, nó không phải là một vật phẩm nguy hiểm.]
- Thật ư?
Sejun lấy một nắm khoai lang khô từ chiếc túi da chỗ cậu cất khoai.
- Của ông đây.
Khi những củ khoai lang khô biến mất khỏi tay Sejun, con dao xuất hiện trở lại.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn đã nhận được con dao được thẩm định – Dao tập của Keinz.]
- Dao tập của Keinz?!
Nó giờ đã có tên. Vậy thì đây hẳn là một vật phẩm có tên!
Ở bên ngoài, giá khởi điểm cho những vật phẩm được đặt tên lên tới hàng trăm triệu đồng. Sejun vội vàng kiểm tra con dao găm.
[Dao tập của Keinz]
Đây là một con dao găm được sử dụng để huấn luyện bởi Cảnh binh Hồng Sơn Keinz.
Nó nặng hơn so với một con dao găm bình thường vì được làm từ sắt đen để tạo cảm giác chắc tay.
Khi chế tạo con dao này, một lượng nhỏ mithril được trộn vào để độ sắc bén kéo dài lâu hơn sau khi mài.
Giới hạn sử dụng: Lv 10 trở lên, Sức mạnh 5 trở lên
Nhà chế tạo: Thợ rèn Revn (Người Lùn Búa Đen)
Cấp: B
Kỹ năng: [Tăng độ thành thạo Lv. 1]
[Tăng độ thành thạo Lv. 1]
Độ thành thạo của tất cả các kĩ năng khi sử dụng cùng con dao găm này tăng nhanh hơn 5%.
Tất cả thông tin, bao gồm cả thông tin về người chế tạo đã bị giới hạn bởi Hiệp Hội Thương Nhân do kỹ năng thẩm định mạnh được sử dụng bởi Quản Lý Tòa Tháp, đã được tiết lộ.
Nhờ vậy, việc định hỏi Theo về người chế tạo của Sejun cũng đã theo đó mà biến mất.
Nhom nhom nhom.
Tốc độ ăn Churu của Theo lại tăng lên. Hẳn là cậu đã cảm nhận được tâm trạng đã tốt hơn của Sejun.
Và
- Ngài Sejun, gãi lưng cho tui nữa đi, meow.
Theo mạnh dạn yêu cầu.
- Được rồi.
Pat pat.
Sejun, người đang bị mê hoặc bởi con dao tập của Keinz, gãi lưng Theo và nhìn Theo một lần nữa với sự đánh giá mới.
Gì zậy chời? Mình đã nghĩ cậu nhóc này chỉ là một kẻ dễ dãi… nhưng có vẻ như Theo còn có những tài năng khác mà mình chưa khám phá ra.
Đó là có một bàn tay vàng như vậy, không, một bàn chân mèo vàng… Thế giới thực sự rất công bằng.
Đột nhiên, hai chân trước của Theo trông thật đẹp.
- Đại Diện Theo, cậu có muốn thêm Churu không?
Sejun chạm vào bàn chân trước bụ bẫm của Theo và hỏi.
- Tất nhiên rồi, meow. Đưa tui nhiều hơn đi, nhanh lên, meow!
Theo kiêu ngạo trả lời. Sejun đã chạm vào bàn chân trước của cậu ấy, thứ mà cậu đã để dành làm vũ khí bí mật của mình, sau đó mới nói một giọng đầy tình cảm.
“Phoohoot. Đúng như dự đoán, Park Sejun, dù sao thì cậu cũng là con người mà, tui biết là cậu sẽ làm thế mà, meow.”
Cậu ấy đã yêu nó rồi. Đúng như dự đoán, tất cả con người đều phải quỳ xuống trước chân trước của cậu, meow.
Hở? Thái độ tự cao tự đại gì đây?
Sejun trở nên khó chịu với sự tự mãn của Theo.
Và suy nghĩ về việc phục hồi vĩnh viễn vị trí Đại Diện cho Theo bắt đầu phai nhạt dần.
Theo đã bỏ lỡ cơ hội trở thành Đại Diện Theo ngay trước mắt.
Nhom nhom nhom.
Không biết mình vừa lỡ mất cơ hội trở thành Đại Diện, Theo chỉ tập trung vào liếm láp Churu.
Đúng lúc ấy, một thứ gì đó tiến đến Theo, người đang ngồi trên đùi Sejun, với vẻ khó chịu.
Peang!
Thỏ Đen trừng mắt nhìn Theo và hét lên: Đó là vị trí của tôi!
- Cậu đang nói cái gì vậy, meow? Đây là chỗ ngồi của Đại Diện, meo meo!
Peang!
Con thỏ đen lấy búa ra và trả lời: Tôi không cần biết! Biến khỏi chỗ đó mau!
Một trận chiến căng thẳng bắt đầu giữa Theo và Thỏ Đen trong lòng Sejun.
- Hehehe. Quả là những sinh vật đáng iu.
Xem trận chiến căng thẳng giữa chúng thật sự rất thú vị, nhưng giờ cũng đã đến lúc đi ngủ rồi.
Whirl.
- Ngủ chung nhé mấy bây bi.
Sejun nằm xuống ngay lập tức, ôm chặt lấy Theo và Thỏ Đen để chúng không chạy thoát được.
- Hả, meow?!
Peang?!
Lúc đầu, hai bọn chúng đều cố gắng để thoát khỏi lồng ngực của Sejun, nhưng ngay sau đó cả hai chìm vào giấc ngủ sâu sau một hồi nghe tiếng tim đập của Sejun. [note51918]
Vào ngày thứ 161 bị mắc kẹt, Sejun, Theo và Thỏ Đen đã chia sẻ hơi ấm và cùng nhau tận hưởng một đêm ngon giấc.
Danh sách chương