“Lại đây nào, người lữ khách! Chào mừng đến đất nước của chúng tôi!” Người gác cổng nói một cách nhiệt tình.
“Có một số câu hỏi chúng tôi phải hỏi những người tới đất nước này. Xin hãy trả lời chúng. Không có gì quan trọng đâu, nghĩ gì ghi đó thôi”
Người gác cổng đợi một mình trong trạm gác bên ngoài cổng của bức tường thành cao lớn. Hễ có lữ khách đến, anh ta lập tức đưa cho họ một cọc giấy dày. Cả một cây bút nữa.
Người lữ khách hơi giật mình và nhìn chằm chằm vào xấp giấy.
Người lữ khách này trạc tuổi thiếu niên. Cô có mái tóc ngắn màu đen, rối bù, nhưng khuôn mặt và cặp mắt to của cô lộ rõ sự gan dạ. Cặp kiếng đi xe đeo trước cổ.
Cô mặc chiếc áo khoác đen và một cái thắt lưng lớn với vài cái túi bên hông. Bên đùi phải của cô là một túi đựng persuader (Lưu ý: Persuader là súng, trong trường hợp này, là súng ngắn). Bên trong là một khẩu súng lục nòng bát giác.
Người lữ khách hỏi người gác cổng, “Chỉ mình tôi thôi à? Cậu ta cũng vào nữa mà.”
Cô chỉ vào chiếc motorrad (Lưu ý: một phương tiện di chuyển hai bánh. Chỉ là nhắc rằng nó không bay được) sau lưng mình. Nó được chất đầy hành lý, một cái ba lô (*hoặc túi), và một túi ngủ.
“Chỉ cần cô thôi. Xem nào… Cô tên gì?”
“Kino”, Kino nói, rồi lại chỉ vào chiếc motorrad.
“Và kia là bạn cộng sự của tôi, Hermes.”
“Rất vui được gặp anh”, Chiếc motorrad tên Hermes nói từ đằng xa. Người bảo vệ cúi chào lại.
“Một lần nữa, xin chào mừng đến đất nước của chúng tôi. Về phần câu hỏi, chỉ cần Kino làm là được rồi. Sẽ mất chút thời gian, nhưng xin cố trả lời hết tất cả. Cô có thể dùng bộ bàn ghế ở kia.”
“Được rồi, nhưng… Đây là điều kiện bắt buộc để vào trong à?”
“Đúng thế,” Người gác cổng gật đầu.
Kino nói rằng cô đã hiểu, ngồi xuống ghế, và bắt đầu xem qua xấp giấy.
Nó gồm các câu hỏi về tên, tuổi, giới tính, chiều cao, cân nặng. Rồi đến sở thích, món ăn ưa thích, màu ưa thích, thị hiếu về nhạc, các giá trị tự thức, cách suy nghĩ, sở thích ăn mặc,
Rồi nó hỏi bạn thấy gì ở một bức hình trông như một vết mực. Bạn thích làm loại thú nào. Bạn cảm thấy thế nào khi xem quyền anh, bạn nghĩ gì về việc làm vườn, liệu bạn có thích trẻ con; dậy sớm; nuôi thú; khóc khi xem kịch hay đọc truyện; thích mèo hay chó hơn; màu sắc khi mơ; lo sợ bị người khác đánh giá; phiền khi phải sống chung vời người già; thích đánh bài hay không, và còn tiếp.
“…thở dài”
Dù Kino có thở dài vài lần, cô vẫn trả lời xong hết các câu hỏi. Rồi cô quay lại chỗ người gác cổng với một nụ cười.
Sau đó, người gác cổng chụp hình cô để hoàn thành giấy tờ. Ông ta chụp phần mặt, rồi cả người. Người gác cổng bảo Kino cười lên, nhưng nhìn thế nào thì mặt của cô vẫn lộ vẽ khó chịu.
“Xong rồi, cám ơn rất nhiều.”
Cuối cùng, Kino cũng được phép vào, và cánh cổng nặng nề mở ra. Kino gõ nhẹ để đánh thức Hermes đang ngủ say.
Trời đã gần tối khi Kino tiến vào đất nước này. Tệ hơn nữa, mây đen đã bắt đầu xuất hiện. Kino tìm thấy một khách sạn rẻ tiền vào bước vào trong. Không lâu sau đó, trời bắt đầu mưa. Kino quyết định không ra ngoài ngày hôm đó. Cô ăn tối, tắm, và đi ngủ.
_____
Vào ngày tiếp theo, Kino thức dậy vào lúc bình minh.
Mưa đã tạnh. Kino duỗi người tập thể dục trong phòng, rồi tập luyện với khẩu ‘Canon’
Sau bữa sáng ở khách sạn, Kino đánh thức Hermes dậy. Cô bỏ lại hành lý ở khách sạn và quyết định đi ngắm cảnh.
Đất nước này không lớn lắm. Những vùng đất phẳng được tường thành bao bọc. Đường phố được chia đều và xen kẽ các tòa nhà bê tông chẳng mang tí cổ kính nào.
“Đất nước này cũng chẳng đẹp gì nhỉ?” Hermes nói.
Kino hỏi vài người đang đi trên phố về những điểm đặc biệt nhất của đất nước họ. Câu trả lời nào cũng từa tựa nhau.
“Điều thú vị về đất nước này à? Eh… Thì, đất nước này rất yên bình.”
‘’…Đó là một câu hỏi khó, nếu tôi phải nói về điều này thì…Đó thật sự là một câu hỏi khó có thể trả lời được… ‘’
“Rượu ngon, chắc thế, hmmm? Cô không uống rượu à? Vậy cũng chả có gì đặc biệt cả…”
“Không có đâu. Đây là một đất nước mới lập nên không có nhiều nơi để thăm thú.”
Kino lái Hermes đi vòng quanh. Rồi họ đến biên giới của đất nước này và quyết định quay lại.
Kino dừng lại bên một quán cà phê lề đường để uống chút trà. Vừa uống xong và đang quay lại chỗ đỗ Hermes, cô nghe thấy tiếng la hét.
Kino và Hermes quay về hướng phát ra tiếng động. Trước bờ đốc để ra đường chính là một cặp nam nữ trẻ đang cãi nhau. Mọi chuyện bắt đầu trở nên tệ hơn.
“Chuyện gì thế nhỉ?” Kino nói với vẻ ngạc nhiên. Hermes thì lại thích thú trả lời.
“Thì đó, đánh nhau. Anh kia thì có lợi thế về mấy cú đấm móc mà nãy giờ anh ta tung, nhưng mà mấy cú đá của cô gái ấy cũng được đó. Ah, cú đá cao quyết định ai thắng rồi.”
“Có ai nhờ bình luận đâu…”
“Có nên ngăn họ lại không?”
“Này, dừng lại, bình tĩnh mà nói chuyện chứ.” Kino vừa nói vừa tiến về phía họ.
“Ah, người lữ khách, cô định làm gì thế?”
Từ phía sau, một anh cảnh sát trẻ mặc sắc phục gọi Kino và ngăn cô ấy lại.
“Anh đến đúng lúc lắm.” Hermes nói.
“Mấy người này đang đánh nhau, anh phải ngăn họ lại thay vì tôi chứ.” Kino nói
Người cảnh sát lắc đầu. “Có lẽ tốt nhất ta nên để họ tự lo.”
“Vậy có ổn không?”
“Ổn chứ, có vẻ như đâu có gì sai. Với lại, hình như họ xong rồi kia.”
Khi Kino quay lại nhìn, cô thấy vụ đánh nhau đã được giải quyết ổn thỏa, cặp nam nữ ấy cùng nhau bỏ đi.
Người cảnh sát cảnh báo Kino “Cô à, tôi có điều này muốn yêu cầu cô. Cô thấy bất kì cặp nam nữ nào đánh nhau, cô không được can thiệp vào. Ở đất nước này, không ai can thiệp vào những vụ đánh nhau giữa các đôi tinh nhần hay vợ chồng cả, với lại mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa trước khi trờ nên nghiêm trọng mà.”
“Thật vậy à?” Kino hỏi một cách ngờ vực.
Người cảnh sát mỉm cười và nói, “Có lỡ vô tình dính vào đó, tôi không nghĩ cô cũng được lợi lộc gì đâu. Dù gì thì, xin hãy tận hưởng khoảng thời gian cô ở đất nước của chúng tôi. Cô không tìm thấy chỗ nào khác giống nơi đây đâu, và lại còn có nhiều cảnh đẹp nữa . Giờ thì, tôi xin phép.
Người cảnh sát chào rồi bỏ đi.
“Cảnh đẹp à? Đâu ra?” Hermes lẩm nhẩm.
_____
Kino ăn một bữa trưa ngon miệng, rôi đổ đẩy bình cho Hermes. Sau một cuộc tranh luận ngắn, họ quyết định ngưng ngắm cảnh và về khách sạn.
Trong lúc đang đợi đèn đỏ, một giọng nói từ chiếc xe hơi phía sau cất lên.
“Xin chào người lữ khách.”
Tài xế là một người đàn ông trạc 30 tuổi, đeo kính và mặt một bộ vest có cà vạt.
“Người lữ khách, nếu được, cô có thể qua nhà tôi uống chút trà không? Tôi đang trên đường về nhà đây, cũng gần lắm. Cô thấy sao? Có gì gặp vợ tôi luôn; chúng tôi rất muốn nói chuyện về cuộc hành trình của cô và đất nước của chúng tôi.”
“Mình đang rảnh, đi không?” Hermes nói. Kino gật đầu. Cô nói với người tài xế rằng cô sẽ đi theo xe ông ấy.
_____
Nhà của người đàn ông ấy là một trong hai căn hộ hai tầng nối nhau.
Vợ của ông ta đi ra từ trong nhà và chào cả hai. Bà ta có mái tóc dài và rất xinh đẹp.
“Vợ tôi đấy. Cô ấy đẹp nhỉ?” Người đàn ông nói, lộ rõ vẻ hạnh phúc, rồi hôn vào cổ bà ấy.
“Xin cứ tự nhiên như ở nhà, cô lữ khách và ngài motorrad” Người vợ mỉm cười chào họ. Kino đáp lễ rồi giới thiệu mình và Hermes.
Người đàn ông dẫn cả hai vào , còn người vợ đi sau đóng cửa, thoáng thấy khẩu súng Kino đeo bên đùi. Bà ta trợn mắt một lúc, rồi nhỏ nhẹ nói. “Người lữ khách, cô mang súng à ?”
“Hmm ? Ah, nếu bà không thích, tôi có thể cất nó đi” Kino vội vã nói. Người vợ vừa mỉm cười vừa lắc đầu.
“Không sao, tôi ổn mà. Đi chu du khắp nơi chắc là nguy hiểm lắm nhỉ ? Cô sẽ ở lại đất nước này bao lâu ?”
“Tới mai, có lẽ tôi sẽ đi vào lúc sáng sớm,” Kino trả lời.
“Tôi hiểu rồi…” Người phụ nữ lẩm nhẩm nhỏ nhẹ.
_____
Người đàn ông mời Kino ngồi trong phòng ăn. Hermes được chống đứng ở phía sau.
Ông ta gọi người vợ đang ở trong bếp. “Đem đồ uống ra mời khách đi, cám ơn.”
“Dĩ nhiên rồi, xin lỗi vì đã để hai người đợi,” người vợ trả lời một cách vui vẻ.
Người đàn ông nói một cách lịch sự với Kino. “Chào mừng đến nhà tôi. Tôi không thường có cơ hội nói chuyện với người nước ngoài. Cô lữ khách, ngài motorrad, hai người nghĩ gì về đất nước này?”
“Nó chán ngắt” Hermes nói thẳng.
Người đàn ông cười lớn, “Hahaha. Anh thẳng thắng thật đấy. Nói thật, đất nước này thật sự chán ngắt. Không có cảnh đẹp hay lịch sử gì cả. Nhưng sống ở dây rất tốt. Rất yên bình và ít tội phạm. Chúng tôi có thể sống một cách vô tư. Mấy ngày nghỉ lúc nào tôi cũng chơi tennis với mấy người bạn.”
Người vợ để khay xuống, rồi đem đến một cái chai và vài cái ly. Đó là rượu. Bà ta đổ đầy li đến miệng. Người chồng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng uống cạn li trong một hơi rồi thở gấp. Mặt ông ta dần dần đỏ lên. Ông ta hỏi người vợ đang đứng bên cạnh. “Còn đồ nhắm đâu?”
“Ah, xin lỗi, đợi em một tí.” Người vợ nói rồi quay lưng đi.
Ngay lúc đó, người chồng la lên giận dữ, “Tại sao ta phải đợi?! Đáng lẽ giờ này phải ra rồi chứ! Đồ ngu!”
Ông ta đứng dậy, nắm lấy tóc người vợ bằng hai tay, rồi kéo bà ta đi.
“Á!” Người vợ la lên và cả hai biến mất qua phòng bên.
Có tiếng cái gì đó bị đánh vài lần.
“Con khốn! Con khốn! Đồ ngu!”
Tiếng la mắng của người chồng có thể được nghe thấy. Những lời nhục mạ được tiếp tục.
“Đồ ngu! Phải biết suy nghĩ chứ! Mày muốn làm bẽ mặt tao à?! Mày định giờ trò lười nhác à?! Mày nghĩ cho mày ăn không à?! Ê! Có còn nghe không thế? Cát!
Cả một lúc không có tiếng động gì. Rồi đột nhiên có giọng của người chồng.
“Sao cũng được, đi nấu gì đi. Làm cho nhanh đấy. Hôm nay tôi đang vui nên tha cho đấy. Làm nhanh lên đồ ngu!”
Có tiếng thịch như cái gì bị ném xuống.
Người đàn ông quay lại phòng ăn, mặt đỏ gay. Ông ta ngồi xuống, rồi bỗng trông như thấy xấu hổ, nói “Tôi rất lấy làm tiếc cô phải thấy cảnh khó coi vừa rồi. Cô ta lần nào cũng cố gắng tiếp thu hết, nhưng mà vẫn ngốc quá. Xin đừng giận cô ấy nhé, nếu được, xin hãy tha thứ cho cô ấy. À phải rồi, cô uống gì không?”
“Không, cám ơn, tôi không uống rượu.”, Kino nói. Biểu hiện của cô ấy không thay đổi như lúc ban đầu
“Ah, vậy thì, mời cô ăn cái này” Ông ta mời Kino một đĩa bánh quy.
Kino cám ơn ông ấy, cầm lấy một cái và cho vào miệng. Cùng lúc đó, người vợ đi lảo đảo vào phòng ăn. Tóc của bà ta rối bù, và bà ta đang ôm đầu. Bà đi vào bếp như người mất hồn.
“Mời người lữ khách ít trà! Nhanh lên” Người chồng la lên
Vẫn lộ sự vui vẻ, người đàn ông tự rót một li vào uống hết. Ông ta bắt đầu nói nhiều, với giọng hân hoan.
“Trời ơi, tôi ghen với mấy người lữ khách quá! Ghen lắm đấy! Họ được đi đây đi đó, thăm thú khắp nơi. Đúng. Cô biết không. Trước đây tôi cũng từng lái một chiếc motorrad. Mấy chiếc xe có ống xả ở cả hai bên… Tôi không muốn khoe mẽ, nhưng mà tôi lái cũng giỏi lắm. Nhưng nói thật, tôi cũng có ngã xe. Là đồ mượn nên tôi chỉ lái được có tí xíu. Uhm… *hic*Tôi cũng muốn đi đây đi đó. Này, cô lữ khách, đi du hành chắc vui lắm hả?”
Kino mỉm cười với ông ta. “Đúng, rất vui. Ông có thể thấy được sự khác nhau về phong tục tập quán của các nước.”
“Kino cũng nghĩ thế” Hermes lẩm nhẩm không thành lời.
“Đúng thế!”
Người đàn ông vỗ đùi chan chát. Ông ta chao đảo khi đứng lên, rồi mỉm cười tuyên bố.
“Nhiều nước khác nhau, nhiều thế mà cô được đi hết. Uhm, thật là tuyệt… còn trẻ thì phải làm thế! Oops!”
Người đàn ông nghiêng người về phía trước và mất thăng bằng. Tay ông ta đụng trúng người vợ đang mang đồ ăn lên. Người vợ làm rớt đĩa, và đồ ăn đổ đầy ra sàn.
“Ah!” Người vợ la lên.
Sắc mặt của người đàn ông nhanh chóng thay đổi. Ông ta lườm người vợ với cơn giận như quỉ dữ.
“Ah là thế nào!? Đồ ngu! Đứng đó làm gì nữa! Đồ ăn hư hết rồi kìa! Ahhh! Đồ vô dụng! Đồ rác rưởi! Nhặt lên mà ăn đi!”
Kino ăn thêm một cái bánh quy nữa.
Người đàn ông nắm mái tóc dài của người vợ, kéo về phía mình, rồi kéo cô ta qua phòng bên.
“Con khốn ngu ngốc”
Lại có tiếng tát, và lời nhục mạ của người đàn ông tiếp tục
“Đúng là! Cả đồ nhắm cũng không đem ra được cho khách! Đồ vô dụng, chỉ tổ làm vướng chân người khác!...Tsk! Không thể tin được là tao lại lấy mày! Nói gì đi chứ! Đồ ngu! Cát! Có nghe không đấy? Mọi thứ im lặng trong giây lát.
“Sự ngu ngốc của máy làm tao phát ốm! Khách người ta từ xa đến! Mày có biết ai cho mày ăn không? Ai làm ra tiền mà nuôi mày? Ai đi làm hả? Hả? …Thôi quên đi, tao mệt rồi! Đi ngủ đây! Đi mà dọn đẹp đi! Tao muốn cái sàn nhà sạch coong! Nghe chưa!”
Rồi lại có tiếng cái gì đó bị ném xuống lần nữa.
Người đàn ông quay lại phòng ăn.
“Tôi rất lấy làm tiếc vì mấy chuyện này, cô lữ khách và ngài motorrad. Chúc hai người ngủ ngon. Tôi rất thích cuộc nói chuyện của chúng ta. Xin hãy cứ tự nhiên. Nếu cần gì thì cứ nói vợ tôi – Dù là cô ta khá vô dụng.”
Người đàn ông nói những lời nhã nhặn này rồi vào phòng kế
“Đi làm mau!”
Người vợ bị lôi ra ngoài. Chỗ bị đánh trên trán lúc trước bắt đầu xưng lên. Môi chảy máu. Người đàn ông ném vợ mình xuống sàn như thể xem cô ta là rác rưởi.
Ông ta loạng choạng đi vào phòng bên. Rồi tiếng bước chân lảo đảo ấy đi lên lầu.
Kino khẽ nhìn Hermes, rồi đứng dậy. Cô định giúp người vợ đang dọn dẹp đống đồ ăn vương vãi trên sàn.
“Không sao đâu, xin đừng làm vậy.” Người vợ ngăn Kino lại.
“Xin lỗi, nhưng mọi chuyện đều ổn cả. Cô hãy về ghế ngồi đi.”
“Bà ấy nói đúng đấy, Kino. Không cần phải giúp bà ấy đâu”
Hermes nói từ phía sau. Kino nhìn Hermes lần nữa rồi ngồi xuống ghế.
Trong lúc đang kìm máu chảy ra từ miệng, người phụ nữ dọn đồ ăn, rồi quét sàn.
Bà ta dọn bàn, rửa tay trong bếp, lau mặt. Sau đó, bà đưa cho Kino một tách trà. Kino cám ơn và nhận lấy nó.
“Xin đợi một lát’’.
Người vợ nói những lời đó rồi đi ra khỏi phòng ăn. Có tiếng đi lên lầu, rồi lại đi xuống.
Bà ta vào lại phòng ăn, rồi ngồi đối diện với Kino. Phía trên mắt phải bà ta xưng lên thấy, và chỗ máu chảy ra từ môi đã đông lại.
“Chắc hai người ngạc nhiên lắm…” Người vợ nói.
“Thì, có một chút. Có điều sáng nay, chúng tôi thấy một cặp đánh nhau giữa phố. Tôi định ngăn họ lại, nhưng cảnh sát lại ngăn tôi.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Đất nước này là như thế à?” Hermes nói, và người phụ nữ gật đầu.
“Đúng. Ở đất nước này có phong tục là các cặp nam nữ không cần phải kiềm chế với nhau. Vì thế, vợ chồng đánh nhau không phải là tội phạm, miễn là không có ai chết.
“…” “…”
“Nhưng mà đâu có gì đáng ngạc nhiên. Đất nước này đã như thế từ thời xa xưa rồi.”
“Ra vậy…” Kino nói.
“Này, sao cô lại lấy người như thế?” Hermes hỏi thẳng.
Người vợ mỉm cười. Đó là nụ cười tự mỉa mai pha lẫn sự thích thú, như thể bà đã bị hỏi nhiều lần rồi.
“Đúng thế thật. Nếu được chọn, liệu tôi có lấy người như thế này không?”
“Ông ta có như thế trước khi hai người lấy nhau không?”
“Không, khác hẳn. Lần đầu tôi gặp anh ta tại ‘omiai’, tôi đã nghĩ rằng anh ta là người tuyệt vời và chân thành.”
“Omiai là gì?” Kino hỏi
“Tên nhà hàng hai người họ hẹn hò lần đầu chăng?” Hermes trả lời, và người phụ nữ lắc đầu.
“Omiai là tục lệ của đất nước này. Trong dịp này, người đàn ông và đàn bà nào muốn kết hôn sẽ gặp nhau lần đầu. Thông qua người mai mối, hai người có chung hoàn cảnh gia đình và địa vị kinh tế gặp và nói chuyện với nhau để xem có hợp với nhau không. Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp thì sẽ dẫn đến hôn nhân…”
“Vậy nghĩa là có khả năng ta sẽ kết hôn với người mà ta không thật sự yêu?” Kino hỏi, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, nhưng không chỉ có thế… Ở đất nước này, người trưởng thành nào mà chưa kết hôn sẽ không được coi là thực sự trưởng thành. Đàn ông phải có gia đình để đùm bọc, Đàn bà phải chăm nom nhà cửa,” Người vợ trả lời.
“hmm”
“Vậy nên ai đến cuối tuổi 20 cũng tìm cách kết hôn cho sớm. Có lẽ họ nghĩ nếu không kết hôn sớm, họ sẽ phải độc thân cả đời. Họ sợ mình sẽ không bao giờ ‘trưởng thành thật sự’. Hồi đó, rất nhiều người được khuyến khích đi tham dự ‘Omiai’
“Tôi hiểu rồi… Nhưng, không phải hôn nhân là điều mà hai người yêu nhau thật sự mới làm vì họ muốn được ở bên nhau trọn đời sao?” Kino hỏi.
“Đúng thế”
“Nhưng nếu vậy, nếu cái ‘omiai’ cô đang nói đến nãy giờ là để chọn vợ chồng, chẳng phải nó hoàn toàn làm trái lại lí do đó sao?”
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc, rồi gật nhẹ.
“Nói thế cũng được. Nhưng, cô lữ khách à, nếu xét về kết quả, cách lựa chọn vợ chồng không ảnh hưởng mấy đến sự thành công của đời sống hôn nhân. Mọi chuyện chưa chắc đã tốt ngay cả khi kết hôn vì tình yêu, và còn có cả trường hợp một cặp sống với nhau rất hạnh phúc dù họ lấy nhau qua ‘omiai’. Lấy ví dụ nhé, cha mẹ thôi cũng gặp nhau qua ‘omiai’, nhưng họ sống với nhau rất hạnh phúc. Tôi quan sát họ rất kĩ, và xem họ như hình mẫu. Và giấc mơ của tôi là muốn có một gia đình giống như thế. Người lữ khách, cô đồng ý không?
“…”
“Nhưng trong trường hợp của cô thì chồng của cô lại như thế.”
Hermes trả lời trong khi Kino trở nên im lặng.
“Đúng… Trước đó, rồi một khoảng thời gian sau khichúng tôi lấy nhau, chúng tôi rất ý thức được nhu cầu của nhau, và tôi không nhận ra được điều đó. Nhưng rồi, sau khi kết hôn được một khoảng thời gian, chúng tôi quá quen với nhau…, và mọi chuyện đã quá muộn. Có lần, anh ta thấy một tí bụi trên sàn, rồi đột nhiên, anh ta nổi giận và đánh tôi. Lúc đó, tôi bất ngờ quá nên không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, và anh ta tiếp tục đánh tôi.”
“Uh-huh” Hermes chêm vào
“Kể từ đó, anh ta bắt đầu trở nên bạo lực với bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào. Rượu còn làm mọi chuyện tệ hơn. Anh ta đẩy tôi ngã xuống cầu thang, dí thuốc lá vào da tôi…, nhốt tôi bên ngoài nhà vào mùa đông trong khi tôi không mặc đồ ấm”
“…….”
“Còn gì nữa không?” Hermes nói với giọng thích thú. Người vợ tiếp tục một cách thờ ơ.
“Anh ta làm đủ thứ việc với tôi. Khi tôi nói với cô bạn cũ, cô ta nổi giận và giảng đạo cho tôi nghe cả tiếng về việc tôi sai như thế nào về mặt cảm xúc, rồi về ‘phụ nữ phải như thế nào’ bất kể bị ra sao. Tư trang của tôi chẳng còn gì sau khi chúng tôi lấy nhau. Chúng đều bị vứt đi hết hay bị phá hủy. Năm ngoái tôi có nuôi con mèo. Trong lúc tôi đi vắng, hắn ném nó xuống sàn…; Tôi buộc phải giết nó dù rất tiếc nuối. Lần đó, hắn bị phạt vì tôi hành hạ súc vật. Nhưng sau đó, hắn đánh tôi và nói rằng đó là lỗi của tôi vì tôi nuôi mèo.”
“….”
“Uh-huh”
“Tất cả sách vở tài liêu của tôi đều bị đem đốt. Hắn nói rằng nội trợ chẳng cần học gì khác ngoài viêc trông nom nhà cửa. Vậy nên tôi mua sách dạy nấu ăn và trông nom nhà cửa. Rồi hắn lại bảo tôi làm gì thì cũng vô dụng thôi, và đem vất hết sách đi, mà theo lời hắn là chỉ phí tiền. Kể từ đó, tôi chẳng làm gì khác ngoài trông nom nhà cửa. Bảo hiểm của tôi đã bị hủy. Và tôi chẳng có tiền để tiêu. Hắn nói: ‘Nô lệ chẳng cần tiền, cứ làm theo lời ta nói’
“hhm. Tôi hiểu rồi, hiểu rõ rồi.” Hermes nói một cách kinh ngạc. Người vợ tiếp tục.
“Dù vậy sau khi hành động như thế, sáng hôm sau hắn lại quì xuống, khóc lóc và xin lỗi. Tôi cũng khóc và nghĩ, ‘Ôi, người này sâu bên trong tâm hồn thật ra rất tốt bụng’ và rồi tôi tha thứ hết cho anh ta. Nhưng mọi chuyện lại xảy ra hết lần này đến lần khác. Sau đó một khoảng thời gian, hắn lại trở nên tốt bụng. Tôi thì lại luôn lo lắng rằng hắn lại nổi giận vì sự thiếu kinh nghiệm và khả năng làm vợ của mình. Có lẽ, đó là sự yếu đuối của hăn, và tôi là người duy nhất có thể giúp hắn – Có lẽ đó là sứ mệnh của tôi. Những ý nghĩ đó thoáng hiện lên trong đầu tôi,” người vợ nói và cười.
“Um… cô không thể kí đơn li hôn sao?” Kino hỏi. Người vợ lộ vẻ sầu muộn còn hơn khi bị đánh.
“Vậy là cô không biết sao? Tôi nói gì thế này, dĩ nhiên là một lữ khách sẽ không biết rồi. Tôi xin lỗi. Ở đất nước này, li hôn bị coi là hạ cấp, và chẳng ai tán thành nó cả. Ngoài ra, cách khác duy nhất để kết thúc hôn nhân chỉ có cái chết.”
“Ôi trời, tôn giáo à?”
“Không. Có lẽ đây chỉ là quan điểm chung của xã hội thôi. Có vẻ như từ lâu lắm rồi, việc li hôn bị coi là rất nhục nhã. Một người sau khi li hôn sẽ không thể bảo vệ đùm bọc gia đình mình, và anh ta sẽ không xứng đáng làm một thành viên trong xã hội, một kẻ vô dụng. Để tránh có những người như thế, li hôn bị cấm hoàn toàn’’.
“… Rõ rồi” Kino lẩm nhẩm bằng một giọng vô hồn, rồi nhìn Hermes
Ngay khi Kino vừa định nói gì đó
“Người lữ khách” Người vợ nhìn Kino với khuôn mặt hơi bầm tím, và nói với một giọng kiên quyết.
“Tôi muốn thỉnh cầu cô một việc…”
Kino nhìn lại về phía người vợ. Bà ta đáp lại bằng một cái nhìn im lặng.
“Là gì vậy? Tôi có thể làm được gì sao?”
“Đúng thế. Chỉ mình cô làm được thôi, người lữ khách. Cô có thể giúp tôi thoát khỏi chuyện này. Tôi sẵn sàng đáp trả bằng mọi cách. Cô muốn lấy hết tất cả mọi thứ có giá trị trong căn nhà này cũng được. Điều tôi muốn thỉnh cầu có liên quan đến chồng tôi…”
“Tôi nghĩ mình biết đó là gì” Hermes nói
“Đó là việc gì?” Kino hỏi
Người vợ nhìn sau lưng để chắc rằng không có ai khác. Với vẻ mặt đăm chiêu, và giọng trầm nhưng rõ ràng, bà ta nói với Kino.
“Người lữ khách, tôi muốn cô, với khẩu súng ấy, tôi muốn cô giết chồng tôi.”
“Được rồi ! Cô ấy sẽ làm !” là câu trả lời nhanh nhẩu và vui vẻ của Hermes.
“Tôi xin lỗi, xin đừng để ý đến những gì cậu ta vừa nói lúc nãy.” Kino sửa lại.
Sắc mặt của người vợ không hề thay đổi. Bà ta nhìn Kino
“Làm ơn. Hắn đang ngủ. Tôi có chìa khóa phòng ngủ của hắn đây.”
Kino nhẹ nhàng lắc đầu và nói. “Nói ngắn ngọn là, chuyện này không thể thực hiện được. Tôi không thể giúp cô.”
“Oh, không làm à ?” Hermes hỏi với giọng đùa cợt
“Dĩ nhiên là không. Đó là tội giết người mà” Kino nói, và Hermes trả lời bằng giọng ghê tởm
“Kino, cô không nhớ mình đã bắn chết bao nhiêu người rồi sao ? Đâu phải là cô có khả năng ‘thuyết phục người khác’ (chơi chữ, súng trong Kino universe tên là persuader, Hermes nói Persuading power, khả năng thuyết phục)
“Trường hợp này thì khác. Trong trường hợp này, tôi có thể bị luật pháp nước này trừng trị. Bởi vậy nên tôi mới gọi nó là ‘tội giết người’. Tôi không muốn đi tù ở đây.”
“Uh thì, sao cũng được – Hoàn cảnh của người vợ này cũng đâu liên quan gì đến cô đâu, cô cứ tiếp tục đi chu du khắp nơi thôi. Nghĩ gì thì, cô chẳng có dính líu gì vào đây cả,” Hermes nói mỉa mai.
“Uh, um..” Người vợ bẽn lẽn cắt ngang rồi nói một cách kiên quyết.
“Cô không cần phải lo về chuyện đó đâu. Cô sẽ không bị buộc tội giết người.”
Kino như thể vừa mới bừng tỉnh.
“Ý cô là sao ?”
“Đó là luật. Ở đất nước này, người ngoại quốc nào phạm tội, nếu ra khỏi đất nước trong 1 ngày, người đó sẽ không bị buộc tội gì cả. Về lý do thì…Trước đây, cảnh sát sẽ đuổi theo thủ phạm, nhưng họ không thể làm gì khi thủ phạm ra khỏi đất nước. Để tránh bị chỉ trích vì thiếu khả năng, họ ra luật bỏ qua bất cứ hành động phạm tội nào thực hiện bởi người nước ngoài. Đó là lí do vì sao bất kể hôm nay cô giết bao nhiêu người, cô có thể ra khỏi cổng vào ngày mai mà không gặp vấn đề gì.”
“….”
“Nhưng”
Hermes định nói trong lúc Kino giữ im lặng.
Người vợ tiếp tục. “Tôi chắc chắn rằng lí do họ kiểm tra gắt gao như thế ở cồng là vì chuyện này. Tuy nhiên, nếu họ biết được tôi nói với cô chuyện này, tôi sẽ bị trừng phạt…. Dù vậy, tôi cũng không quan tâm.”
Kino suy nghĩ một lúc, rồi nói “… Tôi có thể hoi cô một câu… không, hai câu không ?”
“Hỏi đi”
“Trong trường hợp cô không thể chịu nổi bạo hành nữa, và cô giết anh ta, hình phạt là gì ?”
“Tử hình. Người nào giết vợ hoặc chồng của mình sẽ phải chịu án phạt giết người cấp độ 1 và chắc chắn sẽ bị xử tử. Vì bạo hành giữa vợ và chồng được chấp nhận, tôi không hề có động cơ gây án hợp lý nào để làm thế”
“…. Câu hỏi còn lại của tôi có lẽ hơi lạ. Lúc chồng cô nói ‘cát’, ý của anh ta là gì ?”
Người vợ mỉm cười trả lời “Ý của hắn là bao cát. Cô có thể tự thấy lí do tôi có cái tên đó”
“….”
“Nhưng…này, Kino, có nghe tôi nói không thế ?” Hermes hỏi
“Có”
Người vợ nhìn Kino với vẻ mặt cầu khẩn, gần như là tôn thờ
“Tôi cầu xin cô… làm ơn đi mà…”
“Cô sẽ làm gì hả ? Kino ?”
Kino đứng dậy. Cô nhìn vào đùi phải của mình, vào khẩu Canon, đã nạp đủ sáu viên. Rồi cô nói
“Về thôi, Hermes”
“Biết mà”
Cùng lúc với câu trả lời ngắn gọn của Hermes, vẻ mặt của người phụ nữ chứa đầy nỗi tuyệt vọng. Bà ta đá cái ghế đi lúc đứng dậy và ôm chặt lấy chân Kino.
“Không thể nào ! Làm ơn đi mà ! Tôi không chịu nổi cuộc sống này nữa ! Cô đã thấy hết rồi đấy ! Cô thấy rồi, đúng không ?! Tôi bị đánh đến nhừ tử ! Cô lữ khách à ! Chẳng còn cách nào khác đâu ! Cô không thấy sao ?! Đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi ! Tôi đã phải chịu đựng để có cơ hội thế này ! Cô có nghe tôi nói không ?!”
“Chúng tôi… phải đi” Kino nhẹ nhàng bỏ tay người phụ nữ đang van xin ra.
Cô gạt chống đứng của Hermes và bắt đầu dắt cậu ta ra cửa.
“Tôi cầu xin cô… Làm ơn…”
Khi qua khỏi cửa, Kino quay lại và nhìn thấy người phụ nữ đã nằm ra sàn mà khóc.
“Cám ơn vì mấy cái bánh quy.”
Rồi cô đối mặt với người phụ nữ nước mặt giàn giụa đang chảy xuống khuôn mặt và nói
“Xin lỗi, nhưng tôi không muốn làm thượng đế.”
_____
Kino và Hermes ra đến phố từ trong khu căn hộ.
“Tôi thấy không khỏe” Kino nói
Hermes nói lại, như an ủi Kino “Tôi hiểu cô cảm thấy thế nào, Kino à. Nhưng đất nước này có những vấn đề nó phải tự mình giải quyết. Bất kể người lữ khách nói hay làm gì, người ta sẽ luôn tự đi theo điều luật của mình. Madeline đã nói thế.
“Ai cơ?.... Ý cậu là, nhiều chuyện à?” (Chỗ này khó hiểu, meddlesome, Madeline, giống vần chăng????)
“Phải, đúng rồi” Hermes nói rồi trở nên im lặng.
“Đúng như cậu nói, Hermes à. Tôi đã hiểu rồi… tất cả mọi thứ.”
“Tôi đồng cảm với cô. Kino, cô sẽ đỡ buồn khi ăn ít đồ ngọt đấy.”
Kino thở dài. “Chắc thế. Không biết quán cà phê lúc sáng có gì không nhỉ?”
Kino mở máy của Hermes. Cô đeo kính và đội nón, rồi chạy xe trên đường phố.
“Kino, tôi nghĩ là cô đã nhận thấy, nhưng…” Hermes nói lưỡng lự trong lúc đang chạy
Kino gật đầu “Uhm, tôi không nói gì cả, nhưng sáng nay, bà ta mang rượu mạnh và cố tình làm rớt đĩa… tôi đã thấy”
“Diễn hay thật, làm tôi cảm động quá,”
“Đúng thế… Có nhiều loại người thật”
_____
“Này, cô lữ khách”
Viên cảnh sát họ gặp sáng nay gọi Kino và Hermes. Anh ta thung dung đứng trước quán cà phê lề đường đang đóng cửa. Kino sửa lại mũ với khuôn mặt chán nản.
Không phản ứng gì, Kino tiến tới viên cảnh sát. Sắc mặt của cô rất lạ khi cô đi qua bên phải của viên cảnh sát, lờ đi hẳn anh ta.
Ngay lúc đó, Kino với tới bao súng của anh ta bằng tay phải, và rút khẩu súng của mình ra
Viên cảnh sát nhận thấy ngay, nhưng ngay lúc đó, anh ta cảm thấy có gì đè vào lưng mình, và đứng im. Rồi anh ta nghe thấy tiếng nói kế bên tai.
“Làm ơn đừng di chuyển, anh không phải giơ tay lên đâu”
“C-cô lữ khách? T-t-t-thế này là thế sao?”
“Chẳng có lí do gì cả, nhưng, nếu tôi bóp cò, sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra đúng không? Nhưng điều đó được cho phép. À tiện thế, tôi sẽ đi vào sáng mai.”
Viên cảnh sát cứng họng trong phút chốc, rồi chậm rãi nói.
“C-cô nghe được điều này từ ai thế? Mà không, ai đã bảo cô làm thế này? Cô có thể nói cho tôi nghe được không? Tôi sẽ rất biết ơn nếu cô nói ra, và cho p-phép tôi thông báo với sở chỉ huy.”
Hermes chọc anh cảnh sát. “Kino , anh này đúng là tận tụy với công việc. Thật là tuyệt vời. Tôi thực sự khâm phục anh đấy. Anh nên được thăng chức, cả hai bậc luôn’’.
Kino nói, giọng không thay đổi gì “Ai nói cho tôi biết không quan trọng. Tôi tra tấn một người, và anh ta đã nói cho tôi biết. Anh ta nói nếu sáng mai tôi rời đi, mọi thứ tôi làm đều không bị coi là tội phạm.”
“…”
“Bây giờ, tôi bắn nhé?”
“…U-uhm…đừng…Tôi còn người vợ mà tôi rất yêu. Tôi nói thật đấy. Tôi chưa muốn chết”
“…Ra thế. Vậy thì, Tôi trả lại cái này,” Kino nói, rồi nhét lại khẩu súng vào bao của nó.
Viên cảnh sát ngạc nhiên quay lại và thờ phảo nhẹ nhõm khi thấy thứ đang chỉ vào lưng của mình chỉ là ngón tay của Kino. Anh ta lắc đầu nhiều lần, rồi hít một hơi đầy miệng.
Một lúc sau, Kino nói “Luật đó kì thật đấy.”
Dù đang nhìn Kino với vẻ ủ rũ, viên cảnh sát vẫn trả lời bằng giọng lịch sự.
“Tôi đồng ý. Nói thật, hôm qua tôi còn đang nghĩ luật đó nên được sửa đổi như thế nào”
“Tôi cũng vậy. Cứ như nó đang cám dỗ chúng tôi làm gì đó phạm pháp ấy”
“Chạy quá tốc độ, ăn cắp, bắt cóc tống tiền, ăn quịt…”
Kino và Hermes vui vẻ nói, và viên cảnh sát lại hít một hơi sâu
“Đừng lo. Chắc chắn sáng mai chúng tôi sẽ đi. Chúng tôi sẽ không làm gì cả. Đồng thời, tôi sẽ hứa không nói với ai cả… À tiện thế, tôi có một câu muốn hỏi”
“… Là gì vậy?”
“Bất cứ chuyện gì xảy ra giữa một cặp đã kết hôn cũng sẽ không bị coi là phạm pháp – Đã có kế hoạch hay phong trào nào để sửa đổi nó chưa?” Kino hỏi
“Để làm gì?” Viên cảnh sát hỏi, và làm vẻ mặt như không hoàn toàn hiểu những gì Kino nói.
“Đâu có lí do gì cần phải sửa đổi nó, phải không?” Viên cảnh sát nói rõ
“Nhưng, anh cảnh sát, có thật sự là đánh vợ hoặc chồng của mình vì bất cứ lí do gì đều được?” Hermes hỏi lại ngay lập tức.
“Đúng vậy”
“Ý anh là, điều này không làm anh bận tâm sao?” Kino hỏi, và viên cảnh sát nói nhỏ “đúng”. Rồi từ từ, như đang thuyết giáo cho một đứa trẻ ngoài đường, viên cảnh sát nói với Kino và Hermes
“Nếu chỉ thế thôi thì đâu có vấn đề gì. Họ đã lấy nhau rồi mà.”
“…” “…”
“Dù ở nước nào đi nữa, xung đột giữa các cặp vợ chồng là điều không thể tránh khỏi. Loại bỏ chúng hoàn toàn là điều không thể, và việc cảnh sát can thiệp vào là hoàn toàn phi lý.’’
“Ngay cả trong trường hợp bạo hành?”
Viên cảnh sát gật đầu trước câu hỏi của Kino.
“Đúng vậy. Về cơ bản, ta có thể coi nó như bạo hành nếu một người cứ liên tục thắng thế. Dù vậy, cảnh sát không thể can dự vào các vấn đề giữa hai vợ chồng. Dù thế nào đi nữa thì người ngoài cũng không nên can dự vào; họ cũng chẳng giúp được gì cả. Như thế lại còn bị gọi là nhiều chuyện nữa.”
“Đúng là nhiều chuyện thật.” Hermes nói.
“Mỗi người có quyền và nghĩa vụ lựa chọn cách mình sống. Một cặp vợ chồng được ràng buộc bởi hôn nhân phải gắn kết cả đời, ngay cả lúc đau ốm và bệnh tật; chia sẻ nhiểm vui và nỗi buồn; sống cùng một mái nhà và chăm sóc lẫn nhau. Người lạ, chứ đừng nói đến pháp luật, không có quyền gì cấm cản những việc họ làm. Hơn nữa, chẳng có gì trên thế giới này nên ngăn cản họ ‘’.
“…”
“Tôi có nói rồi đúng không ? Tôi đã kết hôn. Đó là lí do vì sao tôi hiểu mọi chuyện. Một cặp uyên ương gần gũi và yêu quí nhau nhất vì họ sống chung với nhau. Tuy nhiên, chắc chắn tranh chấp là không thể tránh khỏi. Tôi đã nói nhiều lần rồi, nhưng dù giữa họ có bất cứ việc gì, họ phải tự mình giải quyết. Và như thế, tình cảm của họ trở nên sâu sắc hơn.”
“….”
“Tôi hiểu rồi” Hermes lẩm nhẩm
“Kino, thấy sao ? Còn muốn bắn ai nữa không ?”
Viên cảnh sát giật mình và cứng người đi một lúc.
“Eh ?!...um….”
Kino gõ nhẹ vào khẩu Canon bên đùi, rồi liếc nhìn viên cảnh sát mà cô vừa đe dọa. Rồi cô nói một cách lãnh đạm.
“Không hẳn…”
Viên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc đó, Kino lại trừng mặt nhìn anh ta.
Một lần nữa, viên cảnh sát lại cững người trước cái nhìn của Kino. Với một cái nhìn sắc bén, Kino hỏi.
“Tôi đang muốn ăn đồ ngọt. Quanh đây có chỗ nào bán không ?”
_____
Buổi tối. Kino đã đi ngủ.
Tại căn nhà mà Kino vừa tới thăm vào buổi sáng, người đàn ông thức dậy và đi xuống phòng ăn. Ông ta ra lệnh cho người vợ đang nằm gục trên bàn nấu món gì đó.
Người vợ hỏi ông ta muốn ăn gì.
“Món gì cũng được. Thế nào cũng dở như cám heo thôi,” Ông ta nói bằng giọng dịu dàng
Người vợ cắt thịt và làm món bít-tết. Rồi bà ấy đem nó lên phòng khách, vẫn nằm trong chảo.
Bà ấy dịu dàng nói với người chồng đang ngồi đợi đồ ăn “Mình biết sao không, hôm nay em mới nhận ra được một điều”
Người chồng hờ hững trả lời. “Gì vậy, bao cát?’’
Người vợ mỉm cười, mắt đỏ thẫm vì khóc. “Trên đời này, chẳng có chúa hay phật gì cả. Và cũng vì thế, chẳng có thứ gọi là phép màu. Con người nên tự tìm cách giải quyết khó khăn của mình. Vậy có nghĩa là… Em đã sai lầm. Em đã nghĩ rằng... dù em không cần phải làm gì, mọi chuyện vẫn diễn ra như ý em… Em đã nghĩ rằng, một ngày nào đó, một bà tiên sẽ hiện ra và ban cho em điều ước… Cha và mẹ em, dù họ không làm gì nhau, không có nghĩa là tính cảm của họ lúc nào cũng tốt. Có lẽ… không, em chắc là thế.”
“Hmph. Cô vẫn chỉ là một con ngốc vô vọng. Ngưng nói lảm nhảm đi rồi dọn đồ ăn ra. Đem cả rượu ra nữa. Tôi muốn tập luyện sau khi ăn xong nên cô ở lại đây, đồ bao cát. Đồ ngốc. Rác rưởi” Người chồng nói. Người vợ vẫn đứng đấy, tay cầm cái chảo còn nóng xì xèo.
“Nhanh lên. Hay là muốn ăn đấm ngay bây giờ? ‘’
Người chồng nói mà không thèm nhìn mặt vợ mình. Dù vậy, bà ta vẫn đứng ngây người ra, suy nghĩ về chuyện gì đó. Ông ta lên giọng giận dữ.
“Này!”
Nhưng người vợ vẫn đứng đấy.
Rồi người chồng đá ghế đứng dậy.
Ngay sau đó, một tiếng hét phát ra từ phòng ăn của căn nhà. Đó là một tiếng hét dài và cao. Nó vọng khắp khu xóm, nhưng chẳng ai buồn để ý.
_____
Ngày hôm sau. Buổi sáng ngày thứ ba kể từ lúc Kino đến đất nước này.
Khi Hermes vừa thức dậy cũng là lúc Kino đã sắp xếp xong hành lý.
“Ah, chào buổi sáng. Chúng ta đi rồi à?”
Kino trả lời câu hỏi của Hermes trong lúc đang lau kính.
“Uhm. Có ở lại lâu cũng chẳng được gì… Đất nước này chán quá”
Kino lái Hermes ra cổng phía Tây.
“Cô định làm gì đây?” Hemes hỏi Kino trên đường.
“Cứ để mọi chuyện như thế. Người đó chẳng làm được gì nhiều đâu.”
“Có lẽ thế, nhưng cả cô cũng vậy.”
Vừa tới cổng, Kin dừng Hermes lại. Cô tắt máy và xuống xe rồi dắt Hermes đến cổng.
“Cô lữ khách!”
Kino quay lại nhìn. Người vợ hôm qua cô gặp đang mỉm cười và vẫy tay từ trong một chiếc xe ở đằng xa.
Bà ta lái xe tới gần và dừng lại kế Kino và Hermes.
Người vợ nhanh chống xuống xe và đứng trước Kino và Hermes. Vết bầm trên trán vẫn còn tím, nhưng sắc mặt của bà ấy lại rất vui vẻ.
“Chào buổi sáng. Tôi đến tiễn hai người. Thật đáng mừng là tôi đã đến kịp.”
“Cám ơn… Chào buổi sáng” Kino trả lời với một sắc mặt khó hiểu. Vẫn giữ nguyên nụ cười, người vợ gõ nhẹ chiếc xe.
“Mình ơi, ra chào cô ấy đi nào. Nhanh lên.”
Người chồng từ từ bước ra khỏi xe.
Đầu ông ta được phủ một lớp lưới y tế, và dưới lớp lưới ấy, một dải băng quấn quanh đầu ông ta.
“C-có chuyện gì xảy ra thế?” Kino hỏi. Người chồng không trả lời. Người vợ thì lại cười, hơi xấu hổ.
“Thì, tối qua, cô thấy đấy…” là câu trả lời duy nhất của bà ta. Rồi bà ấy đánh vào vai người chồng.
Ông ta giật mình và run lẩy bẩy. Người vợ hỏi từ sau lưng.
“Mình ơi, anh không định chào cô ấy à?”
“Ah, phải rồi… Hey…, c-chào buổi sáng…” Người chồng thỏ thẻ. Người vợ với vào trong xe lấy một cái cây. Đó là cây lăn bột để làm bánh.
Bà ta dùng nó đánh vào lưng người chồng.
“Agh!” Ông ta la lên và cuộn người lại. Còn người vợ tiếp tục đánh người đàn ông bất lực ấy thêm 7 lần.
“Nói gì nhỏ thế? Chào cho đàng hoàng nào”
“A-Anh xin lỗi” Là tất cả những gì ông ta có thể nói. Người vợ cúi xuống và đánh mạnh vào đùi của ông ta bằng cây lăn bột. Ông ta khụy xuống, đè lên tay trái và hét lên.
Vẫn như trước, Kino chỉ đừng nhìn mà không thay đổi sắc mặt.
Lờ đi người chồng đang quằn quại dưới đất, người vợ cố nói gì đó với Kino. Ngay lúc đó
“Này, cô lữ khách! Cô đi sớm thế?” Một tiếng gọi lớn từ đằng xa. Đó là giọng của viên cảnh sát mặc sắc phục mà Kino đã đe dọa ngày hôm trước. Anh ta nhanh chóng tiến lại gần Kino.
“Xin chào, ta lại gặp lại rồi. Hình như hôm nay cô đi hả? Cô thích quãng thời gian ở đây không?” Viên cảnh sát vừa cười vừa hỏi. Kino trả lời có, và Hermes đáp trả.
“Rât vui. À mà này, cả sáng nay anh đi theo chúng tôi. Anh làm hơi dở đấy.”
Viên cảnh sát nheo mắt lại một lúc, rồi ngượng ngùng trả lời “A-ah, thì… , vậy là anh có thấy à? Xin lỗi, nhưng đó là một phần công việc của đôi… Mà tôi cũng rất tận tụy với công việc mà.”
“Ah, vui thật đấy” Hermes nói, rồi cả hai cười lớn tiếng.
Giữa bầu không khí vui vẻ ấy
“L-làm ơn cứu tôi với!”
Người đàn ông ngồi dậy và la lên. Ông ta nắm lấy chân viên cảnh sát bằng tay phải.
“Anh-Anh cảnh sát! Anh đến đúng lúc lắm! C-cứu tôi với! Con đàn bà này đang đánh tôi một cách tàn nhẫn này!”
Viên cảnh sát phiền muộn nhìn ông ta, rồi quay lại nhìn người vợ.
“Đúng vậy. Anh ta là chồng tôi.” Bà ấy nói.
“C-c-cứu tôi với! Tôi cầu xin anh! Hãy bảo vệ tôi! Tôi chết mất!”
“Ngài làm ơn bình tĩnh lại đi”
Viên cảnh sát từ từ bỏ tay người đàn ông ra.
Người vợ áp mặt lại gần chồng và nhỏ nhẹ mỉm cười nói.
“Đừng lo mình ơi. Em không giết anh đâu.”
“Eep!” người đàn ông giật ngược lại và tìm cách chạy trốn.
“Em biết hết các huyệt của anh mà , trước khi lấy anh, em học ngành y đấy, anh biết không?”
“Thấy chưa, vợ của ngài nói rồi đấy nhé. Làm ơn bình tĩnh lại đi” Viên cảnh sát nói, rồi người chồng chỉ vào chỗ băng bó trên đầu.
“Cứ nhìn mấy chỗ cô ta đánh tôi hôm qua này! Đêm qua cô ta đánh tôi bằng một cái chảo còn nóng mà không báo trước! Rồi trong lúc tôi đang nằm gục xuống, cô ta liên tục đánh tôi tôi bằng cái ghế rồi làm gẫy cả tay trái! Nhìn đi!”
“Vậy ra đó là hậu quả của vụ ẩu đã à? Thật không xứng làm đàn ông chút nào!” Viên cảnh sát, ra vẻ đắc thắng. Cùng lúc đó, một cặp lớn tuổi trông như vợ chồng cười khúc khích khi đi ngang qua.
“Không thể nào…” Người chồng lẩm nhẩm. Ngay lập tức, người vợ đá vào hông của anh ta.
“Guh!” Người chồng quì rồi khụy xuống, trở nên im lặng.
Người vợ cúi đầu xin lỗi viên cảnh sát vài lần. “Tôi rất lấy làm xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền anh”:
“Không, không sao cả. Việc của tôi là bảo vệ sự bình an cho mọi nười mà. Đừng ngần ngại đến gặp tôi với bất cứ lí do gì… là những gì tôi muốn nói. Nói thật là quanh đây ít tội phạm quá nên lúc nào tôi cũng rảnh.” Viên cảnh sát vừa nói vừa nháy mắt và chào.
“Vâng,” Người vợ mỉm cười ngạc nhiên.
“Cứu tôi… làm ơn đi mà, Tôi chết mất… Anh cảnh sát ơi…” Một giọng nói yếu đuối cất lên.
Với vẻ mặt thất vọng, viên cảnh sát ngồi xuống trước mặt người chồng đang rên rỉ.
“Được rồi, được rồi. Anh ơi, cảnh sát chúng tôi không có nhiều thời gian đâu, biết không? Xin đừng có nói là bị giết nữa. Anh nên tìm cách sống hòa thuận với vợ đi. Nếu có vấn đề gì, hai người nên tự tìm cách giải quyết. Hai người đã lấy nhau rồi mà.’’
Viên cảnh sát đứng dậy, quay về phía Kino và Hermes, và chào một cách kính trọng.
“Cô lữ khách, tôi xin lỗi vì đã theo dõi cô. Tôi xin phép phải đi. Tôi rất cám ơn cô vì đã đến đây. Tôi sẽ để mọi chuyện lại cho người gác cổng giải quyết. À mà, bia của quán đó ngon thật chứ nhỉ?”
Kino cúi nhẹ “Vâng, cám ơn vì tất cả”
“Không có chi,” Viên cảnh sát nói rồi bỏ đi
Khi viên cảnh sát đã đi mất, người phụ nữ mới nói với Kino và Hermes.
“Cô lữ khách, tôi đến đây là vì muốn cám ơn cô.”
“Cô muốn… cám ơn tôi?”
Người phụ nữ nheo mắt lại. “ Đúng vậy. Hôm qua, vào lúc đó, cô đã làm điều đúng đắn. Cám ơn”
“…”
“Vì đó là vấn đề của tôi… không, của chúng tôi, chúng tôi phải tự mình giải quyết, đúng không? Tôi đã ngưng chờ đợi cơ hội rồi. Kể từ bây giờ, tôi sẽ giành lấy hạnh phúc bằng chính đôi tay mình. Tôi sẽ cố hết sức để sống trung thực, . À phải rồi! Tôi muốn cho cô thứ gì đó để làm quá lưu niệm. Tôi sẽ lấy nó rồi quay lại ngay, cô đợi ở đây nhé?”
Người vợ ngồi xuống, kéo tai người chồng, và đưa lại gần miệng nói.
“Mình ơi, em quay lại ngay. Đừng làm gì ngu ngốc trước mặt cô ấy nhé”
“…”
“Trả lời đi!”
Mặt ông ta xìu xuống khi người vợ hét lên.
“…Vâ..vâng. Anh hiểu rồi.”
“Ah, đưa em cái bóp luôn. Em sẽ giữ hết kể từ bây giờ. Không thể để anh có đồ thừa nữa. Hiểu chưa?”
“…Vâng”
Vừa nghe thấy điều đó, người vợ thả tai người chồng ra. Đầu ông ta đập xuống đất rõ tiếng. Cặp kiếng của ông ta rớt ra.
Người vợ lấy bóp từ túi áo của ông ta, rồi ung dung đi vào cửa hàng gần đó
Cũng với khuôn mặt vô cảm đó, Kino nhìn người đàn ông từ từ ngồi dậy.
Ông ta ngồi dậy, máu chảy ra từ chỗ băng bó trên đầu. Người chồng nhìn Kino với vẻ mặt cầu khẩn, gần như là tôn thờ
“Người.. người lữ khách… tôi có một điều thỉnh cầu,” Ông ta nói một cách yếu ớt.
“Là gì vậy?”
“C-cô có thể giết nó không?”
“Nó là ai”
Kino hỏi bằng giọng hết sức bình thường. Người đàn ông nói một cách điên cuồng trong lúc đang ôm đầu.
“Vợ của tôi! C-chỉ ở đất nước này, có điều luật rằng nếu một người lữ khách phạm tội, người đó sẽ không bị buộc tội gì nếu rời đi ngay. N-nhưng, nếu họ biết tôi nói cho cô biết điều này, tôi sẽ bị trừng phạt…, dù vậy, tôi không quan tâm! L-làm ơn, bằng khẩu súng đó, hãy bắn chết vợ tôi! Tôi sẽ làm tất cả để đền đáp!”
“Nhưng… Cô định làm gì đây, Kino?”
“Tôi từ chối”
Người đàn ông dường như suýt khóc khi nghe câu trả lời của Kino. Rồi sau đó, ông ta thực sự khóc.
Trong lúc đang ôm đầu khóc, ông ta lẩm nhẩm
“…t-tại sao tôi phải chịu đựng chuyện này chứ..? Tại sao? Tôi không thể hiểu được. Tôi đã làm gì sai với cô ấy để cô ấy phải đối xử với tôi như thế này? Vì lí do gì mà cô ấy trở nên bạo lực và tấn công chồng mình chứ?”
“Tôi không biết. Tôi còn độc thân, nên tôi không hiểu được.” Kino nói
‘Ah’, người đàn ông nói nhỏ. Ông ta sụt sịt vài lần.
“… Từ trước đến nay, Tôi đã cố hết sức chu cấp cho gia đình của mình. Tôi làm mọi việc một người chồng tốt phải làm. Tôi bỏ giao tiếp với với nhiều người, tôi về nhà sớm…, dành thời gian nói chuyện với cô ấy… Tại sao, tại sao mọi chuyện lại ra thế này…? Chắc chắn có gì đó bất thường với cô ấy vào hôm qua. Có lẽ tôi nên cho cô ấy đi khám nếu cô ấy không phản đối, ah….”
“Hôm qua, có việc gì đáng làm cô ấy giận không?” Kino nói
“Tôi không biết… tôi không nghĩ ra được gì…”
“Như đấm cô ta bất thình lình chẳng hạn”
Người đàn ông ngẩng đầu lên khi nghe câu hỏi của Hermes. Ông ta trở nên hơi lắm lời.
“Uh thì… Mỗi khi cô ta phạm lỗi gì đấy, tôi đều đánh cô ta, nhưng cô ta là phụ nữ mà, tôi nhẹ tay với cô ta nếu---“
Ông ta lại gục xuống đất.
“Aagh!”
Cặp kiếng bị văng đi. Mặt của ông ta cạ vào mặt đường. Người vợ mới vừa quay lại và đá không thương tiếc vào tay người chồng.
Người vợ lờ đi chồng mình và trao cho Kino một túi giấy nhỏ.
“Đây, quà lựu niệm của đất nước này. Mở ra đi”
Kino nhìn vào trong. Đó là một cái đĩa có hình trạm trổ của hai con chim nước trông như hai con vịt làm tổ chung với nhau. Cô cho Hermes xem
“Đó bùa đấy. Tôi nghĩ mấy thứ to quá sẽ hơi phiền khi mang theo.”
“Cám ơn rất nhiều. Đây là bùa gì vậy?” Kino hỏi, và người vợ mỉm cười trả lời.
“Bùa hạnh phúc hôn nhân đấy. Loài chim này tên là ‘Mandarins’. Tương truyền là loài chim này sống trọn đời với bạn tình của mình. Ngày xưa, cặp vợ chồng nào có tình cảm hạnh phúc được gọi là một cặp ‘Mandarins’. Một ngày nào đó, ở đâu đó, tôi mong rằng cô sẽ gặp được một người chồng tuyệt vời, người lữ khách à.”
“… Cám ơn… rất nhiều”
Với vẻ mặt không thể diễn tả, Kino cám ơn người vợ. Và rồi, cô đẩy Hermes ra phía cổng. Khi nhìn lại lần nữa, và thấy người vợ đang đánh chồng mình thêm vài cú nữa
_____
“Tadah! Xem này!”
Người gác cổng vui mừng chào Kino và cho cô xem một cái bảng qua cửa sổ trạm gác. Trên bảng là hình của vài người đàn ông với thông tin cá nhân khi bên dưới
“Đây… là gì?” Kino hỏi
“Nghe kĩ đây! Đây là thứ mà đất nước mà chúng tôi đã tạo ra. Một phương pháp dự doán độ phù hợp của các cặp đôi gọi là ‘Phương pháp ghép đôi hoàn hảo’. Sau vài tính toán, chúng tôi đã có được danh sách những người đàn ông hoàn hảo để làm chồng cho cô Kino đấy!”
“Hả?”
“Cho xem với! Cho xem với!” Hermes sôi nổi nói, và người gác cổng xoay tờ giấy để Hermes nhìn
“Để làm gì?”
Người gác cổng cười “Chỉ có ở đất nước này thôi. Nếu cô đồng ý gặp những người đàn ông này, cô sẽ được phép ở lại một tháng. Và nếu cô quyết định lấy một trong số họ, cô sẽ được trao quyền công dân mà không cần điều kiện gì khác.”
“…” “Thật tuyệt vời!”
Kino giữ im lặng trong khi Hermes kêu lên.
“Đúng không? Wow, cô may mắn thật đấy cô Kino à. Cô đến đúng ngay lúc chúng tôi đang mở chiến dịch. Thật là một cơ hội tuyệt vời, đúng không? Tôi chắc rằng cô sẽ không có cơ hội nào khác ngoài ở đây đâu. Chắc chắn cô có rất ít cơ hội gặp người tuyệt vời phù hợp với mình, đúng không?”
“Đúng, đúng! Nói đúng trúng phóc! Kino rất ít khi gặp người khác. Lúc gặp thì, bị bắn chết, không thì cũng bị bầm dập hết. Ngồi dưới này coi vui lắm đấy” Hermes thật sự rất thích chuyện này. Người gác cổng nói tiếp.
“Còn cô thì sao, cô Kino? Theo số liệu của chúng tôi, 67% nam giới độc thân và 82% nữ giới độc thân nghĩ rằng hôn nhân sẽ làm họ hạnh phúc. Nhưng, chỉ 43% nam giới và 29% nữ giới nghĩ rằng họ có thể gặp được người đó nếu không làm gì cả. Có lẽ cô nên xem lại cuộc đời mình, và thử dịp này? Chúng tôi có thông tin của hàng ngàn người đàn ông, và trong số đó, chúng tôi có thể gửi cho cô 50 bản mỗi tuần để đọc. Chúng tôi cũng tài trợ các bữa tiệc gặp mặt tuyệt vời hai luần mỗi tuần. Hơn nữa, vì chính phủ điều hành hệ thống này, nên tòa nhà quốc hội sẽ được dùng làm sảnh chính! Sẽ có trình diện âm nhạc bởi dàn nhạc giao hưởng quốc gia, và lâu lâu, lành đạo nhà nước còn có bài diễn văn nữa!”
“…”
“Cô nghĩ sao? Có học giả nói rằng con người là loài thú vật sống để tương trợ lẫn nhau. Có nhà thơ khác cũng nói, ‘Hôn nhân là sự tương tác tối thiểu giữa còn người.’ Ông ta còn nói ‘Hôn nhân là một nửa của nỗi đau nhưng lại nhân đôi sự hạnh phúc”
“…”
“Cô không nghĩ rằng những người chưa kết hôn mà cứ nói về cuộc sống là sai lầm à? Hôn nhân là lý do để con người tồn tại, và hôn nhân là khởi đầu của hạnh phúc. Tất cả những gì ta làm trước khi kết hôn chỉ là để chuẩn bị cho hôn nhân. Chỉ là tập trước thôi.”
“…”
“Cô Kino à, cô vẫn còn trẻ, nhưng nếu không biết tận dụng thời gian, cô sẽ thành bà già ngay thôi! Vậy nên! Hãy kí vào bản hợp đồng này và đi tìm tình yêu đích thực ở đất nước của chúng tôi!”
Kino chọc vào trán người gác cổng bằng ngón tay của mình, từ từ ngẩng đầu lên, và rồi
“Anh không biết à? Bất cứ việc gì tôi làm ở đây đều không bị coi là tội ác” Kino thì thầm đe dọa
“Đ-đi vui vẻ nhé!” Người gác cổng cười và hăng hái nói rồi đóng sầm cửa cuốn của trạm gác
“…”
Trong lúc đang lắc đầu, Kino leo lên Hermes và mở máy. Cô đeo kính vào.
“Đi thôi Hermes”
“cô không kết hôn liệu có ổn không?” Hermes châm chọc
“Đi chu du thế này an toàn hơn” Kino trả lời.
“Có lẽ thế”
Trong lúc đang chạy xe đi, Kino quay lại phía bức tường và lẩm nhẩm,
“Chúc mọi người hạnh phúc”
Danh sách chương