Trời đang mưa. Nước trút xuống mặt đất không ngừng nghỉ. Không thể thấy được gì trong khung cảnh ngoại trừ những giọt mưa rơi và lớp sương mù do cơn mưa tạo ra. Thanh âm dữ dội khi nước trút xuống mặt đất có vẻ như chẳng bao giờ vơi bớt. Mặc dù đang là ban ngày, bầu trời được bao phủ bởi sắc màu u ám và ảm đạm.
Ở đó, ngay giữa cơn mưa như trút nước, có một dáng người đang đứng trông rất cô đơn. Người đó còn trẻ --- khoảng mười lăm tuổi. Cái áo khoác dài màu nâu chỉ che chở cho cơ thể của cô ấy khỏi cơn mưa. Mái tóc ngắn màu đen của cô ấy đã đã hoàn toàn ướt đẫm; nước mưa rơi lộp bộp trên trán. Từ đây, nước chảy xuống thành dòng xuống khuôn mặt cô ấy. Lưỡi cô ấy đón lấy những giọt nước tới được miệng.
“Trời lại có thể mưa to đến thế tại một nơi như thế này. Lạ thật...,” ai đó nói với cô ấy. Giọng nói nghe có vẻ như là của một chàng trai trẻ, nhưng chủ nhân của giọng nói đó lại chẳng thấy đâu.
Dáng người phủ-quần-áo-nâu ngẩng đầu lên để nhìn lên bầu trời. Mưa rơi không chút khoan nhượng xuống khuôn mặt cô gái và chảy từ đôi mắt như những dòng nước mắt.
“Aha ha ha! Aha ha ha ha!”
Rồi đột nhiên, cô ấy cười. Đầu vẫn ngẩng lên, cô ấy há to miệng ra và vươn đôi tay ra đón lấy bầu trời.
“Aha ha ha! Aha ha ha ha!”
Cô ấy tiếp tục cười vui sướng, nhảy nhót và xoay tròn. Mép áo khoác của cô ấy đung đưa trong không khí như một tà áo dài.
“Aha ha! Aha ha ha ha! Aha ha ha ha! Aha ha ha ha ha!”
Cô ấy nhảy múa và cười đầy hoang dại được một lúc, sau đó quay người lại về một điểm đặc biệt ẩn dấu trong màn mưa.
“Vậy cậu nghĩ sao?”
Vì câu hỏi không được hồi đáp, cô ấy lại hỏi một lần nữa.
“Cậu nghĩ sao, Hermes?”
Lần này có một câu trả lời. “Chả có gì tuyệt vời đến mức đó về nó cả...”
“Không có gì á?”
Sau khi nghe thấy những từ ngữ trước đó được lặp lại, một câu đáp lại hờ hững vang lên, “Tớ chẳng thấy buồn cười chút nào cả, nhưng bây giờ tớ đang đầy những cảm xúc lẫn lộn.”
“Aha ha ha! Aha ha ha ha ha ha——”
Cô gái lại ngẩng đầu lên và cười không chút kiềm chế.
Giọng nói hỏi, “Kino, cậu định làm gì tiếp theo?”
“Tớ không biết. Làm gì ư? Sao phải bận tâm?”
Sau khi cô gái tên Kino trả lời, cô ấy lại cười một lần nữa.
Cơn dông này, có lẽ, sẽ còn tiếp tục một hồi nữa.
Ở đó, ngay giữa cơn mưa như trút nước, có một dáng người đang đứng trông rất cô đơn. Người đó còn trẻ --- khoảng mười lăm tuổi. Cái áo khoác dài màu nâu chỉ che chở cho cơ thể của cô ấy khỏi cơn mưa. Mái tóc ngắn màu đen của cô ấy đã đã hoàn toàn ướt đẫm; nước mưa rơi lộp bộp trên trán. Từ đây, nước chảy xuống thành dòng xuống khuôn mặt cô ấy. Lưỡi cô ấy đón lấy những giọt nước tới được miệng.
“Trời lại có thể mưa to đến thế tại một nơi như thế này. Lạ thật...,” ai đó nói với cô ấy. Giọng nói nghe có vẻ như là của một chàng trai trẻ, nhưng chủ nhân của giọng nói đó lại chẳng thấy đâu.
Dáng người phủ-quần-áo-nâu ngẩng đầu lên để nhìn lên bầu trời. Mưa rơi không chút khoan nhượng xuống khuôn mặt cô gái và chảy từ đôi mắt như những dòng nước mắt.
“Aha ha ha! Aha ha ha ha!”
Rồi đột nhiên, cô ấy cười. Đầu vẫn ngẩng lên, cô ấy há to miệng ra và vươn đôi tay ra đón lấy bầu trời.
“Aha ha ha! Aha ha ha ha!”
Cô ấy tiếp tục cười vui sướng, nhảy nhót và xoay tròn. Mép áo khoác của cô ấy đung đưa trong không khí như một tà áo dài.
“Aha ha! Aha ha ha ha! Aha ha ha ha! Aha ha ha ha ha!”
Cô ấy nhảy múa và cười đầy hoang dại được một lúc, sau đó quay người lại về một điểm đặc biệt ẩn dấu trong màn mưa.
“Vậy cậu nghĩ sao?”
Vì câu hỏi không được hồi đáp, cô ấy lại hỏi một lần nữa.
“Cậu nghĩ sao, Hermes?”
Lần này có một câu trả lời. “Chả có gì tuyệt vời đến mức đó về nó cả...”
“Không có gì á?”
Sau khi nghe thấy những từ ngữ trước đó được lặp lại, một câu đáp lại hờ hững vang lên, “Tớ chẳng thấy buồn cười chút nào cả, nhưng bây giờ tớ đang đầy những cảm xúc lẫn lộn.”
“Aha ha ha! Aha ha ha ha ha ha——”
Cô gái lại ngẩng đầu lên và cười không chút kiềm chế.
Giọng nói hỏi, “Kino, cậu định làm gì tiếp theo?”
“Tớ không biết. Làm gì ư? Sao phải bận tâm?”
Sau khi cô gái tên Kino trả lời, cô ấy lại cười một lần nữa.
Cơn dông này, có lẽ, sẽ còn tiếp tục một hồi nữa.
Danh sách chương