Có một khu rừng rậm rạp. Và có một ngọn đồi cao, từ đó người ta có thể quan sát toàn cảnh khu rừng.
Trên đỉnh ngọn đồi đó, một tay súng bắn tỉa đang mai phục. Được trang bị với một khẩu súng siêu hỏa lực tầm xa chuyên cho dân bắn tỉa, anh ta cảnh giác quan sát mọi góc cạnh của khu rừng.
Hình ảnh của một gã đàn ông trông rất hân hoan, trần như nhộng phản chiếu trong đôi mắt của tay súng tỉa.
Tay súng tỉa chần chừ một lát rồi chĩa khẩu súng nhắm xuống một gã đàn ông lùn nhưng điển trai. Một khi anh ta kéo cò, và viên đạn bay ra với tốc độ ấn tượng, gã đàn ông chắc chắn sẽ chết, và hồ nước chắc chắn sẽ bị vấy bẩn bởi màu máu tươi.
Tay súng tỉa hạ thấp nhịp thở xuống để làm giảm rung động ở tay. Khi anh ta đã sẵn sàng, ngón tay anh ta vươn tới cò súng.
“Làm ơn đừng làm vậy.”
Tay súng tỉa nghe thấy một giọng nói sắc nhọn và dứt khoát từ ngay sau anh ta. Trong kinh ngạc, anh ta chậm rãi quay đầu lại và đối diện với một người phụ nữ.
Cô ta mặc một bộ trang phục thanh lịch và mang một mái tóc đen bóng. Không còn nghi ngờ gì nữa, một người phụ nữ xinh đẹp. Bằng tay phải, cô ta cầm một khẩu súng lục hỏa lực cao, chĩa thẳng vào đầu tay sát thủ.
“Xin lỗi vì đã làm anh sợ, nhưng làm ơn đừng cử động. Nếu tôi trượt thì đây sẽ là một sự lãng phí đạn cùng thuốc súng.”
“Tại sao cô lại muốn giết tôi?” tay sát thủ thận trọng hỏi.
Người phụ nữ cười, họng súng của cô ta không di chuyển lấy một inch.
“Bởi vì anh đã giết những người tiến vào khu rừng. Bạn bè và gia đình của nạn nhân muốn anh phải chết.”
Đầy căng thẳng, tay súng tỉa trả lời, “Vậy ra giờ cô ở đây để giết tôi.”
Người phụ nữ gật đầu và tay súng tỉa tiếp tục, “Vậy cô đang chờ đợi cái gì nữa?”
Một ánh mắt đau thương hiện lên trên khuôn mặt người phụ nữ. “Hỏi hay lắm.” Người phụ nữ mạo muội giải thích. “Thực ra thì, sau khi tôi chấp nhận nhiệm vụ này, tôi đã chấp thuận một bản hợp đồng khác từ vài người ngay cùng trong quốc gia.”
“Họ trả cùng một khoản tiền để đề nghị tôi không giết anh vì họ muốn mọi thứ vẫn giữ nguyên không đổi. Có rất nhiều người ghét anh. Nhưng có người rất vui lòng nhờ anh loại bỏ kẻ thù của họ, để cho họ nhận lấy những khoản bảo hiểm sớm, giải thoát cho những người mắc những căn bệnh nan y không chữa được và cho phép vài người bắt đầu lại từ đầu. Vì vậy cũng có từng ấy người muốn anh vẫn còn sống. Đối với họ, anh như là một vị thánh của vận may vậy.”
“Thật chứ.”
“Tôi đã lưỡng lự xem phải làm gì khi tôi tới đây để truy tìm anh. Giờ tôi vẫn chưa thể dứt khoát được.”
“Nếu chuyện là vậy...”
“Nếu chuyện là vậy?”
“Nếu chuyện là như vậy, vậy thì làm ơn cho tôi một mệnh lệnh. Từ trước tới giờ, tôi sẽ giết bất cứ ai tôi phát hiện, nhưng từ nay về sau tôi sẽ chỉ giết một lượng người nhất định. Bằng cách đó, số người chết sẽ giảm đi mặc dù vẫn sẽ còn những nạn nhân. Và con số này sẽ phụ thuộc vào cô.”
“Tôi hiểu rồi.”
Người phụ nữ cho tay súng tỉa một con số rồi để anh ta lại trên ngọn đồi và trở lại khu rừng. Do đó là một con số phức tạp đòi hỏi những tính toán hết sức rắc rối, nó sẽ không được viết ở đây.
Tại hồ, người đàn ông vẫn trần truồng bơi trong làn nước. Do nhìn thấy người phụ nữ, người đàn ông chạy tới phía cô ta với ánh mắt như chực khóc tới nơi.
“Sư phụ! Người thật quá lâu! Con cứ nghĩ là chúng ta xong đời rồi cơ.”
Người phụ nữ đứng như mọc rễ tại chỗ và bảo gã câm miệng lại và mặc quần vào.
Khi gã đàn ông kéo quần lên, hắn quay lại đối mặt với người phụ nữ.
“Chúng ta vẫn còn sống. Có nghĩa là người đã giết hắn ta đúng không?”
“Không.”
Nghe thấy thế, gã giật nẩy lên, vô tình bỏ cả hai chân vào cùng một ống quần của cái quần dài, khiến gã vấp và té.
Người phụ nữ giải thích cuộc nói chuyện.
“N-nhưng với con số đó, xác suất bị bắn vào bất cứ lúc nào là...”
Người phụ nữ chả để tâm mấy và đi lại phía cái xe của họ, một cái xe nhỏ bé xập xệ trên đà hỏng tới nơi. Người đàn ông vội vàng theo sau cô ta.
Khi đã vào trong xe, gã hỏi, “Giờ thì sao? Chúng ta không thể trở về vì ta không giết tay bắn tỉa, và ta cũng không để anh ta giết người tùy tiện. Chúng ta sẽ không thể nhận tiền thưởng từ cả hai bên.”
“Ta biết”
Người phụ nữ mỉm cười duyên dáng và nổ máy động cơ.
“Do chúng ta đã nhận tiền đặt cọc từ cả hai tổ chức, nên cứ cùng với nó và biến mất thôi.”
“........”
Người đàn ông muốn nói gì đó, nhưng người phụ nữ mặc kệ gã và giẫm mạnh lên chân ga.
Khoảnh khắc chiếc xe lao tới, một viên đạn bay về phía họ, bổ đôi cái cây nơi cái xe họ đậu ngay giây trước đó.
Tận tới ngày hôm đấy, khu rừng vẫn còn đó và tay súng tỉa vẫn chờ trên đỉnh đồi.
Trên đỉnh ngọn đồi đó, một tay súng bắn tỉa đang mai phục. Được trang bị với một khẩu súng siêu hỏa lực tầm xa chuyên cho dân bắn tỉa, anh ta cảnh giác quan sát mọi góc cạnh của khu rừng.
Hình ảnh của một gã đàn ông trông rất hân hoan, trần như nhộng phản chiếu trong đôi mắt của tay súng tỉa.
Tay súng tỉa chần chừ một lát rồi chĩa khẩu súng nhắm xuống một gã đàn ông lùn nhưng điển trai. Một khi anh ta kéo cò, và viên đạn bay ra với tốc độ ấn tượng, gã đàn ông chắc chắn sẽ chết, và hồ nước chắc chắn sẽ bị vấy bẩn bởi màu máu tươi.
Tay súng tỉa hạ thấp nhịp thở xuống để làm giảm rung động ở tay. Khi anh ta đã sẵn sàng, ngón tay anh ta vươn tới cò súng.
“Làm ơn đừng làm vậy.”
Tay súng tỉa nghe thấy một giọng nói sắc nhọn và dứt khoát từ ngay sau anh ta. Trong kinh ngạc, anh ta chậm rãi quay đầu lại và đối diện với một người phụ nữ.
Cô ta mặc một bộ trang phục thanh lịch và mang một mái tóc đen bóng. Không còn nghi ngờ gì nữa, một người phụ nữ xinh đẹp. Bằng tay phải, cô ta cầm một khẩu súng lục hỏa lực cao, chĩa thẳng vào đầu tay sát thủ.
“Xin lỗi vì đã làm anh sợ, nhưng làm ơn đừng cử động. Nếu tôi trượt thì đây sẽ là một sự lãng phí đạn cùng thuốc súng.”
“Tại sao cô lại muốn giết tôi?” tay sát thủ thận trọng hỏi.
Người phụ nữ cười, họng súng của cô ta không di chuyển lấy một inch.
“Bởi vì anh đã giết những người tiến vào khu rừng. Bạn bè và gia đình của nạn nhân muốn anh phải chết.”
Đầy căng thẳng, tay súng tỉa trả lời, “Vậy ra giờ cô ở đây để giết tôi.”
Người phụ nữ gật đầu và tay súng tỉa tiếp tục, “Vậy cô đang chờ đợi cái gì nữa?”
Một ánh mắt đau thương hiện lên trên khuôn mặt người phụ nữ. “Hỏi hay lắm.” Người phụ nữ mạo muội giải thích. “Thực ra thì, sau khi tôi chấp nhận nhiệm vụ này, tôi đã chấp thuận một bản hợp đồng khác từ vài người ngay cùng trong quốc gia.”
“Họ trả cùng một khoản tiền để đề nghị tôi không giết anh vì họ muốn mọi thứ vẫn giữ nguyên không đổi. Có rất nhiều người ghét anh. Nhưng có người rất vui lòng nhờ anh loại bỏ kẻ thù của họ, để cho họ nhận lấy những khoản bảo hiểm sớm, giải thoát cho những người mắc những căn bệnh nan y không chữa được và cho phép vài người bắt đầu lại từ đầu. Vì vậy cũng có từng ấy người muốn anh vẫn còn sống. Đối với họ, anh như là một vị thánh của vận may vậy.”
“Thật chứ.”
“Tôi đã lưỡng lự xem phải làm gì khi tôi tới đây để truy tìm anh. Giờ tôi vẫn chưa thể dứt khoát được.”
“Nếu chuyện là vậy...”
“Nếu chuyện là vậy?”
“Nếu chuyện là như vậy, vậy thì làm ơn cho tôi một mệnh lệnh. Từ trước tới giờ, tôi sẽ giết bất cứ ai tôi phát hiện, nhưng từ nay về sau tôi sẽ chỉ giết một lượng người nhất định. Bằng cách đó, số người chết sẽ giảm đi mặc dù vẫn sẽ còn những nạn nhân. Và con số này sẽ phụ thuộc vào cô.”
“Tôi hiểu rồi.”
Người phụ nữ cho tay súng tỉa một con số rồi để anh ta lại trên ngọn đồi và trở lại khu rừng. Do đó là một con số phức tạp đòi hỏi những tính toán hết sức rắc rối, nó sẽ không được viết ở đây.
Tại hồ, người đàn ông vẫn trần truồng bơi trong làn nước. Do nhìn thấy người phụ nữ, người đàn ông chạy tới phía cô ta với ánh mắt như chực khóc tới nơi.
“Sư phụ! Người thật quá lâu! Con cứ nghĩ là chúng ta xong đời rồi cơ.”
Người phụ nữ đứng như mọc rễ tại chỗ và bảo gã câm miệng lại và mặc quần vào.
Khi gã đàn ông kéo quần lên, hắn quay lại đối mặt với người phụ nữ.
“Chúng ta vẫn còn sống. Có nghĩa là người đã giết hắn ta đúng không?”
“Không.”
Nghe thấy thế, gã giật nẩy lên, vô tình bỏ cả hai chân vào cùng một ống quần của cái quần dài, khiến gã vấp và té.
Người phụ nữ giải thích cuộc nói chuyện.
“N-nhưng với con số đó, xác suất bị bắn vào bất cứ lúc nào là...”
Người phụ nữ chả để tâm mấy và đi lại phía cái xe của họ, một cái xe nhỏ bé xập xệ trên đà hỏng tới nơi. Người đàn ông vội vàng theo sau cô ta.
Khi đã vào trong xe, gã hỏi, “Giờ thì sao? Chúng ta không thể trở về vì ta không giết tay bắn tỉa, và ta cũng không để anh ta giết người tùy tiện. Chúng ta sẽ không thể nhận tiền thưởng từ cả hai bên.”
“Ta biết”
Người phụ nữ mỉm cười duyên dáng và nổ máy động cơ.
“Do chúng ta đã nhận tiền đặt cọc từ cả hai tổ chức, nên cứ cùng với nó và biến mất thôi.”
“........”
Người đàn ông muốn nói gì đó, nhưng người phụ nữ mặc kệ gã và giẫm mạnh lên chân ga.
Khoảnh khắc chiếc xe lao tới, một viên đạn bay về phía họ, bổ đôi cái cây nơi cái xe họ đậu ngay giây trước đó.
Tận tới ngày hôm đấy, khu rừng vẫn còn đó và tay súng tỉa vẫn chờ trên đỉnh đồi.
Danh sách chương