Và người đàn ông đã chết.

Ở một góc quảng trường, chỗ giao lộ của một vài con phố, người đàn ông nằm bất động, mặt úp sấp xuống đất, máu loang chảy ướt đẫm vỉa hè.

Dưới bầu trời đầy mây như điềm báo sắp có tuyết rơi, và trong không khí lạnh giá, làn hơi nước mỏng bốc lên từ vũng máu gần như biến mất ngay lập tức.

"..."

Kino, đương vận áo khoác với phần cổ được kéo cao, đứng lẫn trong đám đông và quan sát sự việc từ xa.

Một lát sau, hai người rẽ đám đông bước ra, có vẻ là người quen, một phụ nữ trẻ và một bà lão, tiến đến và gục người lên xác người đàn ông.

Họ lay xác và gọi tên anh ta vài lần, và cuối cùng, họ đành chấp nhận anh đã thực sự ra đi. Rồi họ òa lên khóc nức nở.

Đám đông hoàn toàn im lặng. Một số người bỏ mũ xuống, áp lên ngực và nhắm mắt lại.

"Một cảnh tượng thật đau đớn. Hãy cầu nguyện cho hương hồn anh ấy."

"Này người lữ khách - Đây đúng là một "đất nước đau thương", phải không?"

"Ồ, hẳn nhiên là vậy."

Kino đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện