“Chậc, xem xem ta có thể hỏi anh quanh đây không đi, Kino.”

“Ừ.... tớ đoán đó là cách tốt nhất rồi. –––À, ừm.... xin lỗi?”

“Vâng? Ồ, các bạn không phải người nước này, đúng không?”

“Đúng vậy. Chúng tôi là lữ khách. Chúng tôi chỉ vừa tới đất nước này.”

“Vậy thì, chào mừng.”

“Tiện đây, tôi muốn hỏi một chút.”

“Tất nhiên rồi, chuyện gì vậy?”

“Tôi đang tìm ×××××[1]. Quanh đây có một cái không vậy?”

“... ...? Cô vừa nói gì cơ?”

“Tôi hỏi quanh đây có cái ××××× nào không.”

“Chờ đã. Cô đang cố trêu tức mọi người đấy à? Cô định phun ra cái gì đấy?!”

“Ế? Không. Tôi chỉ tìm ××××× thôi mà.”

“Ah! Cô dám nói thế ư.... Này lữ khách! Nếu cô nhạo báng những người này thêm thì tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

“... ...”

“Kino?”

“... Um, nếu chuyện là vậy, vậy để tôi nói lại theo cách khác.”

“Chính xác! Đó là cái tôi muốn cô làm!”

“Xem nào. Ở đất nước này có cái ××××× nào không? Hay, có ××××× nào ở đây không? Đó là tất cả những gì tôi muốn biết.”

“... Cô dám nói thế ư! Cô quả là xấu xa! Dùng cái thái độ kia nói ra, cô có nhận thấy nỗi đau cô gây ra cho họ không? Chò đấy, bớ làng nước ơi! Bớ làng nước ơi!”

“Ồ? Sao thế?” “Gì vậy?” “Ai hét to thế?” “Gì thế?” “Chuyện gì vậy?”

“Mọi người nghe này. Khi nãy, lữ khách này đã nói những lời đầy xúc phạm! Cô ta cứ liên tục sử dụng những từ ngữ mang tính phân biệt đối xử! Thật không thể tha thứ!”

“Anh không thể chỉ vì vậy mà hét lên được.... Uh, là cô sao? Cô có phải là lữ khách mà quý bà này vừa nói tới đó không?”

“Đúng vậy, là tôi. Nhưng có vẻ như bà ấy cảm thấy những lời tôi nói là sai dù tôi có nói thế nào đi nữa.”

“Hmm. Có thể quý bà này chỉ quá nhạy cảm và cường điệu thôi. Chà, thế cô muốn biết gì vậy, cô lữ khác?”

“Umm, tôi chỉ muốn hỏi ở đây có ××××× không.”

“! C-cái .... Cô lữ khách, làm ơn đừng dùng những lời đó bằng khuôn mặt lạnh lùng như vậy. Đó là một sự nhạo báng nghiêm trọng trước một tổ chức đặc thù, trước một nghề nghiệp!”

“Cái đó.... Một ×××××, tôi đang tìm một ××××× có thể ×××××.”

“Đ-đủ rồi! Nếu cô cứ tuôn ra những lời lẽ bất cẩn đó, chúng tôi sẽ phản ứng lại đấy!”

“Đúng vậy!” “Thôi đi!” “Đồ tồi!”

“Huh? Có lẽ dù cho tớ có làm gì thì tớ cũng sẽ ×××××? Cậu nghĩ sao, Hermes?”

“Kino. Có khi ở đây chẳng có một cái ××××× nào. Chính vì vậy họ không thể tiếp nhận được ý kiến về ×××××. Dù cho cậu dùng ××××× hay ××××× thì nó cũng tương đương như×××××.”

“Aack! Kể cả chiếc xe motor cũng nói những lời như vậy! Họ quả thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!”

“Đúng vậy! Các người thật là rác rưởi! Các người không được phép sống trên trần đời; sự tồn tại của các người đáng bị kết tội! Các người chắc chắn là có vấn đề!”

“Uh, hình như có gì đó hiểu lầm ở đây. Nói theo cách khác, tôi chỉ đang nghĩ tới một ×××××. Ở đây có một ××××× với ××××× không?”

“Eeek!” “Thế cũng nói được!” “Tôi đã bảo rồi mà? Thấy tôi đúng không!” “Hmph, chẳng thể làm gì được nữa rồi, cái người này đã thối nát tới tận xương tủy!” “Đừng để trẻ con nghe thấy!” “Nhóc, chạy lại đằng này.”

“Cái này phiền đây.... Hermes, cậu có biết từ gì ổn để nói không?”

“Thế ‘×××××’ thì sao?”

“ ‘×××××’ nghĩa là gì?”

“Eeek–! Thật khủng khiếp! Thế này là quá lắm rồi! Các người dám nói những lời như vậy liên tục như thế!”

“Ê bọn kia! Thôi ngay cái trò dùng những từ ngữ lăng mạ kia ngay! Dừng lại ngay! Nếu không!”

“Nếu không?”

“... ....Hmph! C-cái gì vậy? Cô định đe dọa tôi bằng khẩu súng bên hông cô sao? Hah! Cô nghĩ tôi sẽ đâm cô sao? Thôi đi! Tôi sẽ không làm những chuyện như vậy đâu! Chỉ là vô tình con dao này rơi ra khỏi túi tôi, và tôi chỉ đang lấy nó lại! Đừng có vội kết luận như vậy. Giờ cô còn mất lòng tin giữa con người với nhau ư? Cô quả là vết nhơ của nhân loại! Đồ con đ*!”

“Trời ạ! Cô định sử dụng vũ lực để đàn áp ư? Đồ tồi!”

“Đúng vậy. Với thái độ như vậy, hẳn là từ trước đến nay cô ta đã giết hàng loạt người không thuận theo cô ta. Cô ta chẳng nghĩ gì ngoài bắn giết. Đây là một tên sát nhân máu lạnh!”

“Đúng vậy. Nếu chúng ta cứ im lặng và nghe, cô ta sẽ thích nói gì thì nói.... Từ ngữ tuôn ra mà không uốn lưỡi bảy lần là những vũ khí có thể làm tổn thương người khác. Thật là một tồn tại nhơ bẩn.”

“Hãy thông cảm cho nỗi đau của cô ta. Hãy kìm nén cơn giận lại và bỏ qua những định kiến về con người này cái đã. Tôi chắc bố mẹ cô ta chỉ là rác rưởi, và không hề dạy cô ta cái gì đúng cái gì sai. Hoặc có lẽ họ quá nghèo và chẳng đủ thời gian cho chuyện đó. Bố cô ta hẳn là một tay nghiện rượu, còn mẹ cô ta hẳn đã bỏ đi theo trai rồi.”

“Tôi hiểu.... Chà, tôi đại khái hiểu mọi người muốn nói gì. ××××× của tôi là ×××××, chắc vậy.”

“Kino, dù cậu nói kiểu gì cũng ra ××××× thôi.”

“ĐCMM! Nói nữa xem! Cút đi! Cút ra khỏi đất nước này! Khuất xa khỏi mắt bọn ta! Bọn ta không thể cho phép một người đầy thành kiến như cô ở trong đất nước này thêm một giây nào nữa! Chúng ta sẽ xé xác cô ra hàng nghìn mảnh vì những người nghèo khổ cô đã lăng mạ, nhưng vì là những người giàu lòng vị tha, chúng ta sẽ tha thứ cho cô rời đi! Hãy biết tiếp nhận sự khoan dung từ những con người đầy lý trí và cút ra khỏi đây! Mọi người! Hãy hợp sức trục xuất con đ* này ra!”

“Đúng vậy! Cút ra! Cút ra khỏi đây!” “Rác rưởi!” “Sát nhân! Tên bạo dâm!” “Cút đi!”

“Con cho! Ăn lấy này–––“

“Chuyện đó không đơn giản đâu. Làm ơn dừng lại.”

“... C-cô lườm cái gì đấy?... T-ta chỉ định lượm một hòn đá rơi dưới chân thôi! Bởi vì sẽ rất nguy hiểm nếu để lũ trẻ dẫm lên! Đ-đừng có hiểu nhầm! Đồ đ* thõa kia!”

“Đúng vậy! Đây là một người lương thiên! Tôi biết rõ chuyện đó! Nhưng một người chuyên sủa ra những lời và hành động thô tục gây tổn thương người khác kia sẽ phải tốn cả đời để hiểu được đấy!”

“Cút đi! Cút ngay lập tức! Nếu cô muốn chết, chết bên ngoài biên ải ấy! Và trở thành thức ăn cho loài giòi bọ! Đất nước này quá tốt cho một người đầy thành kiến và bạo lực như cô hít thở bên trong!”

“Đúng, đúng thế! Đừng có khiến đất nước này bị ô nhiễm! Đừng có vào đất nước tươi đẹp của bọn ta! Cút đi con đ*ếm!”

“Khi tôi thấy những hành động cư xử của con người này, tôi nhớ tới một kẻ độc tài thô lỗ từ rất lâu rồi, người đã yêu cầu tàn sát hàng vạn người vì cái lý tưởng méo mó lệch lạc của hắn ta... Nó khiến tôi run hết mình mẩy. Tôi chắc đây là đầu thai chuyển thế của hắn.”

“Đúng vậy.... Ê lữ khách kia. Cút ra khỏi đất nước này ngay. Và hãy nhớ rằng từ ngữ có thể trở thành vũ khí. Nhưng đừng có quay lại gần đất nước này nữa đấy. Đừng để cho chúng ta lây nhiễm bệnh dịch của cô.”

“Đúng thế, cút đi.” “Cút đi!” “Đi đi!” “Biến đi!” “Đi ngay đi!” “Xéo đi!:

“...Ôi trời. Chà, chẳng còn cách nào khác. Xin tránh đường. Mọi người, bảo trọng. Còn về ×××××, có lẽ ××××× thì tốt hơn.”

“Eeek–––!” “Cô phải nói vậy ngay trước khi rời đi ư!” “Cút đi! Biến đi!”

“Cút đi! Biến đi!”

“Vậy thì.–––ĐI thôi Hermes.”

“Bye-bye mọi người!”



“–––Phù. Ít nhất họ cũng đi rồi. Những người đó quả là không còn hy vọng gì được.”

“Đúng vậy. Thật buồn khi những người như thế vẫn còn tồn tại. Nhưng cuối cùng họ cũng ra ngoài rồi.”

“Đúng thế. Ở đất nước của chúng ta không thể tồn tại những người thành kiến như thế. Chúng ta chỉ thừa nhận mặt tốt của sự việc. Chúng ta nhìn mọi thứ trên phương diện tích cực.”

“Mà nói đi cũng phải nói lại, những người ở bộ phận nhập cảnh làm cái quái gì vậy? Tại sao họ lại để một lữ khách điên cuồng như vậy được phép nhập cảnh cơ chứ? Một người như vậy đáng lý phải ở bệnh viện chứ?”

“Đúng vậy.”

“Chính xác. Thỉnh thoảng mới có người tới, nên họ cũng nên làm việc cho cẩn thận đi chứ.”

“Chà, không nên quá kỳ vọng vào bộ phận nhập cư đâu. Họ bị ngu bẩm sinh mà.”

“Đúng vậy. Chẳng ai giám sát họ cả, và mặc dù phân biệt đối xử là một hành vi không thể tha thứ nhưng chỉ những người bên bộ nhập cảnh lại nghĩ khác. Cũng chẳng thể trách họ được khi bị thiểu năng bẩm sinh như vậy.”

“Chúng đông và hung hãn tới mức chúng ta không thể đếm đủ trên đầu ngón tay đúng không?”

“Ah, tôi cũng có nghe về chuyện đó.”

“Thật đần độn.”

“Kể cả vậy, lũ rác rưởi đó sống rất lâu. Mọi người biết không? Vòng đời của họ dài gấp đôi so với người bình thường.”

“Thế sao. Tôi không biết đấy. Sao vậy?”

“Chà, đó là bởi vì họ không dùng não để sống. Và vì vậy họ không có tuổi. Sống lâu cũng không hẳn là chuyện tốt đâu.”

“Đúng, đúng.” “Nói tiếp đi.”

“Sau cùng thì, những gã bên nhập cảnh dám sống ở bên ngoài tường thành, sống tại một môi trường man rợ như vậy. Tôi có nghe kể rằng những người đó chỉ vào trong nước một tháng một lần để nhận lương và mua sắm. Phần lớn thời gian họ ở bên ngoài tường thành.... Tôi tự hỏi họ giải quyết ra sao về chuyện gia đình?”

“Chà, họ thuộc dạng man rợ bẩm sinh mà. Những con người man rợ thì chỉ có thể sống tại vùng rừng núi man rợ cùng những vùng hoang vắng man rợ.”

“Ahaha. Hay đấy. Cuộc sống bình thường chỉ dành cho những con người bình thường thôi.”

“Thêm nữa, kể cả khi những người đó kết hôn với một người bình thường trong nước, hầu hết họ chỉ tìm những người không có cha mẹ hay thân nhân. Còn nữa, họ thích những người trẻ tuổi hơn, những người chỉ vừa đủ tuổi kết hôn ấy.”

“Ah–––, ôi không. Vậy có nghĩa là nếu chúng ta kết hôn với những người đó, chúng ta sẽ không thể trở lại đất nước đúng không?”

“Vậy ra những người đó cũng là mấy gã ấu dâm à?” “Thật kinh tởm.... lũ đó nên chết quách đi cho nước nó trong.”

“Vậy một khi họ kết hôn, họ chỉ có thể vào trong nước một tháng một lần sao?”

“Trời ạ! Thật khủng khiếp. Tôi tự hỏi họ sống cái kiểu gì cơ chứ? Không phải tôi đặc biệt tò mò đâu nhé.”

“Tôi nghe đồn rằng mỗi khi những người đó vào trong nước, họ mang theo mũ, mặt nạ và găng tay, và chẳng bao giờ cởi ra kể cả trong mùa hè. Thật là ghê tởm. Và có vẻ như họ không hé lộ lối sống của bản thân kể cả cho những người bạn thân nhất.”

“Wow, thật kinh khủng.”

“Những người như vậy đáng lẽ không nên được sinh ra. Tôi nghĩ vậy đấy.”

“Đúng vậy. Rút cục thì, nếu cô được sinh ra để thành thanh tra nhập cảnh, vậy cô sẽ như vậy mãi mãi. Thật điên rồ. Nếu là tôi, tôi sẽ tự sát ngay.”

“Chà, theo luật, mọi người được tự do lựa chọn nghề nghiệp. Ví dụ, họ có thể trở thành giáo viên bên trong đất nước nếu họ muốn. ...Dù sao thì, tôi không nghĩ những người đó phù hợp cho những công việc khác. Nếu một trong số họ nói họ muốn một công việc bình thường, vậy thì đáng xem đó.”

“Không, tôi không muốn thấy đâu! Nếu một thanh tra đăng ký xin cùng một công việc với tôi, tôi sẽ nói, ‘Xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể tiếp nhận anh bởi vì tài liệu bỗng đột nhiên biến mất.’ Tôi không muốn bị ô uế theo.”

“Đó là một quyết định sáng suốt bởi một con người sáng suốt. Tôi cũng sẽ làm y hệt vậy. Nếu là một kỳ thì, tôi sẽ đánh trượt anh ta dù anh ta đạt điểm cao đến mấy. Đó là bởi vì nếu một thanh tra được thuê, khách hàng sẽ đều bỏ đi hết.”

“Này mọi người, đừng có nói về thứ rác rưởi kia nữa. Thật là lãng phí thời gian. Hãy quay về bảo vệ nền văn hóa tươi đẹp và tiếp tục cuộc sống tuyệt vời của chúng ta đi. Không cần phải đồng cảm cùng loài giòi bọ ấy đâu.”

“Chính xác.” “Nói hay lắm.” “Đồng ý cả hai tay.”

“Nào. Trở về cuộc sống thường nhật đi–––“



Ngay bên ngoài bức tường thành là một đồn gác nhỏ.

Ở đó, một người đàn ông đang ngồi đọc sách. Ông ta khoảng ba mươi tuổi. Cái dòng chữ ‘thanh tra nhập cư’ được thêu trên chiếc áo sơ mi trắng ông ta đang mặc.

Kino gõ lên cửa sổ đồn gác. Thanh tra đặt cuốn sách xuống bàn, đứng dậy và đi ra khỏi cửa.

Kino hỏi thanh tra, “Xin lỗi. Tôi sẽ rời khỏi đất nước này ngay. Thủ tục xuất cảnh thế nào vậy?”

“Không cần đâu. Dù sao cô cũng đã làm thủ tục nhập cảnh đâu.” Thanh tra nói, và mỉm cười, “Chà, giờ cô hẳn đã hiểu lý do rồi phải không?”

Kino gật đầu. “Đúng vậy, tôi đã hiểu rõ. Cho tới giờ, tôi đã đi rất nhiều nơi, nhưng đây sẽ là cột mốc cho kỷ lục nơi tôi ở lại ngắn nhất.”

“Dù sao cũng đừng bực mình. Tất cả mọi người trong đất nước kia đều thấy thế.”

“Chắc vậy. Không ai trong họ trông có vẻ đang đùa cả. Dù sao thì, ××××× là cái gì vậy?”

“Ah. Có vẻ như trước đây nó không phải vậy. Quốc trưởng lúc đó nói, ‘Bởi vì một ××××× là ×××××, chúng ta không thể ×××××’. Từ đó về sau, nó là ×××××. Kể từ đó, nó luôn là ×××××. ××××× chắc là ××××× đấy.”

“Tôi hiểu.” “Tôi hiểu rồi.”

Kino gật đầu, và Hermes dùng cái giọng ngang phè nói.

“Mặc dù cô có gặp phải phiền phức khi tới đây, tôi hy vọng cô không cảm thấy khó chịu.”

“Không hề! Thật là thú vị!,” Kino mỉm cười nói.

“Tôi đã nghĩ cô sẽ nói thế. Tất cả lữ khách đều vậy,” thanh tra nói, trông rất hứng thú.

Kino nhìn lên những bức tường thành cao chót vót bên cạnh cô.

“Những bức tường kia thật kì diệu. Lần đâu tiên tôi thấy thứ như vậy đấy.”

“Phải không?” Thanh tra gật đầu và ngẩng đầu lên.

Những bức tường thành xám xịt không hề có nóc. Ngay bên trên nó là một đường cong thoải và nối với phía đối diện. Cả đất nước được bao bọc bằng một mái vòm kín.

“Nó hoàn toàn tách biệt. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi tôi nhìn thấy bên trong.”

“Nó trông như một quả trứng khổng lồ vậy. Khi chúng tôi thấy nó từ đằng xa, chúng tôi cứ tưởng đó là một ngọn núi chứ,” Hermes nói.

“Nó như thế này từ khi nào?” Kino hỏi.

“Tiếc quá, nhưng tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là nó đã như vậy từ thời công tằng tổ cụ của tôi rồi. Nó nằm trong một trong những bức tranh của ông ấy.”

“Oh...”

Kino lại ngước nhìn tường thành.

“Tuy nhiên, đất nước đó quả thực quá bẩn, Kino. Không, không phải con người, là thành thị cơ.”

Khi Hermes nói, thanh tra gật đầu vài lần.

“Ừ, thật là bẩn.... Thật là kinh khủng. Cả đất nước đều như vậy. Cô thấy đấy, trên đỉnh không gian đóng kín, họ gần như không có ý thức về vấn đề vệ sinh. Tôi không biết cô có để ý hay không, nhưng mọi người để rác thải sinh hoạt cùng nước rác đổ ra đường. Thượng nguồn con sông chảy từ phương bắc nước rất trong lành và có rất nhiều cá, nhưng hạ lưu lại đen kịt tới mức cô chẳng thể biết cái gì chảy trong đó nữa. Không thể chạm vào nó. Bên trong những ngôi nhà là hàng bầy lúc nhúc nào là chuột rồi gián.”

“ ‘Gián’ là cái gì?” Kino hỏi thanh tra.

Thanh tra tách ngón trỏ và ngón cái ra.

“Đó là một loài côn trùng, nhưng to khoảng từng này nè. Nó dẹt, hình elip, và trông rất gớm ghiếc. Chúng thường chui ra từ nhà bếp.”

“Kino, cậu chưa từng thấy con gián trước đây sao?” Hermes hỏi.

Kino lắc đầu. “Không.”

“Thế là tốt đấy, Cô Kino. Cái cảnh gián bò lổn nhổn bên trong phòng ăn hay giường ngủ trông vô cùng gớm guốc. Chà, tất nhiên bên trong đất nước là như vậy. Có một lần tôi thấy chúng bơi trong chảo dầu trong căn tin khách sạn.... Ah chà, ta dừng chủ đề nà tại đây thôi.”

Ông thanh tra lăng đầu và tay với vẻ đau khỏ trên mặt.

“Tôi hiểu.... Loài côn trùng tôi chưa từng thấy trước đây; xem qua chúng một chút cũng không sao,” Kino nói mà mặt không đổi sắc.

“Dừng, dừng lại! Trên thế giới này có nhiều thứ cô tốt nhất là không nên biết tới. Gián là một trong số đó.”

“Vậy sao?” Kino hỏi với vẻ mặt cứ nghệt ra.

“Đúng, chính xác,” thanh tra nói với nụ cười chua xót trên môi, và rồi tiếp tục. “Chà, giờ nghĩ lại mới thấy, tôi chẳng biết tôi có thể chịu được cảnh sống trong một nơi như vậy không nữa. Tôi không thể ở trong đó mà không đeo găng tay và mặt nạ. Tuy nhiên..., những người đó sẽ không bao giờ biết tới thế giới bên ngoài từ khi sinh ra tới lúc chết đi. Tất nhiên, họ nghĩ như thế là tốt nhất. Đó là cái họ được dạy khi họ lớn lên. Những người sống trong thiên đường sẽ không mơ tới vùng đất mới.”

“Tôi hiểu,” Kino nói, và liếc mắt về phía đối diện tường thành.

Những cơn gió lạnh vuốt ve những ngọn cỏ xanh non bên dưới bầu trời trong xanh. Hai bên đường mọc lên những cánh đồng thẳng tắp. Xa xa là rừng cây tùng bách trải dài.

Bên cạnh con suối cách tường thành một đoạn là căn nhà bằng gỗ của thanh tra, với bánh xe nước quay đều không nghỉ. Một người phụ nữ trông như vợ ông ấy đang phơi đồ. Bên cạnh, hai đứa bé đang chơi xích đu vắt vẻo trên một cái cây.

“Đây quả là một nơi tươi đẹp nhỉ?” Kino nói.

“Cảm ơn. Tôi cũng thích ở đây,” thanh tra thở dài và nói.

“Kể cả Kino cũng có thể sống lâu hơn nếu cô ấy ở một nơi như thế này mãi mãi,” Hermes trêu.

Thanh tra cười khúc khích, “Có lẽ vậy. Những người thanh tra như chúng tôi thường không chết trước khi kịp nhìn thấy mặt cháu nội cháu ngoại. Tuy nhiên, những người bên trong nước chỉ sống đủ lâu để thấy con cái họ trưởng thành. Hầu hết họ chết vì bệnh dịch, Tất cả là vì điều kiện vệ sinh không đảm bảo cùng không khí bị ô nhiễm. Nói thẳng ra, trong đó rất nguy hiểm. Họ sẽ chẳng bao giờ bị thú hoang tấn công hay đạn của quân thù ghim vào, nhưng họ vẫn cứ gặp nguy hiểm.”

Kino khẽ gật đầu, và nhìn lại đồng cỏ một lần nữa.



“Có một đường vòng dọc bên tường thành hướng bắc. Nếu cô tới ngay trước cổng phía tây, cô có thể dừng lại tại đó vì chị gái cùng cậu của tôi là thanh tra nhập cư bên đó. Cô có thể tìm thấy chỗ trọ, lương khô và nhiên liệu ở đó. Nếu không phiền, xin hãy bảo họ gia đình của tôi và tôi đều ổn cả,” Thanh tra nói với Kino, lúc này cô đã sẵn sàng rời đi.

“Cảm ơn. Tôi sẽ báo cho họ.”

“Cảm ơn vì mọi thứ.”

Kino đội mũ lên, và khi cô định lái Hermes đi,

“Cô Kino,” ông thanh tra đột nhiên hỏi. “ ‘Bầu trời xanh thực sự’ nghĩa là gì?”

“Ế?” Kino quay lại.

“ ‘Bầu trời xanh thực sự’. Tôi không hỏi nghĩa của từ đó,” thanh tra chậm rãi lặp lại.

“Như kiểu câu đố ấy á?” Kino cười nhăn nhó.

Thanh tra gật đầu. “Đúng vậy, cô có thể hiểu như vậy. –––Người dân trong nước nghĩ phía bên trong được trang hoàng bởi những ánh đèn mờ ảo là bầu trời xanh đích thực của họ. Chà..., nếu một lữ khách như Cô Kino được hỏi câu hỏi tương tự, ‘ ‘Bầu trời xanh đích thực’ là gì đối với cô?’ cô sẽ trả lời thế nào?”

Kino trông có vẻ hơi bối rối một lúc, và rồi,

“...Tôi hiểu. Tôi sẽ trả lời là. ‘Chẳng có thứ như vậy.’”

“Tại sao thế?” Tay thanh tra hỏi ngay lập tức.

Kino từ tốn đáp, “Màu xanh của bầu trời... biến ảo vô vàn tùy theo địa điểm, thời gian, mùa và thời tiết. Và mỗi cái trong chúng đều rất xinh đẹp. Những lúc đó tôi không nghĩ nhiều về chúng, nhưng giờ nhớ lại, tôi nghĩ chúng đều rất đẹp. Tôi không thể nói với ông ‘bầu trời xanh đích thực’ là cái nào trong những bầu trời tôi đã từng thấy. ...Chính vì vậy, ‘chẳng có thứ như vậy.’ Cái ‘tôi’ lúc này nghĩ vậy đấy.”

Thanh tra vừa nhìn vừa lắng nghe Kino. Rồi ông ta gật đầu vài lần.

“Ah, tôi hiểu.... Cũng từng có kiểu câu trả lời như vậy đấy....”

Hermes hỏi, “Ai thế?”

“Ông nội tôi,” thanh tra trả lời ngay lập tức.

Kino trao cho ông ta một cái nhìn đầy nghi vấn một lúc. Và rồi,

“Tôi hiểu. Ông cũng được ông nội ông hỏi một câu tương tự, đúng không?”

“Chính xác. Đó là khi ông nội tôi đang trên bờ vực sinh tử. Vào lúc đó, tôi vẫn còn quá nhỏ để nhìn nhận sự việc. Ông nói như thế này: ‘Chuyện cháu có tìm ra ‘bầu trời xanh đích thực’ hay không không quan trọng. Tôi hỏi, ‘Ông đang nói cái gì vậy?’ Và ông nội vừa cười vừa nói, ‘Chính vì vậy mà chuyện cháu có hiểu hay không cũng không quan trọng. Tạm biệt, Lügner, cháu yêu của ta.’ Và rồi ông mất.... Kể từ lúc đó, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần xem ‘bầu trời xanh đích thực’ nghĩa là gì....”

Thanh tra quay lưng về phía tường thành và ngước nhìn bầu trời xanh.

“Tôi không biết câu trả lời của cô có chính xác hay không. Nhưng..., tôi rất vui khi đã hỏi cô. Cảm ơn,” thanh tra nói, vẫn nhìn lên bầu trời.

“Không có gì. Màu xanh của bầu trời này cũng rất đẹp.”



Chú thích

Trong truyện thực sự nó được viết là ‘×××××’. Bạn đại khái hiểu đó là từ bị che đi như kiểu beep ấy. Trong Kino no Tabi, ××××× dùng để chỉ những từ cấm kị, như tên thật của Kino chẳng hạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện