Translator: Drake
________________________
Ngày thứ 177.
Hôm nay, trước cả khi thỏ đen kịp gọi, Sejun đã đến bên hồ để chuyển cá piranha đi chuẩn bị bữa trưa.
Tốc độ làm việc của cậu tăng lên đáng kể sau khi tăng chỉ số nhanh nhẹn nên cậu cũng có chút thời gian rảnh sau công việc làm đồng buổi sáng. Tuy là ở đây không có đồng hồ gì để mà đo đạc thời gian, nhưng ít nhất cậu có thể khẳng định là bản thân mình đã nhanh hơn trước rồi.
Vì vẫn còn chút thời gian rảnh trong lúc chờ đồ ăn chín rồi dùng bữa trưa nên cậu đi ngó qua ruộng hành lá để thu hoạch hạt giống từ hoa hành để còn trồng, tiện thể thì cắt thêm vài cây hành nữa.
Và rồi,
Cắt, cắt, cắt.
Cậu thái nhỏ ít hành lá bằng con dao găm rồi rắc trang trí lên mấy con cá nướng.
Trong lúc Sejun và thỏ đen chuẩn bị bữa trưa, lũ thỏ trắng cũng hoàn thành nốt công việc của chúng rồi đi qua giúp một tay để nhanh nhanh mà ăn trưa,
Kể từ ngày hôm nay, thỏ trắng sẽ ăn riêng ở trong hang. Lí do là bởi vì bụng thỏ vợ đã quá to đến mức nó không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa rồi. Có vẻ như gia đình lại chuẩn bị có thêm thành viên mới nữa rồi đây.
- Kéo đi!
Kkoo! Eung! Kkoo! Eung!
Gấu con kéo Sejun và thỏ đen đang mang bữa trưa lên, cả ba sẽ cùng dùng bữa trên mặt đất.
Sejun cắn một miếng cá nướng nêm với muối và trang trí hành lá rồi nhai cùng vói một miếng khoai lang sấy. Cậu muốn tạo lại cảm giác được ăn cơm nhiều nhất có thể.
Nhai nhai.
Hương vị thì khá giống nhau. Khi miếng cá được nêm nếm cẩn thận chạm vào đầu lưỡi, não cậu tự động suy ra nó là gạo trắng. Miếng khoai sấy cũng là một dạng carbonhydrate nên cảm giác cũng gần tương tự nhau. Tuy nhiên… đúng là nó không thể bắt chước được cảm giác khi nhai với hương vị của cơm trắng được.
- Ah, mình muốn ăn cơm!!!
Sejun nhìn về khu đất hoang rộng bao la bạt ngàn, tưởng tượng hình ảnh của món cơm trắng nóng hổi khi ăn cá nướng với khoai lang sấy, nhưng kết quả… cậu vẫn chẳng thể nào thỏa mãn cho được.
- Một ngày nào đó! Một ngày nào đó nhất định mình sẽ ăn cơm!!
Cho đến gần đây thì cậu vẫn vui vẻ mà đớp như đúng rồi chỗ khoai lang, cơ mà… con người là sinh vật có lòng tham vô đáy mà.
Khi Sejun vừa đặt mục tiêu canh tác mới,
Buzz buzz.
10 con ong độc bay ra từ cửa hang động rồi tách ra theo cặp, đi tuần trong bán kính 300 mét xung quanh.
Kể từ ngày Sejun đặt chân lên mặt đất, lũ ong độc cũng bay theo cậu ra ngoài như thế này và đi tuần quanh đây. Chúng đang bảo vệ cậu.
- Thú vị thật… [note52069]
Cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn bọn ong bay loanh quanh rồi kết thúc bữa ăn của mình.
Và rồi,
Plop…
Hrrrr…
Thỏ đen và gấu con thản nhiên tiến lại gần Sejun đang uống cà phê để chuẩn bị nghỉ trưa.
Cơ thể thỏ đen khá nhỏ nên không có vấn đề gì rồi, nhưng con báo nào đó cứ đẩy đầu nó về phía trước mãi.
Tuy nhiên, đùi của Sejun lại quá nhỏ cho con gấu đã lớn lên trông thấy chỉ trong vài ngày.
Hrrrr.
Có vẻ như nó đang bối rối vì không thể ngủ trong vòng tay papa Sejun như trước đây được nữa. Sau một hồi lăn lăn lộn lộn, gấu con thay đổi kế hoạch.
Nó nằm sang một bên, dán chặt bụng nào vào lưng Sejun rồi cuộn tròn lại ngủ. Giờ thì trông giống Sejun đang ở trong lòng gấu con thì đúng hơn.
Grrrrrr
Vừa đặt lưng xuống, nó ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ực.
Cậu nhấp một ngụm cà phê rồi dựa hẳn cả người vào thân thể mềm mại của con gấu con.
- Mềm ấm ghê…
Cảm nhận hơi ấm thoải mái như thể cậu được bọc trong chiếc chăn ấm áp lần đầu tiên sau một thời gian dài, Sejun nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Và… họ đã ngủ bao lâu rồi? Bốp! Bốp!
- Uhmm…
Sejun thức dậy từ âm thanh của cái gì đó đang đánh vào đùi cậu.
Chít!
Vì mãi không thấy cậu xuống nên thỏ chồng leo lên đánh thức cả đám dậy. Hằn là do bụng gấu con ấm quá nên cậu ngủ quên mất.
- Dậy đi mấy ông cháu ơi!
Ưm…
Ư…
Cậu đánh thức gấu con với thỏ đen dậy.
Mấy ngày nay thì thỏ đen thường hay luyện tập với gấu con vào buổi chiều. Mà nói đúng hơn thì phải là gấu con thì chơi, thỏ con thì đánh.
Nhảy!
Plop! Plop! Plop!
Thỏ đen cố gắng đánh thật mạnh vào gấu con bằng cây búa của nó, trong khi chật vật né tránh hai chân trước của gấu, nhưng…
Gràooo!
Gấu con vui vẻ chạy về hướng thỏ đen. Có vẻ như nó nghĩ là cả hai đang chơi vậy.
Trong khi cả hai vừa chơi vừa tập, Sejun trồng mấy cái đầu cà rốt mà cậu đã mang lên rồi đi xuống hang để thu hoạch cà chua bi.
Và rồi
Vù…
Khi cậu đang mải mê cắt mấy nhành cà chua bi thì,
Buzz
Cậu thấy một con ong độc đang chật vật mang một thứ gì đó to bằng cả một nắm đấm người bình thường đi ra khỏi hang động.
- Gì vậy?
Bị thôi thúc bởi sự tò mò bản năng, Sejun dừng tay lại và đi theo con ong, bám lấy sợi dây leo ra ngoài, lên mặt đấy.
- Cái gì thế?
Khi cậu hỏi con ong độc đang ngó nghiêng xung quanh như thể tìm kiếm thứ gì đó,
Bịch.
Không buồn trả lời, nó cẩn thận đặt thứ mà nó đang mang lên tay cậu rồi bay trở về hang. Để lại chủ nhân của nó bơ vơ đằng sau như đứa nhóc bị mẹ đem bỏ chợ.
- Cái gì thế này?
Sejun cẩn thận cầm thứ kia lên, trông giống như một con ấu trùng màu vàng ngà.
[Bạn đã nhận được Kén Của Nữ Hoàng Ong Mật Độc]
- Kén Của Nữ Hoàng Ong Mật Độc?
Một thông báo hiện lên, chứng minh thứ cậu đang cầm trên tay là một vật phẩm. Cậu nhanh chóng kiểm tra kĩ lại cái kén
[Kén Của Nữ Hoàng Ong Mật Độc]
- Một ấu trùng ong độc đang chuẩn bị biến thái hoàn toàn thành nữ hoàng ong mật độc do chỉ hấp thụ sữa ong chúa.
- Còn 10 ngày cho đến kết thúc quá trình biến thái hoàn toàn.
- Nó sẽ coi sinh vật đầu tiên nó nhìn thấy sau khi kết thúc quá trình biến thái làm chủ nhân.
Hóa ra là lũ ong độc đem cái này bỏ đi bởi vì chuẩn bị có một con ong chúa nữa được ra đời, mặc dù vẫn chưa đến lúc để chia tổ.
Tuy nhiên, đây lại là cơ hội cho Sejun để có được một cái tổ ong thứ 2!
Cậu nhanh chóng đào một cái hố trong bóng râm gần tảng đá được buộc dây rồi cẩn thận đặt kén ong chúa vào trong đó.
Rồi cậu mang một đống lá hành từ trong hang động ra để che đi cái kén.
- Liệu có ổn không ta?
Cậu không biết làm thế nào để đảm bảo sự an toàn của ong chúa khi nó vẫn còn ở trong kén cả, vậy nên cậu chỉ cố làm giảm thiểu những tác nhân bên ngoài có khả năng ảnh hưởng đến nó trong thời gian này vậy.
Và rồi vị chủ trang trại nào đó lại tiếp tục thu hoạch cà chua bi, giúp lũ thỏ trắng làm công việc của chúng, và rồi một ngày nữa lại trôi qua.
**************
Sáng ngày thứ 178.
Grrr!
Gấu con gầm lên, báo cáo sự có mặt ở nó trên cổng hang. Vẫn như mọi khi, hôm nay nó lại đến sớm.
- Ừm! Chào buổi sáng.
Sejun cùng lũ thỏ thức dậy rồi bận rộn chuẩn bị công việc đồng áng của buổi sáng.
Nhăm nhăm nhăm
Ực ực
Cậu đang dùng khoai lang cho bữa sáng, còn lũ thỏ thì ăn cà rốt. Đúng lúc đó,
- Ta sẽ páo thù, meow!!!
Cậu nghe thấy giọng Theo
- Huh? Báo thù gì cơ?
Sejun nhanh chóng leo dây đi lên.
***********
Theo đang chạy vội về để chiếm lấy đùi của Sejun.
- Meow meow meow. Cuối cùng mình cũng được có lại đùi của Park Sejun rồi, meow!!!
Cậu vừa vui vẻ ngân nga vừa đi về phía hang động nơi có “cái đùi yêu thích” của mình đang ở.
Cùng lúc đó,
Thud. Thud.
Cậu nhìn thấy một con Huyết Đại Hùng đang đào khu vực đất ngay trên cái hang Sejun ở.
- Là vậy… sao… meow…
Ngay từ đầu cậu đã có linh cảm rằng có kẻ nào đó đang nhắm đến đùi của Sejun rồi. Cậu ấy chết rồi… Tại sao mấy cái linh cảm không lành ấy lúc nào cũng đúng vậy chứ, meow? [note52070]
Theo tưởng nhầm rằng con gấu kia đang đào đất là để chôn xương Sejun.
Bình thường mà nói thì nếu một con Huyết Đại Hùng thực sự đi ăn người ta thì nó sẽ chẳng còn lấy một mảnh xương đâu, nhưng các cụ đã nói gì rồi nào? Mối hận như che mắt ta – Vậy nên Theo chẳng thể nào suy nghĩ được chính xác tình hình đang xảy ra ở đây.
- Sao ngươi giám giết Park Sejun hả, meow!
- Ai cho ngươi kướp đi cái đùi thoải mái của ta hở, meow!
- Ta thậm trí còn chưa dùng hết thời dan đại diện của ta mà, meow!
- Ta sẽ páo thù, meow!!!
Clang!
Theo chìa móng ra, chạy thẳng về phía gấu con.
Đúng lúc đó,
- Theo, cậu về rồi à?
Sejun đang leo dây trèo ra khỏi hang và thò đầu ra
- Oh?! Dạ vâng, meow! Tui về rồi đây, meow!
Theo nhanh chóng đổi hướng và chạy thẳng về phía mặt Sejun.
Thump!
- Đi xuống.
Sejun bảo cậu nhóc đang bám chặt lấy mặt mình.
- Puhuhut. Dạ vâng, meow.
Thấy người sờ người, chắc chắn người còn sống, Theo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm mà ngoan ngoãn trèo xuống từ trên mặt Sejun, nhảy xuống mặt đất.
- Cơ mà… con Huyết Đại Hùng này là sao đây ạ?
- Nó vô tình rơi xuống hang nên bọn tôi trở thành bạn ấy mà. Giờ mẹ nó đang bảo vệ khu vực quanh đây để đối lấy mật ong cho con nó.
Cuối cùng Sejun cũng leo được lên mặt đấy và đáp.
- Vậy sao ạ, meow?
- Quan trọng hơn thì, mọi thứ thế nào rồi?
- Dạ vâng, meow! Tui đã hoàn thành mọi công việc, bán hết rồi quay lại đây ạ, meow!
Chú mèo tự tin đáp và leo lên đùi Sejun.
Và rồi,
- Lần này tôi bán được 1800 quả cho 220 Đồng Tháp đấy ạ, meow!
Cậu nhóc lôi ra một đống tiền từ trong túi rồi đưa cho Sejun. Mặc dù số lượng có giảm xuống so với mật trước nhưng cũng không quan trọng lắm. Sớm thôi, loại cà chua bi cấp độ cao hơn sẽ được tung ra thị trường.
Đến lúc đó thì…
- Làm tốt lắm. 5% tiền hoa hồng đây.
Sejun đưa cho cậu nhóc 11 đồng tháp làm tiền thưởng. Vì Theo đã làm rất tốt nên cậu cũng quyết định tăng thưởng cho đứa nhóc này lên 5% luôn, đây là mức độ của một đại diện rồi đấy.
- Tôi cũng có cả cái này nữa nè, meow!
Cậu nhóc lôi ra những vật phẩm mà Sejun nhờ mua, cùng với đó là churu, gia vị và cà phê.
- Lần này tui được bao nhiêu thời gian đại diện vậy, meow?
Cặp mắt mèo to tròn long lanh ngước lên nhìn cậu, kiên nhẫn chờ đợi đáp án như thể phán quyết từ Sejun.
- Tính cả lần trước thì tổng cộng là 38 giờ.
- Đã ró, meow! Lần này tui sẽ dùng hết sạch luôn, meow!
Có mất đi mới thấy trân trọng, Theo sau một vụ hiểu lầm đã nhận ra sự quý giá của đùi Sejun và đưa ra quyết định tận hưởng trong thời gian dài luôn.
- Làm tốt lắm.
Cậu xoa xoa đầu Theo và xé một thanh churu mà đưa lên miệng cậu nhóc.
- Đúng đó, meow! Tui đã làm việc chăm chỉ lắm luôn. Meow!
Nhom nhom nhom.
Khi Theo vừa khoác lác vừa thích chí liếm chỗ súp thưởng của mình,
Liếm liếm
Một cái lưỡi là lạ xen vào
- Gì vậy, meow?
Grrr?
Gấu con nghiên nghiêng đầu nó nhìn Theo. Anh trai này là ai vậy?
Rồi nó không chút dè chừng mà liếm súp thưởng của cậu nhóc.
Haaak! Haaak!
Sejun vội nắm chặt lấy Theo đang tức giận xù lông đe dọa đánh gấu con bằng bộ móng sắc nhọn của nó, tránh cho cậu nhóc làm loạn lên thêm nữa.
Tuy nhiên,
Grrrrrr!
Gấu con bắt đầu khóc lên.
Và rồi.
Gàoooo.
Bịch. Bịch. Bịch.
Huyết Đại Hùng mẹ còn chưa đi xa lắm vội vàng chạy đến khi nghe tiếng con nó khóc.
Gấu con chạy đến bên mẹ nó và chỉ về phía Theo, đánh không lại chạy đi mách mẹ.
- Ah… xin chào! Tôi là Theo, một thương miêu lưu động!
Theo vội vàng xuống khỏi đùi Sejun và cúi đầu một góc chuẩn 90 độ với gấu mẹ. Cậu nhóc không biết có phải là đang bối rối hay không mà bắt đầu nói tiếng phổ thông một cách chuẩn chỉnh, như thể phương ngữ mà cậu hay dùng bị vứt ra sau đầu.
Gàoooo.
Gấu mẹ gầm lên với Theo, nhìn chằm chằm vào cậu.
- Vâng! Là tôi sai ạ. Từ giờ sẽ không có chuyện đó nữa đâu ạ.
Theo thành khẩn xin lỗi, không biết liệu con gấu có thực sự hiểu những gì cậu đang nói hay không.
- Chúng chỉ cãi nhau một chút thôi, không có chuyện gì xảy ra đâu.
Sejun nhanh chóng thêm lời vào để bảo vệ cậu nhóc, tự cậu cảm thấy mình có lỗi trong tình huống này. Theo đã phải đi cả quãng đường dài, vất vả để làm việc vậy mà kết quả lại thành ra thế này.
Gừ…
Gấu mẹ khẽ gầm gừ vài tiếng, cảnh báo Theo không được động vào con nó nữa rồi rời đi tiếp tục đi tuần.
- Hooo-nyaang. Meowhiccup. Meowhiccup
Theo, thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu nấc cụt.
- Được rồi, không sao rồi. Bình tĩnh đi nào.
- Cảm ơn… meowhiccup… đã đứng ra giúp tui… meowhiccup… cảm ơn ngài, meow.
Cậu nhóc vừa nấc vừa trân thành mà nói lời cảm ơn với Sejun.
- Xin lỗi nhé, tại tôi không nói cho cậu trước.
Cậu ôm thấy Theo, nhẹ nhàng vỗ về cậu nhóc.
Và rồi,
Khò.
Theo có vẻ như được trấn an bởi những cái vuốt ve của cậu mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Grrr.
Gấu con nhìn thấy Theo ngủ cũng tưởng đến giờ nghỉ trưa nên nó nằm xuống sau lưng Sejun.
Plop!
Thỏ đen cũng nhảy lên đùi cậu.
- Mấy đứa?
Khò.
Ngáp~
Grrr.
Đáp lại cậu chỉ là tiếng ngáy nhè nhẹ. Cả ba đứa chúng nó đều ngủ hết rồi.
- Oh… cái quái vì vậy trời. Huh?
Cậu để ý thấy có một cái mũ rơm ở ngay cạnh đó. Trông như có vẻ là nó bị bay đến đây khi gấu mẹ gầm lên lúc nãy.
- Tốt.
Đúng lúc cậu đang cần thứ gì đó chặn ánh sáng mặt trời nên đội cái mũ lên và chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ 178 mức kẹt trong tháp, Theo nhận ra rằng gây sự với gấu con chỉ dẫn đến kết quả xấu mà thôi.
- Từ giờ trở đi hãy làm bạn với nhau nhé gấu con, meow… nhưng mà làm ơi ăn ít churu của tui thôi…
Ngay cả mớ ngủ cậu nhóc vẫn thấy sợ vì vụ ban nãy. Thiệt tội nghiệp…
________________________
Ngày thứ 177.
Hôm nay, trước cả khi thỏ đen kịp gọi, Sejun đã đến bên hồ để chuyển cá piranha đi chuẩn bị bữa trưa.
Tốc độ làm việc của cậu tăng lên đáng kể sau khi tăng chỉ số nhanh nhẹn nên cậu cũng có chút thời gian rảnh sau công việc làm đồng buổi sáng. Tuy là ở đây không có đồng hồ gì để mà đo đạc thời gian, nhưng ít nhất cậu có thể khẳng định là bản thân mình đã nhanh hơn trước rồi.
Vì vẫn còn chút thời gian rảnh trong lúc chờ đồ ăn chín rồi dùng bữa trưa nên cậu đi ngó qua ruộng hành lá để thu hoạch hạt giống từ hoa hành để còn trồng, tiện thể thì cắt thêm vài cây hành nữa.
Và rồi,
Cắt, cắt, cắt.
Cậu thái nhỏ ít hành lá bằng con dao găm rồi rắc trang trí lên mấy con cá nướng.
Trong lúc Sejun và thỏ đen chuẩn bị bữa trưa, lũ thỏ trắng cũng hoàn thành nốt công việc của chúng rồi đi qua giúp một tay để nhanh nhanh mà ăn trưa,
Kể từ ngày hôm nay, thỏ trắng sẽ ăn riêng ở trong hang. Lí do là bởi vì bụng thỏ vợ đã quá to đến mức nó không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa rồi. Có vẻ như gia đình lại chuẩn bị có thêm thành viên mới nữa rồi đây.
- Kéo đi!
Kkoo! Eung! Kkoo! Eung!
Gấu con kéo Sejun và thỏ đen đang mang bữa trưa lên, cả ba sẽ cùng dùng bữa trên mặt đất.
Sejun cắn một miếng cá nướng nêm với muối và trang trí hành lá rồi nhai cùng vói một miếng khoai lang sấy. Cậu muốn tạo lại cảm giác được ăn cơm nhiều nhất có thể.
Nhai nhai.
Hương vị thì khá giống nhau. Khi miếng cá được nêm nếm cẩn thận chạm vào đầu lưỡi, não cậu tự động suy ra nó là gạo trắng. Miếng khoai sấy cũng là một dạng carbonhydrate nên cảm giác cũng gần tương tự nhau. Tuy nhiên… đúng là nó không thể bắt chước được cảm giác khi nhai với hương vị của cơm trắng được.
- Ah, mình muốn ăn cơm!!!
Sejun nhìn về khu đất hoang rộng bao la bạt ngàn, tưởng tượng hình ảnh của món cơm trắng nóng hổi khi ăn cá nướng với khoai lang sấy, nhưng kết quả… cậu vẫn chẳng thể nào thỏa mãn cho được.
- Một ngày nào đó! Một ngày nào đó nhất định mình sẽ ăn cơm!!
Cho đến gần đây thì cậu vẫn vui vẻ mà đớp như đúng rồi chỗ khoai lang, cơ mà… con người là sinh vật có lòng tham vô đáy mà.
Khi Sejun vừa đặt mục tiêu canh tác mới,
Buzz buzz.
10 con ong độc bay ra từ cửa hang động rồi tách ra theo cặp, đi tuần trong bán kính 300 mét xung quanh.
Kể từ ngày Sejun đặt chân lên mặt đất, lũ ong độc cũng bay theo cậu ra ngoài như thế này và đi tuần quanh đây. Chúng đang bảo vệ cậu.
- Thú vị thật… [note52069]
Cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn bọn ong bay loanh quanh rồi kết thúc bữa ăn của mình.
Và rồi,
Plop…
Hrrrr…
Thỏ đen và gấu con thản nhiên tiến lại gần Sejun đang uống cà phê để chuẩn bị nghỉ trưa.
Cơ thể thỏ đen khá nhỏ nên không có vấn đề gì rồi, nhưng con báo nào đó cứ đẩy đầu nó về phía trước mãi.
Tuy nhiên, đùi của Sejun lại quá nhỏ cho con gấu đã lớn lên trông thấy chỉ trong vài ngày.
Hrrrr.
Có vẻ như nó đang bối rối vì không thể ngủ trong vòng tay papa Sejun như trước đây được nữa. Sau một hồi lăn lăn lộn lộn, gấu con thay đổi kế hoạch.
Nó nằm sang một bên, dán chặt bụng nào vào lưng Sejun rồi cuộn tròn lại ngủ. Giờ thì trông giống Sejun đang ở trong lòng gấu con thì đúng hơn.
Grrrrrr
Vừa đặt lưng xuống, nó ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ực.
Cậu nhấp một ngụm cà phê rồi dựa hẳn cả người vào thân thể mềm mại của con gấu con.
- Mềm ấm ghê…
Cảm nhận hơi ấm thoải mái như thể cậu được bọc trong chiếc chăn ấm áp lần đầu tiên sau một thời gian dài, Sejun nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Và… họ đã ngủ bao lâu rồi? Bốp! Bốp!
- Uhmm…
Sejun thức dậy từ âm thanh của cái gì đó đang đánh vào đùi cậu.
Chít!
Vì mãi không thấy cậu xuống nên thỏ chồng leo lên đánh thức cả đám dậy. Hằn là do bụng gấu con ấm quá nên cậu ngủ quên mất.
- Dậy đi mấy ông cháu ơi!
Ưm…
Ư…
Cậu đánh thức gấu con với thỏ đen dậy.
Mấy ngày nay thì thỏ đen thường hay luyện tập với gấu con vào buổi chiều. Mà nói đúng hơn thì phải là gấu con thì chơi, thỏ con thì đánh.
Nhảy!
Plop! Plop! Plop!
Thỏ đen cố gắng đánh thật mạnh vào gấu con bằng cây búa của nó, trong khi chật vật né tránh hai chân trước của gấu, nhưng…
Gràooo!
Gấu con vui vẻ chạy về hướng thỏ đen. Có vẻ như nó nghĩ là cả hai đang chơi vậy.
Trong khi cả hai vừa chơi vừa tập, Sejun trồng mấy cái đầu cà rốt mà cậu đã mang lên rồi đi xuống hang để thu hoạch cà chua bi.
Và rồi
Vù…
Khi cậu đang mải mê cắt mấy nhành cà chua bi thì,
Buzz
Cậu thấy một con ong độc đang chật vật mang một thứ gì đó to bằng cả một nắm đấm người bình thường đi ra khỏi hang động.
- Gì vậy?
Bị thôi thúc bởi sự tò mò bản năng, Sejun dừng tay lại và đi theo con ong, bám lấy sợi dây leo ra ngoài, lên mặt đấy.
- Cái gì thế?
Khi cậu hỏi con ong độc đang ngó nghiêng xung quanh như thể tìm kiếm thứ gì đó,
Bịch.
Không buồn trả lời, nó cẩn thận đặt thứ mà nó đang mang lên tay cậu rồi bay trở về hang. Để lại chủ nhân của nó bơ vơ đằng sau như đứa nhóc bị mẹ đem bỏ chợ.
- Cái gì thế này?
Sejun cẩn thận cầm thứ kia lên, trông giống như một con ấu trùng màu vàng ngà.
[Bạn đã nhận được Kén Của Nữ Hoàng Ong Mật Độc]
- Kén Của Nữ Hoàng Ong Mật Độc?
Một thông báo hiện lên, chứng minh thứ cậu đang cầm trên tay là một vật phẩm. Cậu nhanh chóng kiểm tra kĩ lại cái kén
[Kén Của Nữ Hoàng Ong Mật Độc]
- Một ấu trùng ong độc đang chuẩn bị biến thái hoàn toàn thành nữ hoàng ong mật độc do chỉ hấp thụ sữa ong chúa.
- Còn 10 ngày cho đến kết thúc quá trình biến thái hoàn toàn.
- Nó sẽ coi sinh vật đầu tiên nó nhìn thấy sau khi kết thúc quá trình biến thái làm chủ nhân.
Hóa ra là lũ ong độc đem cái này bỏ đi bởi vì chuẩn bị có một con ong chúa nữa được ra đời, mặc dù vẫn chưa đến lúc để chia tổ.
Tuy nhiên, đây lại là cơ hội cho Sejun để có được một cái tổ ong thứ 2!
Cậu nhanh chóng đào một cái hố trong bóng râm gần tảng đá được buộc dây rồi cẩn thận đặt kén ong chúa vào trong đó.
Rồi cậu mang một đống lá hành từ trong hang động ra để che đi cái kén.
- Liệu có ổn không ta?
Cậu không biết làm thế nào để đảm bảo sự an toàn của ong chúa khi nó vẫn còn ở trong kén cả, vậy nên cậu chỉ cố làm giảm thiểu những tác nhân bên ngoài có khả năng ảnh hưởng đến nó trong thời gian này vậy.
Và rồi vị chủ trang trại nào đó lại tiếp tục thu hoạch cà chua bi, giúp lũ thỏ trắng làm công việc của chúng, và rồi một ngày nữa lại trôi qua.
**************
Sáng ngày thứ 178.
Grrr!
Gấu con gầm lên, báo cáo sự có mặt ở nó trên cổng hang. Vẫn như mọi khi, hôm nay nó lại đến sớm.
- Ừm! Chào buổi sáng.
Sejun cùng lũ thỏ thức dậy rồi bận rộn chuẩn bị công việc đồng áng của buổi sáng.
Nhăm nhăm nhăm
Ực ực
Cậu đang dùng khoai lang cho bữa sáng, còn lũ thỏ thì ăn cà rốt. Đúng lúc đó,
- Ta sẽ páo thù, meow!!!
Cậu nghe thấy giọng Theo
- Huh? Báo thù gì cơ?
Sejun nhanh chóng leo dây đi lên.
***********
Theo đang chạy vội về để chiếm lấy đùi của Sejun.
- Meow meow meow. Cuối cùng mình cũng được có lại đùi của Park Sejun rồi, meow!!!
Cậu vừa vui vẻ ngân nga vừa đi về phía hang động nơi có “cái đùi yêu thích” của mình đang ở.
Cùng lúc đó,
Thud. Thud.
Cậu nhìn thấy một con Huyết Đại Hùng đang đào khu vực đất ngay trên cái hang Sejun ở.
- Là vậy… sao… meow…
Ngay từ đầu cậu đã có linh cảm rằng có kẻ nào đó đang nhắm đến đùi của Sejun rồi. Cậu ấy chết rồi… Tại sao mấy cái linh cảm không lành ấy lúc nào cũng đúng vậy chứ, meow? [note52070]
Theo tưởng nhầm rằng con gấu kia đang đào đất là để chôn xương Sejun.
Bình thường mà nói thì nếu một con Huyết Đại Hùng thực sự đi ăn người ta thì nó sẽ chẳng còn lấy một mảnh xương đâu, nhưng các cụ đã nói gì rồi nào? Mối hận như che mắt ta – Vậy nên Theo chẳng thể nào suy nghĩ được chính xác tình hình đang xảy ra ở đây.
- Sao ngươi giám giết Park Sejun hả, meow!
- Ai cho ngươi kướp đi cái đùi thoải mái của ta hở, meow!
- Ta thậm trí còn chưa dùng hết thời dan đại diện của ta mà, meow!
- Ta sẽ páo thù, meow!!!
Clang!
Theo chìa móng ra, chạy thẳng về phía gấu con.
Đúng lúc đó,
- Theo, cậu về rồi à?
Sejun đang leo dây trèo ra khỏi hang và thò đầu ra
- Oh?! Dạ vâng, meow! Tui về rồi đây, meow!
Theo nhanh chóng đổi hướng và chạy thẳng về phía mặt Sejun.
Thump!
- Đi xuống.
Sejun bảo cậu nhóc đang bám chặt lấy mặt mình.
- Puhuhut. Dạ vâng, meow.
Thấy người sờ người, chắc chắn người còn sống, Theo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm mà ngoan ngoãn trèo xuống từ trên mặt Sejun, nhảy xuống mặt đất.
- Cơ mà… con Huyết Đại Hùng này là sao đây ạ?
- Nó vô tình rơi xuống hang nên bọn tôi trở thành bạn ấy mà. Giờ mẹ nó đang bảo vệ khu vực quanh đây để đối lấy mật ong cho con nó.
Cuối cùng Sejun cũng leo được lên mặt đấy và đáp.
- Vậy sao ạ, meow?
- Quan trọng hơn thì, mọi thứ thế nào rồi?
- Dạ vâng, meow! Tui đã hoàn thành mọi công việc, bán hết rồi quay lại đây ạ, meow!
Chú mèo tự tin đáp và leo lên đùi Sejun.
Và rồi,
- Lần này tôi bán được 1800 quả cho 220 Đồng Tháp đấy ạ, meow!
Cậu nhóc lôi ra một đống tiền từ trong túi rồi đưa cho Sejun. Mặc dù số lượng có giảm xuống so với mật trước nhưng cũng không quan trọng lắm. Sớm thôi, loại cà chua bi cấp độ cao hơn sẽ được tung ra thị trường.
Đến lúc đó thì…
- Làm tốt lắm. 5% tiền hoa hồng đây.
Sejun đưa cho cậu nhóc 11 đồng tháp làm tiền thưởng. Vì Theo đã làm rất tốt nên cậu cũng quyết định tăng thưởng cho đứa nhóc này lên 5% luôn, đây là mức độ của một đại diện rồi đấy.
- Tôi cũng có cả cái này nữa nè, meow!
Cậu nhóc lôi ra những vật phẩm mà Sejun nhờ mua, cùng với đó là churu, gia vị và cà phê.
- Lần này tui được bao nhiêu thời gian đại diện vậy, meow?
Cặp mắt mèo to tròn long lanh ngước lên nhìn cậu, kiên nhẫn chờ đợi đáp án như thể phán quyết từ Sejun.
- Tính cả lần trước thì tổng cộng là 38 giờ.
- Đã ró, meow! Lần này tui sẽ dùng hết sạch luôn, meow!
Có mất đi mới thấy trân trọng, Theo sau một vụ hiểu lầm đã nhận ra sự quý giá của đùi Sejun và đưa ra quyết định tận hưởng trong thời gian dài luôn.
- Làm tốt lắm.
Cậu xoa xoa đầu Theo và xé một thanh churu mà đưa lên miệng cậu nhóc.
- Đúng đó, meow! Tui đã làm việc chăm chỉ lắm luôn. Meow!
Nhom nhom nhom.
Khi Theo vừa khoác lác vừa thích chí liếm chỗ súp thưởng của mình,
Liếm liếm
Một cái lưỡi là lạ xen vào
- Gì vậy, meow?
Grrr?
Gấu con nghiên nghiêng đầu nó nhìn Theo. Anh trai này là ai vậy?
Rồi nó không chút dè chừng mà liếm súp thưởng của cậu nhóc.
Haaak! Haaak!
Sejun vội nắm chặt lấy Theo đang tức giận xù lông đe dọa đánh gấu con bằng bộ móng sắc nhọn của nó, tránh cho cậu nhóc làm loạn lên thêm nữa.
Tuy nhiên,
Grrrrrr!
Gấu con bắt đầu khóc lên.
Và rồi.
Gàoooo.
Bịch. Bịch. Bịch.
Huyết Đại Hùng mẹ còn chưa đi xa lắm vội vàng chạy đến khi nghe tiếng con nó khóc.
Gấu con chạy đến bên mẹ nó và chỉ về phía Theo, đánh không lại chạy đi mách mẹ.
- Ah… xin chào! Tôi là Theo, một thương miêu lưu động!
Theo vội vàng xuống khỏi đùi Sejun và cúi đầu một góc chuẩn 90 độ với gấu mẹ. Cậu nhóc không biết có phải là đang bối rối hay không mà bắt đầu nói tiếng phổ thông một cách chuẩn chỉnh, như thể phương ngữ mà cậu hay dùng bị vứt ra sau đầu.
Gàoooo.
Gấu mẹ gầm lên với Theo, nhìn chằm chằm vào cậu.
- Vâng! Là tôi sai ạ. Từ giờ sẽ không có chuyện đó nữa đâu ạ.
Theo thành khẩn xin lỗi, không biết liệu con gấu có thực sự hiểu những gì cậu đang nói hay không.
- Chúng chỉ cãi nhau một chút thôi, không có chuyện gì xảy ra đâu.
Sejun nhanh chóng thêm lời vào để bảo vệ cậu nhóc, tự cậu cảm thấy mình có lỗi trong tình huống này. Theo đã phải đi cả quãng đường dài, vất vả để làm việc vậy mà kết quả lại thành ra thế này.
Gừ…
Gấu mẹ khẽ gầm gừ vài tiếng, cảnh báo Theo không được động vào con nó nữa rồi rời đi tiếp tục đi tuần.
- Hooo-nyaang. Meowhiccup. Meowhiccup
Theo, thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu nấc cụt.
- Được rồi, không sao rồi. Bình tĩnh đi nào.
- Cảm ơn… meowhiccup… đã đứng ra giúp tui… meowhiccup… cảm ơn ngài, meow.
Cậu nhóc vừa nấc vừa trân thành mà nói lời cảm ơn với Sejun.
- Xin lỗi nhé, tại tôi không nói cho cậu trước.
Cậu ôm thấy Theo, nhẹ nhàng vỗ về cậu nhóc.
Và rồi,
Khò.
Theo có vẻ như được trấn an bởi những cái vuốt ve của cậu mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Grrr.
Gấu con nhìn thấy Theo ngủ cũng tưởng đến giờ nghỉ trưa nên nó nằm xuống sau lưng Sejun.
Plop!
Thỏ đen cũng nhảy lên đùi cậu.
- Mấy đứa?
Khò.
Ngáp~
Grrr.
Đáp lại cậu chỉ là tiếng ngáy nhè nhẹ. Cả ba đứa chúng nó đều ngủ hết rồi.
- Oh… cái quái vì vậy trời. Huh?
Cậu để ý thấy có một cái mũ rơm ở ngay cạnh đó. Trông như có vẻ là nó bị bay đến đây khi gấu mẹ gầm lên lúc nãy.
- Tốt.
Đúng lúc cậu đang cần thứ gì đó chặn ánh sáng mặt trời nên đội cái mũ lên và chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ 178 mức kẹt trong tháp, Theo nhận ra rằng gây sự với gấu con chỉ dẫn đến kết quả xấu mà thôi.
- Từ giờ trở đi hãy làm bạn với nhau nhé gấu con, meow… nhưng mà làm ơi ăn ít churu của tui thôi…
Ngay cả mớ ngủ cậu nhóc vẫn thấy sợ vì vụ ban nãy. Thiệt tội nghiệp…
Danh sách chương