Kino và Hermes đến một đất nước nọ chỉ được phép nhập cảnh qua một cổng duy nhất.

Do du khách không được phép sử dụng cổng phía Tây, họ đi men theo con đường dọc tường thành về phía Nam. Tại cổng thành, họ yêu cầu và được cấp phép tạm trú ba ngày.

Kino đẩy Hermes qua cổng.

Ngay trước mắt họ là một khoảnh rừng cây um tùm.

Lá thu rụng, phủ đầy trên mặt đất và cả con đường duy nhất. Những chiếc lá cùng áo khoác của Kino đều như đang run rẩy khi gió lạnh thổi tới.

Khi Kino chuẩn bị khởi động động cơ của Hermes, một người đàn ông đột ngột chạy ra từ trong rừng.

Người đàn ông trạc ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày, loại dùng trong nhà, bên trong là một chiếc áo phông mỏng. Sau khi thoáng nhìn Kino một lượt, người đàn ông lộ vẻ hơi thất vọng.

"Có chuyện gì vậy nhỉ?" Hermes hỏi. Kino bảo cô cũng không rõ.

Anh ta tiến về phía Kino, hai tay khoanh trước ngực.

"Này cô gái, cô có vô tình gặp người yêu của tôi không? Cô ấy có hỏi gì về tôi không? Cô ấy có nhắn lại gì cho tôi không?" Người đàn ông hỏi.

Kino lắc đầu.

"Thế à... Tôi xin lỗi. Cô biết không, không rõ vì sao, người tôi yêu bỗng dưng rời khỏi đất nước này năm năm trước. Cô ấy để lại lời nhắn, bảo tôi hãy đợi, chắc chắn cô ấy sẽ trở lại. Từ đó đến giờ, tôi vẫn luôn chờ đợi." Người đàn ông cứ thế nói một mạch, không để người đối diện kịp đặt câu hỏi. Đúng lúc đó, một người phụ nữ đeo tạp dề từ phía sau chạy đến. Cô ấy cắt tóc ngắn và cũng trạc tuổi người đàn ông. Cô mang trên tay một chiếc áo khoác ấm.

Vừa choàng áo lên người đàn ông, người phụ nữ vừa nói "Mặc mỗi thế này ra ngoài, ông sẽ bị cảm đấy. Trời trở lạnh rồi."

"À, vâng. Tôi xin lỗi. Nhưng tại tôi tưởng người tôi yêu đã trở lại. Tệ thật, vẫn không phải là cô ấy. " Người đàn ông đáp trong lúc thọc tay vào ống tay áo.

"Kino, nhìn kìa." Hermes bảo Kino nhìn vào trong rừng. Có một ngôi nhà lọt thỏm giữa đám cây cối um tùm.

"Mọi người ở đây đều sống trong rừng à?" Kino hỏi.

"Không. Mọi người sống ở thị trấn phía Bắc." Người đàn ông trả lời.

"Đây là người giúp việc của tôi. Cô ấy rất chăm chỉ nên tôi không phải động tay động chân làm gì trong nhà và yên tâm trông ngóng người yêu hàng ngày. Cô ấy được việc lắm." Người đàn ông nói, và hắt xì một cái rõ to.

"Tôi đã bảo mà, thấy chưa? Giờ quay về nhà thôi." Người phụ nữ nhẹ nhàng nói.

Người đàn ông hỏi cô giúp việc. "Vẫn chưa à? Tôi tự hỏi... bao giờ thì cô ấy quay lại?"

"Tôi chắc chắn sẽ có ngày như thế. Nào, về thôi." Người giúp việc vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông và cả hai cùng xoay người lại.

Đi được một lát, người đàn ông quay về phía Kino hỏi. "Cô gái, cô không biết thật chứ? Cô chưa bao giờ gặp người yêu của tôi à? Cô không định giấu diếm gì tôi đấy chứ?"

Kino lắc đầu lần thứ hai.

"Tôi hiểu rồi..."

Người đàn ông rũ vai xuống chán nản và thất thểu đi về phía căn nhà. Người giúp việc lớn tiếng nhắc anh ta bước cẩn thận kẻo ngã.

Rồi cô ấy quay lại nói nhỏ với Kino, giọng nghiêm túc. "Tôi thành thật xin lỗi cô. Ông ấy hơi kỳ quặc một chút. Bất kỳ điều gì ông ấy hỏi, tốt hơn hết cô nên trả lời là không biết gì cả."

"Tôi hiểu." Kino nói.

Người phụ ôn tồn đáp. "Tôi phải đi bây giờ. À, nếu muốn đi về phía trung tâm thành phố, cô nên đi thẳng đường này. Đường khá xấu, lái xe cẩn thận."

Kino cám ơn người phụ nữ.

Nhìn theo bóng hai người trở vào trong rừng, Kino khởi động động cơ của Hermes.

---

Ngảy tiếp theo.

Suốt từ sáng, trời mưa nhỏ và lạnh.

Kino kéo cao cổ áo và đi dạo quanh thị trấn để mua đồ dùng cần thiết cho việc phiêu lưu. Sau đó, cô nghỉ ăn trưa tại một tiệm cà phê lớn. Kino vào tiệm, dắt theo Hermes và dựng cậu ấy cạnh cửa ra vào, cạnh bàn cô ngồi.

Một người nói với cô, thỉnh thoảng mới có du khách đặt chân đến đất nước này. Trong lúc Kino thong thả uống trà, nhiều người dân đến bàn của cô và trò chuyện một lúc.

Khi được hỏi mình có thắc mắc gì không, Hermes nói.

"Chúng tôi gặp một người đàn ông sống trong rừng ven tường thành. Chuyện gì xảy ra với anh ấy vậy?"

Mặt mọi người bỗng dưng thất sắc. Họ im lặng, mặt không giấu vẻ buồn rầu. Bầu không khí xung quanh chợt trở nên căng thẳng và nhuốm màu buồn bã.

Mãi một lúc, mới có người mở lời. "Ừm, cô biết không, chúng tôi rất lấy làm tiếc cho anh ấy."

Mọi người lặng lẽ gật đầu.

"Tôi tin mình nên kể rõ đầu đuôi câu chuyện." Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi nói. Anh xin đổi chỗ với người khác và chuyển sang ngồi đối diện Kino.

"Mười năm trước, tôi và anh ấy là bạn tốt. Giờ tôi làm việc cho chính phủ." Anh ta nói với vẻ rầu rầu.

Anh ôn tồn kể rằng, cho đến năm năm trước đây, đất nước này hãy còn bị cai trị bởi một tên hôn quân, và người dân đã lên kế hoạch lật đổ ông ta.

"Lúc đó, hai chúng tôi đang là cảnh sát. Anh ấy thông minh, tài giỏi và đức độ, một trong những nhân vật then chốt của cuộc nổi dậy. Anh ấy nằm trong đội xâm nhập hoàng cung và ám sát hoàng tộc. Tôi là lính dưới quyền chỉ huy của anh ấy."

"Người yêu anh ấy là con gái một gia đình làm nông ở ngoại thành. Họ gặp nhau lần đầu khi cô ấy vào thị trấn bán rau. Tôi cũng ở đấy lúc đó... Thời điểm ấy là một năm trước cuộc cách mạng. Cô ấy tóc dài và rất xinh đẹp. Mọi chuyện giữa họ đều xuôi chèo mát mái, nhưng không tiến tới hôn nhân. Tuy nhiên,..." Người đàn ông bỏ lửng câu nói và hít một hơi thật sâu.

"Ngày khởi nghĩa gần kề. Tôi hỏi anh ấy định tính thế nào khi đến thời khắc quyết định. Anh ấy không thể trả lời tôi... Không lâu sau, chúng tôi được cho biết thời gian và địa điểm tấn công. Chỉ đến lúc đó, anh mới nói lời chia tay cô ấy. Chúng tôi có thể hy sinh, nhưng anh ấy không được phép tiết lộ kế hoạch. Có vẻ cô ấy buộc phải chấp nhận việc chia tay. Tôi chỉ biết anh đã nói dối cô ấy..."

"Tôi hiểu, nhưng rốt cuộc, khởi nghĩa đã thành công chứ?" Kino hỏi, và người đàn ông gật đầu.

"Chúng tôi xông vào trong cung điện sau khi hạ gục lính gác. Chúng tôi phát hiện và tấn công chiếc xe mà hoàng tộc định bỏ trốn. Với sự hỗ trợ của tôi và đồng đội, anh ấy sáp lại gần chiếc xe và ném một quả bom vào trong. Cô không thể tìm được ở đâu một người anh dũng hơn thế ."

"Và sau đó?" Tiếng Hermes vang lên từ phía sau. Người đàn ông tiếp tục, vẻ mặt hết sức phiền muộn.

"Và rồi chúng tôi nhìn thấy..."

"Thấy gì cơ?"

"Chiếc xe nổ tan thành từng mảnh, và bên trong là đống bầy nhầy còn sót lại của các thành viên hoàng gia - vua, hoàng hậu, hai hoàng tử và công chúa. Trong lúc mọi người ăn mừng chiến thắng, chúng tôi nhìn thấy chiếc váy công chúa mặc và chiếc đầu bị nổ tung - đều thuộc về người yêu anh ấy."

"Sao?"

"Công chúa giả dạng làm con gái một gia đình nông dân để trà trộn vào thành phố, và đem lòng yêu anh ấy... Không một ai nhận ra... Anh ấy gào thét như một người điên."

"Ý ông là người yêu ông ấy đã chết?" Kino hỏi. Người đàn ông và mọi người xung quanh đều gật đầu.

"Anh ấy không chịu nổi sự thật rằng anh đã yêu người công chúa mà đáng ra phải căm ghét và rằng tự tay mình đã giết chết cô ấy. Anh ấy phủ nhận thực tại và trở nên mất trí hoàn toàn. Thành thực mà nói , vì là một anh hùng, anh ấy xứng đáng được trao một vị trí quan trọng trong chính quyền mới, nhưng thực tế, anh ấy suốt ngày mê sảng trong bệnh viện và cứ hỏi đi hỏi lại "Cô ấy đã đi đâu?" Bác sĩ đành nói dối anh ấy rằng "Người yêu anh đã rời khỏi đây và đi đến một nơi khác. Nhưng cô ấy dặn tôi rằng chắc chắn cô ấy sẽ quay lại, nên anh hãy ráng chờ đợi, được không?" Ở đất nước này, người bình thường không được phép ra khỏi thành. Anh ấy còn không nhận ra sự thật hiển nhiên ấy.

Anh nói 'Vậy tôi sẽ đợi' và chuyển vào rừng sống... "Mới thế mà năm năm đã trôi qua rồi." Người đàn ông kể tiếp.

"Chính phủ quyết định trợ cấp cho anh ấy hàng năm đến khi mất. Họ xây nhà và thuê người chăm sóc anh ấy. Tuy vậy, không ai làm việc này được lâu. Thêm nữa, lần nào cũng phải nói dối anh ấy, thật mệt mỏi. Ai cũng làm một thời gian rồi bỏ... Không thể trách họ được."

"Thế người giúp việc hiện tại của anh ấy thế nào?" Kino hỏi.

"Cũng như cô, cô ấy không phải người dân ở đây. Ba năm trước, khi cùng tùy tùng ra ngoài trinh sát, tôi tìm thấy những lữ khách đang gục ngã, chỉ còn thoi thóp thở ngoài tường thành. Một vài người sau đó đã nhập cư. Tôi nghĩ không phải người trong nước sẽ không rõ tình hình, nên đã thuê cô ấy. Cô ấy đã làm việc rất tốt kể từ đó."

"Tôi hiểu..."

"Có vẻ cô ấy vẫn muốn tiếp tục công việc. Không có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy sẽ đỡ. Mà như thế có khi lại tốt cho anh ấy hơn..." Người đàn ông mỉm cười chua chát.

Một phụ nữ trung niên đứng đằng sau ôn tồn tiếp lời.

"Đó là lý do vì sao chúng tôi đều nói dối vị anh hùng của mình, và sẽ tiếp tục làm thế. Anh ấy sẽ mãi đợi chờ người anh yêu, người không bao giờ trở lại được nữa."

---

Sáng hôm sau, sáng ngày thứ ba kể từ khi Kino đến đất nước đó.

Thời tiết tốt. Ăn sáng xong, Kino thu dọn đồ đạc và đi về phía cửa Nam.

Kino cẩn thận lái Hermes qua đường rừng đầy bùn đất lầy lội.

Lát sau, họ nhìn thấy chiếc xe ngựa kéo của người giúp việc nọ bị mắc kẹt trong bùn.

"Kino, giúp cô ấy một tay kìa."

"Đành vậy. Trước sau gì người mình cũng bị bẩn hết thôi."

Sục giày trong bùn, Kino giúp cỗ xe ngựa thoát khỏi chỗ bị kẹt và cùng đi về phía cổng thành.

Người giúp việc cám ơn họ khi đến trước cổng. Kế đó, Hermes nói họ đã biết nguyên nhân sự việc ngày hôm qua.

"Vậy sao..."

Khi Kino và Hermes chuẩn bị đi về phía cổng, người giúp việc gọi với theo:

"Gượm đã! Tôi muốn làm chút gì đó để cảm ơn hai người. Để tôi pha tách trà nhé? Hai người cũng vào nhà rửa chân luôn thể."

---

Kino và Hermes được dẫn đường về phía ngôi nhà gỗ trong rừng. Người đàn ông đang sửa mái nhà. Người giúp việc bảo Kino vừa giúp mình và muốn mời cô vào nhà chơi. Anh ta liền đồng ý ngay.

Sau khi rửa sạch giày và bánh xe Hermes bằng nước giếng, họ được đưa vào một phòng khách khá rộng rãi. Khi người đàn ông quay lại, người phụ nữ đã chuẩn bị xong trà. Hơi nóng bay lên nhè nhẹ từ những tách trà xếp trên bàn.

"Hương thơm dễ chịu thật, không biết tên trà này là gì?" Kino hỏi.

"Tôi không rõ, nhưng rất ngon đấy." Người đàn ông nhấc một tách trà lên và uống một cách chậm rãi.

"Ngon tuyệt." Kino uống và cười bảo.

"Này," người đàn ông bảo Kino và Hermes, "cô hẳn sẽ đi qua nhiều vùng đất khác nhau nhỉ? Nếu vô tình bắt gặp cô ấy ---"

"Chắc chắn. Chúng tôi sẽ nói với cô ấy rằng ông vẫn đang chờ đợi."

"Đúng, làm ơn giúp tôi." Người đàn ông cười vui vẻ.

"Ôi trời." Người phụ nữ lúc này đang ăn bánh quy thốt lên.

"Hình như có ai đó vừa đến cổng? Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng động cơ."

Người đàn ông dừng uống trà và đứng dậy.

"Có...có thể là cô ấy! Tôi đi đây!"

Người giúp việc lộ vẻ bối rối, và bảo người đàn ông. "Đừng quên mặc áo khoác đấy!"

"Tôi biết rồi!" người đàn ông đáp, rồi lại phi ra ngoài mà không có áo khoác.

Khi cửa vừa đóng lại, người phụ nữ liền ngồi xuống. Cô trải một chiếc chăn nhỏ và ấm lên đầu gối và thư thả uống trà.

"Để vậy có ổn không?" Hermes bất thần hỏi và nói tiếp. "Tôi không nghe thấy tiếng động cơ nào cả?"

"Ổn mà. Nếu anh ấy ở đây, tôi sẽ không tâm sự được với hai người. Một lúc nữa anh ấy mới quay lại."

Kino quay mặt về phía người giúp việc.

"Mọi chuyện cứ thế này là ổn. Bố mẹ và hai anh em của tôi đã trốn thoát an toàn và giờ đang sống hạnh phúc ở quốc gia láng giềng. Về phần mình, tôi có thể sống bên người tôi yêu." Người phụ nữ mỉm cười.

Kino chậm rãi hỏi. "Cô là... công chúa trước đây của vương quốc này?"

Kino nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ. Cô nâng cốc trà lên uống rồi đặt lại chỗ cũ và nói tiếp.

"Tôi sinh ra đã là công chúa cho đến năm năm trước, tôi trà trộn vào dân thường làm gián điệp và phát hiện ra một cuộc khởi nghĩa tiềm tàng. Sau đó, tôi gặp người ấy. Tất nhiên, tôi tìm cách lấy lòng họ để moi thông tin báo cáo cho bố, tất cả nhằm mục đích biết trước ngày tấn công và trốn sang quốc gia láng giềng với toàn bộ của cải."

"..."

"Ừm..."

"Nhưng tôi, khi đóng vai làm một cô gái quê mùa, lại bắt đầu thích anh, dần dần đem lòng yêu anh. Trừ chính thân phận mình, không điều gì là giả dối trong quan hệ của chúng tôi. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều dành thời gian bên anh. Mỗi ngày chỉ có vỏn vẹn một chút thời gian, nhưng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời tôi. Lúc ấy, tôi luôn mong những ngày tháng ấy không bao giờ chấm dứt."

Cô lại cười và trấn tĩnh lại.

"Nhưng rồi ngày mọi thứ kết thúc đã đến. Người ấy đã cho tôi thông tin cần thiết cuối cùng."

"Đó là khi anh ấy chia tay cô mà không đưa ra lý do cụ thể nào? Nhờ đó, cô biết cuộc cách mạng sẽ sớm xảy ra." Kino đáp.

"Đúng. Tôi chuyển thông tin cho bố. Tôi không phản đối hay nằng nặc đòi ở lại, và rời bỏ đất nước cùng gia đình. Những người đóng thế ở lại để thực thi nhiệm vụ, và kế hoạch đã thành công mỹ mãn. Tôi ép mình phải quên anh. Tôi tin sẽ không bao giờ gặp lại được anh ấy."

"Nhưng cô đã quay lại." Kino nói.

Người phụ nữ gật đầu. "Làm gián điệp, tôi nắm được nhiều thông tin khi sống ở nước láng giềng.

Từ sâu trong đáy lòng, tôi cầu nguyện cho anh ấy sống sót trong trận chiến. Điều ước ấy đã thành sự thật. Tuy vậy, anh ấy lại suy sụp vì tưởng mình đã giết chết 'tôi'. Tôi cũng biết người ta đang cần một người chăm sóc anh ấy... Tôi đã băn khoăn rất lâu trước khi đi đến quyết định này."

"Tôi hiểu rồi." Hermes nói. Người phụ nữ chợt mỉm cười như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

"Chuyện sau đó cũng khá nan giải. Tôi phải thuyết phục bố mẹ và trở thành lữ khách... Khi trở về nước, tôi phải được thuê làm người giúp việc. Đến giờ, bố mẹ vẫn luôn giục tôi quay lại. " Người phụ nữ nói, vẻ thích thú.

Kino hỏi. "Anh ấy đã làm gì khi hai người gặp lại?"

"Anh ấy nói: 'Hãy chăm sóc tôi đến khi cô ấy quay lại.' - câu nói ấy làm tôi rất hạnh phúc."

"Thật sao?" Hermes hỏi.

"Phải." Người phụ nữ liền gật đầu.

"Anh ấy vẫn yêu tôi và chờ đợi tôi quay lại. Và anh ấy cần có tôi ở bên. Tôi đã nói dối anh trong ngày tái ngộ. Và từ giờ, tôi sẽ tiếp tục nói dối người tôi luôn muốn ở kề bên. Tôi --- hạnh phúc lắm."

"...Cám ơn vì đã kể chuyện cho chúng tôi."

"Không có gì, cám ơn cô."

Kino và Hermes nói. Kế đó, họ nghe tiếng cửa mở. Người đàn ông đã quay lại. Người giúp việc đứng dậy và đón lấy người đàn ông đang run lên vì lạnh.

"Không phải rồi. Người gác cổng bảo tiếng động là do họ chạy máy nổ... Không ai đến cả..."

Người giúp việc kéo ghế cho người đàn ông ngồi. Cô nhẹ nhàng khoác lên đôi vai đang run của anh bằng chiếc chăn nhỏ vừa dùng lúc trước.

"Khi nào? Khi nào em mới quay lại..." Người đàn ông lẩm bẩm.

"Tôi không biết nữa, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ quay lại." Người phụ nữ nói.

Anh ngước lên nhìn cô và nói. "Tôi sợ lắm. Có lẽ nào cô ấy đã quên tôi rồi không?"

Người giúp việc khựng tay lại trong lúc chuẩn bị pha một tách trà mới, và chầm chậm lắc đầu. Cô mỉm cười và trả lời như mọi người dân khác.

"Không đâu. Ông sẽ không bị lãng quên đâu... Không bao giờ."

---

Hai bên chào tạm biệt, rồi Kino và Hermes đi qua cổng thành.

"Họ đi rồi. Liệu họ có nhớ nhắn cho cô ấy không?" Người đàn ông hỏi và người giúp việc tươi tỉnh bảo anh rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.

Lúc chuẩn bị bước vào nhà, người đàn ông bỗng kêu lên. "Có tiếng động cơ! Ai đó đang đến!"

Rồi chạy liền ra cổng.

"Tôi chắc đó là Hermes---" Người phụ nữ dừng bước. Cô không định đuổi theo anh và đi vào trong nhà.

Cô dọn dẹp cốc chén trên bàn và lẩm bẩm.

"Giờ sửa soạn bữa trưa thế nào cho ngon nhỉ?"

---

"Kino, đợi đã. Nhìn phía sau kìa."

Họ đã ở bên ngoài đất nước, cách cổng thành một đoạn.

Động cơ vừa khởi động xong, Kino đang chuẩn bị trèo lên Hermes khi nghe thấy tiếng anh ta. Kino quay lại và thấy người đàn ông đang tìm cách ra khỏi cổng. Lính gác cố ngăn anh ta lại trong lúc anh ta cố nói điều gì đó. Cuối cùng, lính gác cũng đồng ý để anh đi.

Người đàn ông, lúc này đã mặc áo khoác, chạy hết tốc lực đến chỗ Kino.

"Cô gái! Đợi đã! Có chuyện tôi muốn kể với cô!" Anh ta hét to, đầu cúi thấp còn miệng thì thở dốc.

"Tôi muốn nói với cô một chuyện." Người đàn ông lặp lại, đầu vẫn cúi thấp.

"Ông muốn chuyển tin cho người yêu ông?" Kino hỏi. Người đàn ông ngẩng đầu lên và đáp.

"Không. Tôi muốn nói với cô. Một điều cuối cùng tôi muốn cô biết."

Kino ngước nhìn người đàn ông đang đứng thẳng người, vẻ mặt hoàn toàn tỉnh táo.

"Mọi chuyện cứ thế này là ổn. Tôi rất hạnh phúc. Tôi không muốn phá vỡ thêm thứ gì nữa. Không phải quãng đời làm gián điệp cho hoàng gia của người con gái ấy, không phải ký ức của những người dân không hay biết gì, cũng không phải thành công của cách mạng và hệ thống chính quyền mới. Và trên tất cả, không phải cuộc sống

tôi đang có với người tôi yêu thương nhất --- Tôi không muốn phá vỡ bất cứ điều gì của hiện tại. Cứ như hiện tại là ổn."

"...Ông..." Kino lắp bắp.

"...Nói dối. Mọi người trong đất nước này đều là những người nói dối đại tài." Hermes nói.

Người đàn ông cười vui vẻ và gật đầu liên tục.

"Tạm biệt. Tôi quay lại đây." Người đàn ông nói.

"Tạm biệt. Cả hai giữ gìn sức khỏe nhé."

"Tạm biệt 'quý ngài' anh hùng. Cho tôi gửi lời chào đến cô ấy nhé."

Kino và Hermes nhìn theo người đàn ông khi anh quay về nước. Người lính gác, mặt đầy vẻ lo lắng, cùng anh ta đi vào trong thành.

Khi bóng họ mất hút, Kino nói.

"Ta đi chứ?"

Hermes trả lời. "Ừ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện