Băng qua đồng cỏ mênh mông, một chiếc xe motor đơn độc (Ghi chú: Một phương tiện hai bánh. Chỉ để ghi chú rằng nó không biết bay).

Tại đây, chẳng còn thấy gì khác ngoài những mảnh đất hơi hơi ẩm ướt, những bãi cỏ mọc xen vào, mang theo hơi thở của mùa đông đang tới, bầu trời cùng những gợn mây, và mặt trời. Quanh đó chẳng có lấy một ngọn núi và cỏ thì lan tràn tứ phía. Bầu trời độc chiếm chín mươi phần trăm tầm nhìn.

Chiếc motor chất đầy hành lí du lịch. Bên trên khung chở hàng đằng sau xe là một cái cặp lớn, nằm trên mớ hổ lốn những thùng nước và nhiên liệu xếp thành hàng. Mỗi bên bánh sau có một cái hộp. Một cái túi ngủ được cuộn tròn cột nghiêm chỉnh vào đèn pha.

“Chán thật...,” chiếc xe motor nói.

“Đó là lần thứ một trăm tám mươi tư,” người lái xe nói.

“……”

“……”

Và rồi họ đều im lặng.

Người lái xe khoác một chiếc áo khoác màu nâu, mép áo thừa ra cuốn tròn tới tận đùi. Cô ấy còn mang một cái mũ vành với vành mũ dài che phủ đôi tai, cùng với một cặp kính chắn gió. Khuôn mặt ẩn sau cặp kính đó còn khá trẻ, một cô gái còn đang tuổi thanh niên. Cô ấy có đôi mắt to, và trên khuôn mặt mang một nét gì đó rất gan góc.

Dọc cánh đồng cỏ chẳng có lấy một con đường nào, nên trong khi băng qua bãi cỏ, tránh những ổ gà, chiếc xe motor vẫn tiếp tục thẳng tiến.

Cuối cùng, mặt trời lên cao đến độ cái bóng của chiếc motor trùng với chính nó.

“Chúng ta có định nghỉ chút nào không đấy, Kino?” chiếc motor hỏi.

“Chà,” người lái xe tên Kino nói. “Chưa đâu. Nhưng có lẽ hôm nay chúng ta có thể dừng chân sớm, và thoải mái hơn vào tối nay.”

“Rõ rồi... nhưng kể cả vậy, thế này thì chán quá,” chiếc motor nói.

“Lần thứ một trăm tám mươi lăm,” Kino nói. Rồi cô ấy hỏi lại với giọng hồn nhiên vô tư lự, “Hôm qua tớ chợt nghĩ tới chuyện hỏi cậu điều này. Mặc dù chúng ta đang di chuyển, thế mà cậu vẫn thấy chán à?”

Chiếc motor tên Hermes đáp, “Chính xác, đặc biệt là trong tình huống như thế này, khi mặt đất hoàn toàn bằng phẳng và chúng ta cứ đi với vận tốc đều đều bất di bất dịch, nó cứ như là tớ đang trong một cái băng chuyền trong nhà máy, và cảm giác như thể chỉ có mỗi bánh xe của tớ là làm việc vậy. Hoặc nói cách khác, tớ cảm thấy như con chuột trong lồng vậy.”

“Tớ hiểu...”

“Còn cậu thì sao, Kino? Cứ như thế này, khi khung cảnh chẳng xê dịch tí nào, cậu không thấy mệt à?” Hermes hỏi.

Kino trả lời,”Dù cho có mệt hay không tớ đều nghĩ tới chuyện khác trong khi lái, nên cái khái niệm đó biến mất đối với tớ từ rất lâu rồi.”

“Ế? Chuyện kiểu gì? Kể tớ nghe chút đi,” Hermes yêu cầu. Kino nói chuyện đó không thú vị lắm đâu, nhưng Hermes cứ nằng nặc đòi.

“Khi nãy tớ đang nghĩ, nếu tớ sắp bị một con dao đâm vào từ bên phải, và tớ liền đánh vào tay kẻ tấn công để hắn làm rơi vũ khí, sau đó tớ nên tung một đòn ném vai, hay tớ nên xoắn tay hắn ra đằng sau và ghì xuống? Hay, tớ nên lùi lại một bước và đá vào tay hắn? Hay tốt hơn hết là né cú đâm bằng nửa thân và tung một cú chọc khuỷu?”

“……”

“Mấy chuyện như thế đó.”

“... Chẳng thú vị gì cả.”

“Tớ đã bảo rồi.”

Chiếc motor tiếp tục lao qua đồng cỏ.

“Chán quá...,” Hermes thở dài.

“Lần thứ một trăm tám mươi...”

Kino bỗng ngắt ngang câu phát biểu. Cô ấy đứng lên trong khi lái. ‘Gì thế?’ Hermes hỏi.

“Bất ngờ thật...”

“Hmm?”

Lúc đầu, từ chỗ họ, Kino và Hermes có thể thấy những thứ trông như là những vết bẩn. Khi họ tiến xa hơn, có vài chấm đen giữa không gian xanh tươi ở bên dưới đường chân trời. Họ dần dần tiến gần và nhận ra rằng trong những chấm đen đó một số cái thì lớn trong khi số còn lại thì nhỏ tí xíu.

Không lâu sau, họ lại thấy vài thứ khác. Những cái to hơn là những túp lều hình mái vòm, một vài cái trong chúng được dựng gần sát nhau. Cái nhỏ hơn quanh chúng là từng đàn thú nuôi, và con người ở bên cạnh chúng.

Hermes thì thầm, “Quả thật là bất ngờ. Có cả người ở đây. Và đàn bò, ngựa và cừu nữa. Còn cả những ngôi nhà nữa.”

“Đây không phải là một quốc gia phải không? Họ là những người du mục...”

“Quả thực có người sống ở đây. Thật là kì diệu.”

Kino giảm tốc độ xuống một chút. Một người cưỡi một con ngựa quay về phía Kino và lao tới chỗ họ. Đó là một chàng trai trẻ trông rất sung sức, mang một bộ trang phục với phong cách rất đặc trưng.

“Cậu nghĩ sao, Kino?” Hermes hỏi.

“Nếu họ không chào đón chúng ta, vậy chúng ta sẽ đi vòng sang. Tớ sẽ nói chuyện với anh ta trước.”

Kino dừng Hermes lại. Chàng trai tiến tới. Anh ta không mang theo gì cả. Nở một nụ cười, anh ta nói, “Xin chào, lữ khách. Chúng tôi là một bộ lạc sinh sống trên thảo nguyên này.”

Kino đáp lại lời chào hỏi. Chàng trai hỏi Kino cô ấy định đi đâu.

“Một đất nước ở hướng Tây. Tôi không định làm quấy rầy cuộc sống của các anh. Tôi chỉ đi ngang qua thôi.”

Ngay sau đó, chàng trai lắc đầu.

“Không cần phải vậy, và đó không phải là cái chúng tôi muốn. Qua nhiều thế hệ, chào đón những người lữ khách chúng tôi tình cờ gặp đã trở thành truyền thống của tộc chúng tôi. Chúng tôi sẽ cung cấp thức ăn và nơi trú ngụ cho cậu. Tóm lại, làm ơn trở thành khách của chúng tôi. Tôi được cử làm đại diện cho tộc trưởng.”

“Tôi hiểu...” Kino lẩm bẩm. Kino hỏi Hermes xem nên làm gì.

“Nếu cậu thấy được thì tớ không có ý kiến gì.”

Sau khi cân nhắc một lúc, Kino nói với chàng trai, “Tôi hiểu rồi. Xin mạn phép nhờ anh dẫn đường.”

Khuôn mặt lộ lên vẻ hoàn toàn hạnh phúc, chàng trai lớn tiếng, “Vậy xin đi theo tôi!”

Anh ta cưỡi con ngựa tới khu cư trú. Kino lái Hermes tới và từ từ lại gần.



Tại chỗ cư trú phải tới hai mươi cái lều gấp được dựng lên. Vải dày che kín bộ khung lớn hình mái vòm. Nổi bật giữa những cái còn lại là một chiếc lều vô cùng lớn.

Từng đàn bò và cừu nhiều đến nỗi chẳng đếm xuể đang thung thăng gặm cỏ tại khu vực gần chỗ định cư. Chàng trai cưỡi ngựa đang trông nom cả đàn.

Một nhóm khoảng hai mươi người đang đợi Kino và Hermes. Trong nhóm người có đủ loại độ tuổi, từ những người trẻ tuổi còn chưa tới hai mươi tới những người phụ nữ trung niên. Một nửa trong số họ phì phèo một vật hình tẩu trên miệng, từ đó khói phun ra.

Tới trước nhóm người, Kino tắt động cơ của Hermes và xuống xe. Rồi cô ấy gỡ mũ và kính xuống.

“Chào mọi người. Tên tôi là Kino, và đây là cộng sự của tôi, Hermes.”

“Chào đằng ấy.”

Người đàn ông trông có vẻ là người già nhất trong nhóm, trên mép ngậm cái tẩu phì phèo khói nói, “Cậu Kino, Cậu Hermes. Chào mừng. Tôi là tộc trưởng của bộ tộc này. Vì chúng tôi thường xuyên di cư nên khá làm hiếm khi chúng tôi gặp một lữ khách. Xin cứ thoải mái nghỉ ngơi và thư giãn cùng với chúng tôi.”

Sau khi Kino cảm ơn ông ta, một người phụ nữ trung niên trông rất phúc hậu dẫn cô tới một trong những chiếc lều. Dọc con đường, những đứa trẻ rụt rè ló đầu ra khỏi lều nhìn trộm.

Bên trong lều rộng tới mức vài người có thể ngủ chung được. Cái khung gỗ vươn ra từ cái cột gỗ trung tâm chống lấy mái lều. Thảm dạ được lót ở dưới chân.

Cổng lều được mở rộng hơn để Hermes có thể đi vào. Khi Kino nghe rằng căn lều này bình thường là nhà cho những người phụ nữ, nhưng được chuyển thành chỗ ở tạm thời của cô, cô lại cảm ơn một lần nữa.

Sau khi người phụ nữ rời đi, Kino cởi áo khoác ra. Kino mặc một chiếc áo vest đen bên trong, với thắt lưng thắt ngang eo. Trên thắt lưng gắn vài cái túi, và ở đùi phải của cô là một khẩu persuader loại súng lục ổ quay. Đằng sau lưng cô có một khẩu súng khác, một khẩu tự động nòng .22. Kino gọi khẩu súng lục là ‘Canon’ và khẩu còn lại là ‘Woodsman’.

Tháo Woodsman ra khỏi bao súng, Kino ngã nhào xuống, ngửa mặt lên nhìn nóc lều.

“Thoải mái thật,” cô ấy lẩm bẩm theo bản năng.

“Đúng thế thật,” Hermes đồng ý. “Nếu cậu để ý, cái lều này trông rất ấm vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. Nhìn đi, mép lều được để hở. Ắt hẳn là để dựng lên và thu lại nhanh chóng.”

“Để tìm kiếm đồng cỏ, họ ắt hẳn phải di cư vài lần mỗi năm. Xác suất để ta gặp họ như thế này quả là bé đến kì diệu. Phải chăng họ đã sống trên thảo nguyên này, sinh tồn bên cạnh đất trời và thiên nhiên suốt cả cuộc đời? Và không hề có những bức tường thành cao vây quanh bảo hộ họ...” Kino nói với vẻ uyên thâm.

“Cậu ghen tị à? Tớ cược là họ sẽ trở thành bạn cậu nếu cậu hỏi.”

Kino đứng dậy và nói, “Không, tớ sẽ chỉ đi ngang qua thôi. Tớ e rằng tớ cũng chẳng phù hợp với nó.”

“Chà, vậy đâu mới là nơi phù hợp với cậu?” Hermes hỏi.

“Đó có phải là thứ,” Kino bắt đầu, “mà tớ nên tìm kiếm không?”



Vào buổi tối, Kino được mời ăn bữa tối.

Vì Hermes đã ngủ, Kino bỏ mặc cậu ta ở trong lều và được giới thiệu cho tất cả mọi người đứng trước cái lều lớn của tộc trưởng. Cả bộ lạc gồm chưa tới năm chục người. Có khoảng mười đứa trẻ trông không quá mười hai tuổi.

Sau đó, cô ấy được dùng bữa ở trong lều của tộc trưởng. Xếp hàng trên chiếc bàn dài và thấp là bữa tối đơn giản và đạm bạc làm từ những sản phẩm hằng ngày. Khi Kino được hỏi Kino thức ăn có hợp khẩu vị không, cô ấy thành thật trả lời rằng nó rất ngon.

Tuy nhiên, bởi vì khói phun ra không dứt từ những cái tẩu của họ, bên trong lều ngập tràn mùi khói thuốc. Mắt của Kino bắt đầu cay xè, và cô xin phép được rời đi. Cô ấy ra bên ngoài để đón chút không khí trong lành.

Bên ngoài túp lều, trong khi cô đang nhìn lên bầu trời nhá nhem rực rỡ ráng hồng, ai đó đột nhiên nói ở bên cạnh cô.

“Cô là...”

Kino giật nảy mình, quay về phía nơi phát ra tiếng nói. Trước mắt cô, với bầu trời đỏ tía làm phông nền, một người đàn ông tầm tuổi ba mươi hiện lên. Ông ta có ngũ quan trông rất chỉnh tề, và có lẽ là do mặt ông ta quá lạnh lùng vô cảm.

Vẻ mặt kino thay đổi một chút khi cô thấy người đàn ông.

Mặc dù ông ta mặc trang phục y hệt mọi người nhưng đôi mắt ông ta lại mang màu khác – màu xám xịt. Màu da ông ta cũng hơi khác, và ông ta đặc biệt cao hơn hẳn so với người khác.

“Đừng bận tâm tới tôi,” ông ta nói với Kino, lúc này đang nhìn ông ta đầy ngờ vực. Ông ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô bằng cặp mắt xám và hỏi với giọng nhàn nhạt, “Cô là người lữ khách mới tới hôm nay?”

“Đúng vậy,” Kino gật đầu.

“Mọi người đều nghĩ rằng cô là con trai. Không phải thế, đúng không?”

“... ...Thế thì sao?” Kino đáp.

“Chẳng có gì,” người đàn ông trả lời, khuôn mặt không chút biến động.

Ông ta nhìn Kino thêm một lúc, và rời đi mà không hề chui vào lều.



Ngày hôm sau.

Như mọi khi, Kino thức giấc vào lúc bình minh. Thời tiết khá đẹp.

Khi cô ấy ra ngoài, mọi người đã thức giấc và bắt đầu các công việc hằng ngày của họ. Một người phụ nữ đang vắt sữa cừu. Một người trẻ tuổi đang chải lông cho ngựa. Có vài đứa trẻ đang giúp nhóm lửa. Thỉnh thoảng, một người trưởng thành sẽ tới đống lửa để châm cái tẩu của anh ta.

Khi một người phụ nữ đi ngang qua và nói cho Kino biết cô có ngủ thêm chút nữa cũng không sao, cô ấy đáp rằng cô đã quen với việc dậy sớm.

Người phụ nữ liền mỉm cười và nói, “Thế thì tốt.”

Trở lại bên trong lều, Kino luyện tập rút khẩu Canon và Woodsman. Sau khi chỉnh sửa linh tinh, cô bỏ chúng lại vào bao súng.

Sau khi mọi người đã hoàn thành công việc, họ tụ lại thành những nhóm nhỏ ở nhiều nơi và bắt đầu bữa sáng. Bữa sáng bao gồm món trông như bánh mì phết phô mai lỏng. Kino nói rằng nó rất ngon, và rồi mời họ một ít lương khô trông như đất sét của cô. Với cái đó, họ bày ra một biểu cảm hết sức phức tạp, và rút cục chỉ ăn một tí xíu chỗ lương khô cô đưa.



Sau bữa ăn, những người đàn ông liền cưỡi lên lưng ngựa và rời đi chăn thả gia súc. Những người phụ nữ thì phụ trách việc lau dọn, khâu vá quần áo và những túp lều, đồng thời trông coi con cái. Họ thỉnh thoảng lại nghỉ ngơi và phì phèo cái tẩu của họ dưới bầu trời xanh thẳm.

Trong khi Kino đang xem xét Hermes, cô để ý rằng những đứa trẻ đang nhìn từ đằng xa.

“Nếu các em muốn nhìn gần hơn thì cứ tới. Cậu ta không cắn đâu,” Kino nói.

“Linh tinh! ... Nhưng ừ, đúng đấy.”

Lũ trẻ rụt rè tới gần. Đứa nhỏ nhất trong chúng còn bước đi chập chững, đứa lớn nhất thì đã mười một mười hai tuổi rồi. Vì hiếm khi chúng được thấy một thứ như Hermes, vài đứa chạm vào cậu ta với sự hứng thú tột độ.

“Whoa, nó cứng ngắc này!”

“Kì lạ thật... đó là một con ngựa sắt.”

“Tên cậu ta là Hermes,” Kino nói, và ngay lập tức, lũ trẻ liền nhao lên.

“Cái tên kỳ quặc thế!”

“Lạ tai thật!”

“Cái tên buồn cười ghê!”

“Hurr-meez?” một trong số chúng hỏi.

“Không, không! Là Hermes. Không phải ‘hur’ mà là ‘her’. Các em nói thế nghe cứ kì kì!”

“Hurmeeees!”

“Anh bảo rồi, không phải ‘hur’! ‘Her-mes’!”

Trong khi lũ trẻ ngây thơ và gã không biết xấu hổ Hermes trêu đùa nhau, Kino để ý thấy một vài đứa trẻ ngậm cái tẩu trên miệng. Nhìn kĩ hơn, cô ấy thấy trong tẩu không chứa lá thuốc.

“Cái tẩu đó là gì vậy? Các em đều hút nó à?” Kino hỏi thằng bé trông lớn tuổi nhất.

“Nah, chúng em chỉ cầm chơi thôi. Chỉ có những người lớn mới có thể hút chúng. Bởi vì những người lớn làm việc vì lợi ích của mọi người, họ được hút để làm phần thưởng. Khi chúng em được công nhận là người lớn, chúng em sẽ được hút lần đầu.”

“uh-huh.”

“Để được công nhận là người trưởng thành, những đứa bé phải cưỡi ngựa. Nhưng không chỉ có vậy, chúng em còn phải cưỡi chúng chạy quanh đàn gia súc nữa.”

“Thế còn em?” Kin hỏi.

“Em vẫn đang tập...,” cậu bé lí nhí đáp. Rồi cậu ta lấy ra từ bên hông một cái lưỡi liềm và nói, “N-nhưng bàn về chuyện thu hoạch lá thuốc, em là số một! Nếu mẹ em giúp, đúng vậy, nó là số một...”

Cậu bé tự hào nói, nhưng cô bé trông khoảng mười hai tuổi đứng đằng sau cậu ta liền nói,

“Thu hoạch lá thuốc là công việc của phụ nữ. Con trai không biết cưỡi ngựa thì chẳng ngầu chút nào.”

“.....”

Thằng bé im bặt. Cô bé quay về phía Kino và nói,

“Em sẽ nuôi con của cậu ấy. Cậu ấy sẽ trở thành chồng em.”

“Hử...? Chuyện đấy đã được quyết định rồi à?” Kino hỏi.

“Yup. Từ khi em sinh ra cơ. Chính vì vậy mà cậu ấy phải trở nên oách hơn. Nhưng bây giờ cậu ta trông chẳng ổn tí nào,” cô bé hăng hái nói rồi gật đầu.

“Pfft, dù sao thì cậu cũng là đồ tomboy,” cậu bé đốp chát lại.

Cô bé mặc kệ cậu ta và nói, “Buồn ghê cơ. Thực ra em cưỡi ngựa giỏi hơn cậu ta.”

Kino nở một nụ cười nhăn nhó.

“Nếu thế, vậy các em chỉ việc đổi công việc cho nhau khi các em sống chung là được mà?”

Cô bé sững sờ nhìn cô một lúc, và rồi,

“Ồ. Chị nói đúng. Em sẽ cưỡi ngựa khi em lớn lên!”

“Cậu không thể làm vậy. Nghe thật ngớ ngẩn.”

“Ổn thôi! Tớ đã quyết định rồi. Tớ sẽ đi nói với bố tớ ngay.”

“Cậu không thể.”

“Có thể!”

Kino dõi mắt theo hai đứa bé khi chúng hăng hái đuổi bắt nhau. Khi cô quay đầu lại, Hermes vẫn đang nói chuyện với lũ trẻ chung quanh.

“Anh! Bảo! Em! Không phải đọc là ‘hur’, phải đọc là ‘her’!”



Buổi trưa, những người đàn ông trở về và mọi người cùng ăn trưa và nghỉ trưa một lát.

Sau đó, Kino được mời cưỡi thử một con ngựa. Kino, vốn chưa từng cưỡi ngựa bao giờ, được một người trong bộ lạc hướng dẫn.

Ban đầu, cô chỉ cho chạy bước nhỏ, nhưng khi cô bắt đầu quen rồi, cô liền có thể cưỡi với vận tốc khá là cao.

Kĩ năng cưỡi ngựa tuyệt hảo của Kino được rất nhiều người trưởng thành lại gần quan sát với đầy vẻ ngưỡng mộ. Tộc trưởng, mép vẫn phì phèo tẩu khói, cộc lốc nói.

“Chuyện thế là đã quyết.”

Những người lớn xung quanh tộc trưởng im lặng gật đầu. Từ một nơi tương đối xa, một người đàn ông cưỡi ngựa nhìn cảnh đó bằng đôi mắt xám.



Buổi tối. Sau bữa ăn quen thuộc trong căn lều ám khói.

Ngay trước lều của cô, Kino đang ngồi trên Hermes đang dựng bằng chân chống giữa, nhìn lên bầu trời. Mây tụ lại tại đường chân trời phía tây, khiến cảnh hoàng hôn trở nên mờ mịt.

“Vậy, lũ nhóc đã có thể đọc đúng tên cậu chưa, Hermes?”

“Chưa... Tất cả lũ nhóc đó vẫn còn nghĩ rằng cậu bảo chúng là ‘Hurmees’.”

Kino bưng miệng cười. “...Cậu biết đấy, ngày mai khi chúng ta rời đi, cậu sẽ không còn cơ hội để sửa lại đâu.”

“Tớ đoán vậy..” Hermes lẩm bẩm, và tiếp tục, “Có vẻ như ngày mai thời tiết sẽ khá tệ đấy, Kino.”

“Cậu nói đúng... Kể cả vậy, chúng ta vẫn chỉ có thể ở trong ba ngày.”

“...Rõ,” Hermes nói. Kino nhảy xuống khỏi Hermes. Ngay lúc đó,

“Cô...”

“Oái!”

Người đàn ông mang đôi mắt màu tro buổi tối hôm trước bỗng nhiên gọi từ đằng sau. Hermes rít lên trong khi Kino quay lại lườm ông ta.

Người đàn ông tiến tới vài bước. Gã đứng bên cạnh họ và nhìn Kino cùng Hermes.

Ông ta hỏi, “Các cô từ đâu tới?”

Kino, vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào ông ta, lắc đầu.

Người đàn ông hỏi lại, “Cô đã quyết định đất nước cô sẽ định cư chưa?”

Kino chậm rãi nói, “Tôi vẫn... sẽ đi du lịch trong thời gian dài sắp tới.

Người đàn ông gật đầu vài cái. Ông ta tiếp tục với cái giọng đều đều chẳng có trọng âm, “Tôi hiểu. Cô đã có thể làm quen với cái khốn cảnh mà cô gọi là tự do phải không? Cũng không đơn giản đâu.”

“.......”

“Sao thế?” Người đàn ông hỏi Kino, cô đang im lặng nhìn chằm chằm vào ông ta.

Và rồi Kino hỏi, “Thế này có hơi thô lỗ, nhưng... trước đây ông từng là lữ khách à?”

“Không,” người đàn ông trả lời ngay lập tức.

“Đó là lời nói dối, đúng không?”

“Đúng vậy. Đó là lời nói dối,” fj lại trả lời ngay lập tức. Cứ như để tìm kiếu lời xác nhận, Kino chậm rãi hỏi,

“Ông... ông không phải được sinh ra cùng những người ở đây, đúng không?”

“.... .... Có chuyện gì sao?” fj trả lời và xoay gót đi.

Kino dõi theo bóng lưng ông ta. Khi ông ta khuất dạng khỏi tầm mắt, Hermes hỏi,

“Ông ta sắc sảo thật. Ông ta là ai mới được cơ chứ?”

Kino thành thật trả lời.

“Tớ không biết...”



Ngày tiếp theo, cũng là buổi sáng thứ ba kể từ lúc Kino tới bộ tộc.

Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây dông trĩu nặng. Mặc dù mặt trời đã lên cao, vẻ u ám của bầu trời vẫn không thay đổi.

Sau bữa sáng, Kino đề cập với tộc trưởng về dự định rời đi của cô trong ngày hôm nay. Bằng khuôn mặt kinh ngạc, ông ta hỏi xem có phải họ đã làm gì phiền tới cô không.

“Không. Đó chỉ là do tôi đã quyết định ở lại chỉ trong ba ngày tại mọi đất nước... Tôi vô cùng biết ơn lòng hiếu khách của các ông.”

Tộc trưởng sững sờ trong kinh ngạc trong giây lát rồi đột nhiên nói,

“Sự thực là chúng tôi đã định tổ chứng một buổi chào mừng cho cô, và chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tối đầu tiên sau một thời gian dài vào tối nay. Chúng tôi sẽ chọn ra một con bò để xẻ thịt cho mọi người cùng ăn, nên mọi người đều trông chờ nó. Bên cạnh đó, thời tiết khá xấu, nên cô không thể ở lại thêm một đêm sao?”

“... ...Tôi chân thành cảm ơn vì đã chịu phiền hà đến vậy, nhưng...”

Khi thấy Kino do dự, người phụ nữ đã cho Kino mượn lều nói,

“Tộc trưởng, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ. Nếu vậy, chúng ta sẽ có thể tổ chức bữa tiệc sau buổi trưa một chút. Khi đó, cô Kino cũng có thể tham gia nữa.”

“Ồ ồ, thế thì sao?” tộc trưởng hỏi. Kino gật đầu chấp thuận.

Tộc trưởng trông rất hài lòng và thông báo cho mọi người kế hoạch.



“—— và vì vậy, chúng ta sẽ rời đi sau bữa tiệc,” cô bảo Hermes trong khi chất hành lí lên lưng cậu.

“Được rồi. Vui vẻ nhé.”

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, Kino để Hermes lại trong lều, mang áo khoác vào quay về phía lều của tộc trưởng.

Bầu trời vẫn còn mờ mịt mây, chỉ có một chút ánh sáng xuyên qua.



“Chà, chán thật...”

Kino rời đi chưa được bao lâu thì Hermes lại bắt đầu tự than phiền trong lều.

Ngay lúc đó, mép lều ở bên phía đối diện cửa vào được vén lên không chút tiếng động. Bóng dáng của một người đàn ông luồn vào bên trong.

“Ai đấy? Kino hiện giờ không có ở đây.”

“Ừ,” tiếng đáp lại vang lên, chủ nhân của tiếng nói đó lại gần.

“Ồ, ra là cái ông với đôi mắt xám...” Hermes nói với giọng hơi lo lắng. Người đàn ông nắm lấy tay lái của Hermes, gạt chân chống xuống và đẩy cậu ta tới phía trước.

“Chà, đi thôi.”

“Đi đâu cơ?” Hermes hỏi.

“Nói ngắn gọn thì là,” người đàn ông trả lời, “Địa ngục.”



Trong lều của tộc trưởng, một vài cái bàn dài được xếp thành hàng ngay ngắn, với tầm ba mươi người đều ngồi quanh những cái bàn. Như mọi khi, mọi người không tách rời khỏi mấy cái tẩu điếu của họ, và bên trong lều nồng nặc mùi khét lẹt của thảo dược cháy. Tại chỗ trung tâm là một khoang thịt bò đã được nướng chín kĩ.

Kino được mời tới chỗ ngồi gần trung tâm lều, và khi đó, bữa tiệc bắt đầu. Người đàn ông phụ trách cắt miếng thịt thành nhiều phần bằng một con dao bếp lớn. Muối và tỏi khô được phủ đầy quanh lát cắt.

Khi Kino hỏi lũ trẻ và những người còn lại trong tộc đâu, người đàn ông ngồi cạnh cô trả lời,

“Cái lều này không đủ cho tất cả mọi người, nên họ ở một cái lều khác. Bên cạnh đó, có những người phải trông chừng lũ gia súc và trông nom lũ trẻ. Họ đang luân phiên nhau làm việc đó, cô thấy đấy. Sau cùng thì đã rất lâu rồi chúng tôi không có thịt ăn. Còn nữa, phong tục chỗ chúng tôi là không cho lũ trẻ tham gia. Giờ ắt hẳn chúng đang rất lo lắng, và muốn được trở thành người lớn càng sớm càng tốt.”

Người đàn ông rít một hơi từ tẩu thuốc và dốc ra một ngụm chất lỏng từ một cái bình thắt cổ chai trông như cái dạ dày. Ông ta mời Kino một chút, nhưng khi cô biết đó là rượu làm từ sữa cừu, cô lịch sự từ chối.

“Cô lữ khách, thử cái này xem?” Một người phụ nữ đưa cho Kino một cái cốc bằng gỗ. Bên trong có trà nóng.

Kino cảm ơn bà và nhận lấy. Kino hít lấy hơi trà và hỏi, “Cốc trà có một mùi thơm rất đặc biệt. Trà này là loại trà gì vậy?”

“HỬ? Ừm, ừ... chà, cô thấy đấy, nó không có tên...,” người phụ nữ khẽ lùi lại, nhưng lại mỉm cười và tiếp tục, “Chà, cứ thử xem đi.”

Kino nhìn cốc trà một lúc. Và rồi,

“Tôi nghĩ loại trà này hơi nặng đô với tôi. Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải từ chối thôi.”

Cô đặt chiếc cốc lên bàn.

Người đàn ông ngồi cạnh Kino nhìn cô đầy ngờ vực.

Kino chậm rãi đứng dậy. “Mọi người, tôi rất hài lòng vì bữa tiệc, nhưng đã đến lúc tôi phải đi rồi.”

Mọi người trong bộ tộc không hẹn mà cùng nhìn cô với vẻ mặt đầy giật mình.

“Vậy sao? Chà nếu vậy thì để tôi tiễn cô ra ngoài,” người phụ nữ mời Kino cốc trà nói.

Rồi bà ta dẫn Kino tới cửa. Kino chậm rãi quay lưng lại, rồi đột nhiên xoắn cơ thể lại.

Người phụ nữ vung cái chùy xuống, nhắm hụt phía sau đầu Kino và trượt xuống vai. Kino nhảy giật lùi ra đằng sau. Cô đá cái bàn bên dưới, thức ăn vung vãi tán loạn.

Mọi người trong lều cùng một lúc đứng dậy. Cầm những chiếc chùy trong tay, họ nhìn Kino bằng biểu tình cứng đơ. Người đàn ông trẻ chắn lấy lối ra duy nhất, và những người còn lại vây quanh Kino.

“Thế này nghĩa là sao?” Kino hỏi.

Tộc trưởng nói vọng ra từ đằng sau, “Cô Kino. Sao cô không yên lặng và uống lấy cốc trà đó nhỉ? Chúng tôi không muốn cho cô một trải nghiệm đầy đau đớn đâu. Chúng tôi sẽ không lấy mạng cô đâu; cô chỉ cần chịu đựng một lúc thôi.”

Kino chậm rãi quay đầu lại và hỏi tộc trưởng.

“Thế nếu tôi từ chối thì sao?”

Không hề trả lời, tộc trưởng nhẹ nhàng vẫy cánh tay. Âm thanh của những chiếc chùy bị siết chặt vang lên.

Kino chậm rãi rút khẩu Canon ra khỏi bao súng ở đùi phải.

Mọi người chùn bước trong giây lát, nhưng không lâu sau tộc trưởng bước một bước lại gần Kino.

“Hoho! Cô định dùng thứ đó sao? Tuy nhiên, cô không thể cứ bắn mãi không hết đạn, đúng không? Cô có thể kéo một vài người ngã xuống, nhưng sau đó, mọi chuyện sẽ kết thúc!”

“Đúng, ông hoàn toàn đúng,” Kino nói, và chậm rãi bỏ khẩu Canon trở lại bao súng.

Một vài người đàn ông tiếp cận Kino. Ngay lúc đó Kino dùng chân giẫm mạnh lên phía mép bàn.

Khi những gã đàn ông chùn bước vì cái bàn bay lên, Kino lao tới phía đối diện cửa ra. Cô rút ra một con dao làm bếp vẫn đang cắm trong thịt và túm lấy người gần nhất ----- tộc trưởng. Cô túm lấy tóc ông từ đằng sau bằng tay phải và dùng tay trái dí sát con dao vào cuống họng ông.

“Không ai được cử động!” Kino hét lên đầy sắc nhọn. Mọi người nhay lập tức khựng lại.

“C-cô... đồ khốn kiếp...,”

tộc trưởng bị ép ngửa mặt lên trời, quát lên đầy đau đớn.

“Tôi sẽ không lấy mạng ông đâu; ông chỉ phải chịu đựng một lúc thôi,” Kino nói từng từ một.

“Hah! Vô ích thôi. Cô sẽ không tài nào thoát khỏi đây đâu. Xe của cô hẳn đã bị hủy rồi.”

“Vậy ra giống như lúc đó...,” Kino thất thần lẩm bẩm. Ngay cùng một lúc, cô giật mạnh tóc của tộc trưởng, ấn con dao dí sát cổ họng ông.

Trong cơn đau, tộc trưởng hét lên,

“...Mọi người! Kể cả ta có chết, cũng đừng để cô ta rời khỏi căn lều! Đừng cho cô ta bước dù chỉ một bước ra ngoài!”

“Thật đáng ngưỡng mộ.”

Kino ném con dao đi và ngay cùng một lúc thả tộc trưởng ra luôn. Trước khi con dao rơi xuống, cô rút khẩu Canon ra và bắn ba phát liên tiếp.

Tiếng động như sấm rền vang vọng trong túp lều. Đó là từ phần dưới của cột trung tâm. Ba viên đạn bắt trúng nơi đó, và cột gỗ chùng xuống. Trong khi nhìn những gã đàn ông nhảy bổ vào chỗ cô, Kino sút một cú kinh hồn và cái cột, làm nó đổ nhào xuống.

Nóc lều sụp xuống chỉ trong tích tắc.

Kino trườn ra từ phía dưới mép lều. Không thể thấy được một ai dưới vòm trời đen tối; chỉ có những căn lều tĩnh lặng xếp thành hàng.

Khi cô quay đầu nhìn lại, cô thấy

những gã trưởng thành quằn quại bên dưới căn lều đổ sụp. Ai đó hét lên.

“Chết tiệt! Tìm cô ta đi! Đuổi theo cô ta! Mang cô ta còn sống trở về! Máu! Dòng máu quý giá!”

Kino bắt đầu chạy tới lều của cô. Tuy nhiên, khi cô băng qua một bên, một người đàn ông nhảy ra từ đó tìm thấy cô.

“Cô sẽ không đi đâu được hế----“

Kino bắn vào chân người đàn ông. Hắn ta đổ sụp xuống, rít gào trong đau đớn.

“Cô ta ở đây! Ở đằng này!:

Nghe thấy giọng ai đó sau lưng cô, Kino chậc lưỡi.

Cô chạy loanh quanh hòng ẩn dấu mình sau những túp lều gần đó. Vào lúc đó, miệng cô bỗng bị bịt lại từ đằng sau.

“!”

Kino vụt sang bên phải, ấn khẩu Canon vào cằm người phía sau cô, và kéo cò.

Không có viên đạn nào phun ra cả. Mặt Kino hóa đá.

“Đừng nói gì cả. Tôi không hại cô đâu.”

Cô nghe thấy giọng nói hờ hững vô cảm từ phía sau tai. Cánh tay che miệng cô thả lỏng dần, khiến cô có thể quay cổ lại.

Đôi mắt màu tro lạnh nhìn cô. Tay ông ta nắm lấy khẩu Canon, ngón cái chặn ngay búa súng. Ông ta chậm rãi rút tay ra khỏi khẩu Canon và thả Kino ra.

“Đừng dùng súng của cô. Nó sẽ khiến cô để lộ vị trí.”

Kino nhìn gã đàn ông đó.

“Không phải ông định tất công tôi sao?”

“Không, không có đâu.”

Ngay lúc ông ta nói vậy, một giọng đàn ông khác vang lên.

“Cô ta ở đây! Rauher bắt được cô ta rồi!”

Ba người đàn ông cùng những chiếc chùy tiếp cận họ.

“Dùng cái này đi. Để hai trong số họ cho tôi.” Người đàn ông mắt màu tro tên Rauher nói.

Ông ta đưa cho Kino một cái chùy tương tự như của họ.

Ba người đàn ông lao tới chỗ họ mà chẳng chuẩn bị gì cả, và trở nên choáng váng khi bị Kino và Rauher tấn công.

Trong khi Kino nốc ao một gã, Rauher đã hạ gục hai gã còn lại.

Rauher rút ra một con dao bên hông, và cắt phăng khí quản của họ. Họ co giật khi máu chảy ra từ cổ họng, được một lúc rồi chết. Rồi anh ta làm tương tự với người đàn ông Kino bắt được.

“Tại sao? Tại sao anh lại không bận tâm khi tôi trốn đi thế này?”

Rauher nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi làm thế vì họ mà thôi. Họ đã sống và chịu đựng quá lâu rồi.”

“Ý anh là sao?”

“Lại đây.”

Rauher đẩy Kino tới một căn lều gần đó.

“Đây là lều của tôi.”

Ngay khi Kino tiến vào,

“Kino! Cậu vẫn an toàn!”

“Hermes?”

Kino cao giọng lên mà không hề suy nghĩ. Bên trong lều là Hermes, dựng trên chân chống và chất đầy hành lý.

“Tôi thuyết phục cậu ta đi với tôi lúc nãy. Nếu chúng ta ở đây, họ sẽ phải mất không ít thời gian mới tìm thấy chung ta,” Rauher nói, bỏ tẩu thuốc vào miệng.

“Cảm ơn vì đã làm vậy. Mọi chuyện xảy ra y hệt như ông nói à?”

“Ừ. Chỉ là, chuyện này xảy ra quá sớm. Quả nhiên cô không tồi chút nào, Kino. Không chỉ không uống cốc trà đó, cô còn có thể thoát khỏi căn lều,” Rauher nói khi ông ta đẩy tẩu thuốc lên. Ông ta đang dùng một que diêm từ hành lý của Kino.

“Tôi mượn cái này,” ông ta cộc lốc nói. Rồi ông ta bắt đầu hút; trông có vẻ rất hưởng thụ.

“Tôi có thể hỏi ông không?” Kino hỏi khi cô thay xi lanh khẩu Canon.

“Tới đi.”

“Tại sao họ lại cố tấn công tôi? Hơn thế nữa, tại sao ông lại cố giúp tôi?”

Rauher nhìn Kino.

“Họ đã quyết định ép cô gia nhập tộc của họ. Còn lí do thì là vì, chính là để mang dòng máu mới từ bên ngoài tới bộ lạc nhỏ bé này. Họ đã làm việc này suốt vài trăm năm qua. Họ đón tiếp những người lữ khách vô cùng ấm áp, và một khi họ nhận thấy giá trị của người đó đủ cao, họ sẽ ép người đó vào trong tộc. Nếu người đó mang giá trị thấp, vậy anh ta sẽ bị giết. Họ vô cùng hài lòng với cô đấy. Cô đã rõ chưa?”

“Ừ... nhưng làm thế nào? Họ đâu có quỳ xuống và lạy lục van xin tôi đâu cơ chứ.”

“Bằng cái này.”

Rauher nắm lấy cái điếu thuốc bằng tay phải ngay trước mắt Kino.

“Cô thấy tất cả người lớn đều hút cái này, đúng không? Có một độc dược cực mạnh bên trong lá thuốc này. Hút một lần và nó sẽ trở thành thói quen. Đạt tới mức độ cô không thể sống nếu thiếu nó. Nếu cô không hút trong nửa ngày, đầu cô sẽ bắt đầu đau. Ba ngày, và tay cô bắt đầu run rẩy. Năm ngày, lúc đó cô sẽ nhìn thấy ảo giác. Nếu cô kìm nến trong mười ngày, cô sẽ chết vị điên loạn, sùi bọt mép khắp người. Thứ trà cô từ chối được pha thêm chiết xuất của lá thuốc đó.”

“Nếu đúng như ông nói... chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi uống nó?”

“Cô sẽ mất ý thức ngay lúc đó và rồi; cô sẽ nằm liệt giường, rên rỉ không ngừng nghỉ trong nhiều ngày liên tục. Trong lúc đó, Hermes sẽ bị đưa đi và mổ xẻ trên nền đất, và bộ tộc sẽ lắp lại.”

“……”

“Tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó,” Hermes nói.

“Cô sẽ hút kể cả trong lúc cô rên rỉ, thế nên cô sẽ triệt để nghiện một khi cô tỉnh dậy. Cô sẽ không thể sống mà thiếu nó. Lá thuốc kia không trồng được ở bất cứ nơi đâu ngoại trừ cánh đồng này, và lúc duy nhất để thu hoạch nó là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi vào mùa thu. Cô có thể chọn sống và thực thi những nghĩa vụ bắt buộc như là một phần của bộ tộc, hoặc cô có thể chết vì các triệu chứng. Dù thế nào thì cũng là lựa chọn của cô.”

“Tôi hiểu. Giờ tôi đã rõ.” Kino gật đầu vài lần. Rồi cô hỏi Rauher, “Từ khi nào ông...?”

“Năm năm trước, tôi đã bất cẩn.”

Rauher nở một nụ cười chua chát, và bỏ thêm thuốc vào tẩu thuốc.

“Ah.. Đầu tiên tôi tỉnh dậy, tôi tự hỏi chuyện quái gì đã xảy ra. Tôi văng tục lung tung, và như để mọi chuyện tồi tệ hơn, phản ứng phụ của thuốc độc khiến tôi muốn ói. Tôi bắt đầu quen với cái chết cận kề. Tôi nghĩ tôi sẽ chết mất.”

Rauher nâng tẩu thuốc lên và bỏ lại vào miệng, nhếch miệng cười.

“Nhưng, người phụ nữ đi theo tôi, chà, cô ấy vẫn chỉ là một cô gái trẻ lúc đó, nhưng dù vậy cô vẫn nói với tôi thế này: “Nếu anh chết thì không ổn đâu. Anh không được chết!” Cô ấy nói với tôi như vậy hết lần này qua lần khác, lệ rơi như mưa, ‘Nếu như anh sống, những điều tốt đẹp chắc chắn sẽ tới!’ Heh. Đúng vậy đấy.”

“……”

“Và rồi tôi chọn sống ở đây. Tôi nhanh chóng ghi nhớ nghĩa vụ của mình, và được mọi người chấp nhận. Và rồi... tôi kết hôn cùng người phụ nữ đó. Chà, thực ra chuyện đó đã được quyết định kể từ lúc tôi được coi là ‘đáng giá’ rồi.”

“Ông có hạnh phúc không?” Hermes hỏi.

“Tôi đoán cậu có thể nói vậy.” ông ta nói. “Chúng, chắc là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi.”

“Chuyện gì đã xảy ra với vợ ông...?” Kino hỏi.

“Năm ngoái, khoảng tầm thời gian này, cô ấy đã bị giết.” Rauher trả lời bằng cái giọng trống rỗng cảm xúc.

“Tại sao vậy?”

Rauher rít một hơi thuốc. Những giọng nói vang vọng bên ngoài túp lều.

“Cô ta cũng không ở đây!” có người hét lên khi họ đi qua.

“Đó là vì cô ấy không thể sinh con.” Rauher trả lời câu hỏi.

“?”

“Cô ấy đã mang thai của tôi, nhưng bị sẩy thai. Cô ấy không thể nào có con được nữa. Nếu một người phụ nữ không thể sinh con, cô ta không còn giá trị nữa. Những người như vậy lãng phí thức ăn và lá thuốc quí giá, một sự lãng phí không tài nào tha thứ được. Không phải ở đây. Kino... đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy.”

“... Xin lỗi.”

“Vậy nên chuyện ngay lập tức được định đoạt, theo lệnh của tộc trưởng, cô ấy phải chết. Cô ấy chấp nhận chuyện đó, bị giết, rồi được đem đi chôn. Còn ở đâu, tôi không còn biết nữa.”

“Ông đã làm gì trong suốt lúc đó?” Hermes hỏi. Rauher lại hít một hơi thuốc.

“Cuối cùng, tôi nói với cô ấy những lời y hệt những gì cô ấy nói với tôi lần đầu tiên.”

“……”

“……”

“Và chuyện là vậy đấy.”

Rauher hít hơi thuốc cuối cùng, gạt đi tro tàn, và vứt cái tẩu đi. Và rồi anh ta lẩm bẩm,

“Ta nghĩ chắc cũng tới lúc rồi.”

“Cái gì cơ?” Kino hỏi.

Rauher không trả lời, và lặng lẽ đi tới cạnh cửa lều.

Một người trong tộc ló đầu vào trong lều và thấy Kino.

“Cô ta ở đây! Cô ta ở đây nãy giờ!!” người đàn ông hét lên, và ngay giây tiếp theo, máu tươi phun như suối từ cổ họng hắn.

Rauher lại chỗ cái xác và đá nó ra ngoài.

“Chà, ra ngoài thôi... sẽ ổn thôi.”

Rauher mở cửa rộng ra. Kino gạt chân chống của Hermes xuống, và từ từ đẩy cậu ta tới.

Bên ngoài, tất cả người lớn đã bao quanh lều. Khi họ thấy Kino và Rauher bước ra khỏi lều, sự chấn động lan truyền trong đám đông. Bầu trời lúc này còn tối hơn ban đầu. Hermes lẩm bẩm, không biết nó có mưa hay không.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” tộc trưởng hỏi trong khi nhìn chằm chằm họ.

“Chẳng có gì phải nói cả. Tôi chỉ đơn giản là đi và làm những gì tôi muốn làm thôi, tộc trưởng.”

“Đưa tên lữ khách đây. Ta sẽ xem xét chuyện trừng phạt cậu sau.”

Rauher rút cái tẩu của anh ta ra, nhàn nhã và cẩn trọng nhét thuốc vào.

“Đừng có làm phiền. Thời gian của ngài hết rồi.”

“Vớ vẩn!” gã tộc trưởng tức tối hét lên. Gã ra lệnh cho vài tên cầm dây thừng dài. “Tất cả tấn công cùng một lúc! Đừng để họ rời đi! Ta không quan tâm nếu họ chịu vài vết thương nho nhỏ đâu!”

Rauher quẹt một que diêm. Ông ta từ từ đưa ngọn lửa lại cái tẩu.

——

Bam—! Một tiếng nổ văng vẳng từ bên ngoài lãnh địa. Những người lớn quay cuồng nhìn xung quanh, và một tiếng hét đau đớn vang lên từ một người nhìn thấy lý do.

“C...cháy! Căn lều chứa lá thuốc đang cháy!”

“Cái gì cơ?!”

Từ một căn lều đơn sơ, cuồn cuộn khói bốc lên từ một cái lỗ trên mái nhà.

“Tôi đã bảo rồi. Nếu ông không làm gì đó nhanh lên, mọi thứ sẽ cháy rụi sạch đấy,” Rauher nói trong khi rít thêm một hơi.

Mặt mọi người trở nên trắng bệch. Họ vội vã lao tới cái lều đang cháy, cứ như họ đã hoàn toàn quên mất Kino và Rauher.

Khói từ trong lều cuồn cuộn bốc lên, và lửa thì cháy bập bềnh trong lều.

“Lá thuốc! Lá thuốc!”

“Lá thuốc sinh mạng!”

“Dập lửa đi! Làm gì cũng được, dập lửa đi!”

Rauher, Kino và Hermes ngắm nhìn những người kia gào thét điên cuồng từ đằng sau.

Họ đập vào lửa bằng chùy và quật áo quần lên đó, nhưng mọi nỗ lực hòng dập lửa đều không hiệu quả. Ngọn lửa, không hề bị kìm nén lại, càng lúc càng cuồng bạo.

“Đó là cái lều nơi tất cả lá thuốc họ để dành từ năm ngoái lưu lại. Tôi đã sắp đặt từ trước. Tôi hỏi Hermes xem tôi có thể xin ít xăng và thuốc súng không. ------Không có thuốc, mọi người sẽ chỉ còn mười ngày để sống,” Rauher nói. Kino quay mặt nhìn ông.

“Kể cả tôi.” Rauher rít một ngụm khói.

Trận lửa càng lúc càng lớn, những ngọn lửa lung linh tỏa sáng soi rọi bóng hình những người vây quanh nó. Một người đàn ông lại gần ngọn lửa, cứu được một ít lá thuộc. ống tay áo của hắn ta bắt lửa, và không lâu sau, cả thân người gã nhấn chìm trong lửa.

Gã nhảy nhót, bao trùm bởi lửa, hét lên những tiếng thất thanh. Không ai lại giúp hắn cả, và cuối cùng hắn ta nhảy những bước cuối cùng rồi gục xuống. Lại có thêm một vài người nữa bị bắt lửa vào người.

Khuôn mặt của những người nọ trở nên trắng bệch khi cố gắng dập lửa trong tuyệt vọng, rồi họ đổ gục khi bị nghẹt thở.

Người người bị quẳng đi hay bị dẫm đạp lên, công cuộc dập lửa trong vô vọng vẫn được tiếp tục.

Mái lều rơi xuống. Khi ngọn lửa nhấn chìm toàn bộ lá thuốc, khói càng lúc lại càng mù mịt. Những làn khói trắng bồng bềnh nổi lên.

Kino nhìn tình huống đầy u ám trước khi quan sát từng người một ngã xuống. Những người khác đầy tuyệt vọng, hít thở điên cuồng bao nhiêu khói hay bấy nhiêu, khiến khuôn mặt họ ngập chìn trong khói thuốc. Bọt mép bắt đầu sùi ra trên miệng họ khi họ loạng choạng bước, rít lên những tiếng quái dị trước khi ngất lịm đi.

Cuối cùng, căn lều và lá thuốc đã bị bốc cháy hoàn toàn. Quanh những đống tro tàn, những cơ thể người bất động đổ sụp xuống.

Những người còn có thể di chuyển tự kết liễu chính mình.

Đột nhiên, một người đàn ông tóm lấy cổ của người phụ nữ kế bên và ấn cô ta xuống đất, bóp cổ cô ta tới chết. Rồi, hắn bắt đầu dùng chùy đánh chết những người co ro bên cạnh hắn. Khi tiếng xương sọ vỡ nát vang lên, số người bất động lại càng nhiều. Có những người tự mình thiêu đốt bản thân tới chết.

Một gã loạng choạng tới chỗ Kino. Cả hai tay hắn ta đã hóa thành than.

“Heheheh...”

Gã cười, rồi nhắm đôi mắt trống rỗng lại. Rauher cắt cổ họng hắn ngay lập tức.

Và rồi, Rauher lại gần đống tro tàn, giải thoát cho họi khỏi bi kịch: những người quỳ sụp trên sàn, những người đang khóc nức nở, cười man dại, hay ôm lấy nhau, những người bọt méo trào trên khóe môi, những người bị đập chùy tới chết, và những người đang cháy dở.

Ông ta dửng dưng thọc dao vào cổ họ. Chậm rãi, số lượng người còn sống giảm đi.

“N-ngươi... ngươi định làm...”

Người cuối cùng còn sót lại, người đã từng được gọi là tộc trưởng, nói với Rauher, đang đứng ngay trước mắt ông.

“Một năm trước, nếu ông không làm như vậy, có thể vẫn còn cách khác...”

Người đàn ông cùng con dao rỉ máu nhìn hắn ta với đôi mắt màu tro lạnh.

Gã tộc trưởng lấy tay ôm lấy đầu, vừa lẩm bẩm vừa vò vò mái tóc.

“Ooh... hết rồi... mọi chuyện thế là hết rồi...”

Rauher lắc đầu.

“Không. Không phải tất cả mọi chuyện đâu. Tạm biệt, cha già.”



Với con dao vẫn còn cắm trên cổ tộc trưởng, Rauher quay người lại. Kino và Hermes nhìn ông ta bước về phía họ.

“Địa ngục đã kết thúc. Giờ cô có thể đi rồi.”

“Hãy đi cùng nhau đi. Thu thập càng nhiều lá thuốc từ túi của mọi người, và tới đất nước nào đó gần đây. Có lẽ biết đâu đấy, chất độc sẽ được giải. Nếu ông cứ đứng đây chờ chết, chi bằng tìm kiếm chút ít cơ hội đi?”

Người đàn ông nhìn Kino và lẩm bẩm, “Có lẽ thế cũng tốt...” Rồi, ông ta rành mạch nói, “Nhưng tôi sẽ ở lại đây.”

“Tại sao? ... Chẳng còn ai ở đây cả,” Kino nói.

Rauher mỉm cười.

“Cô quên rồi sao?”

“?”

“Lũ trẻ”

“Ồ!”

“Không phải mọi chuyện đều đã kết thúc.”

“……”

“Tôi sẽ giải thích cho chúng những gì người lớn đã làm, họ đã hút cái gì, và tại sao tôi làm vậy. Còn nữa, tôi sẽ dạy chúng làm thế nào để tự kiếm sống, trước khi tôi chết vì cơn điên. Đúng vậy, tôi cũng phải cho chúng xem cái chết là gì. Nếu tôi có thể làm vậy, chúng có thể sẽ sử dụng những con gia súc còn lại để sinh tồn. Chúng có thể mở ra một tương lai mới, tương lai không có khói thuốc. Chính vì vậy tôi sẽ... ở lại đây.”

“...Tôi hiểu,” Kino gật đầu nhẹ. Rồi cô hỏi, “Ông từ đâu tới? Nếu tôi có đi qua chỗ đó...”

Rauher lắc đầu.

“Không cần thiết đâu, và tốt nhất là cô không cần làm như vậy. Tại đất nước tôi sinh ra, tôi là một kẻ giết người.”

“......”

“Ông đã làm gì? Dù sao đây cũng là kết thúc rồi, hãy kể cho chúng tôi nhe đi.”

Hermes nói, nhấn mạnh cụm ‘đây cũng là kết thúc’. Rauher nở một nụ cười buồn.

“Kết thúc hử...? Hồi đó tôi là một người lính. Kể từ lúc tôi còn bé, tôi đã nhận những khóa huấn luyện đặc biệt. Khi chiến tranh xảy ra, tôi đã ám sát rất nhiều kẻ địch. Tôi nghĩ tôi đã giết người vì lợi ích quốc gia, vì lợi ích của mọi người. Nhưng, sau chiến tranh, tôi trở thành cái gai trong mắt. Với một đất nước thắng cuộc chiến tranh dưới danh chính nghĩa, không thể tuyên bố cho dư luận rằng một sát thủ vẫn tồn tại trong nơi đó. Là một con quỷ giết người đã chẳng còn giá trị sử dụng, tôi bị đuổi khỏi đất nước. Tôi không muốn đi du lịch hay gì đâu. Tôi muốn sống cả đời tại đất nước mà tôi sinh ra. Tôi muốn xây dựng gia đình và sống một cuộc đời bình thường tại đó. Khi tôi tới chỗ những người này, tôi tự hỏi không biết mình có thể bắt đầu lại từ đầu hay không.”

“...Tôi hiểu. Cảm ơn rất nhiều,” Hermes nói.

“Đừng nói thế,” Rauher trả lời.

Kino vẫn duy trì trầm mặc, khoác chiếc áo khoác lên, đội mũ lên và đeo kính vào. Khi cô đang định khởi động động cơ của Hermes,

“Cô rất giống cô ấy,” Rauher đột nhiên nói.

“Hử?”

“Lúc nãy cô hỏi tại sao tôi lại giúp cô đúng không? Tôi vẫn chưa trả lời cô. Đó là bởi vì cô làm tôi nhớ tới cô ấy. Không, không phải khuôn mặt cô, mà là đôi mắt... Đôi mắt cô giống hệt cô ấy. Hoàn toàn giống nhau.”

Rauher chậm rãi híp mắt lại.

“Vợ... của ông?” Kino hỏi. Rauher gật đầu.

“Đúng vậy. Kể cả lúc này, nó cứ như một giấc mơ vậy.”

“... .... Giả sử, nếu tôi bị bắt vào tộc, liệu tôi sẽ thành vợ của ông sao?”

“Đúng vậy.”

“... ...”

“Tạm biệt ở đây thôi. Tôi rất vui khi được gặp cô.” Nói đoạn, Rauher quay lưng về phía Kino.

“Tôi sẽ không bao giờ quên ông là người đã cứu tôi, suốt cuộc đời này... tạm biệt,” Kino nói với người đàn ông đang đi xa dần khỏi cô.

Người đàn ông không hề quay đầu lại, ông ta chỉ đơn giản là nhẹ nhàng vẫy tay.



Tiếng động cơ xe vang vọng cả vùng định cư, và rồi biến mất.

Lũ trẻ tụ tập quanh một cái lều. Cuối cùng, cửa lều mở ra, và một người đàn ông mang đôi mắt màu tro tiếng vào. Ông ta bảo rằng ông ta có chuyện muốn nói với chúng. Ông ta bảo đó là chuyện rất quan trọng, chuyện ông ta cần tất cả bọn chúng lắng nghe.

Lũ trẻ từ từ tụ tập thành vòng tròn quanh người đàn ông. Người đàn ông quan sát từng đứa trẻ. Ông ta mở miệng ra, nhưng trong nháy mắt, một cái liềm thọc thẳng vào họng ông, và không một tiếng động phát ra.

“Tôi đã thấy ông! Ông là kẻ thù của mọi người!” ai đó nói. Người đàn ông cố nói gì đó, cố gắng cử động đôi môi, nhưng chẳng có tiếng động nào phát ra, và cuối cùng thì ông ta chết.

Lũ trẻ ra khỏi lều. Rồi chúng khóc rống lên. Sau khi chúng khóc chán rồi, một đứa nói.

‘Từ giờ, chúng ta phải tự dựa vào nhau mà sống.’

Mọi người gật đầu.

‘Từ giờ, chúng ta phải làm mọi thứ mà người lớn đã làm.’

Mọi người gật đầu.

Trong lều tộc trưởng, lũ trẻ tìm xem có thứ gì hữu dụng không. Vài đứa tìm thấy một cái túi với rất nhiều ‘vật lạ’ bên trong, và mọi người nhìn vào.

Đó là lá thuốc. Không ai nhận ra nó, nhưng đó là lá thuốc tộc trưởng dự trữ cho trường hợp khẩn cấp. Có một lượng đáng kể lá thuốc bên trong.

Vài đứa nhận ra đó ắt hẳn là thứ mà người lớn đã hút, và đề nghị họ thử chúng.

‘Cái đó chỉ dành cho người lớn!’ một đứa hét lên. Nhưng sau đó, một đứa khác lại nói,

“Chúng ta giờ là người lớn. Và vì vậy, đây là phần thưởng của chúng ta.”

Quan điểm này được chấp nhận, và mọi người ngậm cái tẩu vào mồm và bắt đầu hút. Ban đầu, vài đứa có cảm giác rất kinh khủng, và cảm thấy buồn nôn, nhưng để trở thành người lớn, chúng chịu đựng.



Nửa tháng sau, bộ tộc này------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện