Translator: Melinoe
_______________________________________
Sau khi bán hết hàng và chạy không biết mệt, Theo đã đến nơi.
Tuy nhiên,
Wang! Wang!
Những con ong mật độc con đã rút nọc độc ra và bao vây Theo. Vì Theo không có ở đó khi đám ong con sinh ra, nên họ coi Theo là kẻ thù là lẽ tự nhiên.
- Làm ơn đừng làm thế meow. Chúng ta ở cùng một phe mà meow. Sejun, làm ơn nói với đám ong mật độc đừng tấn công tui mừ meow!
Theo ôm đầu bằng hai chân trước, cúi xuống và nhờ Sejun giúp đỡ.
- Không sao đâu. Chúng ta là gia đình cả mà.
Wang Wang.
Nghe Sejun nói, những con ong mật độc con thu lại nọc độc và quay lại hút mật hoa cà chua bi.
- Phù. Cảm ơn nhé, anh Sejun.
- Hả? Anh Sejun á? - Tại sao lại không được chứ meow? Không phải chúng ta là gia đình sao meow?
- Cậu chỉ là nhân viên thôi, sao mà lại dám gọi tôi như vậy hả?!
Sejun véo nhẹ vào má Theo bằng cả hai tay như là một sự trừng phạt tức thì.
- Úi! Đau quá meow! Tui xin lỗi mò meow!
Theo hét lên mặc dù Sejun không véo cậu mạnh đến thế.
“Nham hiểm thật mà.”
Tay Sejun siết chặt đôi má mềm mại của Theo.
Thành thật mà nói thì cậu cần một cái cớ để véo chúng lâu hơn. Cái cảm giác đôi má của Theo căng ra như pho mát thật khiến cho người ta khó cưỡng lại.
- Hehehe, đả wa đả wa.
KHÔNG! Cậu ấy nên tức giận mới phải.
Sejun lưu luyến mà buông đôi má ma thuật làm tan chảy trái tim cậu và bình tĩnh lại. Cậu đã được kìm lại khóe miệng đang cố nhếch lên và lại làm ra bộ mặt nghiêm nghị.
- Theo, tính tiền trước đã. Cho tôi xem tiền bán cà chua bi đi.
- Đây nè meow.
Theo đưa tiền cho Sejun với một bờ vai chắc nịch.
- 75 Đồng Tháp.
- Đúng zậy đó meow!!!
Một giọng nói tự tin.
“……”
Đôi mắt cậu không tránh ánh nhìn của Sejun. Tai dựng thẳng đứng. Theo đang tràn đầy tự tin. Có điều gì đó đáng ngờ.
Tại thời điểm đó,
[Quản lý tòa tháp tố cáo rằng Theo đang nói dối.]
[Quản lý tòa tháp nói rằng Theo đã bán cà chua bi ma thuật với giá 0,07 Đồng Tháp một quả.]
[Quản lý tòa tháp mong được nhìn thấy mặt đáng sợ của bạn.]
Một tin nhắn kịp thời. Quản lý tòa tháp cũng đã theo dõi Theo. Một sự thật mới được đưa ra ánh sáng.
“Là như vậy sao?”
Sejun nhìn Theo thật kỹ.
“Không phải là cậu ta ăn bớt đấy chứ…”
Tính cách của Theo sẽ không cho phép cậu tự tin như vậy nếu cậu ta biển thủ tiền. Nếu Theo đã làm gì sai, nó sẽ thể hiện hết trên khuôn mặt cậu ấy.
“Nhưng chỉ thế thôi á? Không đời nào?!”
Khi Sejun đang nghĩ về thái độ tự tin của Theo,
- Bất ngờ ông già meow! Vì nhân loại đã phải chờ đợi nhiều ngày để mua cà chua bi thần kỳ, nên tui đã tăng thêm 0,02 Đồng Tháp mỗi quả đó meow. Tui làm tốt chứ?
Theo lấy ra thêm 30 Đồng Tháp và nói, nhằm tạo ngạc nhiên bằng cách đột tiên lấy thêm tiền.
Tuy nhiên,
- Tiền hoa hồng của cậu đây.
Sejun, người đã biết được thông tin, không ngạc nhiên. Sejun đưa 4,2 Đồng Tháp cho Theo.
- Huh? Chỉ thế thôi á meow? Tui đã làm rất tốt mà, cậu không tăng lương cho tui sao?
- Nếu chỉ thế này thôi thì không. Theo, làm việc chăm chỉ hơn đi.
- Hiểu rùi meo meow.
Theo quyết định sẽ làm việc chăm chỉ hơn vì trở thành người đại diện rất khó.
- Sejun, tui hết cá nướng gòi meow. Đưa tiền lương cho tôi mau meow.
- Được rồi, đợi một tí nhé.
Sejun đi đến gần cái ao tối tăm. Khi Thỏ Đen bơi xuống ao để đi săn, cậu đã tắt đuốc đi để ngăn đàn cá piranha tụ tập.
Khi Sejun đến gần cái ao,
Splish.
Trong ao không có cá piranha nào cả và Thỏ Đen thì đang vui vẻ bơi lội một mình.
Thay vào đó, mười con cá piranha đã được xếp gọn gàng ngay ngắn bên cạnh cái ao. Chúng là những con cá piranha mà Thỏ Đen đã bắt được khi bơi.
Splish.
Khi Sejun đến gần cái ao, Thỏ Đen ngoi lên khỏi mặt nước và rũ rũ cơ thể của nó.
- Thỏ Đen, đến giờ đi săn rồi.
Sejun giơ hai con cá piranha đã chết lên trong khi nói chuyện với Thỏ Đen.
Bang!
Sejun vừa dứt lời, Thỏ đen đã đứng trong ao với vẻ mặt nghiêm túc và thủ thế.
Sejun có thể thu hút cá piranha bằng cách sử dụng ngọn đuốc, nhưng cậu lại có một phương pháp còn nhanh hơn và dữ dội hơn nhiều.
Sejun đâm một cái răng của cá piranha vào cơ thể của một con cá piranha khác, rồi lôi chúng ra. Cậu ấn rút cái răng đó ra và nhỏ vài giọt máu xuống ao và chờ đợi.
Và trong vòng chưa đầy một phút, hàng chục con cá piranha đã ngửi thấy mùi máu và chui vào ao qua cái lỗ. Cái ao nhanh chóng trở thành nửa nước nửa cá.
Sau đó, như thường lệ, Sejun lắc ngọn đuốc và
Splish! Splish!
Nhìn thấy ngọn đuốc, đàn cá piranha nhảy lên và Thỏ Đen nhanh chóng dùng búa đập chết bọn chúng.
Khi họ đang nướng cá piranha bên đống lửa,
Nhom nhom.
Chóp chép.
Xì xụp.
Sejun nhìn về nơi phát ra âm thanh lạ lẫm ấy và thấy Theo đang bận bịu liếm láp thứ gì đó.
- Theo, cái gì thế?
- Cái này á meow? Là Churu đó meow.
- Churu?! Cấu lấy nó ở đâu thế?
- Tui đã lấy nó từ chỗ con người bằng cách chụp ảnh với họ đó meow. Cái này có vị cá ngừ và…
Theo bắt đầu khoe khoang, lấy ra đống Churu mà cậu đã nhận được, phân loại theo hương vị.
Đều là Churu cả. Tất cả chúng!
Nhưng lại không có gì cho cho cậu cả.
Trao đổi với mọi người và chỉ mang Churu trở lại…
Nhom nhom nhom nhom nhom nhom…
Ăn mảnh đồ ngon. Bằng cách nào đó, nó khiến cho cậu tức giận.
- Tịch thu Churu.
Sejun đã tịch thu tất cả chỗ Churu mà Theo lấy được. [note51794]
- Huh?! Tại sao zậy meow? Tui có được những thứ này là nhờ chụp ảnh với con người mà meow!
Khi người Churu bị tịch thu, Theo đã mạnh mẽ phản đối đến mức sùi bọt mép. Ngay cả Theo ngây thơ cũng đã bật lại cả cậu. Churu thực sự là thuốc phiện của mèo mà.
Tuy nhiên, Sejun lại có quyền hợp pháp để tịch thu đống Churu đó.
- Đúng. Có phải cậu kiếm được nó vì cậu đã chụp ảnh với họ phải không?
- Đúng zậy meow!
- Điều khoản Đặc Biệt số 3. Bên B không thể giao dịch với bên thứ ba mà không có sự cho phép của Bên A. Đây rõ ràng là vi phạm hợp đồng.
Sejun nói, đưa hợp đồng ra.
- Huh! Thật hả meow?!
- Chứ còn gì nữa. Cậu đã bí mật giao dịch bí mật với bên thứ ba.
Theo đã sốc trước sự thật rằng cậu sẽ phải mất Churu iu dấu của mình.
- Cũng đừng quá thất vọng mà. Hãy nói về phương thức giao dịch mới của chúng ta nào, Đại diện Theo.
- Huh?! Tui đã trở thành một Đại Diện gòi sao?
- Tôi sẽ để cậu trở thành Đại Diện trong một tiếng. Nếu cậu làm tốt trong các giao dịch trong tương lai, tôi sẽ cấp cho cậu thẻ Đại diện Theo kéo dài một tiếng.
- Nghe hay đấy! Gọi tôi như vậy nữa đi meow.
- Đại Diện Theo.
- Hí hí hí. Lần nữa đi meow.
- Đại Diện Theo.
Theo rất vui khi được ngồi vào ghế Đại Diện, dù chỉ là trong một giờ đồng hồ thôi. Theo nhanh chóng ngồi vào lòng Sejun.
- Tui cũng muốn ăn Churu nữa meow.
- Đây đây.
Sejun lấy ra một túi Churu và đưa cho Theo.
Xì xụp. Nhăm nhăm.
Được ăn ngon là một đặc quyền tuyệt vời khi trở thành người đại diện.
Khi Sejun xoa đầu Theo, người đã hoàn toàn bị chinh phục, họ đã nói về công việc kinh doanh mới bằng cách sử dụng bản quyền hình ảnh của Theo. Có vẻ như sẽ có cách để mang những thứ từ bên ngoài vào trong tòa tháp sớm hơn dự kiến.
Có hai cách để vật phẩm từ bên ngoài vào tháp.
Một là thông qua ‘Hố đen’. Lúc này, bạn có thể trực tiếp mang các vật phẩm đang cầm vào trong tháp. Tuy nhiên, bạn không biết mình sẽ biến mất khi nào và ở đâu, và vì bạn được triệu tập lên tầng một nên tất cả những gì bạn cần đều ở đó.
Trường hợp còn lại là khi một thức tỉnh giả tiến vào tháp cùng với các vật phẩm.
Một thợ săn chỉ được mang vào khoảng 1kg vật phẩm bên ngoài vào trong tháp. Vật phẩm (Vật phẩm của Tòa tháp - Tower Items) sẽ không bị giới hạn trọng lượng. Và khi họ bước ra khỏi tháp, họ vẫn có thể lấy các vật phẩm mà không bị hạn chế.
Những thợ săn thường mang theo những thứ đơn giản như điện thoại thông minh của thợ săn có tên là ‘Điện thoại thợ săn’ và thức ăn nhanh không màu mè khi họ tiến vào trong tháp.
Điện thoại thợ săn là vật dụng cần thiết cho các thợ săn vì ngoài các tính năng của điện thoại thông minh hiện có, chúng còn có chức năng sạc bằng năng lượng mặt trời vì trong tháp luôn có nắng và khả năng liên lạc với các thành viên trong đội ở cự ly gần.
- Mặc dù không thể mang theo nhiều đồ dùng và thiết bị do giới hạn trọng lượng, nhưng ít nhất thì họ cũng có thể mang theo một số gia vị đơn giản hoặc cà phê. Cậu hiểu không? Nhân viên Theo?
- Huh? Cậu đang nói cái gì thế? Và tại sao đột nhiên tui lại thành Nhân viên Theo gòi?
Khi tay của Sejun dừng lại, Theo, người đang ngủ gật trong khi ăn Churu, hỏi.
- Hết một tiếng rồi..
- Thế á?
Theo thất vọng lấy túi Churu còn lại và rời khỏi lòng Sejun. Theo đã hiểu nhầm rằng việc ngồi trong lòng Sejun và được vuốt ve là một đặc ân khi trở thành đại diện.
- Lần tới hãy mang theo thứ gì đó hữu ích về đây, và cậu sẽ lại là Đại diện Theo thôi.
- Hiểu rùi, meow!
Tại thời điểm đó,
- Theo, làm sao cậu có thể lên tầng 38 mà không choảng nhau với quái vật thế?
Đôi khi cậu cũng tò mò lắm nhưng cố kìm lại mà không quan tâm.
Cậu không muốn quan tâm đến bên ngoài ra saoi. Dù sao cũng chả ra khỏi đây được.
Vì vậy, cậu đã cố gắng phớt lờ nó, nhưng khi cậu nghĩ rằng mình có thể lấy được đồ từ bên ngoài tòa tháp thì sự tò mò về bên ngoài của anh ấy lại bất giác bộc phát.
- Đó là bởi vì tôi có giấy phép thông hành á, meow.
- Giấy phép thông hành?
- Đúng zậy đó meow.
Theo chống cả hai tay lên eo và nói một cách tự hào.
Giấy phép thông hành yêu cầu phải trả khoản phí hàng năm đắt đỏ cho Hiệp Hội Thương Nhân để duy trì giấy phép đó.
Cấp mà tăng thì kéo theo phí cũng tăng theo. Trái lại, lợi ích nhận được cũng tăng lên.
Thương nhân trả phí được bảo kê bởi Hiệp Hội Thương Nhân và có thể sử dụng các phương tiện tiên tiến khác nhau. Đó là cũng lý do tại sao họ không bị quái vật tấn công.
- Vậy, Theo, cậu có thể mang thợ săn đến đây không?
- Không thể, meow. Quái vật chỉ không tấn công những thương nhân lưu động thôi, meow. Bên cạnh đó, các thợ săn không thể sử dụng thương nhân lộ được, meow.
- Thương nhân lộ?
- Đúng vậy, meow. Đó là lối tắt mà các thương nhân sử dụng á, meow. Cần có giấy phép Thương nhân cho các tuyến đường buôn bán, meo meo.
- Đường tắt sao…?
- Đúng zậy đó, meow. Không thể từ đây xuống dưới tít tầng 38 chỉ vỏn vẹn trong 5 ngày mà không sử dụng thương nhân lộ được, meow.
- Vậy tầng này là tầng bao nhiêu?
Sejun hỏi, để rồi nhận ra mình không nên hỏi câu ấy.
- Tầng 99 á, meow.
Theo trả lời với tông giọng tươi sáng.
- Cái gì?!
Cuối cùng, cậu đã tìm ra điều mà cậu không muốn biết nhất.
- Đây là tầng thứ 99, meow. Bộ ngài không biết sao, mew?
Theo vui vẻ lặp lại câu trả lời của mình và thậm chí còn xác nhận nó, đề phòng Sejun nghe nhầm.
Việc Theo đã đi xuống tầng 38 chỉ trong 5 ngày đã khiến Sejun nhẹ nhõm.
Cậu nghĩ rằng nếu Theo, người không thể sử dụng trạm trung chuyển như các thợ săn, có thể đi đi về về chỉ trong 10 ngày, thì nơi này sẽ cách tầng 38 không xa.
Vì vậy, cậu đã hỏi mà không suy nghĩ nhiều… và nó như thể tát cho cậu một gáo nước lạnh vậy.
Lòng nhiệt tình của cậu đối với thương vụ kinh doanh mới cũng đã bay màu lúc nào không hay.
Trong khi Sejun đang lơ đãng một lúc,
- Sejun à! Tiền lương của tui đang cháy kìa!
Theo, người đang lặng lẽ liếm gói Churu còn lại, đã vội vàng gọi Sejun khi ngửi thấy mùi khét lẹt từ đống lửa.
- Ah?! Oh!
Sejun chợt tỉnh khi nghe Theo khóc.
“Mình không thể mất tập trung được!”
Không có gì thay đổi cả. Chỉ là biết nơi này nằm ở tầng nào thôi.
Sejun tự an ủi mình và lấy cá nướng ra khỏi lửa. Tay cậu đã bị bỏng nhẹ khi làm như vậy, song cậu thậm chí còn chẳng thấy đau.
Và rồi cậu lại nghẫm ra một ý tưởng khác.
- Theo, liệu tôi có thể trở thành một thương nhân lưu động được không?
Nếu lời của Theo là đúng, điều đó đồng nghĩa với việc là một người có thể an toàn đi xuống tòa tháp chỉ bằng cách trở thành một thương nhân lưu động.
Tuy nhiên,
- Sejun thì không thể đâu. Chỉ những ai sinh ra trong tòa tháp mới có thể trở thành thương nhân lưu động được thôi.
Một ý tưởng mới đó lại bị chặn khác.
- Chết tiệt! Vờ lờ thật chứ!
Sejun hét lên giận dữ trước hiện thực bất khả thi.
- Nấc! Tại sao…nấc....ngài lại làm thế?
Giật mình trước tiếng hét của Sejun, Theo nấc cụt. Lũ thỏ và đàn ong nọc độc cũng y chang.
Đám thỏ vểnh tai lên và mở to mắt nhìn Sejun, trong khi những con ong nọc bay xung quanh lại bận bịu đập cánh. Ngay cả ong chúa cũng thò đầu ra khỏi tổ để xem chuyện gì đang xảy ra.
- Phù. Xin lỗi mọi người vì đã la lớn như vậy nhé.
Sejun xin lỗi gia đình của mình. Tuy nhiên, hét lên như thế đã giúp trái tim cậu bình tĩnh hơn chút.
Và Sejun cũng đã hạ quyết tâm.
- Mình sẽ ăn ngon và sống tốt ở nơi này!